Chương 37:
Sương Nhiễm Y
10/08/2024
Ngu Thiền đi tới cây ATM với Ngu Tân Cố để kiểm tra tiền trong thẻ, lúc nhìn thấy số dư, lần đầu tiên Ngu Thiền được đổi mới nhận thức về tiền mừng tuổi.
Cô cho rằng tiền mừng tuổi mà nhà họ Ngu và nhà họ Lâm cho đã đủ nhiều rồi, không ngờ so với Bùi Vân Sơ, căn bản là không cùng cấp bậc.
“Ha, tiểu quỷ, không ngờ em còn có thể lừa tiền được như thế! Đầu óc của Bùi Vân Sơ này có bệnh à? Thật sự nói cho là cho…”
“Anh mới có bệnh đấy!” Ngu Thiền vô cùng bất mãn khi nghe Ngu Tân Cố đánh giá Bùi Vân Sơ như vậy, cho dù chỉ đùa thôi cũng không được.
“Hung dữ thật, không thể trêu vào! Không thể trêu vào!” Ngu Tân Cố chậc chậc hai tiếng cực kỳ thiếu đánh: “Em định xử lý cái thẻ này như thế nào đây?”
“Đương nhiên là trả về!”
“Thật sao? Sẽ không đau lòng chứ?”
“Vốn dĩ không phải của em, có gì mà đau lòng? Em lại không phải loại người thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên nghĩa như anh.”
Ngu Tân Cố nhướng mày: “Được, anh thấy tiền sáng mắt, anh thấy lợi quên nghĩa, vậy em cũng tiện tay trả lại phần của anh đi.”
“Không được!” Ngu Thiền không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Ngu Tân Cố: “Em có ý gì? Bùi Vân Sơ thì trả, anh thì không?”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, là do anh thua.”
“Không phải Bùi Vân Sơ cũng thua em sao?”
Ngu Tân Cố đã quen tiêu xài phung phí, tiền Lâm Mạn cho anh chỉ vừa đủ dùng. Nếu muốn làm chuyện mình thích, Lâm Mạn cũng sẽ không cho tiền, vậy nên chỉ có thể dựa vào tiền mừng tuổi, hoặc là tự mình ăn mặc cần kiệm.
Nhưng mà, từ nhỏ trong từ điển của Ngu đại thiếu gia đã không có hai chữ tiết kiệm.
Ngu Thiền không thèm nhận người nhà, không để tâm đến Ngu Tân Cố: “Em muốn trả ai là quyền của em.”
“Ngu Thiền, em giỏi lắm!” Ngu Tân Cố tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng khi Ngu Thiền gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ lại kiên trì kêu cô cầm lấy. Ngu Thiền cũng không biết anh ở đâu, muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu.
Vốn Ngu Thiền cũng nghĩ tới chuyện đưa thẻ cho Ngu Tân Cố, để Ngu Tân Cố chuyển cho Bùi Vân Sơ nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi, cô thật sự không tin được Ngu Tân Cố.
Học kỳ mới bắt đầu, Ngu Thiền lại quay về cuộc sống học tập đơn giản buồn tẻ. Có ánh sáng của học sinh giỏi trên người, các giáo viên đều gửi gắm kỳ vọng cao với cô, giáo viên môn nào cũng hy vọng cô có thể bỏ thời gian để tìm hiểu sâu về môn mình dạy.
Nhiều năm nay, trường tư lập Thiên Hoa vẫn luôn tranh học sinh với trường trung học số sáu, chỉ là học phí và độ tin cậy của trường tư đều không bằng trường công, cho nên những năm gần đây vẫn luôn bị trường trung học số sáu áp đảo, lúc nào cũng luôn chỉ kém một chút như vậy.
Vì kích thích tiềm năng của học sinh, Thiên Hoa cũng đã nghĩ ra đủ biện pháp, hệ thống khen thưởng phong phú vẫn luôn rất đặc sắc, không chỉ bao gồm học bổng của học sinh, còn cả danh hiệu thi đua của giáo viên.
Giáo viên các khoa thấy học sinh nỗ lực lại có thiên phú như Ngu Thiền, đương nhiên cũng mong có thể được dốc sức truyền thụ, tốt nhất là bồi dưỡng thành một thiên tài.
Giáo viên môn nào cũng kiến nghị cô tham gia cuộc thi kiến thức môn của mình, Ngu Thiền suy nghĩ tình huống của bản thân, cuối cùng chọn ra một môn mà cô có hứng thú.
Từ đó về sau, gần như Ngu Thiền không còn thời gian nhàn rỗi nữa, thời gian sau khi học đều dùng để học tập kiến thức mới và làm đề, ngay cả dương cầm cũng tạm thời bị gác qua một bên.
Nhưng cũng không vì thế mà số lần liên lạc giữa cô và Bùi Vân Sơ bị giảm bớt, nói chuyện phiếm vài câu với anh trước khi ngủ đã thành thói quen hàng ngày của cô. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong trò chuyện trên mạng, ngoại trừ hôm Tết Nguyên Tiêu, sau đó bọn họ cũng chưa gặp nhau thêm lần nào.
Tháng năm, Ngu Thiền thuận lợi thông qua vòng đấu loại của kỳ thi Olympic Toán, chờ đến tháng chín còn có thi đấu vòng tròn.
Thành tích thi đấu vòng loại của cô rất tốt, hơn nữa cô còn chăm chỉ chịu khó, nên giáo viên đặt hy vọng rất cao với cô, còn tự mình nói với Lâm Mạn, làm công tác động viên Lâm Mạn.
Mà kết quả động viên chính là Ngu Thiền không có kỳ nghỉ hè.
Ngu Thiền buồn bực một hồi, theo quán tính mà cầm điện thoại nhắn tin cho Bùi Vân Sơ: “Anh đang làm gì đấy?”
Sau đó Bùi Vân Sơ gọi điện thoại cho cô, vừa mở miệng chính là câu xưng hô quen thuộc kia: “Tiểu Thiền Thiền…”
“Dạ.” Ngu Thiền khẽ trả lời.
Bùi Vân Sơ nghe ra cảm xúc của cô: “Hử? Tâm trạng em không tốt sao? Sao lại uể oải như thế?”
Chóp mũi Ngu Thiền hơi chua xót: “Anh, em mất kỳ nghỉ hè rồi.”
Cô còn muốn trải qua kỳ nghỉ hè với anh, đã lâu lắm rồi cô chưa gặp anh.
Giọng điệu của cô gái uất ức, nhẹ nhàng mềm mại, lại hơi giống làm nũng, Bùi Vân Sơ nghe thấy, trái tim cũng mềm nhũn theo, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
“Tiểu Thiền Thiền không khóc, em nói trước xem, sao kỳ nghỉ hè của em lại mất?”
“Em không khóc!” Ngu Thiền kể toàn bộ chuyện mất hơn nửa kỳ nghỉ hè vào tham gia huấn luyện Olympic Toán cho Bùi Vân Sơ nghe.
Bùi Vân Sơ nghe xong thấy buồn cười, quả nhiên phiền não của bạn nhỏ luôn trực tiếp, đơn giản như vậy, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng có lẽ đối với bạn nhỏ mà nói, kỳ nghỉ hè tự do tự tại mới là tất cả.
Bùi Vân Sơ nói: “Vậy xem ra giáo viên rất coi trọng Tiểu Thiền Thiền nhà chúng ta, đây là một chuyện đáng mừng mà!”
Ngu Thiền:... Nhưng mà như vậy thì không có cơ hội hẹn anh đi chơi.
Cô chờ đợi nghỉ hè lâu như vậy.
Bùi Vân Sơ lại tiếp tục: “Trước đó không phải em còn ngày nào cũng đội nắng tới thư viện học tập sao? Coi học bù môn để thi đấu như chương trình học bình thường, hoặc là thời gian tự học trên thư viện, như vậy có phải là có thể chấp nhận được một chút rồi không?”
Ngu Thiền thầm nghĩ mấy chuyện này sao có thể giống nhau chứ? Đội nắng đi thư viện là vì muốn giúp anh mà!
Ngu Thiền trầm mặc.
Bùi Vân Sơ cảm thấy có lẽ người lớn cho cô áp lực quá lớn, cho nên mới khiến Ngu Thiền hiếu học mất đi niềm vui học tập, cũng có ý định muốn phản nghịch.
“Như vậy đi! Nếu em thật sự không muốn bù, vậy em cứ thương lượng với mẹ. Nếu có chỗ nào cần anh giúp câu thông, anh cũng có thể cố giúp em khuyên nhủ.”
Lâm Mạn cũng coi như là phụ huynh có tư tưởng tiến bộ, hẳn sẽ không đến mức ép Ngu Thiền làm chuyện mà cô không vui.
Ngu Thiền nghĩ, tuy rằng không có nghỉ hè thật đáng tiếc nhưng nếu để cô vì thế mà phản bác quyết định này của Lâm Mạn, cô không làm được.
“Cảm ơn anh, em nghĩ thông rồi, vẫn nên nghe mẹ nói, nỗ lực kỳ nghỉ này, cố gắng hoàn thành cuộc thi.”
“Đây mới là Tiểu Thiền Thiền mà anh biết! Dù sao cũng chỉ là một kỳ nghỉ hè, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, cố gắng là được. Nếu thật sự không thoải mái, cũng không cần ép mình đi học, đó chỉ là một lần thi dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Giọng nói của anh dường như có ma lực trấn an lòng người, Ngu Thiền kiên định, không còn phân vân khó xử: “Dạ!”
“Cuối tuần có rảnh không? Anh dẫn em đi chơi.”
Ngu Thiền vui mừng khôn xiết: “Buổi sáng em phải học, 10 giờ rưỡi sẽ kết thúc.”
“Vậy đến lúc đó anh sẽ gọi cho em.”
Chủ nhật, Ngu Thiền mặc một cái váy hoa xinh đẹp ra ngoài.
Sau khi kết thúc chương trình học lớp Olympic, Ngu Thiền nhận được tin nhắn của Bùi Vân Sơ, vô cùng vui vẻ xuống tầng, lại phát hiện người chờ ở dưới tầng không phải Bùi Vân Sơ, mà là Ngu Tân Cố.
“Em nói với mẹ là trưa nay không về ăn cơm rồi.”
Ngu Tân Cố liếc mắt ngó cô: “Anh cũng không nói phải về ăn cơm.”
“Vậy anh ở đây làm gì?”
Ngu Thiền nói xong, lại cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngốc… Nhất định là Bùi Vân Sơ hẹn, cô còn tưởng rằng Bùi Vân Sơ chỉ hẹn một mình cô.
Quả nhiên, Bùi Vân Sơ nhanh chóng đi ra từ quầy bán đồ ăn vặt, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt.
“Mấy tháng không thấy, Tiểu Thiền Thiền đúng là cao hơn không ít.”
“Ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, còn không cao nổi nữa thì đúng hết thuốc cứu.” Ngu Tân Cố tiếp lời.
Ngu Thiền: ... Quả nhiên người này vừa mới mở miệng đã cực kỳ gợi đòn!
“Anh định đưa em đi đâu?” Ngu Thiền xem nhẹ Ngu Tân Cố, hỏi.
“Đi vườn bách thú đi!”
“Vườn bách thú có cái gì mà xem, không phải ở đây có một con khỉ con rồi sao?” Ngu Tân Cố sờ đầu Ngu Thiền.
“Đây là quà Tết thiếu nhi sớm cho Tiểu Thiền, vườn bách thú khá vui mà.” Bùi Vân Sơ giải thích.
