Chương 29:
Sương Nhiễm Y
16/07/2024
Ở nông thôn vắng vẻ, chỗ chơi đùa cũng không ít, bọn họ thường xuyên đi ra ngoài nửa ngày hoặc thậm chí cả ngày. Chợ, núi, sông ở gần đó bọn họ đều đã đi hết một lượt. Mỗi ngày Ngu Thiền đều đi phía sau Bùi Vân Sơ như cái đuôi nhỏ, vui đến quên trời quên đất.
Cách nhà bà cụ không xa có dãy núi lớn, ngọn núi cao nhất ở gần đó. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ trên núi, tựa như tiên cảnh. Nhưng ngọn núi đó thật sự rất cao, trên núi cây cối rậm rạp, rất ít hộ gia đình, đường lên núi không dễ đi nên cũng hiếm có người lên.
Mỗi ngày người bản địa đều nhìn những ngọn núi này nên cũng không cảm thấy mới mẻ. Nhưng đối với nhóm cậu ấm trong thành phố mới tới mà nói thì lại rất có sức hấp dẫn.
Ngu Thiền cũng làm quen với Nhân Nhân - cô gái ở cách vách, hàng xóm cũng có hai thiếu niên trạc tuổi với Thạch Đầu. Anh ta và bọn họ đều rất quen thuộc nên mời lên núi hái quả dại với nhau.
Thạch Đầu còn nhớ mùa hè lên núi đó có thể hái hạt dẻ, quả đào lông và một ít quả dại không biết tên. Hồi còn nhỏ anh ta thích nhất là cùng với mấy đứa choai choai giấu người lớn lên núi chơi.
Bây giờ bọn họ đã là người lớn, ngược lại không cần giấu người lớn lén lút đi nữa.
Mấy năm nay rất nhiều người dân đều chuyển vào trong thành phố, núi rừng cũng trở thành khu bảo tồn, không được chặt đốn lung tung nên cây cối trên núi phát triển càng rậm rạp hơn. Đi trên con đường phủ kín lá rụng, cây cao che bớt ánh mặt trời, vô cùng mát mẻ.
Một đám người hăng hái bừng bừng đi đến giữa sườn núi, bên này có hạt dẻ, quả đào lông đang chờ, có loại mọc dại, có loại do hộ gia đình sống trong núi trồng từ trước. Sau khi họ chuyển đi, cây ăn quả lớn lên càng sum suê.
Mấy chàng trai trèo lên chạc cây, đè nhánh cây xuống, hái được không ít hạt dẻ. Vỏ hạt dẻ toàn là gai, trái đào lông cũng đầy lông. Bùi Vân Sơ không thích tham gia nên cùng với hai cô gái Ngu Thiền và Nhân Nhân đi tìm những quả dại khác.
Nhân Nhân là người địa phương, biết trái cây nào có thể ăn được. Có một loại quả dại trên con đất dốc cách đó không xa, bề ngoài trông giống như quả mâm xôi, nho nhỏ, đo đỏ trông vô cùng đáng yêu, vị cũng chua chua ngọt ngọt. Cô gái nhỏ thích loại quả dại xinh xắn lại lung linh này nên hái từng quả một.
Một tay Bùi Vân Sơ xách cái giỏ, tay còn lại cầm điện thoại chụp hình.
Phong cảnh ở đây không thua kém gì những danh lam thắng cảnh đã được khai phá, tấm ảnh được chụp ra như địa linh nhân kiệt*, giống như có tiên khí.
*địa linh nhân kiệt: đất thiêng sinh người hiền tài.
Anh chụp một vòng, ống kính cuối cùng nhắm ngay vào Ngu Thiền đang duỗi tay hái quả dại: "Tiểu Thiền Thiền!”
Ngu Thiền quay đầu lại: "Làm sao vậy?”
Bùi Vân Sơ ấn chụp, cô gái trong ống kính đang ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt thuần khiết có hơi mê man.
Sau lưng cô là bụi cây rậm rạp đầy những quả nhỏ màu đỏ, vô cùng hợp với cô, toát ra vẻ đẹp trong sáng, đáng yêu.
Bùi Vân Sơ hài lòng nở nụ cười, cất điện thoại đi, bình thản đi đến: "Em xách giỏ đi, để anh hái cho.”
“Ồ.”
Ngu Thiền nhận lấy giỏ, đi theo sau Bùi Vân Sơ. Dáng anh cao, chân dài tay cũng dài nên rất dễ hái những quả dại ở chỗ cao.
Nhưng trên thân và lá của loại cây bụi này đều có gai nhỏ, phải cẩn thận một chút, nếu không thì sẽ bị đâm vào tay. Bọn họ hái mất một lúc lâu cũng không hái được bao nhiêu.
Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn hái đầy giỏ đào lông, cũng đi qua nhìn tình hình bên này. Thấy trên tay Ngu Thiền đã được non nửa giỏ thì nói: “Sắp được rồi phải không? Đi thôi, thứ này ăn không ngon lắm, còn vô cùng khó hái.”
“Vẫn còn nhiều như vậy, hái thêm chút nữa đi. Dù sao không hái cũng thối rồi rụng xuống, mang về phơi nắng thành quả khô chắc không tệ.” Bùi Vân Sơ nói.
“Quả này còn có thể ngâm rượu, uống còn ngon hơn rượu mơ đấy.” Chàng trai đi cùng với bọn họ nói: "Năm ngoái cha tớ ngâm một bình, không còn lại bao nhiêu, quay về cho bọn cậu nếm thử.”
Ngu Tân Cố không nói gì nữa, cũng đi theo bọn họ hái quả dại ở trong cây bụi.
Càng đi về phía trước, bụi cỏ càng rậm rạp, có cỏ dại cao hơn nửa người, xanh mướt um tùm, che kín đường. Ngu Thiền xách giỏ đi qua cùng, Bùi Vân Sơ nói: “Tiểu Thiền Thiền, em đứng ở đó đi, đừng qua đây, hái ở đây xong cũng gần được rồi.”
Mấy người Đại Tượng, Đồng Hâm hái được hai sọt hạt dẻ cũng qua đây góp vui. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại quả dại này nên thích thú, Đại Tượng muốn đi hái ở nửa con dốc trên, chỗ đó có một chùm vô cùng tươi tốt, trái cây cũng lớn hơn một chút so với bên dưới.
“Đồng Hâm, kéo tớ cái!” Đại Tượng duỗi tay dài nắm lấy cành cây bụi ở phía trên nhất.
Tay anh ta vừa mới đụng đến cành cây bụi thì chùm cây bụi kia cũng chuyển động theo, biên độ còn rất lớn. Đôi mắt lạnh lùng âm u di chuyển dọc theo cành cây, Đại Tượng sợ tới mức vội vàng quăng cành cây bụi ở trên tay, ngay cả gai đâm vào ngón tay anh ta cũng không cảm thấy đau chút nào.
Đồng Hâm bị anh ta đẩy mạnh một cái xém chút nữa ngã sấp xuống vũng nước bèn bực dọc nói: “Cậu làm gì đấy!”
“Đệt! Chạy mau, có rắn!” Đại Tượng gào lên một tiếng, kéo Đồng Hâm chạy như bay.
Người còn lại thấy thế cũng phản ứng lại, cả đám chạy theo.
“Anh ơi đi mau!” Chỗ Bùi Vân Sơ đứng ngay chính giữa bụi cỏ, Ngu Thiền sợ trong bụi cỏ không chỉ có một con rắn, cuống cuồng giục Bùi Vân Sơ qua đây.
Ngu Tân Cố thấy cô vẫn còn đứng đó đợi Bùi Vân Sơ thì bực mình: "Em vẫn nên lo bản thân mình chạy trước đi!”
Đã lúc nào rồi mà còn một lòng nghĩ cho Bùi Vân Sơ, bản thân em đã là gánh nặng, người nhảy một bước cao ba trượng* như Bùi Vân Sơ kia cần em lo lắng chắc?
*1 trượng dài 3,33 mét.
Ngu Tân Cố tức giận kéo Ngu Thiền bỏ chạy.
Ngu Thiền bị anh túm lấy, trong lòng lo lắng cho Bùi Vân Sơ không theo kịp nên vội la lên: “Anh sợ thì đi trước đi! Anh buông em ra!”
“Vậy em chờ bị rắn cắn đi!”
“Em không sợ chết!” Ngu Thiền giãy giụa.
Ngu Tân Cố nổi khùng, liều mạng kéo cô đi: "Em yên lặng một chút cho anh!”
Sức Ngu Thiền không lớn bằng anh, một tay còn đang xách giỏ đựng đầy quả dại, căn bản không mạnh bằng anh. Bị anh nửa lôi nửa kéo đi, cũng may Bùi Vân Sơ theo kịp nhưng cơn tức trong lòng vẫn không nhịn được dâng lên: "Anh buông em ra! Trái cây rớt rồi!”
“Ném giỏ đi!”
“Em không ném đâu!” Ngu Thiền giận dỗi ôm giỏ, sợ bị Ngu Tân Cố cướp ném đi.
Ngu Tân Cố thô lỗ túm lấy cánh tay cô chạy. Chân Ngu Thiền không dài bằng anh nên theo không kịp, còn bị vướng vào dây leo ở trên đường, xém chút nữa ngã sấp xuống đất, may mà Bùi Vân Sơ kịp thời đuổi theo, duỗi tay đỡ cô.
“Này! Chân em ấy cũng đâu dài bằng cậu, cậu chạy nhanh như vậy, em ấy theo được mới là lạ!” Bùi Vân Sơ nói với Ngu Tân Cố.
Mặt Ngu Tân Cố tối sầm lại, trong lòng bực bội.
Hai thiếu niên vẫn duy trì tư thế kéo cánh tay bên trái bên phải, xách Ngu Thiền lên chạy giống như xách trẻ con.
Đám người chạy được một đoạn đường, thấy con rắn kia không đuổi theo, lúc này mới thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
“Đệt! Làm tớ sợ muốn chết! Con rắn đó to lắm, cái đầu dẹp…”
“Mẹ nó cậu đừng nói nữa, nói làm cả người ông đây nổi hết da gà!” Đồng Hâm cắt ngang lời Đại Tượng, trước đó anh ta cũng thoáng liếc mắt nhìn một cái, bây giờ trong đầu đều là con rắn đó.
Thạch Đầu từng nghe nói ngọn núi này có heo rừng, thỏ rừng và rắn độc nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ, nói: “Bọn mình mau chóng xuống núi đi!”
“Tiểu Thiền giỏi thật đó! Cái giỏ quả dại to như vậy cũng mang đi hết, nửa giỏ kia tớ vẫn còn để ở trong bụi cỏ.” Nhân Nhân tiếc nuối nói nhưng cô ấy cũng không dám quay lại lấy.
“Bỏ rồi thì thôi, một giỏ này đủ ăn rồi.” A Tùng nói. Anh ta sinh ra và lớn lên ở chỗ này, biết rắn độc thú dữ trong ngọn núi này có thể giết chết người. Người lớn lên núi đều phải cẩn thận vô cùng, bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Hai sọt hạt dẻ, một sọt quả đào lông và một giỏ quả dại là chiến lợi phẩm hôm nay của bọn họ, cũng coi như có thu hoạch lớn. Đồng Hâm đổ cái giỏ đựng quả dại vào trong sọt hạt dẻ, hai người xách một sọt rồi đứng dậy xuống núi.
Ngu Tân Cố vẫn còn đang nổi nóng, thấy dáng vẻ bướng bỉnh kia của Ngu Thiền thì bực dọc: "Phản ứng chậm, chạy cũng chậm còn ham mê mấy quả dại, làm như lâu rồi em chưa ăn gì thế!”
Mắt cá chân Ngu Thiền đang đau rát, lại nghĩ Ngu Tân Cố cưỡng ép lôi kéo không quan tâm ý mình, cũng tủi thân muốn chết: "Em đâu có bảo anh cứu!”
“Hoá ra là anh ảo tưởng, làm ơn mắc oán? Lần sau anh mà còn quan tâm đến em, anh cùng họ với em!”
“Em thèm anh cùng họ với em lắm á!” Ngu Thiền tức đến đỏ mắt: "Vốn dĩ anh đã cùng họ với em!”
Ngu Tân Cố đang trên bờ vực nóng nảy: "Tên của anh sẽ đọc ngược lại!”
Bùi Vân Sơ không mấy thân thiện muốn cười, vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, dù sao tên này của cậu nghe cũng không hay lắm.”
Ngu Thiền: “Đúng vậy!”
“Trái cây do mọi người vất vả hái được, Tiểu Thiền đều cầm về hết cũng là chuyện tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều không sao, cậu cũng đừng trách móc em ấy nặng nề quá.”
Ngu Tân Cố: “Vậy có chuyện thì sao? Ai chịu trách nhiệm?”
Bùi Vân Sơ: “Chẳng phải tôi đi cuối cùng sao, cho dù có chuyện vậy cũng là tôi, không phải Tiểu Thiền.”
Ngu Thiền: “Anh ơi…”
Ngu Tân Cố bỗng chốc nghẹn lời, lại nghe Ngu Thiền kêu anh Bùi Vân Sơ ngay trước mặt anh trai ruột là anh đây, nhớ đến ban nãy Ngu Thiền giận anh vì Bùi Vân Sơ, quả thực tức giận vô cùng: "Phân xử cái gì! Đi thôi!”
Đồ sói mắt trắng*! Thân sơ không phân biệt được thì thôi đi, còn tìm ngoại viện đến chọc tức anh.
*Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Khi Ngu Thiền nhấc chân, cô không nhịn được mà hít một hơi. Ban nãy vội chạy trối chết vẫn không cảm thấy gì, bây giờ nghỉ ngơi một chút, chỗ mắt cá chân càng đau hơn, xem ra là bị trẹo chân rồi.
Nhưng ở trước mặt Ngu Tân Cố, cô lại không muốn yếu thế. Ngu Tân Cố mà biết thì chắc chắn sẽ châm chọc, mắng cô một trận. Ngu Thiền đành chịu đựng cơn đau: "Anh đi đằng trước đi!”
Ngu Tân Cố chế giễu: “Anh sợ đi đằng trước, lát nữa rắn mà tới em chỉ có khóc.”
Ngu Thiền bị chọc giận: "Em không có nhát gan đến thế!”
Bùi Vân Sơ cũng cạn lời với hai anh em bọn họ, anh nói với Ngu Tân Cố: “Cậu đi phía trước, em ấy đi ở giữa, tớ đi phía sau.”
Ngu Tân Cố xoay người đi, những người còn lại đã rời đi từ lâu.
Ngu Thiền chịu đựng cơn đau, đi khập khiễng đằng sau Ngu Tân Cố. Cô đã rất cố gắng giả vờ bản thân bình thường nhưng Bùi Vân Sơ vẫn nhanh chóng phát hiện ra cô có vấn đề, bèn kéo cô: “Chân của em sao vậy?”
“Không, không sao…”
“Thật sự không sao à?” Bùi Vân Sơ đương nhiên không tin, nhìn vẻ mặt của Ngu Thiền đã thấy không đúng.
Ngu Thiền không dám đối diện với anh, chỉ ậm ờ nói: “Thật sự không sao.”
Bùi Vân Sơ cụp mắt, liếc nhìn mắt cá chân cô một cái rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào chỗ mắt cá chân. Ngu Thiền không kìm được mà rên lên, Bùi Vân Sơ tức giận đến mức bật cười: "Thế này mà em kêu không sao?”
Ngu Thiền không nói lời nào.
Ngu Tân Cố cũng quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Nó lại làm sao vậy?”
“Trẹo chân rồi, không biết nghiêm trọng đến đâu, xuống núi trước rồi nói sau.” Bùi Vân Sơ giải vây: "Em ấy như vậy chắc chắn không thể đi tiếp được nữa, tôi cõng hay cậu cõng?”
Ngu Tân Cố nén giận, ngồi xổm xuống trước mặt Ngu Thiền: "Lên đi!”
Nhưng Ngu Thiền lại giống như tức giận, không hề động đậy. Ngu Tân Cố vốn đã tức giận vì cô giấu mình, giọng điệu cũng không tốt hơn: "Nhanh lên!”
Bùi Vân Sơ bỗng nhiên cảm thấy anh đưa quyền lựa chọn cho Ngu Tân Cố đúng là sai lầm. Chủ ý của anh là hy vọng Ngu Tân Cố và Ngu Thiền mượn chuyện này để cải thiện mối quan hệ nhưng rất rõ ràng nó đã phản tác dụng.
“Thôi để tôi!” Bùi Vân Sơ nói.
Ngu Tân Cố nhìn về phía Ngu Thiền: "Em muốn cậu ta cõng?”
Ngu Thiền cắn môi không nói.
“Được! Vậy sau này em cũng đừng cầu xin anh!” Ngu Tân Cố tức giận xoay người bước nhanh rời đi.
