Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 44:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Sau khi tính toán đàng hoàng, người nhà họ Khúc không nhịn được đưa tay ôm ngực, từng người một đều bị chấn động mạnh.
Mấy vạn đồng lận đấy!
Không phải mấy trăm, mấy nghìn mà là mấy vạn, phải biết rằng tiền quỹ của đại đội bọn họ những năm trước đừng nói là mấy vạn, có thể không nợ công điểm của mọi người đã là tình huống tốt lắm rồi.
"Chuyện này... chuyện này thật sự làm được sao?" Võ Mạn Châu có chút hoảng hốt.
Sao nghe cứ như đang nằm mơ vậy?
Đối với vấn đề này, Tuyên Nhiêu không để con trai mình lên tiếng, cô ấy cười tủm tỉm nói:
"Chuyện này chưa thể nói trước được, nhưng nếu đại đội muốn phát triển thì phải có chút can đảm và dám mạo hiểm, nhưng những điều này còn phải xem ý kiến của đội trưởng Tống."
"A Hòa nhà tôi cũng chỉ là đọc sách nhiều hơn một chút, trên lý thuyết thì hiểu, nhưng thực tế thế nào vẫn còn mù tịt, nếu có vấn đề gì, mọi người cứ coi nó như từ điển, lâu lâu lật xem một chút thì được."
"Còn quyết định như thế nào thì chắc chắn không liên quan đến nó."
Dù thông minh đến đâu thì con trai của cô ấy cũng chỉ mới tám tuổi, nếu không phải ủy viên đại đội của đại đội đều là người nhà họ Khúc, đồng thời Tuyên Nhiêu cũng muốn củng cố địa vị của bọn họ ở đại đội thì cô ấy cũng không muốn để con trai mình làm chuyện nổi bật như vậy đâu.
Thời buổi này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
"Lý lẽ này tôi hiểu."
Tống Hành thu lại vẻ mặt kinh ngạc, có chút ngỡ ngàng nhìn về phía bộ dáng trắng trẻo, thư sinh của Lận Thanh Hòa.
Đúng là người thành phố lớn tới, ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu biết hơn bọn họ.
Quả nhiên muốn làm gì vẫn là phải đọc sách nhiều vào, Tống Hành nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía hai đứa con gái, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Anh nhất định phải cho hai đứa nhỏ đọc nhiều sách hơn.
Thị Tử: ?
Đào Đào: ?
—
Tuy đề nghị của Lận Thanh Hòa rất hay nhưng muốn thực hiện cũng không phải chuyện đơn giản, trong đó cần rất nhiều nhân lực, vật lực, nguồn tiêu thụ, rủi ro, đất đai...
Những yếu tố bất định vẫn còn quá nhiều, chắc chắn không phải chuyện Tống Hành nói làm là làm ngay được, chỉ riêng việc thảo luận với mọi người trong đại đội cũng đã mất kha khá thời gian.
Huống hồ Tống Hành chỉ mới nhậm chức, vị trí còn chưa vững, nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chỉ đành đi một bước lại tính một bước vậy.
Điều này không chỉ đúng với một mình Tống Hành, mà còn đúng với tất cả những người mới nhậm chức lần này.
Tuy nhiên mới nhậm chức chưa được bao lâu, tất cả ủy viên đại đội đã phải đối mặt với một thách thức thật lớn.
Ngô của đại đội đã chín!!
Ngô của đại đội chín có nghĩa là gì?
Là mọi người được ăn ngô tươi?
Không không không.
Bình thường ngô của đại đội bọn họ phải để đó đến khi già rồi mới được thu hoạch, sau đó là phơi khô để nộp lên trên và chia cho mọi người.
Còn loại ngô non mới chín, tuyệt đối không ai được phép giữ lại để ăn.
Dù sao ngô non cũng không hữu dụng bằng ngô già, ngô già có thể làm giống, xay bột làm bánh, còn có thể trộn với cám cho heo ăn...
Nhưng mà trên có chính sách, dưới có đối sách, lúc này ngô trồng trên ruộng có khác gì cải trắng đang đợi heo đến ủi chứ?
Trước đây, Tống Hành cũng là một trong những "chú heo" đó, thậm chí còn là chú heo nhanh nhảu nhất, luôn âm thầm mang về nhà rất nhiều ngô non mà không bị phát hiện.
Nhưng năm nay, sau khi nhà mình có hẳn một dàn ủy viên đại đội, hành vi này chắc chắn không thể tiếp tục.
