Chương 35:
Sương Nhiễm Y
03/08/2024
Ngu Thiền đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô còn tưởng rằng Bùi Vân Sơ gọi tới, kết quả hào hứng cầm lên nhìn lại thấy tên Ngu Tân Cố.
Cô bắt máy, alo một tiếng.
"Ngu Thiền em được lắm, trình độ chụp ảnh thật sự quá trâu bò!"
Ngu Thiền không hiểu gì cả, không biết sự tức giận của Ngu Tân Cố từ đâu mà ra, trước đó lúc ăn cơm rõ ràng vẫn còn tốt.
"Em lại chọc anh chỗ nào rồi à?"
"Em nhìn tác phẩm chụp ảnh của em đi, em đang chụp anh sao? Hay là chụp Bùi Vân Sơ?"
Ngu Thiền không còn gì để nói: "Hai người đều ở trên sân khấu, tất nhiên là em sẽ chụp cả hai rồi."
"Em mở to đôi mắt mù lòa của em ra mà xem, em gọi thế này là chụp cùng nhau đấy hả? Người không biết còn tưởng rằng Bùi Vân Sơ mới là anh ruột em đấy!"
Ngu Thiền cảm thấy anh đang cố tình gây sự, cô phí công sức chụp ảnh cho còn không biết cảm ơn, sớm biết như vậy sẽ không chụp cho anh nữa.
"Anh có cần phải so đo từng tí một như vậy không! Anh ngồi xa như vậy, ở góc độ em chụp ảnh, chắc chắn sẽ chụp cả Bùi Vân Sơ. Là do anh đứng ở vị trí không tốt, còn trách em chụp ảnh có vấn đề, anh thật sự là không chịu nói lý lẽ mà!"
Ngu Tân Cố bị chọc tức không nhẹ: "Anh so đo từng tí một? Anh không thể nói lý lẽ? Được, em nhớ đấy! Sau này đừng có gọi anh là anh trai!"
"Anh cũng chẳng có điểm nào giống anh trai." Ngu Thiền lẩm bẩm một câu, không thể nghi ngờ lại như đổ thêm dầu vào lửa vào vấn đề này.
"Vậy em đi nhận Bùi Vân Sơ làm anh trai ruột luôn đi, đổi thành họ Bùi, đừng giữ họ Ngu nữa."
Ngu Tân Cố nói xong liền cúp điện thoại.
Ngu Thiền càng nghĩ càng khó chịu, tại sao lại có loại người so đo từng tí một như Ngu Tân Cố thế không biết? Chẳng lẽ còn muốn cô chụp ảnh chỉ có một mình anh thì anh mới cảm thấy hợp lý hả?
Ngu Thiền cầm điện thoại, không hả giận, mở Wechat của Ngu Tân Cố ra, gửi đi mấy đoạn tin nhắn dài.
"Từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào để ý, hay ghen tị, so đo từng tí một, sáng nắng chiều mưa, cố tình gây sự như anh."
"Có một người anh như anh thật sự là xui xẻo tám kiếp!"
"Muốn đổi họ cũng là anh đổi!"
...
Sau khi hai anh em gây chuyện không mấy vui vẻ, một tháng kế tiếp Ngu Tân Cố cũng không về nhà.
Có đôi khi Ngu Thiền sẽ nghĩ, có phải là lần trước cô nói chuyện quá ác rồi hay không, khiến Ngu Tân Cố bị tổn thương. Ngu Tân Cố vốn dĩ là người hẹp hòi, lại thích gang đu so sánh với Bùi Vân Sơ nhưng chuyện chụp ảnh thật sự không thể trách cô được, ai bảo Ngu Tân Cố ngồi xa như vậy chứ!
Cô thừa nhận cô có một chút ý đồ riêng nhưng tuyệt đối không cố ý thiên vị Bùi Vân Sơ.
Tháng mười hai, Ngu Thiếu Huy đi công tác trở về, Lâm Mạn bảo Ngu Thiền gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, kêu anh cuối tuần về nhà ăn cơm.
Ngu Thiền cho rằng Ngu Tân Cố chỉ tức giận thế thôi, không nghĩ tới con người này lại thật sự so đo với cô, cả một tháng cũng không về nhà.