Bùi Vân Sơ rất bất đắc dĩ, anh thấy Ngu Thiền cúi đầu, cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Chúng ta cũng đi thôi!”
Anh ngồi xổm xuống, Ngu Thiền vẫn không chút động tĩnh.
Bùi Vân Sơ vẫn ngồi xổm như vậy quay đầu lại, nhìn cô từ dưới lên, trêu chọc: “Tiểu Thiền Thiền, chẳng lẽ em muốn anh trai bế em đi?”
Ngu Thiền không ngờ Bùi Vân Sơ nói ra câu này, cô nghĩ đến hình ảnh kia, cảm thấy rất ngại, vội vàng khom lưng nằm sấp lên lưng Bùi Vân Sơ.
Ngu Thiền nhẹ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, cảm giác nhỏ bé, mềm mại nằm sấp lên bả vai anh. Bùi Vân Sơ nghĩ lúc cô đang nguy hiểm nhất còn đợi mình, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì, có hơi ấm áp cũng có chút nghĩ lại mà sợ: "Sau này gặp loại tình huống này, em đi với anh em trước đi, anh có thể đuổi theo hai người. Mãi mãi không được đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm, biết chưa?”
Người ở sau lưng không lên tiếng.
“Không nói lời nào, vậy anh xem như em nhớ rồi đấy.”
Ngu Thiền hơi thu chặt cánh tay ở trên bả vai Bùi Vân Sơ.
Anh khẽ cong khoé miệng, nhớ tới mâu thuẫn của cô và Ngu Tân Cố lại khuyên: “Anh em cũng là vì quan tâm em, chỉ là ăn nói khó nghe, tính tình lại nóng nảy, có lúc quả thật khiến cho người ta muốn đánh cậu ta.”
“Vâng nhưng mà em không đánh lại anh ấy.” Ngu Thiền rầu rĩ nói.
“Không sao, vậy để anh trai giúp em.” Bùi Vân Sơ dịu dàng nói.
“Dạ.”
Ngu Thiền bị trẹo chân, Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố đưa cô đến thị trấn cách đó gần nhất để khám bệnh, mấy người còn lại trở về.
Vốn dĩ tưởng chỉ bị trật nhẹ, không ngờ kết quả chụp phim xong nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn họ, Ngu Thiền bị trật khớp tái hồi.
Vì hiểu rõ tình hình tốt hơn nên bác sĩ hỏi Ngu Thiền: “Trước đây chân này của cháu đã từng bị thương sao?”
“Lúc tám tuổi có bị thương một lần.”
“Lúc đó xử lý thế nào?”
Ngu Thiền úp úp mở mở.
Bùi Vân Sơ thấy thế nói: “Tiểu Thiền, em phải nói chi tiết cho bác sĩ, bác sĩ mới có thể dựa vào tình hình của em để làm trị liệu chính xác.”
Lúc này Ngu Thiền mới nới: “Thoa rượu thuốc, dán thuốc dán một thời gian dài.”
Bác sĩ: “...”
Ngu Tân Cố: “Không đi bệnh viện à?”
“Bọn họ nói em là trẻ con, sẽ tự khỏi.”
“Bậy bạ!” Tâm trạng Ngu Tân Cố phức tạp, muốn chửi thề.
Bác sĩ nói: “Trường hợp này của cháu thường là di chứng do vết thương cũ không được xử lý tốt để lại, xem phim chụp thì tổn thương mô mềm của cháu xem như khá nghiêm trọng. Nhưng cháu còn nhỏ, tạm thời vẫn làm theo phương pháp trị liệu cơ bản, dùng thạch cao cố định, mấy tuần tới ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không khôi phục tốt, có thể cân nhắc sắp xếp phẫu thuật sau.”
Bác sĩ xử lý mắt cá chân bị trẹo cho Ngu Thiền, bó thạch cao, đề nghị bọn họ nằm viện mấy ngày. Nhưng nằm viện cần phải có cha mẹ đứng ra làm thủ tục, Ngu Tân Cố định đưa Ngu Thiền quay về thành phố Thanh Cảng, dù sao bệnh viện trong thành phố tốt hơn, cách nhà cũng gần.
Lần này bọn họ xuống nông thôn cũng chơi được bốn năm ngày, nên về nhà rồi. Về phần đồ để lại ở nông thôn, chỉ có thể nhờ nhóm Thạch Đầu mang về thành phố hộ.
Bùi Vân Sơ gọi xe taxi, ba người bắt xe quay về thành phố. Lòng Ngu Tân Cố lặng trĩu nên không nói chuyện suốt dọc đường; Ngu Thiền say xe, lên xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Bùi Vân Sơ để cô dựa vào bả vai mình, đến vườn Khải Minh mới đánh thức cô dậy.
Sau khi xuống xe, Ngu Tân Cố cõng Ngu Thiền vào khu chung cư, Bùi Vân Sơ không đi theo nữa.
Đoạn đường từ cổng khu nhà đến dưới tòa nhà, Ngu Tân Cố chưa từng cảm thấy xa đến thế. Anh cũng không rõ bản thân mình đang có tâm trạng gì, có thể là hối hận, hận những người đó đối xử với Ngu Thiền như vậy, cũng hận bản thân chưa từng hiểu rõ quá khứ của Ngu Thiền, còn thô lỗ kéo cô chạy như vậy…
Anh lại nghĩ đến Bùi Vân Sơ nói mấy năm nay Ngu Thiền chắc chắn sống không tốt, trong lòng càng khó chịu hơn.
Trên vai truyền đến sự ẩm ướt ấm nóng, Ngu Tân Cố sửng sốt.
“Tiểu Thiền?” Ngu Tân Cố dừng bước, nghiêng đầu hỏi cô: “Em sao vậy?”