Trong lòng Ngu Thiền ấm áp, sau đó lại nghe thấy Ngu Tân Cố nói: “Đã lớn đến chừng nào rồi mà còn muốn đón Tết thiếu nhi?”
Ngu Thiền vốn dĩ cũng không để ý ngày lễ một tháng sáu nhưng Ngu Tân Cố vừa nói như thế, cô lại muốn làm ngược lại.
Bùi Vân Sơ: “Tiểu Thiền vừa mới lên cấp hai, ở trước mặt chúng ta vẫn là trẻ nhỏ, đương nhiên vẫn có Tết thiếu nhi.”
“Cậu đúng là giống mẹ tôi, quá chiều con bé!” Dáng vẻ Ngu Tân Cố không chịu nổi.
Ngu Thiền thở phì phì, Bùi Vân Sơ lại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Có em gái không phải là để chiều chuộng sao?”
Vẻ mặt Ngu Tân Cố không thể tưởng tượng mà nhìn Bùi Vân Sơ: “Xong rồi, người anh em! Cậu còn trẻ, sao tư tưởng lại giống mẹ tôi vậy? Lời nói cũng giống nhau như đúc!”
“Đó là do anh trẻ con, không hiểu chuyện, hừ!” Ngu Thiền phản bác.
Ngu Tân Cố nhướng mày: “Người lớn bọn anh nói chuyện, đứa nhóc như em chen vào làm gì.”
Ngu Thiền được lời nói vừa rồi của Bùi Vân Sơ an ủi, bây giờ mới không thèm quan tâm Ngu Tân Cố nghĩ thế nào, trốn ra phía sau Bùi Vân Sơ làm mặt quỷ với anh: “Tết thiếu nhi là ngày lễ của trẻ em, người lớn như anh chạy tới xem cái gì!”
Ngu Tân Cố: “Còn nhanh mồm dẻo miệng!”
Bùi Vân Sơ cười nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, Ngu Thiền trốn ở phía sau Bùi Vân Sơ, dù sao nếu Ngu Tân Cố lao tới đây, sẽ có Bùi Vân Sơ chống đỡ.
Ba người cứ thế cãi nhau ầm ĩ tới tận vườn bách thú.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thiền đi vào vườn bách thú, thấy rất mới mẻ.
Đi đến một chỗ đình, có mấy con khỉ nhỏ lại gần xin đồ ăn vặt, Ngu Thiền thấy bọn nó đáng yêu, đang muốn duỗi tay đút cho bọn nó, Bùi Vân Sơ nói: “Em đừng đút cho chúng nó, để anh trai em đút, cẩn thận chúng nó quấn lấy em.”
Ngu Thiền đưa gói đồ ăn vặt trên tay cho Ngu Tân Cố, lùi lại một bên.
Ngu Tân Cố đút thức ăn cho con khỉ nhỏ, miệng còn lẩm bẩm: “Tiểu Thiền ngoan, đừng làm một con sói mắt trắng vô ơn, anh trai đối xử với em tốt như vậy, còn cho em ăn hạt dẻ cười, em phải nhớ đến anh trai…”
Ngu Thiền nghe thấy vậy thì thì nóng tính: “Ngu Tân Cố, anh thật nhàm chán!”
Ngu Tân Cố cho con khỉ nhỏ tất cả hạt dẻ cười trên tay, vui vẻ hỏi: “Tiểu quỷ, anh lại chọc giận em chuyện gì à?”
Ngu Thiền biết nhất định anh sẽ nói mình tự nhận, bèn tức giận đi đến phía trước, cách hàng rào chỉ vào con khổng tước đang xòe đuôi kia, nói với Bùi Vân Sơ: “Anh, anh nhìn con khổng tước kia xem có phải rất quen mắt hay không?”
“Hử?” Bùi Vân Sơ rất phối hợp nghi hoặc nhìn cô.
“Anh không cảm thấy rất giống anh trai em sao?”
Ngu Tân Cố:...
Bùi Vân Sơ cười vui vẻ: “Đúng thế thật, đi đến đâu cũng hoa hòe lộng lẫy.”
Cô cho rằng tiền mừng tuổi mà nhà họ Ngu và nhà họ Lâm cho đã đủ nhiều rồi, không ngờ so với Bùi Vân Sơ, căn bản là không cùng cấp bậc.
“Ha, tiểu quỷ, không ngờ em còn có thể lừa tiền được như thế! Đầu óc của Bùi Vân Sơ này có bệnh à? Thật sự nói cho là cho…”
“Anh mới có bệnh đấy!” Ngu Thiền vô cùng bất mãn khi nghe Ngu Tân Cố đánh giá Bùi Vân Sơ như vậy, cho dù chỉ đùa thôi cũng không được.
“Hung dữ thật, không thể trêu vào! Không thể trêu vào!” Ngu Tân Cố chậc chậc hai tiếng cực kỳ thiếu đánh: “Em định xử lý cái thẻ này như thế nào đây?”
“Đương nhiên là trả về!”
“Thật sao? Sẽ không đau lòng chứ?”
“Vốn dĩ không phải của em, có gì mà đau lòng? Em lại không phải loại người thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên nghĩa như anh.”
Ngu Tân Cố nhướng mày: “Được, anh thấy tiền sáng mắt, anh thấy lợi quên nghĩa, vậy em cũng tiện tay trả lại phần của anh đi.”
“Không được!” Ngu Thiền không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Ngu Tân Cố: “Em có ý gì? Bùi Vân Sơ thì trả, anh thì không?”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, là do anh thua.”
“Không phải Bùi Vân Sơ cũng thua em sao?”
Ngu Tân Cố đã quen tiêu xài phung phí, tiền Lâm Mạn cho anh chỉ vừa đủ dùng. Nếu muốn làm chuyện mình thích, Lâm Mạn cũng sẽ không cho tiền, vậy nên chỉ có thể dựa vào tiền mừng tuổi, hoặc là tự mình ăn mặc cần kiệm.
Nhưng mà, từ nhỏ trong từ điển của Ngu đại thiếu gia đã không có hai chữ tiết kiệm.
Ngu Thiền không thèm nhận người nhà, không để tâm đến Ngu Tân Cố: “Em muốn trả ai là quyền của em.”
“Ngu Thiền, em giỏi lắm!” Ngu Tân Cố tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng khi Ngu Thiền gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ lại kiên trì kêu cô cầm lấy. Ngu Thiền cũng không biết anh ở đâu, muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu.
Vốn Ngu Thiền cũng nghĩ tới chuyện đưa thẻ cho Ngu Tân Cố, để Ngu Tân Cố chuyển cho Bùi Vân Sơ nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi, cô thật sự không tin được Ngu Tân Cố.
Học kỳ mới bắt đầu, Ngu Thiền lại quay về cuộc sống học tập đơn giản buồn tẻ. Có ánh sáng của học sinh giỏi trên người, các giáo viên đều gửi gắm kỳ vọng cao với cô, giáo viên môn nào cũng hy vọng cô có thể bỏ thời gian để tìm hiểu sâu về môn mình dạy.
Nhiều năm nay, trường tư lập Thiên Hoa vẫn luôn tranh học sinh với trường trung học số sáu, chỉ là học phí và độ tin cậy của trường tư đều không bằng trường công, cho nên những năm gần đây vẫn luôn bị trường trung học số sáu áp đảo, lúc nào cũng luôn chỉ kém một chút như vậy.
Vì kích thích tiềm năng của học sinh, Thiên Hoa cũng đã nghĩ ra đủ biện pháp, hệ thống khen thưởng phong phú vẫn luôn rất đặc sắc, không chỉ bao gồm học bổng của học sinh, còn cả danh hiệu thi đua của giáo viên.
