Chương 19: Còn giận sao??
Mọt sách
18/12/2019
Hàn Phong cứ đứng nhìn mãi như thế, chẳng có chút nhút nhích gì. Lớp đã
không còn bàn trống, cả bọn trong lớp thấy vậy nên tốt bụng đi lấy giùm
anh một bộ bàn ghế. Hì hục khiêng về, rồi lau sạch sẽ, chỉ chỉ cho Hàn
Phong đó là ghế của anh. Xong việc, cả bọn quay về chỗ ngồi, tiếp tục
đón xem hành động của "hung thần mặt lạnh" kia.
Mãi đến khi cô giáo bộ môn tiếp bước vào lớp Hàn Phong mới nhích chân di chuyển, nói một tiếng "cảm ơn" với người đã lấy bàn ghế giúp, rồi lạnh mặt ngồi xuống.
Cái bàn Hàn Phong ngồi được đặt sau cái bàn của Hạ Tâm.
Hàn Phong trầm mặt nhìn chằm chằm cái gáy của Hạ Tâm, nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới, gục đầu xuống bàn, anh lấy một tay kê đầu còn tay kia vươn dài ra đụng tới góc áo của Hạ Tâm.
Hàn Phong nghịch ngợm chọt chọt Hạ Tâm, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới, được một lúc thì anh đã ngủ.
Cho đến lúc ra về, Hàn Phong vẫn ngủ li bì, Hạ Tâm một cái nhìn cũng không thèm cho, cất bước ra khỏi lớp. Hạ Tâm đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới học sinh ào ào ra về như ong vỡ tổ, được một lúc thì cũng thưa thớt ít dần đi. Đưa mắt nhìn xung quanh Hạ Tâm nhìn thấy một người, cô nở nụ cười tươi rồi cất bước đi về hướng người đó.
Tâm trạng Tâm Thanh Tịnh không được tốt lắm, chuyện bà ta gây chuyện ở tiệm bánh không thành kia, đã làm bà ta và chồng mình cãi nhau, thêm việc hiệu trưởng răn đe bà ta, Tâm Thanh Tịnh nghĩ rằng mình làm gì sai chứ, chỉ trách móc một đứa học sinh thì đã sao chứ??
Tâm Thanh Tịnh hỏi lí do nhưng hiệu trưởng không nói, chỉ kêu bà đừng dính líu hay mắng mỏ học sinh kia. Nếu bà ta còn gây họa thì ông sẽ mặc kệ, tới lúc đó tự bà ta gánh chịu không liên quan tới ông ta.
Tại sao??? Tại sao chứ??? Không hỏi được lí do, hiệu trưởng cứ nói bóng nói gió, Tâm Thanh Tịnh tức giận, khuôn mặt dữ tợn đi thẳng ra nhà xe của trường học.
Tâm Thanh Tịnh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, đồ mặc phải là đồ hiệu, nhà phải ở cho to, xe cũng là loại xe mắc nhất, cho dù ở bất kì đâu bà ta cũng làm cho mình cao thượng quý phái.
Đi tới chiếc xe mới của mình, nói là mới vì hầu như Tâm Thanh Tịnh thay xe như thay áo, tuần này xe này, tháng này xe kia,.... thay đổi liên tục, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ, khen ngợi mình, đó là điều mà bà ta đắc ý nhất.
Tâm Thanh Tịnh lấy chìa khóa xe trong túi sách thì phát hiện mình bỏ quên chìa khóa ở phòng giáo viên nên đành quay lại để lấy. Tìm thấy được chìa khóa nằm trong ngăn kéo, Tâm Thanh Tịnh đi ra nhưng không phải đi về mà đi vào phòng vệ sinh. Bà ta muốn dậm thêm phân són (son phấn) :)))
Mở cửa phòng vệ sinh ra, chưa kịp đóng lại thì Tâm Thanh Tịnh đã thấy trước mắt mình tối sầm lại, bà ta chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì cảm nhận được từng cơn đau đơn truyền đến trên thân thể của mình.
Tâm Thanh Tịnh la ó, mắng chửi đủ thứ: "Mày là ai lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai không!! Nói, ai sai mày tới, tao trả gấp đôi." Thấy người kia vẫn không ngừng đánh bà ta vội la lên: "Tao nói cho mày biết, ô dù của tao có thể giết chết mày dễ như chơi...... Aaaaaaaa......"
Hạ Tâm nghe xong thì đập mạnh hơn, lực cũng mạnh hơn.
Hừ! Dám ức hiếp bà à! Ô dù của bà có lớn thế nào bà đây cũng không sợ! Dám chọc giận bà thì chỉ có nước ăn đòn!
Hạ Tâm vừa đánh vừa khinh bỉ trong lòng, tiền sao, haha bà đây không thiếu.
Tâm Thanh Tịnh thấy đe dọa không được nên khóc lóc cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nữa.... đừng đánh nữa.... tha cho tôi... tôi có tiền... có rất nhiều tiền.... tôi cho mấy người hết... đừng đánh.... đừng đánh... đau quá... ô..ô...ô...."
Mặc cho Tâm Thanh Tịnh kêu la thế nào người kia vẫn cứ đánh "bụp" " bụp"
Lúc này trong lớp, Hàn Phong tỉnh giấc đưa tay quơ quơ phía trên, nhưng hoàn toàn không sờ được gì cả. Ngước mắt nhìn lên trên, trong lớp chẳng còn ai cả, cái người vô tâm kia cũng chẳng thấy đâu. Ra về mà cũng không thèm kêu anh dậy à, vẫn còn giận à, phải làm sao đây??
Bước ra khỏi lớp, đi xuống sân trường, đôi mắt Hàn Phong gợi lên ý cười, thì ra là vẫn đợi mình sao, vui quá đi!!!
Hạ Tâm thoải mái trong lòng rời khỏi nhà vệ sinh, haha thật đã tay aaaa....
Hạ Tâm thong thả đi dưới sân trường mọi buồn bực dường như cũng sắp tiêu tan, lúc này, có người nắm lấy tay cô. Hạ Tâm giật mình, cố giãy ra nhưng không được, cô quay đầu lại nhìn thấy rõ mặt người kia lạnh mặt nói: "Bỏ Ra!!"
Hàn Phong không buông còn nắm chặt hơn.
"Cậu có bệnh hả, nắm cái gì mà nắm, bỏ ra mau!!"
Hàn Phong thích thú: "Không buông. " Buông rồi cậu chạy mất thì tớ phải làm sao bây giờ!! Hàn Phong lôi cô đi thẳng một mạch ra cổng trường.
Ra đến cổng trường, họ đã nhìn thấy người tài xế quen thuộc, cung kính mở cửa để họ lên xe, sau đó lên ga chậm rãi về nhà.
Tay Hàn Phong vẫn nắm thật chặt tay Hạ Tâm kéo cô sát về phía mình, nhỏ giọng hỏi: "Còn giận sao??"
Hạ Tâm mặt lạnh quay mặt ra cửa sổ xe, hạ giọng nói: "Không, cậu nghĩ nhiều rồi."
Hàn Phong tâm tư rối bời, giận thật rồi, giận thật rồi, phải làm sao đây, phải làm sao đây????
Hàn Phong kéo kéo tay Hạ Tâm giải thích: "Sáng nay tớ có chút chuyện bận, không kịp báo với cậu, tớ xin lỗi, sau này tớ sẽ nói với cậu trước được không??"
Hạ Tâm nhìn nhìn cánh tay bị chọt chọt của mình nên gạt tay người kia ra, nhột lắm đó biết không hả, nhưng cô không nói ra chỉ tìm cách gạt ra rồi nói: "Nói với tớ làm gì, muốn làm gì là chuyện của cậu không liên quan đến tớ."
Hàn Phong nghe vậy, tiếp tục chọt chọt cánh tay Hạ Tâm giải thích tiếp: "Tiểu Tâm, cậu cũng biết tớ còn phải quản lí công ty mà, ba mẹ đã đi du lịch giao công ty lại cho tớ, tớ không muốn nhận cũng phải nhận."
Hạ Tâm vẫn không nói gì, Hàn Phong nói tiếp: "Tớ thật sự cũng không muốn như vậy mà, sau này cho dù có chuyện gì cũng báo cho cậu biết, sẽ không biến mất nữa, đừng giận nữa mà."
"Đập cũng đập rồi, Tâm Tâm tha lỗi cho tới đi có được không." Hàn Phong thấy Hạ Tâm không có động tĩnh gì bắt đầu bán manh.
Mãi đến khi cô giáo bộ môn tiếp bước vào lớp Hàn Phong mới nhích chân di chuyển, nói một tiếng "cảm ơn" với người đã lấy bàn ghế giúp, rồi lạnh mặt ngồi xuống.
Cái bàn Hàn Phong ngồi được đặt sau cái bàn của Hạ Tâm.
Hàn Phong trầm mặt nhìn chằm chằm cái gáy của Hạ Tâm, nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới, gục đầu xuống bàn, anh lấy một tay kê đầu còn tay kia vươn dài ra đụng tới góc áo của Hạ Tâm.
Hàn Phong nghịch ngợm chọt chọt Hạ Tâm, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới, được một lúc thì anh đã ngủ.
Cho đến lúc ra về, Hàn Phong vẫn ngủ li bì, Hạ Tâm một cái nhìn cũng không thèm cho, cất bước ra khỏi lớp. Hạ Tâm đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới học sinh ào ào ra về như ong vỡ tổ, được một lúc thì cũng thưa thớt ít dần đi. Đưa mắt nhìn xung quanh Hạ Tâm nhìn thấy một người, cô nở nụ cười tươi rồi cất bước đi về hướng người đó.
Tâm trạng Tâm Thanh Tịnh không được tốt lắm, chuyện bà ta gây chuyện ở tiệm bánh không thành kia, đã làm bà ta và chồng mình cãi nhau, thêm việc hiệu trưởng răn đe bà ta, Tâm Thanh Tịnh nghĩ rằng mình làm gì sai chứ, chỉ trách móc một đứa học sinh thì đã sao chứ??
Tâm Thanh Tịnh hỏi lí do nhưng hiệu trưởng không nói, chỉ kêu bà đừng dính líu hay mắng mỏ học sinh kia. Nếu bà ta còn gây họa thì ông sẽ mặc kệ, tới lúc đó tự bà ta gánh chịu không liên quan tới ông ta.
Tại sao??? Tại sao chứ??? Không hỏi được lí do, hiệu trưởng cứ nói bóng nói gió, Tâm Thanh Tịnh tức giận, khuôn mặt dữ tợn đi thẳng ra nhà xe của trường học.
Tâm Thanh Tịnh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, đồ mặc phải là đồ hiệu, nhà phải ở cho to, xe cũng là loại xe mắc nhất, cho dù ở bất kì đâu bà ta cũng làm cho mình cao thượng quý phái.
Đi tới chiếc xe mới của mình, nói là mới vì hầu như Tâm Thanh Tịnh thay xe như thay áo, tuần này xe này, tháng này xe kia,.... thay đổi liên tục, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ, khen ngợi mình, đó là điều mà bà ta đắc ý nhất.
Tâm Thanh Tịnh lấy chìa khóa xe trong túi sách thì phát hiện mình bỏ quên chìa khóa ở phòng giáo viên nên đành quay lại để lấy. Tìm thấy được chìa khóa nằm trong ngăn kéo, Tâm Thanh Tịnh đi ra nhưng không phải đi về mà đi vào phòng vệ sinh. Bà ta muốn dậm thêm phân són (son phấn) :)))
Mở cửa phòng vệ sinh ra, chưa kịp đóng lại thì Tâm Thanh Tịnh đã thấy trước mắt mình tối sầm lại, bà ta chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì cảm nhận được từng cơn đau đơn truyền đến trên thân thể của mình.
Tâm Thanh Tịnh la ó, mắng chửi đủ thứ: "Mày là ai lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai không!! Nói, ai sai mày tới, tao trả gấp đôi." Thấy người kia vẫn không ngừng đánh bà ta vội la lên: "Tao nói cho mày biết, ô dù của tao có thể giết chết mày dễ như chơi...... Aaaaaaaa......"
Hạ Tâm nghe xong thì đập mạnh hơn, lực cũng mạnh hơn.
Hừ! Dám ức hiếp bà à! Ô dù của bà có lớn thế nào bà đây cũng không sợ! Dám chọc giận bà thì chỉ có nước ăn đòn!
Hạ Tâm vừa đánh vừa khinh bỉ trong lòng, tiền sao, haha bà đây không thiếu.
Tâm Thanh Tịnh thấy đe dọa không được nên khóc lóc cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nữa.... đừng đánh nữa.... tha cho tôi... tôi có tiền... có rất nhiều tiền.... tôi cho mấy người hết... đừng đánh.... đừng đánh... đau quá... ô..ô...ô...."
Mặc cho Tâm Thanh Tịnh kêu la thế nào người kia vẫn cứ đánh "bụp" " bụp"
Lúc này trong lớp, Hàn Phong tỉnh giấc đưa tay quơ quơ phía trên, nhưng hoàn toàn không sờ được gì cả. Ngước mắt nhìn lên trên, trong lớp chẳng còn ai cả, cái người vô tâm kia cũng chẳng thấy đâu. Ra về mà cũng không thèm kêu anh dậy à, vẫn còn giận à, phải làm sao đây??
Bước ra khỏi lớp, đi xuống sân trường, đôi mắt Hàn Phong gợi lên ý cười, thì ra là vẫn đợi mình sao, vui quá đi!!!
Hạ Tâm thoải mái trong lòng rời khỏi nhà vệ sinh, haha thật đã tay aaaa....
Hạ Tâm thong thả đi dưới sân trường mọi buồn bực dường như cũng sắp tiêu tan, lúc này, có người nắm lấy tay cô. Hạ Tâm giật mình, cố giãy ra nhưng không được, cô quay đầu lại nhìn thấy rõ mặt người kia lạnh mặt nói: "Bỏ Ra!!"
Hàn Phong không buông còn nắm chặt hơn.
"Cậu có bệnh hả, nắm cái gì mà nắm, bỏ ra mau!!"
Hàn Phong thích thú: "Không buông. " Buông rồi cậu chạy mất thì tớ phải làm sao bây giờ!! Hàn Phong lôi cô đi thẳng một mạch ra cổng trường.
Ra đến cổng trường, họ đã nhìn thấy người tài xế quen thuộc, cung kính mở cửa để họ lên xe, sau đó lên ga chậm rãi về nhà.
Tay Hàn Phong vẫn nắm thật chặt tay Hạ Tâm kéo cô sát về phía mình, nhỏ giọng hỏi: "Còn giận sao??"
Hạ Tâm mặt lạnh quay mặt ra cửa sổ xe, hạ giọng nói: "Không, cậu nghĩ nhiều rồi."
Hàn Phong tâm tư rối bời, giận thật rồi, giận thật rồi, phải làm sao đây, phải làm sao đây????
Hàn Phong kéo kéo tay Hạ Tâm giải thích: "Sáng nay tớ có chút chuyện bận, không kịp báo với cậu, tớ xin lỗi, sau này tớ sẽ nói với cậu trước được không??"
Hạ Tâm nhìn nhìn cánh tay bị chọt chọt của mình nên gạt tay người kia ra, nhột lắm đó biết không hả, nhưng cô không nói ra chỉ tìm cách gạt ra rồi nói: "Nói với tớ làm gì, muốn làm gì là chuyện của cậu không liên quan đến tớ."
Hàn Phong nghe vậy, tiếp tục chọt chọt cánh tay Hạ Tâm giải thích tiếp: "Tiểu Tâm, cậu cũng biết tớ còn phải quản lí công ty mà, ba mẹ đã đi du lịch giao công ty lại cho tớ, tớ không muốn nhận cũng phải nhận."
Hạ Tâm vẫn không nói gì, Hàn Phong nói tiếp: "Tớ thật sự cũng không muốn như vậy mà, sau này cho dù có chuyện gì cũng báo cho cậu biết, sẽ không biến mất nữa, đừng giận nữa mà."
"Đập cũng đập rồi, Tâm Tâm tha lỗi cho tới đi có được không." Hàn Phong thấy Hạ Tâm không có động tĩnh gì bắt đầu bán manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.