Chương 26:
Sương Nhiễm Y
16/07/2024
Trên sân bóng rổ, hai thanh niên đẹp trai cao lớn đang đấu một chọi một, ánh nắng buổi chiều mùa đông chiếu vào hai người, ngay cả ánh nắng cũng trở nên có sức sống hơn. Bọn họ chơi bóng rất tốt, rất nhanh đã thu hút không ít người đến xem.
Ngu Thiền mới đầu còn lo lắng cho Bùi Vân Sơ, sợ họ sẽ đánh nhau trên sân bóng, cũng may Ngu Tân Cố không bỉ ổi như vậy, kỹ thuật chơi bóng của hai người ngang tài ngang sức, chơi rất thoải mái, Ngu Thiền cũng tập trung vào cuộc so tài.
“Anh trai giỏi quá!” Ngu Thiền rất phấn khích, hiện tại Bùi Vân Sơn đã hơn Ngu Tân Cố ba điểm.
Nhưng mà Ngu Tân Cố rất khó chịu: “Ai là anh trai của em?”
“Anh Tiểu Sơ giỏi quá!” Ngu Thiền lập tức bổ sung.
Đôi mắt đào hoa của Bùi Vân Sơ khẽ cười: “Tiểu Thiền Thiền, làm tốt lắm!”
Ngu Tân Cố: Hình như càng khó chịu hơn.
Hai người chơi gần bốn tiếng, dường như không hề nghỉ ngơi, Ngu Tân Cố kìm nén cơn tức giận, chơi vô cùng quyết liệt. Dù sao cũng đã là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm, cho rằng thua ai cũng không mất mặt, nhưng lại thua Bùi Vân Sơ, trong lòng Ngu Tân Cố lại khó chịu.
Bùi Vân Sơ cũng không dám chủ quan, anh và Ngu Tân Cố đã từng đấu với nhau trong trận đấu bóng rổ của trường năm lớp mười một, cũng biết khả năng của Ngu Tân Cố. Hai người càng chơi càng hăng, tỷ số cũng đuổi sát sao, chênh lệch không quá bốn điểm.
“Này, chúng ta chơi thêm bốn trận phân thắng thua đi! Sắp xong rồi.” Bùi Vân Sơ đầu đầy mồ hôi, mặc dù hôm nay đã thoải mái, nhưng thể lực cũng sắp đến giới hạn.
“Sao vậy? Không chịu nổi sớm như vậy sao?” Ngu Tân Cố cười mỉa.
“Cậu muốn chơi, tôi không có vấn đề, có thể chơi tiếp với cậu.”
Ngu Tân Cố thật ra cũng đã mệt, chưa bao giờ chơi đến mức mệt mỏi như thế này, quần áo trên người cũng ướt nhẹp mồ hôi, lúc này mặt trời đã xuống núi, gió đêm thổi tới, cảm thấy se se lạnh.
Tỷ số của hai người hiện tại ngang nhau, thật ra chơi cho tới lúc này, bọn họ cũng không còn quan tâm lắm về khoản cá cược đã thỏa thuận trước đó. Ngu Tân Cố chơi rất thoải mái, cũng không có ác cảm với Bùi Vân Sơ nhiều đến vậy.
Có lẽ đây chính là cách hiệu quả và trực tiếp nhất giúp nam sinh rút ngắn khoảng cách.
Ngu Thiền vẫn còn để bụng lời nói của Ngu Tân Cố, lo lắng cho Bùi Vân Sơ. Mỗi khi Bùi Vân Sơ ghi được bàn thắng, cô đều rất vui mừng vỗ tay tán thưởng ở bên cạnh.
Ngu Tân Cố không nhìn nổi: “Con bé lừa đảo ăn cây táo rào cây sung, dè dặt chút, kêu lớn tiếng như vậy làm gì!”
Ngu Thiền không quan tâm, kéo mí mắt dưới làm mặt quỷ với anh: “Em rất vui!”
Ngu Thiền bình thường ở nhà phần lớn đều là hình tượng cô gái ngoan ngoãn, rất ít khi làm biểu cảm tinh nghịch như thế này. Ngu Tân Cố đi tới bóp mặt cô một cái: “Ấu trĩ!”
Ngu Thiền bất ngờ không kịp chuẩn bị, mặt đã bị bóp, không phải rất đau, nhưng rất khó chịu.
“Chơi nữa không? Tôi không có ý kiến gì nếu bây giờ cận nhận thua.” Bùi Vân Sơ thúc giục.
Ngu Tân Cố buông gương mặt của Ngu Thiền ra: “Nhớ kỹ bản thân họ gì!”
Ngu Thiền buồn rầu, đưa tay xoa mạnh phần mặt bị bóp, vô cùng ghét bỏ.
Ngu Tân Cố bị hành động này của cô chọc tức, nhướng mày nhưng lại có chút hả hê quay người nhận bóng, tiếp tục PK với Bùi Vân Sơ.
“Cậu xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt nạt một học sinh, cũng không ngại mất mặt.” Bùi Vân Sơ vừa trở về thủ, vừa chửi Ngu Tân Cố.
“Tôi đang giáo dục người trong nhà, cậu có ý kiến gì?”
“Tôi thì có thể có ý kiến gì, chỉ là nhìn không ưa thôi.” Khi đang nói chuyện, Bùi Vân Sơ nhanh chóng ra tay, cướp quả bóng rổ từ dưới tay của Ngu Tân Cố, chuyển thủ sang công.