Giáo viên các khoa thấy học sinh nỗ lực lại có thiên phú như Ngu Thiền, đương nhiên cũng mong có thể được dốc sức truyền thụ, tốt nhất là bồi dưỡng thành một thiên tài.
Giáo viên môn nào cũng kiến nghị cô tham gia cuộc thi kiến thức môn của mình, Ngu Thiền suy nghĩ tình huống của bản thân, cuối cùng chọn ra một môn mà cô có hứng thú.
Từ đó về sau, gần như Ngu Thiền không còn thời gian nhàn rỗi nữa, thời gian sau khi học đều dùng để học tập kiến thức mới và làm đề, ngay cả dương cầm cũng tạm thời bị gác qua một bên.
Nhưng cũng không vì thế mà số lần liên lạc giữa cô và Bùi Vân Sơ bị giảm bớt, nói chuyện phiếm vài câu với anh trước khi ngủ đã thành thói quen hàng ngày của cô. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong trò chuyện trên mạng, ngoại trừ hôm Tết Nguyên Tiêu, sau đó bọn họ cũng chưa gặp nhau thêm lần nào.
Tháng năm, Ngu Thiền thuận lợi thông qua vòng đấu loại của kỳ thi Olympic Toán, chờ đến tháng chín còn có thi đấu vòng tròn.
Thành tích thi đấu vòng loại của cô rất tốt, hơn nữa cô còn chăm chỉ chịu khó, nên giáo viên đặt hy vọng rất cao với cô, còn tự mình nói với Lâm Mạn, làm công tác động viên Lâm Mạn.
Mà kết quả động viên chính là Ngu Thiền không có kỳ nghỉ hè.
Ngu Thiền buồn bực một hồi, theo quán tính mà cầm điện thoại nhắn tin cho Bùi Vân Sơ: “Anh đang làm gì đấy?”
Sau đó Bùi Vân Sơ gọi điện thoại cho cô, vừa mở miệng chính là câu xưng hô quen thuộc kia: “Tiểu Thiền Thiền…”
“Dạ.” Ngu Thiền khẽ trả lời.
Bùi Vân Sơ nghe ra cảm xúc của cô: “Hử? Tâm trạng em không tốt sao? Sao lại uể oải như thế?”
Chóp mũi Ngu Thiền hơi chua xót: “Anh, em mất kỳ nghỉ hè rồi.”
Cô còn muốn trải qua kỳ nghỉ hè với anh, đã lâu lắm rồi cô chưa gặp anh.
Giọng điệu của cô gái uất ức, nhẹ nhàng mềm mại, lại hơi giống làm nũng, Bùi Vân Sơ nghe thấy, trái tim cũng mềm nhũn theo, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
“Tiểu Thiền Thiền không khóc, em nói trước xem, sao kỳ nghỉ hè của em lại mất?”
“Em không khóc!” Ngu Thiền kể toàn bộ chuyện mất hơn nửa kỳ nghỉ hè vào tham gia huấn luyện Olympic Toán cho Bùi Vân Sơ nghe.
Bùi Vân Sơ nghe xong thấy buồn cười, quả nhiên phiền não của bạn nhỏ luôn trực tiếp, đơn giản như vậy, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng có lẽ đối với bạn nhỏ mà nói, kỳ nghỉ hè tự do tự tại mới là tất cả.
Bùi Vân Sơ nói: “Vậy xem ra giáo viên rất coi trọng Tiểu Thiền Thiền nhà chúng ta, đây là một chuyện đáng mừng mà!”
Ngu Thiền:... Nhưng mà như vậy thì không có cơ hội hẹn anh đi chơi.
Cô chờ đợi nghỉ hè lâu như vậy.
Bùi Vân Sơ lại tiếp tục: “Trước đó không phải em còn ngày nào cũng đội nắng tới thư viện học tập sao? Coi học bù môn để thi đấu như chương trình học bình thường, hoặc là thời gian tự học trên thư viện, như vậy có phải là có thể chấp nhận được một chút rồi không?”
Ngu Thiền thầm nghĩ mấy chuyện này sao có thể giống nhau chứ? Đội nắng đi thư viện là vì muốn giúp anh mà!
Ngu Thiền trầm mặc.
Bùi Vân Sơ cảm thấy có lẽ người lớn cho cô áp lực quá lớn, cho nên mới khiến Ngu Thiền hiếu học mất đi niềm vui học tập, cũng có ý định muốn phản nghịch.
“Như vậy đi! Nếu em thật sự không muốn bù, vậy em cứ thương lượng với mẹ. Nếu có chỗ nào cần anh giúp câu thông, anh cũng có thể cố giúp em khuyên nhủ.”
Lâm Mạn cũng coi như là phụ huynh có tư tưởng tiến bộ, hẳn sẽ không đến mức ép Ngu Thiền làm chuyện mà cô không vui.
Ngu Thiền nghĩ, tuy rằng không có nghỉ hè thật đáng tiếc nhưng nếu để cô vì thế mà phản bác quyết định này của Lâm Mạn, cô không làm được.
“Cảm ơn anh, em nghĩ thông rồi, vẫn nên nghe mẹ nói, nỗ lực kỳ nghỉ này, cố gắng hoàn thành cuộc thi.”
“Đây mới là Tiểu Thiền Thiền mà anh biết! Dù sao cũng chỉ là một kỳ nghỉ hè, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, cố gắng là được. Nếu thật sự không thoải mái, cũng không cần ép mình đi học, đó chỉ là một lần thi dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Giọng nói của anh dường như có ma lực trấn an lòng người, Ngu Thiền kiên định, không còn phân vân khó xử: “Dạ!”
“Cuối tuần có rảnh không? Anh dẫn em đi chơi.”
Ngu Thiền vui mừng khôn xiết: “Buổi sáng em phải học, 10 giờ rưỡi sẽ kết thúc.”
“Vậy đến lúc đó anh sẽ gọi cho em.”
Chủ nhật, Ngu Thiền mặc một cái váy hoa xinh đẹp ra ngoài.
Sau khi kết thúc chương trình học lớp Olympic, Ngu Thiền nhận được tin nhắn của Bùi Vân Sơ, vô cùng vui vẻ xuống tầng, lại phát hiện người chờ ở dưới tầng không phải Bùi Vân Sơ, mà là Ngu Tân Cố.
“Em nói với mẹ là trưa nay không về ăn cơm rồi.”
Ngu Tân Cố liếc mắt ngó cô: “Anh cũng không nói phải về ăn cơm.”
“Vậy anh ở đây làm gì?”
Ngu Thiền nói xong, lại cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngốc… Nhất định là Bùi Vân Sơ hẹn, cô còn tưởng rằng Bùi Vân Sơ chỉ hẹn một mình cô.
Quả nhiên, Bùi Vân Sơ nhanh chóng đi ra từ quầy bán đồ ăn vặt, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt.
“Mấy tháng không thấy, Tiểu Thiền Thiền đúng là cao hơn không ít.”
“Ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, còn không cao nổi nữa thì đúng hết thuốc cứu.” Ngu Tân Cố tiếp lời.
Ngu Thiền: ... Quả nhiên người này vừa mới mở miệng đã cực kỳ gợi đòn!
“Anh định đưa em đi đâu?” Ngu Thiền xem nhẹ Ngu Tân Cố, hỏi.
“Đi vườn bách thú đi!”
“Vườn bách thú có cái gì mà xem, không phải ở đây có một con khỉ con rồi sao?” Ngu Tân Cố sờ đầu Ngu Thiền.
“Đây là quà Tết thiếu nhi sớm cho Tiểu Thiền, vườn bách thú khá vui mà.” Bùi Vân Sơ giải thích.
Trong lòng Ngu Thiền ấm áp, sau đó lại nghe thấy Ngu Tân Cố nói: “Đã lớn đến chừng nào rồi mà còn muốn đón Tết thiếu nhi?”
Ngu Thiền vốn dĩ cũng không để ý ngày lễ một tháng sáu nhưng Ngu Tân Cố vừa nói như thế, cô lại muốn làm ngược lại.
Bùi Vân Sơ: “Tiểu Thiền vừa mới lên cấp hai, ở trước mặt chúng ta vẫn là trẻ nhỏ, đương nhiên vẫn có Tết thiếu nhi.”
“Cậu đúng là giống mẹ tôi, quá chiều con bé!” Dáng vẻ Ngu Tân Cố không chịu nổi.
Ngu Thiền thở phì phì, Bùi Vân Sơ lại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Có em gái không phải là để chiều chuộng sao?”
Vẻ mặt Ngu Tân Cố không thể tưởng tượng mà nhìn Bùi Vân Sơ: “Xong rồi, người anh em! Cậu còn trẻ, sao tư tưởng lại giống mẹ tôi vậy? Lời nói cũng giống nhau như đúc!”
“Đó là do anh trẻ con, không hiểu chuyện, hừ!” Ngu Thiền phản bác.
Ngu Tân Cố nhướng mày: “Người lớn bọn anh nói chuyện, đứa nhóc như em chen vào làm gì.”
Ngu Thiền được lời nói vừa rồi của Bùi Vân Sơ an ủi, bây giờ mới không thèm quan tâm Ngu Tân Cố nghĩ thế nào, trốn ra phía sau Bùi Vân Sơ làm mặt quỷ với anh: “Tết thiếu nhi là ngày lễ của trẻ em, người lớn như anh chạy tới xem cái gì!”
Ngu Tân Cố: “Còn nhanh mồm dẻo miệng!”
Bùi Vân Sơ cười nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, Ngu Thiền trốn ở phía sau Bùi Vân Sơ, dù sao nếu Ngu Tân Cố lao tới đây, sẽ có Bùi Vân Sơ chống đỡ.
Ba người cứ thế cãi nhau ầm ĩ tới tận vườn bách thú.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thiền đi vào vườn bách thú, thấy rất mới mẻ.
Đi đến một chỗ đình, có mấy con khỉ nhỏ lại gần xin đồ ăn vặt, Ngu Thiền thấy bọn nó đáng yêu, đang muốn duỗi tay đút cho bọn nó, Bùi Vân Sơ nói: “Em đừng đút cho chúng nó, để anh trai em đút, cẩn thận chúng nó quấn lấy em.”
Ngu Thiền đưa gói đồ ăn vặt trên tay cho Ngu Tân Cố, lùi lại một bên.
Ngu Tân Cố đút thức ăn cho con khỉ nhỏ, miệng còn lẩm bẩm: “Tiểu Thiền ngoan, đừng làm một con sói mắt trắng vô ơn, anh trai đối xử với em tốt như vậy, còn cho em ăn hạt dẻ cười, em phải nhớ đến anh trai…”
Ngu Thiền nghe thấy vậy thì thì nóng tính: “Ngu Tân Cố, anh thật nhàm chán!”
Ngu Tân Cố cho con khỉ nhỏ tất cả hạt dẻ cười trên tay, vui vẻ hỏi: “Tiểu quỷ, anh lại chọc giận em chuyện gì à?”
Ngu Thiền biết nhất định anh sẽ nói mình tự nhận, bèn tức giận đi đến phía trước, cách hàng rào chỉ vào con khổng tước đang xòe đuôi kia, nói với Bùi Vân Sơ: “Anh, anh nhìn con khổng tước kia xem có phải rất quen mắt hay không?”
“Hử?” Bùi Vân Sơ rất phối hợp nghi hoặc nhìn cô.
“Anh không cảm thấy rất giống anh trai em sao?”
Ngu Tân Cố:...
Bùi Vân Sơ cười vui vẻ: “Đúng thế thật, đi đến đâu cũng hoa hòe lộng lẫy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.