Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 41:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Còn trong mắt Thị Tử, chỉ cần cô bé học nấu ăn giỏi rồi, sau này sẽ không sợ lũ nhóc trong nhà bị "người ngoài" dụ dỗ đi nữa.
Ông nói gà bà nói vịt nhưng cuối cùng vẫn đi đến chung một mục đích.
Nhờ có Tiểu Đào Đào cung cấp nguyên liệu, Thị Tử và Lận Thanh Hòa làm đầu bếp chính, mấy đứa nhóc còn lại phụ giúp, cuối cùng bữa tối thịnh soạn với một bàn đầy ắp món ăn cũng được hoàn thành.
Cá kho.
Canh rùa hầm táo đỏ củ cải.
Trứng chiên hẹ.
Rau cải xào tỏi.
Dưa chuột đập.
Canh miến chua...
Ba mâm cơm đầy ắp làm đám nhóc đứng ngoài cửa phòng khách không ngừng nuốt nước miếng thèm thuồng.
Nhưng có Thị Tử trấn giữ, không ai dám bước vào.
Ngoại trừ Tiểu Đào Đào, tuy thèm thuồng nhưng bé rất ngoan ngoãn lễ phép, sẽ không bao giờ lén lút ăn vụng, bé đưa tay lau mấy giọt nước miếng vô hình, yên lặng ngồi xổm ở cửa cùng mấy đứa trẻ khác.
Chờ người lớn trong nhà về.
Lúc mấy người Tống Hành về đến nhà thì nhìn thấy bảy đứa trẻ ngồi ngay ngắn thành hàng.
"Ôi chao, con gái yêu của cha, sao con lại ngồi ở đây thế?" Tống Hành lập tức chạy đến chỗ Tiểu Đào Đào, bế bé lên.
"Đói!" Tiểu Đào Đào vỗ vỗ bụng: "Xẹp lép rồi."
"Con gái ngoan của cha thật là khổ sở quá, bụng đói mà vẫn phải chờ cha về." Tống Hành vô cùng cảm động.
Tiểu Đào Đào gật đầu lia lịa, đúng vậy, thật là khổ sở mà, sau đó bé chìa hai tay ra.
"Chờ mẹ nữa!"
Đứa nhỏ này thật không có lương tâm mà! Tống Hành bất mãn véo má con gái, rồi đưa bé cho Khúc Tiểu Oản.
Tiểu Đào Đào ba tuổi cho biết, bé thích mẹ nhất trên đời.
Sau khi nũng nịu với cha mẹ xong, Tiểu Đào Đào nhìn "người ngoài" duy nhất trong đám người, nghiêng đầu, mềm mại gọi:
"Cô Tuyên!"
Tuy Tiểu Đào Đào còn chưa biết giáo viên là gì, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của các anh chị trong nhà, bé biết mẹ của anh trai nhất định là một người rất lợi hại.
"Hôm nay Đào Đào có gì đó khác khác nha." Tuyên Nhiêu vẫn hoạt bát như mọi khi.
"Hôm nay tóc của con là do mẹ buộc đó." Câu này Tiểu Đào Đào đã có kinh nghiệm rồi.
Tuyên Nhiêu không ngờ bé còn nhớ câu nói đùa lần trước, cô mỉm cười cúi người xuống: "Hôm nay sao mắt con đỏ hoe thế kia, là thỏ con à?"
"Con, con không khóc." Tiểu Đào Đào mở to mắt: "Không khóc."
Tiểu Đào Đào của ngày hôm nay là Tiểu Đào Đào kiên cường, không phải đứa trẻ mít ướt như Tiểu Hà nói.
"Đúng rồi, Đào Đào không khóc." Tuyên Nhiêu mỉm cười, lấy trong túi ra một con thỏ làm bằng khăn tay đưa cho bé.
"Bé thỏ con phải có thỏ con chứ."
Khúc • Thỏ Con • Đào Đào vui mừng khôn xiết, cầm con thỏ làm bằng khăn tay không rời.
Khúc Tiểu Oản nhìn hai người tương tác, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, tuy đã gặp nhiều lần nhưng cô vẫn khó mà thích ứng được với việc một giáo viên như Tuyên Nhiêu lại có tính cách như vậy.
Khác xa với hình ảnh giáo viên trong ấn tượng của cô.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tuyên Nhiêu ngồi cùng bàn với Khúc Tiểu Oản, hơn nữa còn là ngồi cạnh cô.
"Thị Tử nhà em thật giỏi giang, vừa biết trông trẻ vừa biết nấu nướng, cũng giống A Hòa nhà chị."
"Thời buổi này, con trai biết nấu ăn như bọn họ không nhiều đâu, ngay cả chị cũng không bằng."
Tuyên Nhiêu vừa gắp thức ăn vừa cười nói, chỉ cần nếm thử một miếng là biết ngay đây là tay nghề của con trai mình.
Còn giỏi hơn cả cha nó.
"Thực ra..."
"Hửm?" Tuyên Nhiêu khó hiểu.
Khúc Tiểu Oản ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: " Chị có nghĩ tới có khả năng, Thị Tử nhà em là con gái không?"
Tuy rằng, hình như, quả thực là, không giống lắm.
"......???"
Ông nói gà bà nói vịt nhưng cuối cùng vẫn đi đến chung một mục đích.
Nhờ có Tiểu Đào Đào cung cấp nguyên liệu, Thị Tử và Lận Thanh Hòa làm đầu bếp chính, mấy đứa nhóc còn lại phụ giúp, cuối cùng bữa tối thịnh soạn với một bàn đầy ắp món ăn cũng được hoàn thành.
Cá kho.
Canh rùa hầm táo đỏ củ cải.
Trứng chiên hẹ.
Rau cải xào tỏi.
Dưa chuột đập.
Canh miến chua...
Ba mâm cơm đầy ắp làm đám nhóc đứng ngoài cửa phòng khách không ngừng nuốt nước miếng thèm thuồng.
Nhưng có Thị Tử trấn giữ, không ai dám bước vào.
Ngoại trừ Tiểu Đào Đào, tuy thèm thuồng nhưng bé rất ngoan ngoãn lễ phép, sẽ không bao giờ lén lút ăn vụng, bé đưa tay lau mấy giọt nước miếng vô hình, yên lặng ngồi xổm ở cửa cùng mấy đứa trẻ khác.
Chờ người lớn trong nhà về.
Lúc mấy người Tống Hành về đến nhà thì nhìn thấy bảy đứa trẻ ngồi ngay ngắn thành hàng.
"Ôi chao, con gái yêu của cha, sao con lại ngồi ở đây thế?" Tống Hành lập tức chạy đến chỗ Tiểu Đào Đào, bế bé lên.
"Đói!" Tiểu Đào Đào vỗ vỗ bụng: "Xẹp lép rồi."
"Con gái ngoan của cha thật là khổ sở quá, bụng đói mà vẫn phải chờ cha về." Tống Hành vô cùng cảm động.
Tiểu Đào Đào gật đầu lia lịa, đúng vậy, thật là khổ sở mà, sau đó bé chìa hai tay ra.
"Chờ mẹ nữa!"
Đứa nhỏ này thật không có lương tâm mà! Tống Hành bất mãn véo má con gái, rồi đưa bé cho Khúc Tiểu Oản.
Tiểu Đào Đào ba tuổi cho biết, bé thích mẹ nhất trên đời.
Sau khi nũng nịu với cha mẹ xong, Tiểu Đào Đào nhìn "người ngoài" duy nhất trong đám người, nghiêng đầu, mềm mại gọi:
"Cô Tuyên!"
Tuy Tiểu Đào Đào còn chưa biết giáo viên là gì, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của các anh chị trong nhà, bé biết mẹ của anh trai nhất định là một người rất lợi hại.
"Hôm nay Đào Đào có gì đó khác khác nha." Tuyên Nhiêu vẫn hoạt bát như mọi khi.
"Hôm nay tóc của con là do mẹ buộc đó." Câu này Tiểu Đào Đào đã có kinh nghiệm rồi.
Tuyên Nhiêu không ngờ bé còn nhớ câu nói đùa lần trước, cô mỉm cười cúi người xuống: "Hôm nay sao mắt con đỏ hoe thế kia, là thỏ con à?"
"Con, con không khóc." Tiểu Đào Đào mở to mắt: "Không khóc."
Tiểu Đào Đào của ngày hôm nay là Tiểu Đào Đào kiên cường, không phải đứa trẻ mít ướt như Tiểu Hà nói.
"Đúng rồi, Đào Đào không khóc." Tuyên Nhiêu mỉm cười, lấy trong túi ra một con thỏ làm bằng khăn tay đưa cho bé.
"Bé thỏ con phải có thỏ con chứ."
Khúc • Thỏ Con • Đào Đào vui mừng khôn xiết, cầm con thỏ làm bằng khăn tay không rời.
Khúc Tiểu Oản nhìn hai người tương tác, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, tuy đã gặp nhiều lần nhưng cô vẫn khó mà thích ứng được với việc một giáo viên như Tuyên Nhiêu lại có tính cách như vậy.
Khác xa với hình ảnh giáo viên trong ấn tượng của cô.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tuyên Nhiêu ngồi cùng bàn với Khúc Tiểu Oản, hơn nữa còn là ngồi cạnh cô.
"Thị Tử nhà em thật giỏi giang, vừa biết trông trẻ vừa biết nấu nướng, cũng giống A Hòa nhà chị."
"Thời buổi này, con trai biết nấu ăn như bọn họ không nhiều đâu, ngay cả chị cũng không bằng."
Tuyên Nhiêu vừa gắp thức ăn vừa cười nói, chỉ cần nếm thử một miếng là biết ngay đây là tay nghề của con trai mình.
Còn giỏi hơn cả cha nó.
"Thực ra..."
"Hửm?" Tuyên Nhiêu khó hiểu.
Khúc Tiểu Oản ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: " Chị có nghĩ tới có khả năng, Thị Tử nhà em là con gái không?"
Tuy rằng, hình như, quả thực là, không giống lắm.
"......???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.