Thập Niên 60: Cuộc Sống Mãn Nguyện Của Quân Tẩu
Chương 32: Tích Trữ Đồ!
Tô Từ Từ
16/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tô Hàn lấy ra bao tải đã chuẩn bị trước, nhét hết đồ đạc vào trong, bỏ chút tiền mượn một chiếc xe đẩy từ nhà dân phụ cận, sai người hỗ trợ đưa đồ đến chỗ xe ở phòng hậu cần.
Cất đồ xong, Tô Hàn lại chạy đến cửa hàng lương thực mua lương thực.
Trong nhà mì và gạo cũng không nhiều, đặc biệt là khi mời chiến hữu Lục Tuân tới ăn cơm, lương thực đã hụt hơn phân nửa.
Tô Hàn cầm phiếu lương thực và tiền đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị mua thêm một chút, kết quả được cho biết mỗi người mua lương thực sẽ có mức hạn, ngô và khoai lang ngược lại có thể mua nhiều hơn một chút, Tô Hàn dứt khoát mua hết những thứ có thể mua được.
Cuối cùng đồ mua được không nhiều bao nhiêu, chỉ có nhiều hơn một chút ngô và khoai lang.
Xem ra Lục Tuân nói không sai, không trồng ruộng ngay cả bát cơm cũng không ăn được.
Lại chạy đến cửa hàng bán thịt, đáng tiếc vì cô đến quá muộn, ngay cả cái đuôi heo cũng không có.
Chú chuyển đồ rất tốt bụng, chú ấy còn giúp Tô Hàn cất lương thực lên xe.
“Cháu gái, chú thấy cháu vừa mới tới đúng không, là đi theo ba mẹ điều tới sao?”
Vận chuyển qua lại hai chuyến, chú ấy cũng coi như quen biết Tô Hàn, lo lắng tiếng phổ thông hơi có chút không được tự nhiên, chú ấy khẽ hỏi thăm cô.
Tô Hàn lắc đầu cười nói mình đi theo chồng.
“Quân nhân tốt, không có những người lính này, quốc gia của chúng ta cũng không được thái bình như vậy.” Chú nghe xong giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tô Hàn và vinh quang đều có.
“Chú thấy cháu vừa tới khẳng định không biết, mua mấy thứ này ấy mà, thì phải có đường tắt.” Chú ấy nhìn trái phải không người, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Tô Hàn sáng ngời, vội vàng hỏi chú ấy có thể mua ở đâu.
Chú xoay đầu xe: “Để chú dẫn cháu đi, có người đến bắt thì nhanh chóng chạy.”
Hai người vòng ra đường phố phía sau, lại đi đến ngõ hẻo lánh hơn Tô Hàn sẽ không đi, nói với chú ấy để cho chú ấy mang người tới đây, hứa hẹn cho chú ý một ít phí vất vả.
Tô Hàn lấy ra bao tải đã chuẩn bị trước, nhét hết đồ đạc vào trong, bỏ chút tiền mượn một chiếc xe đẩy từ nhà dân phụ cận, sai người hỗ trợ đưa đồ đến chỗ xe ở phòng hậu cần.
Cất đồ xong, Tô Hàn lại chạy đến cửa hàng lương thực mua lương thực.
Trong nhà mì và gạo cũng không nhiều, đặc biệt là khi mời chiến hữu Lục Tuân tới ăn cơm, lương thực đã hụt hơn phân nửa.
Tô Hàn cầm phiếu lương thực và tiền đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị mua thêm một chút, kết quả được cho biết mỗi người mua lương thực sẽ có mức hạn, ngô và khoai lang ngược lại có thể mua nhiều hơn một chút, Tô Hàn dứt khoát mua hết những thứ có thể mua được.
Cuối cùng đồ mua được không nhiều bao nhiêu, chỉ có nhiều hơn một chút ngô và khoai lang.
Xem ra Lục Tuân nói không sai, không trồng ruộng ngay cả bát cơm cũng không ăn được.
Lại chạy đến cửa hàng bán thịt, đáng tiếc vì cô đến quá muộn, ngay cả cái đuôi heo cũng không có.
Chú chuyển đồ rất tốt bụng, chú ấy còn giúp Tô Hàn cất lương thực lên xe.
“Cháu gái, chú thấy cháu vừa mới tới đúng không, là đi theo ba mẹ điều tới sao?”
Vận chuyển qua lại hai chuyến, chú ấy cũng coi như quen biết Tô Hàn, lo lắng tiếng phổ thông hơi có chút không được tự nhiên, chú ấy khẽ hỏi thăm cô.
Tô Hàn lắc đầu cười nói mình đi theo chồng.
“Quân nhân tốt, không có những người lính này, quốc gia của chúng ta cũng không được thái bình như vậy.” Chú nghe xong giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tô Hàn và vinh quang đều có.
“Chú thấy cháu vừa tới khẳng định không biết, mua mấy thứ này ấy mà, thì phải có đường tắt.” Chú ấy nhìn trái phải không người, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Tô Hàn sáng ngời, vội vàng hỏi chú ấy có thể mua ở đâu.
Chú xoay đầu xe: “Để chú dẫn cháu đi, có người đến bắt thì nhanh chóng chạy.”
Hai người vòng ra đường phố phía sau, lại đi đến ngõ hẻo lánh hơn Tô Hàn sẽ không đi, nói với chú ấy để cho chú ấy mang người tới đây, hứa hẹn cho chú ý một ít phí vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.