Ngu Tân Cố khẽ chửi ‘đệt’ một tiếng, nhanh chóng ngăn cản Bùi Vân Sơ ném bóng nhưng vẫn chậm một bước, lại để cho Bùi Vân Sơ ‘may mắn’ có được một điểm.
“Tôi nói này, cậu có thể bớt chút kỹ xảo được không vậy?”
Bùi Vân Sơ dùng ngón trỏ xoay quả bóng rổ một cách thoải mái, nở nụ cười tinh ranh: “Cái này gọi là nhà quân sự luôn phải lừa địch, tôi thắng, đi ăn cơm thôi!”
Lúc này Ngu Tân Cố mới hiểu ra, vừa rồi chính là bàn thắng cuối cùng, nhịn không được lại ‘đệt’ một tiếng.
Ngu Thiền còn vui vẻ hơn cả Bùi Vân Sơ, đưa nước cho Bùi Vân Sơ nói: “Anh Tiểu Sơ thật là giỏi!”
Ngu Tân Cố: …
“Phải cảm ơn anh trai của em đã nhường.” Bùi Vân Sơ được lợi còn khoe mẽ, đưa nước mà Ngu Thiền đã đưa cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố ra mồ hôi, đang khát nước nên nhận lấy uống.
Tâm trạng Ngu Thiền rất tốt, đi qua hỏi Ngu Tân Cố: “Anh, bây giờ chúng ta đi ăn cơm chưa?”
Ngu Tân Cố liếc nhìn cô một cái: “Ăn ăn ăn, em cũng chỉ biết ăn!”
“Có chơi có chịu, anh đã đồng ý thua thì phải đãi.” Ngu Thiền thật đúng là hết chuyện để nói.
Ngu Tân Cố bỗng nhiên không muốn cô em gái ruột này nữa, con bé này có thái độ hoàn toàn khác khi đối xử người ngoài và anh ruột là anh.
“Em muốn ăn gì?”
Ngu Thiền sinh lòng cảnh giác, luôn cảm thấy câu tiếp theo của Ngu Tân Cố có thể đang muốn lột da nuốt sống cô.
“Lấy tiền của em.” Ngu Tân Cố đưa tay ra.
Ngu Thiền: …
“Em không có tiền.”
“Em không có tiền thì ăn cái rắm!”
Ngu Thiền tức đỏ mặt: “Vô lại, không ăn của anh! Kỹ năng của anh không bằng người ta, thua còn lấy em ra trút giận!”
Bùi Vân Sơ thấy hai anh em bọn họ lại cãi vã, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được rồi, bây giờ chắc cậu không có, cứ để tôi mời bữa cơm này! Hôm nào khác cậu có thể hoàn thành cá cược hôm nay. Tiểu Thiền Thiền, đi với anh, anh mời em.”
“Ừm.”
Ngu Thiền đi theo Bùi Vân Sơ, không quan tâm tới Ngu Tân Cố nữa.
Mấy người cùng đi ăn lẩu, cuối cùng Bùi Vân Sơ tính nợ, Ngu Tân Cố nghĩ tới chuyện sắp bị Bùi Vân Sơ làm thịt thì không hề khách sáo chút nào. Nhưng khi Ngu Tân Cố định thực hiện cá cược, Ngu Thiếu Huy đã đi công tác trở về, cả nhà vội vàng đi núi tuyết chơi tuyết, chơi xong quay về vừa đúng năm mới, bữa cơm này bị đẩy tới đẩy lui, mãi đến lúc khai giảng vẫn chưa làm được.
Sau khai giảng không lâu là kỳ thi sát hạch, học sinh cấp ba đều bận rộn chạy nước rút trước lúc thi đại học, thời gian dường như ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Ngu Thiền cũng không dễ chịu gì, giáo viên chủ nhiệm thấy cô chăm chỉ ham học, đề cử cô tham gia cuộc thi kiến thức được tổ chức trong thành phố, khiến cô còn bận hơn Ngu Tân Cố.
Khoảng thời gian cận kề tốt nghiệp thật đẹp và ngắn ngủi, với bao chờ mong và mơ màng về tương lai chưa rõ, cũng có sự quý trọng quãng thời gian hiện tại sắp trôi qua.
Chớp mắt đã tới tháng sáu, người lo lắng hơn cả thí sinh có lẽ chính là phụ huynh.
Lâm Mạn đã chạy tới chùa Pháp Vương cầu hai lá bùa, cho Ngu Tân Cố và Ngu Thiền. Ngu Tân Cố cầm lấy tiện tay ném vào trong ngăn kéo, nếu cầu Phật có tác dụng thì còn đọc sách làm gì!
Ngu Thiền lại ngoan ngoãn cất kỹ, tới buổi tới trước kỳ thi đại học hẹn Bùi Vân Sơ ra ngoài.
Hiện tại những gì cần ôn tập đều ôn tập gần đủ rồi, thái độ của giáo viên và phụ huynh đối với bọn họ cũng đã thay đổi so với thái độ nghiêm khắc và nghiêm túc trước đây, đều để học sinh thả lỏng tâm trạng, xem kỳ thi đại học giống như kỳ thi bình thường, không ai ép bọn họ học bài nữa.
Trước kỳ thi đại học, trường học còn đặc biệt cho lớp mười hai vài ngày nghỉ ngơi, để bản thân bọn họ ôn lại chút kiến thức và điều chỉnh tâm trạng.
Ngu Thiền hẹn gặp mặt Bùi Vân Sơ ở gần khu chung cư, cô nói với Lâm Mạn mình xuống lầu mua đồ văn phòng phẩm, không thể đi quá lâu, Ngu Tân Cố chắc chắn sẽ đoán được.
Ngu Thiền chỉ thấy Bùi Vân Sơ đứng ở ven đường xa xa vùi đầu chơi điện thoại, ánh sáng đèn đường chiếu lên người anh, bầu không khí rất có cảm giác vắng lặng.
“Anh!”
Bùi Vân Sơ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng với cô: “Tiểu Thiền Thiền, nói đi, chuyện gì?”
Ngu Thiền đưa tay về phía Bùi Vân Sơ: “Cho anh.”
“Đây là cái gì?” Bùi Vân Sơ vui vẻ, cô bé này dường như rất thích tặng đồ cho anh, hơn nữa lần nào cũng bí mật như vậy.
“Bùa phù hộ, phù hộ cho anh đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.”
Bùi Vân Sơ nghe vậy vui đến nỗi cười không khép được miệng: “Tiểu Thiền Thiền, sao còn trẻ tuổi mà lại mê tín như vậy?”
“Thứ này chỉ là may mắn thôi, thật ra em cũng không tin.”
“Không tin em còn cầu cho anh?”
“Muốn tặng cho anh thôi, không được sao?” Tâm trạng Ngu Thiền bỗng nhiên có chút buồn bực, cô chỉ hi vọng Bùi Vân Sơ có thể thi tốt một chút, chuyện này có lỗi gì chứ?’
Người này còn không biết tốt xấu như thế!
Bực mình!
“Được được, đây là một phần tấm lòng của Tiểu Thiền Thiền, anh sẽ nhận.” Bùi Vân Sơ cười vô cùng vui vẻ.
Ngu Thiền hừ nhẹ một tiếng.
Bùi Vân Sơ đưa túi ni lông trong giỏ xe đạp cho Ngu Thiền: “Mặc dù đã qua ngày một tháng sáu, nhưng vẫn có quà bù đắp, chúc Tiểu Thiền Thiền khỏe mạnh, lớn lên thật hạnh phúc.”
Giọng điệu coi mình là đứa trẻ của anh thực sự khiến Ngu Thiền cảm thấy khó chịu, Ngu Thiền bất mãn nói thầm một câu: “Bây giờ em không phải là trẻ con nữa!”
“Ừ ừ, là một đứa trẻ chuẩn bị lên trung học, cầm đi.” Bùi Vân Sơ lại đưa tới.
“Đây là cái gì?”
“Trẻ con đều thích bánh kẹo.”
Ngu Thiền: …
“Ăn kẹo sâu răng.”
Bùi Vân Sơ mỉm cười: “À, là do anh tính sai, không nên mua kẹo cho trẻ em, có phải em còn chưa thay răng xong phải không?”
“...”
Ngu Thiền phát hiện khả năng chặn họng người khác của Bùi Vân Sơ có thể sánh ngang với Ngu Tân Cố, cô nhận lấy túi ni lông của Bùi Vân Sơ: “Em đi đây, anh thi thật tốt nha.”
Bùi Vân Sơ cười nói: “Ừm, cô giáo nhỏ đi thong thả, đợi em được nghỉ, anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Ngu Thiền đi tới cửa hàng văn phòng phầm mua một cục tẩy rồi về nhà, Ngu Tân Cố đang ngồi ăn dưa hấu trên ghế sô pha, thấy cô đi vào, thản nhiên nhìn sang: “Mua văn phòng phẩm gì mà lâu vậy?”
“Con quản rộng thật đấy!” Không đợi Ngu Thiền trả lời, Lâm Mạn đã trách móc trước.
Ngu Tân Cố đã quen với điều đó: “Em xách gì trên tay vậy?”
Ngu Thiền không quan tâm tới anh, muốn về phòng của mình.
Ngu Tân Cố vươn đôi tay dài, cướp đi túi ni lông trên tay cô: “Sô cô la? Ồ, tại sao anh không biết dưới lầu nhà chúng ta có bán hãng sô cô la này nhỉ?”
“Trả lại cho em.” Ngu Thiền bực mình.
“Không phải mua để ăn sao? Anh giúp em nếm thử một viên.” Ngu Tân Cố không hề khách sáo giúp cô mở bao bì, bắt đầu ăn: “Hương vị cũng không tệ, khá ngon, mua ở cửa hàng nhà ai vậy?”
Ngu Thiền thở hổn hển ngồi bên cạnh anh: “Không nói cho anh!”
“Thôi đi, quỷ hẹp hòi.”
Ngu Thiền: “Vậy anh chính là quỷ tham ăn!”
Lâm Mạn nhìn hai anh em bọn họ đấu võ mồm, không nhịn được cười nói: “Mẹ thấy nhà chúng ta đang nuôi hai con quỷ ấu trĩ.”
Hai ngày thi đại học đối với Lâm Mạn mà nói cũng rất khó khăn, bà còn lo lắng hơn cả khi chính mình đi thi, cũng không biết lo lắng điều gì. Thành tích của Bùi Vân Sơ đã tiến bộ rất nhiều trong lớp mười hai năm nay, còn tiến vào top 200 của lớp khi xét lần hai.
Nhưng ngưỡng cửa đại học Thanh Cường ở hành phố này cũng rất cao, là trường đại học nổi tiếng trong nước, Ngu Thiền hi vọng Bùi Vân Sơ có thể phát huy tốt hơn bình thường.
Kỳ thi đại học kết thúc, Lâm Mạn gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố hỏi tình hình, Ngu Thiền cũng bấm dãy số của Bùi Vân Sơ trong phòng. Kết quả số máy của Bùi Vân Sơ đang bận, sau một lát Bùi Vân Sơ gọi lại cho cô.