"Haiz..." Tống Hành đang ôm cô con gái nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
"Năm nay Đào Đào không có ngô non để ăn rồi."
Mấy vạn đồng lận đấy!
Không phải mấy trăm, mấy nghìn mà là mấy vạn, phải biết rằng tiền quỹ của đại đội bọn họ những năm trước đừng nói là mấy vạn, có thể không nợ công điểm của mọi người đã là tình huống tốt lắm rồi.
"Chuyện này... chuyện này thật sự làm được sao?" Võ Mạn Châu có chút hoảng hốt.
Sao nghe cứ như đang nằm mơ vậy?
Đối với vấn đề này, Tuyên Nhiêu không để con trai mình lên tiếng, cô ấy cười tủm tỉm nói:
"Chuyện này chưa thể nói trước được, nhưng nếu đại đội muốn phát triển thì phải có chút can đảm và dám mạo hiểm, nhưng những điều này còn phải xem ý kiến của đội trưởng Tống."
"A Hòa nhà tôi cũng chỉ là đọc sách nhiều hơn một chút, trên lý thuyết thì hiểu, nhưng thực tế thế nào vẫn còn mù tịt, nếu có vấn đề gì, mọi người cứ coi nó như từ điển, lâu lâu lật xem một chút thì được."
"Còn quyết định như thế nào thì chắc chắn không liên quan đến nó."
Dù thông minh đến đâu thì con trai của cô ấy cũng chỉ mới tám tuổi, nếu không phải ủy viên đại đội của đại đội đều là người nhà họ Khúc, đồng thời Tuyên Nhiêu cũng muốn củng cố địa vị của bọn họ ở đại đội thì cô ấy cũng không muốn để con trai mình làm chuyện nổi bật như vậy đâu.
Thời buổi này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
"Lý lẽ này tôi hiểu."
Tống Hành thu lại vẻ mặt kinh ngạc, có chút ngỡ ngàng nhìn về phía bộ dáng trắng trẻo, thư sinh của Lận Thanh Hòa.
Đúng là người thành phố lớn tới, ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu biết hơn bọn họ.
Quả nhiên muốn làm gì vẫn là phải đọc sách nhiều vào, Tống Hành nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía hai đứa con gái, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Anh nhất định phải cho hai đứa nhỏ đọc nhiều sách hơn.
Thị Tử: ?
Đào Đào: ?
—
Tuy đề nghị của Lận Thanh Hòa rất hay nhưng muốn thực hiện cũng không phải chuyện đơn giản, trong đó cần rất nhiều nhân lực, vật lực, nguồn tiêu thụ, rủi ro, đất đai...
Những yếu tố bất định vẫn còn quá nhiều, chắc chắn không phải chuyện Tống Hành nói làm là làm ngay được, chỉ riêng việc thảo luận với mọi người trong đại đội cũng đã mất kha khá thời gian.
Huống hồ Tống Hành chỉ mới nhậm chức, vị trí còn chưa vững, nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chỉ đành đi một bước lại tính một bước vậy.
Điều này không chỉ đúng với một mình Tống Hành, mà còn đúng với tất cả những người mới nhậm chức lần này.
Tuy nhiên mới nhậm chức chưa được bao lâu, tất cả ủy viên đại đội đã phải đối mặt với một thách thức thật lớn.
Ngô của đại đội đã chín!!
Ngô của đại đội chín có nghĩa là gì?
Là mọi người được ăn ngô tươi?
Không không không.
Bình thường ngô của đại đội bọn họ phải để đó đến khi già rồi mới được thu hoạch, sau đó là phơi khô để nộp lên trên và chia cho mọi người.
Còn loại ngô non mới chín, tuyệt đối không ai được phép giữ lại để ăn.
Dù sao ngô non cũng không hữu dụng bằng ngô già, ngô già có thể làm giống, xay bột làm bánh, còn có thể trộn với cám cho heo ăn...
Nhưng mà trên có chính sách, dưới có đối sách, lúc này ngô trồng trên ruộng có khác gì cải trắng đang đợi heo đến ủi chứ?
Trước đây, Tống Hành cũng là một trong những "chú heo" đó, thậm chí còn là chú heo nhanh nhảu nhất, luôn âm thầm mang về nhà rất nhiều ngô non mà không bị phát hiện.
Nhưng năm nay, sau khi nhà mình có hẳn một dàn ủy viên đại đội, hành vi này chắc chắn không thể tiếp tục.
"Haiz..." Tống Hành đang ôm cô con gái nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
"Năm nay Đào Đào không có ngô non để ăn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.