Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 42:

Sương Nhiễm Y

14/08/2024

Ngu Thiền nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu tưởng tượng ra vô số tình huống, một lúc sau Bùi Vân Sơ mới trả lời cô: [Tiểu Thiền Thiền, ngày kia không được, lùi lại một ngày nữa đi!]

Tim Ngu Thiền hơi chùng xuống: [Tại sao không được?]

Một lúc sau đối phương gửi tới một tin nhắn thoại: “Ngày kia anh có việc, anh phải đi đón chị gái.”

Giọng điệu cực kỳ thản nhiên.

Lúc này tim Ngu Thiền đã chính thức chìm xuống tận đáy vực lạnh lẽo.

Cô còn định nói mình có thể đi đón chị gái đó với anh, sau đó cùng nhau đi xem phim nhưng nghĩ lại đúng là thảo mai quá.

Chu Lệ Lệ nói đúng, người dùng danh nghĩa anh em rồi hành động mập mờ, chỉ có là trà xanh đầy mưu mô thôi.

Ngu Thiền trả lời một chữ ‘ừm’ xong chẳng muốn nói chuyện tiếp nữa.

Cô không thể coi Bùi Vân Sơ là anh trai được nữa, tình cảm của cô với Bùi Vân Sơ biến chất rồi.

Đầu Ngu Thiền trở nên trống rỗng, sự ngột ngạt khó chịu trong lòng, làm thế nào cũng không vực lại được tinh thần như ban đầu.

Từ tối hôm qua Lâm Mạn đã thấy cảm xúc của Ngu Thiền bất thường, bà còn tưởng rằng cô bị ốm, nên hỏi: “Tiểu Thiền khó chịu ở đâu à?”

“Không ạ, không phải con khó chịu.”

“Nếu thấy khó chịu phải nói với mẹ đó, đừng cố nhịn.”

Ngu Tân Cố đi dép lê ra khỏi phòng tìm đồ ăn, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn, anh nói: “Nó mắc bệnh công chúa đó, đang giả vờ thôi.”

“Con mới giả vờ!” Lâm Mạn tức giận quát anh: “Em gái con sao vậy?”

Ngu Thiền cũng bị Ngu Tân Cố chọc tức, cái người này đúng là không nói được câu nào tử tế!

“Còn làm sao nữa, chắc chắn có người không làm theo ý nó nên bệnh công chúa lại tái phát rồi! Mẹ cho con 500 tệ, con sẽ giúp mẹ chữa khỏi cho nó.” Ngu Tân Cố mặt dày nói.

Lâm Mạn đoán có lẽ là hai anh em cãi nhau nên không vui, thế là bà rút 400 tệ ra đưa cho Ngu Tân Cố rồi đi đánh mạt chược.

Ngu Thiền tức giận đến trợn tròn mắt lườm Ngu Tân Cố: “Anh lại lấy em làm lá chắn để lừa tiền mẹ!”

“Ấy ấy ấy, đừng nói khó nghe nhe vậy chứ, anh đưa em đi xem phim nhé.” Ngu Tân Cố hèn hạ nói: “Nghe nói em muốn xem ‘Lâu Đài Trên Không Trung’ đúng không?”

Ngu Thiền chột dạ, cô cảm thấy bí mật nhỏ mà mình giấu diếm đã bị người khác phát hiện thì lên tiếng phản bác lại: “Ai bảo anh?”

“Không phải em nói với Bùi Vân Sơ à?” Ngu Tân Cố hỏi: “Cậu ta không đi cùng em thì anh đi, xem anh tốt với em chưa nè?”

Ngu Thiền không cảm động chút nào, ngược lại còn buồn bực hơn: “Sao cái gì anh ấy cũng nói với anh vậy?”

“Quan hệ của anh tốt, bọn anh là anh em tốt mà. Những tâm tư đó của em anh đều biết hết.” Vẻ mặt Ngu Tân Cố rất đắc ý.

Ngu Thiền: …

“Đi không? Anh bao em xem phim, dạo phố, ăn lẩu.”

“Không đi! Không muốn xem nữa!” Ngu Thiền nhíu mày, ghét bỏ nói.

“Hứ, không đi thì tôi, anh rủ anh Hãn đi.” Ngu Tân Cố gọi cho Tạ Lâm Hãn.

“Hứ! Anh cũng chỉ hẹn được các bạn nam đón lễ tình nhân với mình thôi!”

