Chương 38:
Sương Nhiễm Y
10/08/2024
Buổi chiều mặt trời hơi chói, hai nam sinh như Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố đều không có thói quen che ô, đương nhiên cũng không mang ô. Ngu Thiền bị cháy nắng đến đỏ bừng mặt mũi, Bùi Vân Sơ thấy trên đường có bán mũ hoa, thì nói với Ngu Thiền: “Chọn một cái đi!”
Những vòng hoa này là do cư dân gần đó dùng hoa thật và cỏ đan bện thành, tuy chỉ dùng một lần nhưng rất xinh đẹp.
Tuy nhiên Ngu Thiền cảm thấy đội mũ rơm vòng hoa màu sắc rực rỡ này quá chói mắt, hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Thôi bỏ đi anh.”
“Mua một cái đi, hôm nay rất nắng, thử cái này xem.” Bùi Vân Sơ chọn cho cô một mũ hoa trang trí bằng hoa diên vĩ màu tím, đội lên giúp cô.
Bà lão bán mũ hoa cười nói: “Đây là em gái của cháu sao? Dáng vẻ cũng thật xinh đẹp, đội vòng hoa càng xinh đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vậy.”
Ngu Thiền bị khen đến ngượng ngùng, Bùi Vân Sơ hỏi: “Giá cả thế nào?”
“Ba đồng một cái, năm đồng hai cái, các cháu muốn mấy cái?”
“Một cái là đủ rồi.”
Bùi Vân Sơ thanh toán tiền, nhìn chằm chằm Ngu Thiền đánh giá một phen, cười trêu ghẹo: “Quả nhiên giống tiểu hoa tiên tử.”
Ngu Tân Cố ở bên cạnh liếc mắt nhìn qua, ánh nắng xuyên thấu qua lá hoa, tạo thành vệt sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, đúng là rất xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng cô bé này nhìn qua có vẻ điềm đạm nho nhã, sao khi oán giận người anh ruột như mình lại không chút lưu tình?
Ngu Tân Cố khó chịu, một tay ôm vai Ngu Thiền, nói với bà lão bán hoa: “Cháu mới là anh ruột của em ấy.”
Bà cụ nghi hoặc nhìn bọn họ, cười giải thích: “Dáng vẻ của em gái ruột cháu rất giống cậu bé đẹp trai này.”
Ngu Tân Cố:... Anh thấy phiền lòng quá rồi.
Cái gì mà em gái ruột của anh có giống Bùi Vân Sơ?
Ngu Thiền lại trộm cười rộ lên, Bùi Vân Sơ cũng cười gật đầu, nói với bà lão kia: “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
Ngu Tân Cố càng buồn bực.
Ba người chơi một ngày ở vườn bách thú, còn mua một chút thứ đồ nhỏ, lúc quay về đã đến chạng vạng.
Trước khi chia tay, Bùi Vân Sơ hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”
Ngu Thiền cười ngọt ngào gật đầu, lâu lắm rồi cô mới có một ngày vui sướng như hôm nay.
“Có lẽ nghỉ hè anh không thể chơi với em.” Bùi Vân Sơ lại nói.
“Cậu định làm gì?” Ngu Tân Cố thuận miệng hỏi.
“Có lẽ sẽ ra nước ngoài với cha tôi.”
“À, cuộc sống xa hoa lãng phí của tư bản!” Ngu Tân Cố tiện miệng cảm thán một câu.
Thì ra nghỉ hè Bùi Vân Sơ cũng sẽ không ở trong nước, nghĩ như vậy, xem ra cô lựa chọn học bù là đúng, dù sao ở nhà cũng không có gì chơi.
“Dạ, vậy chúc anh chơi vui vẻ nhé!”
Tới kỳ nghỉ hè, Bùi Vân Sơ xuất ngoại, Ngu Thiền học bù, hai người bởi vì vấn đề lệch múi giờ nên càng ngày liên lạc càng ít.
Ngu Thiền một lòng một dạ học tập, thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Đặc biệt là khoảng thời gian sắp đến khai giảng, đúng lúc cũng sắp đến ngày thi đấu vòng tròn, ngoại trừ học bổ túc, ngày nào Ngu Thiền cũng phải làm đề.
Câu hỏi của các đề trong kho đề cũng thật xảo quyệt, không cùng cấp bậc với những tri thức khó khăn trên sách giáo khoa, khiến Ngu Thiền thật sự cảm nhận được bể học vô bờ chân thật.
Còn mấy ngày nữa là khai giảng, Ngu Thiền vẫn như bình thường cơm nước xong ngủ trưa, kết quả vừa muốn ngủ thì ở cửa truyền đến tiếng đập cửa. Hôm nay là ngày đi làm, Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều đi làm, người có thể xuất hiện lúc này cũng chỉ có Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố thường xuyên ra ngoài không cầm theo chìa khóa, Ngu Thiền nghĩ đã thấy phiền, đi dép lê, nghẹn một cục tức rời giường đi mở cửa.
“Anh có thấy phiền không chứ, sao lại không cầm theo chìa khóa…”
“Anh cũng mong là mình có chìa khóa!” Người ngoài cửa cười khanh khách mà nhìn cô.
Ngu Thiền đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, lập tức chuyển thành ngạc nhiên vui vẻ: “Anh? Anh quay về rồi!”
“Ừ, vốn dĩ định cho mọi người một bất ngờ, không ngờ lại thành ghét bỏ.”
Ngu Thiền hơi ngượng ngùng: “Em còn tưởng anh là… Anh vào đi!”
Ngu Thiền nhanh chóng đứng né qua, lại nghĩ đến mình đang mặc váy ngủ, tóc còn lộn xộn, nhất thời quẫn bách không thôi, sắc mặt ngày càng đỏ.
Bùi Vân Sơ không vội vã đi vào: “Anh em đâu?”
“Để em đi xem, anh vào ngồi đi.” Ngu Thiền nói.
“Nếu em ở nhà một mình, anh không vào được, trẻ nhỏ phải có ý thức phòng bị an toàn.” Bùi Vân Sơ giải thích.
Ngu Thiền: “Anh cũng đâu phải người lạ.”
Bùi Vân Sơ cười đứng ở cửa: “Nhớ kỹ, người quen cũng vậy.”
Khi hai người đang nói chuyện, Ngu Tân Cố cầm điện thoại thong thả ung dung đi ra: “Đậu mé! Khách quý đến! Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi!”
Lúc này Bùi Vân Sơ mới đi vào, Ngu Thiền vào nhà thay quần áo, chải đầu.
“Tôi còn tưởng là người giao đồ ăn cơ! Cậu xách cái gì đây?”
“Cái này là cho cô chú, cái này là của cậu, cái này là của Tiểu Thiền.”
Bùi Vân Sơ chia quà tặng làm ba phần, Ngu Tân Cố nói: “Xem ra kỳ nghỉ hè này của cậu chơi rất đã ghiền.”
Bùi Vân Sơ chỉ là lạnh nhạt cười một cái, Ngu Thiền đi đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy nụ cười này của anh. Cũng không biết vì sao mà cô cảm thấy nụ cười này của Bùi Vân Sơ mang theo một chút trào phúng.
Cũng có thể do cô hiểu sai.
“Tiểu Thiền, đây là quà của em, cầm cất kỹ đi!” Bùi Vân Sơ đưa phần của Ngu Thiền cho cô.
“Cảm ơn anh.”
“Mới không gặp một kỳ nghỉ hè, sao lại lạnh nhạt với anh như thế?” Bùi Vân Sơ lại cười như trước đây, mang theo chút không để ý và trêu chọc.
Ngu Thiền phản bác: “Em không có.”
Cô chỉ cảm thấy vì kỳ nghỉ này nói chuyện tương đối ít, lại cảm thấy Bùi Vân Sơ có một chút thay đổi, cho nên không tìm về được cảm giác ở chung lúc đầu.
“Con bé cao thêm chỗ nào? Không phải vẫn lùn như vậy sao, đi lấy cho anh trai Tiểu Sơ của em hai lon Coca đi.” Ngu Tân Cố sai Ngu Thiền vô cùng thuận tay.
Ngu Thiền:... Rõ ràng là anh muốn uống Coca.
Ngu Thiền cầm một chai nước khoáng trong tủ lạnh đưa cho Bùi Vân Sơ: “Anh uống nước đi.”
Ngu Tân Cố: Tiểu quỷ này đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Ngu Tân Cố đi bổ dưa hấu, Ngu Thiền ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Bùi Vân Sơ.
“Anh đi chơi vui không?”
“Em thấy anh giống không vui à?” Bùi Vân Sơ hỏi lại cô.
Ngu Thiền nghiêm túc đánh giá anh một phen: “Hơi giống.”
Bùi Vân Sơ cười một cái: “Quả thật hơi không vui.”
“Hả?”
Ngu Thiền lẳng lặng chờ đợi anh nói hết.
Người nọ than nhẹ một hơi, rất là mặt ủ mày ê: “Không có hạt dẻ cười Tiểu Thiền Thiền, sao anh có thể vui vẻ như trước kia được?”
Ngu Thiền bị miệng lưỡi không đứng đắn của anh trêu chọc đến đỏ mặt: “...”
Xem ra thật sự là cô suy nghĩ nhiều, cô mới không nên làm điều thừa hỏi câu này.
“Giận rồi à?”
“Hừ.”
“Xin lỗi, là anh sai, thấy Tiểu Thiền Thiền của chúng ta quá đáng yêu, không nhịn được muốn trêu chọc một chút.”
Ngu Thiền: “...”
Nghe giọng điệu này, nói như cô là con chó con mèo vậy.
Ngu Thiền thở phì phì, nhớ tới mình nên quay về phòng nhưng lại hơi luyến tiếc. Đúng lúc Ngu Tân Cố đã cắt xong dưa hấu mang ra, cô mới có lý do ở lại, vùi đầu gặm dưa hấu ăn.
Bùi Vân Sơ ở nhà bọn họ chơi một buổi chiều, chạng vạng mới rời đi. Ngu Tân Cố giữ anh lại ăn cơm, Bùi Vân Sơ lại nói có việc, Ngu Thiền tiễn anh đến dưới tầng, nhét thẻ ngân hàng vào tay anh: “Anh, em không thể tiếp tục giữ hộ nữa, anh tự bảo quản đi!”
Bùi Vân Sơ đã suýt chút nữa quên chuyện này, không ngờ cô bé này vẫn luôn nhớ kỹ.
Anh cầm thẻ ước lượng một chút, Ngu Thiền đã quay về.
Sau khi khai giảng chính là thi đấu vòng tròn Olympic, tháng chín Ngu Thiền đều chuẩn bị để vượt qua Olympic, thi Olympic xong chính là Quốc Khánh.
Tình huống của nhà họ Ngu năm nay hơi đặc thù, ông cụ nhà họ Ngu đổ bệnh, bọn họ cũng không thể đi du lịch, mấy anh chị em cùng lứa với Ngu Thiếu Huy muốn thay phiên ở bệnh viện chăm sóc.
Ngu Thiền đi thăm ông vài lần, Ngu Tân Cố cũng muốn giúp cha cùng ở bệnh viện chăm sóc. Người già tuổi đã cao, lần bệnh này cũng khá nghiêm trọng, sinh hoạt cá nhân cũng không tự làm được.
Trên đường Ngu Thiền đi từ bệnh viện về nhà, từ bệnh viện đến nhà bọn họ không quá xa, đi đường chỉ khoảng hai mươi phút, không có xe buýt thẳng tới. Nhưng khoảng cách như vậy gọi xe thì hơi phí tiền, Ngu Thiền không nỡ lãng phí tiền, mỗi lần đều đi bộ về.
Đi được một nửa, Ngu Thiền bị người gọi lại.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ có phải trời cao cố ý sắp xếp duyên phận hay không, ở trên đường mà cô cũng có thể gặp Bùi Vân Sơ.
“Sao hồn bay phách lạc thế? Bệnh của ông nội đã khá hơn chút nào chưa?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Bác sĩ nói còn phải tiếp tục kiểm tra mới có thể chẩn đoán chính xác, hiện giờ còn chưa thể kết luận có thể làm phẫu thuật hay không. Sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh vừa có chút việc ở quảng trường Nhân Dân bên kia.”
“À.” Ngu Thiền lại cúi đầu đi đường.
Thật ra thời gian mà cô và ông nội Ngu ở chung không nhiều lắm, cô quay về cũng chưa được mấy năm, ông bà nội Ngu đều ở cùng con trai nhỏ, Ngu Thiếu Huy lại thường xuyên đi công tác, số lần bọn họ trở về thăm ông cũng rất ít.
Nhưng có lẽ thành phố này giúp cô tìm được lòng yêu mến, cho nên bọn họ đều rất yêu quý cô, cho dù số lần gặp mặt ít, cũng có thể cảm nhận được tình cảm máu mủ tình thâm.
Cô cũng đã xem qua báo cáo của ông nội, đại khái là ung thư nhưng thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều, cô xem không hiểu là ung thư gì. Bác sĩ cũng nói có loại ung thư có thể trị liệu, cũng có cái không kiến nghị tiếp tục trị liệu.
Bùi Vân Sơ thấy cảm xúc của cô hạ xuống, duỗi tay xoa đầu cô: “Chuyện khám chữa bệnh giao cho bác sĩ, nếu Tiểu Thiền Thiền cũng mang vẻ mặt đưa đám như vậy, anh nghĩ ông nội em mà thấy nhất định sẽ không dễ chịu. Như này đi, anh dẫn em tới bờ sông hóng gió, xua tan đi tâm trạng xấu được không?”
Có thể là do giọng điệu của Bùi Vân Sơ quá mức dịu dàng, Ngu Thiền không tìm ra lời từ chối, bèn gật đầu, đi theo anh tới bờ sông.
“Muốn ăn cái gì cứ tùy tiện chọn, hôm nay anh trai bao.”
Lời này giống như những lần trước không phải anh mới vậy, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều là Bùi Vân Sơ chủ động trả tiền, Ngu Thiền cũng từng muốn chia đôi với anh nhưng Bùi Vân Sơ chỉ để cô trả số lẻ.
Thật ra Ngu Thiền cũng không có hứng thú ăn uống gì nhưng liếc mắt một cái thấy kẹo hồ lô, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Bùi Vân Sơ đưa cô tới bờ sông, khi đó cô mới trở lại thành phố này, không thân quen với ai cả, luôn cẩn thận tự bao bọc mình lại.
Bùi Vân Sơ giống như một cơn gió, thổi tan khói mù trên người cô.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, cũng là anh đưa cô đi tới đường Tân Giang, kêu cô tùy tiện ăn tùy tiện chơi.
“Vậy ăn kẹo hồ lô đi!” Ngu Thiền nói.
“Tự mình chọn.”
Ngu Thiền chọn một xiên kẹo hồ lô giống như đêm đó, Bùi Vân Sơ cười hỏi: “Em cũng không nghĩ nếm thử vị khác?”
“Em cảm thấy cái này rất ngọt.” Ngu Thiền bóc màng giữ tươi bên ngoài, cắn một miếng, hương vị lại không ngon như trong trí nhớ.
Bùi Vân Sơ thấy cô hôm nay không có hứng thú lắm, trêu cô: “Không cho anh nếm một viên à?”
“Xiên kẹo hôm nay không ngọt.”
“Để anh nếm thử.”
Ngu Thiền đưa qua, Bùi Vân Sơ cắn một viên: “Có lẽ vì trong lòng Tiểu Thiền Thiền của chúng ta đau khổ, cho nên không nếm ra vị ngọt.”
Ngu Thiền không phủ nhận, Bùi Vân Sơ nghĩ một chút, lại dỗ cô: “Như vậy đi, bên phía cửa đông có một gốc cây cổ thụ, nghe nói ước nguyện rất linh, anh dẫn em đi cầu nguyện cho ông nội nhé.”
“Vâng.” Ngu Thiền muốn giải sầu.
Cô đi theo Bùi Vân Sơ tới cửa đông, trong phố cũ ở đây quả thật có mấy trăm cây cổ thụ, phía trên treo rất nhiều tơ hồng, hai người đứng dưới tàng cây thành kính ước nguyện.
“Đừng không vui nữa, anh cũng ước nguyện cho ông nội, hai nguyện vọng ở cạnh nhau nhất định sẽ trở thành sự thật.” Bùi Vân Sơ khuyên nhủ.
Ngu Thiền như suy tư gì gật đầu, cô thấy những nhánh cây già rắc rối khó gỡ đó, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Anh, hình như em từng nghe bạn học nói, đây là một gốc cây nhân duyên thụ, anh xem, đây là tình nghĩa vợ chồng của bọn họ.”
Những vòng hoa này là do cư dân gần đó dùng hoa thật và cỏ đan bện thành, tuy chỉ dùng một lần nhưng rất xinh đẹp.
Tuy nhiên Ngu Thiền cảm thấy đội mũ rơm vòng hoa màu sắc rực rỡ này quá chói mắt, hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Thôi bỏ đi anh.”
“Mua một cái đi, hôm nay rất nắng, thử cái này xem.” Bùi Vân Sơ chọn cho cô một mũ hoa trang trí bằng hoa diên vĩ màu tím, đội lên giúp cô.
Bà lão bán mũ hoa cười nói: “Đây là em gái của cháu sao? Dáng vẻ cũng thật xinh đẹp, đội vòng hoa càng xinh đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vậy.”
Ngu Thiền bị khen đến ngượng ngùng, Bùi Vân Sơ hỏi: “Giá cả thế nào?”
“Ba đồng một cái, năm đồng hai cái, các cháu muốn mấy cái?”
“Một cái là đủ rồi.”
Bùi Vân Sơ thanh toán tiền, nhìn chằm chằm Ngu Thiền đánh giá một phen, cười trêu ghẹo: “Quả nhiên giống tiểu hoa tiên tử.”
Ngu Tân Cố ở bên cạnh liếc mắt nhìn qua, ánh nắng xuyên thấu qua lá hoa, tạo thành vệt sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, đúng là rất xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng cô bé này nhìn qua có vẻ điềm đạm nho nhã, sao khi oán giận người anh ruột như mình lại không chút lưu tình?
Ngu Tân Cố khó chịu, một tay ôm vai Ngu Thiền, nói với bà lão bán hoa: “Cháu mới là anh ruột của em ấy.”
Bà cụ nghi hoặc nhìn bọn họ, cười giải thích: “Dáng vẻ của em gái ruột cháu rất giống cậu bé đẹp trai này.”
Ngu Tân Cố:... Anh thấy phiền lòng quá rồi.
Cái gì mà em gái ruột của anh có giống Bùi Vân Sơ?
Ngu Thiền lại trộm cười rộ lên, Bùi Vân Sơ cũng cười gật đầu, nói với bà lão kia: “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
Ngu Tân Cố càng buồn bực.
Ba người chơi một ngày ở vườn bách thú, còn mua một chút thứ đồ nhỏ, lúc quay về đã đến chạng vạng.
Trước khi chia tay, Bùi Vân Sơ hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”
Ngu Thiền cười ngọt ngào gật đầu, lâu lắm rồi cô mới có một ngày vui sướng như hôm nay.
“Có lẽ nghỉ hè anh không thể chơi với em.” Bùi Vân Sơ lại nói.
“Cậu định làm gì?” Ngu Tân Cố thuận miệng hỏi.
“Có lẽ sẽ ra nước ngoài với cha tôi.”
“À, cuộc sống xa hoa lãng phí của tư bản!” Ngu Tân Cố tiện miệng cảm thán một câu.
Thì ra nghỉ hè Bùi Vân Sơ cũng sẽ không ở trong nước, nghĩ như vậy, xem ra cô lựa chọn học bù là đúng, dù sao ở nhà cũng không có gì chơi.
“Dạ, vậy chúc anh chơi vui vẻ nhé!”
Tới kỳ nghỉ hè, Bùi Vân Sơ xuất ngoại, Ngu Thiền học bù, hai người bởi vì vấn đề lệch múi giờ nên càng ngày liên lạc càng ít.
Ngu Thiền một lòng một dạ học tập, thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Đặc biệt là khoảng thời gian sắp đến khai giảng, đúng lúc cũng sắp đến ngày thi đấu vòng tròn, ngoại trừ học bổ túc, ngày nào Ngu Thiền cũng phải làm đề.
Câu hỏi của các đề trong kho đề cũng thật xảo quyệt, không cùng cấp bậc với những tri thức khó khăn trên sách giáo khoa, khiến Ngu Thiền thật sự cảm nhận được bể học vô bờ chân thật.
Còn mấy ngày nữa là khai giảng, Ngu Thiền vẫn như bình thường cơm nước xong ngủ trưa, kết quả vừa muốn ngủ thì ở cửa truyền đến tiếng đập cửa. Hôm nay là ngày đi làm, Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều đi làm, người có thể xuất hiện lúc này cũng chỉ có Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố thường xuyên ra ngoài không cầm theo chìa khóa, Ngu Thiền nghĩ đã thấy phiền, đi dép lê, nghẹn một cục tức rời giường đi mở cửa.
“Anh có thấy phiền không chứ, sao lại không cầm theo chìa khóa…”
“Anh cũng mong là mình có chìa khóa!” Người ngoài cửa cười khanh khách mà nhìn cô.
Ngu Thiền đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, lập tức chuyển thành ngạc nhiên vui vẻ: “Anh? Anh quay về rồi!”
“Ừ, vốn dĩ định cho mọi người một bất ngờ, không ngờ lại thành ghét bỏ.”
Ngu Thiền hơi ngượng ngùng: “Em còn tưởng anh là… Anh vào đi!”
Ngu Thiền nhanh chóng đứng né qua, lại nghĩ đến mình đang mặc váy ngủ, tóc còn lộn xộn, nhất thời quẫn bách không thôi, sắc mặt ngày càng đỏ.
Bùi Vân Sơ không vội vã đi vào: “Anh em đâu?”
“Để em đi xem, anh vào ngồi đi.” Ngu Thiền nói.
“Nếu em ở nhà một mình, anh không vào được, trẻ nhỏ phải có ý thức phòng bị an toàn.” Bùi Vân Sơ giải thích.
Ngu Thiền: “Anh cũng đâu phải người lạ.”
Bùi Vân Sơ cười đứng ở cửa: “Nhớ kỹ, người quen cũng vậy.”
Khi hai người đang nói chuyện, Ngu Tân Cố cầm điện thoại thong thả ung dung đi ra: “Đậu mé! Khách quý đến! Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi!”
Lúc này Bùi Vân Sơ mới đi vào, Ngu Thiền vào nhà thay quần áo, chải đầu.
“Tôi còn tưởng là người giao đồ ăn cơ! Cậu xách cái gì đây?”
“Cái này là cho cô chú, cái này là của cậu, cái này là của Tiểu Thiền.”
Bùi Vân Sơ chia quà tặng làm ba phần, Ngu Tân Cố nói: “Xem ra kỳ nghỉ hè này của cậu chơi rất đã ghiền.”
Bùi Vân Sơ chỉ là lạnh nhạt cười một cái, Ngu Thiền đi đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy nụ cười này của anh. Cũng không biết vì sao mà cô cảm thấy nụ cười này của Bùi Vân Sơ mang theo một chút trào phúng.
Cũng có thể do cô hiểu sai.
“Tiểu Thiền, đây là quà của em, cầm cất kỹ đi!” Bùi Vân Sơ đưa phần của Ngu Thiền cho cô.
“Cảm ơn anh.”
“Mới không gặp một kỳ nghỉ hè, sao lại lạnh nhạt với anh như thế?” Bùi Vân Sơ lại cười như trước đây, mang theo chút không để ý và trêu chọc.
Ngu Thiền phản bác: “Em không có.”
Cô chỉ cảm thấy vì kỳ nghỉ này nói chuyện tương đối ít, lại cảm thấy Bùi Vân Sơ có một chút thay đổi, cho nên không tìm về được cảm giác ở chung lúc đầu.
“Con bé cao thêm chỗ nào? Không phải vẫn lùn như vậy sao, đi lấy cho anh trai Tiểu Sơ của em hai lon Coca đi.” Ngu Tân Cố sai Ngu Thiền vô cùng thuận tay.
Ngu Thiền:... Rõ ràng là anh muốn uống Coca.
Ngu Thiền cầm một chai nước khoáng trong tủ lạnh đưa cho Bùi Vân Sơ: “Anh uống nước đi.”
Ngu Tân Cố: Tiểu quỷ này đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Ngu Tân Cố đi bổ dưa hấu, Ngu Thiền ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Bùi Vân Sơ.
“Anh đi chơi vui không?”
“Em thấy anh giống không vui à?” Bùi Vân Sơ hỏi lại cô.
Ngu Thiền nghiêm túc đánh giá anh một phen: “Hơi giống.”
Bùi Vân Sơ cười một cái: “Quả thật hơi không vui.”
“Hả?”
Ngu Thiền lẳng lặng chờ đợi anh nói hết.
Người nọ than nhẹ một hơi, rất là mặt ủ mày ê: “Không có hạt dẻ cười Tiểu Thiền Thiền, sao anh có thể vui vẻ như trước kia được?”
Ngu Thiền bị miệng lưỡi không đứng đắn của anh trêu chọc đến đỏ mặt: “...”
Xem ra thật sự là cô suy nghĩ nhiều, cô mới không nên làm điều thừa hỏi câu này.
“Giận rồi à?”
“Hừ.”
“Xin lỗi, là anh sai, thấy Tiểu Thiền Thiền của chúng ta quá đáng yêu, không nhịn được muốn trêu chọc một chút.”
Ngu Thiền: “...”
Nghe giọng điệu này, nói như cô là con chó con mèo vậy.
Ngu Thiền thở phì phì, nhớ tới mình nên quay về phòng nhưng lại hơi luyến tiếc. Đúng lúc Ngu Tân Cố đã cắt xong dưa hấu mang ra, cô mới có lý do ở lại, vùi đầu gặm dưa hấu ăn.
Bùi Vân Sơ ở nhà bọn họ chơi một buổi chiều, chạng vạng mới rời đi. Ngu Tân Cố giữ anh lại ăn cơm, Bùi Vân Sơ lại nói có việc, Ngu Thiền tiễn anh đến dưới tầng, nhét thẻ ngân hàng vào tay anh: “Anh, em không thể tiếp tục giữ hộ nữa, anh tự bảo quản đi!”
Bùi Vân Sơ đã suýt chút nữa quên chuyện này, không ngờ cô bé này vẫn luôn nhớ kỹ.
Anh cầm thẻ ước lượng một chút, Ngu Thiền đã quay về.
Sau khi khai giảng chính là thi đấu vòng tròn Olympic, tháng chín Ngu Thiền đều chuẩn bị để vượt qua Olympic, thi Olympic xong chính là Quốc Khánh.
Tình huống của nhà họ Ngu năm nay hơi đặc thù, ông cụ nhà họ Ngu đổ bệnh, bọn họ cũng không thể đi du lịch, mấy anh chị em cùng lứa với Ngu Thiếu Huy muốn thay phiên ở bệnh viện chăm sóc.
Ngu Thiền đi thăm ông vài lần, Ngu Tân Cố cũng muốn giúp cha cùng ở bệnh viện chăm sóc. Người già tuổi đã cao, lần bệnh này cũng khá nghiêm trọng, sinh hoạt cá nhân cũng không tự làm được.
Trên đường Ngu Thiền đi từ bệnh viện về nhà, từ bệnh viện đến nhà bọn họ không quá xa, đi đường chỉ khoảng hai mươi phút, không có xe buýt thẳng tới. Nhưng khoảng cách như vậy gọi xe thì hơi phí tiền, Ngu Thiền không nỡ lãng phí tiền, mỗi lần đều đi bộ về.
Đi được một nửa, Ngu Thiền bị người gọi lại.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ có phải trời cao cố ý sắp xếp duyên phận hay không, ở trên đường mà cô cũng có thể gặp Bùi Vân Sơ.
“Sao hồn bay phách lạc thế? Bệnh của ông nội đã khá hơn chút nào chưa?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Bác sĩ nói còn phải tiếp tục kiểm tra mới có thể chẩn đoán chính xác, hiện giờ còn chưa thể kết luận có thể làm phẫu thuật hay không. Sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh vừa có chút việc ở quảng trường Nhân Dân bên kia.”
“À.” Ngu Thiền lại cúi đầu đi đường.
Thật ra thời gian mà cô và ông nội Ngu ở chung không nhiều lắm, cô quay về cũng chưa được mấy năm, ông bà nội Ngu đều ở cùng con trai nhỏ, Ngu Thiếu Huy lại thường xuyên đi công tác, số lần bọn họ trở về thăm ông cũng rất ít.
Nhưng có lẽ thành phố này giúp cô tìm được lòng yêu mến, cho nên bọn họ đều rất yêu quý cô, cho dù số lần gặp mặt ít, cũng có thể cảm nhận được tình cảm máu mủ tình thâm.
Cô cũng đã xem qua báo cáo của ông nội, đại khái là ung thư nhưng thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều, cô xem không hiểu là ung thư gì. Bác sĩ cũng nói có loại ung thư có thể trị liệu, cũng có cái không kiến nghị tiếp tục trị liệu.
Bùi Vân Sơ thấy cảm xúc của cô hạ xuống, duỗi tay xoa đầu cô: “Chuyện khám chữa bệnh giao cho bác sĩ, nếu Tiểu Thiền Thiền cũng mang vẻ mặt đưa đám như vậy, anh nghĩ ông nội em mà thấy nhất định sẽ không dễ chịu. Như này đi, anh dẫn em tới bờ sông hóng gió, xua tan đi tâm trạng xấu được không?”
Có thể là do giọng điệu của Bùi Vân Sơ quá mức dịu dàng, Ngu Thiền không tìm ra lời từ chối, bèn gật đầu, đi theo anh tới bờ sông.
“Muốn ăn cái gì cứ tùy tiện chọn, hôm nay anh trai bao.”
Lời này giống như những lần trước không phải anh mới vậy, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều là Bùi Vân Sơ chủ động trả tiền, Ngu Thiền cũng từng muốn chia đôi với anh nhưng Bùi Vân Sơ chỉ để cô trả số lẻ.
Thật ra Ngu Thiền cũng không có hứng thú ăn uống gì nhưng liếc mắt một cái thấy kẹo hồ lô, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Bùi Vân Sơ đưa cô tới bờ sông, khi đó cô mới trở lại thành phố này, không thân quen với ai cả, luôn cẩn thận tự bao bọc mình lại.
Bùi Vân Sơ giống như một cơn gió, thổi tan khói mù trên người cô.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, cũng là anh đưa cô đi tới đường Tân Giang, kêu cô tùy tiện ăn tùy tiện chơi.
“Vậy ăn kẹo hồ lô đi!” Ngu Thiền nói.
“Tự mình chọn.”
Ngu Thiền chọn một xiên kẹo hồ lô giống như đêm đó, Bùi Vân Sơ cười hỏi: “Em cũng không nghĩ nếm thử vị khác?”
“Em cảm thấy cái này rất ngọt.” Ngu Thiền bóc màng giữ tươi bên ngoài, cắn một miếng, hương vị lại không ngon như trong trí nhớ.
Bùi Vân Sơ thấy cô hôm nay không có hứng thú lắm, trêu cô: “Không cho anh nếm một viên à?”
“Xiên kẹo hôm nay không ngọt.”
“Để anh nếm thử.”
Ngu Thiền đưa qua, Bùi Vân Sơ cắn một viên: “Có lẽ vì trong lòng Tiểu Thiền Thiền của chúng ta đau khổ, cho nên không nếm ra vị ngọt.”
Ngu Thiền không phủ nhận, Bùi Vân Sơ nghĩ một chút, lại dỗ cô: “Như vậy đi, bên phía cửa đông có một gốc cây cổ thụ, nghe nói ước nguyện rất linh, anh dẫn em đi cầu nguyện cho ông nội nhé.”
“Vâng.” Ngu Thiền muốn giải sầu.
Cô đi theo Bùi Vân Sơ tới cửa đông, trong phố cũ ở đây quả thật có mấy trăm cây cổ thụ, phía trên treo rất nhiều tơ hồng, hai người đứng dưới tàng cây thành kính ước nguyện.
“Đừng không vui nữa, anh cũng ước nguyện cho ông nội, hai nguyện vọng ở cạnh nhau nhất định sẽ trở thành sự thật.” Bùi Vân Sơ khuyên nhủ.
Ngu Thiền như suy tư gì gật đầu, cô thấy những nhánh cây già rắc rối khó gỡ đó, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Anh, hình như em từng nghe bạn học nói, đây là một gốc cây nhân duyên thụ, anh xem, đây là tình nghĩa vợ chồng của bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.