Chương 36:
Sương Nhiễm Y
10/08/2024
Ngu Thiền rốt cục hiểu ra ý tứ của Ngu Tân Cố: "Sao bạn học không thể cho em ô với táo chứ!"
Chu Lệ Lệ cũng thường xuyên cho cô đồ ăn, mỗi ngày cô ấy còn cho bọn cô chép bài tập về nhà.
"Tốt nhất là như thế! Em mới mấy tuổi đầu, đừng nghĩ đến chuyện yêu sớm!" Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền xấu hổ đỏ mặt, lại cảm thấy ở trước mặt Bùi Vân Sơ rất mất mặt, càng không muốn để cho bọn họ hiểu lầm mình cùng Văn Vũ Tường có quan hệ gì không thể nói.
"Em không có yêu sớm! Đừng cố vu khống em! Em sẽ không thích một người ngây thơ như cậu ta! "
Bùi Vân Sơ không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hai anh em họ cãi nhau đều có cảm giác vui vẻ, liền trêu chọc Ngu Thiền: "À, thế Tiểu Thiền thích người như thế nào?"
Ngu Thiền nhất thời bị hỏi khó, trước mắt chỉ có khuôn mặt gian xảo đang nở một nụ cười yếu ớt của Bùi Vân Sơ.
Cô quay đầu ra chỗ khác: "Em thích người đẹp trai."
Ngu Tân Cố khẽ xì một tiếng: "Thích người đẹp trai? Em cũng không chịu nhìn vào gương trước xem bộ dạng của mình thế nào."
Ngu Thiền: Tức chết cô rồi!
Bùi Vân Sơ lại cười ra tiếng: "Có lòng yêu cái đẹp rất bình thường, Tiểu Thiền Thiền của chúng ta lớn lên cũng không kém, ánh mắt không thể hạ thấp. Không nói phải đẹp trai được như anh, ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn như anh trai của em."
Ngu Tân Cố: "Lại dát vàng lên mặt cậu nữa đi! Đến người mù còn biết tôi đẹp trai hơn cậu có được hay không?"
"Ừ, chỉ có người mù sẽ nghĩ rằng cậu đẹp trai hơn." Bùi Vân Sơ cười rất vui vẻ.
Ngu Tân Cố: ... Mẹ nó!
Ngu Thiền không muốn nói chuyện với hai người họ, vô cùng ghét bỏ: "Thẩm mỹ của hai người tệ quá đi! Em vẫn còn là một học sinh, hai người đây là đang dạy hư em."
"Đây là đang nhắc nhở em đấy, đưa táo cho anh." Ngu Tân dữ dằn nói.
Vốn dĩ Ngu Thiền cũng không muốn, liền đưa cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố muốn ăn bún hầm, mấy người họ liền đi chợ đêm trước. Ngu Tân Cố ở bên cạnh bún hầm chờ đợi cánh gà nướng, Ngu Thiền cùng Bùi Vân Sơ chiếm vị trí đẹp trong quán bún.
"Tiểu Thiền Thiền."
"Dạ?"
"Em thật sự không thích cậu nhóc nam sinh đó à?"
Ngu Thiền bị anh hỏi đến mức đỏ mặt, lại có chút gấp gáp, sợ anh hiểu lầm: "Không thích! Cả đời này cũng sẽ không thích!"
Bùi Vân Sơ nở nụ cười: "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, em không cần phủ định tuyệt đối đến như thế, cả một đời dài như vậy, ai có thể cam đoan sau này sẽ thích người như thế nào."
Ngu Thiền gấp gáp như muốn khóc đến nơi: "Em thật sự không thích cậu ta mà."
Bây giờ cô cảm thấy hối hận muốn chết vì đã nhận ý tốt của Văn Vũ Tường, ai biết Bùi Vân Sơ với Ngu Tân Cố sẽ nghĩ nhiều như vậy.
"Anh tin em mà." Bùi Vân Sơ vỗ vỗ đầu trấn an cô: "Chỉ có điều, có một số lúc Tiểu Thiền Thiền phải học một chút nghệ thuật từ chối trong trường hợp này. Không biết từ chối đôi khi có thể gây ra hiểu lầm, sử dụng ngôn ngữ không nể mặt người khác, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người đó. Anh hy vọng bạn có thể đối phó được với khoảng cách và mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp."
Ngu Thiền gật đầu: "Anh à, em biết rồi."
"Ừ, thời học sinh phải để việc học lên hàng đầu."
Ngu Thiền không hiểu tại sao, bỗng nhiên nhớ tới Bùi Vân Sơ đã học đại học, liền hỏi: "Anh có người mình thích không?"
"Cánh gà đến đây." Ngu Tân Cố bê cánh gà nướng đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ngu Thiền bỗng nhiên cảm thấy anh trai cô thật sự khiến người ta cụt hứng mà, suốt ngày chỉ biết ăn.
Đề tài rất nhanh trở lại cánh gà và bún, sau khi ăn xong, Ngu Tân Cố còn ăn luôn quả táo kia để giải sầu.
Ngày hôm sau Ngu Thiền trả ô cho Văn Vũ Tường, cũng không cho cậu ta chép tập.
"Này! Cho tớ mượn bài tập về nhà để chép đi!"
"Không cho cậu mượn, cậu tự làm đi, sau này tớ cũng sẽ không cho cậu mượn, cậu phải học cách tự làm bài tập của mình." Ngu Thiền nói.
"Sao tự dưng cậu không cho mượn thế? Tớ đâu có trêu chọc gì cậu đâu!" Văn Vũ Tường cảm thấy kỳ lạ.
"Bởi vì người tớ thích nói với tớ, làm như vậy là hại cậu, vì vậy cậu vẫn nên học tập chăm chỉ, tự làm bài tập của riêng mình!" Ngu Thiền nói.
"Cậu có người cậu thích rồi ư? Cậu yêu sớm hả?" Văn Vũ Tường dừng lại, bày ra vẻ mặt khoa trương giật mình.
Ngu Thiền liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Ra ngoài rẽ trái, cậu muốn đi báo cáo, bây giờ có thể đi rồi."
"Tớ là người nhàm chán như vậy sao!" Văn Vũ Tường xù lông nói: "Nói cho tớ nghe một chút đi, ai thế?"
"Không thể nói."
Ngu Thiền lấy sách tiếng Anh ra bắt đầu học thuộc lòng từ vựng, mặc cho Văn Vũ Tường hỏi như thế nào, cô cũng không để ý tới nữa.
Rất nhanh đã đến cuối kỳ, chương trình học của Ngu Tân Cố đã học gần xong, chỉ có mấy môn còn chưa thi được, thời gian rảnh rỗi khá nhiều, cũng chạy về nhà thường xuyên hơn.
Có anh ở nhà, Ngu Thiền sẽ không được bình yên, hai người thường xuyên cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt.
Học bổng trường trung học tư thục của Ngu Thiền rất phong phú, tuy nói cô không thiếu tiền nhưng vừa nghe nói đứng đầu lớp có thể lấy học bổng trị giá ba vạn, cô học tập vô cùng hăng hái, càng gần cuối kỳ thi càng đều vùi đầu học tập gian khổ suốt ngày.
Lâm Mạn rất vui mừng, lại nhìn đứa con trai của chỉ biết chơi game, không khỏi than phiền vài câu: "Khi nào con mới có thể có ý chí giống như em gái của con hả? Trò chơi sắp trở thành tính mạng của con luôn rồi."
Vẻ mặt Ngu Tân Cố khinh thường: "Con không cần thi đại học, mẹ còn quản con. Con chơi trò chơi mỗi ngày nhưng vẫn có thể kiểm tra đúng trọng tâm, điều này cho thấy con rất thông minh; đầu óc không đủ linh hoạt, quả thật mới phải tốn công sức học tập khổ cực."
"Con đúng là bình rỗng kêu to! Lại còn tự cao tự đại, nếu con có thể khiêm tốn một chút thì đã có thể học trường tốt hơn ở Đế Đô."
"Con không phải là vì nhớ nhà, cho nên mới ở một chỗ gần nhà sao, để tránh mẹ phải ngày nhớ đêm mong."
Ngu Thiền: ... Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người có thể thổi bay chuyện thi trượt đến sạch sẽ không dính tí bụi như thế.
Ngu Tân Cố nhìn Ngu Thiền chẳng qua vì một kỳ thi cuối kỳ không thể bình thường hơn mà lại dồn hết sức lực, không khỏi trêu chọc hai câu: "Chậc, nghiêm túc như vậy? Muốn thi thành trạng nguyên thật à?"
Ngu Thiền cảm thấy anh rất thiếu đánh: "Nếu em thi đứng thứ nhất, anh dám thưởng cho em không?"
Ngu Tân Cố cười nhạo một tiếng: "Được, em mà thi được thì anh cũng phát học bổng cho em."
"Vậy trước tiên anh phải nói là bao nhiêu đã." Ngu Thiền nói.
"Thưởng em 1000."
"Anh cho ăn mày đấy à!" Ngu Thiền không thèm cãi lý với anh.
"Chậc, khẩu khí cũng không nhỏ, vậy em nói xem muốn thưởng cái gì?" Ngu Tân Cố hỏi, dù sao anh cảm thấy khả năng Ngu Thiền thi được hạng một không cao lắm.
Ngu Thiền sau khi vào cấp hai cũng đã trải qua kỳ thi tháng và kỳ thi giữa kỳ, thành tích tuy rằng cũng không tệ nhưng đều không lọt vào top 5, chứ đừng nói chi là thi cuối kỳ xếp hạng toàn thành phố, muốn thi được vị trí thứ nhất của thành phố, độ khó càng lớn.