“Tiểu Thiền Thiền.” Giọng nói của Bùi Vân Sơ vẫn như trước kia, lười biếng có chút hờ hững.
“Anh thi thế nào rồi?’
“Cô giáo nhỏ lại tới kiểm tra!” Giọng nói của Bùi Vân Sơ như đang cười, tâm trạng dường như không tệ: “Xem như anh đã phát huy trình độ tốt nhất, còn lại thì giao cho ông trời đi! Mang theo hai lá bùa phù hộ của Tiểu Thiền Thiền, anh nghĩ thần linh nhất định sẽ quan tâm tới anh.”
Ngu Thiền cũng vui mừng cho anh: “Chúc mừng anh, anh đã nghĩ xem nên đăng ký vào trường nào chưa?”
“Hóa ra Tiểu Thiền Thiền còn vội hơn anh, bây giờ suy nghĩ tới trường nào còn quá sớm, đợi có thành tích rồi nói sau!”
Bên Bùi Vân Sơ đang rất ồn, Ngu Thiền do dự có nên tắt điện thoại hay không, cô đã hỏi những gì muốn hỏi, hình như không tìm ra được chủ đề nào nữa, hơn nữa bây giờ hiển nhiên không phải lúc để nói chuyện phiếm.
Ngay khi cô đang muốn nói tạm biệt, Bùi Vân Sơ lại mở miệng: “Tiểu Thiền Thiền, có muốn nói chuyện đôi câu với anh trai của em không?”
“Anh ấy cũng đang ở đấy?”
“Bọn anh thi cùng một trường.”
“À, vậy anh đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
“Tiểu quỷ, rốt cuộc ai mới là anh trai của em?” Ngu Tân Cố chua xót mở miệng.
Ngu Thiền cạn lời, nói sang chuyện khác: “Anh thi thế nào rồi?”
“Bây giờ mới nhớ tới chuyện hỏi anh trai của em thi như thế nào?” Ngu Tân Cố hiển nhiên rất bất mãn.
Ngu Thiền nghe thấy giọng điệu khó chịu của anh, mỗi lần cô có lòng hỏi thăm, anh luôn trả lời rất kỳ lạ. Thế là cô cũng trả lời: “Xem ra anh thi chẳng ra sao cả.”
Ngu Tân Cố: “Còn chưa có kết quả, em đã nguyền rủa anh?!”
“Là do anh hung dữ với em trước.”
“Vậy mà là anh hung dữ với em? Em xem lương tâm em thử xem, em đã gọi điện thoại cho ai đầu tiên? Anh là anh ruột của em, em có nhớ quan tâm một câu nào không?”
Ngu Thiền đuối lý nhưng ngoài miệng vẫn cãi lại: “Mẹ đã gọi cho anh trước, không phải em đang đợi mẹ gọi xong, em sẽ gọi cho anh sao? Sao chút chuyện nhỏ này anh cũng so đo từng tí vậy!”
Ngu Tân Cố bực mình: “Anh so đo từng tí? Được, anh không làm ầm với em, sau này em có chuyện gì đừng tìm tới anh!”
Ngu Thiền: ... Cứ làm như cô đi tìm anh vậy.
Hai anh em gọi điện thoại cũng có thể kết thúc không vui vẻ.
Có lẽ vẫn cảm thấy có một chút áy náy, Ngu Thiền còn vào bếp giúp Lâm Mạn nấu cơm, tự mình làm món sườn heo xào tỏi, đợi Ngu Tân Cố về ăn.
Kết quả buổi tối mấy người Ngu Tân Cố và Nhiếp Hải Thần cùng nhau đi ăn nhậu chơi bời không về nhà, Ngu Thiền đành phải giận hờn nghĩ, chuyện này không thể trách cô, là do Ngu Tân Cố không có lộc ăn.
Ngu Tân Cố chơi từ tối đến rạng sáng mới về nhà, ngày hôm sau lại ngủ một giấc lấy sức, mãi đến buổi trưa mới dậy.
Lâm Mạn nấu cơm ở bếp, Ngu Thiền đang bận làm bài tập, Ngu Tân Cố rửa mặt xong chậm rãi chạy vào bếp tìm đồ ăn: “Đây là cái gì?”
Trong tủ lạnh có một bát sườn heo được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, Lâm Mạn giải thích nói: “Tối hôm qua Tiểu Thiền đã tự mình xuống bếp làm, sườn heo xào tỏi, món yêu thích của cha con, tối qua đặc biệt để dành cho con.”
Ngu Tân Cố xùy khẽ một tiếng: “Con không có ở nhà, mọi người lại làm thức ăn ngon.”
Lâm Mạn bật cười: “Là do con không về nhà, hơn nữa có ai trong nhà bạc đãi con? Nói làm người ta tức chết!”
“Hừ, con ở nhà thì không làm sườn heo xào tỏi, con vừa đi, mọi người đã làm sườn heo xào tỏi để ăn.”
“Vậy lát nữa con đừng ăn, cha con không nỡ ăn, đặc biệt để dành cho con, bây giờ con còn lắm lời. Trong tủ lạnh lúc nào cũng có sườn heo, con thích sao không tự mình làm?”
Ngu Tân Cố bưng sườn heo ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng, một mình bưng ra phòng khách thưởng thức.
Ngu Thiền ra lấy nước sôi, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Mạn và Ngu Tân Cố, thật hối hận khi tối hôm qua nhất thời mềm lòng làm sườn heo xào tỏi cho Ngu Tân Cố.
