Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Thích Làm Tinh
Chương 38:
Phúc Hồng Trang
13/07/2024
Trịnh Tú Mai đang lấy trứng gà từ ổ gà, nghe vậy liền cười nói: “Ra đồng nhặt lúa, còn phải một lát nữa mới về ăn cơm.”
Tô Hảo Hảo kinh ngạc: “Sao dậy sớm thế?”
Bây giờ mới sáu giờ hai mươi, chứng tỏ em trai, em gái cô còn dậy sớm hơn.
Khi cô về nghỉ hè, em trai và em gái cô không dậy sớm thế này.
Trịnh Tú Mai: “Bây giờ đang thu hoạch gấp, vào lúc mùa vụ. Tranh thủ trời mát, dậy sớm làm được nhiều việc hơn.”
Tô Hảo Hảo thật sự rất bất ngờ.
Bà Tô và Tô Bình An nói chuyện trong nhà. Lúc kể chi tiết về chuyện của Lương Hướng Dương, đặc biệt là chuyện hôm qua, ông ấy nhíu mày: “Con thực sự hết cách rồi, không nỡ đánh không nỡ mắng. Dì nó cũng không nỡ, nên dứt khoát đưa nó về đây, để nó trải nghiệm cuộc sống của thanh niên tri thức.”
Ông ấy còn kể kế hoạch của Thẩm Sơ Như, nhắc nhở: “Mẹ, Hảo Hảo giao cho mẹ. Mẹ phải khiến nó từ bỏ ý định đó.”
Bà Tô vừa nghe liền hiểu, đây là bảo bà chỉnh đốn Hảo Hảo. Bà ấy liếc Tô Bình An: “Con đánh giá cao mẹ quá rồi. Các con không nỡ chỉnh, mẹ thì nỡ à?”
Cuối cùng bà ấy thở dài: “Cách này của Tiểu Như hay đấy, cứ theo lời Tiểu Như nói đi.”
Thẩm Sơ Như rất thương Hảo Hảo, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột.
Sau khi mẹ Tô Hảo Hảo mất, Thẩm Sơ Như muốn đón Tô Hảo Hảo về chăm sóc, sợ Tô Bình An một mình chăm sóc không nổi. Nhưng Tô Bình An không nỡ không gặp con gái hàng ngày, học từ việc chải tóc, học cách chăm sóc từng chút một. Khi Hảo Hảo không đi học, ông ấy đi đâu cũng dẫn cô theo.
Hai năm sau, Tô Bình An lấy vợ mới. Thẩm Sơ Như lại không yên tâm, sợ có mẹ kế thì có ba dượng. Nếu Tô Bình An dám không tốt với Tô Hảo Hảo, bà ấy sẽ đưa đi ngay.
Nhưng không có cơ hội, Tô Bình An vẫn coi Tô Hảo Hảo là bảo bối.
Tô Bình An nói xong, bèn để đồ chuẩn bị cho mẹ xuống. Trong đó có hai cân thịt heo và hai cân nội tạng heo, để lại con thỏ béo nhất, những thứ này giúp cả nhà bà Tô bồi bổ cơ thể.
Bà Tô cau mày: “Dạo trước mới mang thịt về, còn chưa ăn hết. Đừng nghĩ suốt ngày gửi đồ về nhà, nhà con còn cần sống không? Mang thịt về đi, để nội tạng lại, ba con thích ăn.”
Ông Tô răng yếu, không ăn được lòng heo, nhưng phổi heo gan heo thì ăn được, ông ấy thích món này.
Tô Bình An: “Trong nhà không thiếu mỡ. Đang lúc thu hoạch bận rộn, mọi người phải bồi bổ thêm, đừng để kiệt sức. Còn hai con thỏ nữa, con và nhà Châu Hải mỗi nhà một con.”
Tô Hảo Hảo kinh ngạc: “Sao dậy sớm thế?”
Bây giờ mới sáu giờ hai mươi, chứng tỏ em trai, em gái cô còn dậy sớm hơn.
Khi cô về nghỉ hè, em trai và em gái cô không dậy sớm thế này.
Trịnh Tú Mai: “Bây giờ đang thu hoạch gấp, vào lúc mùa vụ. Tranh thủ trời mát, dậy sớm làm được nhiều việc hơn.”
Tô Hảo Hảo thật sự rất bất ngờ.
Bà Tô và Tô Bình An nói chuyện trong nhà. Lúc kể chi tiết về chuyện của Lương Hướng Dương, đặc biệt là chuyện hôm qua, ông ấy nhíu mày: “Con thực sự hết cách rồi, không nỡ đánh không nỡ mắng. Dì nó cũng không nỡ, nên dứt khoát đưa nó về đây, để nó trải nghiệm cuộc sống của thanh niên tri thức.”
Ông ấy còn kể kế hoạch của Thẩm Sơ Như, nhắc nhở: “Mẹ, Hảo Hảo giao cho mẹ. Mẹ phải khiến nó từ bỏ ý định đó.”
Bà Tô vừa nghe liền hiểu, đây là bảo bà chỉnh đốn Hảo Hảo. Bà ấy liếc Tô Bình An: “Con đánh giá cao mẹ quá rồi. Các con không nỡ chỉnh, mẹ thì nỡ à?”
Cuối cùng bà ấy thở dài: “Cách này của Tiểu Như hay đấy, cứ theo lời Tiểu Như nói đi.”
Thẩm Sơ Như rất thương Hảo Hảo, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột.
Sau khi mẹ Tô Hảo Hảo mất, Thẩm Sơ Như muốn đón Tô Hảo Hảo về chăm sóc, sợ Tô Bình An một mình chăm sóc không nổi. Nhưng Tô Bình An không nỡ không gặp con gái hàng ngày, học từ việc chải tóc, học cách chăm sóc từng chút một. Khi Hảo Hảo không đi học, ông ấy đi đâu cũng dẫn cô theo.
Hai năm sau, Tô Bình An lấy vợ mới. Thẩm Sơ Như lại không yên tâm, sợ có mẹ kế thì có ba dượng. Nếu Tô Bình An dám không tốt với Tô Hảo Hảo, bà ấy sẽ đưa đi ngay.
Nhưng không có cơ hội, Tô Bình An vẫn coi Tô Hảo Hảo là bảo bối.
Tô Bình An nói xong, bèn để đồ chuẩn bị cho mẹ xuống. Trong đó có hai cân thịt heo và hai cân nội tạng heo, để lại con thỏ béo nhất, những thứ này giúp cả nhà bà Tô bồi bổ cơ thể.
Bà Tô cau mày: “Dạo trước mới mang thịt về, còn chưa ăn hết. Đừng nghĩ suốt ngày gửi đồ về nhà, nhà con còn cần sống không? Mang thịt về đi, để nội tạng lại, ba con thích ăn.”
Ông Tô răng yếu, không ăn được lòng heo, nhưng phổi heo gan heo thì ăn được, ông ấy thích món này.
Tô Bình An: “Trong nhà không thiếu mỡ. Đang lúc thu hoạch bận rộn, mọi người phải bồi bổ thêm, đừng để kiệt sức. Còn hai con thỏ nữa, con và nhà Châu Hải mỗi nhà một con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.