Chương 41:
Sương Nhiễm Y
14/08/2024
Bùi Vân Sơ để những người khác đến khu du lịch trước, Ngu Tân Cố sau khi hiểu ra thì đi sau, vẻ mặt cạn lời. Chuyện có lớn lắm đâu mà cứ như là trời sập, còn ấp a ấp úng không chịu nói!
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ mặt của Ngu Tân Cố là hiểu, anh nói: “Cậu đi mua cho em ấy mấy thứ con gái hay dùng đi.”
“Tôi đợi ở đây, cậu đi đi.” Ngu Tân Cố rất không biết xấu hổ, nói.
Bùi Vân Sơ: “Cậu mẹ nó có phải là người hay không? Em gái tôi hay em gái cậu?”
“Chẳng phải con bé vẫn gọi cậu là anh còn gì?”
Bùi Vân Sơ: “…”
Quả nhiên là không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
“Đi cùng tôi, tôi mẹ nó đã từng mua bao giờ đâu, cũng chẳng biết phải mua gì.” Bùi Vân Sơ nói.
Đã mất mặt thì phải mất mặt cùng nhau.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ cùng đi ra ngoài, hai người cứ như kẻ trộm chọn một đống băng vệ sinh ở siêu thị. Ngu Tân Cố vội vàng đi tính tiền nhưng Bùi Vân Sơ lại kéo anh đi tìm đường đỏ.
“Mua đường đỏ làm gì?” Ngu Tân Cố nói.
“Nghe nói nước gừng đường đỏ có thể giảm bớt triệu chứng, tôi thấy sắc mặt tiểu Thiền trắng bệch, có khi con bé rất khó chịu, mua một chút về thử xem.” Bùi Vân Sơ giải thích.
“Vãi, tôi không nhận ra là cậu hiểu biết nhiều như thế đó!” Ngu Tân Cố nói với hàm ý khác: “Cậu có nhiều kinh nghiệm lắm sao?”
Bùi Vân Sơ đấm vào ngực anh ta một phát: “Ông đây vừa mới tra trên mạng.”
Vốn dĩ Ngu Thiền đang định đợi bọn họ đi hết rồi sẽ tự đi mua băng vệ sinh, bây giờ Ngu Tân Cố mua về cho cô, cũng giúp cô đỡ rất nhiều phiền phức.
Có điều khi nghĩ đến việc Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều biết chuyện này, Ngu Thiền cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Lúc cô thay quần áo sạch sẽ xong thì ngoài phòng khách chỉ còn Ngu Tân Cố.
“Em không sao nữa rồi…”
Ngu Tân Cố ngước mắt nhìn cô, trách móc một hồi: “Em có chuyện gì sao không nói thẳng? Cứ phải ngại ngùng xoắn xuýt, tội gì phải chết vì sĩ diện!”
Vốn dĩ Ngu Thiền đang khó chịu, cô cảm thấy hôm nay mình vô cùng xấu hổ, nên nói với giọng giận dỗi: “Em không cần anh giúp! Anh muốn đi chơi thì đi đi, em muốn ngủ bù!”
Ngu Tân Cố cười khẩy: “Em nghĩ em còn có cơ hội ra ngoài chơi sao?”
Ngu Thiền: “...”
Khi nãy thấy anh mua băng vệ sinh cho mình về, trong lòng Ngu Thiền còn có chút biết ơn, nhưng bây giờ chút biết ơn đó đã tan thành mây khói.
Ngu Thiền mặt cắt không còn giọt máu, Ngu Tân Cố không dám dẫn cô ra ngoài nghịch tuyết. Nhưng nếu để cô ở lại homestay một mình thì có vẻ hơi quá đáng, vậy nên Ngu Tân Cố cũng chỉ đành buồn bực ở lại homestay với cô.
Ngu Thiền thấy vẻ mặt bực bội của anh cũng không định ngồi đây với anh, cô nói: “Em muốn đi ngủ, anh đừng ở đây làm phiền em!”
“Anh làm phiền em?” Ngu Tân Cố cáu đến nỗi bật cười.
Bùi Vân Sơ nấu xong nước gừng đường đỏ, lúc ra khỏi phòng bếp thì thấy hai anh em lại sắp cãi nhau, anh chạy lại khuyên nhủ: “Lão Ngu, cậu bớt cãi vã chút đi.”
Ngu Tân Cố đành phải nuốt cục tức về.
“Uống một chút nước đường đỏ đi.” Bùi Vân Sơ đưa ly nước cho Ngu Thiền.
Ngu Thiền nhấp hai ngụm, hơi cay, cũng hơi ngọt, khi uống xong cảm thấy bụng ấm áp, dễ chịu.
Cô khó chịu nên cả Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều không định đi nghịch tuyết.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, mặt trời vừa mọc, ánh nắng mùa đông có vẻ rất êm dịu khiến cho người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Trong lòng Ngu Thiền cũng thấy áy náy. Họ đã mua xong hết vé vào cửa, cũng mang cả dụng cụ trượt tuyết, đi xa một chuyến như vậy, nếu không đi chơi thì quả là đáng tiếc.
Ngu Thiền nói: “Anh ơi, chúng ta đi thôi! Em không sao đâu.”
Thật ra Bùi Vân Sơ cũng chẳng thấy quá tiếc nuối. Kiểu người như anh chẳng hề quá ham thích hay theo đuổi bất cứ điều gì, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, không giống như Ngu Tân Cố viết rõ từ tiếc nuối trên mặt.
Ngu Tân Cố ngước mắt nhìn: “Em thật sự không sao chứ? Em đừng gắng gượng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì em cũng không bị mắng đâu.”
“Không sao hết!”
Ngu Thiền đã học cấp hai, trong lớp có rất nhiều bạn học nữ đã đến kỳ kinh đầu tiên, Lâm Mạn cũng đã từng dạy cho cô nên dù cô ngây thơ nhưng vẫn biết một chút.
Tuy lúc thật sự trải qua vẫn hơi luống cuống và sợ hãi nhưng cô cũng không muốn Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố buồn chán ở lại với cô.
Bùi Vân Sơ suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, thời tiết hôm nay khá đẹp, em mặc nhiều quần áo vào, không được nghịch tuyết, lát nữa đi dạo trong khu đi dạo ngắm cảnh là được.”
“Vâng.”
Ngu Thiền mặc áo lông, đội mũ, đeo khăn quàng, trang bị đầy đủ. Bùi Vân Sơ cầm một chiếc áo khoác, đưa cho Ngu Thiền: “Ngoài trời lạnh, em khoác thêm cái này bên ngoài.”
Ngu Thiền vươn tay mặc áo khoác. Chiếc áo đó của Bùi Văn Sơ, vốn dĩ đó chỉ là một chiếc áo khoác bình thường nhưng khi Ngu Thiền mặc thì lại trông vừa dài vừa rộng giống như áo parka.
Tuy nhiên như thế vừa hay có thể che kín chân, vốn dĩ mấy cái quần giữ nhiệt cô mặc hôm nay đều bẩn cả rồi nên bây giờ cũng không mặc, quả thật hơi lạnh.
Bây giờ vừa hay áo khoác của Bùi Vân Sơ che kín.
Ngu Tân Cố nhìn từ trên xuống dưới, tấm tắc đánh giá: “Trông giống chim cánh cụt ghê.”
Ngu Thiền: “... Câu này nghe kiểu gì cũng như đang mắng chửi người khác.”
Ngu Tân Cố vừa vào khu ngắm cảnh đã đi chơi tuyết với đám người Tạ Lâm Hãn, còn Bùi Vân Sơ đi ngắm cảnh với Ngu Thiền.
Biết Ngu Thiền khó chịu nên hai người cũng không đi quá xa, họ tìm một nơi có tầm nhìn thoáng đãng rồi dừng lại nghỉ ngơi. Tuyết đọng trên ghế đã được người ta dọn sạch, Bùi Vân Sơ gỡ khăn quàng cổ xuống lót lên ghế: “Ngồi đi!”
Ngu Thiền lẳng lặng mà nhìn anh, mấy hôm nay cô cố tình tránh mặt anh nhưng khi gặp lại vẫn chẳng thể cầm lòng được.
Anh quá dịu dàng, quá săn sóc khiến người ta chỉ muốn vĩnh viễn sa vào.
“Nhìn anh làm gì? Ngồi đi!” Bùi Vân Sơ nhắc lại.
“Anh ơi, em không yếu đuối đến vậy, không cần lót khăn quàng cổ của anh đâu.”
Bùi Vân Sơ cười: “Em là công chúa nhỏ yêu dấu duy nhất của bọn anh. Khăn quàng cổ chỉ là vật chết, có thể mua lại sau, cơ thể của tiểu Thiền Thiền quan trọng hơn.”
Ngu Thiền bị anh ấn ngồi xuống.
“Hôm nay tiểu Thiền Thiền không thể trượt tuyết, vậy để anh đắp cho em một người tuyết nhé! Em thích người tuyết kiểu gì? Anh đắp cho em.”
Ngu Thiền nhìn gương mặt còn xán lạn hơn cả mặt trời của anh, cô cũng nở nụ cười, híp mắt: “Vậy em muốn nó giống như anh được không?”
“Được, để anh đắp cho em một người tuyết đẹp trai.” Bùi Vân Sơ đồng ý không chút khiêm tốn.
Anh còn đặc biệt chạy đi mua một cái xẻng, thùng con và mấy thứ nho nhỏ để trang trí, Ngu Thiền nhìn thấy cũng cảm thấy ngứa tay, cô và anh cùng nhau lấy xẻng đồ chơi xúc tuyết.
“Anh ơi, một người tuyết thì quá cô đơn, chúng ta nên đắp thêm một người tuyết nữa cho nó.”
Người bạn nhỏ thật nhạy cảm, Bùi Vân Sơ cũng theo ý cô: “Tiểu Thiền Thiền vẫn nghĩ rất chu đáo, vậy thì đắp hai con.”
Bùi Vân Sơ đắp hình dáng của người tuyết, còn Ngu Thiền lấy đồ trang trí đính mắt mũi miệng cho nó.
Hai người bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành người tuyết nhỏ.
Bùi Vân Sơ nhướng mày, hỏi Ngu Thiền: “Em thích không?”
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, như thể trùm lên một lớp ánh sáng, rạng rỡ đến chói mắt.
Ngu Thiền bị rung động đến ngây cả người, cô cảm thấy ánh nắng hôm nay thật dịu dàng, làm trái tim cô cũng thấy ngọt ngào: “Thích.”
“Đến đây, chúng ta chụp một bức ảnh kỷ niệm.”
Bùi Vân Sơ lấy điện thoại ra, giơ lên bằng một tay, đầu anh hơi nghiêng về phía Ngu Thiền.
Ngu Thiền cũng nghiêng đầu, đầu hai người tựa vào nhau, cười ngọt ngào nhìn màn hình.
Sau khi trở về từ núi tuyết, cũng là lúc công bố kết quả kỳ thi cuối kỳ. Lần này Ngu Thiền làm bài không tốt lắm, chỉ đứng thứ năm cả lớp, học bổng ít đi mấy nghìn khiến cô rất buồn rầu.
Tuy nhiên Lâm Mạn vẫn rất vui vẻ, bà cho cô tiền thưởng, cổ vũ cô tiếp tục cố gắng.
Kỳ nghỉ đông này cô không cần học bù nên có rất nhiều thời gian rảnh. Nhưng bây giờ Bùi Vân Sơ không cần phấn đấu để thi đại học nên Ngu Thiền cũng chẳng có cớ để kéo anh đến thư viện học.
Cũng may Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố là bạn thân, thường hay hẹn nhau dạo phố, chơi bóng, xem phim nên Ngu Thiền cũng có thể đi theo.
Trong lòng Ngu Thiền chất chứa tâm sự của của thiếu nữ ngây thơ nên cô thường giật dây Ngu Tân Cố gọi Bùi Vân Sơ cùng đi chơi.
Nháy mắt đã đến Ngày lễ tình nhân, Ngu Thiền lại tìm Ngu Tân Cố bóng gió: “Anh, Lễ tình nhân anh định làm gì vậy?”
“Lễ tình nhân liên quan quái gì đến anh! Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ!” Ngu Tân Cố cứ cảm thấy con nhóc kia đang cố ý chế nhạo anh còn độc thân: “Tiêu chuẩn của anh em cao lắm, không phải ai cũng có thể tùy tiện chấp nhận đâu.”
Ngu Thiền: “…”
Có mà chẳng ai để ý đến anh thì có.
Trừ khi mù!
“Vậy chúng ta hẹn anh ấy đi chơi đi, em nghe bạn cùng lớp nói trên quảng trường có một nhà hàng hải sản buffet ngon lắm, Lễ tình nhân sẽ bớt đông hơn.”
Ngu Tân Cố liếc nhìn cô đầy khinh thường: “Bùi Vân Sơ bận lắm! Không rảnh để ý đến con nhóc như em đâu!”
“Anh ấy bận cái gì?”
Ngu Tân Cố: “Lễ Tình Nhân ngoại trừ hẹn hò, em nói xem cậu ta còn có thể bận gì nữa?!”
Ngu Thiền cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, lòng cô nổi lên sóng gió dữ dội nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Anh ấy… Đang yêu?”
Hai từ đang yêu cứ như ngọn lửa bị đốt trong miệng, nóng đến mức cô chẳng thể nói rõ ràng.
“Chuyện này thì có gì lạ đâu.” Ngu Tân Cố nói: “Cậu ta bướm lả ong lơi, đi qua nghìn bụi hoa cũng chẳng dính một phiến lá. Không những trong khoa của bọn anh, mà các khoa khác cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất lẳng lơ của cậu ta…”
“Không phải thế!” Ngu Thiền lập tức phản đối, Ngu Tân Cố toàn nói phét, không thể tin anh.
“À, quên mất ở đây cũng có một người bị cậu ta đút canh mê hồn.” Ngu Tân Cố cực kỳ sung sướng khi nhìn thấy Ngu Thiền phát điên.
“Anh ghen tị với anh ấy!” Ngu Thiền thở phì phò nói.
“Ghen tị? Em nói rõ cho anh nghe? Cậu ta có gì để anh phải ghen tị?”
“Chỗ nào anh ấy cũng tốt hơn anh!”
Ngu Thiền bỏ lại một câu sau đó giận dỗi quay về phòng. Cô cảm thấy trong lòng vừa đau vừa chát, hơn nữa cô cũng nhận ra một sự thật đáng sợ: cô không thể chấp nhận Bùi Vân Sơ thích bất cứ người con gái nào khác.
Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy khó chịu, ghen ghét như một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim và lý trí của cô.
Cô tìm di động, gõ một câu: “Anh, anh có bạn gái rồi sao?”
Nhưng ngay lúc chuẩn bị gửi đi, cô lại chẳng có đủ can đảm, cuối cùng lại xóa dòng chữ đó.
Cô sợ phải đối mặt với vấn đề này.
Vì thế, cô sửa lại thành một tin nhắn uyển chuyển hơn: “Anh ơi, ngày kia là buổi chiếu đầu tiên của ‘Thành phố sao trời’, anh đi xem với em được không?”
Bùi Vân Sơ nhìn vẻ mặt của Ngu Tân Cố là hiểu, anh nói: “Cậu đi mua cho em ấy mấy thứ con gái hay dùng đi.”
“Tôi đợi ở đây, cậu đi đi.” Ngu Tân Cố rất không biết xấu hổ, nói.
Bùi Vân Sơ: “Cậu mẹ nó có phải là người hay không? Em gái tôi hay em gái cậu?”
“Chẳng phải con bé vẫn gọi cậu là anh còn gì?”
Bùi Vân Sơ: “…”
Quả nhiên là không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
“Đi cùng tôi, tôi mẹ nó đã từng mua bao giờ đâu, cũng chẳng biết phải mua gì.” Bùi Vân Sơ nói.
Đã mất mặt thì phải mất mặt cùng nhau.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ cùng đi ra ngoài, hai người cứ như kẻ trộm chọn một đống băng vệ sinh ở siêu thị. Ngu Tân Cố vội vàng đi tính tiền nhưng Bùi Vân Sơ lại kéo anh đi tìm đường đỏ.
“Mua đường đỏ làm gì?” Ngu Tân Cố nói.
“Nghe nói nước gừng đường đỏ có thể giảm bớt triệu chứng, tôi thấy sắc mặt tiểu Thiền trắng bệch, có khi con bé rất khó chịu, mua một chút về thử xem.” Bùi Vân Sơ giải thích.
“Vãi, tôi không nhận ra là cậu hiểu biết nhiều như thế đó!” Ngu Tân Cố nói với hàm ý khác: “Cậu có nhiều kinh nghiệm lắm sao?”
Bùi Vân Sơ đấm vào ngực anh ta một phát: “Ông đây vừa mới tra trên mạng.”
Vốn dĩ Ngu Thiền đang định đợi bọn họ đi hết rồi sẽ tự đi mua băng vệ sinh, bây giờ Ngu Tân Cố mua về cho cô, cũng giúp cô đỡ rất nhiều phiền phức.
Có điều khi nghĩ đến việc Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều biết chuyện này, Ngu Thiền cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Lúc cô thay quần áo sạch sẽ xong thì ngoài phòng khách chỉ còn Ngu Tân Cố.
“Em không sao nữa rồi…”
Ngu Tân Cố ngước mắt nhìn cô, trách móc một hồi: “Em có chuyện gì sao không nói thẳng? Cứ phải ngại ngùng xoắn xuýt, tội gì phải chết vì sĩ diện!”
Vốn dĩ Ngu Thiền đang khó chịu, cô cảm thấy hôm nay mình vô cùng xấu hổ, nên nói với giọng giận dỗi: “Em không cần anh giúp! Anh muốn đi chơi thì đi đi, em muốn ngủ bù!”
Ngu Tân Cố cười khẩy: “Em nghĩ em còn có cơ hội ra ngoài chơi sao?”
Ngu Thiền: “...”
Khi nãy thấy anh mua băng vệ sinh cho mình về, trong lòng Ngu Thiền còn có chút biết ơn, nhưng bây giờ chút biết ơn đó đã tan thành mây khói.
Ngu Thiền mặt cắt không còn giọt máu, Ngu Tân Cố không dám dẫn cô ra ngoài nghịch tuyết. Nhưng nếu để cô ở lại homestay một mình thì có vẻ hơi quá đáng, vậy nên Ngu Tân Cố cũng chỉ đành buồn bực ở lại homestay với cô.
Ngu Thiền thấy vẻ mặt bực bội của anh cũng không định ngồi đây với anh, cô nói: “Em muốn đi ngủ, anh đừng ở đây làm phiền em!”
“Anh làm phiền em?” Ngu Tân Cố cáu đến nỗi bật cười.
Bùi Vân Sơ nấu xong nước gừng đường đỏ, lúc ra khỏi phòng bếp thì thấy hai anh em lại sắp cãi nhau, anh chạy lại khuyên nhủ: “Lão Ngu, cậu bớt cãi vã chút đi.”
Ngu Tân Cố đành phải nuốt cục tức về.
“Uống một chút nước đường đỏ đi.” Bùi Vân Sơ đưa ly nước cho Ngu Thiền.
Ngu Thiền nhấp hai ngụm, hơi cay, cũng hơi ngọt, khi uống xong cảm thấy bụng ấm áp, dễ chịu.
Cô khó chịu nên cả Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều không định đi nghịch tuyết.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, mặt trời vừa mọc, ánh nắng mùa đông có vẻ rất êm dịu khiến cho người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Trong lòng Ngu Thiền cũng thấy áy náy. Họ đã mua xong hết vé vào cửa, cũng mang cả dụng cụ trượt tuyết, đi xa một chuyến như vậy, nếu không đi chơi thì quả là đáng tiếc.
Ngu Thiền nói: “Anh ơi, chúng ta đi thôi! Em không sao đâu.”
Thật ra Bùi Vân Sơ cũng chẳng thấy quá tiếc nuối. Kiểu người như anh chẳng hề quá ham thích hay theo đuổi bất cứ điều gì, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, không giống như Ngu Tân Cố viết rõ từ tiếc nuối trên mặt.
Ngu Tân Cố ngước mắt nhìn: “Em thật sự không sao chứ? Em đừng gắng gượng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì em cũng không bị mắng đâu.”
“Không sao hết!”
Ngu Thiền đã học cấp hai, trong lớp có rất nhiều bạn học nữ đã đến kỳ kinh đầu tiên, Lâm Mạn cũng đã từng dạy cho cô nên dù cô ngây thơ nhưng vẫn biết một chút.
Tuy lúc thật sự trải qua vẫn hơi luống cuống và sợ hãi nhưng cô cũng không muốn Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố buồn chán ở lại với cô.
Bùi Vân Sơ suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, thời tiết hôm nay khá đẹp, em mặc nhiều quần áo vào, không được nghịch tuyết, lát nữa đi dạo trong khu đi dạo ngắm cảnh là được.”
“Vâng.”
Ngu Thiền mặc áo lông, đội mũ, đeo khăn quàng, trang bị đầy đủ. Bùi Vân Sơ cầm một chiếc áo khoác, đưa cho Ngu Thiền: “Ngoài trời lạnh, em khoác thêm cái này bên ngoài.”
Ngu Thiền vươn tay mặc áo khoác. Chiếc áo đó của Bùi Văn Sơ, vốn dĩ đó chỉ là một chiếc áo khoác bình thường nhưng khi Ngu Thiền mặc thì lại trông vừa dài vừa rộng giống như áo parka.
Tuy nhiên như thế vừa hay có thể che kín chân, vốn dĩ mấy cái quần giữ nhiệt cô mặc hôm nay đều bẩn cả rồi nên bây giờ cũng không mặc, quả thật hơi lạnh.
Bây giờ vừa hay áo khoác của Bùi Vân Sơ che kín.
Ngu Tân Cố nhìn từ trên xuống dưới, tấm tắc đánh giá: “Trông giống chim cánh cụt ghê.”
Ngu Thiền: “... Câu này nghe kiểu gì cũng như đang mắng chửi người khác.”
Ngu Tân Cố vừa vào khu ngắm cảnh đã đi chơi tuyết với đám người Tạ Lâm Hãn, còn Bùi Vân Sơ đi ngắm cảnh với Ngu Thiền.
Biết Ngu Thiền khó chịu nên hai người cũng không đi quá xa, họ tìm một nơi có tầm nhìn thoáng đãng rồi dừng lại nghỉ ngơi. Tuyết đọng trên ghế đã được người ta dọn sạch, Bùi Vân Sơ gỡ khăn quàng cổ xuống lót lên ghế: “Ngồi đi!”
Ngu Thiền lẳng lặng mà nhìn anh, mấy hôm nay cô cố tình tránh mặt anh nhưng khi gặp lại vẫn chẳng thể cầm lòng được.
Anh quá dịu dàng, quá săn sóc khiến người ta chỉ muốn vĩnh viễn sa vào.
“Nhìn anh làm gì? Ngồi đi!” Bùi Vân Sơ nhắc lại.
“Anh ơi, em không yếu đuối đến vậy, không cần lót khăn quàng cổ của anh đâu.”
Bùi Vân Sơ cười: “Em là công chúa nhỏ yêu dấu duy nhất của bọn anh. Khăn quàng cổ chỉ là vật chết, có thể mua lại sau, cơ thể của tiểu Thiền Thiền quan trọng hơn.”
Ngu Thiền bị anh ấn ngồi xuống.
“Hôm nay tiểu Thiền Thiền không thể trượt tuyết, vậy để anh đắp cho em một người tuyết nhé! Em thích người tuyết kiểu gì? Anh đắp cho em.”
Ngu Thiền nhìn gương mặt còn xán lạn hơn cả mặt trời của anh, cô cũng nở nụ cười, híp mắt: “Vậy em muốn nó giống như anh được không?”
“Được, để anh đắp cho em một người tuyết đẹp trai.” Bùi Vân Sơ đồng ý không chút khiêm tốn.
Anh còn đặc biệt chạy đi mua một cái xẻng, thùng con và mấy thứ nho nhỏ để trang trí, Ngu Thiền nhìn thấy cũng cảm thấy ngứa tay, cô và anh cùng nhau lấy xẻng đồ chơi xúc tuyết.
“Anh ơi, một người tuyết thì quá cô đơn, chúng ta nên đắp thêm một người tuyết nữa cho nó.”
Người bạn nhỏ thật nhạy cảm, Bùi Vân Sơ cũng theo ý cô: “Tiểu Thiền Thiền vẫn nghĩ rất chu đáo, vậy thì đắp hai con.”
Bùi Vân Sơ đắp hình dáng của người tuyết, còn Ngu Thiền lấy đồ trang trí đính mắt mũi miệng cho nó.
Hai người bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành người tuyết nhỏ.
Bùi Vân Sơ nhướng mày, hỏi Ngu Thiền: “Em thích không?”
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, như thể trùm lên một lớp ánh sáng, rạng rỡ đến chói mắt.
Ngu Thiền bị rung động đến ngây cả người, cô cảm thấy ánh nắng hôm nay thật dịu dàng, làm trái tim cô cũng thấy ngọt ngào: “Thích.”
“Đến đây, chúng ta chụp một bức ảnh kỷ niệm.”
Bùi Vân Sơ lấy điện thoại ra, giơ lên bằng một tay, đầu anh hơi nghiêng về phía Ngu Thiền.
Ngu Thiền cũng nghiêng đầu, đầu hai người tựa vào nhau, cười ngọt ngào nhìn màn hình.
Sau khi trở về từ núi tuyết, cũng là lúc công bố kết quả kỳ thi cuối kỳ. Lần này Ngu Thiền làm bài không tốt lắm, chỉ đứng thứ năm cả lớp, học bổng ít đi mấy nghìn khiến cô rất buồn rầu.
Tuy nhiên Lâm Mạn vẫn rất vui vẻ, bà cho cô tiền thưởng, cổ vũ cô tiếp tục cố gắng.
Kỳ nghỉ đông này cô không cần học bù nên có rất nhiều thời gian rảnh. Nhưng bây giờ Bùi Vân Sơ không cần phấn đấu để thi đại học nên Ngu Thiền cũng chẳng có cớ để kéo anh đến thư viện học.
Cũng may Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố là bạn thân, thường hay hẹn nhau dạo phố, chơi bóng, xem phim nên Ngu Thiền cũng có thể đi theo.
Trong lòng Ngu Thiền chất chứa tâm sự của của thiếu nữ ngây thơ nên cô thường giật dây Ngu Tân Cố gọi Bùi Vân Sơ cùng đi chơi.
Nháy mắt đã đến Ngày lễ tình nhân, Ngu Thiền lại tìm Ngu Tân Cố bóng gió: “Anh, Lễ tình nhân anh định làm gì vậy?”
“Lễ tình nhân liên quan quái gì đến anh! Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ!” Ngu Tân Cố cứ cảm thấy con nhóc kia đang cố ý chế nhạo anh còn độc thân: “Tiêu chuẩn của anh em cao lắm, không phải ai cũng có thể tùy tiện chấp nhận đâu.”
Ngu Thiền: “…”
Có mà chẳng ai để ý đến anh thì có.
Trừ khi mù!
“Vậy chúng ta hẹn anh ấy đi chơi đi, em nghe bạn cùng lớp nói trên quảng trường có một nhà hàng hải sản buffet ngon lắm, Lễ tình nhân sẽ bớt đông hơn.”
Ngu Tân Cố liếc nhìn cô đầy khinh thường: “Bùi Vân Sơ bận lắm! Không rảnh để ý đến con nhóc như em đâu!”
“Anh ấy bận cái gì?”
Ngu Tân Cố: “Lễ Tình Nhân ngoại trừ hẹn hò, em nói xem cậu ta còn có thể bận gì nữa?!”
Ngu Thiền cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, lòng cô nổi lên sóng gió dữ dội nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Anh ấy… Đang yêu?”
Hai từ đang yêu cứ như ngọn lửa bị đốt trong miệng, nóng đến mức cô chẳng thể nói rõ ràng.
“Chuyện này thì có gì lạ đâu.” Ngu Tân Cố nói: “Cậu ta bướm lả ong lơi, đi qua nghìn bụi hoa cũng chẳng dính một phiến lá. Không những trong khoa của bọn anh, mà các khoa khác cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất lẳng lơ của cậu ta…”
“Không phải thế!” Ngu Thiền lập tức phản đối, Ngu Tân Cố toàn nói phét, không thể tin anh.
“À, quên mất ở đây cũng có một người bị cậu ta đút canh mê hồn.” Ngu Tân Cố cực kỳ sung sướng khi nhìn thấy Ngu Thiền phát điên.
“Anh ghen tị với anh ấy!” Ngu Thiền thở phì phò nói.
“Ghen tị? Em nói rõ cho anh nghe? Cậu ta có gì để anh phải ghen tị?”
“Chỗ nào anh ấy cũng tốt hơn anh!”
Ngu Thiền bỏ lại một câu sau đó giận dỗi quay về phòng. Cô cảm thấy trong lòng vừa đau vừa chát, hơn nữa cô cũng nhận ra một sự thật đáng sợ: cô không thể chấp nhận Bùi Vân Sơ thích bất cứ người con gái nào khác.
Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy khó chịu, ghen ghét như một ngọn lửa, thiêu đốt trái tim và lý trí của cô.
Cô tìm di động, gõ một câu: “Anh, anh có bạn gái rồi sao?”
Nhưng ngay lúc chuẩn bị gửi đi, cô lại chẳng có đủ can đảm, cuối cùng lại xóa dòng chữ đó.
Cô sợ phải đối mặt với vấn đề này.
Vì thế, cô sửa lại thành một tin nhắn uyển chuyển hơn: “Anh ơi, ngày kia là buổi chiếu đầu tiên của ‘Thành phố sao trời’, anh đi xem với em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.