Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 45:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Đào Đào lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: "Thật ạ?"
Không có ngô non mềm dẻo, ngọt lịm nữa sao? Bé lập tức ủ rũ, vẻ mặt đau khổ.
Tống Hành nhìn mà đau lòng.
Thị Tử nhíu mày, lập tức bước tới bế em gái đi rồi đưa mắt nhìn Tống Hành.
"Cha, bây giờ cha là đội trưởng đại đội rồi đấy." Đừng có làm mấy chuyện ngốc nghếch đó nữa.
Bị phát hiện thì không hay đâu.
"Cha biết." Tống Hành đảo mắt sau đó nhìn Thị Tử.
? Mí mắt Thị Tử lại giật giật mấy cái.
"Đi, theo cha."
Nói rồi, Tống Hành một tay bế, một tay dắt hai cô con gái đi thẳng đến nhà họ Lận bên cạnh.
"Cô Tuyên!"
Bây giờ đang là kỳ nghỉ, theo như bình thường thì lúc này Tuyên Nhiêu đã bận rộn ngoài ruộng rồi nhưng mà bây giờ có chức vụ kế toán, tính ra cô ấy đã có hai công việc làm cuộc sống ổn định hơn một chút, cô ấy không cần phải ra ruộng làm việc nữa nên lúc này cô đang ở nhà sắp xếp lại sổ sách cũ của đại đội.
"Đội trưởng Tống, có chuyện gì vậy?" Tuyên Nhiêu mỉm cười cầm sổ sách đi ra sân, đồng thời còn gọi con trai ra theo.
"Tôi muốn hỏi một chút về lượng ngô hao hụt hàng năm của đại đội mấy năm trước."
Hao hụt ở đây chính là chỉ số ngô non bị "trộm" kia.
Ai bảo đội trưởng Viên trước kia keo kiệt như vậy, một bắp ngô non cũng không cho, những người vốn đã rục rịch có ý đồ xấu lại càng muốn lén lút làm bậy, bày ra đủ trò khiến ông ta không thể nào quản nổi.
"Vừa hay tôi đang sắp xếp đến chỗ này."
"Theo tình hình hai năm gần đây của đại đội, sản lượng ngô của đại đội mỗi năm khoảng ba mươi nghìn cân, hao hụt thì không được ghi chép chi tiết."
"Nhưng theo như tôi ước tính sơ bộ thì ngoài khoảng một nghìn cân bị chim chóc phá hoại, còn có khoảng hai nghìn cân bị mất một cách khó hiểu, “hao hụt” khi thu hoạch mỗi năm khoảng một nghìn cân."
Đây chỉ là số liệu đại khái nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra đây không phải là một con số nhỏ.
Nhưng đây lại là vấn đề tồn tại bấy lâu nay chưa giải quyết được.
"Cô Tuyên, ở thành phố, giá ngô non và bột ngô các cô thường mua là bao nhiêu?"
Tuyên Nhiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Bột ngô thường khoảng một hào năm một cân, ngô non rất hiếm, thường bán hai hào một cân, nguyên bắp."
Tống Hành nghe xong thì hai mắt sáng lên, nếu tính như vậy, ngô non còn có giá hơn cả bột ngô.
Bên này, thương lái đến thu mua bột ngô thường không đến một hào một cân, còn ngô non thì không ai thu mua.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô Tuyên." Nói xong, Tống Hành vui vẻ bế Đào Đào đang xem truyện tranh cùng Lận Thanh Hòa và Thị Tử chạy về nhà.
Hai cô con gái: ?
Không phải chứ, sao cha không để bọn con tự ở lại chơi?
*
Mọi người đều nói quan mới nhậm chức phải “nổi lửa ba lần”*, chẳng ai ngờ Tống Hành này vừa nhậm chức đã thiêu rụi cả quả núi.
"新官上任三把火" (Quan mới nhậm chức phải “nổi lửa ba lần”) là thành ngữ chỉ việc người mới đến thường có những hành động mạnh mẽ, quyết liệt để thể hiện năng lực, tạo dựng vị thế.
"Anh nói gì? Chia ngô non cho mọi người?"
"Hồ đồ!" Đội trưởng Viên là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Ngô non không để được lâu, bây giờ ăn thì ngon đấy, nhưng lỡ cuối năm thu hoạch kém thì đây sẽ là lương thực cứu mạng đấy."
"Lương thực rất quan trọng, nhưng hai năm nay thu hoạch cũng khá, không cần phải chia hết, mỗi nhà chia vài cân hoàn toàn không thành vấn đề." Tống Hành tranh luận.
"Không được, vài cân lúc nguy cấp vẫn là lương thực cứu mạng, có thể ăn được nửa tháng đấy."
Đội trưởng Viên rất kiên quyết, cùng phe với ông ta còn có một số người lớn tuổi.
Trải qua nhiều gian khổ, họ chỉ mong muốn sự ổn định.
Không có ngô non mềm dẻo, ngọt lịm nữa sao? Bé lập tức ủ rũ, vẻ mặt đau khổ.
Tống Hành nhìn mà đau lòng.
Thị Tử nhíu mày, lập tức bước tới bế em gái đi rồi đưa mắt nhìn Tống Hành.
"Cha, bây giờ cha là đội trưởng đại đội rồi đấy." Đừng có làm mấy chuyện ngốc nghếch đó nữa.
Bị phát hiện thì không hay đâu.
"Cha biết." Tống Hành đảo mắt sau đó nhìn Thị Tử.
? Mí mắt Thị Tử lại giật giật mấy cái.
"Đi, theo cha."
Nói rồi, Tống Hành một tay bế, một tay dắt hai cô con gái đi thẳng đến nhà họ Lận bên cạnh.
"Cô Tuyên!"
Bây giờ đang là kỳ nghỉ, theo như bình thường thì lúc này Tuyên Nhiêu đã bận rộn ngoài ruộng rồi nhưng mà bây giờ có chức vụ kế toán, tính ra cô ấy đã có hai công việc làm cuộc sống ổn định hơn một chút, cô ấy không cần phải ra ruộng làm việc nữa nên lúc này cô đang ở nhà sắp xếp lại sổ sách cũ của đại đội.
"Đội trưởng Tống, có chuyện gì vậy?" Tuyên Nhiêu mỉm cười cầm sổ sách đi ra sân, đồng thời còn gọi con trai ra theo.
"Tôi muốn hỏi một chút về lượng ngô hao hụt hàng năm của đại đội mấy năm trước."
Hao hụt ở đây chính là chỉ số ngô non bị "trộm" kia.
Ai bảo đội trưởng Viên trước kia keo kiệt như vậy, một bắp ngô non cũng không cho, những người vốn đã rục rịch có ý đồ xấu lại càng muốn lén lút làm bậy, bày ra đủ trò khiến ông ta không thể nào quản nổi.
"Vừa hay tôi đang sắp xếp đến chỗ này."
"Theo tình hình hai năm gần đây của đại đội, sản lượng ngô của đại đội mỗi năm khoảng ba mươi nghìn cân, hao hụt thì không được ghi chép chi tiết."
"Nhưng theo như tôi ước tính sơ bộ thì ngoài khoảng một nghìn cân bị chim chóc phá hoại, còn có khoảng hai nghìn cân bị mất một cách khó hiểu, “hao hụt” khi thu hoạch mỗi năm khoảng một nghìn cân."
Đây chỉ là số liệu đại khái nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra đây không phải là một con số nhỏ.
Nhưng đây lại là vấn đề tồn tại bấy lâu nay chưa giải quyết được.
"Cô Tuyên, ở thành phố, giá ngô non và bột ngô các cô thường mua là bao nhiêu?"
Tuyên Nhiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Bột ngô thường khoảng một hào năm một cân, ngô non rất hiếm, thường bán hai hào một cân, nguyên bắp."
Tống Hành nghe xong thì hai mắt sáng lên, nếu tính như vậy, ngô non còn có giá hơn cả bột ngô.
Bên này, thương lái đến thu mua bột ngô thường không đến một hào một cân, còn ngô non thì không ai thu mua.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô Tuyên." Nói xong, Tống Hành vui vẻ bế Đào Đào đang xem truyện tranh cùng Lận Thanh Hòa và Thị Tử chạy về nhà.
Hai cô con gái: ?
Không phải chứ, sao cha không để bọn con tự ở lại chơi?
*
Mọi người đều nói quan mới nhậm chức phải “nổi lửa ba lần”*, chẳng ai ngờ Tống Hành này vừa nhậm chức đã thiêu rụi cả quả núi.
"新官上任三把火" (Quan mới nhậm chức phải “nổi lửa ba lần”) là thành ngữ chỉ việc người mới đến thường có những hành động mạnh mẽ, quyết liệt để thể hiện năng lực, tạo dựng vị thế.
"Anh nói gì? Chia ngô non cho mọi người?"
"Hồ đồ!" Đội trưởng Viên là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Ngô non không để được lâu, bây giờ ăn thì ngon đấy, nhưng lỡ cuối năm thu hoạch kém thì đây sẽ là lương thực cứu mạng đấy."
"Lương thực rất quan trọng, nhưng hai năm nay thu hoạch cũng khá, không cần phải chia hết, mỗi nhà chia vài cân hoàn toàn không thành vấn đề." Tống Hành tranh luận.
"Không được, vài cân lúc nguy cấp vẫn là lương thực cứu mạng, có thể ăn được nửa tháng đấy."
Đội trưởng Viên rất kiên quyết, cùng phe với ông ta còn có một số người lớn tuổi.
Trải qua nhiều gian khổ, họ chỉ mong muốn sự ổn định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.