Chương 47: Tin Tức 1
Trương Giai Âm
29/04/2024
Lần trước trở về, mấy cô, bà này cũng chưa nhiệt tình được như thế, Triệu Kha thấy khó hiểu, bóp phanh lại, dừng ở dưới cây.
Dì Đông không chờ cô mở miệng, đã vội vàng xông lên nói với cô: "Cuối cùng con cũng về rồi, có người đang muốn cướp công việc giáo viên tiểu học của con kìa!"
Những người phụ nữ khác mặc kệ là châm ngòi hay là đến xem kịch vui, thì mỗi người bọn họ đều góp một câu nhắc nhở—
"Không phải chỉ có một người thôi đâu."
"Em phải cẩn thận hơn chút."
"Con mau mau về nhà hỏi mẹ đi, xem giải quyết chuyện này như thế nào."
Não Triệu Kha đang tiếp thu từng câu từng câu một trong đó, nhưng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ ngại ngùng cười: “Công việc giáo viên tiểu học chưa là của con mà, con sẽ nghe người trong đội sắp xếp."
"Bé hai, con hiền quá sẽ bị ăn hiếp đó." Xưng hô mà dì Đông dùng cho Triệu Kha, từ "cô bé nội thành" biến thành "bé hai", bà ấy ra vẻ trưởng bối vỗ vỗ ngực: "Con yên tâm, tụi dì nhất định sẽ bầu cho con, không bầu người ngoài."
Triệu Kha cười nói cảm ơn, cũng không tiếp tục đứng lại nhiều chuyện với các cô, các bà, trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt, ung dung đạp xe rời đi.
Sau khi Triệu Kha về nhà thì được phổ cập đầy đủ tin tức sáng nay, nghe xong thì phản ứng của cô cũng không có gì đặc biệt.
Công việc nhẹ người, thoải mái ở đội sản xuất không nhiều, vì thế mọi người đua nhau tranh giành là điều hết sức bình thường, và cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, nhưng được hay mất không quan trọng, miễn là tâm trạng của cô vẫn vui vẻ, không bị ảnh hưởng là được.
Nhưng ba người khác thì phải nói là hoàn toàn tự tin đến mù quáng luôn, bọn họ đều cho rằng đây chỉ là một công việc dạy học mà thôi, tuyệt đối là đã nằm gọn trong lòng bàn tay Triệu Kha rồi, dù có khó cách mấy thì sao sánh bằng được độ khó của tự thi đậu vào nhà máy chứ?
Vì thế họ đã quẳng việc bầu cử của Triệu Kha ra sau đầu, chỉ tập trung hỏi thăm về Triệu Miên.
Triệu Kiến Quốc lo lắng: "Tính của chị con trước giờ dịu dàng, nhưng cũng có phần yếu đuối, lỡ như bị người khác ăn hiếp có phải con bé sẽ cắn răng chịu đựng không?"
Triệu Kha thổi thổi canh cá nóng hổi: "Con có gài gián điệp."
Dư Tú Lan nhíu mày: "Chị con không giống cái nết không chịu thua thiệt của con, nếu như con bé vì tiết kiệm tiền mà ăn không ngon, ngủ không yên thì phải làm sao?"
Triệu Kha nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, bị nóng bỏng lưỡi xuýt xoa một tiếng, đáp: "Con có gài gián điệp."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dì Đông không chờ cô mở miệng, đã vội vàng xông lên nói với cô: "Cuối cùng con cũng về rồi, có người đang muốn cướp công việc giáo viên tiểu học của con kìa!"
Những người phụ nữ khác mặc kệ là châm ngòi hay là đến xem kịch vui, thì mỗi người bọn họ đều góp một câu nhắc nhở—
"Không phải chỉ có một người thôi đâu."
"Em phải cẩn thận hơn chút."
"Con mau mau về nhà hỏi mẹ đi, xem giải quyết chuyện này như thế nào."
Não Triệu Kha đang tiếp thu từng câu từng câu một trong đó, nhưng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ ngại ngùng cười: “Công việc giáo viên tiểu học chưa là của con mà, con sẽ nghe người trong đội sắp xếp."
"Bé hai, con hiền quá sẽ bị ăn hiếp đó." Xưng hô mà dì Đông dùng cho Triệu Kha, từ "cô bé nội thành" biến thành "bé hai", bà ấy ra vẻ trưởng bối vỗ vỗ ngực: "Con yên tâm, tụi dì nhất định sẽ bầu cho con, không bầu người ngoài."
Triệu Kha cười nói cảm ơn, cũng không tiếp tục đứng lại nhiều chuyện với các cô, các bà, trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt, ung dung đạp xe rời đi.
Sau khi Triệu Kha về nhà thì được phổ cập đầy đủ tin tức sáng nay, nghe xong thì phản ứng của cô cũng không có gì đặc biệt.
Công việc nhẹ người, thoải mái ở đội sản xuất không nhiều, vì thế mọi người đua nhau tranh giành là điều hết sức bình thường, và cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, nhưng được hay mất không quan trọng, miễn là tâm trạng của cô vẫn vui vẻ, không bị ảnh hưởng là được.
Nhưng ba người khác thì phải nói là hoàn toàn tự tin đến mù quáng luôn, bọn họ đều cho rằng đây chỉ là một công việc dạy học mà thôi, tuyệt đối là đã nằm gọn trong lòng bàn tay Triệu Kha rồi, dù có khó cách mấy thì sao sánh bằng được độ khó của tự thi đậu vào nhà máy chứ?
Vì thế họ đã quẳng việc bầu cử của Triệu Kha ra sau đầu, chỉ tập trung hỏi thăm về Triệu Miên.
Triệu Kiến Quốc lo lắng: "Tính của chị con trước giờ dịu dàng, nhưng cũng có phần yếu đuối, lỡ như bị người khác ăn hiếp có phải con bé sẽ cắn răng chịu đựng không?"
Triệu Kha thổi thổi canh cá nóng hổi: "Con có gài gián điệp."
Dư Tú Lan nhíu mày: "Chị con không giống cái nết không chịu thua thiệt của con, nếu như con bé vì tiết kiệm tiền mà ăn không ngon, ngủ không yên thì phải làm sao?"
Triệu Kha nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, bị nóng bỏng lưỡi xuýt xoa một tiếng, đáp: "Con có gài gián điệp."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.