Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 16:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
Bà Dương bị chị dâu hai nói vậy, còn có thể nói gì?
"Không có, tôi dẫm phải viên đá nhọn.” Bà đè nén sự bực bội trong lòng, đáp lại.
“Vậy sao? Vậy thì cô đi đứng cẩn thận một chút, một mình mình té thì không sao, nhưng trên người cô còn có cháu trai út đó.”
Bà Dương Nhị chân thành nói.
Bà Dương: .... Chị nhanh cút đi!
—
Dương Kế Tây đưa Tôn Quế Phương đến sở thanh niên trí thức, lúc này lác đác đã có người tan làm, họ mượn bút chì và giấy của một thanh niên tri thức, đến chỗ vắng người, Dương Kế Tây viết một lá thư.
Chữ viết không đẹp, thậm chí nhìn nét chữ của Dương Kế Tây rất vụng về, lúc này Tôn Quế Phương đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Học trong mơ sao?”
Dù sao Dương Kế Tây cũng chưa học hết lớp một.
“Ừ.” Dương Kế Tây đáp, không nói rõ mình học được thế nào, dù sao cũng là sau khi chết nhìn thấy bọn trẻ học chữ mà học được, lần đầu tiên thực sự động tay viết.
“Anh đọc cho em nghe nhé?”
Tôn Quế Phương lại lắc đầu: “Cẩn thận có người nghe trộm, lúc nào chúng ta gửi đi?”
“Ngày mai gửi đi, sáng mai chúng ta đến thị trấn.”
Dương Kế Tây cũng không vội xuống ruộng đi làm.
Nhưng ông Dương và bà Dương thì lại vội, một ngày ít nhất Dương Kế Tây cũng được tám điểm công, tình huống bình thường đều là mười điểm, điểm công liên quan đến lương thực!
Đợi hai vợ chồng trả lại bút, về đến nhà thì ông Dương đã ngồi trong sân hít tẩu thuốc, trong bếp vọng ra tiếng nói chuyện của hai chị dâu.
Đại Hoa ngồi xổm bên lu đá rửa rau, Cẩu Đản và cháu trai nhà ông Dương Đại là Thạch Đầu chạy khắp sân sân, còn đứa cháu trai út thì còn nhỏ, được Dương Kế Đông bế không cho chạy theo, lúc này đang tức giận kêu.
Mặc dù mỗi nhà có một cổng riêng, nhưng sân không có ngăn cách, kéo dài thông nhau, thành một sân đất rất dài.
Tôn Quế Phương nhìn theo, ở sân trước nhà ông Dương Đại còn có anh họ đang đan giỏ tre, ông Dương Đại thì ngồi trước cửa nhà giống ông Dương hút thuốc, cười nhìn các cháu chạy nhảy.
Mà sân trước nhà ông Dương Nhị thì không có bóng người, trừ khi đám Cẩu Đản thỉnh thoảng chạy qua rồi lại chạy về.
“Đi đâu vậy?” Ông Dương rũ tàn thuốc lào, ngẩng đầu hỏi.
“Chiều nay con đổ nhiều mồ hôi, tắm xong thấy dễ chịu hơn nhiều, nghĩ đến Quế Phương gả cho con vẫn chưa làm quen về đội của chúng ta, nên con dẫn cô ấy đi ra ngoài xem một chút, mẹ đâu ạ? Lúc chúng con đi ra ngoài, mẹ còn bảo chúng tôi đi dạo nhiều một chút.”
Dương Kế Tây bình tĩnh nói dối, Tôn Quế Phương bên cạnh cũng gật đầu.
Dương Kế Đông nghe thấy lời này thì nhìn sang.
“Mẹ con bảo tức ngực, đang nằm trong phòng.” Ông Dương im lặng một lúc rồi đáp.
“Có phải do cõng trẻ con lâu quá không? Hôm nay mẹ cũng cõng cả buổi chiều,” Dương Kế Tây kéo hai chiếc ghế gỗ, hai vợ chồng mỗi người ngồi một chiếc.
“Không thể nào.” Dương Kế Đông sợ đổ tội lên đầu con trai út nhà mình, vừa ôm đứa trẻ vừa nói: “Lúc anh về, thấy mẹ và bác gái hai đang nói chuyện ở cửa, chắc là không nói lại được bác gái hai, tức giận rồi?”
"Không có, tôi dẫm phải viên đá nhọn.” Bà đè nén sự bực bội trong lòng, đáp lại.
“Vậy sao? Vậy thì cô đi đứng cẩn thận một chút, một mình mình té thì không sao, nhưng trên người cô còn có cháu trai út đó.”
Bà Dương Nhị chân thành nói.
Bà Dương: .... Chị nhanh cút đi!
—
Dương Kế Tây đưa Tôn Quế Phương đến sở thanh niên trí thức, lúc này lác đác đã có người tan làm, họ mượn bút chì và giấy của một thanh niên tri thức, đến chỗ vắng người, Dương Kế Tây viết một lá thư.
Chữ viết không đẹp, thậm chí nhìn nét chữ của Dương Kế Tây rất vụng về, lúc này Tôn Quế Phương đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Học trong mơ sao?”
Dù sao Dương Kế Tây cũng chưa học hết lớp một.
“Ừ.” Dương Kế Tây đáp, không nói rõ mình học được thế nào, dù sao cũng là sau khi chết nhìn thấy bọn trẻ học chữ mà học được, lần đầu tiên thực sự động tay viết.
“Anh đọc cho em nghe nhé?”
Tôn Quế Phương lại lắc đầu: “Cẩn thận có người nghe trộm, lúc nào chúng ta gửi đi?”
“Ngày mai gửi đi, sáng mai chúng ta đến thị trấn.”
Dương Kế Tây cũng không vội xuống ruộng đi làm.
Nhưng ông Dương và bà Dương thì lại vội, một ngày ít nhất Dương Kế Tây cũng được tám điểm công, tình huống bình thường đều là mười điểm, điểm công liên quan đến lương thực!
Đợi hai vợ chồng trả lại bút, về đến nhà thì ông Dương đã ngồi trong sân hít tẩu thuốc, trong bếp vọng ra tiếng nói chuyện của hai chị dâu.
Đại Hoa ngồi xổm bên lu đá rửa rau, Cẩu Đản và cháu trai nhà ông Dương Đại là Thạch Đầu chạy khắp sân sân, còn đứa cháu trai út thì còn nhỏ, được Dương Kế Đông bế không cho chạy theo, lúc này đang tức giận kêu.
Mặc dù mỗi nhà có một cổng riêng, nhưng sân không có ngăn cách, kéo dài thông nhau, thành một sân đất rất dài.
Tôn Quế Phương nhìn theo, ở sân trước nhà ông Dương Đại còn có anh họ đang đan giỏ tre, ông Dương Đại thì ngồi trước cửa nhà giống ông Dương hút thuốc, cười nhìn các cháu chạy nhảy.
Mà sân trước nhà ông Dương Nhị thì không có bóng người, trừ khi đám Cẩu Đản thỉnh thoảng chạy qua rồi lại chạy về.
“Đi đâu vậy?” Ông Dương rũ tàn thuốc lào, ngẩng đầu hỏi.
“Chiều nay con đổ nhiều mồ hôi, tắm xong thấy dễ chịu hơn nhiều, nghĩ đến Quế Phương gả cho con vẫn chưa làm quen về đội của chúng ta, nên con dẫn cô ấy đi ra ngoài xem một chút, mẹ đâu ạ? Lúc chúng con đi ra ngoài, mẹ còn bảo chúng tôi đi dạo nhiều một chút.”
Dương Kế Tây bình tĩnh nói dối, Tôn Quế Phương bên cạnh cũng gật đầu.
Dương Kế Đông nghe thấy lời này thì nhìn sang.
“Mẹ con bảo tức ngực, đang nằm trong phòng.” Ông Dương im lặng một lúc rồi đáp.
“Có phải do cõng trẻ con lâu quá không? Hôm nay mẹ cũng cõng cả buổi chiều,” Dương Kế Tây kéo hai chiếc ghế gỗ, hai vợ chồng mỗi người ngồi một chiếc.
“Không thể nào.” Dương Kế Đông sợ đổ tội lên đầu con trai út nhà mình, vừa ôm đứa trẻ vừa nói: “Lúc anh về, thấy mẹ và bác gái hai đang nói chuyện ở cửa, chắc là không nói lại được bác gái hai, tức giận rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.