Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 46: Gửi đồ
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Khi Lý Tĩnh đi theo anh ra cửa, thần sắc vẫn có chút hoảng hốt, số lượng đồ anh mua còn nhiều hơn so với danh sách cô nói ban đầu.
Cô hỏi anh kế tiếp có phải muốn đi bưu cục hay không. Lục Vệ Quốc nói không phải, rồi dẫn cô đi vòng qua vài con ngõ nhỏ, tới một căn nhà gạch nằm trong góc, cách Cung Tiêu Xã khoảng 10 phút đi bộ. Anh đưa tay gõ cửa, bên trong có giọng một người phụ nữ hỏi ai đó, nghe tiếng Lục Vệ Quốc đáp liền mở cửa ra.
Trước mặt hai người là một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, thân hình có chút mập, nhìn thấy hai người cũng không hỏi nhiều. Chỉ nói họ chờ một chút rồi nhanh chóng xoay người vào trong, rất nhanh lại đi ra, trên tay cầm theo hai bộ quần áo bông tối màu phù hợp với người lớn tuổi.
"Đồ của cậu đây."
Lục Vệ Quốc đưa tay nhận lấy, nhìn qua đường kim mũi chỉ có thể thấy kỹ năng may vá của người này rất tốt, anh hài lòng gật đầu, trả cho người phụ nữ 4 đồng tiền công, nói cảm ơn rồi dẫn Lý Tĩnh rời đi.
Đi khỏi ngôi nhà một đoạn, Lý Tĩnh mới lên tiếng hỏi.
"Vệ Quốc, đây là?"
Lục Vệ Quốc giải đáp đơn giản cho cô.
"Đây là anh hỏi Tiền Chí Dũng, anh ấy chỉ cho anh chỗ này có người nhận may quần áo, kỹ năng cũng rất tốt. Anh nghĩ nếu mình mua vải gửi qua thì ông bà ngoại còn phải mất công may vá, trước đó hỏi em số đo cũng là để mang tới đây cho người ta may giúp, như vậy gửi đồ tới nơi là ông bà ngoại có thể mặc luôn."
Cô chần chờ mà nhìn đồ vật Lục Vệ Quốc xách trong tay, vừa cảm động lại chua xót.
Những thứ này đều là chuẩn bị cho ông bà ngoại của cô, hành động này của anh đã trực tiếp chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Cô không ngờ anh lại chu đáo như vậy, ở những nơi mà cô không nhìn thấy, anh vẫn luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Hít hít cái mũi, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, ánh mắt có chút ửng hồng nhìn anh khẽ nói.
"Vệ Quốc, có anh thật tốt."
Lục Vệ Quốc mỉm cười dịu dàng xoa nhẹ đầu cô.
"Ngốc."
--------------------------------------------------------------
Hai người Lục Vệ Quốc mất không tới 20 phút để tới bưu cục.
Bưu cục cách Cung Tiêu Xã không xa, người trước cửa bưu cục so với Cung Tiêu Xã ít hơn rất nhiều.
Phía trên treo hai chữ to ‘Bưu cục’, cửa lớn sơn màu xanh.
Bên trong bưu cục trang bị thập phần đơn giản, cách ngăn tủ còn có thể thấy mấy cái túi lớn nhỏ không đồng nhất.
Người phát thư mặc một bộ quần áo lao động màu xanh lam, thái độ phục vụ so với nhân viên Cung Tiêu Xã tốt hơn nhiều.
Lúc ghi địa điểm nhận, Lý Tĩnh móc ra lá thư lần trước, kỳ thật địa điểm phía trên cô đã thuộc làu, nhưng vẫn cẩn thận đối chiếu một lần rồi lại một lần.
Người phát thư cho rằng bọn họ là lần đầu tiên gửi đồ vật qua bưu điện, có lòng tốt không thúc giục họ.
Lo lắng chôn giấu ở trong lòng dày vò, thời điểm đi ra khỏi bưu cục đã phai nhạt bớt.
Có thể hồi báo lại yêu thương của ông bà ngoại, cô thở dài một hơi, cầu nguyện cho sinh hoạt của bọn họ có thể tốt hơn một chút.
Mà điều đó, đều là anh mang lại cho cô.
Lý Tĩnh trộm nhìn về phía chồng mình, đáy mắt dần hiện lên tươi cười.
Đại đội trưởng Lưu ước định thời gian hội hợp chính là buổi chiều, bây giờ vẫn còn sớm.
Bọn họ hai vợ chồng dọc theo đường cái đi dạo.
Đi trên đường, các cô gái trẻ đều thắt hai bím tóc, mặc áo vải sợi tổng hợp màu trắng, quần màu đen hoặc màu xanh lam, mặc một bộ như vậy có vẻ sạch sẽ xinh đẹp.
Lục Vệ Quốc sờ tiền trong túi, trong lòng tính toán một chút. Hiện giờ họ vẫn sống ở Lục gia nên cũng không thể mua đồ vật quá rêu rao, anh nói Lý Tĩnh đứng chờ một lát, anh đi vệ sinh một chút sẽ quay lại. Lý Tĩnh cũng không có nghi ngờ gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Khi Lục Vệ quốc quay trở lại thì cũng sát giờ cơm trưa, hai người liền đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Thực ra hôm nay tiêu khá nhiều tiền nên Lý Tĩnh chỉ muốn trên đường mua tạm mấy cái bánh bao là được. Nhưng Lục Vệ Quốc sao có thể để cho cô vợ nhỏ của mình chịu khổ, anh quyết đoán đưa cô tới tiệm cơm.
Tới nơi, anh chọn một ví trí yên tĩnh trong góc, sau đó gọi một bát thịt kho tàu, một đĩa cải trắng xào trứng, hai bát cơm gạo trắng, tổng cộng hết 2 đồng 5 mao cộng 2 phiếu lương thực, một bữa ăn xem như là thịnh soạn.
Cơm gạo trắng và thức ăn một chút cũng không giả, đủ cho hai người ăn no bụng.
Nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn, Lý Tĩnh nuốt nước miếng, Lục Vệ Quốc thúc giục cô, Lý Tĩnh liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Thịt kho tàu không đủ mềm, đồ ăn bỏ ít muối nên hơi nhạt, Lục Vệ Quốc ăn vào miệng liền bắt bẻ.
Nhưng nhìn xem bộ dáng Lý Tĩnh vẻ mặt cảm động khi ăn, anh cũng không thể nói cái gì. Thời đại này nhà nào một tháng ăn được một hai bữa thịt đã là rất có điều kiện rồi, ở nông thôn thậm chí một năm mới có thể ăn một lần vào dịp lễ Tết.
Sau khi ăn xong, từ tiệm cơm đi ra, Lý Tĩnh xoa xoa cái bụng nhỏ, khóe miệng nhếch lên tràn đầy thỏa mãn. Ánh mắt Lục Vệ Quốc nhìn cô hàm chứa rất nhiều sự cưng chiều. Đây mới chỉ là bước đầu để nuôi dưỡng cô vợ nhỏ của anh trở nên béo mập.
Cách thời gian ước định hội hợp còn gần một tiếng nữa, Lục Vệ Quốc lôi kéo cô đi mua cái khóa nhỏ. Nhớ cảnh tượng lần trước Lý Tĩnh vất vả giấu đồ mà không có chỗ cất, anh liền dứt khoát mua cho cô ổ khóa để bảo vệ tủ đồ, sau này có đồ vật quan trọng cũng không phải lúc nào cũng đề phòng nữa.
Khi bọn họ tới địa điểm tập hợp, đã có một nửa người đều ở đó.
Tôn Chí Hồng cầm Kem Vỏ Sò mua từ Cung Tiêu Xã đang khoe cùng một nữ thanh niên trí thức.
“Lần trước tôi mua đã dùng hết rồi, không phải tôi nói, Kem Vỏ Sò này dùng đúng là rất tốt, thơm thơm……”
Nữ thanh niên trí thức hâm mộ bước tới xem, trong lòng ghen tỵ muốn chết, có người con gái nào không muốn làm đẹp đâu.
Mắt sắc mà thấy Lý Tĩnh cùng Lục Vệ Quốc lại đây, Tôn Chí Hồng từ trong đám người đi ra.
Cô hỏi anh kế tiếp có phải muốn đi bưu cục hay không. Lục Vệ Quốc nói không phải, rồi dẫn cô đi vòng qua vài con ngõ nhỏ, tới một căn nhà gạch nằm trong góc, cách Cung Tiêu Xã khoảng 10 phút đi bộ. Anh đưa tay gõ cửa, bên trong có giọng một người phụ nữ hỏi ai đó, nghe tiếng Lục Vệ Quốc đáp liền mở cửa ra.
Trước mặt hai người là một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, thân hình có chút mập, nhìn thấy hai người cũng không hỏi nhiều. Chỉ nói họ chờ một chút rồi nhanh chóng xoay người vào trong, rất nhanh lại đi ra, trên tay cầm theo hai bộ quần áo bông tối màu phù hợp với người lớn tuổi.
"Đồ của cậu đây."
Lục Vệ Quốc đưa tay nhận lấy, nhìn qua đường kim mũi chỉ có thể thấy kỹ năng may vá của người này rất tốt, anh hài lòng gật đầu, trả cho người phụ nữ 4 đồng tiền công, nói cảm ơn rồi dẫn Lý Tĩnh rời đi.
Đi khỏi ngôi nhà một đoạn, Lý Tĩnh mới lên tiếng hỏi.
"Vệ Quốc, đây là?"
Lục Vệ Quốc giải đáp đơn giản cho cô.
"Đây là anh hỏi Tiền Chí Dũng, anh ấy chỉ cho anh chỗ này có người nhận may quần áo, kỹ năng cũng rất tốt. Anh nghĩ nếu mình mua vải gửi qua thì ông bà ngoại còn phải mất công may vá, trước đó hỏi em số đo cũng là để mang tới đây cho người ta may giúp, như vậy gửi đồ tới nơi là ông bà ngoại có thể mặc luôn."
Cô chần chờ mà nhìn đồ vật Lục Vệ Quốc xách trong tay, vừa cảm động lại chua xót.
Những thứ này đều là chuẩn bị cho ông bà ngoại của cô, hành động này của anh đã trực tiếp chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Cô không ngờ anh lại chu đáo như vậy, ở những nơi mà cô không nhìn thấy, anh vẫn luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
Hít hít cái mũi, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, ánh mắt có chút ửng hồng nhìn anh khẽ nói.
"Vệ Quốc, có anh thật tốt."
Lục Vệ Quốc mỉm cười dịu dàng xoa nhẹ đầu cô.
"Ngốc."
--------------------------------------------------------------
Hai người Lục Vệ Quốc mất không tới 20 phút để tới bưu cục.
Bưu cục cách Cung Tiêu Xã không xa, người trước cửa bưu cục so với Cung Tiêu Xã ít hơn rất nhiều.
Phía trên treo hai chữ to ‘Bưu cục’, cửa lớn sơn màu xanh.
Bên trong bưu cục trang bị thập phần đơn giản, cách ngăn tủ còn có thể thấy mấy cái túi lớn nhỏ không đồng nhất.
Người phát thư mặc một bộ quần áo lao động màu xanh lam, thái độ phục vụ so với nhân viên Cung Tiêu Xã tốt hơn nhiều.
Lúc ghi địa điểm nhận, Lý Tĩnh móc ra lá thư lần trước, kỳ thật địa điểm phía trên cô đã thuộc làu, nhưng vẫn cẩn thận đối chiếu một lần rồi lại một lần.
Người phát thư cho rằng bọn họ là lần đầu tiên gửi đồ vật qua bưu điện, có lòng tốt không thúc giục họ.
Lo lắng chôn giấu ở trong lòng dày vò, thời điểm đi ra khỏi bưu cục đã phai nhạt bớt.
Có thể hồi báo lại yêu thương của ông bà ngoại, cô thở dài một hơi, cầu nguyện cho sinh hoạt của bọn họ có thể tốt hơn một chút.
Mà điều đó, đều là anh mang lại cho cô.
Lý Tĩnh trộm nhìn về phía chồng mình, đáy mắt dần hiện lên tươi cười.
Đại đội trưởng Lưu ước định thời gian hội hợp chính là buổi chiều, bây giờ vẫn còn sớm.
Bọn họ hai vợ chồng dọc theo đường cái đi dạo.
Đi trên đường, các cô gái trẻ đều thắt hai bím tóc, mặc áo vải sợi tổng hợp màu trắng, quần màu đen hoặc màu xanh lam, mặc một bộ như vậy có vẻ sạch sẽ xinh đẹp.
Lục Vệ Quốc sờ tiền trong túi, trong lòng tính toán một chút. Hiện giờ họ vẫn sống ở Lục gia nên cũng không thể mua đồ vật quá rêu rao, anh nói Lý Tĩnh đứng chờ một lát, anh đi vệ sinh một chút sẽ quay lại. Lý Tĩnh cũng không có nghi ngờ gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Khi Lục Vệ quốc quay trở lại thì cũng sát giờ cơm trưa, hai người liền đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Thực ra hôm nay tiêu khá nhiều tiền nên Lý Tĩnh chỉ muốn trên đường mua tạm mấy cái bánh bao là được. Nhưng Lục Vệ Quốc sao có thể để cho cô vợ nhỏ của mình chịu khổ, anh quyết đoán đưa cô tới tiệm cơm.
Tới nơi, anh chọn một ví trí yên tĩnh trong góc, sau đó gọi một bát thịt kho tàu, một đĩa cải trắng xào trứng, hai bát cơm gạo trắng, tổng cộng hết 2 đồng 5 mao cộng 2 phiếu lương thực, một bữa ăn xem như là thịnh soạn.
Cơm gạo trắng và thức ăn một chút cũng không giả, đủ cho hai người ăn no bụng.
Nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn, Lý Tĩnh nuốt nước miếng, Lục Vệ Quốc thúc giục cô, Lý Tĩnh liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Thịt kho tàu không đủ mềm, đồ ăn bỏ ít muối nên hơi nhạt, Lục Vệ Quốc ăn vào miệng liền bắt bẻ.
Nhưng nhìn xem bộ dáng Lý Tĩnh vẻ mặt cảm động khi ăn, anh cũng không thể nói cái gì. Thời đại này nhà nào một tháng ăn được một hai bữa thịt đã là rất có điều kiện rồi, ở nông thôn thậm chí một năm mới có thể ăn một lần vào dịp lễ Tết.
Sau khi ăn xong, từ tiệm cơm đi ra, Lý Tĩnh xoa xoa cái bụng nhỏ, khóe miệng nhếch lên tràn đầy thỏa mãn. Ánh mắt Lục Vệ Quốc nhìn cô hàm chứa rất nhiều sự cưng chiều. Đây mới chỉ là bước đầu để nuôi dưỡng cô vợ nhỏ của anh trở nên béo mập.
Cách thời gian ước định hội hợp còn gần một tiếng nữa, Lục Vệ Quốc lôi kéo cô đi mua cái khóa nhỏ. Nhớ cảnh tượng lần trước Lý Tĩnh vất vả giấu đồ mà không có chỗ cất, anh liền dứt khoát mua cho cô ổ khóa để bảo vệ tủ đồ, sau này có đồ vật quan trọng cũng không phải lúc nào cũng đề phòng nữa.
Khi bọn họ tới địa điểm tập hợp, đã có một nửa người đều ở đó.
Tôn Chí Hồng cầm Kem Vỏ Sò mua từ Cung Tiêu Xã đang khoe cùng một nữ thanh niên trí thức.
“Lần trước tôi mua đã dùng hết rồi, không phải tôi nói, Kem Vỏ Sò này dùng đúng là rất tốt, thơm thơm……”
Nữ thanh niên trí thức hâm mộ bước tới xem, trong lòng ghen tỵ muốn chết, có người con gái nào không muốn làm đẹp đâu.
Mắt sắc mà thấy Lý Tĩnh cùng Lục Vệ Quốc lại đây, Tôn Chí Hồng từ trong đám người đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.