Móng heo giống như Ngu Tân Cố, chỉ xứng ăn thức ăn cho chó!
Ngu Thiền mới đầu còn lo lắng cho Bùi Vân Sơ, sợ họ sẽ đánh nhau trên sân bóng, cũng may Ngu Tân Cố không bỉ ổi như vậy, kỹ thuật chơi bóng của hai người ngang tài ngang sức, chơi rất thoải mái, Ngu Thiền cũng tập trung vào cuộc so tài.
“Anh trai giỏi quá!” Ngu Thiền rất phấn khích, hiện tại Bùi Vân Sơn đã hơn Ngu Tân Cố ba điểm.
Nhưng mà Ngu Tân Cố rất khó chịu: “Ai là anh trai của em?”
“Anh Tiểu Sơ giỏi quá!” Ngu Thiền lập tức bổ sung.
Đôi mắt đào hoa của Bùi Vân Sơ khẽ cười: “Tiểu Thiền Thiền, làm tốt lắm!”
Ngu Tân Cố: Hình như càng khó chịu hơn.
Hai người chơi gần bốn tiếng, dường như không hề nghỉ ngơi, Ngu Tân Cố kìm nén cơn tức giận, chơi vô cùng quyết liệt. Dù sao cũng đã là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm, cho rằng thua ai cũng không mất mặt, nhưng lại thua Bùi Vân Sơ, trong lòng Ngu Tân Cố lại khó chịu.
Bùi Vân Sơ cũng không dám chủ quan, anh và Ngu Tân Cố đã từng đấu với nhau trong trận đấu bóng rổ của trường năm lớp mười một, cũng biết khả năng của Ngu Tân Cố. Hai người càng chơi càng hăng, tỷ số cũng đuổi sát sao, chênh lệch không quá bốn điểm.
“Này, chúng ta chơi thêm bốn trận phân thắng thua đi! Sắp xong rồi.” Bùi Vân Sơ đầu đầy mồ hôi, mặc dù hôm nay đã thoải mái, nhưng thể lực cũng sắp đến giới hạn.
“Sao vậy? Không chịu nổi sớm như vậy sao?” Ngu Tân Cố cười mỉa.
“Cậu muốn chơi, tôi không có vấn đề, có thể chơi tiếp với cậu.”
Ngu Tân Cố thật ra cũng đã mệt, chưa bao giờ chơi đến mức mệt mỏi như thế này, quần áo trên người cũng ướt nhẹp mồ hôi, lúc này mặt trời đã xuống núi, gió đêm thổi tới, cảm thấy se se lạnh.
Tỷ số của hai người hiện tại ngang nhau, thật ra chơi cho tới lúc này, bọn họ cũng không còn quan tâm lắm về khoản cá cược đã thỏa thuận trước đó. Ngu Tân Cố chơi rất thoải mái, cũng không có ác cảm với Bùi Vân Sơ nhiều đến vậy.
Có lẽ đây chính là cách hiệu quả và trực tiếp nhất giúp nam sinh rút ngắn khoảng cách.
Ngu Thiền vẫn còn để bụng lời nói của Ngu Tân Cố, lo lắng cho Bùi Vân Sơ. Mỗi khi Bùi Vân Sơ ghi được bàn thắng, cô đều rất vui mừng vỗ tay tán thưởng ở bên cạnh.
Ngu Tân Cố không nhìn nổi: “Con bé lừa đảo ăn cây táo rào cây sung, dè dặt chút, kêu lớn tiếng như vậy làm gì!”
Ngu Thiền không quan tâm, kéo mí mắt dưới làm mặt quỷ với anh: “Em rất vui!”
Ngu Thiền bình thường ở nhà phần lớn đều là hình tượng cô gái ngoan ngoãn, rất ít khi làm biểu cảm tinh nghịch như thế này. Ngu Tân Cố đi tới bóp mặt cô một cái: “Ấu trĩ!”
Ngu Thiền bất ngờ không kịp chuẩn bị, mặt đã bị bóp, không phải rất đau, nhưng rất khó chịu.
“Chơi nữa không? Tôi không có ý kiến gì nếu bây giờ cận nhận thua.” Bùi Vân Sơ thúc giục.
Ngu Tân Cố buông gương mặt của Ngu Thiền ra: “Nhớ kỹ bản thân họ gì!”
Ngu Thiền buồn rầu, đưa tay xoa mạnh phần mặt bị bóp, vô cùng ghét bỏ.
Ngu Tân Cố bị hành động này của cô chọc tức, nhướng mày nhưng lại có chút hả hê quay người nhận bóng, tiếp tục PK với Bùi Vân Sơ.
“Cậu xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt nạt một học sinh, cũng không ngại mất mặt.” Bùi Vân Sơ vừa trở về thủ, vừa chửi Ngu Tân Cố.
“Tôi đang giáo dục người trong nhà, cậu có ý kiến gì?”
“Tôi thì có thể có ý kiến gì, chỉ là nhìn không ưa thôi.” Khi đang nói chuyện, Bùi Vân Sơ nhanh chóng ra tay, cướp quả bóng rổ từ dưới tay của Ngu Tân Cố, chuyển thủ sang công.
Ngu Tân Cố khẽ chửi ‘đệt’ một tiếng, nhanh chóng ngăn cản Bùi Vân Sơ ném bóng nhưng vẫn chậm một bước, lại để cho Bùi Vân Sơ ‘may mắn’ có được một điểm.
“Tôi nói này, cậu có thể bớt chút kỹ xảo được không vậy?”
Bùi Vân Sơ dùng ngón trỏ xoay quả bóng rổ một cách thoải mái, nở nụ cười tinh ranh: “Cái này gọi là nhà quân sự luôn phải lừa địch, tôi thắng, đi ăn cơm thôi!”
Lúc này Ngu Tân Cố mới hiểu ra, vừa rồi chính là bàn thắng cuối cùng, nhịn không được lại ‘đệt’ một tiếng.
Ngu Thiền còn vui vẻ hơn cả Bùi Vân Sơ, đưa nước cho Bùi Vân Sơ nói: “Anh Tiểu Sơ thật là giỏi!”
Ngu Tân Cố: …
“Phải cảm ơn anh trai của em đã nhường.” Bùi Vân Sơ được lợi còn khoe mẽ, đưa nước mà Ngu Thiền đã đưa cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố ra mồ hôi, đang khát nước nên nhận lấy uống.
Tâm trạng Ngu Thiền rất tốt, đi qua hỏi Ngu Tân Cố: “Anh, bây giờ chúng ta đi ăn cơm chưa?”
Ngu Tân Cố liếc nhìn cô một cái: “Ăn ăn ăn, em cũng chỉ biết ăn!”
“Có chơi có chịu, anh đã đồng ý thua thì phải đãi.” Ngu Thiền thật đúng là hết chuyện để nói.
Ngu Tân Cố bỗng nhiên không muốn cô em gái ruột này nữa, con bé này có thái độ hoàn toàn khác khi đối xử người ngoài và anh ruột là anh.
“Em muốn ăn gì?”
Ngu Thiền sinh lòng cảnh giác, luôn cảm thấy câu tiếp theo của Ngu Tân Cố có thể đang muốn lột da nuốt sống cô.
“Lấy tiền của em.” Ngu Tân Cố đưa tay ra.
Ngu Thiền: …
“Em không có tiền.”
“Em không có tiền thì ăn cái rắm!”
Ngu Thiền tức đỏ mặt: “Vô lại, không ăn của anh! Kỹ năng của anh không bằng người ta, thua còn lấy em ra trút giận!”
Bùi Vân Sơ thấy hai anh em bọn họ lại cãi vã, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được rồi, bây giờ chắc cậu không có, cứ để tôi mời bữa cơm này! Hôm nào khác cậu có thể hoàn thành cá cược hôm nay. Tiểu Thiền Thiền, đi với anh, anh mời em.”
“Ừm.”
Ngu Thiền đi theo Bùi Vân Sơ, không quan tâm tới Ngu Tân Cố nữa.
Mấy người cùng đi ăn lẩu, cuối cùng Bùi Vân Sơ tính nợ, Ngu Tân Cố nghĩ tới chuyện sắp bị Bùi Vân Sơ làm thịt thì không hề khách sáo chút nào. Nhưng khi Ngu Tân Cố định thực hiện cá cược, Ngu Thiếu Huy đã đi công tác trở về, cả nhà vội vàng đi núi tuyết chơi tuyết, chơi xong quay về vừa đúng năm mới, bữa cơm này bị đẩy tới đẩy lui, mãi đến lúc khai giảng vẫn chưa làm được.
Sau khai giảng không lâu là kỳ thi sát hạch, học sinh cấp ba đều bận rộn chạy nước rút trước lúc thi đại học, thời gian dường như ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Ngu Thiền cũng không dễ chịu gì, giáo viên chủ nhiệm thấy cô chăm chỉ ham học, đề cử cô tham gia cuộc thi kiến thức được tổ chức trong thành phố, khiến cô còn bận hơn Ngu Tân Cố.
Khoảng thời gian cận kề tốt nghiệp thật đẹp và ngắn ngủi, với bao chờ mong và mơ màng về tương lai chưa rõ, cũng có sự quý trọng quãng thời gian hiện tại sắp trôi qua.
Chớp mắt đã tới tháng sáu, người lo lắng hơn cả thí sinh có lẽ chính là phụ huynh.
Lâm Mạn đã chạy tới chùa Pháp Vương cầu hai lá bùa, cho Ngu Tân Cố và Ngu Thiền. Ngu Tân Cố cầm lấy tiện tay ném vào trong ngăn kéo, nếu cầu Phật có tác dụng thì còn đọc sách làm gì!
Ngu Thiền lại ngoan ngoãn cất kỹ, tới buổi tới trước kỳ thi đại học hẹn Bùi Vân Sơ ra ngoài.
Hiện tại những gì cần ôn tập đều ôn tập gần đủ rồi, thái độ của giáo viên và phụ huynh đối với bọn họ cũng đã thay đổi so với thái độ nghiêm khắc và nghiêm túc trước đây, đều để học sinh thả lỏng tâm trạng, xem kỳ thi đại học giống như kỳ thi bình thường, không ai ép bọn họ học bài nữa.
Trước kỳ thi đại học, trường học còn đặc biệt cho lớp mười hai vài ngày nghỉ ngơi, để bản thân bọn họ ôn lại chút kiến thức và điều chỉnh tâm trạng.
Ngu Thiền hẹn gặp mặt Bùi Vân Sơ ở gần khu chung cư, cô nói với Lâm Mạn mình xuống lầu mua đồ văn phòng phẩm, không thể đi quá lâu, Ngu Tân Cố chắc chắn sẽ đoán được.
Ngu Thiền chỉ thấy Bùi Vân Sơ đứng ở ven đường xa xa vùi đầu chơi điện thoại, ánh sáng đèn đường chiếu lên người anh, bầu không khí rất có cảm giác vắng lặng.
“Anh!”
Bùi Vân Sơ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng với cô: “Tiểu Thiền Thiền, nói đi, chuyện gì?”
Ngu Thiền đưa tay về phía Bùi Vân Sơ: “Cho anh.”
“Đây là cái gì?” Bùi Vân Sơ vui vẻ, cô bé này dường như rất thích tặng đồ cho anh, hơn nữa lần nào cũng bí mật như vậy.
“Bùa phù hộ, phù hộ cho anh đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.”
Bùi Vân Sơ nghe vậy vui đến nỗi cười không khép được miệng: “Tiểu Thiền Thiền, sao còn trẻ tuổi mà lại mê tín như vậy?”
“Thứ này chỉ là may mắn thôi, thật ra em cũng không tin.”
“Không tin em còn cầu cho anh?”
“Muốn tặng cho anh thôi, không được sao?” Tâm trạng Ngu Thiền bỗng nhiên có chút buồn bực, cô chỉ hi vọng Bùi Vân Sơ có thể thi tốt một chút, chuyện này có lỗi gì chứ?’
Người này còn không biết tốt xấu như thế!
Bực mình!
“Được được, đây là một phần tấm lòng của Tiểu Thiền Thiền, anh sẽ nhận.” Bùi Vân Sơ cười vô cùng vui vẻ.
Ngu Thiền hừ nhẹ một tiếng.
Bùi Vân Sơ đưa túi ni lông trong giỏ xe đạp cho Ngu Thiền: “Mặc dù đã qua ngày một tháng sáu, nhưng vẫn có quà bù đắp, chúc Tiểu Thiền Thiền khỏe mạnh, lớn lên thật hạnh phúc.”
Giọng điệu coi mình là đứa trẻ của anh thực sự khiến Ngu Thiền cảm thấy khó chịu, Ngu Thiền bất mãn nói thầm một câu: “Bây giờ em không phải là trẻ con nữa!”
“Ừ ừ, là một đứa trẻ chuẩn bị lên trung học, cầm đi.” Bùi Vân Sơ lại đưa tới.
“Đây là cái gì?”
“Trẻ con đều thích bánh kẹo.”
Ngu Thiền: …
“Ăn kẹo sâu răng.”
Bùi Vân Sơ mỉm cười: “À, là do anh tính sai, không nên mua kẹo cho trẻ em, có phải em còn chưa thay răng xong phải không?”
“...”
Ngu Thiền phát hiện khả năng chặn họng người khác của Bùi Vân Sơ có thể sánh ngang với Ngu Tân Cố, cô nhận lấy túi ni lông của Bùi Vân Sơ: “Em đi đây, anh thi thật tốt nha.”
Bùi Vân Sơ cười nói: “Ừm, cô giáo nhỏ đi thong thả, đợi em được nghỉ, anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Ngu Thiền đi tới cửa hàng văn phòng phầm mua một cục tẩy rồi về nhà, Ngu Tân Cố đang ngồi ăn dưa hấu trên ghế sô pha, thấy cô đi vào, thản nhiên nhìn sang: “Mua văn phòng phẩm gì mà lâu vậy?”
“Con quản rộng thật đấy!” Không đợi Ngu Thiền trả lời, Lâm Mạn đã trách móc trước.
Ngu Tân Cố đã quen với điều đó: “Em xách gì trên tay vậy?”
Ngu Thiền không quan tâm tới anh, muốn về phòng của mình.
Ngu Tân Cố vươn đôi tay dài, cướp đi túi ni lông trên tay cô: “Sô cô la? Ồ, tại sao anh không biết dưới lầu nhà chúng ta có bán hãng sô cô la này nhỉ?”
“Trả lại cho em.” Ngu Thiền bực mình.
“Không phải mua để ăn sao? Anh giúp em nếm thử một viên.” Ngu Tân Cố không hề khách sáo giúp cô mở bao bì, bắt đầu ăn: “Hương vị cũng không tệ, khá ngon, mua ở cửa hàng nhà ai vậy?”
Ngu Thiền thở hổn hển ngồi bên cạnh anh: “Không nói cho anh!”
“Thôi đi, quỷ hẹp hòi.”
Ngu Thiền: “Vậy anh chính là quỷ tham ăn!”
Lâm Mạn nhìn hai anh em bọn họ đấu võ mồm, không nhịn được cười nói: “Mẹ thấy nhà chúng ta đang nuôi hai con quỷ ấu trĩ.”
Hai ngày thi đại học đối với Lâm Mạn mà nói cũng rất khó khăn, bà còn lo lắng hơn cả khi chính mình đi thi, cũng không biết lo lắng điều gì. Thành tích của Bùi Vân Sơ đã tiến bộ rất nhiều trong lớp mười hai năm nay, còn tiến vào top 200 của lớp khi xét lần hai.
Nhưng ngưỡng cửa đại học Thanh Cường ở hành phố này cũng rất cao, là trường đại học nổi tiếng trong nước, Ngu Thiền hi vọng Bùi Vân Sơ có thể phát huy tốt hơn bình thường.
Kỳ thi đại học kết thúc, Lâm Mạn gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố hỏi tình hình, Ngu Thiền cũng bấm dãy số của Bùi Vân Sơ trong phòng. Kết quả số máy của Bùi Vân Sơ đang bận, sau một lát Bùi Vân Sơ gọi lại cho cô.
“Tiểu Thiền Thiền.” Giọng nói của Bùi Vân Sơ vẫn như trước kia, lười biếng có chút hờ hững.
“Anh thi thế nào rồi?’
“Cô giáo nhỏ lại tới kiểm tra!” Giọng nói của Bùi Vân Sơ như đang cười, tâm trạng dường như không tệ: “Xem như anh đã phát huy trình độ tốt nhất, còn lại thì giao cho ông trời đi! Mang theo hai lá bùa phù hộ của Tiểu Thiền Thiền, anh nghĩ thần linh nhất định sẽ quan tâm tới anh.”
Ngu Thiền cũng vui mừng cho anh: “Chúc mừng anh, anh đã nghĩ xem nên đăng ký vào trường nào chưa?”
“Hóa ra Tiểu Thiền Thiền còn vội hơn anh, bây giờ suy nghĩ tới trường nào còn quá sớm, đợi có thành tích rồi nói sau!”
Bên Bùi Vân Sơ đang rất ồn, Ngu Thiền do dự có nên tắt điện thoại hay không, cô đã hỏi những gì muốn hỏi, hình như không tìm ra được chủ đề nào nữa, hơn nữa bây giờ hiển nhiên không phải lúc để nói chuyện phiếm.
Ngay khi cô đang muốn nói tạm biệt, Bùi Vân Sơ lại mở miệng: “Tiểu Thiền Thiền, có muốn nói chuyện đôi câu với anh trai của em không?”
“Anh ấy cũng đang ở đấy?”
“Bọn anh thi cùng một trường.”
“À, vậy anh đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
“Tiểu quỷ, rốt cuộc ai mới là anh trai của em?” Ngu Tân Cố chua xót mở miệng.
Ngu Thiền cạn lời, nói sang chuyện khác: “Anh thi thế nào rồi?”
“Bây giờ mới nhớ tới chuyện hỏi anh trai của em thi như thế nào?” Ngu Tân Cố hiển nhiên rất bất mãn.
Ngu Thiền nghe thấy giọng điệu khó chịu của anh, mỗi lần cô có lòng hỏi thăm, anh luôn trả lời rất kỳ lạ. Thế là cô cũng trả lời: “Xem ra anh thi chẳng ra sao cả.”
Ngu Tân Cố: “Còn chưa có kết quả, em đã nguyền rủa anh?!”
“Là do anh hung dữ với em trước.”
“Vậy mà là anh hung dữ với em? Em xem lương tâm em thử xem, em đã gọi điện thoại cho ai đầu tiên? Anh là anh ruột của em, em có nhớ quan tâm một câu nào không?”
Ngu Thiền đuối lý nhưng ngoài miệng vẫn cãi lại: “Mẹ đã gọi cho anh trước, không phải em đang đợi mẹ gọi xong, em sẽ gọi cho anh sao? Sao chút chuyện nhỏ này anh cũng so đo từng tí vậy!”
Ngu Tân Cố bực mình: “Anh so đo từng tí? Được, anh không làm ầm với em, sau này em có chuyện gì đừng tìm tới anh!”
Ngu Thiền: ... Cứ làm như cô đi tìm anh vậy.
Hai anh em gọi điện thoại cũng có thể kết thúc không vui vẻ.
Có lẽ vẫn cảm thấy có một chút áy náy, Ngu Thiền còn vào bếp giúp Lâm Mạn nấu cơm, tự mình làm món sườn heo xào tỏi, đợi Ngu Tân Cố về ăn.
Kết quả buổi tối mấy người Ngu Tân Cố và Nhiếp Hải Thần cùng nhau đi ăn nhậu chơi bời không về nhà, Ngu Thiền đành phải giận hờn nghĩ, chuyện này không thể trách cô, là do Ngu Tân Cố không có lộc ăn.
Ngu Tân Cố chơi từ tối đến rạng sáng mới về nhà, ngày hôm sau lại ngủ một giấc lấy sức, mãi đến buổi trưa mới dậy.
Lâm Mạn nấu cơm ở bếp, Ngu Thiền đang bận làm bài tập, Ngu Tân Cố rửa mặt xong chậm rãi chạy vào bếp tìm đồ ăn: “Đây là cái gì?”
Trong tủ lạnh có một bát sườn heo được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, Lâm Mạn giải thích nói: “Tối hôm qua Tiểu Thiền đã tự mình xuống bếp làm, sườn heo xào tỏi, món yêu thích của cha con, tối qua đặc biệt để dành cho con.”
Ngu Tân Cố xùy khẽ một tiếng: “Con không có ở nhà, mọi người lại làm thức ăn ngon.”
Lâm Mạn bật cười: “Là do con không về nhà, hơn nữa có ai trong nhà bạc đãi con? Nói làm người ta tức chết!”
“Hừ, con ở nhà thì không làm sườn heo xào tỏi, con vừa đi, mọi người đã làm sườn heo xào tỏi để ăn.”
“Vậy lát nữa con đừng ăn, cha con không nỡ ăn, đặc biệt để dành cho con, bây giờ con còn lắm lời. Trong tủ lạnh lúc nào cũng có sườn heo, con thích sao không tự mình làm?”
Ngu Tân Cố bưng sườn heo ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng, một mình bưng ra phòng khách thưởng thức.
Ngu Thiền ra lấy nước sôi, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Mạn và Ngu Tân Cố, thật hối hận khi tối hôm qua nhất thời mềm lòng làm sườn heo xào tỏi cho Ngu Tân Cố.
Móng heo giống như Ngu Tân Cố, chỉ xứng ăn thức ăn cho chó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.