[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 28:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những thú vui của chủ nghĩa tư bản này, sau này đều bị vứt bỏ, vứt hết tất cả!
Đợi về đến nhà, bà Lưu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì bị doạ cho một trận: "Tiểu Uyển, con bị bệnh rồi phải không?"
"Không có chuyện gì đâu." Tống Tri Uyển rót một ly nước, uống một ngụm, mới nói: "Ca đêm nhỏ với ca đêm lớn làm cùng một lúc, có chút chịu không nổi, sắc mặt mới khó coi như vậy.”
Bà Lưu đau lòng không thôi: "Tôi thấy công việc ở bệnh viện cũng không tốt, hay là nói anh trai con tìm cho con một công việc ở trường…."
"Bà Lưu, tôi đói quá, muốn ăn sáng.” Tống Tri Uyển vô tội chớp mắt, chuyển sự chú ý của bà Lưu đi.
Quả nhiên bà Lưu nghe thấy Tống Tri Uyển kêu đói, thì vội vàng đi hâm nóng bữa sáng.
Tống Tri Uyển thở phào nhẹ nhỏm.
Trường học có thể không có an toàn như bệnh viện, lại qua mấy năm, các trường học là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai.
Tống Tri Uyển tuyệt đối sẽ không đến đó, với thân phận của cô mà đến đó, chính là tự chui đầu vào lưới.
Còn về phần anh trai….
Tống Tri Uyển xoa xoa thái dương, đây là một người có tính cách ngoan cường, chuyện bản thân có thể thuyết phục được anh ấy rời trường học gần như bằng không.
Thật là sầu.
Tống Tri Uyển ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.
Ngay cả cơm trưa cũng không thức dậy ăn.
Tống Tri Uyển mặc váy ngủ màu trắng xuống lầu, mái tóc đen dài buông thẳng ở hai bên, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh xảo như tranh vẽ.
Bà nội uống cà phê trong phòng khách, trong tay còn cầm một cuốn sổ tay và một cây bút máy, không biết đang viết cái gì.
Khi ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Tống Tri Uyển xuông lầu, không khỏi cảm khái trong lòng.
Cháu gái của bà thực sự rất đẹp, chỉ đáng tiếc hoàn cảnh bây giờ của Tống gia lại….
Bà nội kìm nén sự thương xót trong lòng, lời nói với Tống Tri Uyển càng thêm yêu mến: "Bà bảo bà Lưu chuẩn bị cho con ít điểm tâm, con ăn trước đi.”
Tống Tri Uyển gật gật đầu.
Ăn xong điểm tâm.
Tống Tri Uyển ngồi xuống bên cạnh bà nội, cô tò mò nhìn bà nội: "Bà ơi, bà viết gì vậy?"
"Đây, con xem đi". Bà nội đưa cuốn sổ sang.
Phía trên toàn là tên và thông tin cá nhân của từng người.
Giới tính nam, độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi
Tống Tri Uyển sửng người trong giây lát: "Bà nội…….."
"Đây đều là những chàng trai trẻ tài giỏi mà bà kêu người hỏi thăm được đấy, con xem xem thích ai, chúng ta cùng chọn ngày tốt để gặp mặt". Lời của Bà nội thật làm người khác phải kinh ngạc.
Lúc Tống Tri Uyển phản ứng lại, mới nhận ra bà nội là muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Những thú vui của chủ nghĩa tư bản này, sau này đều bị vứt bỏ, vứt hết tất cả!
Đợi về đến nhà, bà Lưu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì bị doạ cho một trận: "Tiểu Uyển, con bị bệnh rồi phải không?"
"Không có chuyện gì đâu." Tống Tri Uyển rót một ly nước, uống một ngụm, mới nói: "Ca đêm nhỏ với ca đêm lớn làm cùng một lúc, có chút chịu không nổi, sắc mặt mới khó coi như vậy.”
Bà Lưu đau lòng không thôi: "Tôi thấy công việc ở bệnh viện cũng không tốt, hay là nói anh trai con tìm cho con một công việc ở trường…."
"Bà Lưu, tôi đói quá, muốn ăn sáng.” Tống Tri Uyển vô tội chớp mắt, chuyển sự chú ý của bà Lưu đi.
Quả nhiên bà Lưu nghe thấy Tống Tri Uyển kêu đói, thì vội vàng đi hâm nóng bữa sáng.
Tống Tri Uyển thở phào nhẹ nhỏm.
Trường học có thể không có an toàn như bệnh viện, lại qua mấy năm, các trường học là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai.
Tống Tri Uyển tuyệt đối sẽ không đến đó, với thân phận của cô mà đến đó, chính là tự chui đầu vào lưới.
Còn về phần anh trai….
Tống Tri Uyển xoa xoa thái dương, đây là một người có tính cách ngoan cường, chuyện bản thân có thể thuyết phục được anh ấy rời trường học gần như bằng không.
Thật là sầu.
Tống Tri Uyển ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.
Ngay cả cơm trưa cũng không thức dậy ăn.
Tống Tri Uyển mặc váy ngủ màu trắng xuống lầu, mái tóc đen dài buông thẳng ở hai bên, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh xảo như tranh vẽ.
Bà nội uống cà phê trong phòng khách, trong tay còn cầm một cuốn sổ tay và một cây bút máy, không biết đang viết cái gì.
Khi ngước mắt lên đúng lúc trông thấy Tống Tri Uyển xuông lầu, không khỏi cảm khái trong lòng.
Cháu gái của bà thực sự rất đẹp, chỉ đáng tiếc hoàn cảnh bây giờ của Tống gia lại….
Bà nội kìm nén sự thương xót trong lòng, lời nói với Tống Tri Uyển càng thêm yêu mến: "Bà bảo bà Lưu chuẩn bị cho con ít điểm tâm, con ăn trước đi.”
Tống Tri Uyển gật gật đầu.
Ăn xong điểm tâm.
Tống Tri Uyển ngồi xuống bên cạnh bà nội, cô tò mò nhìn bà nội: "Bà ơi, bà viết gì vậy?"
"Đây, con xem đi". Bà nội đưa cuốn sổ sang.
Phía trên toàn là tên và thông tin cá nhân của từng người.
Giới tính nam, độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi
Tống Tri Uyển sửng người trong giây lát: "Bà nội…….."
"Đây đều là những chàng trai trẻ tài giỏi mà bà kêu người hỏi thăm được đấy, con xem xem thích ai, chúng ta cùng chọn ngày tốt để gặp mặt". Lời của Bà nội thật làm người khác phải kinh ngạc.
Lúc Tống Tri Uyển phản ứng lại, mới nhận ra bà nội là muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.