Giọng điệu này ôn hoà và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ngu Thiền tủi thân, lau nước mắt trên vai Ngu Tân Cố: "Em nhớ mẹ, sau này có phải em sẽ thành người què không?”
Cách nhà bà cụ không xa có dãy núi lớn, ngọn núi cao nhất ở gần đó. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ trên núi, tựa như tiên cảnh. Nhưng ngọn núi đó thật sự rất cao, trên núi cây cối rậm rạp, rất ít hộ gia đình, đường lên núi không dễ đi nên cũng hiếm có người lên.
Mỗi ngày người bản địa đều nhìn những ngọn núi này nên cũng không cảm thấy mới mẻ. Nhưng đối với nhóm cậu ấm trong thành phố mới tới mà nói thì lại rất có sức hấp dẫn.
Ngu Thiền cũng làm quen với Nhân Nhân - cô gái ở cách vách, hàng xóm cũng có hai thiếu niên trạc tuổi với Thạch Đầu. Anh ta và bọn họ đều rất quen thuộc nên mời lên núi hái quả dại với nhau.
Thạch Đầu còn nhớ mùa hè lên núi đó có thể hái hạt dẻ, quả đào lông và một ít quả dại không biết tên. Hồi còn nhỏ anh ta thích nhất là cùng với mấy đứa choai choai giấu người lớn lên núi chơi.
Bây giờ bọn họ đã là người lớn, ngược lại không cần giấu người lớn lén lút đi nữa.
Mấy năm nay rất nhiều người dân đều chuyển vào trong thành phố, núi rừng cũng trở thành khu bảo tồn, không được chặt đốn lung tung nên cây cối trên núi phát triển càng rậm rạp hơn. Đi trên con đường phủ kín lá rụng, cây cao che bớt ánh mặt trời, vô cùng mát mẻ.
Một đám người hăng hái bừng bừng đi đến giữa sườn núi, bên này có hạt dẻ, quả đào lông đang chờ, có loại mọc dại, có loại do hộ gia đình sống trong núi trồng từ trước. Sau khi họ chuyển đi, cây ăn quả lớn lên càng sum suê.
Mấy chàng trai trèo lên chạc cây, đè nhánh cây xuống, hái được không ít hạt dẻ. Vỏ hạt dẻ toàn là gai, trái đào lông cũng đầy lông. Bùi Vân Sơ không thích tham gia nên cùng với hai cô gái Ngu Thiền và Nhân Nhân đi tìm những quả dại khác.
Nhân Nhân là người địa phương, biết trái cây nào có thể ăn được. Có một loại quả dại trên con đất dốc cách đó không xa, bề ngoài trông giống như quả mâm xôi, nho nhỏ, đo đỏ trông vô cùng đáng yêu, vị cũng chua chua ngọt ngọt. Cô gái nhỏ thích loại quả dại xinh xắn lại lung linh này nên hái từng quả một.
Một tay Bùi Vân Sơ xách cái giỏ, tay còn lại cầm điện thoại chụp hình.
Phong cảnh ở đây không thua kém gì những danh lam thắng cảnh đã được khai phá, tấm ảnh được chụp ra như địa linh nhân kiệt*, giống như có tiên khí.
*địa linh nhân kiệt: đất thiêng sinh người hiền tài.
Anh chụp một vòng, ống kính cuối cùng nhắm ngay vào Ngu Thiền đang duỗi tay hái quả dại: "Tiểu Thiền Thiền!”
Ngu Thiền quay đầu lại: "Làm sao vậy?”
Bùi Vân Sơ ấn chụp, cô gái trong ống kính đang ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt thuần khiết có hơi mê man.
Sau lưng cô là bụi cây rậm rạp đầy những quả nhỏ màu đỏ, vô cùng hợp với cô, toát ra vẻ đẹp trong sáng, đáng yêu.
Bùi Vân Sơ hài lòng nở nụ cười, cất điện thoại đi, bình thản đi đến: "Em xách giỏ đi, để anh hái cho.”
“Ồ.”
Ngu Thiền nhận lấy giỏ, đi theo sau Bùi Vân Sơ. Dáng anh cao, chân dài tay cũng dài nên rất dễ hái những quả dại ở chỗ cao.
Nhưng trên thân và lá của loại cây bụi này đều có gai nhỏ, phải cẩn thận một chút, nếu không thì sẽ bị đâm vào tay. Bọn họ hái mất một lúc lâu cũng không hái được bao nhiêu.
Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn hái đầy giỏ đào lông, cũng đi qua nhìn tình hình bên này. Thấy trên tay Ngu Thiền đã được non nửa giỏ thì nói: “Sắp được rồi phải không? Đi thôi, thứ này ăn không ngon lắm, còn vô cùng khó hái.”
“Vẫn còn nhiều như vậy, hái thêm chút nữa đi. Dù sao không hái cũng thối rồi rụng xuống, mang về phơi nắng thành quả khô chắc không tệ.” Bùi Vân Sơ nói.
“Quả này còn có thể ngâm rượu, uống còn ngon hơn rượu mơ đấy.” Chàng trai đi cùng với bọn họ nói: "Năm ngoái cha tớ ngâm một bình, không còn lại bao nhiêu, quay về cho bọn cậu nếm thử.”
Ngu Tân Cố không nói gì nữa, cũng đi theo bọn họ hái quả dại ở trong cây bụi.
Càng đi về phía trước, bụi cỏ càng rậm rạp, có cỏ dại cao hơn nửa người, xanh mướt um tùm, che kín đường. Ngu Thiền xách giỏ đi qua cùng, Bùi Vân Sơ nói: “Tiểu Thiền Thiền, em đứng ở đó đi, đừng qua đây, hái ở đây xong cũng gần được rồi.”