Ngu Thiền dùng WeChat gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, kết quả cuộc điện thoại này không thể gọi được, Ngu Tân Cố thế mà lại chặn số cô!
Một chút áy náy trong lòng Ngu Thiền vào giờ phút này lập tức tan thành mây khói, một người anh trai nhỏ nhen như vậy, cô không có cũng được!
Cô cũng không muốn gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, bèn nói thẳng với Lâm Tần: "Không liên lạc được với anh."
Lâm Mạn đang bận đắp mặt nạ: "Không sao, để lát nữa mẹ gọi điện cho nó."
Ngu Thiền kìm nén sự tức giận trong lòng, mãi đến cuối tuần, cơn tức giận của cô bị nghẹn đến cực điểm.
Ngu Tân Cố trở về không mang theo chìa khóa, đứng ở cửa gõ cửa, Lâm Mạn đang nấu cơm, Ngu Thiền giả vờ như không nghe thấy, chờ Lâm Mạn nhắc nhở, cô mới chậm rãi đi ra mở cửa.
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngu Tân Cố một cái, quay người đi vào nhà.
"Chậc, ai chọc em thế? Anh vừa trở về em liền bày ra bộ dáng như túi trút giận thế này." Có vẻ như tâm trạng của Ngu Tân Cố cũng không tệ lắm.
Ngu Thiền mặc kệ anh.
"Tính tình cũng thật nóng nảy!"
"Có thế nào cũng không sánh được với anh, động một chút lại chặn số của người ta." Ngu Thiền tức giận trả lời anh.
"Ồ! Hóa ra em cũng biết đấy chứ? Em thử sờ vào lương tâm mình mà nghĩ lại xem em đã làm những gì!"
"Có chuyện gì đấy?" Lâm Mạn từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nên tham gia vào góp vui.
Ngu Thiền oan ức tố cáo: "Anh ấy cảm thấy con không chụp anh ấy được tốt, nên chặn số của con."
Lâm Mạn quả thực dở khóc dở cười, mắng Ngu Tân Cố: "Có ai làm anh như con chứ? Tiểu Thiền chụp không tốt chỗ nào? Con đúng là chọn xương trong trứng gà mà!"
"Con sắp chạy ra khỏi màn hình luôn rồi."
"Có mỗi thế mà con chặn số Tiểu Thiền? Con còn ngụy biện cái gì?"
"Không chụp con cho ra hồn thì thôi, còn chụp Bùi Vân Sơ đẹp trai như vậy." Ngu Tân Cố ghen tị nói.
Lâm Mạn tức giận bật cười: "Tiểu Sơ người ta vốn đẹp trai hơn con, đặc biệt là ảnh Tiểu Thiền đi tặng hoa, hay ảnh mấy nữ sinh phía sau tương tác với thằng bé, đẹp hơn con nhiều, mấy cái ảnh đó là do mẹ đặc biệt chụp đó."
Ngu Tân Cố: ...
Ngu Thiền gật đầu phụ họa.
Ngu Tân Cố cảm giác bây giờ địa vị trong gia đình của anh tràn đầy nguy cơ, không chỉ có Ngu Thiền cưỡi trên đầu anh, ngay cả Bùi Vân Sơ là người ngoài mà địa vị ở nhà bọn họ cũng cao hơn anh.
"Được, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế?" Ngu Tân Cố hỏi một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Mạn: "Con nôn hết số tiền mà con đã tiêu ra đây đi rồi hẵng nói mấy lời này."
Ngu Tân Cố nhất thời hành động theo cảm tính, xóa Wechat của Ngu Thiền, sau lại quên mất việc này, bây giờ nhớ tới lại muốn thêm Ngu Thiền.
Nhưng khi Ngu Thiền nhận được lời mời kết bạn, nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý.
"Mau đồng ý đi!" Ngu Tân Cố thúc giục.
"Dựa vào cái gì? Anh muốn kết bạn thì kết bạn, muốn xóa thì xóa."
"Dựa vào anh là anh trai em."
"Em mới không thèm làm em gái của anh, không thêm." Ngu Thiền rất cứng rắn, tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Quỷ hẹp hòi, không thêm thì thôi. Vốn dĩ còn định ngày mai dẫn em đi chơi, nếu em không thèm làm em gái anh, vậy thì anh cũng không cần tự mình đa tình..."
Ngu Thiền: ...
Quên đi, làm người co được duỗi được.
Ngu Thiền đồng ý lời mời thêm bạn tốt của Ngu Tân Cố, kết quả ngày hôm sau, Ngu Tân Cố đi ra ngoài chơi bóng, vốn dĩ không muốn dẫn cô đi chơi!
Ngu Thiền lập đấy sau này mà cô còn tin lời của Ngu Tân Cố nữa thì cô chính là đồ ngốc!
Chớp mắt lại đến Giáng Sinh năm nay, người dân thành phố dường như rất thích ngày lễ này, treo quảng cáo khắp nơi, trẻ em ngây thơ cũng thích tặng nhau quà tặng và quả táo để thể hiện tình bạn hoặc tình cảm ngây ngô.
Chu Lệ Lệ biết rất nhiều tin đồn, Ngu Thiền từ trong miệng của cô cũng nghe được không ít, cũng chỉ là ai thầm mến ai, ai cùng ai thành một đôi, nam sinh nào đẹp trai các thứ.
"Nghe nói mùng hai hoa khôi lớp A3 tỏ tình với Văn Vũ Tường, bị Văn Vũ Tường từ chối, cậu có biết Văn Vũ Tường lấy cớ gì để từ chối không?" Tiết tự học buổi tối, Chu Lệ Lệ lại bắt đầu tìm Ngu Thiền nói chuyện linh tinh.
Ngu Thiền đối với đề tài này không thấy hứng thú, không ngẩng đầu mà trả lời: "Không biết."
"Văn Vũ Tường nói cậu ta có người mình thích rồi, thật sự là khiến cả nhà tớ sợ hãi mà, không biết là thật hay giả. Nghe nói khoa khôi lớp A2 rất khó đối phó, tớ đoán là do Văn Vũ Tường chán ghét nên mới cố ý tìm cớ."
"Ừm."
"Mẹ nó cậu ‘ừm’ cái gì? Chẳng lẽ cậu biết rồi?"
Ngu Thiền tiếp tục làm đề, thuận miệng trả lời: "Tính cách của cậu ta xấu xa như vậy, sẽ thích ai chứ?"
Chu Lệ Lệ: "Cũng tốt mà, tớ cảm thấy cậu ta cũng có tình có nghĩa đấy. Không biết cậu ta sẽ thích loại con gái như thế nào?"
Ngu Thiền ngẩng đầu lên: "Cậu thích cậu ta à?"
Chu Lệ Lệ bị cô làm cho hoảng sợ:"Làm sao có thể? Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên làm tớ sợ muốn chết! Thật ra, tớ cảm thấy cậu ta có khả năng là thích cậu đó."
Ngu Thiền: "... Còn tớ thì cảm thấy cậu ta thích cậu."
Cảm thấy chỉ là ý thức chủ quan quá mạnh. Ngu Thiền không tin những thứ này: "Cậu làm xong toán chưa? Lát nữa phải nộp rồi đó."
Chu Lệ Lệ lấy bài tập về nhà ra, bắt đầu kêu khổ thấu trời.
Khi kết thúc tự học, bầu trời nổi lên tuyết.
Ngu Thiền siết chặt quần áo trên người, đi về trong tuyết.
"Này! Ngu Thiền!"
"Chuyện gì?" Ngu Thiền quay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông đang đi tới.
"Sao cậu lại hung dữ với tớ thế?" Văn Vũ Tường nói.
Ngu Thiền thầm nghĩ nếu không phải cậu ta túm tóc cô, cô sẽ hung dữ với cậu ta như vậy sao?
"Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi cậu à!"
Ngu Thiền: "Không có việc gì thì cậu gọi tớ làm cái gì!"
Đúng là ăn no rửng mỡ mà.
"Quên đi, trai tốt không cãi nhau với con gái! Cậu không mang theo ô đúng không? Cho cậu này." Văn Vũ Tường rút một chiếc ô từ trong túi ra đưa cho cô.
"Không cần!"
"Xì! Cậu không cần thì thôi!"
Ngu Thiền đi ở phía trước, Văn Vũ Tường đi theo phía sau, hai người một trước một sau, Ngu Thiền buồn bực: "Cậu đi theo tớ làm gì?"
"Đường này cũng đâu phải của cậu, không phải tớ cũng cần về nhà à!"
Ngu Thiền đối với nhà của cậu ta ở đâu không có ấn tượng, cũng không chú ý đến, đành phải đi cùng cậu ta.
Từ trên trời tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, còn mang theo gió mạnh, rơi xuống cổ, lạnh đến mức người phải run rẩy.
"Cho cậu, ngày mai cho tớ chép bài tập về nhà chút đi."
"Tớ không cần .."
"Cầm lấy! Sao con người cậu lại lằng nhà lằng nhằng như vậy, tớ lười cầm!" Văn Vũ Tường không còn kiên nhẫn: "Có khi nào thì cậu thấy tớ cầm ô không?"
Ngu Thiền thấy kỳ lạ: "Cậu không cầm ô còn đem theo ô làm cái gì?"
"Mẹ tớ lặng lẽ nhét nó vào túi xách của tớ, tôi mà biết đã ném nó đi từ lâu rồi."
Ngu Thiền: …Một người kỳ lạ.
"Cậu không cầm thì tớ ném vào thùng rác."
Ngu Thiền thấy cậu ta không giống đùa giỡn, là thật sự có thể làm ra chuyện đó, lúc này mới đưa tay cầm lấy.
"Cảm ơn."
"Cậu giống mấy bà mẹ thật đấy, sáng mai nhớ đưa bài tập cho tớ chép." Văn Vũ Tường giọng điệu chảnh chó nói.
"Sao cậu không tự làm đi?"
"Không muốn làm."
Ngu Thiền: "..."
Cô mở ô ra, che gió tuyết thổi tới trước mặt.
"Còn một quả táo nữa, cho cậu." Trên tay Văn Vũ Tường không biết từ lúc nào có thêm một quả táo.
"Sao lại cho tớ?" Ngu Thiền không hiểu, cũng không nhận lấy.
"Người khác tặng, tớ không ăn táo, có vị chua, cho cậu ăn." Vẻ mặt Văn Vũ Tường đầy ghét bỏ.
Ngu Thiền: "Tớ cũng không ăn."
"Vậy cậu giúp tớ vứt nó đi, tớ lười tìm thùng rác."
Văn Vũ Tường nhét quả táo vào tay cô, đến ngã ba thì rẽ sang một hướng khác.
Ngu Thiền cảm thấy không hiểu cậu ta tối hôm nay bị làm sao.
Được rồi, không thèm suy nghĩ nữa.
Ngu Thiền quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Thiền Thiền!"
Một giọng nói đã lâu không gặp truyền đến từ trong gió tuyết khiến Ngu Thiền thiếu chút nữa cho rằng cô nghe nhầm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, Bùi Vân Sơ với Ngu Tân Cố che ô đứng trong gió tuyết.
"Anh ơi!" Ngu Thiền bước nhanh qua: "Sao hai anh lại ở chỗ này thế?"
"Xem ra chúng ta không nên xuất hiện ở chỗ này, phải không?" Ngu Tân Cố vừa mở miệng đã có vị chua.
Ngu Thiền cũng không biết cô đã nói sai ở đâu, Bùi Vân Sơ giải thích: "Không phải do đột nhiên tối nay tuyết rơi à, anh trai em tới đón em tan học."
Ngu Thiền mới không tin Ngu Tân Cố sẽ có lòng tốt như vậy, nhất định là mẹ cô bảo tới.
Không muốn đến thì đừng đến, lại nổi giận với cô.
"Nam sinh vừa rồi là ai vậy?" Ngu Tân Cố lại hỏi.
Ngu Thiền: "Bạn học của em."
"Chỉ là bạn học thôi sao?"
