Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 42:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Tâm trạng của Tuyên Nhiêu rối bời hệt như dấu ba chấm kia, cô ấy quay sang nhìn kĩ Thị Tử, rồi lại càng thêm rối bời.
"Thật á?" Tuyên Nhiêu khó mà chấp nhận được sự thật này: "Không đùa chứ?"
Thị Tử này, rõ ràng nhìn còn đẹp trai hơn cả A Hòa nhà cô ấy nữa.
Thế mà lại là con gái sao?
"Em không đùa đâu."
Tuyên Nhiêu im lặng, được rồi, là cô ấy kiến thức hạn hẹp.
"Khụ, sau này mọi người đều công tác ở đại đội, bình thường phải thường xuyên trao đổi, tránh để lúc làm việc không ăn khớp với nhau." Võ Mạn Châu vội vàng kéo câu chuyện về lại quỹ đạo chính.
Không muốn nhắc đến sự thật khiến bản thân đau lòng này nữa. Lúc này, giữa đám người im lặng, Tống Hành lên tiếng:
"Đúng vậy, cô Tuyên đến đại đội chưa lâu, tuy lần này ngoài ý muốn được chọn vào nhóm chúng ta, nhưng đã chọn rồi thì mọi người phải cùng nhau cố gắng."
"Đương nhiên rồi."
Tuy việc Tuyên Nhiêu được chọn cũng nằm ngoài dự kiến của cô ấy, nhưng đã được chọn thì còn gì bằng, hơn nữa mọi người đều là người mới, cùng chung một chiến tuyến.
Càng bám rễ sâu ở đại đội, cô ấy càng được an toàn.
"Sau này đám người kế toán Phương chắc chắn sẽ gây khó dễ, không nói gì khác, cô Tuyên cứ việc đến tìm Tiểu Oản nhà tôi, không tìm được thì tìm Thị Tử cũng được."
"Con bé khỏe lắm, mọi người trong đại đội đều né nó ra."
Tuyên Nhiêu im lặng, cái "né" này chắc không phải kiểu né mà cô ấy đang nghĩ đấy chứ?
"Chúng tôi mời cô Tuyên đến đây, là bởi vì biết cô đến từ thành phố lớn, hiểu biết chắc chắn hơn chúng tôi nhiều, không biết cô có đề nghị gì không?" Tống Hành khó có lúc nghiêm túc như vậy.
Anh vẫn rất tự hiểu bản thân, tuy mồm mép nhanh nhạy, lanh lợi hơn người khác một chút, nhưng khi nói đến chuyện phát triển lớn, người cả đời chưa từng đi xa hơn công xã như anh thì biết gì chứ.
Có điều không sao cả, chẳng phải đã có sẵn người am hiểu rồi sao? Giáo viên trẻ từ thành phố lớn đến, chẳng phải là chuyên gia cố vấn cho bọn họ sao?
"Nói đến phát triển, tôi cũng chỉ có thể đoán mò được đôi chút, còn cụ thể như thế nào thì tôi thật sự không rõ. Tôi học chuyên ngành toán học, chỉ biết đến số liệu logic thôi, không rành chuyện kiếm tiền."
Tống Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, không thể nào, sao lại thế được?
"Nhưng tôi biết ai rành chuyện này đấy." Tuyên Nhiêu bỗng đổi giọng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô ấy giơ tay ra.
Mọi người theo bản năng nhìn sang.
???
"Tiểu Đào Đào?"
"Thị Tử?"
"Lão Thất?"
Nói xong, mọi người lại lắc đầu.
"Cô Tuyên nói đùa rồi, mấy đứa nhỏ này làm sao hiểu được mấy cái này, chúng chỉ biết chơi thôi."
Tuyên Nhiêu lại đưa tay ra một chút, chỉ vào gò má trắng nõn của thiếu niên, cười tủm tỉm nói: "Tôi nói là con trai tôi."
"Hả?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tuyên Nhiêu giải thích: "Mọi người đừng vội nhìn A Hòa còn nhỏ, không phải tôi khoe khoang chứ con tôi từ nhỏ đã thông minh, từ bé đã ngâm mình trong thư viện trường, loại sách gì cũng từng đọc qua."
"Mọi người thấy nó nấu ăn thế nào, tất cả đều là tự học đấy, nó còn tự tay làm xà phòng, làm đồ chơi điện tử, trồng hoa cỏ, nuôi gà vịt thỏ côn trùng..."
"Nói chung là cái gì cũng biết, không nói là tinh thông, nhưng cơ bản đều làm được."
"Thật, thật sao?" Mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lận Thanh Hòa cũng bắt đầu thay đổi.
Đây, đây là thần đồng sao?
"Con trai, lại đây nào?" Tuyên Nhiêu vẫy tay về phía Lận Thanh Hòa.
Bàn của bọn họ cách nhau một khoảng.
"Thật á?" Tuyên Nhiêu khó mà chấp nhận được sự thật này: "Không đùa chứ?"
Thị Tử này, rõ ràng nhìn còn đẹp trai hơn cả A Hòa nhà cô ấy nữa.
Thế mà lại là con gái sao?
"Em không đùa đâu."
Tuyên Nhiêu im lặng, được rồi, là cô ấy kiến thức hạn hẹp.
"Khụ, sau này mọi người đều công tác ở đại đội, bình thường phải thường xuyên trao đổi, tránh để lúc làm việc không ăn khớp với nhau." Võ Mạn Châu vội vàng kéo câu chuyện về lại quỹ đạo chính.
Không muốn nhắc đến sự thật khiến bản thân đau lòng này nữa. Lúc này, giữa đám người im lặng, Tống Hành lên tiếng:
"Đúng vậy, cô Tuyên đến đại đội chưa lâu, tuy lần này ngoài ý muốn được chọn vào nhóm chúng ta, nhưng đã chọn rồi thì mọi người phải cùng nhau cố gắng."
"Đương nhiên rồi."
Tuy việc Tuyên Nhiêu được chọn cũng nằm ngoài dự kiến của cô ấy, nhưng đã được chọn thì còn gì bằng, hơn nữa mọi người đều là người mới, cùng chung một chiến tuyến.
Càng bám rễ sâu ở đại đội, cô ấy càng được an toàn.
"Sau này đám người kế toán Phương chắc chắn sẽ gây khó dễ, không nói gì khác, cô Tuyên cứ việc đến tìm Tiểu Oản nhà tôi, không tìm được thì tìm Thị Tử cũng được."
"Con bé khỏe lắm, mọi người trong đại đội đều né nó ra."
Tuyên Nhiêu im lặng, cái "né" này chắc không phải kiểu né mà cô ấy đang nghĩ đấy chứ?
"Chúng tôi mời cô Tuyên đến đây, là bởi vì biết cô đến từ thành phố lớn, hiểu biết chắc chắn hơn chúng tôi nhiều, không biết cô có đề nghị gì không?" Tống Hành khó có lúc nghiêm túc như vậy.
Anh vẫn rất tự hiểu bản thân, tuy mồm mép nhanh nhạy, lanh lợi hơn người khác một chút, nhưng khi nói đến chuyện phát triển lớn, người cả đời chưa từng đi xa hơn công xã như anh thì biết gì chứ.
Có điều không sao cả, chẳng phải đã có sẵn người am hiểu rồi sao? Giáo viên trẻ từ thành phố lớn đến, chẳng phải là chuyên gia cố vấn cho bọn họ sao?
"Nói đến phát triển, tôi cũng chỉ có thể đoán mò được đôi chút, còn cụ thể như thế nào thì tôi thật sự không rõ. Tôi học chuyên ngành toán học, chỉ biết đến số liệu logic thôi, không rành chuyện kiếm tiền."
Tống Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, không thể nào, sao lại thế được?
"Nhưng tôi biết ai rành chuyện này đấy." Tuyên Nhiêu bỗng đổi giọng.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô ấy giơ tay ra.
Mọi người theo bản năng nhìn sang.
???
"Tiểu Đào Đào?"
"Thị Tử?"
"Lão Thất?"
Nói xong, mọi người lại lắc đầu.
"Cô Tuyên nói đùa rồi, mấy đứa nhỏ này làm sao hiểu được mấy cái này, chúng chỉ biết chơi thôi."
Tuyên Nhiêu lại đưa tay ra một chút, chỉ vào gò má trắng nõn của thiếu niên, cười tủm tỉm nói: "Tôi nói là con trai tôi."
"Hả?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tuyên Nhiêu giải thích: "Mọi người đừng vội nhìn A Hòa còn nhỏ, không phải tôi khoe khoang chứ con tôi từ nhỏ đã thông minh, từ bé đã ngâm mình trong thư viện trường, loại sách gì cũng từng đọc qua."
"Mọi người thấy nó nấu ăn thế nào, tất cả đều là tự học đấy, nó còn tự tay làm xà phòng, làm đồ chơi điện tử, trồng hoa cỏ, nuôi gà vịt thỏ côn trùng..."
"Nói chung là cái gì cũng biết, không nói là tinh thông, nhưng cơ bản đều làm được."
"Thật, thật sao?" Mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lận Thanh Hòa cũng bắt đầu thay đổi.
Đây, đây là thần đồng sao?
"Con trai, lại đây nào?" Tuyên Nhiêu vẫy tay về phía Lận Thanh Hòa.
Bàn của bọn họ cách nhau một khoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.