Chương 21: Nỗi buồn vì bị cấm ăn vặt
Mọt sách
18/12/2019
Hạ Tâm lên phòng, nghịch điện thoại một chút rồi bắt đầu ngủ trưa, cô ngủ một mạch cho đến chiều.
Thức dậy đi xuống phòng khách lại bật tivi lên xem tiếp, được một lúc cô hơi buồn miệng nên thay đồ ra siêu thị mua đồ ăn vặt mà mình thích.
Khoai tây, gà rán, nước ngọt,....... Cô mua đủ các loại thức ăn nhanh. Xách hai túi đồ ăn thật to trở về, Hạ Tâm tiếp tục làm tổ trên sô pha tiếp tục xem tivi. Người giúp việc trong nhà ai làm việc nấy cũng chẳng mấy quan tâm đến cô.
Hạ Tâm ăn được một nữa thì tất cả các món đồ đó đột nhiên bị gom lại, bỏ vào một cái bao to rồi bị mang đi. Sự việc diễn ra hơi nhanh nên cô không phản ứng kịp, tới khi bị gom hết đồ rồi cô mới lên tiếng được: "Nè, nè, cậu mang đi đâu vậy hả, tớ còn chưa ăn xong mà!"
Hạ Tâm tức tốc chạy theo giành lại đồ ăn nhưng Hàn Phong đã nhanh tay đưa cho người giúp việc đi vứt rồi.
Hàn Phong nhắc nhở cô: "Mấy món này không tốt cho sức khỏe, cậu không nên ăn nhiều, muốn ăn gì thì kêu dì Tú làm cho." Dì Tú xử lý việc trong nhà xong rồi bây giờ đã trở lại làm việc.
Hạ Tâm uất ức: "Nhưng tớ thèm mà, ăn một chút có sao đâu."
Hàn Phong nghe vậy đáp: "Tớ thấy cậu mua cũng nhiều, chắc nãy giờ ăn được cũng kha khá rồi, mấy món còn lại bỏ đi là được."
Hạ Tâm: "Nhưng đây là đồ tớ mua!! Cậu không được phép vứt đi như vậy!"
Hàn Phong: "Ba mẹ cậu đã giao cậu cho tớ, cho nên cậu phải nghe tớ."
Hạ Tâm: "Không nên lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt đấy!!"
Hàn Phong: "Vậy không vứt, chia cho người giúp việc ăn."
Hạ Tâm cạn lời lười cãi tiếp, chỉ ừ ừ cho qua chuyện, muốn ăn nữa thì mua lúc nào cũng được, không cần lo lắng, nhưng câu nói tiếp theo làm cô tức giận.
Hàn Phong nói rằng: "Sau này cậu ăn gì đều phải nói cho tớ biết, tớ đồng ý thì cậu mới được ăn, biết chưa??"
Hạ Tâm bực mình: "Biết cái gì mà biết, ăn gì uống gì là quyền của tớ cậu không được can thiệp vào."
Hàn Phong khẽ nhếch môi đáp:" Tớ thích."
Hạ Tâm kiềm chế tâm trạng muốn đánh người lại... : "Bộ cậu thích là có thể làm được sao, bà đây thách cậu đó.. haha"
Hàn Phong nhếch môi: "Cậu có tiền sao?"
Hạ Tâm mặt đen như đít nồi....
Hạ Tâm cô thực sự quá ngây thơ rồi, bình thường ăn sáng thì có người lo, đi học thì có người chở nên cô không cần bỏ tiền đi xe, mua gì thì xin tiền bà Hạ là được,... nhưng mà lúc này bà Hạ đã đi du lịch rồi, cô biết phải xin ai đây.
Trong ví Hạ Tâm có rất nhiều thẻ, muốn đổi tiền ra cũng được, nhưng mà tất cả thẻ của cô đã bị chặn hết rồi, không biết cái tên Phong thúi kia nói gì với anh cô, mà bây giờ cô xin mở thẻ cho thì nhất quyết không cho. Hạ Tâm làm nũng các kiểu Hạ Dực vẫn kiên quyết không đồng ý.
Hạ Tâm khóc thành một dòng sông huhuhu.....
Cứ thế một tháng trôi qua, Hạ Tâm không được ăn một cái gà rán nào, snack cũng không, nước ngọt càng không thể.
Có lần Hạ Tâm từng chất vấn Hàn Phong về vụ này, cô muốn tên đần kia phải nói với anh cô, để anh cô mở thẻ cho cô, Hạ Tâm muốn cầu xin ông bà Hạ giúp cũng vô ích. Hạ Tâm gọi cả chục cuộc, hầu như ngày nào cũng gọi nhưng toàn là tiếng nói của chị gái thân yêu nào đó mà thôi.
Lúc Hạ Tâm chất vấn thì Hàn Phong cứ một câu đòi bằng chứng, hai là chứng cứ: "Cậu có bằng chứng không, cậu không có bằng chứng thì đừng có nói bậy, biết chưa??"
Hạ Tâm thật sự bất lực quá rồi, một tháng nay cô chỉ đi học rồi về nhà, ăn cơm xem tivi, tối đến thì lại làm bài tập ở những cuốn sách nâng cao, giáo trình học bình thường cô đã tự học qua lâu rồi và cũng đã nắm chắc, Hạ Tâm chỉ biết tìm niềm vui qua các loại bài tập nâng cao này và một số game giải trí mà thôi.
Hạ Tâm không thích giao du kết thân với một ai, nói chuyện qua lại hai ba câu thì cô nồng nhiệt tiếp đãi, nhưng để thân thiết với một người nào đó, gọi là bạn thật sự cô chẳng có ai, chỉ có mỗi tên Phong đần kia mà thôi. Nhưng hắn đâu phải con gái đâu chứ, Hạ Tâm không thể tâm sự gì cả, chuyện mà mỗi đứa con gái gặp phải khi ở tuổi dậy thì nó như thế nào Hạ Tâm đâu thể nói với Hàn Phong được. Chuyện như thế rất tế nhị không thể nói không thể nói được.
Cũng không thể cùng nhau nói về một idol nào đó hay một cuốn ngôn tình vừa mới đọc xong muốn chia sẻ, những thứ này mà nói với Phong đần thì haha chỉ có nước bị cười vào mặt. Cô đâu có ngu mà đi tìm nhục.
Aaaaaaaa thật là muốn có một cô bạn quá đi mà~~
Hạ Tâm cứ thế buồn tủi từ ngày nay sang ngày khác, đi học về nhà, chơi game,... thật sự rất chán, cô muốn ăn mấy món cô thích lắm cơ, nhưng mà cô không có cách nào cả.
Lên lớp cũng muốn kết bạn với cô nàng ngồi kế bên lắm mà khổ nổi là cô nàng cứ ngủ miết nên Hạ Tâm chẳng nói được câu nào.
Vào một ngày đẹp trời, cuối cùng Hạ Tâm cũng thoát khỏi Hàn Phong vì Hàn Phong còn có việc phải xử lý.
Hạ Tâm về nhà trước, bắt đầu dụ dỗ người giúp việc mua đồ ăn vặt cho mình.
Hạ Tâm mặt đầy lưu manh nói với người giúp việc: "Này em gái~~"
Người giúp việc giật mình quay đầu lại: "Tiểu thư gọi em."
Hạ Tâm đi đến ép cô gái vào tường, chơi đòn kabedon, nắm cằm cô gái lên: "Người đẹp, có thể mua cho tôi vài món ăn nhanh không~~"
Người giúp việc đỏ mặt nói: "Không... Không được đâu, thiếu gia Hàn Phong đã căn dặn không cho tiểu thư ăn những thứ không dinh dưỡng."
"Em nói xem ai là chủ của em, tôi hay là tên khốn Hàn Phong kia." Hạ Tâm mặt dán sác vào.
Người người giúp việc mặt càng đỏ hơn: "Nhưng.... Nhưng...."
"Em có thấy tôi càng ngày càng gầy đi không? Chỉ vì em nghe lời tên đó." Hạ Tâm làm vẻ mặt đau khổ."
Người giúp việc kia không chịu được mị lực của Hạ Tâm nên đành giơ tay đầu hàng: "Vậy... Vậy chỉ được một bịch bánh thôi."
Hạ Tâm mặt đầy mong chờ gật gật đâu.
Cuối cùng... Cuối cùng cô cũng có được một bịch snack, đúng vậy chỉ một bịch thôi, không hơn không kém. Hạ Tâm vui vẻ xé snack nhét đầy vào họng nhai rồm rộp.
Nghĩ đến tên khốn kia cô hận thật sự hận hận lắm cơ.... aaaaa nếu cô để dành tiền thì tốt quá rồi. Hạ Tâm cũng có tiền tiết kiệm riêng nhưng ngặc nỗi cô đã bỏ vào hết tâm huyết của mình rồi.. huhu
( là tâm huyết gì mọi người từ từ sẽ rõ ahihi cùng mọt đón chờ nha....))
Thức dậy đi xuống phòng khách lại bật tivi lên xem tiếp, được một lúc cô hơi buồn miệng nên thay đồ ra siêu thị mua đồ ăn vặt mà mình thích.
Khoai tây, gà rán, nước ngọt,....... Cô mua đủ các loại thức ăn nhanh. Xách hai túi đồ ăn thật to trở về, Hạ Tâm tiếp tục làm tổ trên sô pha tiếp tục xem tivi. Người giúp việc trong nhà ai làm việc nấy cũng chẳng mấy quan tâm đến cô.
Hạ Tâm ăn được một nữa thì tất cả các món đồ đó đột nhiên bị gom lại, bỏ vào một cái bao to rồi bị mang đi. Sự việc diễn ra hơi nhanh nên cô không phản ứng kịp, tới khi bị gom hết đồ rồi cô mới lên tiếng được: "Nè, nè, cậu mang đi đâu vậy hả, tớ còn chưa ăn xong mà!"
Hạ Tâm tức tốc chạy theo giành lại đồ ăn nhưng Hàn Phong đã nhanh tay đưa cho người giúp việc đi vứt rồi.
Hàn Phong nhắc nhở cô: "Mấy món này không tốt cho sức khỏe, cậu không nên ăn nhiều, muốn ăn gì thì kêu dì Tú làm cho." Dì Tú xử lý việc trong nhà xong rồi bây giờ đã trở lại làm việc.
Hạ Tâm uất ức: "Nhưng tớ thèm mà, ăn một chút có sao đâu."
Hàn Phong nghe vậy đáp: "Tớ thấy cậu mua cũng nhiều, chắc nãy giờ ăn được cũng kha khá rồi, mấy món còn lại bỏ đi là được."
Hạ Tâm: "Nhưng đây là đồ tớ mua!! Cậu không được phép vứt đi như vậy!"
Hàn Phong: "Ba mẹ cậu đã giao cậu cho tớ, cho nên cậu phải nghe tớ."
Hạ Tâm: "Không nên lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt đấy!!"
Hàn Phong: "Vậy không vứt, chia cho người giúp việc ăn."
Hạ Tâm cạn lời lười cãi tiếp, chỉ ừ ừ cho qua chuyện, muốn ăn nữa thì mua lúc nào cũng được, không cần lo lắng, nhưng câu nói tiếp theo làm cô tức giận.
Hàn Phong nói rằng: "Sau này cậu ăn gì đều phải nói cho tớ biết, tớ đồng ý thì cậu mới được ăn, biết chưa??"
Hạ Tâm bực mình: "Biết cái gì mà biết, ăn gì uống gì là quyền của tớ cậu không được can thiệp vào."
Hàn Phong khẽ nhếch môi đáp:" Tớ thích."
Hạ Tâm kiềm chế tâm trạng muốn đánh người lại... : "Bộ cậu thích là có thể làm được sao, bà đây thách cậu đó.. haha"
Hàn Phong nhếch môi: "Cậu có tiền sao?"
Hạ Tâm mặt đen như đít nồi....
Hạ Tâm cô thực sự quá ngây thơ rồi, bình thường ăn sáng thì có người lo, đi học thì có người chở nên cô không cần bỏ tiền đi xe, mua gì thì xin tiền bà Hạ là được,... nhưng mà lúc này bà Hạ đã đi du lịch rồi, cô biết phải xin ai đây.
Trong ví Hạ Tâm có rất nhiều thẻ, muốn đổi tiền ra cũng được, nhưng mà tất cả thẻ của cô đã bị chặn hết rồi, không biết cái tên Phong thúi kia nói gì với anh cô, mà bây giờ cô xin mở thẻ cho thì nhất quyết không cho. Hạ Tâm làm nũng các kiểu Hạ Dực vẫn kiên quyết không đồng ý.
Hạ Tâm khóc thành một dòng sông huhuhu.....
Cứ thế một tháng trôi qua, Hạ Tâm không được ăn một cái gà rán nào, snack cũng không, nước ngọt càng không thể.
Có lần Hạ Tâm từng chất vấn Hàn Phong về vụ này, cô muốn tên đần kia phải nói với anh cô, để anh cô mở thẻ cho cô, Hạ Tâm muốn cầu xin ông bà Hạ giúp cũng vô ích. Hạ Tâm gọi cả chục cuộc, hầu như ngày nào cũng gọi nhưng toàn là tiếng nói của chị gái thân yêu nào đó mà thôi.
Lúc Hạ Tâm chất vấn thì Hàn Phong cứ một câu đòi bằng chứng, hai là chứng cứ: "Cậu có bằng chứng không, cậu không có bằng chứng thì đừng có nói bậy, biết chưa??"
Hạ Tâm thật sự bất lực quá rồi, một tháng nay cô chỉ đi học rồi về nhà, ăn cơm xem tivi, tối đến thì lại làm bài tập ở những cuốn sách nâng cao, giáo trình học bình thường cô đã tự học qua lâu rồi và cũng đã nắm chắc, Hạ Tâm chỉ biết tìm niềm vui qua các loại bài tập nâng cao này và một số game giải trí mà thôi.
Hạ Tâm không thích giao du kết thân với một ai, nói chuyện qua lại hai ba câu thì cô nồng nhiệt tiếp đãi, nhưng để thân thiết với một người nào đó, gọi là bạn thật sự cô chẳng có ai, chỉ có mỗi tên Phong đần kia mà thôi. Nhưng hắn đâu phải con gái đâu chứ, Hạ Tâm không thể tâm sự gì cả, chuyện mà mỗi đứa con gái gặp phải khi ở tuổi dậy thì nó như thế nào Hạ Tâm đâu thể nói với Hàn Phong được. Chuyện như thế rất tế nhị không thể nói không thể nói được.
Cũng không thể cùng nhau nói về một idol nào đó hay một cuốn ngôn tình vừa mới đọc xong muốn chia sẻ, những thứ này mà nói với Phong đần thì haha chỉ có nước bị cười vào mặt. Cô đâu có ngu mà đi tìm nhục.
Aaaaaaaa thật là muốn có một cô bạn quá đi mà~~
Hạ Tâm cứ thế buồn tủi từ ngày nay sang ngày khác, đi học về nhà, chơi game,... thật sự rất chán, cô muốn ăn mấy món cô thích lắm cơ, nhưng mà cô không có cách nào cả.
Lên lớp cũng muốn kết bạn với cô nàng ngồi kế bên lắm mà khổ nổi là cô nàng cứ ngủ miết nên Hạ Tâm chẳng nói được câu nào.
Vào một ngày đẹp trời, cuối cùng Hạ Tâm cũng thoát khỏi Hàn Phong vì Hàn Phong còn có việc phải xử lý.
Hạ Tâm về nhà trước, bắt đầu dụ dỗ người giúp việc mua đồ ăn vặt cho mình.
Hạ Tâm mặt đầy lưu manh nói với người giúp việc: "Này em gái~~"
Người giúp việc giật mình quay đầu lại: "Tiểu thư gọi em."
Hạ Tâm đi đến ép cô gái vào tường, chơi đòn kabedon, nắm cằm cô gái lên: "Người đẹp, có thể mua cho tôi vài món ăn nhanh không~~"
Người giúp việc đỏ mặt nói: "Không... Không được đâu, thiếu gia Hàn Phong đã căn dặn không cho tiểu thư ăn những thứ không dinh dưỡng."
"Em nói xem ai là chủ của em, tôi hay là tên khốn Hàn Phong kia." Hạ Tâm mặt dán sác vào.
Người người giúp việc mặt càng đỏ hơn: "Nhưng.... Nhưng...."
"Em có thấy tôi càng ngày càng gầy đi không? Chỉ vì em nghe lời tên đó." Hạ Tâm làm vẻ mặt đau khổ."
Người giúp việc kia không chịu được mị lực của Hạ Tâm nên đành giơ tay đầu hàng: "Vậy... Vậy chỉ được một bịch bánh thôi."
Hạ Tâm mặt đầy mong chờ gật gật đâu.
Cuối cùng... Cuối cùng cô cũng có được một bịch snack, đúng vậy chỉ một bịch thôi, không hơn không kém. Hạ Tâm vui vẻ xé snack nhét đầy vào họng nhai rồm rộp.
Nghĩ đến tên khốn kia cô hận thật sự hận hận lắm cơ.... aaaaa nếu cô để dành tiền thì tốt quá rồi. Hạ Tâm cũng có tiền tiết kiệm riêng nhưng ngặc nỗi cô đã bỏ vào hết tâm huyết của mình rồi.. huhu
( là tâm huyết gì mọi người từ từ sẽ rõ ahihi cùng mọt đón chờ nha....))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.