Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu
Chương 6:
Nãi Hề
04/01/2024
Mẹ Kiều Nhu đi rửa bát, bố Kiều Nhu bèn vẫy tay với Kiều Nhu, ra hiệu cho cô con gái nhỏ đi theo mình.
Kiều Nhu ngoan ngoãn đi theo.
Bố Kiều Nhu lấy một chiếc nia lớn trên tường đưa cho Kiều Nhu: “Chọn đậu nành đi, chọn xong thì đi rửa.”
Kiều Nhu nhận lấy chiếc nia hình tròn bằng tre, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang: Chọn thế nào, rửa thế nào?
Cô chỉ mua đậu nành được đóng gói sẵn, không cần chọn lựa trong siêu thị. Cô thực sự không biết làm đậu phụ như thế nào.
May mà bố Kiều Nhu ít nói, làm việc nhanh nhẹn, lại lấy thêm một chiếc nia lớn ra bên cạnh bắt đầu làm việc. Ông không phải là đang làm mẫu cho Kiều Nhu, mà chỉ là trong lòng đã đoán trước được trình độ chọn đậu, rửa đậu của con gái mình.
Nếu ông không ở đây, con gái ông có thể rửa đậu cả ngày, đến khi nào đậu nở hết ra thì thôi.
Bố Kiều Nhu dùng bát múc một bát đậu nành đầy ắp từ trong bao tải ra, đổ hết vào nia. Lắc lắc nia một cái, tất cả đậu nành tự động lăn tròn, ngoan ngoãn xếp hàng trong nia. Bố Kiều Nhu lại cho thêm một ít đậu, xác định lượng đã đủ thì lại lắc lắc, rung rung.
Lúc này, Kiều Nhu mới phát hiện ra những hạt đậu nành này không giống như những hạt đậu nành mà cô mua trong siêu thị trước đây, hạt nào hạt nấy đều căng mọng, rõ ràng. Mẻ đậu nành này có hạt to, hạt nhỏ. Còn có một số viên đá và cành cây khô cố gắng ngụy trang thành đậu nành, nhưng bị bố Kiều Nhu phát hiện ra ngay lập tức, tay ông nhanh thoăn thoắt nhặt ra, ném hết xuống đất.
Kiều Nhu bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rồi.
Cô lập tức làm theo, đổ đậu nành, lắc lắc, rung rung nia.
Đống đậu nành này phát ra tiếng soạt soạt trong nia, nghe rất tự nhiên, êm tai, là âm thanh tuyệt vời của thức ăn. Kiều Nhu không biết cách nhặt bỏ những hạt đậu xấu, vì vậy cô chỉ nhặt những thứ tạp chất ra.
Động tác của bố Kiều Nhu là vèo vèo vèo, tốc độ cực nhanh, hiệu quả cực cao. Động tác của Kiều Nhu là ném một cái, a lại tìm thấy một viên đá, lựa chọn kỹ càng.
Bố Kiều Nhu đã đổ hai nia đậu nành vào một chiếc sọt tre, Kiều Nhu còn chưa làm xong một nia.
Đợi đến khi Kiều Nhu làm xong một nia, bố Kiều Nhu đã đeo chiếc sọt tre lên vai, lại lấy một chiếc sọt tre rỗng đưa cho Kiều Nhu: “Đi thôi.”
Kiều Nhu - bình hoa - phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình và bố, trong lòng âm thầm rơi lệ, ngoan ngoãn đi theo. Học được chút nào hay chút đó. Cũng hơn là làm bình hoa mãi mãi.
Bố Kiều Nhu đi không nhanh, cố ý chờ Kiều Nhu theo kịp.
Nơi gia đình Kiều Nhu ở không phải là vùng quê hẻo lánh cho lắm. Ra khỏi nhà, Kiều Nhu mới chậm chạp nhận ra điều này. Cô tò mò về khoảng thời gian mà mình chưa từng sống, đưa mắt nhìn xung quanh.
Mẹ Kiều Nhu nói là thôn, nhưng nơi bọn họ ở, nhà cửa san sát nhau, được xây dựng khá tập trung. Chỉ là ban ngày ban mặt rất yên tĩnh, gần như không thấy bóng dáng ai. Chắc là đều đã ra ngoài làm việc hết rồi.
Chỉ là có nhìn thấy một vài người già và trẻ nhỏ. Ở xa, họ cũng không chào hỏi bố Kiều Nhu, chỉ đơn thuần nhìn cha con bọn họ. Bố Kiều Nhu cũng không chủ động chào hỏi ai, im lặng dẫn Kiều Nhu đến bờ sông.
Sông cách thôn không xa, có người đã dùng đá để xây bậc thang và mặt bằng ngay bên bờ sông. Lúc này, có hai bà cụ đang giặt quần áo. Nhìn thấy Kiều Nhu, mắt bọn họ sáng lên, chào hỏi bố Kiều Nhu và Kiều Nhu: “Ôi chao, nhìn con bé Nhu Nhu này xem, xinh xắn quá. Tốt nghiệp rồi à, hiểu chuyện rồi, đã biết ra ngoài phụ giúp gia đình rồi.”
Kiều Nhu lễ phép chào hỏi: “Cháu chào hai bà ạ.”
Hai bà cụ cười híp mắt: “Ừ, ngoan, ngoan.” Người già như bọn họ rất thích những đứa trẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống, nghe vậy lại khen ngợi ngoại hình của Kiều Nhu thêm vài câu.
“Giống mẹ nó hồi còn trẻ, đều xinh xắn cả. Hồi đó, mẹ con bé là hoa khôi của cái thôn này đấy. Bây giờ đến lượt Nhu Nhu là hoa khôi rồi!”
“Đúng vậy, hồi xưa những người ở ngoài đến đây, nhìn thấy mẹ con bé là mắt cứ dán chặt vào. Ôi chao, hồi đó người theo đuổi mẹ con bé xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối thôn! Mấy năm nữa người theo đuổi con bé cũng nhiều lắm đấy! Nhất định phải chọn bạn trai cho kỹ càng đấy nhé.”
Kiều Nhu đương nhiên thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, cô mỉm cười khiêm tốn: “Cháu còn nhỏ, chưa vội ạ.”
Mười tám tuổi rồi! Tuổi trẻ đẹp nhất như vậy, đương nhiên là phải chọn...
Giữ gìn sức khỏe!
Đàn ông không quan trọng, quan trọng là không thể chết đột ngột!
Kiều Nhu ngoan ngoãn đi theo.
Bố Kiều Nhu lấy một chiếc nia lớn trên tường đưa cho Kiều Nhu: “Chọn đậu nành đi, chọn xong thì đi rửa.”
Kiều Nhu nhận lấy chiếc nia hình tròn bằng tre, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang: Chọn thế nào, rửa thế nào?
Cô chỉ mua đậu nành được đóng gói sẵn, không cần chọn lựa trong siêu thị. Cô thực sự không biết làm đậu phụ như thế nào.
May mà bố Kiều Nhu ít nói, làm việc nhanh nhẹn, lại lấy thêm một chiếc nia lớn ra bên cạnh bắt đầu làm việc. Ông không phải là đang làm mẫu cho Kiều Nhu, mà chỉ là trong lòng đã đoán trước được trình độ chọn đậu, rửa đậu của con gái mình.
Nếu ông không ở đây, con gái ông có thể rửa đậu cả ngày, đến khi nào đậu nở hết ra thì thôi.
Bố Kiều Nhu dùng bát múc một bát đậu nành đầy ắp từ trong bao tải ra, đổ hết vào nia. Lắc lắc nia một cái, tất cả đậu nành tự động lăn tròn, ngoan ngoãn xếp hàng trong nia. Bố Kiều Nhu lại cho thêm một ít đậu, xác định lượng đã đủ thì lại lắc lắc, rung rung.
Lúc này, Kiều Nhu mới phát hiện ra những hạt đậu nành này không giống như những hạt đậu nành mà cô mua trong siêu thị trước đây, hạt nào hạt nấy đều căng mọng, rõ ràng. Mẻ đậu nành này có hạt to, hạt nhỏ. Còn có một số viên đá và cành cây khô cố gắng ngụy trang thành đậu nành, nhưng bị bố Kiều Nhu phát hiện ra ngay lập tức, tay ông nhanh thoăn thoắt nhặt ra, ném hết xuống đất.
Kiều Nhu bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rồi.
Cô lập tức làm theo, đổ đậu nành, lắc lắc, rung rung nia.
Đống đậu nành này phát ra tiếng soạt soạt trong nia, nghe rất tự nhiên, êm tai, là âm thanh tuyệt vời của thức ăn. Kiều Nhu không biết cách nhặt bỏ những hạt đậu xấu, vì vậy cô chỉ nhặt những thứ tạp chất ra.
Động tác của bố Kiều Nhu là vèo vèo vèo, tốc độ cực nhanh, hiệu quả cực cao. Động tác của Kiều Nhu là ném một cái, a lại tìm thấy một viên đá, lựa chọn kỹ càng.
Bố Kiều Nhu đã đổ hai nia đậu nành vào một chiếc sọt tre, Kiều Nhu còn chưa làm xong một nia.
Đợi đến khi Kiều Nhu làm xong một nia, bố Kiều Nhu đã đeo chiếc sọt tre lên vai, lại lấy một chiếc sọt tre rỗng đưa cho Kiều Nhu: “Đi thôi.”
Kiều Nhu - bình hoa - phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình và bố, trong lòng âm thầm rơi lệ, ngoan ngoãn đi theo. Học được chút nào hay chút đó. Cũng hơn là làm bình hoa mãi mãi.
Bố Kiều Nhu đi không nhanh, cố ý chờ Kiều Nhu theo kịp.
Nơi gia đình Kiều Nhu ở không phải là vùng quê hẻo lánh cho lắm. Ra khỏi nhà, Kiều Nhu mới chậm chạp nhận ra điều này. Cô tò mò về khoảng thời gian mà mình chưa từng sống, đưa mắt nhìn xung quanh.
Mẹ Kiều Nhu nói là thôn, nhưng nơi bọn họ ở, nhà cửa san sát nhau, được xây dựng khá tập trung. Chỉ là ban ngày ban mặt rất yên tĩnh, gần như không thấy bóng dáng ai. Chắc là đều đã ra ngoài làm việc hết rồi.
Chỉ là có nhìn thấy một vài người già và trẻ nhỏ. Ở xa, họ cũng không chào hỏi bố Kiều Nhu, chỉ đơn thuần nhìn cha con bọn họ. Bố Kiều Nhu cũng không chủ động chào hỏi ai, im lặng dẫn Kiều Nhu đến bờ sông.
Sông cách thôn không xa, có người đã dùng đá để xây bậc thang và mặt bằng ngay bên bờ sông. Lúc này, có hai bà cụ đang giặt quần áo. Nhìn thấy Kiều Nhu, mắt bọn họ sáng lên, chào hỏi bố Kiều Nhu và Kiều Nhu: “Ôi chao, nhìn con bé Nhu Nhu này xem, xinh xắn quá. Tốt nghiệp rồi à, hiểu chuyện rồi, đã biết ra ngoài phụ giúp gia đình rồi.”
Kiều Nhu lễ phép chào hỏi: “Cháu chào hai bà ạ.”
Hai bà cụ cười híp mắt: “Ừ, ngoan, ngoan.” Người già như bọn họ rất thích những đứa trẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống, nghe vậy lại khen ngợi ngoại hình của Kiều Nhu thêm vài câu.
“Giống mẹ nó hồi còn trẻ, đều xinh xắn cả. Hồi đó, mẹ con bé là hoa khôi của cái thôn này đấy. Bây giờ đến lượt Nhu Nhu là hoa khôi rồi!”
“Đúng vậy, hồi xưa những người ở ngoài đến đây, nhìn thấy mẹ con bé là mắt cứ dán chặt vào. Ôi chao, hồi đó người theo đuổi mẹ con bé xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối thôn! Mấy năm nữa người theo đuổi con bé cũng nhiều lắm đấy! Nhất định phải chọn bạn trai cho kỹ càng đấy nhé.”
Kiều Nhu đương nhiên thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, cô mỉm cười khiêm tốn: “Cháu còn nhỏ, chưa vội ạ.”
Mười tám tuổi rồi! Tuổi trẻ đẹp nhất như vậy, đương nhiên là phải chọn...
Giữ gìn sức khỏe!
Đàn ông không quan trọng, quan trọng là không thể chết đột ngột!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.