Mấy người Đại Tượng, Đồng Hâm hái được hai sọt hạt dẻ cũng qua đây góp vui. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại quả dại này nên thích thú, Đại Tượng muốn đi hái ở nửa con dốc trên, chỗ đó có một chùm vô cùng tươi tốt, trái cây cũng lớn hơn một chút so với bên dưới.
“Đồng Hâm, kéo tớ cái!” Đại Tượng duỗi tay dài nắm lấy cành cây bụi ở phía trên nhất.
Tay anh ta vừa mới đụng đến cành cây bụi thì chùm cây bụi kia cũng chuyển động theo, biên độ còn rất lớn. Đôi mắt lạnh lùng âm u di chuyển dọc theo cành cây, Đại Tượng sợ tới mức vội vàng quăng cành cây bụi ở trên tay, ngay cả gai đâm vào ngón tay anh ta cũng không cảm thấy đau chút nào.
Đồng Hâm bị anh ta đẩy mạnh một cái xém chút nữa ngã sấp xuống vũng nước bèn bực dọc nói: “Cậu làm gì đấy!”
“Đệt! Chạy mau, có rắn!” Đại Tượng gào lên một tiếng, kéo Đồng Hâm chạy như bay.
Người còn lại thấy thế cũng phản ứng lại, cả đám chạy theo.
“Anh ơi đi mau!” Chỗ Bùi Vân Sơ đứng ngay chính giữa bụi cỏ, Ngu Thiền sợ trong bụi cỏ không chỉ có một con rắn, cuống cuồng giục Bùi Vân Sơ qua đây.
Ngu Tân Cố thấy cô vẫn còn đứng đó đợi Bùi Vân Sơ thì bực mình: "Em vẫn nên lo bản thân mình chạy trước đi!”
Đã lúc nào rồi mà còn một lòng nghĩ cho Bùi Vân Sơ, bản thân em đã là gánh nặng, người nhảy một bước cao ba trượng* như Bùi Vân Sơ kia cần em lo lắng chắc?
*1 trượng dài 3,33 mét.
Ngu Tân Cố tức giận kéo Ngu Thiền bỏ chạy.
Ngu Thiền bị anh túm lấy, trong lòng lo lắng cho Bùi Vân Sơ không theo kịp nên vội la lên: “Anh sợ thì đi trước đi! Anh buông em ra!”
“Vậy em chờ bị rắn cắn đi!”
“Em không sợ chết!” Ngu Thiền giãy giụa.
Ngu Tân Cố nổi khùng, liều mạng kéo cô đi: "Em yên lặng một chút cho anh!”
Sức Ngu Thiền không lớn bằng anh, một tay còn đang xách giỏ đựng đầy quả dại, căn bản không mạnh bằng anh. Bị anh nửa lôi nửa kéo đi, cũng may Bùi Vân Sơ theo kịp nhưng cơn tức trong lòng vẫn không nhịn được dâng lên: "Anh buông em ra! Trái cây rớt rồi!”
“Ném giỏ đi!”
“Em không ném đâu!” Ngu Thiền giận dỗi ôm giỏ, sợ bị Ngu Tân Cố cướp ném đi.
Ngu Tân Cố thô lỗ túm lấy cánh tay cô chạy. Chân Ngu Thiền không dài bằng anh nên theo không kịp, còn bị vướng vào dây leo ở trên đường, xém chút nữa ngã sấp xuống đất, may mà Bùi Vân Sơ kịp thời đuổi theo, duỗi tay đỡ cô.
“Này! Chân em ấy cũng đâu dài bằng cậu, cậu chạy nhanh như vậy, em ấy theo được mới là lạ!” Bùi Vân Sơ nói với Ngu Tân Cố.
Mặt Ngu Tân Cố tối sầm lại, trong lòng bực bội.
Hai thiếu niên vẫn duy trì tư thế kéo cánh tay bên trái bên phải, xách Ngu Thiền lên chạy giống như xách trẻ con.
Đám người chạy được một đoạn đường, thấy con rắn kia không đuổi theo, lúc này mới thả lỏng nghỉ ngơi một chút.
“Đệt! Làm tớ sợ muốn chết! Con rắn đó to lắm, cái đầu dẹp…”
“Mẹ nó cậu đừng nói nữa, nói làm cả người ông đây nổi hết da gà!” Đồng Hâm cắt ngang lời Đại Tượng, trước đó anh ta cũng thoáng liếc mắt nhìn một cái, bây giờ trong đầu đều là con rắn đó.
Thạch Đầu từng nghe nói ngọn núi này có heo rừng, thỏ rừng và rắn độc nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ, nói: “Bọn mình mau chóng xuống núi đi!”
“Tiểu Thiền giỏi thật đó! Cái giỏ quả dại to như vậy cũng mang đi hết, nửa giỏ kia tớ vẫn còn để ở trong bụi cỏ.” Nhân Nhân tiếc nuối nói nhưng cô ấy cũng không dám quay lại lấy.
“Bỏ rồi thì thôi, một giỏ này đủ ăn rồi.” A Tùng nói. Anh ta sinh ra và lớn lên ở chỗ này, biết rắn độc thú dữ trong ngọn núi này có thể giết chết người. Người lớn lên núi đều phải cẩn thận vô cùng, bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Hai sọt hạt dẻ, một sọt quả đào lông và một giỏ quả dại là chiến lợi phẩm hôm nay của bọn họ, cũng coi như có thu hoạch lớn. Đồng Hâm đổ cái giỏ đựng quả dại vào trong sọt hạt dẻ, hai người xách một sọt rồi đứng dậy xuống núi.
Ngu Tân Cố vẫn còn đang nổi nóng, thấy dáng vẻ bướng bỉnh kia của Ngu Thiền thì bực dọc: "Phản ứng chậm, chạy cũng chậm còn ham mê mấy quả dại, làm như lâu rồi em chưa ăn gì thế!”
