Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 40:

Sương Nhiễm Y

10/08/2024

Thật ra, mọi khi Bùi Vân Sơ đều sẽ gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố, trừ khi Ngu Tân Cố không rảnh hoặc không quan tâm nhưng lời nói của Ngu Tân Cố quá thản nhiên, Ngu Thiền nghe thấy sẽ khó chịu.

“Cũng không phải là cặp song sinh dính liền, sao cứ phải bám chặt lấy nhau.” Ngu Thiền lẩm bẩm.

Ngu Tân Cố không nghe rõ, nhưng nhìn vẻ mặt của Ngu Thiền, anh biết đây nhất định không phải là lời tốt đẹp gì: "Nhóc con, em đang lẩm bẩm cái gì đấy?"

“Gặp phải trên đường, ăn xong thì về luôn.” Ngu Thiền nói dối, cô không thể thành thật nói với anh về việc hôm nay cô đánh người, còn để Bùi Vân Sơ giả làm anh trai để gặp cô giáo.

"Hai người có duyên quá nhỉ, đi đường cũng gặp!"

"Đó là nhân duyên do ông trời ban tặng."

Ngu Tân Cố liếc cô một cái, ánh mắt rơi vào túi quà cô mang theo: "Lại mua cái gì đấy?"

Ngu Thiền vô thức đưa hai tay ra sau lưng: "Sao anh lắm chuyện thế!"

"Được, anh hỏi một câu cũng thành nhiều chuyện. Trưởng thành rồi, cánh cũng cứng rồi, bắt đầu có những bí mật mà hỏi cũng không được!"

Ngu Thiền vẫn có chút áy náy trước mặt anh, lại nói thêm một câu: "Thì chính là như vậy mà! Em đã học lớp 8 rồi, cũng cần có không gian riêng tư của mình, mà em cũng có quan tâm đến chuyện riêng của anh đâu."

"Lớp 8 cơ đấy, ghê quá!” Ngu Tân Cố nhìn cô, chế nhạo: “Sau này đừng có mà năn nỉ anh đưa em đi chơi!

“Em năn nỉ anh khi nào?” Ngu Thiền vặn lại, lời van xin khiến cô rất mất mặt, cũng rất mất giá nữa.

“Được thôi, anh sẽ nhớ câu này.” Ngu Tân Cố tàn nhẫn nói.

Ngu Thiền trở về phòng khóa cửa lại, cẩn thận mở hộp quà mà Bùi Vân Sơ đã tặng cho cô. Bên trong đặt một chiếc vương miện nhỏ khảm pha lê tuyệt đẹp, dưới ngọn đèn vàng ấm áp, nó giống như trong một câu chuyện cổ tích mà hoàng tử tặng cho công chúa vậy, xinh đẹp, cao quý và mộng mơ.

Cả trái tim của Ngu Thiền khẽ rung rinh, như đang bay trên mây, cô không thể phân biệt được mình có phải đang ở trong mơ hay không.

Cô cảm thấy mình đã trở thành cô gái hạnh phúc nhất đêm nay, không chỉ có điện thoại di động mới mà cô còn nhận được món quà quý giá từ hoàng tử.

“Cảm ơn anh trai, em mở quà rồi, đẹp quá, em rất thích!” Ngu Thiền gửi một tin nhắn thoại cho Bùi Vân Sơ.

Người bên kia trả lời trong vài giây như thường lệ: "Tiểu Thiền Thiền thích là được rồi."

“Nhưng nó đẹp quá, em không nỡ mang.” Cô cũng không có dịp thích hợp để dùng nó. Cô cảm thấy một chiếc vương miện công chúa xinh đẹp như vậy chỉ nên đeo vào một dịp đặc biệt quan trọng.

“Vậy thì bảo quản thật tốt, lúc nào muốn thì đội lên.” Giọng nói của Bùi Vân Sơ hút hồn mang ý cười.

Ngu Thiền nhớ tới cái gì đó: "Anh, thứ này tốn của anh không ít tiền đúng không?"

Chiếc vương miện nhỏ này trông rất có giá trị, khác hẳn với những loại kém chất lượng được bày ở chợ đêm, cầm trên tay khá cũng nặng, cảm giác chất lượng hơn hẳn.

"Tiểu Thiền Thiền đã làm rất tốt trong kỳ thi, rất đáng mà."

Trái tim của Ngu Thiền được sưởi ấm, không có lời nào có thể diễn tả được niềm vui của cô vào lúc này.

Tin tức về cuộc ẩu đả giữa cô và Văn Vũ Tường lan ra, quan hệ giữa hai người bị đóng băng, không ai thèm để ý đến đối phương.

Ngu Thiền có tính cách độc lập, cô nhanh chóng thích nghi với trạng thái này, thậm chí còn cảm thấy thoải mái vì Văn Vũ Tường không còn quấy rầy cô nữa.

Chu Lệ Lệ giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Thiền, thật sự không nhìn ra đó, cậu lại có một mặt tính cách như này. Nhưng các cậu đã đánh nhau như thế nào vậy?"

"Nhìn ngứa mắt nên động tay thôi."

Chu Lệ Lệ: "... Cậu ngầu thật đó. Bây giờ thì tớ đã tin là cậu thực sự không thèm quan tâm đến cậu ta."

Ngu Thiền: "..." Không lẽ cô ấy vẫn cảm thấy những gì cô nói rõ trước đó đều là nhảm nhí sao?

“Tiểu Thiền, cậu có thích chàng trai là lớp phó học tập của lớp hai không?” Chu Lệ Lệ lại hỏi.

"Không thích."

Câu trả lời của Ngu Thiền quá thẳng thắn và dứt khoát, Chu Lệ Lệ không tìm thấy bất kỳ sai sót nào: "Vậy thì rốt cuộc là cậu thích ai vậy? Tớ tưởng những người học giỏi như các cậu chỉ yêu đương với đồng loại thôi."

“Hả?” Lần này đến lượt Ngu Thiền tự hỏi: “Không có thích gì hết, học tập không tốt sao? Yêu đương để làm gì!”

"Vậy thì lần trước cậu đã nói rằng người cậu thích khuyên chúng ta không nên chép bài tập về nhà, cậu không thấy rất mâu thuẫn sao?"



Lúc này Ngu Thiền mới nhớ ra lúc đó cô cố ý nói ra câu này để ngăn cản việc Văn Vũ Tường tỏ tình, mặc dù cô luôn nghĩ rằng có lẽ Văn Vũ Tường cũng không thích cô.

"Tớ đang nói về anh trai tớ!"

"Anh trai của cậu tốt thật đó, đã đẹp trai lại còn tốt với cậu nữa. Không giống như anh trai của tớ, chỉ biết bắt nạt tớ, mắng tớ là đồ ngốc thôi, thành tích còn rất kém."

Ngu Thiền biết rằng cô ấy đã nhận nhầm Bùi Vân Sơ thành Ngu Tân Cố, nhưng sau khi nghe những gì cô ấy nói, Ngu Thiền cũng gật đầu thông cảm.

Những người anh trai ruột thịt trên đời đều chả ra gì!

"Cậu đối xử với Văn Vũ Tường cũng thật nhẫn tâm, chẳng lẽ cậu thật sự không có tình cảm với người khác phái sao? Hình như tớ đang thích một người mất rồi."

Ngu Thiền nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô: "Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu thích anh ấy?"

"Điều này còn không chắc chắn sao? Trái tim con người không lừa được đâu. Tớ chỉ muốn ở bên anh ấy mọi lúc. Chỉ cần nhìn anh ấy là tớ đã cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu tớ ở gần anh ấy, tớ sẽ đỏ mặt, chỉ cần đứng trước mặt anh ấy thôi nhịp tim cũng đập rất nhanh rồi. Mỗi khi nhìn thấy anh ấy đùa giỡn với những cô gái khác, tớ sẽ không thoải mái, chỉ nhìn lướt qua cũng có thể thấy anh ấy trong đám đông..."

Chu Lệ Lệ ôm mặt kể về chàng trai cô ấy thích, như thể cô có vô số điều muốn nói vậy.

Ngu Thiền cảm thấy đối với lứa tuổi này của bọn họ nói thích một người thật sự quá ngây thơ, giống đang chơi trò chơi trẻ con vậy.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Bùi Vân Sơ không ngừng hiện lên trong tâm trí Ngu Thiền, tất cả những gì Chu Lệ Lệ nói dường như đều khớp với cô và Bùi Vân Sơ.

Nhưng…

Ngu Thiền cảm thấy tình cảm của cô dành cho Bùi Vân Sơ dường như không giống như vậy, cô coi Bùi Vân Sơ là anh trai, Bùi Vân Sơ coi cô như em gái.

"Hm..." Ngu Thiền nghĩ tới đó, cô hỏi Chu Lệ Lệ: "Vậy cậu có muốn làm em gái của anh ấy không?"

“Cái gì?” Chu Lệ Lệ cảm thấy được Ngu Thiền hỏi một câu khiến cô ấy không sao nói rõ được: “Tại sao lại muốn làm em gái chứ?”

"Nếu cậu và anh ấy là anh em, cậu cũng có thể luôn ở bên anh ấy, chơi với anh ấy… So với yêu đương thực ra cũng không khác gì cả."

"Tớ đi đây! Như vậy là quá trà xanh luôn đó! Những người luôn xưng là anh em gì đó đều là trà xanh!" Chu Lệ Lệ phản ứng rất dữ dội: "Trên đời này làm gì có loại quan hệ nam nữ trong sáng. Để tớ nói cho cậu biết, tớ có thể chấp nhận việc anh trai tớ tìm cho tớ một người chị dâu, nhưng tớ không thể chấp nhận việc người con trai tớ thích lại đi yêu một người con gái khác! Bởi vậy nên không bao giờ làm anh em được!"

Ngu Thiền:…

Cô tự hỏi bản thân, liệu cô có thể chấp nhận việc Bùi Vân Sơ yêu đương không?

Đó dường như là một vấn đề khó giải quyết, cô không dám nghĩ đến cảnh đó, nhưng cô cảm thấy mình nên tập chấp nhận dần.

“Sao cậu lại hỏi tớ một câu đậm mùi trà xanh như vậy?” Chu Lệ Lệ tò mò hỏi.

Ngu Thiền là một học sinh giỏi có tiếng ở trường, cô là loại người không bao giờ để ý bất kỳ một điều gì mà chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, như thể không ai có thể đi vào trái tim của cô vậy.

Cô rõ ràng có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng vì quá lạnh lùng và xuất sắc nên không có năm sinh nào dám theo đuổi cô.

“Tớ chỉ đang nghĩ về bạn của anh trai tớ thôi, hẳn có thể gọi anh ấy là anh trai.” Ngu Thiền nói.

Chu Lệ Lệ cảm thấy đôi khi cô ấy không theo kịp ý nghĩ của Ngu Thiền, có lẽ mạch não của học sinh giỏi khác với người thường, đổi chủ đề cũng quá nhanh.

"Bạn bè của anh trai đương nhiên phải gọi là anh trai. Loại anh trai này nhất định khác với loại anh trai mập mờ kia. Đừng để ý đến loại con trai với một đám chị em gái vây quanh, anh ta nhất định là trai đểu!” Chu Lệ Lệ khuyên.

Ngu Thiền khịt mũi, cô nghĩ bản thân nhất định không là phải trà xanh.

Sau đó là cuối học kỳ, Ngu Thiền đã hoãn rất nhiều môn học trong học kỳ này vì cuộc thi Olympic, kiến ​​thức của cô về các môn học đó cũng không được chuyên sâu như học kỳ trước.

Không biết có phải là do lời nói của Chu Lệ Lệ ảnh hưởng đến tâm lý của cô hay không. Trong khoảng thời gian này, ngoài việc bận ôn bài, Ngu Thiền không còn trò chuyện với Bùi Vân Sơ mỗi tối như trước.

Ban đầu, Bùi Vân Sơ sẽ gửi tin nhắn động viên cô mỗi đêm, nhưng về sau này thấy cô thỉnh thoảng không để ý mình, anh nghĩ vì cuối kỳ bận quá nên cũng không chủ động tìm cô.

Bằng cách này, trước khi họ kịp nhận ra, sự tiếp xúc của họ ít dần đi.

Mãi đến sau kỳ thi cuối kỳ, Bùi Vân Sơ mới gọi cho cô để hỏi về tình hình thi cử của cô.

Câu trả lời của Ngu Thiền ngắn gọn và mơ hồ: "Có lẽ cũng phát huy như bình thường thôi ạ, tàm tạm!"

"Hm, như vậy cũng xem như là tốt rồi. Ngày mốt anh sẽ đi trượt tuyết trên núi tuyết, em có muốn đi cùng nhau không?" Bùi Vân Sơ hỏi cô.

Ngu Thiền do dự, nhưng cuối cùng không chịu nổi sự dụ dỗ: "Được ạ."



"Khi đến đó, em nhớ mặc quần áo dày một chút. Có thể để anh trai em cầm thêm một bộ quần áo và đồ giữ ấm cho em."

Không biết vì sao, từ khi Ngu Thiền bắt đầu kỳ thi, thân thể cô không được thoải mái cho lắm, tuy không bị cảm sốt, nhưng bụng có chút khó chịu.

Vào ngày thứ hai sau kỳ thi, cô nằm nghỉ trên giường, cảm giác thèm ăn cũng giảm đi.

Đến núi tuyết vào ngày thứ ba, Ngu Thiền càng cảm thấy khó chịu hơn, cảm thấy ngày hôm qua ngủ quá nhiều nên cơ thể mềm oặt. Cô lấy lại tinh thần, vui vẻ đi ra ngoài cùng Ngu Tân Cố.

Đến núi tuyết thì đã là buổi chiều, bọn họ đến homestay đã đặt trước cất hành lý, buổi tối cả nhóm đi ăn đồ nướng.

Sáng hôm sau, Ngu Tân Cố đi tắm xong thì thấy Ngu Thiền, người thường sẽ hoạt bát nhất, vẫn chưa dậy, anh gõ cửa phòng cô.

"Này! Đến giờ dậy rồi!"

Giọng Ngu Thiền vọng ra từ trong phòng: "Anh đi đi, em không đi đâu."

Ngu Tân Cố cảm thấy không thể giải thích được: "Em lại phát điên gì nữa vậy? Anh cũng đâu có khiêu khích gì em?! Nhanh lên, mọi người đang chờ em đấy."

"Em bị cảm, muốn ngủ, em không muốn đi!"

Ngu Tân Cố hơi lo, không biết tình huống Ngu Thiền ra sao, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng: "Em mở cửa đi!"

Ngu Thiền không mở nên anh lại giục, Ngu Thiền khó chịu vì tiếng gõ cửa, đành phải đứng dậy, mở cửa, thò đầu ra ngoài: “Em đã bảo là không đi rồi!"

Ngu Tân Cố tức đến giậm chân, nhưng thấy sắc mặt Ngu Thiền quả thực tái nhợt, anh nói: "Đi bệnh viện đi, em nằm lì ở trong phòng làm gì!"

“Em chỉ ngủ thôi.” Hôm nay Ngu Thiền rất cứng đầu, còn có vẻ rất nóng nảy.

Bùi Vân Sơ nghe thấy âm thanh, lập tức đi tới: "Sao vậy?"

"Con bé bị ốm, lại gây rối ở đây rồi."

Ngu Thiền: Cô đã gây rắc rối ở đâu chứ?

Ngu Tân Cố thực sự rất thích đổ lỗi cho cô.

"Tối hôm qua em ngủ không ngon, muốn ngủ tiếp! Anh không thể để em nghỉ ngơi một ngày được à!" Ngu Thiền đỏ mắt nói, định đóng cửa.

Ngu Tân Cố không hiểu tình hình, nhưng sợ rằng điều gì đó sẽ xảy ra với cô, vì vậy anh đã kịp chen vào trước khi cô đóng cửa.

“Anh làm gì vậy!” Ngu Thiền rất tức giận.

"Anh nên hỏi em điều đó mới phải."

Bùi Vân Sơ thuyết phục Ngu Tân Cố: "Nếu cậu có điều gì muốn nói thì đừng lớn tiếng với em ấy".

Ngu Tân Cố: "Anh đã nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện nên mặc thêm quần áo vào đi!"

Cuộc đối thoại giữa hai anh em lại đi vào một vòng lặp vô tận.

Phòng ngủ của homestay không lớn, ánh mắt của Bùi Vân Sơ vô tình quét đến quần áo bên cạnh giường, dường như đã hiểu được sự bất thường của Ngu Thiền hôm nay. Anh kéo Ngu Tân Cố: "Cậu ra ngoài đi."

Ngu Tân Cố bị Bùi Vân Sơ kéo ngoài, Ngu Thiền nhanh chóng đóng cửa lại.

Ngu Tân Cố rất bất mãn: "Sao cậu lại kéo tôi ra! Con bé chỉ cần ít đi một sợi tóc, lúc về tôi sẽ bị mẹ mắng chết!"

"Đừng lo lắng, em ấy có thể đang bước vào tuổi dậy thì, cậu vào hỏi thăm em ấy đi. Có thể cô gái nhỏ đang xấu hổ, không muốn chúng ta biết." Bùi Vân Sơ giải thích.

Ngu Tân Cố sững sờ hai giây trước khi phản ứng lại: "... Vcl!"

Sau đó, anh lại hỏi một câu hỏi khác: "Tại sao lại là tôi?"

Bùi Vân Sơ: "..."

"Cậu không phải là người sao? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi?!"

Ngu Tân Cố nghĩ, không phải cô thường thân với anh hơn sao? Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, anh trai ruột như mình sẽ thích hợp hơn.

Vì vậy, Ngu Tân Cố nghiến răng, tiếp tục đi nói chuyện với Ngu Thiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook