Chương 39:
Sương Nhiễm Y
10/08/2024
Bùi Vân Sơ:...
"Không sao, cây cổ thụ này đã thành vật cát tường cầu may, cũng là muốn điều thuận lợi, chỉ cần thành tâm mà đến, nhất định có thể cầu được ước thấy." Bùi Vân Sơ an ủi.
Ngu Thiền: "Ồ."
"Lần trước em xin bùa bình an cho anh, chẳng phải đã phù hộ cho anh được lên đại học thuận lợi sao, cho nên nói không chừng có khi vẫn có chút tác dụng."
Nghe lời Bùi Vân Sơ nói, Ngu Thiền lại dấy lên một tia hy vọng.
Đáng tiếc con người cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, một tháng sau ông nội nhà họ Ngu vẫn là đã ra đi.
Tang lễ được cử hành rất long trọng, người thân và bạn bè nhà họ Ngu khá đông, hai vợ chồng Ngu Thiếu Huy bận rộn từ trong ra ngoài, Ngu Tân Cố cũng đi theo giúp đỡ. Ngu Thiền bởi vì tuổi còn nhỏ, nên không có ai xếp công việc cho cô.
Ngày đưa tang, cơn tuyết đầu mùa cũng phủ xuống, thời tiết lạnh đến kỳ lạ. Sau khi đưa tro cốt của cụ ông đến chôn cất ở nghĩa trang, người thân và bạn bè cũng đều rời đi, người nhà thì ở lại xử lý nốt phần còn lại.
Ngu Thiền đến trại tập trung Olympic huấn luyện vài ngày, chuẩn bị tiến vào trận chung kết. Cơ hội này vô cùng hiếm có, cũng là một niềm vinh dự, dù sao cũng có rất ít học sinh có thể tiến vào trận chung kết, cả trường của bọn họ cũng chỉ có hai người được mà thôi.
Lâm Mạn vốn muốn tự mình đưa cô đi, nhưng nhà họ Ngu còn có rất nhiều việc chờ xử lý, thật sự không có thời gian, thế nên bèn để cho cô tự đi. Tuy nói đường xá hơi xa, phải đi vòng hơn nửa thành phố, cũng may bên kia còn có giáo viên đón tiếp, ngồi một chuyến tàu điện ngầm là đến nơi rồi.
Ngu Thiền đi trên đường, gió táp lên mặt khiến cho cô hơi lạnh. Cô cúi đầu, đi không để ý chút nào, đập đầu vào một người: "Xin lỗi!”
Cô vội vàng lui về phía sau một bước, lại bị người nọ kéo tay.
"Sao lại bất cẩn như vậy?"
Ngu Thiền ngẩng đầu, không ngờ người xuất hiện lại là Bùi Vân Sơ: "Anh..."
Đôi mắt cô bé đỏ hoe như vừa khóc, cô dường như hơi ngượng nghịu dụi mắt.
Bùi Vân Sơ có hơi ngạc nhiên, lấy một tờ giấy trong túi áo ra đưa cho cô.
Ngu Thiền ngượng ngùng nhận lấy: "Không phải em khóc đâu, chỉ là….. Chỉ là vừa rồi gió có hơi lớn làm mắt em bị đau.”
Bùi Vân Sơ cũng không đi vạch trần lời giải thích gượng ép của cô gái nhỏ: "Ừm, hôm nay gió to thật đấy, cho nên phải mặc dày hơn chút nhé. Để anh lau cho em hay là em tự lau?”
Ngu Thiền đâu thể mặt dày để anh lâu được, cô bèn vươn tay nhận lấy, lau khô nước mắt trên mặt.
"Sao anh lại ở đây?" Ngu Thiền cảm thấy bọn họ quá có duyên, đi tới đâu cũng có thể gặp được.
"Anh trai em nói em muốn đến trại huấn luyện Olympic, mọi người cũng không rảnh đưa em, vừa hay anh không bận, nên đến để đưa em đi."
"À."
"Đưa tay ra đây." Bùi Vân Sơ nói.
Ngu Thiền không hiểu ý, thế nhưng cô vẫn là ngoan ngoãn đưa tay ra. Bùi Vân Sơ tháo găng tay xuống, đeo lên tay cô. Găng tay còn lưu lại độ ấm của anh, thật ấm áp.
"Trời lạnh như vậy, cũng không đeo găng tay vào."
Ngu Thiền nhìn anh, mím môi không nói.
Đôi găng tay này giống như có phép thuật, làm cho cô cảm thấy bàn tay giống như là không phải của mình nữa.
"Đi thôi, anh trai tiễn em." Bùi Vân Sơ nói, giọng nói có phần chững chạc hơn thường ngày, cũng ôn nhu hơn.
Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo anh, Bùi Vân Sơ nghĩ có thể cô cần thời gian điều chỉnh tâm lý, thế nên cũng không trêu chọc cô như bình thường nữa, cứ như vậy đi theo bên cạnh cô. Hai người đi được một đoạn đường, Ngu Thiền mới chủ động mở miệng:
"Anh ơi.”
"Ừ?"
"Thực ra em không ở chung với ông nội quá lâu, nên cũng không có tư cách để đau lòng phải không?" Ngu Thiền buồn bực hỏi.
Bùi Vân Sơ trầm ngâm một lát, trả lời: "Tình cảm giữa người với người, cũng không phải chỉ dựa vào thời gian để bồi đắp. Ông ấy đối xử tốt với em, cho dù chỉ là đoạn duyên phận ngắn ngủi, nhưng như vậy cũng đáng để ghi nhớ trong lòng, huống chi em là cháu gái ruột của ông ấy, sao lại không có tư cách cơ chứ?”
Ngu Thiền luôn cảm thấy loại tình cảm này rất giả tạo, cô cũng cảm thấy mình không giống người nhà họ Ngu, không có tư cách gào khóc như bọn họ.
Nhưng mấy ngày nay trong lòng cô rất khó chịu, sẽ nhớ tới ông cụ hiền lành kia, thậm chí còn gặp được trong mơ.
"Mỗi lần ông ấy nhìn thấy em đều cười ha ha, còn lén cho em thêm tiền tiêu vặt, bảo em đừng nói cho người khác biết." Ngu Thiền kể lại.
"Thiền Thiền của chúng ta là một đứa trẻ hiếu thuận lại nhu thuận, ai gặp cũng sẽ thích..."
Ngu Thiền lắc đầu: "Không phải, từ trước đến nay, chưa từng có người nào thích em.”
Bùi Vân Sơ hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Đó là vì mắt và trái tim của bọn họ đều đã bị mù hết, không thấy điểm tốt của em là tổn thất của bọn họ.”
Vẻ mặt Ngu Thiền vẫn buồn tủi: "Xem ra lần trước chúng ta đã xin nhầm chỗ rồi, cái cây ban phúc kia không phù hộ được cho ông nội.”
Bùi Vân Sơ vươn tay nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu cô: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, không ai có thể tránh khỏi. Ông nội em bị bệnh tật giày vò đến mức không thành hình người, có lẽ cái chết với ông ấy lại là một loại giải thoát. Cho nên, Tiểu Thiền Thiền đừng buồn nữa nhé.”
Từ sau khi phát bệnh, ông cụ không đã không ăn được, mỗi ngày còn ho ra máu, sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu, mấy ngày cuối cùng phải sống rất đau đớn. Có thể cũng như Bùi Vân Sơ nói, ra đi ngược lại lại là một lối thoát.
Chỉ là, Ngu Thiền vẫn là cảm thấy thật đáng tiếc, cô còn chưa kịp hiếu kính với ông.
Bùi Vân Sơ cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Ông nội em ở trên trời cũng không mong sẽ thấy em chán nản vậy đậu, ông ấy hy vọng em sẽ sống vui vẻ thoải mái. Vì vậy, chúng ta phải mang tinh thần thật tốt, kiểm tra thật tốt, để cho ông ấy trên bầu trời cũng sẽ tự hào về em, được chứ?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, giống như dỗ dành trẻ em. Thực ra Ngu Thiền không thích anh đối xử với mình như một đứa trẻ, nhưng mỗi lần gặp phải loại tình cảnh này, cô lại không khỏi đắm chìm trong đó.
"Vâng ạ." Ngu Thiền ngoan ngoãn gật đầu.
Bùi Vân Sơ: "Em cứ thi cho tốt, lần này đổi lại sẽ là anh trai thưởng cho em.”
Trước kia thứ Ngu Thiền thiếu thốn nhất chính là tiền, bây giờ trong tay cô đã có đủ tiền, cuộc sống không thiếu thứ gì, thế nên cũng không mong cầu có phần thưởng.
Thế nhưng nếu là quà mà Bùi Vân Sơ cho, cô lại rất chờ mong. Muốn lọt vào trận chung kết Olympic toàn quốc không hề dễ dàng, trường bọn họ có thể có được hai tuyển thủ đã xem như là thành tích tốt nhất trong nhiều năm qua.
Nam sinh được lọt vào chung kết với Ngu Thiền tên là Nhạc Côn, ở lớp thực nghiệm hai, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn lại thêm thành tích rất tốt nên cũng khá nổi danh ở trong trường. Ngu Thiền cũng từng nghe Chu Lệ Lệ kể rằng có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.
Hai người trong cùng trường, mấy ngày nay tạm thời làm bạn cùng bàn, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm, xem như quen biết.
Sau khi kỳ thi Olympic kết thúc, Ngu Thiền thấy cực thoải mái, cuối cùng cô cũng không phải học bù làm đề mỗi ngày nữa rồi, có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, buổi tối cũng có thể nói chuyện với Bùi Vân Sơ.
Thành tích sẽ được công bố trước Giáng sinh, Ngu Thiền không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà đạt được giải nhì toàn quốc, thành tích này cực kỳ ưu tú, không cần thông qua kỳ thi trung học cũng có thể vào tất cả các trường trung học ở Thanh Cảng.
Ngu Thiền báo tin vui cho Bùi Vân Sơ trước tiên, hai người hẹn Giáng Sinh sẽ đi chơi với nhau.
Thứ sáu, Ngu Thiền cầm theo điện thoại, thuận tiện nói chuyện sau giờ học với Bùi Vân Sơ.
Ban đầu nhà trường không cho phép học sinh mang điện thoại vào trường, nhưng cũng có không ít học sinh lén mang vào, miễn là không bị giáo viên bắt trong lớp là không sao. Lần đầu tiên Ngu Thiền làm loại chuyện này, cũng không dám bật máy, vẫn luôn tắt máy đặt ở trong cặp sách, đến sau khi tan học mới lấy ra.
Cô thấy phòng học không có ai, lúc này mới mở điện thoại, nhắn tin cho Bùi Vân Sơ.
Tin vừa gửi đi, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói: "Cậu đang làm gì vậy?”
Ngu Thiền bất ngờ bị giật mình, điện thoại cũng rơi trên mặt bàn. Người phía sau nhanh tay lẹ mắt, cướp điện thoại trên bàn, dương dương tự đắc nói: "Ái chà! Hóa ra học sinh ba tốt cũng chơi điện thoại!”
Ngu Thiền tức giận chết: "Văn Vũ Tường, trả lại cho tớ!”
"Đây là thái độ cầu xin người khác của cậu à?"
"Không phải tớ đang cầu xin cậu! Trả đây!”
Đối phương vẫn cợt nhả như trước: "Để tớ xem cậu nói chuyện với ai nào.”
Ngu Thiền sao có thể để cho cậu ta xem cơ chứ, cô đứng lên muốn đi cướp, kết quả chỉ nhấn được khóa màn hình, màn hình biến thành màu đen.
Văn Vũ Tường giơ tay lên, cậu ta có ưu thế chiều cao hơn cô, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Căng thẳng vậy à, không phải là người kia bên lớp hai đấy chứ?”
"Tớ không nhạt nhẽo như cậu thế đâu, trả lại cho tớ! Nếu không đừng trách tớ không khách khí!" Ngu Thiền hung ác cảnh cáo.
Đáng tiếc đối phương lại chỉ thấy vui vẻ, còn giơ điện thoại di động trên tay lên: "Sợ quá đi thôi.”
Văn Vũ Tường nhấn nút nguồn điện thoại di động, màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh bảo vệ màn hình, vừa vặn là ảnh chụp chung của cô và Bùi Vân Sơ, Ngu Tiệp trong ảnh chụp chung cười rất ngọt ngào.
"Wow…. đây là ai thế?"
Ngu Thiền không đáp, tức giận nhào tới.
Bùi Vân Sơ đứng đợi ở cổng trường khoảng hai mươi phút mà Ngu Thiền còn chưa ra. Anh buồn bực, bình thường cô bé tích cực lắm mà.
Anh lại gọi điện thoại qua, một hồi lâu sau bên kia mới bắt máy, giọng nói cũng không phải của Ngu Thiền.
"Anh là anh trai của Ngu Thiền sao?"
"Đúng vậy, là tôi." Bùi Vân Sơ cho rằng Ngu Thiền xảy ra chuyện gì.
"Tôi là chủ nhiệm lớp 8, Ngu Thiền đánh nhau với bạn học, phiền anh đến trường một chuyến."
Bùi Vân Sơ có chút bối rối, khai báo ở cổng rồi vào trường.
Anh đi vào tòa giảng đường, vừa vào đã thấy Ngu Thiến đứng ở lối vào, anh vội vàng quan sát Ngu Thiền một lượt: "Em không sao chứ?”
Ngu Thiền: "Em không sao đâu anh, lát nữa mà giáo viên có hỏi, anh cứ giả bộ là Ngu Tân Cố, được không?”
Bùi Vân Sơ hồ nghi nhìn cô, trên người Ngu Thiền không bị thương: "Em thật sự đánh nhau sao?”
"Vâng."
Bùi Vân Sơ biết Ngu Thiền không phải loại người chủ động gây chuyện, liền hỏi: "Có thể nói cho anh biết nguyên nhân trước không?”
"Cậu ta cướp điện thoại của em, điện thoại của em cũng bị tịch thu!"
Bùi Vân Sơ: "Được rồi, anh biết rồi, trẻ con đùa nghịch là chuyện bình thường, em cũng đừng để trong lòng, thời đi học mà không bị mời phụ huynh lần nào thì đúng là thiếu sót.”
"Nhưng em đánh cậu ta vào viện luôn rồi." Ngu Thiền thấp thỏm lại áy náy nói.
Bùi Vân Sơ: "..."
Chủ nhiệm giáo dục phát lượng đáng lo ngại cùng Bùi Vân Sơ tiến hành đàm phán riêng suốt nửa giờ, sau đó lại đến phòng y tế của trường thăm Văn Vũ Tường.
Giáo viên đi theo suốt toàn bộ quá trình, trên mu bàn tay Văn Vũ Tường truyền dịch, nhìn qua có chút chật vật. Nhưng dường như cậu ta không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt một nữ sinh như Ngu Thiền, thế nên kiên cường cắn chặt răng không lên tiếng.
Điều mà Ngu Thiền lo lắng nhất chính là phải đối mặt với phụ huynh của Văn Vũ Tường, chỉ là hình như cha mẹ cậu ta không đến.
Bùi Vân Sơ đi nộp tiền thuốc men, hai học sinh cúi đầu nhận sai dưới sự chủ trì của giáo viên, việc này cũng coi như đã xong.
Đi ra khỏi cổng trường, Ngu Thiền vẫn có chút buồn bực: "Anh ơi, anh có thể không nói cho anh trai và mẹ em không?”
Bùi Vân Sơ nhớ tới lại cảm thấy buồn cười: "Không ngờ Tiểu Thiền Thiền còn có bản lĩnh như thế, còn học được cả đánh nhau cơ đấy.”
Hiện tại Ngu Thiền cũng cảm quả thật thấy mình quá kích động, nhưng Văn Vũ Tường luôn thích khiêu chiến giới hạn của cô, lúc ấy cô không nhịn được. Nếu xảy ra thêm lần nữa, cô cũng sẽ không nhịn được.
Điện thoại bị thu mất, bên trong đó còn có rất nhiều ảnh đi chơi của cô và Bùi Vân Sơ, vừa nghĩ đã thấy tiếc.
Bùi Vân Sơ thấy cô ủ rũ bèn xoa xoa đầu cô: "Đừng khóc, anh đã giúp em xin lại sim điện thoại rồi. Đi nào, anh trai đây sẽ đổi điện thoại cho em.”
Ngu Thiền không ngờ còn có thể lấy lại sim điện thoại, sim này được làm bằng chứng minh thư của Lâm Mạn, làm lại thì phiền lắm.
"Không cần đâu, để em tự đi thay."
Cô chỉ tiếc những bức ảnh đó thôi.
Bùi Vân Sơ kéo cô đến cửa hàng điện thoại, chọn cho cô một cái mới nhất.
Ngu Thiền băn khoăn: "Anh ơi, để em đưa tiền cho anh sau nhé.”
"Thôi nào, coi như là quà Giáng sinh của em. Lúc trước em tặng quà, anh cũng không đưa tiền cho em mà!”
Mặc dù biết là vậy, nhưng hình như cô được hời nhiều hơn, thứ cô đưa cho Bùi Vân Sơ cũng chỉ là ngọc quan âm hơi giá trị tí thôi.
Nhưng so với cái điện thoại này, cũng không tính là gì cả.
Sắp tới Giáng Sinh nên trên đường cực kỳ náo nhiệt, hai người đi dạo phố một lát, Bùi Vân Sơ mới đưa cô trở về.
Đến cửa tiểu khu, Bùi Vân Sơ cho Ngu Thiền một cái túi quà nhỏ: "Chúc mừng Tiểu Thiền Thiền mới đạt được giải nhì nhé.”
“Thì ra em còn có quà nữa à!”
"Đây là quà lúc trước đã hứa, anh phải tốn công lắm đấy.”
"Cái gì vậy ạ?"
"Về tự mình mở ra xem đi."
Ngu Thiền nhanh nhanh chóng chóng về nhà, thấy Ngu Tân Cố cũng ở nhà.
Ngu Tân Cố: "Xem mấy giờ rồi, sao bây giờ mới về?”
"Em tan học muộn."
"Vậy bây giờ anh gọi điện cho giáo viên của em hỏi nhé?"
Hôm nay Ngu Thiền cực sợ anh sẽ truy hỏi ngọn ngành, đành phải nói một câu nửa thật nửa giả: "...Trên đường gặp được Bùi Vân Sơ, nên em đi dạo phố với anh ấy một lát.”
"Cái gì! Sao mấy đứa dám đi dạo phố sau lưng anh?"
Ngu Tân Cố cảm giác như mình bị phản bội, bị vứt bỏ, nhất thời vô cùng khó chịu.
"Không sao, cây cổ thụ này đã thành vật cát tường cầu may, cũng là muốn điều thuận lợi, chỉ cần thành tâm mà đến, nhất định có thể cầu được ước thấy." Bùi Vân Sơ an ủi.
Ngu Thiền: "Ồ."
"Lần trước em xin bùa bình an cho anh, chẳng phải đã phù hộ cho anh được lên đại học thuận lợi sao, cho nên nói không chừng có khi vẫn có chút tác dụng."
Nghe lời Bùi Vân Sơ nói, Ngu Thiền lại dấy lên một tia hy vọng.
Đáng tiếc con người cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, một tháng sau ông nội nhà họ Ngu vẫn là đã ra đi.
Tang lễ được cử hành rất long trọng, người thân và bạn bè nhà họ Ngu khá đông, hai vợ chồng Ngu Thiếu Huy bận rộn từ trong ra ngoài, Ngu Tân Cố cũng đi theo giúp đỡ. Ngu Thiền bởi vì tuổi còn nhỏ, nên không có ai xếp công việc cho cô.
Ngày đưa tang, cơn tuyết đầu mùa cũng phủ xuống, thời tiết lạnh đến kỳ lạ. Sau khi đưa tro cốt của cụ ông đến chôn cất ở nghĩa trang, người thân và bạn bè cũng đều rời đi, người nhà thì ở lại xử lý nốt phần còn lại.
Ngu Thiền đến trại tập trung Olympic huấn luyện vài ngày, chuẩn bị tiến vào trận chung kết. Cơ hội này vô cùng hiếm có, cũng là một niềm vinh dự, dù sao cũng có rất ít học sinh có thể tiến vào trận chung kết, cả trường của bọn họ cũng chỉ có hai người được mà thôi.
Lâm Mạn vốn muốn tự mình đưa cô đi, nhưng nhà họ Ngu còn có rất nhiều việc chờ xử lý, thật sự không có thời gian, thế nên bèn để cho cô tự đi. Tuy nói đường xá hơi xa, phải đi vòng hơn nửa thành phố, cũng may bên kia còn có giáo viên đón tiếp, ngồi một chuyến tàu điện ngầm là đến nơi rồi.
Ngu Thiền đi trên đường, gió táp lên mặt khiến cho cô hơi lạnh. Cô cúi đầu, đi không để ý chút nào, đập đầu vào một người: "Xin lỗi!”
Cô vội vàng lui về phía sau một bước, lại bị người nọ kéo tay.
"Sao lại bất cẩn như vậy?"
Ngu Thiền ngẩng đầu, không ngờ người xuất hiện lại là Bùi Vân Sơ: "Anh..."
Đôi mắt cô bé đỏ hoe như vừa khóc, cô dường như hơi ngượng nghịu dụi mắt.
Bùi Vân Sơ có hơi ngạc nhiên, lấy một tờ giấy trong túi áo ra đưa cho cô.
Ngu Thiền ngượng ngùng nhận lấy: "Không phải em khóc đâu, chỉ là….. Chỉ là vừa rồi gió có hơi lớn làm mắt em bị đau.”
Bùi Vân Sơ cũng không đi vạch trần lời giải thích gượng ép của cô gái nhỏ: "Ừm, hôm nay gió to thật đấy, cho nên phải mặc dày hơn chút nhé. Để anh lau cho em hay là em tự lau?”
Ngu Thiền đâu thể mặt dày để anh lâu được, cô bèn vươn tay nhận lấy, lau khô nước mắt trên mặt.
"Sao anh lại ở đây?" Ngu Thiền cảm thấy bọn họ quá có duyên, đi tới đâu cũng có thể gặp được.
"Anh trai em nói em muốn đến trại huấn luyện Olympic, mọi người cũng không rảnh đưa em, vừa hay anh không bận, nên đến để đưa em đi."
"À."
"Đưa tay ra đây." Bùi Vân Sơ nói.
Ngu Thiền không hiểu ý, thế nhưng cô vẫn là ngoan ngoãn đưa tay ra. Bùi Vân Sơ tháo găng tay xuống, đeo lên tay cô. Găng tay còn lưu lại độ ấm của anh, thật ấm áp.
"Trời lạnh như vậy, cũng không đeo găng tay vào."
Ngu Thiền nhìn anh, mím môi không nói.
Đôi găng tay này giống như có phép thuật, làm cho cô cảm thấy bàn tay giống như là không phải của mình nữa.
"Đi thôi, anh trai tiễn em." Bùi Vân Sơ nói, giọng nói có phần chững chạc hơn thường ngày, cũng ôn nhu hơn.
Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo anh, Bùi Vân Sơ nghĩ có thể cô cần thời gian điều chỉnh tâm lý, thế nên cũng không trêu chọc cô như bình thường nữa, cứ như vậy đi theo bên cạnh cô. Hai người đi được một đoạn đường, Ngu Thiền mới chủ động mở miệng:
"Anh ơi.”
"Ừ?"
"Thực ra em không ở chung với ông nội quá lâu, nên cũng không có tư cách để đau lòng phải không?" Ngu Thiền buồn bực hỏi.
Bùi Vân Sơ trầm ngâm một lát, trả lời: "Tình cảm giữa người với người, cũng không phải chỉ dựa vào thời gian để bồi đắp. Ông ấy đối xử tốt với em, cho dù chỉ là đoạn duyên phận ngắn ngủi, nhưng như vậy cũng đáng để ghi nhớ trong lòng, huống chi em là cháu gái ruột của ông ấy, sao lại không có tư cách cơ chứ?”
Ngu Thiền luôn cảm thấy loại tình cảm này rất giả tạo, cô cũng cảm thấy mình không giống người nhà họ Ngu, không có tư cách gào khóc như bọn họ.
Nhưng mấy ngày nay trong lòng cô rất khó chịu, sẽ nhớ tới ông cụ hiền lành kia, thậm chí còn gặp được trong mơ.
"Mỗi lần ông ấy nhìn thấy em đều cười ha ha, còn lén cho em thêm tiền tiêu vặt, bảo em đừng nói cho người khác biết." Ngu Thiền kể lại.
"Thiền Thiền của chúng ta là một đứa trẻ hiếu thuận lại nhu thuận, ai gặp cũng sẽ thích..."
Ngu Thiền lắc đầu: "Không phải, từ trước đến nay, chưa từng có người nào thích em.”
Bùi Vân Sơ hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Đó là vì mắt và trái tim của bọn họ đều đã bị mù hết, không thấy điểm tốt của em là tổn thất của bọn họ.”
Vẻ mặt Ngu Thiền vẫn buồn tủi: "Xem ra lần trước chúng ta đã xin nhầm chỗ rồi, cái cây ban phúc kia không phù hộ được cho ông nội.”
Bùi Vân Sơ vươn tay nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu cô: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, không ai có thể tránh khỏi. Ông nội em bị bệnh tật giày vò đến mức không thành hình người, có lẽ cái chết với ông ấy lại là một loại giải thoát. Cho nên, Tiểu Thiền Thiền đừng buồn nữa nhé.”
Từ sau khi phát bệnh, ông cụ không đã không ăn được, mỗi ngày còn ho ra máu, sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu, mấy ngày cuối cùng phải sống rất đau đớn. Có thể cũng như Bùi Vân Sơ nói, ra đi ngược lại lại là một lối thoát.
Chỉ là, Ngu Thiền vẫn là cảm thấy thật đáng tiếc, cô còn chưa kịp hiếu kính với ông.
Bùi Vân Sơ cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Ông nội em ở trên trời cũng không mong sẽ thấy em chán nản vậy đậu, ông ấy hy vọng em sẽ sống vui vẻ thoải mái. Vì vậy, chúng ta phải mang tinh thần thật tốt, kiểm tra thật tốt, để cho ông ấy trên bầu trời cũng sẽ tự hào về em, được chứ?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, giống như dỗ dành trẻ em. Thực ra Ngu Thiền không thích anh đối xử với mình như một đứa trẻ, nhưng mỗi lần gặp phải loại tình cảnh này, cô lại không khỏi đắm chìm trong đó.
"Vâng ạ." Ngu Thiền ngoan ngoãn gật đầu.
Bùi Vân Sơ: "Em cứ thi cho tốt, lần này đổi lại sẽ là anh trai thưởng cho em.”
Trước kia thứ Ngu Thiền thiếu thốn nhất chính là tiền, bây giờ trong tay cô đã có đủ tiền, cuộc sống không thiếu thứ gì, thế nên cũng không mong cầu có phần thưởng.
Thế nhưng nếu là quà mà Bùi Vân Sơ cho, cô lại rất chờ mong. Muốn lọt vào trận chung kết Olympic toàn quốc không hề dễ dàng, trường bọn họ có thể có được hai tuyển thủ đã xem như là thành tích tốt nhất trong nhiều năm qua.
Nam sinh được lọt vào chung kết với Ngu Thiền tên là Nhạc Côn, ở lớp thực nghiệm hai, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn lại thêm thành tích rất tốt nên cũng khá nổi danh ở trong trường. Ngu Thiền cũng từng nghe Chu Lệ Lệ kể rằng có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.
Hai người trong cùng trường, mấy ngày nay tạm thời làm bạn cùng bàn, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm, xem như quen biết.
Sau khi kỳ thi Olympic kết thúc, Ngu Thiền thấy cực thoải mái, cuối cùng cô cũng không phải học bù làm đề mỗi ngày nữa rồi, có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, buổi tối cũng có thể nói chuyện với Bùi Vân Sơ.
Thành tích sẽ được công bố trước Giáng sinh, Ngu Thiền không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà đạt được giải nhì toàn quốc, thành tích này cực kỳ ưu tú, không cần thông qua kỳ thi trung học cũng có thể vào tất cả các trường trung học ở Thanh Cảng.
Ngu Thiền báo tin vui cho Bùi Vân Sơ trước tiên, hai người hẹn Giáng Sinh sẽ đi chơi với nhau.
Thứ sáu, Ngu Thiền cầm theo điện thoại, thuận tiện nói chuyện sau giờ học với Bùi Vân Sơ.
Ban đầu nhà trường không cho phép học sinh mang điện thoại vào trường, nhưng cũng có không ít học sinh lén mang vào, miễn là không bị giáo viên bắt trong lớp là không sao. Lần đầu tiên Ngu Thiền làm loại chuyện này, cũng không dám bật máy, vẫn luôn tắt máy đặt ở trong cặp sách, đến sau khi tan học mới lấy ra.
Cô thấy phòng học không có ai, lúc này mới mở điện thoại, nhắn tin cho Bùi Vân Sơ.
Tin vừa gửi đi, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói: "Cậu đang làm gì vậy?”
Ngu Thiền bất ngờ bị giật mình, điện thoại cũng rơi trên mặt bàn. Người phía sau nhanh tay lẹ mắt, cướp điện thoại trên bàn, dương dương tự đắc nói: "Ái chà! Hóa ra học sinh ba tốt cũng chơi điện thoại!”
Ngu Thiền tức giận chết: "Văn Vũ Tường, trả lại cho tớ!”
"Đây là thái độ cầu xin người khác của cậu à?"
"Không phải tớ đang cầu xin cậu! Trả đây!”
Đối phương vẫn cợt nhả như trước: "Để tớ xem cậu nói chuyện với ai nào.”
Ngu Thiền sao có thể để cho cậu ta xem cơ chứ, cô đứng lên muốn đi cướp, kết quả chỉ nhấn được khóa màn hình, màn hình biến thành màu đen.
Văn Vũ Tường giơ tay lên, cậu ta có ưu thế chiều cao hơn cô, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Căng thẳng vậy à, không phải là người kia bên lớp hai đấy chứ?”
"Tớ không nhạt nhẽo như cậu thế đâu, trả lại cho tớ! Nếu không đừng trách tớ không khách khí!" Ngu Thiền hung ác cảnh cáo.
Đáng tiếc đối phương lại chỉ thấy vui vẻ, còn giơ điện thoại di động trên tay lên: "Sợ quá đi thôi.”
Văn Vũ Tường nhấn nút nguồn điện thoại di động, màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh bảo vệ màn hình, vừa vặn là ảnh chụp chung của cô và Bùi Vân Sơ, Ngu Tiệp trong ảnh chụp chung cười rất ngọt ngào.
"Wow…. đây là ai thế?"
Ngu Thiền không đáp, tức giận nhào tới.
Bùi Vân Sơ đứng đợi ở cổng trường khoảng hai mươi phút mà Ngu Thiền còn chưa ra. Anh buồn bực, bình thường cô bé tích cực lắm mà.
Anh lại gọi điện thoại qua, một hồi lâu sau bên kia mới bắt máy, giọng nói cũng không phải của Ngu Thiền.
"Anh là anh trai của Ngu Thiền sao?"
"Đúng vậy, là tôi." Bùi Vân Sơ cho rằng Ngu Thiền xảy ra chuyện gì.
"Tôi là chủ nhiệm lớp 8, Ngu Thiền đánh nhau với bạn học, phiền anh đến trường một chuyến."
Bùi Vân Sơ có chút bối rối, khai báo ở cổng rồi vào trường.
Anh đi vào tòa giảng đường, vừa vào đã thấy Ngu Thiến đứng ở lối vào, anh vội vàng quan sát Ngu Thiền một lượt: "Em không sao chứ?”
Ngu Thiền: "Em không sao đâu anh, lát nữa mà giáo viên có hỏi, anh cứ giả bộ là Ngu Tân Cố, được không?”
Bùi Vân Sơ hồ nghi nhìn cô, trên người Ngu Thiền không bị thương: "Em thật sự đánh nhau sao?”
"Vâng."
Bùi Vân Sơ biết Ngu Thiền không phải loại người chủ động gây chuyện, liền hỏi: "Có thể nói cho anh biết nguyên nhân trước không?”
"Cậu ta cướp điện thoại của em, điện thoại của em cũng bị tịch thu!"
Bùi Vân Sơ: "Được rồi, anh biết rồi, trẻ con đùa nghịch là chuyện bình thường, em cũng đừng để trong lòng, thời đi học mà không bị mời phụ huynh lần nào thì đúng là thiếu sót.”
"Nhưng em đánh cậu ta vào viện luôn rồi." Ngu Thiền thấp thỏm lại áy náy nói.
Bùi Vân Sơ: "..."
Chủ nhiệm giáo dục phát lượng đáng lo ngại cùng Bùi Vân Sơ tiến hành đàm phán riêng suốt nửa giờ, sau đó lại đến phòng y tế của trường thăm Văn Vũ Tường.
Giáo viên đi theo suốt toàn bộ quá trình, trên mu bàn tay Văn Vũ Tường truyền dịch, nhìn qua có chút chật vật. Nhưng dường như cậu ta không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt một nữ sinh như Ngu Thiền, thế nên kiên cường cắn chặt răng không lên tiếng.
Điều mà Ngu Thiền lo lắng nhất chính là phải đối mặt với phụ huynh của Văn Vũ Tường, chỉ là hình như cha mẹ cậu ta không đến.
Bùi Vân Sơ đi nộp tiền thuốc men, hai học sinh cúi đầu nhận sai dưới sự chủ trì của giáo viên, việc này cũng coi như đã xong.
Đi ra khỏi cổng trường, Ngu Thiền vẫn có chút buồn bực: "Anh ơi, anh có thể không nói cho anh trai và mẹ em không?”
Bùi Vân Sơ nhớ tới lại cảm thấy buồn cười: "Không ngờ Tiểu Thiền Thiền còn có bản lĩnh như thế, còn học được cả đánh nhau cơ đấy.”
Hiện tại Ngu Thiền cũng cảm quả thật thấy mình quá kích động, nhưng Văn Vũ Tường luôn thích khiêu chiến giới hạn của cô, lúc ấy cô không nhịn được. Nếu xảy ra thêm lần nữa, cô cũng sẽ không nhịn được.
Điện thoại bị thu mất, bên trong đó còn có rất nhiều ảnh đi chơi của cô và Bùi Vân Sơ, vừa nghĩ đã thấy tiếc.
Bùi Vân Sơ thấy cô ủ rũ bèn xoa xoa đầu cô: "Đừng khóc, anh đã giúp em xin lại sim điện thoại rồi. Đi nào, anh trai đây sẽ đổi điện thoại cho em.”
Ngu Thiền không ngờ còn có thể lấy lại sim điện thoại, sim này được làm bằng chứng minh thư của Lâm Mạn, làm lại thì phiền lắm.
"Không cần đâu, để em tự đi thay."
Cô chỉ tiếc những bức ảnh đó thôi.
Bùi Vân Sơ kéo cô đến cửa hàng điện thoại, chọn cho cô một cái mới nhất.
Ngu Thiền băn khoăn: "Anh ơi, để em đưa tiền cho anh sau nhé.”
"Thôi nào, coi như là quà Giáng sinh của em. Lúc trước em tặng quà, anh cũng không đưa tiền cho em mà!”
Mặc dù biết là vậy, nhưng hình như cô được hời nhiều hơn, thứ cô đưa cho Bùi Vân Sơ cũng chỉ là ngọc quan âm hơi giá trị tí thôi.
Nhưng so với cái điện thoại này, cũng không tính là gì cả.
Sắp tới Giáng Sinh nên trên đường cực kỳ náo nhiệt, hai người đi dạo phố một lát, Bùi Vân Sơ mới đưa cô trở về.
Đến cửa tiểu khu, Bùi Vân Sơ cho Ngu Thiền một cái túi quà nhỏ: "Chúc mừng Tiểu Thiền Thiền mới đạt được giải nhì nhé.”
“Thì ra em còn có quà nữa à!”
"Đây là quà lúc trước đã hứa, anh phải tốn công lắm đấy.”
"Cái gì vậy ạ?"
"Về tự mình mở ra xem đi."
Ngu Thiền nhanh nhanh chóng chóng về nhà, thấy Ngu Tân Cố cũng ở nhà.
Ngu Tân Cố: "Xem mấy giờ rồi, sao bây giờ mới về?”
"Em tan học muộn."
"Vậy bây giờ anh gọi điện cho giáo viên của em hỏi nhé?"
Hôm nay Ngu Thiền cực sợ anh sẽ truy hỏi ngọn ngành, đành phải nói một câu nửa thật nửa giả: "...Trên đường gặp được Bùi Vân Sơ, nên em đi dạo phố với anh ấy một lát.”
"Cái gì! Sao mấy đứa dám đi dạo phố sau lưng anh?"
Ngu Tân Cố cảm giác như mình bị phản bội, bị vứt bỏ, nhất thời vô cùng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.