Mắt cá chân Ngu Thiền đang đau rát, lại nghĩ Ngu Tân Cố cưỡng ép lôi kéo không quan tâm ý mình, cũng tủi thân muốn chết: "Em đâu có bảo anh cứu!”
“Hoá ra là anh ảo tưởng, làm ơn mắc oán? Lần sau anh mà còn quan tâm đến em, anh cùng họ với em!”
“Em thèm anh cùng họ với em lắm á!” Ngu Thiền tức đến đỏ mắt: "Vốn dĩ anh đã cùng họ với em!”
Ngu Tân Cố đang trên bờ vực nóng nảy: "Tên của anh sẽ đọc ngược lại!”
Bùi Vân Sơ không mấy thân thiện muốn cười, vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, dù sao tên này của cậu nghe cũng không hay lắm.”
Ngu Thiền: “Đúng vậy!”
“Trái cây do mọi người vất vả hái được, Tiểu Thiền đều cầm về hết cũng là chuyện tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều không sao, cậu cũng đừng trách móc em ấy nặng nề quá.”
Ngu Tân Cố: “Vậy có chuyện thì sao? Ai chịu trách nhiệm?”
Bùi Vân Sơ: “Chẳng phải tôi đi cuối cùng sao, cho dù có chuyện vậy cũng là tôi, không phải Tiểu Thiền.”
Ngu Thiền: “Anh ơi…”
Ngu Tân Cố bỗng chốc nghẹn lời, lại nghe Ngu Thiền kêu anh Bùi Vân Sơ ngay trước mặt anh trai ruột là anh đây, nhớ đến ban nãy Ngu Thiền giận anh vì Bùi Vân Sơ, quả thực tức giận vô cùng: "Phân xử cái gì! Đi thôi!”
Đồ sói mắt trắng*! Thân sơ không phân biệt được thì thôi đi, còn tìm ngoại viện đến chọc tức anh.
*Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Khi Ngu Thiền nhấc chân, cô không nhịn được mà hít một hơi. Ban nãy vội chạy trối chết vẫn không cảm thấy gì, bây giờ nghỉ ngơi một chút, chỗ mắt cá chân càng đau hơn, xem ra là bị trẹo chân rồi.
Nhưng ở trước mặt Ngu Tân Cố, cô lại không muốn yếu thế. Ngu Tân Cố mà biết thì chắc chắn sẽ châm chọc, mắng cô một trận. Ngu Thiền đành chịu đựng cơn đau: "Anh đi đằng trước đi!”
Ngu Tân Cố chế giễu: “Anh sợ đi đằng trước, lát nữa rắn mà tới em chỉ có khóc.”
Ngu Thiền bị chọc giận: "Em không có nhát gan đến thế!”
Bùi Vân Sơ cũng cạn lời với hai anh em bọn họ, anh nói với Ngu Tân Cố: “Cậu đi phía trước, em ấy đi ở giữa, tớ đi phía sau.”
Ngu Tân Cố xoay người đi, những người còn lại đã rời đi từ lâu.
Ngu Thiền chịu đựng cơn đau, đi khập khiễng đằng sau Ngu Tân Cố. Cô đã rất cố gắng giả vờ bản thân bình thường nhưng Bùi Vân Sơ vẫn nhanh chóng phát hiện ra cô có vấn đề, bèn kéo cô: “Chân của em sao vậy?”
“Không, không sao…”
“Thật sự không sao à?” Bùi Vân Sơ đương nhiên không tin, nhìn vẻ mặt của Ngu Thiền đã thấy không đúng.
Ngu Thiền không dám đối diện với anh, chỉ ậm ờ nói: “Thật sự không sao.”
Bùi Vân Sơ cụp mắt, liếc nhìn mắt cá chân cô một cái rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào chỗ mắt cá chân. Ngu Thiền không kìm được mà rên lên, Bùi Vân Sơ tức giận đến mức bật cười: "Thế này mà em kêu không sao?”
Ngu Thiền không nói lời nào.
Ngu Tân Cố cũng quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Nó lại làm sao vậy?”
“Trẹo chân rồi, không biết nghiêm trọng đến đâu, xuống núi trước rồi nói sau.” Bùi Vân Sơ giải vây: "Em ấy như vậy chắc chắn không thể đi tiếp được nữa, tôi cõng hay cậu cõng?”
Ngu Tân Cố nén giận, ngồi xổm xuống trước mặt Ngu Thiền: "Lên đi!”
Nhưng Ngu Thiền lại giống như tức giận, không hề động đậy. Ngu Tân Cố vốn đã tức giận vì cô giấu mình, giọng điệu cũng không tốt hơn: "Nhanh lên!”
Bùi Vân Sơ bỗng nhiên cảm thấy anh đưa quyền lựa chọn cho Ngu Tân Cố đúng là sai lầm. Chủ ý của anh là hy vọng Ngu Tân Cố và Ngu Thiền mượn chuyện này để cải thiện mối quan hệ nhưng rất rõ ràng nó đã phản tác dụng.
“Thôi để tôi!” Bùi Vân Sơ nói.
Ngu Tân Cố nhìn về phía Ngu Thiền: "Em muốn cậu ta cõng?”
Ngu Thiền cắn môi không nói.
“Được! Vậy sau này em cũng đừng cầu xin anh!” Ngu Tân Cố tức giận xoay người bước nhanh rời đi.
Bùi Vân Sơ rất bất đắc dĩ, anh thấy Ngu Thiền cúi đầu, cũng không nhẫn tâm nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Chúng ta cũng đi thôi!”
Anh ngồi xổm xuống, Ngu Thiền vẫn không chút động tĩnh.
Bùi Vân Sơ vẫn ngồi xổm như vậy quay đầu lại, nhìn cô từ dưới lên, trêu chọc: “Tiểu Thiền Thiền, chẳng lẽ em muốn anh trai bế em đi?”
Ngu Thiền không ngờ Bùi Vân Sơ nói ra câu này, cô nghĩ đến hình ảnh kia, cảm thấy rất ngại, vội vàng khom lưng nằm sấp lên lưng Bùi Vân Sơ.
Ngu Thiền nhẹ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, cảm giác nhỏ bé, mềm mại nằm sấp lên bả vai anh. Bùi Vân Sơ nghĩ lúc cô đang nguy hiểm nhất còn đợi mình, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì, có hơi ấm áp cũng có chút nghĩ lại mà sợ: "Sau này gặp loại tình huống này, em đi với anh em trước đi, anh có thể đuổi theo hai người. Mãi mãi không được đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm, biết chưa?”
Người ở sau lưng không lên tiếng.
“Không nói lời nào, vậy anh xem như em nhớ rồi đấy.”
Ngu Thiền hơi thu chặt cánh tay ở trên bả vai Bùi Vân Sơ.
Anh khẽ cong khoé miệng, nhớ tới mâu thuẫn của cô và Ngu Tân Cố lại khuyên: “Anh em cũng là vì quan tâm em, chỉ là ăn nói khó nghe, tính tình lại nóng nảy, có lúc quả thật khiến cho người ta muốn đánh cậu ta.”
“Vâng nhưng mà em không đánh lại anh ấy.” Ngu Thiền rầu rĩ nói.
“Không sao, vậy để anh trai giúp em.” Bùi Vân Sơ dịu dàng nói.
“Dạ.”
Ngu Thiền bị trẹo chân, Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố đưa cô đến thị trấn cách đó gần nhất để khám bệnh, mấy người còn lại trở về.
Vốn dĩ tưởng chỉ bị trật nhẹ, không ngờ kết quả chụp phim xong nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn họ, Ngu Thiền bị trật khớp tái hồi.
Vì hiểu rõ tình hình tốt hơn nên bác sĩ hỏi Ngu Thiền: “Trước đây chân này của cháu đã từng bị thương sao?”
“Lúc tám tuổi có bị thương một lần.”
“Lúc đó xử lý thế nào?”
Ngu Thiền úp úp mở mở.
Bùi Vân Sơ thấy thế nói: “Tiểu Thiền, em phải nói chi tiết cho bác sĩ, bác sĩ mới có thể dựa vào tình hình của em để làm trị liệu chính xác.”
Lúc này Ngu Thiền mới nới: “Thoa rượu thuốc, dán thuốc dán một thời gian dài.”
Bác sĩ: “...”
Ngu Tân Cố: “Không đi bệnh viện à?”
“Bọn họ nói em là trẻ con, sẽ tự khỏi.”
“Bậy bạ!” Tâm trạng Ngu Tân Cố phức tạp, muốn chửi thề.
Bác sĩ nói: “Trường hợp này của cháu thường là di chứng do vết thương cũ không được xử lý tốt để lại, xem phim chụp thì tổn thương mô mềm của cháu xem như khá nghiêm trọng. Nhưng cháu còn nhỏ, tạm thời vẫn làm theo phương pháp trị liệu cơ bản, dùng thạch cao cố định, mấy tuần tới ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không khôi phục tốt, có thể cân nhắc sắp xếp phẫu thuật sau.”
Bác sĩ xử lý mắt cá chân bị trẹo cho Ngu Thiền, bó thạch cao, đề nghị bọn họ nằm viện mấy ngày. Nhưng nằm viện cần phải có cha mẹ đứng ra làm thủ tục, Ngu Tân Cố định đưa Ngu Thiền quay về thành phố Thanh Cảng, dù sao bệnh viện trong thành phố tốt hơn, cách nhà cũng gần.
Lần này bọn họ xuống nông thôn cũng chơi được bốn năm ngày, nên về nhà rồi. Về phần đồ để lại ở nông thôn, chỉ có thể nhờ nhóm Thạch Đầu mang về thành phố hộ.
Bùi Vân Sơ gọi xe taxi, ba người bắt xe quay về thành phố. Lòng Ngu Tân Cố lặng trĩu nên không nói chuyện suốt dọc đường; Ngu Thiền say xe, lên xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Bùi Vân Sơ để cô dựa vào bả vai mình, đến vườn Khải Minh mới đánh thức cô dậy.
Sau khi xuống xe, Ngu Tân Cố cõng Ngu Thiền vào khu chung cư, Bùi Vân Sơ không đi theo nữa.
Đoạn đường từ cổng khu nhà đến dưới tòa nhà, Ngu Tân Cố chưa từng cảm thấy xa đến thế. Anh cũng không rõ bản thân mình đang có tâm trạng gì, có thể là hối hận, hận những người đó đối xử với Ngu Thiền như vậy, cũng hận bản thân chưa từng hiểu rõ quá khứ của Ngu Thiền, còn thô lỗ kéo cô chạy như vậy…
Anh lại nghĩ đến Bùi Vân Sơ nói mấy năm nay Ngu Thiền chắc chắn sống không tốt, trong lòng càng khó chịu hơn.
Trên vai truyền đến sự ẩm ướt ấm nóng, Ngu Tân Cố sửng sốt.
“Tiểu Thiền?” Ngu Tân Cố dừng bước, nghiêng đầu hỏi cô: “Em sao vậy?”
Giọng điệu này ôn hoà và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ngu Thiền tủi thân, lau nước mắt trên vai Ngu Tân Cố: "Em nhớ mẹ, sau này có phải em sẽ thành người què không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.