Ngu Thiền khó hiểu nhìn về phía anh: "Đương nhiên chỉ là bạn học!"
"Bạn học mà lại đưa cho em ô với táo?"
Cô bắt máy, alo một tiếng.
"Ngu Thiền em được lắm, trình độ chụp ảnh thật sự quá trâu bò!"
Ngu Thiền không hiểu gì cả, không biết sự tức giận của Ngu Tân Cố từ đâu mà ra, trước đó lúc ăn cơm rõ ràng vẫn còn tốt.
"Em lại chọc anh chỗ nào rồi à?"
"Em nhìn tác phẩm chụp ảnh của em đi, em đang chụp anh sao? Hay là chụp Bùi Vân Sơ?"
Ngu Thiền không còn gì để nói: "Hai người đều ở trên sân khấu, tất nhiên là em sẽ chụp cả hai rồi."
"Em mở to đôi mắt mù lòa của em ra mà xem, em gọi thế này là chụp cùng nhau đấy hả? Người không biết còn tưởng rằng Bùi Vân Sơ mới là anh ruột em đấy!"
Ngu Thiền cảm thấy anh đang cố tình gây sự, cô phí công sức chụp ảnh cho còn không biết cảm ơn, sớm biết như vậy sẽ không chụp cho anh nữa.
"Anh có cần phải so đo từng tí một như vậy không! Anh ngồi xa như vậy, ở góc độ em chụp ảnh, chắc chắn sẽ chụp cả Bùi Vân Sơ. Là do anh đứng ở vị trí không tốt, còn trách em chụp ảnh có vấn đề, anh thật sự là không chịu nói lý lẽ mà!"
Ngu Tân Cố bị chọc tức không nhẹ: "Anh so đo từng tí một? Anh không thể nói lý lẽ? Được, em nhớ đấy! Sau này đừng có gọi anh là anh trai!"
"Anh cũng chẳng có điểm nào giống anh trai." Ngu Thiền lẩm bẩm một câu, không thể nghi ngờ lại như đổ thêm dầu vào lửa vào vấn đề này.
"Vậy em đi nhận Bùi Vân Sơ làm anh trai ruột luôn đi, đổi thành họ Bùi, đừng giữ họ Ngu nữa."
Ngu Tân Cố nói xong liền cúp điện thoại.
Ngu Thiền càng nghĩ càng khó chịu, tại sao lại có loại người so đo từng tí một như Ngu Tân Cố thế không biết? Chẳng lẽ còn muốn cô chụp ảnh chỉ có một mình anh thì anh mới cảm thấy hợp lý hả?
Ngu Thiền cầm điện thoại, không hả giận, mở Wechat của Ngu Tân Cố ra, gửi đi mấy đoạn tin nhắn dài.
"Từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào để ý, hay ghen tị, so đo từng tí một, sáng nắng chiều mưa, cố tình gây sự như anh."
"Có một người anh như anh thật sự là xui xẻo tám kiếp!"
"Muốn đổi họ cũng là anh đổi!"
...
Sau khi hai anh em gây chuyện không mấy vui vẻ, một tháng kế tiếp Ngu Tân Cố cũng không về nhà.
Có đôi khi Ngu Thiền sẽ nghĩ, có phải là lần trước cô nói chuyện quá ác rồi hay không, khiến Ngu Tân Cố bị tổn thương. Ngu Tân Cố vốn dĩ là người hẹp hòi, lại thích gang đu so sánh với Bùi Vân Sơ nhưng chuyện chụp ảnh thật sự không thể trách cô được, ai bảo Ngu Tân Cố ngồi xa như vậy chứ!
Cô thừa nhận cô có một chút ý đồ riêng nhưng tuyệt đối không cố ý thiên vị Bùi Vân Sơ.
Tháng mười hai, Ngu Thiếu Huy đi công tác trở về, Lâm Mạn bảo Ngu Thiền gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, kêu anh cuối tuần về nhà ăn cơm.
Ngu Thiền cho rằng Ngu Tân Cố chỉ tức giận thế thôi, không nghĩ tới con người này lại thật sự so đo với cô, cả một tháng cũng không về nhà.
Ngu Thiền dùng WeChat gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, kết quả cuộc điện thoại này không thể gọi được, Ngu Tân Cố thế mà lại chặn số cô!
Một chút áy náy trong lòng Ngu Thiền vào giờ phút này lập tức tan thành mây khói, một người anh trai nhỏ nhen như vậy, cô không có cũng được!
Cô cũng không muốn gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, bèn nói thẳng với Lâm Tần: "Không liên lạc được với anh."
Lâm Mạn đang bận đắp mặt nạ: "Không sao, để lát nữa mẹ gọi điện cho nó."
Ngu Thiền kìm nén sự tức giận trong lòng, mãi đến cuối tuần, cơn tức giận của cô bị nghẹn đến cực điểm.
Ngu Tân Cố trở về không mang theo chìa khóa, đứng ở cửa gõ cửa, Lâm Mạn đang nấu cơm, Ngu Thiền giả vờ như không nghe thấy, chờ Lâm Mạn nhắc nhở, cô mới chậm rãi đi ra mở cửa.
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngu Tân Cố một cái, quay người đi vào nhà.
"Chậc, ai chọc em thế? Anh vừa trở về em liền bày ra bộ dáng như túi trút giận thế này." Có vẻ như tâm trạng của Ngu Tân Cố cũng không tệ lắm.
Ngu Thiền mặc kệ anh.
"Tính tình cũng thật nóng nảy!"
"Có thế nào cũng không sánh được với anh, động một chút lại chặn số của người ta." Ngu Thiền tức giận trả lời anh.
"Ồ! Hóa ra em cũng biết đấy chứ? Em thử sờ vào lương tâm mình mà nghĩ lại xem em đã làm những gì!"
"Có chuyện gì đấy?" Lâm Mạn từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nên tham gia vào góp vui.
Ngu Thiền oan ức tố cáo: "Anh ấy cảm thấy con không chụp anh ấy được tốt, nên chặn số của con."
Lâm Mạn quả thực dở khóc dở cười, mắng Ngu Tân Cố: "Có ai làm anh như con chứ? Tiểu Thiền chụp không tốt chỗ nào? Con đúng là chọn xương trong trứng gà mà!"
"Con sắp chạy ra khỏi màn hình luôn rồi."
"Có mỗi thế mà con chặn số Tiểu Thiền? Con còn ngụy biện cái gì?"
"Không chụp con cho ra hồn thì thôi, còn chụp Bùi Vân Sơ đẹp trai như vậy." Ngu Tân Cố ghen tị nói.
Lâm Mạn tức giận bật cười: "Tiểu Sơ người ta vốn đẹp trai hơn con, đặc biệt là ảnh Tiểu Thiền đi tặng hoa, hay ảnh mấy nữ sinh phía sau tương tác với thằng bé, đẹp hơn con nhiều, mấy cái ảnh đó là do mẹ đặc biệt chụp đó."
Ngu Tân Cố: ...
Ngu Thiền gật đầu phụ họa.
Ngu Tân Cố cảm giác bây giờ địa vị trong gia đình của anh tràn đầy nguy cơ, không chỉ có Ngu Thiền cưỡi trên đầu anh, ngay cả Bùi Vân Sơ là người ngoài mà địa vị ở nhà bọn họ cũng cao hơn anh.
"Được, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế?" Ngu Tân Cố hỏi một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Mạn: "Con nôn hết số tiền mà con đã tiêu ra đây đi rồi hẵng nói mấy lời này."
Ngu Tân Cố nhất thời hành động theo cảm tính, xóa Wechat của Ngu Thiền, sau lại quên mất việc này, bây giờ nhớ tới lại muốn thêm Ngu Thiền.
Nhưng khi Ngu Thiền nhận được lời mời kết bạn, nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý.
"Mau đồng ý đi!" Ngu Tân Cố thúc giục.
"Dựa vào cái gì? Anh muốn kết bạn thì kết bạn, muốn xóa thì xóa."
"Dựa vào anh là anh trai em."
"Em mới không thèm làm em gái của anh, không thêm." Ngu Thiền rất cứng rắn, tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Quỷ hẹp hòi, không thêm thì thôi. Vốn dĩ còn định ngày mai dẫn em đi chơi, nếu em không thèm làm em gái anh, vậy thì anh cũng không cần tự mình đa tình..."
Ngu Thiền: ...
Quên đi, làm người co được duỗi được.
Ngu Thiền đồng ý lời mời thêm bạn tốt của Ngu Tân Cố, kết quả ngày hôm sau, Ngu Tân Cố đi ra ngoài chơi bóng, vốn dĩ không muốn dẫn cô đi chơi!
Ngu Thiền lập đấy sau này mà cô còn tin lời của Ngu Tân Cố nữa thì cô chính là đồ ngốc!
Chớp mắt lại đến Giáng Sinh năm nay, người dân thành phố dường như rất thích ngày lễ này, treo quảng cáo khắp nơi, trẻ em ngây thơ cũng thích tặng nhau quà tặng và quả táo để thể hiện tình bạn hoặc tình cảm ngây ngô.
Chu Lệ Lệ biết rất nhiều tin đồn, Ngu Thiền từ trong miệng của cô cũng nghe được không ít, cũng chỉ là ai thầm mến ai, ai cùng ai thành một đôi, nam sinh nào đẹp trai các thứ.
"Nghe nói mùng hai hoa khôi lớp A3 tỏ tình với Văn Vũ Tường, bị Văn Vũ Tường từ chối, cậu có biết Văn Vũ Tường lấy cớ gì để từ chối không?" Tiết tự học buổi tối, Chu Lệ Lệ lại bắt đầu tìm Ngu Thiền nói chuyện linh tinh.
Ngu Thiền đối với đề tài này không thấy hứng thú, không ngẩng đầu mà trả lời: "Không biết."
"Văn Vũ Tường nói cậu ta có người mình thích rồi, thật sự là khiến cả nhà tớ sợ hãi mà, không biết là thật hay giả. Nghe nói khoa khôi lớp A2 rất khó đối phó, tớ đoán là do Văn Vũ Tường chán ghét nên mới cố ý tìm cớ."
"Ừm."
"Mẹ nó cậu ‘ừm’ cái gì? Chẳng lẽ cậu biết rồi?"
Ngu Thiền tiếp tục làm đề, thuận miệng trả lời: "Tính cách của cậu ta xấu xa như vậy, sẽ thích ai chứ?"
Chu Lệ Lệ: "Cũng tốt mà, tớ cảm thấy cậu ta cũng có tình có nghĩa đấy. Không biết cậu ta sẽ thích loại con gái như thế nào?"
Ngu Thiền ngẩng đầu lên: "Cậu thích cậu ta à?"
Chu Lệ Lệ bị cô làm cho hoảng sợ:"Làm sao có thể? Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên làm tớ sợ muốn chết! Thật ra, tớ cảm thấy cậu ta có khả năng là thích cậu đó."
Ngu Thiền: "... Còn tớ thì cảm thấy cậu ta thích cậu."
Cảm thấy chỉ là ý thức chủ quan quá mạnh. Ngu Thiền không tin những thứ này: "Cậu làm xong toán chưa? Lát nữa phải nộp rồi đó."
Chu Lệ Lệ lấy bài tập về nhà ra, bắt đầu kêu khổ thấu trời.
Khi kết thúc tự học, bầu trời nổi lên tuyết.
Ngu Thiền siết chặt quần áo trên người, đi về trong tuyết.
"Này! Ngu Thiền!"
"Chuyện gì?" Ngu Thiền quay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông đang đi tới.
"Sao cậu lại hung dữ với tớ thế?" Văn Vũ Tường nói.
Ngu Thiền thầm nghĩ nếu không phải cậu ta túm tóc cô, cô sẽ hung dữ với cậu ta như vậy sao?
"Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi cậu à!"
Ngu Thiền: "Không có việc gì thì cậu gọi tớ làm cái gì!"
Đúng là ăn no rửng mỡ mà.
"Quên đi, trai tốt không cãi nhau với con gái! Cậu không mang theo ô đúng không? Cho cậu này." Văn Vũ Tường rút một chiếc ô từ trong túi ra đưa cho cô.
"Không cần!"
"Xì! Cậu không cần thì thôi!"
Ngu Thiền đi ở phía trước, Văn Vũ Tường đi theo phía sau, hai người một trước một sau, Ngu Thiền buồn bực: "Cậu đi theo tớ làm gì?"
"Đường này cũng đâu phải của cậu, không phải tớ cũng cần về nhà à!"
Ngu Thiền đối với nhà của cậu ta ở đâu không có ấn tượng, cũng không chú ý đến, đành phải đi cùng cậu ta.
Từ trên trời tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, còn mang theo gió mạnh, rơi xuống cổ, lạnh đến mức người phải run rẩy.
"Cho cậu, ngày mai cho tớ chép bài tập về nhà chút đi."
"Tớ không cần .."
"Cầm lấy! Sao con người cậu lại lằng nhà lằng nhằng như vậy, tớ lười cầm!" Văn Vũ Tường không còn kiên nhẫn: "Có khi nào thì cậu thấy tớ cầm ô không?"
Ngu Thiền thấy kỳ lạ: "Cậu không cầm ô còn đem theo ô làm cái gì?"
"Mẹ tớ lặng lẽ nhét nó vào túi xách của tớ, tôi mà biết đã ném nó đi từ lâu rồi."
Ngu Thiền: …Một người kỳ lạ.
"Cậu không cầm thì tớ ném vào thùng rác."
Ngu Thiền thấy cậu ta không giống đùa giỡn, là thật sự có thể làm ra chuyện đó, lúc này mới đưa tay cầm lấy.
"Cảm ơn."
"Cậu giống mấy bà mẹ thật đấy, sáng mai nhớ đưa bài tập cho tớ chép." Văn Vũ Tường giọng điệu chảnh chó nói.
"Sao cậu không tự làm đi?"
"Không muốn làm."
Ngu Thiền: "..."
Cô mở ô ra, che gió tuyết thổi tới trước mặt.
"Còn một quả táo nữa, cho cậu." Trên tay Văn Vũ Tường không biết từ lúc nào có thêm một quả táo.
"Sao lại cho tớ?" Ngu Thiền không hiểu, cũng không nhận lấy.
"Người khác tặng, tớ không ăn táo, có vị chua, cho cậu ăn." Vẻ mặt Văn Vũ Tường đầy ghét bỏ.
Ngu Thiền: "Tớ cũng không ăn."
"Vậy cậu giúp tớ vứt nó đi, tớ lười tìm thùng rác."
Văn Vũ Tường nhét quả táo vào tay cô, đến ngã ba thì rẽ sang một hướng khác.
Ngu Thiền cảm thấy không hiểu cậu ta tối hôm nay bị làm sao.
Được rồi, không thèm suy nghĩ nữa.
Ngu Thiền quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Thiền Thiền!"
Một giọng nói đã lâu không gặp truyền đến từ trong gió tuyết khiến Ngu Thiền thiếu chút nữa cho rằng cô nghe nhầm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, Bùi Vân Sơ với Ngu Tân Cố che ô đứng trong gió tuyết.
"Anh ơi!" Ngu Thiền bước nhanh qua: "Sao hai anh lại ở chỗ này thế?"
"Xem ra chúng ta không nên xuất hiện ở chỗ này, phải không?" Ngu Tân Cố vừa mở miệng đã có vị chua.
Ngu Thiền cũng không biết cô đã nói sai ở đâu, Bùi Vân Sơ giải thích: "Không phải do đột nhiên tối nay tuyết rơi à, anh trai em tới đón em tan học."
Ngu Thiền mới không tin Ngu Tân Cố sẽ có lòng tốt như vậy, nhất định là mẹ cô bảo tới.
Không muốn đến thì đừng đến, lại nổi giận với cô.
"Nam sinh vừa rồi là ai vậy?" Ngu Tân Cố lại hỏi.
Ngu Thiền: "Bạn học của em."
"Chỉ là bạn học thôi sao?"
Ngu Thiền khó hiểu nhìn về phía anh: "Đương nhiên chỉ là bạn học!"
"Bạn học mà lại đưa cho em ô với táo?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.