Thập Niên 60: Cuộc Sống Mãn Nguyện Của Quân Tẩu
Chương 33: Muốn Làm Quen!
Tô Từ Từ
16/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Qua khoảng mười mấy phút, chú ấy dẫn theo một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi tới.
Người tới có một đôi mắt rất khôn khéo, chỉ đối mặt đã xác định Tô Hàn đúng là muốn mua đồ, nên để cho cô chờ một lát, một lát sau hắn ta lại cõng một cái túi tới.
Cuối cùng Tô Hàn mua được 10 cân gạo, 10 cân bột mì, lại bỏ ra một số tiền lớn mua 10 cân dầu và 5 cân thịt.
Hơn ba mươi cân đồ đạc, Tô Hàn không có ý định phiền toái chú lái xe, quyết định chính mình chậm rãi cõng trở về.
Chú lái xe cả buổi sáng không tốn thời gian kiếm được không ít tiền, cho nên rất vui mừng, nhất định phải để Tô Hàn đến nhà ăn cơm, thấy Tô Hàn không đáp ứng, lại chủ động hỗ trợ đẩy đồ đến chỗ xe phòng hậu cần.
Chú ấy khoát tay đẩy xe rời đi, “Nếu lần sau cháu tới đây, thì nhớ đến nhà chú uống một ngụm nước.”
Đồ mua xong đã hơn mười một giờ, Tô Hàn nhìn thời gian cách lúc trở về còn sớm, nói với Tiểu Vương một tiếng, một mình đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Đúng lúc giờ cơm, nhà hàng quốc doanh rất nhiều người, đại thẩm thu tiền kêu người đau não, Tô Hàn xếp hàng ở cuối cùng, đến phiên cô thì thịt đã không còn, gọi một chén bún thịt, cầm đôi đũa đứng bên cạnh chờ.
Bún đã xong, đúng lúc này có người ăn xong rời đi, Tô Hàn bưng chén ngồi qua.
Cùng bàn là ba thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Tô Hàn tới, trong đó có một thanh niên mặt đỏ bừng.
Hai người khác tiến lại gần cười nói một câu gì đó, người nọ mặt đỏ tai hồng vội vàng kéo hai người lại, nhỏ giọng tranh cãi.
Tô Hàn sớm đã thấy lạ không trách, dù sao cũng nghe không hiểu, cô ăn xong bún liền rời đi.
Ba người thấy thế vội vàng buông chén đuổi theo, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Tô Hàn.
“Tôi đã bảo rồi, dặn cậu hỏi cô ấy nhà ở đâu thì cậu không hỏi, lần này muốn hỏi cũng không cần.”
“Sao lại không biết xấu hổ thế được, người ta vừa nhìn đã biết là từ nơi khác đến.” Chàng trai mặt chữ điền thấy thật sự tìm không thấy người, giọng điệu có chút ảo não.
Qua khoảng mười mấy phút, chú ấy dẫn theo một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi tới.
Người tới có một đôi mắt rất khôn khéo, chỉ đối mặt đã xác định Tô Hàn đúng là muốn mua đồ, nên để cho cô chờ một lát, một lát sau hắn ta lại cõng một cái túi tới.
Cuối cùng Tô Hàn mua được 10 cân gạo, 10 cân bột mì, lại bỏ ra một số tiền lớn mua 10 cân dầu và 5 cân thịt.
Hơn ba mươi cân đồ đạc, Tô Hàn không có ý định phiền toái chú lái xe, quyết định chính mình chậm rãi cõng trở về.
Chú lái xe cả buổi sáng không tốn thời gian kiếm được không ít tiền, cho nên rất vui mừng, nhất định phải để Tô Hàn đến nhà ăn cơm, thấy Tô Hàn không đáp ứng, lại chủ động hỗ trợ đẩy đồ đến chỗ xe phòng hậu cần.
Chú ấy khoát tay đẩy xe rời đi, “Nếu lần sau cháu tới đây, thì nhớ đến nhà chú uống một ngụm nước.”
Đồ mua xong đã hơn mười một giờ, Tô Hàn nhìn thời gian cách lúc trở về còn sớm, nói với Tiểu Vương một tiếng, một mình đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Đúng lúc giờ cơm, nhà hàng quốc doanh rất nhiều người, đại thẩm thu tiền kêu người đau não, Tô Hàn xếp hàng ở cuối cùng, đến phiên cô thì thịt đã không còn, gọi một chén bún thịt, cầm đôi đũa đứng bên cạnh chờ.
Bún đã xong, đúng lúc này có người ăn xong rời đi, Tô Hàn bưng chén ngồi qua.
Cùng bàn là ba thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Tô Hàn tới, trong đó có một thanh niên mặt đỏ bừng.
Hai người khác tiến lại gần cười nói một câu gì đó, người nọ mặt đỏ tai hồng vội vàng kéo hai người lại, nhỏ giọng tranh cãi.
Tô Hàn sớm đã thấy lạ không trách, dù sao cũng nghe không hiểu, cô ăn xong bún liền rời đi.
Ba người thấy thế vội vàng buông chén đuổi theo, thì đã không nhìn thấy bóng dáng Tô Hàn.
“Tôi đã bảo rồi, dặn cậu hỏi cô ấy nhà ở đâu thì cậu không hỏi, lần này muốn hỏi cũng không cần.”
“Sao lại không biết xấu hổ thế được, người ta vừa nhìn đã biết là từ nơi khác đến.” Chàng trai mặt chữ điền thấy thật sự tìm không thấy người, giọng điệu có chút ảo não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.