Chương 20: Tâm Tâm, tớ sai rồi,...
Mọt sách
18/12/2019
Hàn Phong nắm lấy bàn tay Hạ Tâm bắt đầu vẽ vòng tròn nơi lòng bàn tay cô.
"Tâm Tâm~~~~~, tớ sai rồi mà, tha lỗi cho tớ đi có được không~~" Hàn Phong miệng thì nói tay thì không yên phận, hết vẽ vòng tròn thì lại chọt làm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hạ Tâm rùng mình một cái, nghe Hàn Phong nói mà nổi hết cả da gà da vịt lên.
Nhột... nhột quá....giờ rút tay về có được không, cầm gì mà chặt thế không biết??
Cứ chọt chọt vẽ vẽ không biết nhột à? Cô nhột lắm đấy có biết không hả?!
Có chịu thôi đi hay không hả! !
Hồi nãy Hàn Phong chọt chọt thật ra cũng vẽ vòng vòng nơi cánh tay, chỗ đó còn chịu được, bây giờ lại ngay lòng bàn tay, một lúc thì Hạ Tâm chịu được nhưng chỉ trong chốc lát: "Buông ra!!"
Hàn Phong: "Không Buông, cậu hết giận thì tớ sẽ buông."
Hạ Tâm nín cười đến muốn nghẹt thở, thử rút tay ra nhưng không được: "Được được, mau mau buông ra đừng làm nữa... tớ không giận... không giận nữa mà.... buông ra đi."
Hàn Phong nghe vậy trong lòng đầy hớn hở, nhưng vẫn không ngừng động tác của mình, hỏi: "Thật sao! Thật sự không còn giận sao??"
Hạ Tâm không muốn giằng co nữa, vội vàng nói: "Thật, thật mà, tớ tha thứ cho cậu, không giận nữa.... buông ra đi.."
Hàn Phong nghe vậy, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, Hạ Tâm ngước mắt nhìn lên, không biết làm sao mà lúc này Hạ Tâm không nói nên lời.
Cô muốn mắng tên khốn kiếp này, mắc mớ gì lại xoa đầu cô, Hạ Tâm muốn gạt cái tay trên đỉnh đầu mình xuống, gương mặt quen thuộc kia đã nhìn không biết bao nhiêu lần, chả hiểu sao cô bất chợt nuốt lại câu muốn chửi kia.
Hạ Tâm không hiểu sao lúc này nhìn Hàn Phong tim cô đập rất nhanh như muốn thoát ra khỏi ngực mình vậy. Gương mặt anh cách cô rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương bạc hà trên người tên này, rất dễ ngửi, mái tóc cắt gọn gàng, khóe miệng cong cong tuy không phải là rộ lên nhưng thật sự rất cuốn hút, thật sự rất là đẹp.
Hạ Tâm như bị hớp hồn nhìn mà không chớp mắt cô cứ nhìn mãi như thế cho đến khi.... "A" Hạ Tâm la thật lớn, đưa tay xoa xoa cái trán của mình.
Chưa kịp mắng thì Hàn Phong nói:" Vậy là được rồi, đi thôi vào nhà nào."
Hừ hừ, hình tượng làm cái quái gì, có ăn được không, có quan trọng không? Không quan trọng bằng việc phải làm cho tiểu Tâm hết giận. Trên đầu Hàn Phong bây giờ chỉ toàn bông hoa đang nở không còn là vẻ âm u lúc sáng nữa.
Hạ Tâm nhìn ra cửa sổ không biết xe đã dừng từ lúc nào rồi, cửa xe bên cạnh mở ra, Hạ Tâm nhìn ra lại một nữa cô lại bị đơ. Người con trai đứng ngoài xe rất cao, ánh nắng hơi chói làm cô phải nhíu mắt lại, cô nhìn thấy cánh tay người ấy chìa ra với cô. Các ngón tay thon dài nhìn rất đẹp, Hạ tâm không hề biết tay người này lại đẹp thế, các khớp xương rõ ràng, bất chợt Hạ Tâm muốn sờ thử.
Nói là làm Hạ Tâm đưa tay sờ sờ nắm nắm, xoay qua xoay lại xem xét từng chút một, bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ không dính chút bụi bẩn nào, Hạ Tâm chìm đắm trong đó cho đến khi có người kêu cô: "Tâm Tâm xuống xe nào, cậu muốn sờ bao lâu cũng được."
Hạ Tâm giật mình, lập tức buông tay người kia ra, nhanh chóng ra khỏi xe, chạy nhanh vào nhà.
Hạ Tâm hơi oán giận bản thân mình, ở cùng nhau bao lâu rồi chứ nhìn nhau không biết bao nhiêu là lần, có khi đã chai lun rồi, vậy mà..... Hạ Tâm ơi là Hạ Tâm cái đồ chết bầm này!!!! Đúng là không có tiền đồ mà!!
Hạ Tâm vốn là người đam mê cái đẹp, nhưng mà mọi thứ sẽ được cô phân ra rõ ràng, cô không bao giờ muốn biểu hiện quá mức ra như thế!!!
Hạ Tâm vò đầu bức tóc, tại sao cô lại hành động ngu xuẩn như vậy, thật mất mặt mà!!
Hạ Tâm đi thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại, cô phải đi tắm mới được, tắm để bình tĩnh lại nào!!
Khác với tâm trạng của Hạ Tâm, Hàn Phong vẫn đứng yên một chỗ, anh nhìn nhìn bàn tay mình, Hàn Phong đang rất phân vân, hôm nay anh được Tâm Tâm chủ động sờ nắm tay nên hơi bất ngờ, bình thường thì chỉ anh nắm tay cô thôi.
Vậy mà lần này cô lại chủ động, hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hàn Phong vui không tả nổi, anh nghĩ chắc có lẽ hôm nay anh sẽ không rửa tay đâu. Tâm trạng vui vẻ cất bước đi vào nhà họ Hạ, anh phải kêu người chuẩn bị các món ngon cho Hạ Tâm mới được.
Hạ Tâm tắm xong, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, cô hơi đói nên đi xuống lầu kiếm đồ ăn. Hạ Tâm cũng chả lạ lẫm gì khi người nọ xuất hiện trong nhà, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hôm nay có thật là nhiều món ăn cô thích nha.
Hạ Tâm ăn xong mặc kệ người kia ra phòng khách xem tivi, bật kênh mình thích sau đó nằm ườn ra, được một lúc thì cô ngồi dậy bắt đầu gọt táo để ăn.
Chỉ mới gọt được một nửa trái táo thì dao đã bị lấy mất, Hạ Tâm đưa mắt nhìn theo lại bị thu hút bởi bàn tay của người kia, thật sự quá đẹp.
Hạ Tâm tự thức tỉnh chính mình, không nhìn nữa mà tiếp tục xem tivi. Hàn Phong gọt táo xong cắt ra thành miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Hạ Tâm. Vừa chăm chú xem tivi Hạ Tâm rất tự nhiên đưa tay lấy táo mà ăn. Hàn Phong bất giác mỉm cười, đưa tay với lấy cuốn sách bắt đầu đọc.
Hàn Phong và Hạ Tâm mỗi người một việc, không ai quấy rầy ai, cả căn phòng chỉ vang lên tiếng của tivi.
Ngồi được một lúc thì Hạ Tâm phát hiện có gì đó là lạ quay qua nói với người kia.
"Nè, trễ rồi sao không về đi, ở đây làm cái gì?"
Hàn Phong bình tĩnh trả lời: "Ở đây giám sát cậu. Hoàn thành nhiệm vụ ba mẹ cậu giao."
"Tùy." Hạ Tâm hừ một tiếng, liếc Hàn Phong, xoay người đi lên phòng.
Hàn Phong thấy Hạ Tâm đi rồi thì tắt tivi, đi lên phòng mà người giúp việc đã dọn sẵn.
"Tâm Tâm~~~~~, tớ sai rồi mà, tha lỗi cho tớ đi có được không~~" Hàn Phong miệng thì nói tay thì không yên phận, hết vẽ vòng tròn thì lại chọt làm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hạ Tâm rùng mình một cái, nghe Hàn Phong nói mà nổi hết cả da gà da vịt lên.
Nhột... nhột quá....giờ rút tay về có được không, cầm gì mà chặt thế không biết??
Cứ chọt chọt vẽ vẽ không biết nhột à? Cô nhột lắm đấy có biết không hả?!
Có chịu thôi đi hay không hả! !
Hồi nãy Hàn Phong chọt chọt thật ra cũng vẽ vòng vòng nơi cánh tay, chỗ đó còn chịu được, bây giờ lại ngay lòng bàn tay, một lúc thì Hạ Tâm chịu được nhưng chỉ trong chốc lát: "Buông ra!!"
Hàn Phong: "Không Buông, cậu hết giận thì tớ sẽ buông."
Hạ Tâm nín cười đến muốn nghẹt thở, thử rút tay ra nhưng không được: "Được được, mau mau buông ra đừng làm nữa... tớ không giận... không giận nữa mà.... buông ra đi."
Hàn Phong nghe vậy trong lòng đầy hớn hở, nhưng vẫn không ngừng động tác của mình, hỏi: "Thật sao! Thật sự không còn giận sao??"
Hạ Tâm không muốn giằng co nữa, vội vàng nói: "Thật, thật mà, tớ tha thứ cho cậu, không giận nữa.... buông ra đi.."
Hàn Phong nghe vậy, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, Hạ Tâm ngước mắt nhìn lên, không biết làm sao mà lúc này Hạ Tâm không nói nên lời.
Cô muốn mắng tên khốn kiếp này, mắc mớ gì lại xoa đầu cô, Hạ Tâm muốn gạt cái tay trên đỉnh đầu mình xuống, gương mặt quen thuộc kia đã nhìn không biết bao nhiêu lần, chả hiểu sao cô bất chợt nuốt lại câu muốn chửi kia.
Hạ Tâm không hiểu sao lúc này nhìn Hàn Phong tim cô đập rất nhanh như muốn thoát ra khỏi ngực mình vậy. Gương mặt anh cách cô rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương bạc hà trên người tên này, rất dễ ngửi, mái tóc cắt gọn gàng, khóe miệng cong cong tuy không phải là rộ lên nhưng thật sự rất cuốn hút, thật sự rất là đẹp.
Hạ Tâm như bị hớp hồn nhìn mà không chớp mắt cô cứ nhìn mãi như thế cho đến khi.... "A" Hạ Tâm la thật lớn, đưa tay xoa xoa cái trán của mình.
Chưa kịp mắng thì Hàn Phong nói:" Vậy là được rồi, đi thôi vào nhà nào."
Hừ hừ, hình tượng làm cái quái gì, có ăn được không, có quan trọng không? Không quan trọng bằng việc phải làm cho tiểu Tâm hết giận. Trên đầu Hàn Phong bây giờ chỉ toàn bông hoa đang nở không còn là vẻ âm u lúc sáng nữa.
Hạ Tâm nhìn ra cửa sổ không biết xe đã dừng từ lúc nào rồi, cửa xe bên cạnh mở ra, Hạ Tâm nhìn ra lại một nữa cô lại bị đơ. Người con trai đứng ngoài xe rất cao, ánh nắng hơi chói làm cô phải nhíu mắt lại, cô nhìn thấy cánh tay người ấy chìa ra với cô. Các ngón tay thon dài nhìn rất đẹp, Hạ tâm không hề biết tay người này lại đẹp thế, các khớp xương rõ ràng, bất chợt Hạ Tâm muốn sờ thử.
Nói là làm Hạ Tâm đưa tay sờ sờ nắm nắm, xoay qua xoay lại xem xét từng chút một, bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ không dính chút bụi bẩn nào, Hạ Tâm chìm đắm trong đó cho đến khi có người kêu cô: "Tâm Tâm xuống xe nào, cậu muốn sờ bao lâu cũng được."
Hạ Tâm giật mình, lập tức buông tay người kia ra, nhanh chóng ra khỏi xe, chạy nhanh vào nhà.
Hạ Tâm hơi oán giận bản thân mình, ở cùng nhau bao lâu rồi chứ nhìn nhau không biết bao nhiêu là lần, có khi đã chai lun rồi, vậy mà..... Hạ Tâm ơi là Hạ Tâm cái đồ chết bầm này!!!! Đúng là không có tiền đồ mà!!
Hạ Tâm vốn là người đam mê cái đẹp, nhưng mà mọi thứ sẽ được cô phân ra rõ ràng, cô không bao giờ muốn biểu hiện quá mức ra như thế!!!
Hạ Tâm vò đầu bức tóc, tại sao cô lại hành động ngu xuẩn như vậy, thật mất mặt mà!!
Hạ Tâm đi thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại, cô phải đi tắm mới được, tắm để bình tĩnh lại nào!!
Khác với tâm trạng của Hạ Tâm, Hàn Phong vẫn đứng yên một chỗ, anh nhìn nhìn bàn tay mình, Hàn Phong đang rất phân vân, hôm nay anh được Tâm Tâm chủ động sờ nắm tay nên hơi bất ngờ, bình thường thì chỉ anh nắm tay cô thôi.
Vậy mà lần này cô lại chủ động, hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hàn Phong vui không tả nổi, anh nghĩ chắc có lẽ hôm nay anh sẽ không rửa tay đâu. Tâm trạng vui vẻ cất bước đi vào nhà họ Hạ, anh phải kêu người chuẩn bị các món ngon cho Hạ Tâm mới được.
Hạ Tâm tắm xong, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, cô hơi đói nên đi xuống lầu kiếm đồ ăn. Hạ Tâm cũng chả lạ lẫm gì khi người nọ xuất hiện trong nhà, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hôm nay có thật là nhiều món ăn cô thích nha.
Hạ Tâm ăn xong mặc kệ người kia ra phòng khách xem tivi, bật kênh mình thích sau đó nằm ườn ra, được một lúc thì cô ngồi dậy bắt đầu gọt táo để ăn.
Chỉ mới gọt được một nửa trái táo thì dao đã bị lấy mất, Hạ Tâm đưa mắt nhìn theo lại bị thu hút bởi bàn tay của người kia, thật sự quá đẹp.
Hạ Tâm tự thức tỉnh chính mình, không nhìn nữa mà tiếp tục xem tivi. Hàn Phong gọt táo xong cắt ra thành miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Hạ Tâm. Vừa chăm chú xem tivi Hạ Tâm rất tự nhiên đưa tay lấy táo mà ăn. Hàn Phong bất giác mỉm cười, đưa tay với lấy cuốn sách bắt đầu đọc.
Hàn Phong và Hạ Tâm mỗi người một việc, không ai quấy rầy ai, cả căn phòng chỉ vang lên tiếng của tivi.
Ngồi được một lúc thì Hạ Tâm phát hiện có gì đó là lạ quay qua nói với người kia.
"Nè, trễ rồi sao không về đi, ở đây làm cái gì?"
Hàn Phong bình tĩnh trả lời: "Ở đây giám sát cậu. Hoàn thành nhiệm vụ ba mẹ cậu giao."
"Tùy." Hạ Tâm hừ một tiếng, liếc Hàn Phong, xoay người đi lên phòng.
Hàn Phong thấy Hạ Tâm đi rồi thì tắt tivi, đi lên phòng mà người giúp việc đã dọn sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.