Tuy sự đả kích của câu nói này không lớn nhưng tính sỉ nhục lại rất cao. Ngu Tân Cố cảm thấy bản thân bị xúc phạm không nhẹ: “Nè, Ngu Thiền. Hôm nay em thiếu đòn đúng không, em tưởng anh không dám đánh em à?”

“Đúng là vậy mà.” Còn lâu Ngu Thiền mới sợ võ mồm của anh.



“Được, ít nhất anh còn tìm được bạn nam khác, tốt hơn em không có ai!”

Ngu Thiền tức muốn chết nhưng vì không muốn Ngu Tân Cố được hời nên cuối cùng cô vẫn ra ngoài với Ngu Tân Cố.

Hai anh em cô và Tạ Lâm Hãn tìm một quán ăn. Ngu Tân Cố muốn tới quảng trường Gia Đức ăn lẩu, Ngu Thiền tâm hồn như đang treo ngược cành cây đi theo sau bọn họ.

Lúc đi qua một cửa hàng điện thoại, Tạ Lâm Hãn và Ngu Tân Cố vào trong thay linh kiện, Ngu Thiền không có hứng thú nên ngồi trên ghế dài bên ngoài cửa hàng đợi họ.

Vì đợi quá chán nên cô dựa vào lan can, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Lễ tình nhân trùng vào dịp Tết nên chỗ nào cũng tràn ngập không khí vui vẻ, đến cả những người đi dạo phố cũng có đôi có cặp.

Đúng vào lúc này, thân ảnh Bùi Vân Sơ bỗng nhiên lọt vào tầm mắt cô. Anh ở đối diện tầng bên dưới, bên cạnh còn có một cô gái trẻ, hai người cười nói thân mật, cô gái đó còn kéo tay anh.

Ngu Thiền cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.

“Này, Ngu Thiền, đi thôi!”

Ngu Tân Cố và Tạ Lâm Hãn đi từ trong cửa hàng điện thoại ra, gọi cô rời đi.

Ngu Thiền đè nén cảm xúc đang không ngừng dâng trào của mình, đi theo Ngu Tân Cố.

Ba người đi vào một quán lẩu, lúc Ngu Thiền lấy nước chấm, cô vì tức giận mà đổ tới nửa bát giấm.

Ngu Tân Cố cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Em lấy nhiều giấm thế làm gì?”

“Thích ăn chua không được à!”

“Xí, anh thấy em đúng là một lọ giấm.”

Ngu Thiền chấm hai miếng thịt bò vào bát giấm, vị chua lan từ miệng đến tận đáy lòng.

Ngu Tân Cố còn cố ý hỏi cô: “Ngon không?”

Ngu Thiền: …

Ngu Thiền không muốn ăn, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh Bùi Vân Sơ và cô gái ăn mặc trưởng thành, thời thượng đó.

Cô không cam lòng, nhất định cô phải tự mình đi hỏi anh.

Ngu Thiền bước ra khỏi quán lẩu, lập tức gọi điện cho Bùi Vân Sơ.

Bùi Vân Sơ đã ngay lập tức bắt: “Có chuyện gì vậy tiểu Thiền Thiền?”

“Anh, anh đang ở đâu?”

“Ở quảng trường Gia Đức.”

“Hình như vừa nãy em nhìn thấy anh.”

“Hả? Em đang ở đâu?” Bùi Vân Sơ đi ra khỏi cửa hàng quần áo, nhìn xung quanh.

Chẳng bao lâu sau cô gái đó cũng đi ra ngoài, lục tìm đồ trong chiếc túi trên tay Bùi Vân Sơ. Bùi Vân Sơ không hề có ý định tránh đi, bầu không khí giữa bọn họ cực kỳ tự nhiên cùng thân mật, điều đó khiến Ngu Thiền bỗng nhiên mất can đảm.

“Em đi rồi.”

Ngu Thiền nói xong cúp điện thoại.

Bùi Vân Sơ hơi buồn bực: “Sao lại cúp máy vậy?”

“Ai vậy? Cô em gái mà em nhặt được đó à?” Bùi Tuyết cười, hỏi.

“Vâng.”

“Khi nào rảnh nào hẹn cô bé đó cho chị xem?”



“Để hôm khác!”

Bùi Tuyết đi vào trong quẹt thẻ thanh toán, Bùi Vân Sơ gửi cho Ngu Thiền một tin nhắn: [Tiểu Thiền Thiền, đi chơi vui vẻ nhé.]

Ngu Thiền trốn ở cửa thông gió cạnh WC, nước mắt không ngừng chảy. Cô cảm thấy mình như một con hề tự biên tự diễn, yêu một người sai thời điểm.

Trong quán lẩu, Ngu Tân Cố gọi điện thoại, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Con bé Ngu Thiền này, sao đi lâu vậy rồi còn chưa quay lại? Rơi xuống hố rồi à?”

“Có phải hôm nay tiểu Thiền có gì đó không bình thường không?” Tạ Lâm Hãn hỏi.

“Có ngày nào nó bình thường đâu!” Ngu Tân Cố nói: “Sao không nghe điện thoại vậy.”

“Tớ bảo này, hay là con bé yêu đương rồi?”

“Yêu đương? Con mắt nào của cậu thấy nó yêu đương?” Ngu Tân Cố rất ngạc nhiên về lời nói của Tạ Lâm Hãn: “Một con nhóc thì hiểu gì về yêu đương chứ!”

“Bây giờ bọn trẻ lớn nhanh lắm, mà tiểu Thiền cũng đã năm hai trung học rồi, học sinh cấp 2 biết thích người khác cũng là bình thường mà?” Tạ Lâm Hãn nói.

Ngu Tân Cố được anh ta nhắc nhở, khiến anh phần nào chắc chắn việc này hơn: “Vậy cậu cảm thấy con bé thích ai?”

“Đệt! Sao tớ biết được? Cậu mới là anh trai con bé, thế mà cậu chẳng quan tâm đến nó.”

Ngu Tân Cố: “Cái tính cách đụng tí là nổi giận đó của nó, chịu nói với tớ mới là lạ đó. Không được, tớ phải đi xem xem.”

Ngu Tân Cố gọi hai cuộc điện thoại nhưng Ngu Thiền vẫn không bắt máy, anh hơi lo lắng nên đi ra ngoài tìm.

Ngu Tân Cố tìm thấy Ngu Thiền ở chỗ cửa thông gió cạnh WC, anh hơi giận nói: “Em đi vệ sinh mà đi lâu thế, anh gọi điện em cũng không nghe…”

Ngu Tân Cố cằn nhằn nhưng khi đi tới, nhìn thấy khuôn mặt toàn là nước mắt của Ngu Thiền, những lời anh định nói lập tức nghẹn lại trong họng.

“Em làm sao vậy?”

Ngu Thiền chỉ biết khóc, cô chưa từng buồn như vậy, đau lòng không chịu được. Ngu Tân Cố thấy cô khóc như vậy, anh không biết phải làm sao. Anh bỗng nhớ tới lời của Tạ Lâm Hãn, hỏi: “Em thất tình à?”

Ngu Thiền đang chìm đắm trong sự đau khổ của bản thân nên không có tâm trạng để ý đến anh.

Ngu Tân Cố bực mình nói: “Vô dụng, thất tình thôi mà cũng khóc! Tên nhóc nào đá em, anh đánh cho nó một trận!”

“Có phải tên nhóc lần trước đưa ô cho em không?”

“Này, em đừng khóc nữa, nói gì đi.”

Ngu Tân Cố lúng túng, suy nghĩ rồi bước đến ôm cô. Cơ thể con gái khung xương nhỏ, lúc khóc giống như một con vật nhỏ bị thương, Ngu Tân Cố nháy mắt trở nên mềm lòng.

Lúc này nước mắt nước mũi của Ngu Thiền đều dính hết lên áo anh, cô khóc một lúc lâu mới ngừng.

“Bây giờ có thể nói cho anh biết có chuyện gì rồi chứ?” Ngu Tân Cố hỏi.

Ngu Thiền bình tĩnh lại, cảm thấy rất mất mặt: “Đồ của em bị trộm mất rồi.”

“Đồ gì? Anh đưa em đi báo cảnh sát.”

“Không tìm thấy.” Ngu Thiền lắc đầu: “Rơi vào hố xí rồi.”

Ngu Tân Cố: …

“Vậy anh mua cái khác cho em.” Hiếm khi Ngu Tân Cố hào phóng như vậy.

Ngu Thiền cúi đầu nói: “Không mua được nữa, em cũng không cần nữa.”

Ngu Tân Cố: “Không cần nữa còn khóc lóc đau lòng như vậy làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook