Chương 28:
Sương Nhiễm Y
16/07/2024
"Rõ ràng thế còn gì? Con bé mà sống tốt thì làm sao mà cái gì cũng biết? Ai mà không cưng chiều như công chúa đối với một đứa trẻ bằng tuổi con bé chứ? Cậu đã gặp qua bao nhiêu học sinh tiểu học có thể đan khăn quàng cổ, biết nấu ăn chứ?” Bùi Vân Sơ nói.
Ngu Tân Cố im lặng, thực ra Lâm Mạn đã nói với anh từ trước nhưng chỉ nói qua loa rằng Ngu Thiền đã trải qua rất nhiều khó khăn và muốn anh chăm sóc cho cô bé thật tốt. Lúc đó anh rất khó chịu, luôn cảm thấy Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy có phần bất công, phóng đại, biến sự áy náy thành sự nuông chiều vô điều kiện, Ngu Tân Cố cũng không để tâm đến lời nói của họ.
Giờ nghĩ lại, tâm trạng rất phức tạp.
"Cậu đúng là không làm tròn bổn phận của người anh."
Ngu Tân Cố không nói nên lời, anh thực sự không thể tìm ra lý do gì để bác bỏ điều này.
Bùi Vân Sơ đứng dậy đi về phía Ngu Thiền: "Tiểu Thiền Thiền, đi chỗ mát nghỉ ngơi một lát đi! Mặt đỏ như vậy rồi, ở đây đã có anh, bà ngoại cũng đi nghỉ ngơi đi ạ."
Ngu Thiền nhìn anh cười: "Sắp xong rồi."
Bà cụ mang vẻ nhân hậu: "Em gái của cháu ngoan ngoãn và đảm đang thật đấy. So với mấy cô gái thôn quê đây còn cần cù, hiểu biết hơn nhiều, lại còn xinh đẹp nữa chứ."
“Bà ngoại, đừng khen con nữa.” Ngu Thiền rất xấu hổ.
Bùi Vân Sơ cười, phụ họa một câu: "Vâng, Tiểu Thiền Thiền quả thực dễ khiến người ta đau lòng."
Ngu Thiền càng đỏ mặt hơn, có chút hờn dỗi: "Anh còn hùa theo nữa!"
"Anh đây đang khen từ tận đáy lòng, hùa theo chỗ nào?"
Bà cụ cười, nhìn bọn họ cãi nhau, không khỏi thở dài: "Hai anh em có tình cảm tốt quá."
Giờ Ngu Thiền mới hiểu, có lẽ bà cụ đã nghe thấy cô ấy gọi Bùi Vân Sơ là "anh" nên đã hiểu nhầm họ là anh em. Cô liếc nhìn Bùi Vân Sơ nhưng lại thấy thái độ thờ ơ của anh, tựa hồ không có ý định thanh minh, Ngu Thiền cũng không giải thích.
Dù sao, là em gái của Bùi Vân Sơ có mặt mũi hơn là em gái của Ngu Tân Cố!
Bùi Vân Sơ giúp làm khô tấm mùng và chiếc chăn bông mỏng cuối cùng, Thạch Đầu cầm chiếc xô nhựa màu đen đến, nói rằng họ sẽ ra sông để bắt tôm hùm đất. Bọn họ không sợ nóng nên trời nắng chang chang như vậy đã đi ra sông.
Lâu rồi trời không mưa, mực nước trên bãi sông cũng không cao, chỉ đến mắt cá chân nhưng tôm cá ẩn nấp trong bụi cây, phải rẽ ra mới tìm được.
Mấy thiếu niên mò mẫm mãi cũng chỉ bắt được vài con tép và cá nhỏ xíu, được cái dưới sông có khá nhiều ốc, tùy ý vớt lên cũng được nửa xô.
Sau khi mò ốc xong, họ không vội quay về mà nghịch nước bên bờ sông. Hạ lưu bãi sông là một đầm nhỏ, nước không sâu lắm, đám nam sinh biết bơi nên có người lao xuống nước.
“Anh Sơ, xuống chơi đi, mát lắm.” Đại Tượng gọi Bùi Vân Sơ đang ở trên bờ.
"Không, mấy cậu chơi đi."
"Đến đi! Đưa điện thoại cho tiểu Thiền để con bé chơi game trong bóng râm đi."
Ngu Thiền cũng không muốn ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người: "Anh à, đi chơi đi, em nghịch điện thoại là được."
"Anh không thích bị ướt..." Vừa dứt lời, lưng anh đã dính đầy nước, Ngu Thiền cũng bị. Bùi Vân Sơ quay đầu nhìn, thấy Ngu Tân Cố vẫn đang dội nước lên người họ, không khỏi chửi thầm, che chở cho Ngu Thiền cách xa khỏi chỗ đó rồi đưa điện thoại cho cô: "Cầm cho anh, anh đi xử bọn họ!"
Tóc Ngu Thiền dính đầy nước, cô cầm điện thoại đứng sang một bên: "Ừm, anh cố lên!"
Bùi Vân Sơ đi đến thượng nguồn bãi sông, lấy nước đổ lên người Ngu Tân Cố: "Có phải cậu là người hay bắt nạt tiểu Thiền không?"
“Con bé đó ăn cháo đá bát, quên họ mình luôn rồi!” Không chịu thua kém, Ngu Tân Cố hất lại, hai người đều ướt đẫm.
Ngu Thiền lấy ra chiếc điện thoại mà Lâm Mạn mới mua cho cô cách đây không lâu, chụp vài tấm hình.
Tạ Lâm Hãn, Nhiếp Hải Thần và những người khác cũng tham gia trận chiến nhưng chỉ có Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn là học sinh lớp thực nghiệm. Họ tạo thành một nhóm, những người còn lại đứng về phía Bùi Vân Sơ. Tạ Lâm Hãn và Ngu Tân Cố không thể chống lại, bị hất đến nỗi không thể mở mắt, vì vậy phải tìm một nơi để trốn.
Ngu Thiền đứng trên bờ, nhìn họ chơi đùa, cười rất vui vẻ.
Ngu Tân Cố quay đầu lại nhìn Ngu Thiền vô tâm, cầm một vốc nước hất lên, Ngu Thiền mất cảnh giác lập tức bị văng vào mặt.
"Ngu Tân Cố! Anh đáng ghét!" Ngu Thiền tức giận.
Ngu Tân Cố buồn cười: "Cho em cười!"
"Không chơi lại người khác chỉ biết ăn hiếp em!"
"Bắt nạt em cũng được. Còn đứng trên bờ làm gì? Xuống chơi đi." Ngu Tân Cố nhướng mày.
Ngu Thiền ậm ừ: "Em sẽ không cùng với anh đâu!"
“Tiểu Thiền Thiền, đến bên anh này, anh sẽ hỗ trợ em, giúp em báo thù.” Bùi Vân Sơ gọi.
Ngu Thiền cất điện thoại, xắn ống quần đi đến bên cạnh Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ thực sự đánh nhau với Ngu Tân Cố, Tạ Lâm Hãn không thể chống đỡ nổi đội đối phương nên nhanh chóng cầu xin sự thương xót: "Này, mấy cậu có thể đối phó với lão Ngu, tại sao lại làm hại một người vô tội là tôi chứ?"
Thế là, Ngu Tân Cố tập trung toàn bộ hỏa lực, bị ép sát đến bờ sông. Ngu Thiền bước trên dòng suối cạn, tinh thần sảng khoái.
Chơi đến năm giờ, họ mới thu dọn và mặc quần áo ướt sũng rồi về chuẩn bị bữa tối. Suy cho cùng, trong nhóm cũng chỉ có bảy tám người, nấu nướng cũng tốn kha khá thời gian.
Bà cụ vẫn còn ở ngoài đồng, thừa dịp chạng vạng mát mẻ để bẻ ngô, Thạch Đầu, Tạ Lâm Hãn và Nhiếp Hải Thần đến giúp, còn Ngu Thiền đảm nhận việc nấu nướng.
Bùi Vân Sơ tắm nước nóng đi ra, thấy Ngu Thiền bận rộn ở trong bếp một mình, tức khắc nói: "Này, hai người có tâm xíu đi, sao lại để tiểu Thiền nấu một mình vậy?”
"Bọn tôi cũng không thể giúp gì được! Các món ăn đã được dọn sẵn, cái khác bọn tôi cũng không biết làm." Đồng Hâm nói.
Thật ra bọn họ cũng muốn giúp nhưng thật sự không biết bắt đầu từ đâu, Ngu Thiền cảm thấy Đồng Hâm và Đại Tượng cao lớn đứng trong bếp cũng lúng túng nên không để bọn họ giúp.
Ngu Thiền cũng nói: "Em có thể tự mình làm, thật ra rất đơn giản."
“Vậy thì cũng không thể em làm tất cả, đứa trẻ như em cũng quá thật thà rồi.” Bùi Vân Sơ buồn bực thay cô: “Em đứng sang một bên hướng dẫn, anh sẽ làm!”
Ngu Thiền không yên tâm nhưng Bùi Vân Sơ nhất quyết làm, cô bị anh kéo ra.
Đồng Hâm và Đại Tượng cũng vây quanh hóng hớt, khả năng thực hành của Bùi Vân Sơ cũng không tồi, làm đâu ra đó.
Ngu Tân Cố mãi mới đi ra khỏi phòng tắm, thấy bọn họ vây quanh phòng bếp, anh cũng tiến lại gần: "Mấy cậu làm gì vậy?"
"Bọn tôi đã phân công lao động rất rõ ràng. Sau bữa tối, cậu hãy làm công việc mình thích đi." Đại Tượng vỗ vai Ngu Tân Cố nói.
Ngu Tân Cố: "... Các cậu làm cái gì?"
Đồng Hâm: "Chúng tôi đã dọn cơm, anh Sơ đứng bếp."
Ngu Tân Cố: "..."
Giỏi thừa nước đục thả câu đấy!
Khi màn đêm buông xuống, đổ ốc xào lăn ra khỏi nồi, Thạch Đầu đặt chiếc bàn tròn lớn trong sân, đèn chạy bằng năng lượng mặt trời trong sân chỉ có thể chiếu sáng khu vực đó.
Buổi tối ở quê rất mát mẻ, có cánh đồng lúa cạnh sân nhà bà cụ, gió thổi hương lúa thơm ngào ngạt.
Điều tồi tệ duy nhất là có rất nhiều muỗi, không thể rời khỏi nhang muỗi.
Bà cụ không lường trước chuyện bọn họ tới, trong nhà cũng không có bao nhiêu nhang muỗi, chỉ còn lại hai vòng, đều được dùng hết khi bọn họ ăn ở ngoài sân.
Tuy vậy, Ngu Tân Cố và Ngu Thiền vẫn bị chi chít vết muỗi đốt, bọn họ thuộc loại đặc biệt hấp dẫn muỗi.
May mắn thay, Lâm Mạn đã chuẩn bị rất nhiều đồ chống muỗi cho hai anh em, Ngu Thiền xịt một ít nước hoa đuổi muỗi rồi dán miếng dán chống muỗi, cũng khá hơn một chút.
Tuy nhiên, tác dụng của miếng dán chống muỗi không rõ ràng lắm, một số con muỗi không sợ chết bay qua, một lúc sau lại bị chúng cắn nổi vết đỏ ở cổ chân và cánh tay.
Bùi Vân Sơ không thích ăn ốc lắm, sau khi đặt đũa xuống, anh ngồi cạnh cho Ngu Thiền và phẩy quạt xua đuổi muỗi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô đến đây, nửa đêm tỉnh lại, Ngu Thiền không ngủ được, vì vậy cô đứng dậy xuống giường. Điện thoại của cô sắp hết pin, bộ sạc để ở phòng khách, thế là cô bật đèn pin trên di động để đi lấy bộ sạc.
Phòng khách không bật đèn nhưng ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú trên sô pha, Ngu Thiền chớp mắt: "Anh?"
Bùi Vân Sơ nhướng mắt, có chút lười biếng hạ thấp giọng: "Em làm gì ở ngoài này?"
"Em lấy bộ sạc."
Bùi Vân Sơ với tay và đưa cho cô cáp sạc phía trên tựa lưng: "Cái này?"
"Vâng."
Ngu Thiền nhận lấy nhưng không vội vàng trở về phòng, trong phòng khách chỉ có Bùi Vân Sơ, Ngu Thiền hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
"Bọn họ khịt mũi và nghiến răng, anh không chịu nổi."
"Ồ ~"
“Ngủ tiếp đi!” Bùi Vân Sơ ngáp một cái, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục chơi đấu địa chủ.
Bộ bàn ghế gỗ ở nhà bà cụ tương đối cũ, tay nghề chế tác rất đơn giản, không lớn, Bùi Vân Sơ nằm ngủ trên đó, hai chân không thể duỗi thẳng được.
Ngu Thiền suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh, em cũng lạ giường, không ngủ được."
Bùi Vân Sơ nhướng mày, liếc nhìn cô: "Sao? Hay muốn anh hát ru cho em nghe sao?"
Ngu Thiền: "Anh muốn thế thì được thôi."
"Nghĩ đẹp thế!"
“Anh đi cùng em ra sân ngắm sao đi.” Ngu Thiền chủ động mời.
Bùi Vân Sơ liếc nhìn quân bài trên tay, bật chế độ máy chơi: "Đúng là bạn nhỏ, đi thôi, anh sẽ cùng em đếm sao."
Anh uể oải đứng lên, vươn vai, đi theo Ngu Thiền xuống lầu, ra sân hóng gió.
Đêm ở quê yên ả, gió đêm thổi qua mát rượi. Ngu Thiền ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Vân Sơ cảm thấy thích thú khi nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô: "Này, tiểu Thiền Thiền, anh nghe Ngu Tân Cố nói rằng trước đây em không sống trong nhà họ?"
“Hả? Dạ.” Ngu Thiền hoàn hồn, gật đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Đều đã qua rồi, cũng không có chuyện gì, chỉ là hồi nhỏ em bị ôm nhầm.” Ngu Thiền nói.
Bùi Vân Sơ nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, biết rằng cô không muốn nhắc đến chuyện đấy, vì vậy anh xoa đầu cô: "Ừ, không sao cả, mọi chuyện đã kết thúc rồi. May mà tiểu Thiền Thiền đã được tìm thấy, nếu không anh cũng sẽ không có một cô em gái dễ thương như vậy."
Ánh đèn năng lượng mặt trời ngoài sân chiếu lên mặt Bùi Vân Sơ, đôi mắt lạnh lùng kia như được nhuốm màu dịu dàng. Ngu Thiền không dám nhìn thẳng vào mắt anh nên cô quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy một con đom đóm bay qua.
"Oa! Có đom đóm ở đây!" Cô đứng dậy và đuổi theo đom đóm.
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ ngoài thận trọng và vụng về của cô, cảm thấy cô rất ngây thơ và đáng yêu: "Này bạn nhỏ, em không thể bắt được như thế này đâu, anh sẽ giúp em."
Anh nhanh chóng khua tay và bắt được con đom đóm đang bay.
"Anh bắt được chưa? Để em xem." Ngu Thiền nghiêng người, kiễng chân, vịn vào bàn tay đang nắm của anh.
Bùi Vân Sơ cười nhẹ, từ từ mở lòng bàn tay ra, một con đom đóm từ trong lòng bàn tay bay ra, lóe lên trước mắt Ngu Thiền.
Ánh mắt Ngu Thiền nhìn theo con đom đóm, khi bắt gặp đôi mắt cười của Bùi Vân Sơ, cô đột nhiên không thể rời mắt. Ánh sao khắp bầu trời như rơi vào trong mắt anh, trong sáng, dịu dàng khiến người ta không khỏi mê đắm.
“Nhóc con, ngây cái gì thế, bay đi rồi, không đuổi theo sao?” Bùi Vân Sơ đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô.
Ngu Thiền đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên, xoay người, bước chân có chút vội vã: "Không đuổi theo nữa, em đi ngủ đây."
Ngu Tân Cố im lặng, thực ra Lâm Mạn đã nói với anh từ trước nhưng chỉ nói qua loa rằng Ngu Thiền đã trải qua rất nhiều khó khăn và muốn anh chăm sóc cho cô bé thật tốt. Lúc đó anh rất khó chịu, luôn cảm thấy Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy có phần bất công, phóng đại, biến sự áy náy thành sự nuông chiều vô điều kiện, Ngu Tân Cố cũng không để tâm đến lời nói của họ.
Giờ nghĩ lại, tâm trạng rất phức tạp.
"Cậu đúng là không làm tròn bổn phận của người anh."
Ngu Tân Cố không nói nên lời, anh thực sự không thể tìm ra lý do gì để bác bỏ điều này.
Bùi Vân Sơ đứng dậy đi về phía Ngu Thiền: "Tiểu Thiền Thiền, đi chỗ mát nghỉ ngơi một lát đi! Mặt đỏ như vậy rồi, ở đây đã có anh, bà ngoại cũng đi nghỉ ngơi đi ạ."
Ngu Thiền nhìn anh cười: "Sắp xong rồi."
Bà cụ mang vẻ nhân hậu: "Em gái của cháu ngoan ngoãn và đảm đang thật đấy. So với mấy cô gái thôn quê đây còn cần cù, hiểu biết hơn nhiều, lại còn xinh đẹp nữa chứ."
“Bà ngoại, đừng khen con nữa.” Ngu Thiền rất xấu hổ.
Bùi Vân Sơ cười, phụ họa một câu: "Vâng, Tiểu Thiền Thiền quả thực dễ khiến người ta đau lòng."
Ngu Thiền càng đỏ mặt hơn, có chút hờn dỗi: "Anh còn hùa theo nữa!"
"Anh đây đang khen từ tận đáy lòng, hùa theo chỗ nào?"
Bà cụ cười, nhìn bọn họ cãi nhau, không khỏi thở dài: "Hai anh em có tình cảm tốt quá."
Giờ Ngu Thiền mới hiểu, có lẽ bà cụ đã nghe thấy cô ấy gọi Bùi Vân Sơ là "anh" nên đã hiểu nhầm họ là anh em. Cô liếc nhìn Bùi Vân Sơ nhưng lại thấy thái độ thờ ơ của anh, tựa hồ không có ý định thanh minh, Ngu Thiền cũng không giải thích.
Dù sao, là em gái của Bùi Vân Sơ có mặt mũi hơn là em gái của Ngu Tân Cố!
Bùi Vân Sơ giúp làm khô tấm mùng và chiếc chăn bông mỏng cuối cùng, Thạch Đầu cầm chiếc xô nhựa màu đen đến, nói rằng họ sẽ ra sông để bắt tôm hùm đất. Bọn họ không sợ nóng nên trời nắng chang chang như vậy đã đi ra sông.
Lâu rồi trời không mưa, mực nước trên bãi sông cũng không cao, chỉ đến mắt cá chân nhưng tôm cá ẩn nấp trong bụi cây, phải rẽ ra mới tìm được.
Mấy thiếu niên mò mẫm mãi cũng chỉ bắt được vài con tép và cá nhỏ xíu, được cái dưới sông có khá nhiều ốc, tùy ý vớt lên cũng được nửa xô.
Sau khi mò ốc xong, họ không vội quay về mà nghịch nước bên bờ sông. Hạ lưu bãi sông là một đầm nhỏ, nước không sâu lắm, đám nam sinh biết bơi nên có người lao xuống nước.
“Anh Sơ, xuống chơi đi, mát lắm.” Đại Tượng gọi Bùi Vân Sơ đang ở trên bờ.
"Không, mấy cậu chơi đi."
"Đến đi! Đưa điện thoại cho tiểu Thiền để con bé chơi game trong bóng râm đi."
