Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 27:

Sương Nhiễm Y

16/07/2024

Sau khi kết thúc thi đại học không lâu, kỳ thi cấp hai cũng đã đến.

Ngoại trừ đề thi chung của thành phố, trường cấp hai dân lập Vũ Thanh cũng sẽ ra một bộ đề riêng, dựa theo thành tích của đề thi chung toàn thành phố cùng với thành tích thi ở trường để tuyển sinh.

Đề thi chung của thành phố tương đối đơn giản, Ngu Thiền phát huy như thường; còn đề thi của trường dân lập hơi khó một chút nhưng mà việc chủ nhiệm lớp bảo cô báo danh tham gia kì thi học sinh giỏi cuối cùng cũng có tác dụng, có những kiến thức tương đối mới lạ, may mà cô cũng đã từng làm trong ngân hàng đề thi. Cuối cùng Ngu Thiền đứng hạng ba, làm cho Lâm Mạn vui đến phát điên.

Nhà họ Ngu và nhà họ Lâm đều rất vui, Lâm Mạn tổ chức một buổi tiệc rượu cho Ngu Thiền, còn lôi kéo Ngu Thiền đi chùa Pháp Vương tạ lễ.

Ngu Thiền thầm nghĩ bùa hộ mệnh cũng đã đưa cho Bùi Vân Sơ từ lâu nhưng mà cô cũng chưa khai thật với Lâm Mạn, vẫn cùng bà đi lễ chùa một chuyến.

Sau khi thi đại học, Ngu Tân Cố mỗi ngày đều ở bên ngoài lêu lổng cùng đám Nhiếp Hải Thần và Đồng Hâm. Một đám nam sinh ở cùng nhau, tất nhiên là chỉ quanh quẩn chơi bóng, xem phim, chơi game, ăn vặt,.. Đi dạo phố lại tốn tiền, tuy rằng gia cảnh bọn họ không nghèo nhưng vẫn dựa vào cha mẹ, không có khả năng vung tay quá trán, cho nên việc làm bọn họ thích nhất đó chính là chơi bóng.

Thường ngày bọn họ đều đến sân vận động chơi bóng. Sân vận động này mới xây mấy năm trước, cơ sở vật chất tốt và mới, thế nên chơi rất thoải mái.

Đúng lúc Bùi Vân Sơ và bạn bè của anh thường tới nơi này chơi bóng. Vì thường xuyên gặp gỡ, không biết từ khi nào Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đã trở thành bạn bè, hay hẹn nhau thi đấu.

Mối quan hệ giữa các nam sinh đơn giản lại thẳng thắn, đại khái bọn họ chính là những chàng trai trẻ nên chẳng có nhiều ân oán tình thù như vậy. Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ có kỹ thuật không tệ, trình độ hai người cũng ngang nhau, so với việc đơn phương áp chế thì thi đấu như vậy càng làm cho người ta hăng hái.

Ngu Thiền đang trong kỳ nghỉ, cũng đi theo Ngu Tân Cố đến sân bóng chơi. Chủ yếu là cô muốn gặp Bùi Vân Sơ, Ngu Thiếu Huy với Lâm Mạn đều phải đi làm, cô ở nhà một mình cũng cảm thấy rất nhàm chán.

Ngu Thiền không sợ nắng, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ chơi bóng cùng nhau, cô ở một bên xem và cổ vũ cho trận đấu. Đứng mệt rồi thì chạy đến bóng cây đọc sách, học thuộc nhạc phổ, một ngày trôi qua đều tự do tự tại.

Tạ Lâm Hãn chơi mệt, cũng đi dưới tàng cây nghỉ ngơi, thấy Ngu Thiền an tĩnh đọc quyển sách nên đi đến gần cô ngồi xuống.

“Đang xem sách gì đó?”

Ngu Thiền ngẩng đầu, thấy là bạn của Ngu Tân Cố, nói: “Là một quyển nhạc lý do thầy giáo giới thiệu”.

“Muốn sau này đi con đường nghệ thuật sao? Cũng không tệ, em lớn lên xinh đẹp, không chừng sau này còn có thể trở thành minh tinh.” Tạ Lâm cười nói.

“Chỉ là hứng thú nhất thời nên đọc một chút, em không muốn làm minh tinh.”

Việc cô muốn học đàn dương cầm cũng là nhờ một câu nói của Bùi Vân Sơ, lúc trước nhìn thấy Bùi Vân Sơ đàn ghi-ta trông rất đẹp trai, cô lập tức bắt đầu muốn học một loại nhạc cụ nào đó. Bùi Vân Sơ cổ vũ cô, nói nếu không dạy cô đánh đàn, nói không chừng anh đã sớm quên cách chơi.

Những gì nam sinh nói đều không đáng tin, bạn cùng bàn của cô - Tiêu Tiêu nói quả nhiên không sai.

“Ừm, có một sở thích cũng khá tốt. Anh của em đã từng học qua đàn dương cầm, đàn cũng không tệ lắm, hay là để cậu ấy dạy em!” Tạ Lâm Hãn lại nói.

Ngu Thiền: “Ồ… Anh từng nghe tiếng đàn của anh ấy sao?”

“Anh quen biết cậu ấy từ nhỏ, anh biết rõ cậu ấy như lòng bàn tay. Anh nhớ hồi tiểu học, nhờ tiếng đàn dương cầm mà cậu ấy nổi tiếng toàn trường, cũng từ đó trở thành đối tượng thầm mến của rất nhiều nữ sinh đấy…”

Vẻ mặt Ngu Thiền nghi ngờ, cô hoàn toàn không tin.

Tạ Lâm Hãn bị vẻ mặt này của cô chọc cười: “Vẻ mặt này của em là sao?”

Ngu Thiền: “Không có gì, thật sự có nhiều nữ sinh mắt mù như vậy sao?”

“Ha ha ha!” Tạ Lâm Hãn cười không ngừng: “Tiểu Thiền, em thật là thú vị, anh cũng không rõ, có lẽ là nữ sinh đều thích các nam sinh làm bộ ngầu!”

Ngu Thiền không tán thành: “Chỉ là thiểu số thôi.”

Tạ Lâm Hãn rất có hứng thú mà đánh giá Ngu Thiền: “À, nghe nói em và Lão Ngu là anh em ruột?”

Ngu Thiền không trả lời, cô nghĩ Tạ Lâm Hãn hẳn phải biết rất rõ.

“Vậy sao trước kia em luôn đi theo Bùi Vân Sơ? Làm toàn trường đều cho rằng em chính là em gái của Bùi Vân Sơ, khiến lão Ngu tức chết.”

Ngu Thiền: “… Anh ấy cũng không nói cho các anh là anh ấy có em gái!”

“Đúng vậy, anh quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy, lần đó nhìn thấy em ở sân bóng rổ, sau đó mới biết được cậu ấy còn có một người em gái. Hai người rốt cuộc sao vậy?” Tạ Lâm Hãn vô cùng tò mò hỏi, bỗng nhiên lại bị người đá một cái vào mông.

“Nghỉ ngơi đủ rồi đúng không?”

Tạ Lâm Hãn quay đầu lại, thấy là Ngu Tân Cố, nói: “Gấp cái gì? Trời nóng như vậy, các cậu chơi đi, tớ tâm sự với em gái”.

“Cút! Ai muốn tâm sự với cậu!” Ngu Tân Cố tức giận.

“Người ta là một cô bé nên ở chỗ này cũng nhàm chán. Phải không tiểu Thiền?”

Ngu Thiền không đáp, Bùi Vân Sơ cũng đi tới: “Hôm nay chơi tới đây thôi, đi ăn cơm đi, buổi chiều còn đi xem phim nữa”.

Hiện tại cũng gần đến giữa trưa, mặt trời cũng đã chiếu vào sân bóng, đúng thật là rất nóng.

Một đám người liền đi đến một quán cơm nhỏ ở gần đó. Đại Tượng cao to, rất sợ nóng, cả người đẫm mồ hôi, ngửa đầu mắng: “Mẹ nó, lúc này mới tháng bảy thôi mà đã nóng như vậy, ngày tháng kế tiếp phải sống thế nào đây?”

“Ở Thanh Cảng chơi chán, cũng không có gì vui. Anh Sơ, anh không định đi nước ngoài du lịch sao?” Đồng Hâm hỏi.

Gia cảnh Bùi Vân Sơ không tệ. Đồng Hâm nhớ rõ, từ nhỏ Bùi Vân Sơ đều sẽ đi nước ngoài du lịch vào mỗi kì nghỉ đông và hè, làm cho mấy người bọn họ hâm mộ mãi không thôi. Nhưng mà đến cấp hai, giống như cũng không còn đi nữa, có lẽ là vì bận học.

Bùi Vân Sơ không để ý lắm: “Chỗ nào cũng như nhau, đi nước ngoài cũng không có gì vui, tớ cảm thấy chúng ta ở Thanh Cảng cũng không tệ”.



“Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, chính là câu nói về đạo lí này, Thanh Cảng của chúng ta nào có thua kém? Nếu không các cậu đến nông thôn chơi đi, bà ngoại của tớ ở nông thôn một mình. Phòng cũng nhiều, cũng xem như là một biệt thự nhà vườn. Chúng ta có thể đi bắt tôm hùm đất, vớt ốc đồng, ở đó còn có một cái sông nhỏ, rất mát mẻ”. Thạch Đầu đề nghị.

“Nghe hay đấy, khi nào đi?” Nhiếp Hải Thần hỏi.

“Lúc nào cũng được.”

Bùi Vân Sơ: “Chúng ta nhiều người như vậy, có đủ chỗ ở không?”

“Mỗi người ở một phòng còn được, phòng rất nhiều.” Thạch Đầu nói.

“Ngủ dưới đất cũng không sao.”

“Ngu Tân Cố, Tạ Lâm Hãn, cùng đi nhé!” Thạch Đầu vẫn khách sáo mời Ngu Tân Cố. Rốt cuộc mấy ngày nay đều chơi bóng rổ với nhau, hơn nữa Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn cũng rất đẹp trai, có bạn bè như bọn họ, nói ra cũng rất hãnh diện.

Ngu Tân Cố cũng không đồng ý ngay, nhưng mà Tạ Lâm Hãn thật ra rất thích: “Hay thật đó, đi chứ. Tớ và lão Ngu ngủ cùng nhau.”

Mấy nam sinh nghe Thạch Đầu miêu tả, đều muốn xuống nông thôn chơi, tức khắc bắt đầu thương lượng khi nào khởi hành.

Từ thành phố đi đến nhà bà ngoại Thạch Đầu hơn ba mươi cây số. Nghe Thạch Đầu nói ở nông thôn giao thông cũng chưa phát triển, xe khách cũng ít khi đi ngang đó, xe buýt còn chưa được xây dựng, Bùi Vân Sơ lập tức đề nghị lái xe đi. Ở thành phố có xe đạp công cộng khắp nơi, rất thuận tiện, chi phí lại rẻ.

Ngu Thiền thất thần vùi đầu ăn, cô cảm thấy buồn bực.

Bùi Vân Sơ liếc cô một cái: “Tiểu Thiền cũng đi bọn anh nhé!”

Ngu Thiền ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt Bùi Vân Sơ, hơi không được tự nhiên, lại có một xíu tủi thân. Nếu cô là con trai thì tốt rồi, có thể dễ dàng trở thành bạn bè của bọn họ, có thể chơi cùng nhau.

“Cũng được, em gái tiểu Thiền cũng đi đi, sao lại có thể bỏ lại em gái duy nhất của chúng ta được?” Thạch Đầu cao hứng nói.

Ngu Tân Cố cũng nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Thiền: “Em muốn đi sao? Em cũng không biết lái xe, một đám nam sinh thế này, đến lúc đó không ai chiếu cố em đâu”.

“Em không cần người quan tâm giúp đỡ”. Ngu Thiền nói thầm một câu.

Bùi Vân Sơ nói: “Không có việc gì đâu, tiểu Thiền không lái xe, tớ có thể chở em ấy đi. Xe đạp của cậu không phải cũng có yên sau sao, đến lúc đó thay phiên chở không phải được rồi à?”

“Đúng đúng, cùng nhau chở là được rồi.” Tạ Lâm Hãn cũng nói theo.

Thạch Đầu: “Hàng xóm bà ngoại tớ có nhiều con gái, đến lúc đó có thể chơi cùng nhau.”

“Khi đó biến em thành người da đen.” Ngu Tân Cố vẫn không nhịn được được mà kiếm chuyện.

Ngu Thiền rất bất mãn phản bác: “Em không sợ nắng”.

Bọn họ nói là làm, trở về nói luôn cho cha mẹ biết. Đều là những đứa trẻ vừa thi xong, lại sắp bước vào cánh cổng Đại học, cha mẹ cũng dễ tính với bọn họ hơn, chỉ dặn dò bọn họ phải chú ý an toàn.

Lâm Mạn có chút không yên tâm để Ngu Thiền đi theo. Nhưng mà thấy Ngu Thiền hứng thú bừng bừng, nghĩ bắt đứa nhỏ cứng đầu này ở nhà một mình, chỉ sợ cũng sẽ không vui, đành phải dặn dò nhiều lần để Ngu Tân Cố phải nhớ chăm sóc tốt em gái.

Sau khi được sự đồng ý của cha mẹ, đám người Ngu Tân Cố liền quyết định buổi sáng ngày mai tập hợp xuất phát.

Nghe nói ở nông thôn khó mua sắm, cho nên bọn họ mỗi người đều tự chuẩn bị cho mình một bao đồ ăn lớn.

Lâm Mạn giúp hai anh em thu thập hành lý, bỏ đầy một balo lớn, Ngu Tân Cố nhìn thấy là muốn bỏ lại ở nhà: “Đem theo nhiều đồ như vậy làm gì? Cũng không phải chuyển nhà!” Ngu Tân Cố nói.

“Đồ dùng này đều có thể sử dụng được, đây là miếng dán chống muỗi, kem chống nắng… Khi tắm rửa gội đầu, con không cần dùng nhưng mà em gái con cần! Còn có thuốc trị cảm, dùng để phòng hờ”. Lâm Mạn giải thích.

“Còn lâu. Một bao lớn như vậy, để con bé tự mang đi, con không mang.” Ngu Tân Cố không kiên nhẫn.

“Con là anh trai, phải có bộ dạng của một người anh, một chút đồ như vậy còn phải bắt em gái mang, có mất mặt không!”

Ngu Tân Cố: …

“Nhất định phải quan tâm em gái, con không thể chỉ lo chính mình đó…”

“Con biết rồi, việc này con đã nghe mẹ nói tám trăm lần rồi đấy!” Ngu Tân Cố xách ba lô lên, mất kiên nhẫn, rời đi.

Ngu Tân Cố mang theo nhiều thứ vậy nên không chở Ngu Thiền được, cũng may sáng sớm Bùi Vân Sơ tới chờ ở cổng khu nhà bọn họ. Anh đi tay không, sẵn sàng chờ Ngu Thiền: “Để anh chở em đi, anh trai em mang nhiều hành lý như vậy.”

Ngu Thiền ngoan ngoãn đi qua: “Hành lý của anh đâu?”

“Bọn Thạch Đầu mang giúp anh rồi”.

Ngu Thiền nhảy lên yên sau Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ chở cô đi. Ngu Tân Cố theo ở phía sau, nhìn hai người bọn họ, cảm thấy rất khó chịu, Ngu Thiền đối xử với Bùi Vân Sơ như anh trai, còn thân hơn anh, thật là sói mắt trắng, ăn cây táo rào cây sung!

Ngu Tân Cố đuổi theo sau: “Ê! Bùi Vân Sơ, cậu giúp tôi chở hành lý, tôi chở con bé.”

Ngu Thiền khó chịu nhưng lại chột dạ, không phản bác, đành phải không tình nguyện mà ngồi sau Ngu Tân Cố.

Bùi Vân Sơ liếc mắt nhìn bọn họ, cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy cậu đi cẩn thận một chút.”

Ngu Tân Cố: …

Kết quả tới nửa đường, Ngu Thiền vẫn ngồi sau Bùi Vân Sơ, Ngu Tân Cố đạp không ổn định, Ngu Thiền ghét ra mặt. Ngu Tân Cố dần mất đi sự nhẫn nại với cô, ném cô cho Bùi Vân Sơ, bản thân lại đi ở phía trước với đám người Thạch Đầu, Tạ Lâm Hãn.

Mọi người đạp xe nửa ngày, rốt cuộc cũng tới nhà bà ngoại Thạch Đầu. Đúng như lời Thạch Đầu nói, chưa được khai phá, hai bên quốc lộ mọc đầy cỏ dại, dãy núi bao quanh, dân cư cũng thưa thớt, nơi đây có phong cảnh không tệ.



Bà ngoại Thạch Đầu thấy cháu ngoại mang theo bạn bè tới chơi, cười không khép được miệng. Bà có hai trai một gái, con gái có sự nghiệp thành công, hai đứa con trai ở trong thành phố cũng mua nhà, kêu bà đi vào trong thành phố ở. Bà lão ở thành phố không quen, cảm thấy bản thân sinh hoạt ở nông thôn tự tại hơn.

Con trai không khuyên được bà, đành phải thuận theo ý của bà. Mỗi dịp lễ tết đều trở về thăm bà.

Bà ở một mình nên ăn cơm trưa rất sớm. Thời điểm bọn họ đến, chén đũa ở nhà bà đều đã được rửa sạch, bà đang chuẩn bị nghỉ trưa. Thấy bọn họ đi đến, bà vội kêu Thạch Đầu đi thịt gà để đãi bạn.

Bùi Vân Sơ sợ phiền đến bà lão, khuyên nhủ: “Bà ngoại không cần khách khí như vậy, bọn con tự làm là được, bà nghỉ ngơi đi ạ! Thạch Đầu, cậu đưa bà ngoại đi ngủ đi.”

Thạch Đầu nghe lời, đẩy bà đi nghỉ ngơi.

Bà không có sức lực lớn như Thạch Đầu, đành phải đi nghỉ, lại bảo với Thạch Đầu trong tủ lạnh có thịt, ngoài vườn có đồ ăn tươi.

Bọn họ mang theo không ít đồ ăn vặt, ăn trước lót dạ, sau đó từ từ nấu cơm.

Nhưng công việc nấu cơm này lại làm khó đám thiếu gia này, Thạch Đầu bưng một nồi gạo, không biết phải cho bao nhiêu nước. Đám thanh niên tranh chấp mãi, cuối cùng vẫn là do Đại Tượng tương đối có kinh nghiệm quyết định.

Bên cạnh nhà bà là vườn rau, Thạch Đầu mang theo đám người Đồng Hâm đi hái rau, chỉ một lát liền hái được một sọt đầy rau muống, đậu đũa cùng cà tím trở về.

Tạ Lâm Hãn, Ngu Tân Cố cùng Nhiếp Hải Thần đi nhặt rau, bọn họ luống cuống tay chân, có thể nấu xong bữa cơm trưa không cũng là vấn đề. Ngu Thiền ngượng ngùng, cũng đi phòng bếp hỗ trợ.

Thạch Đầu đang chiến đấu với miếng thịt ba chỉ, phát hiện phía sau có người, quay đầu lại, thấy là Ngu Thiền, tức khắc nói: “Là tiểu Thiền à? Em qua chỗ khác chơi đi, hôm nay chú Thạch Đầu nấu cho cháu.”

Ngu Thiền nhìn anh ta khua dao lung tung một hồi, vô cùng hoài nghi: “Để em làm cho, anh thái như vậy không đều đâu.”

“Em biết làm không?”

“Có biết một chút ạ.”

Thạch Đầu bán tín bán nghi, nhưng mà cũng chỉ làm chơi chơi, anh ta cũng không muốn chặt thịt, để Ngu Thiền làm. Ngu Thiền cầm dao phay, nhanh nhẹn mà thái xong thịt ba chỉ.

Thạch Đầu há hốc mồm: “Tiểu Thiền quá đỉnh! Quả nhiên là thâm tàng bất lộ!”

Ngu Thiền lại cắt hành tỏi, ớt xanh, cà tím giúp anh ta, bắt đầu bật lửa xào rau. Bùi Vân Sơ cầm gia vị đứng cạnh cô, Ngu Thiền thuần thục xào rau, đồ ăn cũng ra hình ra dạng, làm mấy chàng trai sợ ngây người.

“Không ngờ tiểu Thiền của chúng ta trông vậy mà lại là đầu bếp, đúng là được mở rộng tầm mắt!”

“Đây là tuyệt học của nhà họ Ngu các cậu sao?”

“Anh Ngu, sao cậu chưa từng bộc lộ?” Đại Tượng hỏi Ngu Tân Cố.

Ngu Tân Cố giả vờ vênh váo: “Chút tài mọn, không cần phải động thủ.”

Ngu Thiền: …

Bùi Vân Sơ cũng bắt đầu xúi giục Ngu Tân Cố: “Đại sư, thể hiện tài năng của ngài đi, cho chúng tôi được mở mang tầm mắt.”

Ngu Thiền thấy thế hùa theo: “Anh, anh cũng làm đi.”

Ngu Tân Cố: … Đám quỷ sứ này nhất định là cố ý!

Nhưng mà Ngu Tân Cố cũng không lúng túng, dù sao lại không phải một mình anh ăn, vậy mọi người cùng nhau đau khổ. Anh ra vẻ xào rau muống, khi ra dĩa, lá rau đều nát bươm.

Tạ Lâm Hãn kêu ca: “Lão Ngu, cậu không biết cũng đừng làm bộ! Chúng tớ vất vả như vậy, cậu lại dùng một ngọn lửa lãng phí tất cả tâm huyết của chúng tớ.”

“Là các cậu một hai phải bắt tớ xào.”

“Ôi, đều là người một nhà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?” Tạ Lâm Hãn không khỏi cà khịa.

Cuối cùng món rau ‘bóng đêm’ của Ngu Tân Cố trở thành phân bón. Mấy món Ngu Thiền làm đều không tệ, cũng có thể là bọn họ đạp xe cả buổi sáng quá mệt, cho nên đám thanh niên này ăn ngấu nghiến, vét sạch bong.

Giữa trưa, ánh mặt trời nóng rát, bà lão lấy tất cả chăn ga gối đệm trong nhà ra. Đám người Thạch Đầu mở vòi nước giặt sạch sẽ, tranh thủ nắng to nên mang ra phơi, buổi tối muốn ngủ thì giường chiếu cũng đã khô.

Đám người Đại Tượng, Đồng Hâm ở chơi bài. Bùi Vân Sơ ngồi dưới mái hiên, nhìn Ngu Thiền và bà lão mang chăn màn từ trong máy giặt ra ở sân.

Quả thực, cô bé Ngu Thiền này thật sự rất ngoan ngoãn, dễ tạo cảm tình, đặc biệt là với người lớn.

Bà lão hiền từ nhìn cô, một già một trẻ còn hợp gu ngoài ý muốn. Ngu Thiền không hề có bệnh công chúa, cũng không yếu ớt như những cô gái trong thành phố.

Mấy con muỗi đặc biệt yêu thích Ngu Tân. Vì bị cắn sưng người trong phòng nên anh đi ra ngoài.

Bùi Vân Sơ thấy anh, tò mò: “Ngu Tân Cố, cậu và tiểu Thiền Thiền là anh em ruột thật sao?”

Ngu Tân Cố nhìn anh như thằng ngốc: “Tôi không sở thích nhận bừa người thân.”

“Vậy tại sao cái gì tiểu Thiền cũng biết, còn cậu lại… Cái gì cũng không biết.”

Ngu Tân Cố: “… Nói cứ như là cái gì cậu cũng biết ấy. Con bé không trưởng thành ở nhà, mấy năm trước mới đón về.”

“À…” Bùi Vân Sơ hơi hiểu: “Vậy mấy năm nay em ấy nhất định sống không dễ dàng rồi.”

“Cậu thì biết cái gì?” Ngu Tân Cố chần chừ mà nhìn về phía Bùi Vân Sơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook