Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ
Chương 42: Lần Đầu Gặp Nữ Chính
Yến Tam Nguyệt
20/10/2024
Tô Chiêu Chiêu chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ là nữ chính?
Chẳng lẽ lúc này họ đã gặp nhau rồi?
Hay là đã xem mắt rồi?
Diệp Thư Lan mỉm cười, “Đồng chí Cố lúc nào thì về vậy?”
“Hôm qua.”
Hai người đứng đối diện nói chuyện, nhìn thật đẹp mắt! Tô Chiêu Chiêu ôm thau ngắm nhìn, lúc này cô đi qua có phải là không thích hợp không?
Cố Hành nhìn thấy cô, vẫy tay.
Diệp Thư Lan quay đầu lại, Tô Chiêu Chiêu cuối cùng cũng nhìn thấy mặt cô ấy.
Quả nhiên là nữ chính, thật xinh đẹp!
Nhìn là biết từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, nào giống cô, đen nhẻm, gầy gò, chẳng có gì để nhìn.
Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa thì tự ti, cô cũng là một thiếu nữ yêu cái đẹp mà!
Người ta xõa tóc, cô cũng xõa tóc, sao cô không có khăn tay buộc tóc?
May mà không có gương, nếu không lúc này cô chắc chắn trông như con ma nữ.
“Vị này là?” Diệp Thư Lan nghe Vu Tuệ Tâm nói đã biết tình hình gia đình của Cố Hành, lúc đầu nhìn thấy Cố Hành đỡ một cậu bé, cũng không nghĩ nhiều, tưởng là con cái nhà ai trong quân đội, khi nhìn thấy Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm thì nghi ngờ.
Nhà đồng chí Cố còn có họ hàng sao?
Sao không nghe chị Vu nói nhỉ?
Không phải nói người nhà đều không còn nữa sao?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng trên mặt Diệp Thư Lan vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười này khi nghe thấy Cố Niệm gọi ba thì cứng đờ trên mặt.
Trẻ con rất nhạy cảm, nhìn thấy chị gái xinh đẹp nói chuyện với ba, vội vàng thay mẹ mình tuyên bố chủ quyền.
Cố Hành nghe con gái gọi, cười đáp: “Ừ, đói chưa?”
Cố Niệm gật đầu, mau đi ăn cơm thôi.
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Diệp Thư Lan.
Xin lỗi cô nhé nữ chính, thế giới này không thể phát triển theo như trong sách được.
Cô đã đến, hiện tại cô là Tô Chiêu Đệ, cô phải vì hai đứa con này mà tranh thủ quyền lợi cho chúng.
Cũng phải sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cố Hành gật đầu chào tạm biệt Diệp Thư Lan, dẫn vợ con rời đi.
Họ vừa đi, trong phòng tắm nước nóng lại chui ra một người, người đi ra chính là Vu Tuệ Tâm.
Nhìn thấy Diệp Thư Lan, cô ta vừa định gọi, thì theo ánh mắt của cô ấy nhìn thấy bóng lưng của Cố Hành cùng vợ con.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, sao lại để bọn họ bắt gặp chứ?
Biết vậy đã bảo Thư Lan tắm lâu thêm chút nữa, đây là chuyện gì vậy trời!
Vu Tuệ Tâm thở dài, “Thư Lan à, tôi còn chưa kịp nói với cô.”
Diệp Thư Lan thu hồi tầm mắt, “Đồng chí Cố có vợ con rồi.”
“Trước đây thật sự là không có, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giới thiệu người đàn ông có vợ con cho cô.” Vu Tuệ Tâm đảm bảo, “Tôi cũng là hôm qua mới biết…” Kéo Diệp Thư Lan về nhà mình, “Đi, đến nhà tôi ngồi chơi, tôi từ từ nói cho cô nghe.”
“Nữ đồng chí xinh đẹp vừa rồi sao anh không giới thiệu cho chúng em làm quen?”
Nhà ăn cách đó không xa, chỉ vài bước chân là đến, đợi Cố Hành lấy cơm xong trở về, Tô Chiêu Chiêu liền hỏi.
“Cô ấy là người của đoàn văn công, họ Diệp.” Còn tên gì thì Cố Hành không nhớ rõ.
Vậy là đúng rồi.
Nữ chính quả thật là người của đoàn văn công, trong sách có nhắc đến, nữ chính được điều động đến đoàn văn công mới thành lập của quân đội, không lâu sau thì xem mắt kết hôn với nam chính.
Lúc này nữ chính đã đến quân đội, vậy thì chứng tỏ đoàn văn công đã thành lập.
Trong sách không miêu tả nhiều về việc trước và sau nam nữ chính xem mắt, chủ yếu là viết về cuộc sống sau hôn nhân.
Cho nên, nam nữ chính trước khi xem mắt rốt cuộc có gặp mặt hay không thì cô không rõ.
“Chỉ biết người ta họ Diệp? Tên gì cũng không biết?” Tô Chiêu Chiêu cười như có như không.
Chẳng lẽ lúc này họ đã gặp nhau rồi?
Hay là đã xem mắt rồi?
Diệp Thư Lan mỉm cười, “Đồng chí Cố lúc nào thì về vậy?”
“Hôm qua.”
Hai người đứng đối diện nói chuyện, nhìn thật đẹp mắt! Tô Chiêu Chiêu ôm thau ngắm nhìn, lúc này cô đi qua có phải là không thích hợp không?
Cố Hành nhìn thấy cô, vẫy tay.
Diệp Thư Lan quay đầu lại, Tô Chiêu Chiêu cuối cùng cũng nhìn thấy mặt cô ấy.
Quả nhiên là nữ chính, thật xinh đẹp!
Nhìn là biết từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, nào giống cô, đen nhẻm, gầy gò, chẳng có gì để nhìn.
Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa thì tự ti, cô cũng là một thiếu nữ yêu cái đẹp mà!
Người ta xõa tóc, cô cũng xõa tóc, sao cô không có khăn tay buộc tóc?
May mà không có gương, nếu không lúc này cô chắc chắn trông như con ma nữ.
“Vị này là?” Diệp Thư Lan nghe Vu Tuệ Tâm nói đã biết tình hình gia đình của Cố Hành, lúc đầu nhìn thấy Cố Hành đỡ một cậu bé, cũng không nghĩ nhiều, tưởng là con cái nhà ai trong quân đội, khi nhìn thấy Tô Chiêu Chiêu và Cố Niệm thì nghi ngờ.
Nhà đồng chí Cố còn có họ hàng sao?
Sao không nghe chị Vu nói nhỉ?
Không phải nói người nhà đều không còn nữa sao?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng trên mặt Diệp Thư Lan vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười này khi nghe thấy Cố Niệm gọi ba thì cứng đờ trên mặt.
Trẻ con rất nhạy cảm, nhìn thấy chị gái xinh đẹp nói chuyện với ba, vội vàng thay mẹ mình tuyên bố chủ quyền.
Cố Hành nghe con gái gọi, cười đáp: “Ừ, đói chưa?”
Cố Niệm gật đầu, mau đi ăn cơm thôi.
Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Diệp Thư Lan.
Xin lỗi cô nhé nữ chính, thế giới này không thể phát triển theo như trong sách được.
Cô đã đến, hiện tại cô là Tô Chiêu Đệ, cô phải vì hai đứa con này mà tranh thủ quyền lợi cho chúng.
Cũng phải sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cố Hành gật đầu chào tạm biệt Diệp Thư Lan, dẫn vợ con rời đi.
Họ vừa đi, trong phòng tắm nước nóng lại chui ra một người, người đi ra chính là Vu Tuệ Tâm.
Nhìn thấy Diệp Thư Lan, cô ta vừa định gọi, thì theo ánh mắt của cô ấy nhìn thấy bóng lưng của Cố Hành cùng vợ con.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, sao lại để bọn họ bắt gặp chứ?
Biết vậy đã bảo Thư Lan tắm lâu thêm chút nữa, đây là chuyện gì vậy trời!
Vu Tuệ Tâm thở dài, “Thư Lan à, tôi còn chưa kịp nói với cô.”
Diệp Thư Lan thu hồi tầm mắt, “Đồng chí Cố có vợ con rồi.”
“Trước đây thật sự là không có, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giới thiệu người đàn ông có vợ con cho cô.” Vu Tuệ Tâm đảm bảo, “Tôi cũng là hôm qua mới biết…” Kéo Diệp Thư Lan về nhà mình, “Đi, đến nhà tôi ngồi chơi, tôi từ từ nói cho cô nghe.”
“Nữ đồng chí xinh đẹp vừa rồi sao anh không giới thiệu cho chúng em làm quen?”
Nhà ăn cách đó không xa, chỉ vài bước chân là đến, đợi Cố Hành lấy cơm xong trở về, Tô Chiêu Chiêu liền hỏi.
“Cô ấy là người của đoàn văn công, họ Diệp.” Còn tên gì thì Cố Hành không nhớ rõ.
Vậy là đúng rồi.
Nữ chính quả thật là người của đoàn văn công, trong sách có nhắc đến, nữ chính được điều động đến đoàn văn công mới thành lập của quân đội, không lâu sau thì xem mắt kết hôn với nam chính.
Lúc này nữ chính đã đến quân đội, vậy thì chứng tỏ đoàn văn công đã thành lập.
Trong sách không miêu tả nhiều về việc trước và sau nam nữ chính xem mắt, chủ yếu là viết về cuộc sống sau hôn nhân.
Cho nên, nam nữ chính trước khi xem mắt rốt cuộc có gặp mặt hay không thì cô không rõ.
“Chỉ biết người ta họ Diệp? Tên gì cũng không biết?” Tô Chiêu Chiêu cười như có như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.