Ngu Thiền cũng không muốn ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người: "Anh à, đi chơi đi, em nghịch điện thoại là được."
"Anh không thích bị ướt..." Vừa dứt lời, lưng anh đã dính đầy nước, Ngu Thiền cũng bị. Bùi Vân Sơ quay đầu nhìn, thấy Ngu Tân Cố vẫn đang dội nước lên người họ, không khỏi chửi thầm, che chở cho Ngu Thiền cách xa khỏi chỗ đó rồi đưa điện thoại cho cô: "Cầm cho anh, anh đi xử bọn họ!"
Tóc Ngu Thiền dính đầy nước, cô cầm điện thoại đứng sang một bên: "Ừm, anh cố lên!"
Bùi Vân Sơ đi đến thượng nguồn bãi sông, lấy nước đổ lên người Ngu Tân Cố: "Có phải cậu là người hay bắt nạt tiểu Thiền không?"
“Con bé đó ăn cháo đá bát, quên họ mình luôn rồi!” Không chịu thua kém, Ngu Tân Cố hất lại, hai người đều ướt đẫm.
Ngu Thiền lấy ra chiếc điện thoại mà Lâm Mạn mới mua cho cô cách đây không lâu, chụp vài tấm hình.
Tạ Lâm Hãn, Nhiếp Hải Thần và những người khác cũng tham gia trận chiến nhưng chỉ có Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn là học sinh lớp thực nghiệm. Họ tạo thành một nhóm, những người còn lại đứng về phía Bùi Vân Sơ. Tạ Lâm Hãn và Ngu Tân Cố không thể chống lại, bị hất đến nỗi không thể mở mắt, vì vậy phải tìm một nơi để trốn.
Ngu Thiền đứng trên bờ, nhìn họ chơi đùa, cười rất vui vẻ.
Ngu Tân Cố quay đầu lại nhìn Ngu Thiền vô tâm, cầm một vốc nước hất lên, Ngu Thiền mất cảnh giác lập tức bị văng vào mặt.
"Ngu Tân Cố! Anh đáng ghét!" Ngu Thiền tức giận.
Ngu Tân Cố buồn cười: "Cho em cười!"
"Không chơi lại người khác chỉ biết ăn hiếp em!"
"Bắt nạt em cũng được. Còn đứng trên bờ làm gì? Xuống chơi đi." Ngu Tân Cố nhướng mày.
Ngu Thiền ậm ừ: "Em sẽ không cùng với anh đâu!"
“Tiểu Thiền Thiền, đến bên anh này, anh sẽ hỗ trợ em, giúp em báo thù.” Bùi Vân Sơ gọi.
Ngu Thiền cất điện thoại, xắn ống quần đi đến bên cạnh Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ thực sự đánh nhau với Ngu Tân Cố, Tạ Lâm Hãn không thể chống đỡ nổi đội đối phương nên nhanh chóng cầu xin sự thương xót: "Này, mấy cậu có thể đối phó với lão Ngu, tại sao lại làm hại một người vô tội là tôi chứ?"
Thế là, Ngu Tân Cố tập trung toàn bộ hỏa lực, bị ép sát đến bờ sông. Ngu Thiền bước trên dòng suối cạn, tinh thần sảng khoái.
Chơi đến năm giờ, họ mới thu dọn và mặc quần áo ướt sũng rồi về chuẩn bị bữa tối. Suy cho cùng, trong nhóm cũng chỉ có bảy tám người, nấu nướng cũng tốn kha khá thời gian.
Bà cụ vẫn còn ở ngoài đồng, thừa dịp chạng vạng mát mẻ để bẻ ngô, Thạch Đầu, Tạ Lâm Hãn và Nhiếp Hải Thần đến giúp, còn Ngu Thiền đảm nhận việc nấu nướng.
Bùi Vân Sơ tắm nước nóng đi ra, thấy Ngu Thiền bận rộn ở trong bếp một mình, tức khắc nói: "Này, hai người có tâm xíu đi, sao lại để tiểu Thiền nấu một mình vậy?”
"Bọn tôi cũng không thể giúp gì được! Các món ăn đã được dọn sẵn, cái khác bọn tôi cũng không biết làm." Đồng Hâm nói.
Thật ra bọn họ cũng muốn giúp nhưng thật sự không biết bắt đầu từ đâu, Ngu Thiền cảm thấy Đồng Hâm và Đại Tượng cao lớn đứng trong bếp cũng lúng túng nên không để bọn họ giúp.
Ngu Thiền cũng nói: "Em có thể tự mình làm, thật ra rất đơn giản."
“Vậy thì cũng không thể em làm tất cả, đứa trẻ như em cũng quá thật thà rồi.” Bùi Vân Sơ buồn bực thay cô: “Em đứng sang một bên hướng dẫn, anh sẽ làm!”
Ngu Thiền không yên tâm nhưng Bùi Vân Sơ nhất quyết làm, cô bị anh kéo ra.
Đồng Hâm và Đại Tượng cũng vây quanh hóng hớt, khả năng thực hành của Bùi Vân Sơ cũng không tồi, làm đâu ra đó.
Ngu Tân Cố mãi mới đi ra khỏi phòng tắm, thấy bọn họ vây quanh phòng bếp, anh cũng tiến lại gần: "Mấy cậu làm gì vậy?"
"Bọn tôi đã phân công lao động rất rõ ràng. Sau bữa tối, cậu hãy làm công việc mình thích đi." Đại Tượng vỗ vai Ngu Tân Cố nói.
Ngu Tân Cố: "... Các cậu làm cái gì?"
Đồng Hâm: "Chúng tôi đã dọn cơm, anh Sơ đứng bếp."
Ngu Tân Cố: "..."
Giỏi thừa nước đục thả câu đấy!
Khi màn đêm buông xuống, đổ ốc xào lăn ra khỏi nồi, Thạch Đầu đặt chiếc bàn tròn lớn trong sân, đèn chạy bằng năng lượng mặt trời trong sân chỉ có thể chiếu sáng khu vực đó.
Buổi tối ở quê rất mát mẻ, có cánh đồng lúa cạnh sân nhà bà cụ, gió thổi hương lúa thơm ngào ngạt.
Điều tồi tệ duy nhất là có rất nhiều muỗi, không thể rời khỏi nhang muỗi.
Bà cụ không lường trước chuyện bọn họ tới, trong nhà cũng không có bao nhiêu nhang muỗi, chỉ còn lại hai vòng, đều được dùng hết khi bọn họ ăn ở ngoài sân.
Tuy vậy, Ngu Tân Cố và Ngu Thiền vẫn bị chi chít vết muỗi đốt, bọn họ thuộc loại đặc biệt hấp dẫn muỗi.
May mắn thay, Lâm Mạn đã chuẩn bị rất nhiều đồ chống muỗi cho hai anh em, Ngu Thiền xịt một ít nước hoa đuổi muỗi rồi dán miếng dán chống muỗi, cũng khá hơn một chút.
Tuy nhiên, tác dụng của miếng dán chống muỗi không rõ ràng lắm, một số con muỗi không sợ chết bay qua, một lúc sau lại bị chúng cắn nổi vết đỏ ở cổ chân và cánh tay.
Bùi Vân Sơ không thích ăn ốc lắm, sau khi đặt đũa xuống, anh ngồi cạnh cho Ngu Thiền và phẩy quạt xua đuổi muỗi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô đến đây, nửa đêm tỉnh lại, Ngu Thiền không ngủ được, vì vậy cô đứng dậy xuống giường. Điện thoại của cô sắp hết pin, bộ sạc để ở phòng khách, thế là cô bật đèn pin trên di động để đi lấy bộ sạc.
Phòng khách không bật đèn nhưng ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú trên sô pha, Ngu Thiền chớp mắt: "Anh?"
Bùi Vân Sơ nhướng mắt, có chút lười biếng hạ thấp giọng: "Em làm gì ở ngoài này?"
"Em lấy bộ sạc."
Bùi Vân Sơ với tay và đưa cho cô cáp sạc phía trên tựa lưng: "Cái này?"
"Vâng."
Ngu Thiền nhận lấy nhưng không vội vàng trở về phòng, trong phòng khách chỉ có Bùi Vân Sơ, Ngu Thiền hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
"Bọn họ khịt mũi và nghiến răng, anh không chịu nổi."
"Ồ ~"
“Ngủ tiếp đi!” Bùi Vân Sơ ngáp một cái, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục chơi đấu địa chủ.
Bộ bàn ghế gỗ ở nhà bà cụ tương đối cũ, tay nghề chế tác rất đơn giản, không lớn, Bùi Vân Sơ nằm ngủ trên đó, hai chân không thể duỗi thẳng được.
Ngu Thiền suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh, em cũng lạ giường, không ngủ được."
Bùi Vân Sơ nhướng mày, liếc nhìn cô: "Sao? Hay muốn anh hát ru cho em nghe sao?"
Ngu Thiền: "Anh muốn thế thì được thôi."
"Nghĩ đẹp thế!"
“Anh đi cùng em ra sân ngắm sao đi.” Ngu Thiền chủ động mời.
Bùi Vân Sơ liếc nhìn quân bài trên tay, bật chế độ máy chơi: "Đúng là bạn nhỏ, đi thôi, anh sẽ cùng em đếm sao."
Anh uể oải đứng lên, vươn vai, đi theo Ngu Thiền xuống lầu, ra sân hóng gió.
Đêm ở quê yên ả, gió đêm thổi qua mát rượi. Ngu Thiền ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Vân Sơ cảm thấy thích thú khi nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô: "Này, tiểu Thiền Thiền, anh nghe Ngu Tân Cố nói rằng trước đây em không sống trong nhà họ?"
“Hả? Dạ.” Ngu Thiền hoàn hồn, gật đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Đều đã qua rồi, cũng không có chuyện gì, chỉ là hồi nhỏ em bị ôm nhầm.” Ngu Thiền nói.
Bùi Vân Sơ nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, biết rằng cô không muốn nhắc đến chuyện đấy, vì vậy anh xoa đầu cô: "Ừ, không sao cả, mọi chuyện đã kết thúc rồi. May mà tiểu Thiền Thiền đã được tìm thấy, nếu không anh cũng sẽ không có một cô em gái dễ thương như vậy."
Ánh đèn năng lượng mặt trời ngoài sân chiếu lên mặt Bùi Vân Sơ, đôi mắt lạnh lùng kia như được nhuốm màu dịu dàng. Ngu Thiền không dám nhìn thẳng vào mắt anh nên cô quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy một con đom đóm bay qua.
"Oa! Có đom đóm ở đây!" Cô đứng dậy và đuổi theo đom đóm.
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ ngoài thận trọng và vụng về của cô, cảm thấy cô rất ngây thơ và đáng yêu: "Này bạn nhỏ, em không thể bắt được như thế này đâu, anh sẽ giúp em."
Anh nhanh chóng khua tay và bắt được con đom đóm đang bay.
"Anh bắt được chưa? Để em xem." Ngu Thiền nghiêng người, kiễng chân, vịn vào bàn tay đang nắm của anh.
Bùi Vân Sơ cười nhẹ, từ từ mở lòng bàn tay ra, một con đom đóm từ trong lòng bàn tay bay ra, lóe lên trước mắt Ngu Thiền.
Ánh mắt Ngu Thiền nhìn theo con đom đóm, khi bắt gặp đôi mắt cười của Bùi Vân Sơ, cô đột nhiên không thể rời mắt. Ánh sao khắp bầu trời như rơi vào trong mắt anh, trong sáng, dịu dàng khiến người ta không khỏi mê đắm.
“Nhóc con, ngây cái gì thế, bay đi rồi, không đuổi theo sao?” Bùi Vân Sơ đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô.
Ngu Thiền đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên, xoay người, bước chân có chút vội vã: "Không đuổi theo nữa, em đi ngủ đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.