Thập Niên 60: Cuộc Sống Mãn Nguyện Của Quân Tẩu
Chương 31: Giao Dịch!
Tô Từ Từ
16/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Cô ấy vèo vèo nói một trận, Tô Hàn không nghe hiểu gì cả, cô buông đồ vật trong tay xuống, nghi hoặc hỏi cô ấy có ý gì.
Nhân viên bán hàng trực tiếp kéo cô đến chỗ nghỉ ngơi của nhân viên, tìm một chàng trai trẻ đến, “Tiểu Hoàng, cậu nói với cô ấy đi.”
Chàng trai này chắc là là kế toán ở đây, thấy Tô Hàn nhìn cậu ta, thì đỏ mặt dùng tiếng phổ thông xa lạ nói: “Ý của chị Mỹ Hồng là, muốn dùng một ít vải đổi lấy vé xe đạp trong tay chị.”
Có lẽ là cảm thấy chiếm hời của người ta, chàng trai tên Tiểu Hoàng kia có chút ngượng ngùng.
Tô Hàn lúc này mới biết chuyện gì xảy ra, chắc là là lúc mới bỏ tiền ra bị người nhìn thấy, trong lòng khẽ hỏi: “Một tấm vé xe đạp có thể đổi bao nhiêu loại vải mà cậu nói?”
“Đổi...” Tiểu Hoàng nhìn về phía người phụ nữ viên bán hàng, thấy cô ấy đưa ra số bà ấy nói: “Có thể đổi cho chị 3 tấm vải, có điều đều là vải trắng tinh khiết.”
Tô Hàn trầm ngâm một chút, theo hiểu biết của cô, giá cả này có chút thấp, có điều tình huống trên núi bên kia cơ bản cũng phải nói tạm biệt với xe đạp, cho nên dùng một tấm vé xe đạp mình không dùng được đổi một ít vải cũng có lời.
Người phụ nữ viên bán hàng tên Mỹ Hồng thấy cô không nói lời nào cho rằng cô không muốn, có chút nóng nảy, lẩm bẩm nói một hồi, Tiểu Hoàng vội vàng nói: “Giá này có chút thấp, nhưng chị Mỹ Hồng nói lần sau chị tới đây nếu còn có vải thừa, thì chị ấy không cần phiếu vải sẽ bán trực tiếp cho chị.”
Lời hứa này trong mắt Tô Hàn có cũng được mà không cũng chẳng sao, ngay cả chính cô còn không biết lần sau khi nào sẽ tới đây, ba tấm vải này cũng đủ để cô dùng thật lâu rồi.
Tô Hàn gật đầu đồng ý, người phụ nữ viên bán hàng vui mừng bảo cô chờ một chút, không lâu sau từ bên trong ôm ra một khối vải đen bọc ba tấm vải.
Đôi bên đều hài lòng với thứ mình đổi được, người phụ nữ bán hàng còn đặc biệt sắp xếp Tô Hàn từ cửa sau đi ra ngoài.
Cô ấy vèo vèo nói một trận, Tô Hàn không nghe hiểu gì cả, cô buông đồ vật trong tay xuống, nghi hoặc hỏi cô ấy có ý gì.
Nhân viên bán hàng trực tiếp kéo cô đến chỗ nghỉ ngơi của nhân viên, tìm một chàng trai trẻ đến, “Tiểu Hoàng, cậu nói với cô ấy đi.”
Chàng trai này chắc là là kế toán ở đây, thấy Tô Hàn nhìn cậu ta, thì đỏ mặt dùng tiếng phổ thông xa lạ nói: “Ý của chị Mỹ Hồng là, muốn dùng một ít vải đổi lấy vé xe đạp trong tay chị.”
Có lẽ là cảm thấy chiếm hời của người ta, chàng trai tên Tiểu Hoàng kia có chút ngượng ngùng.
Tô Hàn lúc này mới biết chuyện gì xảy ra, chắc là là lúc mới bỏ tiền ra bị người nhìn thấy, trong lòng khẽ hỏi: “Một tấm vé xe đạp có thể đổi bao nhiêu loại vải mà cậu nói?”
“Đổi...” Tiểu Hoàng nhìn về phía người phụ nữ viên bán hàng, thấy cô ấy đưa ra số bà ấy nói: “Có thể đổi cho chị 3 tấm vải, có điều đều là vải trắng tinh khiết.”
Tô Hàn trầm ngâm một chút, theo hiểu biết của cô, giá cả này có chút thấp, có điều tình huống trên núi bên kia cơ bản cũng phải nói tạm biệt với xe đạp, cho nên dùng một tấm vé xe đạp mình không dùng được đổi một ít vải cũng có lời.
Người phụ nữ viên bán hàng tên Mỹ Hồng thấy cô không nói lời nào cho rằng cô không muốn, có chút nóng nảy, lẩm bẩm nói một hồi, Tiểu Hoàng vội vàng nói: “Giá này có chút thấp, nhưng chị Mỹ Hồng nói lần sau chị tới đây nếu còn có vải thừa, thì chị ấy không cần phiếu vải sẽ bán trực tiếp cho chị.”
Lời hứa này trong mắt Tô Hàn có cũng được mà không cũng chẳng sao, ngay cả chính cô còn không biết lần sau khi nào sẽ tới đây, ba tấm vải này cũng đủ để cô dùng thật lâu rồi.
Tô Hàn gật đầu đồng ý, người phụ nữ viên bán hàng vui mừng bảo cô chờ một chút, không lâu sau từ bên trong ôm ra một khối vải đen bọc ba tấm vải.
Đôi bên đều hài lòng với thứ mình đổi được, người phụ nữ bán hàng còn đặc biệt sắp xếp Tô Hàn từ cửa sau đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.