Ngu Thiền suy nghĩ một chút: "Em mà đứng nhất, anh phải đem tiền mừng tuổi năm mới nhận được đưa hết cho em."
Nhà họ Ngu và trưởng bối nhà họ Lâm đều rất rộng rãi, hơn nữa là một gia đình lớn, trưởng bối nhiều, hàng năm bọn họ có thể nhận được không ít tiền mừng tuổi.
"Mong muốn cũng không nhỏ, được, vậy nếu em không thi được, thì đưa tiền mừng tuổi của em cho anh." Ngu Tân Cố nói.
"Anh mơ đi!"
"Ván này em tính toán kỹ đấy, một vốn bốn lời, một chút thiệt thòi cũng không chịu." Ngu Tân Cố bị sự tính toán của cô làm cho tức giận.
"Vậy anh thi chuyên ngành của anh đứng thứ nhất, em sẽ đưa tiền mừng tuổi của em cho anh, không phải là công bằng rồi sao?"
Công bằng cái rắm! Sau khi lên đại học anh đâu có học tập chăm chỉ, trước mắt mấy môn thi thành tích cũng bình thường, thi chuyên ngành đứng thứ nhất tốt nhất là đừng mơ tới.
Nhưng mà Ngu Tân Cố cảm thấy Ngu Thiền sẽ không thi được vị trí thứ nhất toàn thành phố, dù sao chỉ là buột miệng, chơi đùa với cô. Hai người còn ghi âm lại dưới sự kiên trì của Ngu Thiền, tránh cho sau này chơi bẩn.
Bùi Vân Sơ cũng từ trong miệng Ngu Tân Cố biết được hai anh em nhà này đang đánh cược với nhau, còn đặc biệt gọi điện thoại cho Ngu Thiền, xác nhận việc này.
Bùi Vân Sơ cảm thấy buồn cười, cổ vũ Ngu Thiền: "Tiểu Thiền Thiền cố lên, anh tin em là giỏi nhất! Nếu em thắng anh trai em, anh cũng sẽ đưa tiền mừng tuổi của anh cho em."
"Vậy chẳng phải em sẽ trở thành tiểu phú bà sao?"
"Em cũng phải có bản lĩnh mới lấy được."
Ngu Thiền suy nghĩ một chút: "Quên đi, em chỉ cần của anh trai em thôi."
Cô hố ai cũng không thể hố Bùi Vân Sơ được!
Ngu Thiền cũng rất muốn đấu tranh một lần, tránh cho Ngu Tân Cố luôn xem thường cô, còn hơn mười ngày nữa là đến cuối kỳ, ngoại trừ đi ngủ ăn cơm thì chính là học tập, ngay cả một phút đồng hồ cũng không ngừng nghỉ.
Lâm Mạn thấy cô học tập gian khổ, cảm thấy hơi lo lắng, còn thương lượng với Ngu Thiếu Huy: "Con bé Tiểu Tiến có phải khắc khổ quá rồi không? Lúc này mới là mùng một, sao so với khi Tân Cố thi đại học còn căng thẳng hơn?"
"Tiểu Tiến rất biết suy nghĩ, đừng nhìn con bé còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn thành thục hơn Tân Cố, bất kể làm gì con bé cũng đầu tư hết sức lực."
Lâm Mạn: "Em chỉ sợ cơ thể con bé không chịu nổi, anh không thấy gần đây nó gầy đi rồi sao?"
"Bây giờ con bé đang ở tuổi dậy thì, đang phát triển, cao lên gầy đi là chuyện rất bình thường." Ngu Thiếu Huy cảm thấy Lâm Mạn đang lo lắng quá mức.
Lâm Mạn lại rất để ý: "Không được, em phải bổ sung cho con bé nhiều hơn, chờ con bé thi xong, bảo Tân Cố dẫn nó đi chơi bóng rổ, vận động nhiều hơn."
Kết quả thi cuối kỳ được gửi thẳng đến nhóm lớp, Lâm Mạn đang chơi mạt chược, bỗng nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của Ngu Thiền, chúc mừng con của bà đạt được thành tích xuất sắc.
Lâm Mạn vừa nghe Ngu Thiền đạt được vị trí thứ nhất thành phố, gần như đạt điểm tuyệt đối, vui mừng đến mức mạt chược cũng không đánh nữa, còn đặc biệt gửi lên vòng bạn bè.
Ngu Tân Cố hoàn toàn mờ mịt, anh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Ngu Thiền thật sự có năng lực này.
"Điểm này không phải là giả chứ?"
"Giả cái gì mà giả! Giáo viên tự mình gọi điện thông báo, có thể làm giả được sao? Tiểu Thiền nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, là niềm tự hào của mẹ." Lâm Mạn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn, ôm Ngu Thiền hôn rồi lại hôn.
Ngu Thiền làm mặt quỷ với Ngu Tân Cố: "Có chơi có chịu nha."
Ngu Tân Cố ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh đương nhiên không cam lòng đem toàn bộ tiền mừng tuổi đều đưa cho Ngu Thiền, có thể giữ lại liền giữ lại nhưng hầu hết vẫn đưa hết cho cô. Sau khi cho lại vô cùng không cam tâm, nghĩ lại đều cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu.
Trong lễ khai giảng, hiệu trưởng đích thân trao giải thưởng, Ngu Thiền nhận được một giấy khen và học bổng năm vạn, đứng thứ nhất lớp ba vạn, thứ nhất thành phố cộng thêm hai vạn.
Ngu Thiền cảm thấy có lẽ đây chính là đỉnh cao của cuộc đời mình, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới học hành cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lễ khai giảng đúng lúc là ngày mười lăm tháng một, buổi chiều không cần đi học, đám người Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố hẹn đi chơi, cũng gọi cô theo.
Một đám người trẻ tuổi ăn uống vui vẻ, đến nửa đêm mới giải tán, Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố đi với nhau một đoạn.
Sắp đến lúc chia tay, Bùi Vân Sơ gọi Ngu Thiền lại, từ trên người lấy một tấm thẻ đưa cho cô. Vẻ mặt Ngu Thiền khó hiểu, Bùi Vân Sơ nói: "Hôm nay anh thực hiện lời hứa với em."
Ngu Tân Cố nhận lấy thẻ ngân hàng: "Mẹ nó, hứa hẹn gì?"
"Cậu đừng góp vui lung tung, đây là phần thưởng cho Tiểu Thiền, đứng thứ nhất toàn thành phố."
"Bao nhiêu tiền thế? Đưa thẳng thẻ ngân hàng luôn." Ngu Tân Cố tò mò.
"Tiền mừng tuổi năm nay."
"Mẹ nó!" Ngu Tân Cố nhịn không được nói một câu thô tục: "Quỷ nhỏ, được phết đấy! Lừa dối hết người này đến người khác!"
"Em khi nào thì lừa anh, là anh muốn cá cược với em đấy chứ, còn thi không tốt, thua còn đổ lỗi cho em." Ngu Thiền lập tức cãi lại.
"Cá cược mà, chính là muốn có chơi có chịu, chơi mà không có thắng thua thì không vui." Bùi Vân Sơ cầm thẻ ngân hàng từ trên tay Ngu Tân Cố, nhét vào tay Ngu Thiền: "Đưa em tiền mặt sợ em làm mất, suy nghĩ một chút vẫn là nên để trong thẻ cho an toàn, mật mã là sinh nhật của em. Tấm thẻ này em giữ lại cũng được, rút xong rồi trả lại cho anh cũng được."
Ngu Thiền sao mà dám lấy thẻ của anh, vội vàng từ chối: "Không cần đâu anh. Hôm nay em nhận được 5 vạn học bổng, em không thiếu tiền, em còn có thể phát bao lì xì cho anh..."
Ngu Tân Cố liếc mắt nhìn cô, thấy rất khó chịu: Sao con bé lại không nói sẽ phát một ít tiền lì xì cho người anh trai ruột này? Khi nó lấy tiền của mình còn không thấy mềm lòng chút nào!
"Em không muốn thì để anh nhận cho." Ngu Tân Cố không biết xấu hổ nhận lấy.
Ngu Thiền lườm anh một cái: "Anh mau trả lại đi!"
Bùi Vân Sơ lắc đầu cười: "Được rồi, hai người cứ từ từ mà cãi nhau! Anh đi đây, thẻ này em giữ lấy, coi như giúp anh bảo quản, dù sao ở trên tay anh cũng không giữ được bao lâu."
Ngu Thiền còn đang muốn nói gì đó, Bùi Vân Sơ đã gọi taxi, phóng khoáng rời đi.
"Chậc, quỷ nhỏ, nhìn không ra đấy, em đúng thật là một cao thủ vơ vét tiền. Không biết tấm thẻ này của Bùi Vân Sơ có bao nhiêu tiền nhỉ, đi thôi, chúng ta đi kiểm tra một chút." Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền: "Trả lại cho em, đó là của em!"
"Quỷ hẹp hòi, tiền mừng tuổi của anh đều đưa cho em, hôm nay em được nhiều tiền như vậy, có phải nên chia một ít cho anh không?"
"Anh đâu có cần dùng gấp, em đưa cho anh làm gì! Em muốn tiết kiệm."
"Ngu ngốc! Tiết kiệm bị mất giá, đến người keo kiệt nhất còn hào phóng hơn em."
Đáng tiếc Ngu Thiền bền lòng vững dạ, mặc kệ Ngu Tân Cố nói như thế nào, vẫn giống như một con gà trống sắt, không thể nhổ một sợi lông.
Chu Lệ Lệ cũng thường xuyên cho cô đồ ăn, mỗi ngày cô ấy còn cho bọn cô chép bài tập về nhà.
"Tốt nhất là như thế! Em mới mấy tuổi đầu, đừng nghĩ đến chuyện yêu sớm!" Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền xấu hổ đỏ mặt, lại cảm thấy ở trước mặt Bùi Vân Sơ rất mất mặt, càng không muốn để cho bọn họ hiểu lầm mình cùng Văn Vũ Tường có quan hệ gì không thể nói.
"Em không có yêu sớm! Đừng cố vu khống em! Em sẽ không thích một người ngây thơ như cậu ta! "
Bùi Vân Sơ không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hai anh em họ cãi nhau đều có cảm giác vui vẻ, liền trêu chọc Ngu Thiền: "À, thế Tiểu Thiền thích người như thế nào?"
Ngu Thiền nhất thời bị hỏi khó, trước mắt chỉ có khuôn mặt gian xảo đang nở một nụ cười yếu ớt của Bùi Vân Sơ.
Cô quay đầu ra chỗ khác: "Em thích người đẹp trai."
Ngu Tân Cố khẽ xì một tiếng: "Thích người đẹp trai? Em cũng không chịu nhìn vào gương trước xem bộ dạng của mình thế nào."
Ngu Thiền: Tức chết cô rồi!
Bùi Vân Sơ lại cười ra tiếng: "Có lòng yêu cái đẹp rất bình thường, Tiểu Thiền Thiền của chúng ta lớn lên cũng không kém, ánh mắt không thể hạ thấp. Không nói phải đẹp trai được như anh, ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn như anh trai của em."
Ngu Tân Cố: "Lại dát vàng lên mặt cậu nữa đi! Đến người mù còn biết tôi đẹp trai hơn cậu có được hay không?"
"Ừ, chỉ có người mù sẽ nghĩ rằng cậu đẹp trai hơn." Bùi Vân Sơ cười rất vui vẻ.
Ngu Tân Cố: ... Mẹ nó!
Ngu Thiền không muốn nói chuyện với hai người họ, vô cùng ghét bỏ: "Thẩm mỹ của hai người tệ quá đi! Em vẫn còn là một học sinh, hai người đây là đang dạy hư em."
"Đây là đang nhắc nhở em đấy, đưa táo cho anh." Ngu Tân dữ dằn nói.
Vốn dĩ Ngu Thiền cũng không muốn, liền đưa cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố muốn ăn bún hầm, mấy người họ liền đi chợ đêm trước. Ngu Tân Cố ở bên cạnh bún hầm chờ đợi cánh gà nướng, Ngu Thiền cùng Bùi Vân Sơ chiếm vị trí đẹp trong quán bún.
"Tiểu Thiền Thiền."
"Dạ?"
"Em thật sự không thích cậu nhóc nam sinh đó à?"
Ngu Thiền bị anh hỏi đến mức đỏ mặt, lại có chút gấp gáp, sợ anh hiểu lầm: "Không thích! Cả đời này cũng sẽ không thích!"
Bùi Vân Sơ nở nụ cười: "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, em không cần phủ định tuyệt đối đến như thế, cả một đời dài như vậy, ai có thể cam đoan sau này sẽ thích người như thế nào."
Ngu Thiền gấp gáp như muốn khóc đến nơi: "Em thật sự không thích cậu ta mà."
Bây giờ cô cảm thấy hối hận muốn chết vì đã nhận ý tốt của Văn Vũ Tường, ai biết Bùi Vân Sơ với Ngu Tân Cố sẽ nghĩ nhiều như vậy.
"Anh tin em mà." Bùi Vân Sơ vỗ vỗ đầu trấn an cô: "Chỉ có điều, có một số lúc Tiểu Thiền Thiền phải học một chút nghệ thuật từ chối trong trường hợp này. Không biết từ chối đôi khi có thể gây ra hiểu lầm, sử dụng ngôn ngữ không nể mặt người khác, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người đó. Anh hy vọng bạn có thể đối phó được với khoảng cách và mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp."
Ngu Thiền gật đầu: "Anh à, em biết rồi."
"Ừ, thời học sinh phải để việc học lên hàng đầu."
Ngu Thiền không hiểu tại sao, bỗng nhiên nhớ tới Bùi Vân Sơ đã học đại học, liền hỏi: "Anh có người mình thích không?"
"Cánh gà đến đây." Ngu Tân Cố bê cánh gà nướng đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ngu Thiền bỗng nhiên cảm thấy anh trai cô thật sự khiến người ta cụt hứng mà, suốt ngày chỉ biết ăn.
Đề tài rất nhanh trở lại cánh gà và bún, sau khi ăn xong, Ngu Tân Cố còn ăn luôn quả táo kia để giải sầu.
Ngày hôm sau Ngu Thiền trả ô cho Văn Vũ Tường, cũng không cho cậu ta chép tập.
"Này! Cho tớ mượn bài tập về nhà để chép đi!"
"Không cho cậu mượn, cậu tự làm đi, sau này tớ cũng sẽ không cho cậu mượn, cậu phải học cách tự làm bài tập của mình." Ngu Thiền nói.
"Sao tự dưng cậu không cho mượn thế? Tớ đâu có trêu chọc gì cậu đâu!" Văn Vũ Tường cảm thấy kỳ lạ.
"Bởi vì người tớ thích nói với tớ, làm như vậy là hại cậu, vì vậy cậu vẫn nên học tập chăm chỉ, tự làm bài tập của riêng mình!" Ngu Thiền nói.
"Cậu có người cậu thích rồi ư? Cậu yêu sớm hả?" Văn Vũ Tường dừng lại, bày ra vẻ mặt khoa trương giật mình.
Ngu Thiền liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Ra ngoài rẽ trái, cậu muốn đi báo cáo, bây giờ có thể đi rồi."
"Tớ là người nhàm chán như vậy sao!" Văn Vũ Tường xù lông nói: "Nói cho tớ nghe một chút đi, ai thế?"
"Không thể nói."
Ngu Thiền lấy sách tiếng Anh ra bắt đầu học thuộc lòng từ vựng, mặc cho Văn Vũ Tường hỏi như thế nào, cô cũng không để ý tới nữa.
Rất nhanh đã đến cuối kỳ, chương trình học của Ngu Tân Cố đã học gần xong, chỉ có mấy môn còn chưa thi được, thời gian rảnh rỗi khá nhiều, cũng chạy về nhà thường xuyên hơn.
Có anh ở nhà, Ngu Thiền sẽ không được bình yên, hai người thường xuyên cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt.
Học bổng trường trung học tư thục của Ngu Thiền rất phong phú, tuy nói cô không thiếu tiền nhưng vừa nghe nói đứng đầu lớp có thể lấy học bổng trị giá ba vạn, cô học tập vô cùng hăng hái, càng gần cuối kỳ thi càng đều vùi đầu học tập gian khổ suốt ngày.
Lâm Mạn rất vui mừng, lại nhìn đứa con trai của chỉ biết chơi game, không khỏi than phiền vài câu: "Khi nào con mới có thể có ý chí giống như em gái của con hả? Trò chơi sắp trở thành tính mạng của con luôn rồi."
Vẻ mặt Ngu Tân Cố khinh thường: "Con không cần thi đại học, mẹ còn quản con. Con chơi trò chơi mỗi ngày nhưng vẫn có thể kiểm tra đúng trọng tâm, điều này cho thấy con rất thông minh; đầu óc không đủ linh hoạt, quả thật mới phải tốn công sức học tập khổ cực."
"Con đúng là bình rỗng kêu to! Lại còn tự cao tự đại, nếu con có thể khiêm tốn một chút thì đã có thể học trường tốt hơn ở Đế Đô."
"Con không phải là vì nhớ nhà, cho nên mới ở một chỗ gần nhà sao, để tránh mẹ phải ngày nhớ đêm mong."
Ngu Thiền: ... Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người có thể thổi bay chuyện thi trượt đến sạch sẽ không dính tí bụi như thế.
Ngu Tân Cố nhìn Ngu Thiền chẳng qua vì một kỳ thi cuối kỳ không thể bình thường hơn mà lại dồn hết sức lực, không khỏi trêu chọc hai câu: "Chậc, nghiêm túc như vậy? Muốn thi thành trạng nguyên thật à?"
Ngu Thiền cảm thấy anh rất thiếu đánh: "Nếu em thi đứng thứ nhất, anh dám thưởng cho em không?"
Ngu Tân Cố cười nhạo một tiếng: "Được, em mà thi được thì anh cũng phát học bổng cho em."
"Vậy trước tiên anh phải nói là bao nhiêu đã." Ngu Thiền nói.
"Thưởng em 1000."
"Anh cho ăn mày đấy à!" Ngu Thiền không thèm cãi lý với anh.
"Chậc, khẩu khí cũng không nhỏ, vậy em nói xem muốn thưởng cái gì?" Ngu Tân Cố hỏi, dù sao anh cảm thấy khả năng Ngu Thiền thi được hạng một không cao lắm.
Ngu Thiền sau khi vào cấp hai cũng đã trải qua kỳ thi tháng và kỳ thi giữa kỳ, thành tích tuy rằng cũng không tệ nhưng đều không lọt vào top 5, chứ đừng nói chi là thi cuối kỳ xếp hạng toàn thành phố, muốn thi được vị trí thứ nhất của thành phố, độ khó càng lớn.
Ngu Thiền suy nghĩ một chút: "Em mà đứng nhất, anh phải đem tiền mừng tuổi năm mới nhận được đưa hết cho em."
Nhà họ Ngu và trưởng bối nhà họ Lâm đều rất rộng rãi, hơn nữa là một gia đình lớn, trưởng bối nhiều, hàng năm bọn họ có thể nhận được không ít tiền mừng tuổi.
"Mong muốn cũng không nhỏ, được, vậy nếu em không thi được, thì đưa tiền mừng tuổi của em cho anh." Ngu Tân Cố nói.
"Anh mơ đi!"
"Ván này em tính toán kỹ đấy, một vốn bốn lời, một chút thiệt thòi cũng không chịu." Ngu Tân Cố bị sự tính toán của cô làm cho tức giận.
"Vậy anh thi chuyên ngành của anh đứng thứ nhất, em sẽ đưa tiền mừng tuổi của em cho anh, không phải là công bằng rồi sao?"
Công bằng cái rắm! Sau khi lên đại học anh đâu có học tập chăm chỉ, trước mắt mấy môn thi thành tích cũng bình thường, thi chuyên ngành đứng thứ nhất tốt nhất là đừng mơ tới.
Nhưng mà Ngu Tân Cố cảm thấy Ngu Thiền sẽ không thi được vị trí thứ nhất toàn thành phố, dù sao chỉ là buột miệng, chơi đùa với cô. Hai người còn ghi âm lại dưới sự kiên trì của Ngu Thiền, tránh cho sau này chơi bẩn.
Bùi Vân Sơ cũng từ trong miệng Ngu Tân Cố biết được hai anh em nhà này đang đánh cược với nhau, còn đặc biệt gọi điện thoại cho Ngu Thiền, xác nhận việc này.
Bùi Vân Sơ cảm thấy buồn cười, cổ vũ Ngu Thiền: "Tiểu Thiền Thiền cố lên, anh tin em là giỏi nhất! Nếu em thắng anh trai em, anh cũng sẽ đưa tiền mừng tuổi của anh cho em."
"Vậy chẳng phải em sẽ trở thành tiểu phú bà sao?"
"Em cũng phải có bản lĩnh mới lấy được."
Ngu Thiền suy nghĩ một chút: "Quên đi, em chỉ cần của anh trai em thôi."
Cô hố ai cũng không thể hố Bùi Vân Sơ được!
Ngu Thiền cũng rất muốn đấu tranh một lần, tránh cho Ngu Tân Cố luôn xem thường cô, còn hơn mười ngày nữa là đến cuối kỳ, ngoại trừ đi ngủ ăn cơm thì chính là học tập, ngay cả một phút đồng hồ cũng không ngừng nghỉ.
Lâm Mạn thấy cô học tập gian khổ, cảm thấy hơi lo lắng, còn thương lượng với Ngu Thiếu Huy: "Con bé Tiểu Tiến có phải khắc khổ quá rồi không? Lúc này mới là mùng một, sao so với khi Tân Cố thi đại học còn căng thẳng hơn?"
"Tiểu Tiến rất biết suy nghĩ, đừng nhìn con bé còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn thành thục hơn Tân Cố, bất kể làm gì con bé cũng đầu tư hết sức lực."
Lâm Mạn: "Em chỉ sợ cơ thể con bé không chịu nổi, anh không thấy gần đây nó gầy đi rồi sao?"
"Bây giờ con bé đang ở tuổi dậy thì, đang phát triển, cao lên gầy đi là chuyện rất bình thường." Ngu Thiếu Huy cảm thấy Lâm Mạn đang lo lắng quá mức.
Lâm Mạn lại rất để ý: "Không được, em phải bổ sung cho con bé nhiều hơn, chờ con bé thi xong, bảo Tân Cố dẫn nó đi chơi bóng rổ, vận động nhiều hơn."
Kết quả thi cuối kỳ được gửi thẳng đến nhóm lớp, Lâm Mạn đang chơi mạt chược, bỗng nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của Ngu Thiền, chúc mừng con của bà đạt được thành tích xuất sắc.
Lâm Mạn vừa nghe Ngu Thiền đạt được vị trí thứ nhất thành phố, gần như đạt điểm tuyệt đối, vui mừng đến mức mạt chược cũng không đánh nữa, còn đặc biệt gửi lên vòng bạn bè.
Ngu Tân Cố hoàn toàn mờ mịt, anh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Ngu Thiền thật sự có năng lực này.
"Điểm này không phải là giả chứ?"
"Giả cái gì mà giả! Giáo viên tự mình gọi điện thông báo, có thể làm giả được sao? Tiểu Thiền nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, là niềm tự hào của mẹ." Lâm Mạn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn, ôm Ngu Thiền hôn rồi lại hôn.
Ngu Thiền làm mặt quỷ với Ngu Tân Cố: "Có chơi có chịu nha."
Ngu Tân Cố ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh đương nhiên không cam lòng đem toàn bộ tiền mừng tuổi đều đưa cho Ngu Thiền, có thể giữ lại liền giữ lại nhưng hầu hết vẫn đưa hết cho cô. Sau khi cho lại vô cùng không cam tâm, nghĩ lại đều cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu.
Trong lễ khai giảng, hiệu trưởng đích thân trao giải thưởng, Ngu Thiền nhận được một giấy khen và học bổng năm vạn, đứng thứ nhất lớp ba vạn, thứ nhất thành phố cộng thêm hai vạn.
Ngu Thiền cảm thấy có lẽ đây chính là đỉnh cao của cuộc đời mình, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới học hành cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lễ khai giảng đúng lúc là ngày mười lăm tháng một, buổi chiều không cần đi học, đám người Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố hẹn đi chơi, cũng gọi cô theo.
Một đám người trẻ tuổi ăn uống vui vẻ, đến nửa đêm mới giải tán, Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố đi với nhau một đoạn.
Sắp đến lúc chia tay, Bùi Vân Sơ gọi Ngu Thiền lại, từ trên người lấy một tấm thẻ đưa cho cô. Vẻ mặt Ngu Thiền khó hiểu, Bùi Vân Sơ nói: "Hôm nay anh thực hiện lời hứa với em."
Ngu Tân Cố nhận lấy thẻ ngân hàng: "Mẹ nó, hứa hẹn gì?"
"Cậu đừng góp vui lung tung, đây là phần thưởng cho Tiểu Thiền, đứng thứ nhất toàn thành phố."
"Bao nhiêu tiền thế? Đưa thẳng thẻ ngân hàng luôn." Ngu Tân Cố tò mò.
"Tiền mừng tuổi năm nay."
"Mẹ nó!" Ngu Tân Cố nhịn không được nói một câu thô tục: "Quỷ nhỏ, được phết đấy! Lừa dối hết người này đến người khác!"
"Em khi nào thì lừa anh, là anh muốn cá cược với em đấy chứ, còn thi không tốt, thua còn đổ lỗi cho em." Ngu Thiền lập tức cãi lại.
"Cá cược mà, chính là muốn có chơi có chịu, chơi mà không có thắng thua thì không vui." Bùi Vân Sơ cầm thẻ ngân hàng từ trên tay Ngu Tân Cố, nhét vào tay Ngu Thiền: "Đưa em tiền mặt sợ em làm mất, suy nghĩ một chút vẫn là nên để trong thẻ cho an toàn, mật mã là sinh nhật của em. Tấm thẻ này em giữ lại cũng được, rút xong rồi trả lại cho anh cũng được."
Ngu Thiền sao mà dám lấy thẻ của anh, vội vàng từ chối: "Không cần đâu anh. Hôm nay em nhận được 5 vạn học bổng, em không thiếu tiền, em còn có thể phát bao lì xì cho anh..."
Ngu Tân Cố liếc mắt nhìn cô, thấy rất khó chịu: Sao con bé lại không nói sẽ phát một ít tiền lì xì cho người anh trai ruột này? Khi nó lấy tiền của mình còn không thấy mềm lòng chút nào!
"Em không muốn thì để anh nhận cho." Ngu Tân Cố không biết xấu hổ nhận lấy.
Ngu Thiền lườm anh một cái: "Anh mau trả lại đi!"
Bùi Vân Sơ lắc đầu cười: "Được rồi, hai người cứ từ từ mà cãi nhau! Anh đi đây, thẻ này em giữ lấy, coi như giúp anh bảo quản, dù sao ở trên tay anh cũng không giữ được bao lâu."
Ngu Thiền còn đang muốn nói gì đó, Bùi Vân Sơ đã gọi taxi, phóng khoáng rời đi.
"Chậc, quỷ nhỏ, nhìn không ra đấy, em đúng thật là một cao thủ vơ vét tiền. Không biết tấm thẻ này của Bùi Vân Sơ có bao nhiêu tiền nhỉ, đi thôi, chúng ta đi kiểm tra một chút." Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền: "Trả lại cho em, đó là của em!"
"Quỷ hẹp hòi, tiền mừng tuổi của anh đều đưa cho em, hôm nay em được nhiều tiền như vậy, có phải nên chia một ít cho anh không?"
"Anh đâu có cần dùng gấp, em đưa cho anh làm gì! Em muốn tiết kiệm."
"Ngu ngốc! Tiết kiệm bị mất giá, đến người keo kiệt nhất còn hào phóng hơn em."
Đáng tiếc Ngu Thiền bền lòng vững dạ, mặc kệ Ngu Tân Cố nói như thế nào, vẫn giống như một con gà trống sắt, không thể nhổ một sợi lông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.