Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 43:

Sương Nhiễm Y

14/08/2024

Khóe mắt Ngu Thiền lại đỏ lên, Ngu Tân Cố thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi được rồi, mất thì mất thôi, cái cũ không đi thì sao cái mới đến được. Quay về ăn lẩu thôi, anh Hãn còn đang đợi chúng ta đó, anh lấy cho em bát nước chấm khác.”

Ngu Thiền gật đầu, hiếm khi ngoan ngoãn nắm tay anh quay về như vậy.

Tạ Lâm Hãn nhìn hai người một cái, anh ta cũng không hỏi nhiều. Ngu Thiền chẳng ăn được bao nhiêu, sau bữa ăn Ngu Tân Cố mua cho cô ít đồ ăn vặt mà cô thích rồi đưa cô đi xem phim.

Có điều bây giờ Ngu Thiền không muốn xem ‘Lâu Đài Trên Không Trung’ nữa: “Anh, em muốn xem phim kinh dị.”

Ngu Tân Cố: “Em chắc chứ?”

“Vâng.”

“Được, vậy xem ‘Ngôi Nhà Trên Đồi Ma Ám’, em đừng khóc vì sợ là được.” Ngu Tân Cố nói.

Tạ Lâm Hãn mua ba vé, sau đó mua bắp và nước ngọt cho Ngu Thiền.

Ngu Thiền tưởng rằng không ai xem phim kinh dị, không ngờ lại đông kín người xem, còn có rất nhiều đôi yêu nhau cũng đi xem phim ma. Sau khi bộ phim bắt đầu, tiếng hét của bọn họ còn đáng sợ hơn cả phim, các cô gái liên tục tỏ vẻ sợ hãi rồi nhào vào lòng các chàng trai.

Lúc này Ngu Thiền bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của việc các cặp đôi dẫn nhau đi xem phim ma rồi. Cô mới ăn được vài miếng bắp đã bị nội dung nhàm chán của bộ phim khiến cho buồn ngủ mà chớp chớp mắt.

Ngu Tân Cố bị hình ảnh máu me đột ngột hiện ra dọa cho một trận, sợ tới mức túm chặt lấy Tạ Lâm Hãn.

Anh quay đầu nhìn Ngu Thiền ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô nhóc này đã dựa vào ghế ngủ từ lúc nào không hay!

“Vẫn là tiểu Thiền giỏi, xem phim ma mà cũng ngủ được.” Tạ Lâm Hãn nói với Ngu Tân Cố.

Ngu Tân Cố: “Đáng lẽ không nên nghe nó, vừa rồi phải mua vé xem phim khoa học viễn tưởng mới đúng.”

Ba người ăn tối xong mới về nhà, Ngu Thiền nổi hứng chơi piano cả buổi, mãi tới khi Bùi Vân Sơ gọi điện đến cô mới dừng lại.

Ngu Thiền thấy chuông điện thoại reo mãi, cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm, nhấn nghe máy trước khi chuông tắt.

“Tiểu Thiền Thiền, anh ở dưới cổng nhà em, xuống lấy đồ nè.” Giọng điệu anh vẫn như trước, coi cô như em gái ruột mà đối xử.

Nhưng thái độ của Ngu Thiền lại không giống thế: “Cái gì vậy?”

“Xuống lấy thì biết.”

Ngu Thiền do dự một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi đi xuống cổng.

Bùi Vân Sơ đứng dưới ánh đèn đường màu vàng cam, toàn thân nhuộm một tầng ánh nhạt, giống như một chàng trai cô đơn lang thang đầu đường, trông rất nghệ thuật.

Tình cảm của Ngu Thiền đang bị xé rách thành hai nửa, một bên điên cuồng muốn tới gần anh, một bên lại khuyên nhủ chính mình phải tỉnh táo.

Dường như Bùi Vân Sơ biết cô đến, anh ngẩng đầu cười với cô, đôi mắt dịu dàng đó như nghiền nát sao trời.

“Cuối cùng tiểu Thiền cũng xuống rồi.”

Ngu Thiền không nói gì.

Bùi Vân Sơ đưa chiếc túi trên tay cho cô: “Hôm nay trông thấy quả cầu thủy tinh này rất đẹp, vậy nên anh tiện tay mua nó về cho em.”

Ngu Thiền: “Anh không phải bạn trai em, tặng quà cho em làm gì chứ?”

Bùi Vân Sơ ngây ra, sau đó không nhịn được mà bật cười: “Tiểu Thiền Thiền đúng là không có lương tâm, em còn nói sau này sẽ đối xử tốt với anh, vậy mà giờ đã bắt đầu chê anh rồi. Chẳng lẽ chỉ có bạn trai mới có tư cách tặng quà cho em à?”

Lòng Ngu Thiền chua xót, cô cảm thấy bản thân cực kỳ vô dụng, nói: “Anh cũng chẳng phải anh trai ruột của em, sao phải đối xử với em tốt như vậy?”

Bùi Vân Sơ bị cô chọc giận: “Được! Vậy sau này anh không tặng nữa.”

Ngu Thiền không phản bác.

Bùi Vân Sơ hết cách với cô: “Tiểu Thiền Thiền, anh đã làm gì khiến em không vui à? Sao hôm nay nói chuyện cáu kỉnh vậy.”



Ngu Thiền cúi đầu, lẩm bẩm: “Lăng nhăng.”

Đúng là Ngu Tân Cố hiểu cô hơn.

“Cái gì?” Bùi Vân Sơ cho rằng bản thân nghe nhầm: “Cái gì lăng nhăng?”

“Đi qua ngàn hoa, không bỏ sót lá.”

Bùi Vân Sơ giơ tay búng nhẹ lên trán cô: “Ai lăng nhăng? Em nói rõ cho anh.”

Ngu Thiền lùi về sau một bước, thuận miệng bán đứng Ngu Tân Cố: “Anh trai em nói.”

“Anh trai em mới lăng nhăng, em cứ nghe cậu ta chém gió đi!” Bùi Vân Sơ tức đến bật cười, anh đưa quà cho cô: “Cầm lấy, gần đây anh hơi bận, có lẽ thời gian tới anh không chơi với em được, hết bận anh lại chơi với em.”

Bùi Vân Sơ đoán chắc do hôm nay anh không đi xem phim với cô nên cô mới giận dỗi như vậy.

Ngu Thiền nhận lấy, hỏi: “Bận đi với chị gái đó à?”

“Ừ, coi như vậy.”

Ngu Thiền trở về phòng, cô mở quả cầu thủy tinh đó ra. Bên trong quả cầu thủy tinh là một thế giới giới cổ tích, có trăng có sao, có hoa tuyết có âm nhạc, vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng nó không phải thật, đó chỉ là một thế giới hư cấu.

Ngu Thiền cất quả cầu đó đi, sau đó bỏ hết tất cả những món đồ Bùi Vân Sơ tặng mình vào trong tủ.

Bây giờ lôi ra dọn dẹp cô mới phát hiện, hóa ra Bùi Vân Sơ đã tặng cô nhiều đồ như vậy, để chật cả mấy ngăn tủ lớn.

Anh thật sự đã coi cô như em gái ruột mà yêu thương.

Nhưng cô lại có tình cảm không nên có với anh.

Cuối cùng, Ngu Thiền mở hộp trang sức ra, trong đó đều là đồ trang sức của cô, hơn một nửa là Lâm Mạn mua cho cô, nửa còn lại là Bùi Vân Sơ tặng.

Bao gồm cả những chiếc vương miện công chúa và kẹp tóc hoa hướng dương nhỏ xinh đẹp.

Cô nhặt những thứ Bùi Vân Sơ tặng cô ra, đựng vào một chiếc túi rồi cất vào trong tủ, khóa lại.

Nếu anh đã coi cô là em gái ruột, vậy bắt đầu từ hôm nay cô cũng sẽ cố gắng hết sức diễn vai em gái!

Cô không nỡ làm tổn thương một người tốt như anh, vậy thì cô chỉ có thể tự mình gặm nhấm sự chua xót này.

Những ngày tiếp theo, Ngu Thiền không chủ động liên hệ với Bùi Vân Sơ nữa. Mà có vẻ như Bùi Vân Sơ cũng bận thật, anh cũng không liên lạc với cô.

Mãi tới lúc chuẩn bị khai giảng Bùi Vân Sơ mới gọi điện cho cô, bảo cô và Ngu Tân Cố cùng tham gia tiệc nướng ngoài trời.

Ngu Thiền còn tưởng rằng chỉ có mấy người họ tụ tập với nhau, không ngờ cô gái đó cũng tới. Cô gái đó đứng cạnh Bùi Vân Sơ, hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau nướng đồ ăn.

Ngu Thiền nháy mắt tan vỡ, cô dừng bước, bản thân không còn can đảm đi tiếp nữa.

“Anh, em muốn về.”

Ngu Tân Cố quay lại nhìn, thấy Ngu Thiền không đi, anh bực bội nói: “Đã đến nơi rồi sao tự dưng lại đòi về?”

“Đau bụng, không muốn ăn.”

Ngu Tân Cố: “Đúng là phiền phức! Vậy đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”

“Em không bị bệnh, về ngủ một giấc là được rồi.”

Ngu Tân Cố còn tưởng rằng cô tới tháng như lần trước, chỉ đành nói: “Vậy đợi anh nói với Bùi Vân Sơ một tiếng!”



Ngu Thiền quay người rời đi.

Bùi Vân Sơ cũng nhìn thấy hai người, anh đi tới hỏi Ngu Tân Cố: “Sao tiểu Thiền lại bỏ đi vậy?”

“Nó nói trong người khó chịu, tôi đưa nó về nhà đã.”

“Ốm à?” Bùi Vân Sơ nghe vậy thì dừng tay, đi theo Ngu Tân Cố.

“Hỏi con bé thì nó nói không ốm, có lẽ là mỗi tháng vài ngày của con gái thôi!”

Bùi Vân Sơ im lặng một lúc: “Còn chưa được một tháng mà? Sao mà là mấy ngày đó được?”

Ngu Tân Cố: …

“Vậy đi, cậu đi giúp chị tôi và mấy người Nhiếp Hải Thần, tôi đi xem tiểu Thiền.” Bùi Vân Sơ nói.

Ngu Thiền vừa chạy vừa khóc, sớm biết vậy cô đã không đến rồi. Cô không phải diễn viên, diễn xuất của cô quá kém, chỉ đóng giả làm em gái thôi cũng diễn chẳng ra sao.

“Tiểu Thiền!” Giọng nói của Bùi Vân Sơ truyền tới từ sau lưng, Ngu Thiền không dám dừng bước.

Thoáng chốc Bùi Vân Sơ đã đuổi kịp cô: “Chạy nhanh vậy làm gì, suýt nữa anh đã không đuổi kịp em.”

Ngu Thiền quay đầu đi, không để anh nhìn thấy mặt mình.

Giọng nói dịu dàng của anh khiến cô ảo tưởng rằng mình được nâng niu, cưng chiều trong lòng bàn tay.

Nhưng có lẽ loại yêu thương này của anh không chỉ dành cho cô mà còn giành cho những người khác nữa.

Cô đúng là tham lam, muốn có phần tình cảm có một không hai đó.

“Không sao, em hơi khó chịu nên muốn về ngủ thôi.” Ngu Thiền nói, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Khó chịu thật à?” Bùi Vân Sơ hỏi.

“Vâng.”

“Thật à?” Bùi Vân Sơ cúi đầu nhìn cô: “Em nhìn thẳng vào mắt anh nói.”

Ngu Thiền bị ép đến đường cùng: “Anh đừng tốt với em như vậy! Em sẽ ỷ lại vào anh mất!”

Cô gái nhỏ bật khóc kèm theo vẻ cầu xin khiến ngực Bùi Vân Sơ như bị gai đâm, anh không hiểu tại sao cảm xúc của cô lại dao động mãnh liệt như vậy: “Không sao! Em có thể mãi mãi ỷ lại vào anh.”

“Nhưng nhưng mà…” Ngu Thiền cắn môi: “Nhưng anh có bạn gái rồi!”

“Anh có bạn gái bao giờ? Sao anh không biết?” Bùi Vân Sơ sững sờ.

Ngu Thiền: ?

“Chị gái đó… Không phải à?”

“Đó là chị gái anh! Em nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Bùi Vân Sơ dở khóc dở cười nói.

Mặt Ngu Thiền đỏ bừng, cảm giác tủi thân trong lòng cũng vì câu nói đó mà biết mất, chuyển hết thành xấu hổ và ngượng ngùng.

Bùi Vân Sơ: “Vậy nên mấy hôm nay em không để ý đến anh là vì chuyện này hả?”

Ngu Thiền không dám thừa nhận.

“Không đúng, việc anh có bạn gái thì có đụng chạm gì tới em đâu?” Dường như Bùi Vân Sơ đã tìm ra được điểm mấu chốt.

Ngu Thiền sợ hãi, cô cảm thấy bí mật của mình đang bị vạch trần, hoảng sợ như sắp bị hành quyết.

Cô đảo mắt, dùng dáng vẻ cố tình gây sự và cây ngay không sợ chết đứng của trẻ nhỏ mà trả lời: “Tính chiếm hữu của em mạnh lắm, em không muốn có chị dâu sớm vậy đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook