Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Chương 43:

Trí Xỉ Bất Thị Bệnh

16/06/2024

Tuy Lận Thanh Hòa không biết tại sao cô ấy lại gọi mình nhưng vẫn nhanh chóng buông đũa, bước từng bước đi tới, thần sắc trầm ổn nhẹ nhàng.

"Mẹ, sao vậy?"

"Tới đây nhóc, ngồi đây đi." Tống Hành xích người sang một bên, nhường chỗ cho cậu.

?

Lận Thanh Hòa có chút khó hiểu, hình như ánh mắt mọi người cậu có gì đó không đúng lắm?

"A Hòa, nghe nói cháu làm được xà phòng?" Hai mắt Tống Hành sáng lên.

Vừa rồi nghe một tràng dài nhưng anh chỉ ấn tượng việc cậu biết làm xà phòng, xà phòng đấy, là xà phòng đấy.

"Làm thì làm được..."

Lận Thanh Hòa lập tức hiểu ý Tống Hành, cậu bé trực tiếp đập tan giấc mơ của anh: "Nhưng mà đại đội muốn mở xưởng làm xà phòng là chuyện không khả thi, thứ này cần có mỡ động vật, đội của chúng ta không lấy ra được."

“Chỉ có một chút ít không thể nào làm thành quy mô lớn được."

Thịt ở nhà máy phải mua bằng phiếu, thịt ở đại đội vừa phải nộp lên vừa phải chia, mỗi nhà được chia có mấy cân, lấy đâu ra nhiều mà mở xưởng.



"Vậy nếu mở một trang trại nuôi heo..."

"Trang trại nuôi heo quy mô nhỏ hiện tại đại đội chẳng phải đã có rồi sao? Còn quy mô lớn, chi phí đầu tư quá lớn, rủi ro cũng rất cao, nuôi càng nhiều heo thì tiêu tốn lương thực cũng càng nhiều, tính ra cũng không đáng."

Bị chuyện xà phòng làm cho đầu óc nóng lên, Tống Hành lúc này đã thoáng bình tĩnh lại, đưa tay xoa xoa đầu.

"Cũng phải, việc này không thể nóng vội."

"Nhưng mà, trong năm nay con thấy đại đội vẫn còn tiềm năng phát triển khác."

"?"

Cái này gọi là gì? Sau cơn mưa trời lại sáng sao?

"Nhóc con có gì cứ nói thẳng đi, đừng có chọc chú, chọc nữa lần sau không cho con dẫn Tiểu Đào Đào đi chơi đâu." Tống Hành khiêu khích.

"..." Người nhà họ Khúc bất đắc dĩ nhắm mắt.

Cái đức hạnh này, thật sự không dám nhìn thẳng mà.

Lận Thanh Hòa nở nụ cười tinh nghịch, cũng không đùa nữa, nói:



"Đại đội trồng nhiều khoai lang, khoai lang có thể chế biến thành bột, sau đó làm miến, đến lúc đó chỉ cần tìm đến các nhà máy hợp tác, bọn họ chắc chắn sẽ mua."

Thật ra khoai lang dư thừa hàng năm ở đại đội cũng có người đến thu mua, nhưng số lượng có hạn, giá cả cũng không cao, chỉ kiếm được một chút tiền công vất vả.

Mỗi cân chỉ bán được hai ba xu, một ngàn cân cũng chỉ được hai ba mươi đồng, chẳng kiếm được bao nhiêu.

Mọi người không kiếm được tiền nên không còn tích cực làm việc nữa, người đi khai hoang cũng ít.

"Khoai lang bán cho thương lái bên ngoài, lúc đắt thì ba xu một cân, lúc rẻ thì một xu, mọi người chẳng kiếm được mấy đồng, thà mang về cho heo ăn còn hơn."

"Nhưng nếu làm thành miến, ba hào một cân, sáu cân khoai làm ra một cân miến, chi phí khoảng một hào nữa, trừ hao hụt, lãi được một hào, sản lượng khoai lang của đại đội mỗi năm cũng hơn mười ngàn cân."

Phần còn lại không cần tính toán nhiều cũng biết đây là một khoản tiền không nhỏ, hơn nữa, nếu làm như vậy, đại đội còn có thể tiếp tục mở rộng diện tích trồng khoai lang, thậm chí tăng tỉ lệ trồng khoai lang.

Phải biết rằng, tuy hiện tại cấp trên có yêu cầu riêng về việc trồng lương thực, nhưng các đại đội có thể dựa trên cơ sở này để tự phân bố cách trồng trọt.

Tóm lại, nếu giống như lời cậu nói, xưởng nhỏ của đại đội bọn họ chắc chắn sẽ có triển vọng phát triển.

Lương thực một năm thu hai vụ, mỗi vụ thu được mấy chục ngàn cân, trừ phần nộp lên trên, còn dư lại ít nhất mười vạn cân khoai lang.

Vậy là một năm cũng kiếm được mấy vạn đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook