Thập Niên 80: Cô Vợ Mềm Mại Của Anh Chàng Đồ Tể
Chương 16:
Khả Ái Tiểu Thỏ
16/08/2023
Cô tìm một cái giẻ làm giẻ lau, múc nước giếng ngoài sân bắt đầu lau nhà, lau nhà xong cô đi quét sân.
Dù cơ thể không được khỏe, không làm được việc nặng nhưng cô vẫn rất giỏi việc nhà, mỗi khi mẹ đi rẫy về là cô dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước cho mẹ ăn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, nhìn mặt trời bắt đầu lặn, cũng đã xế chiều, Triệu Mạc vẫn chưa về, vốn định đợi Triệu Mạc trở về rồi mới đi về nhà chăm sóc mẹ, nhưng anh vẫn chưa về, lo mẹ đói nên cô vào bếp đổ hết một nửa số thịt heo kho ra bát, lấy hai củ khoai lang, và cầm trở về.
Về đến nhà, mẹ cô đang nấu nước cơm ở ngoài sân, thấy cô trở về, bà ngạc nhiên.
“Sao con lại về?”
"Con không thể về à? Đây là nhà của con."
Ngô Uyển Uyển để bát trong tay xuống, đỡ Ngô quả phụ quay trở lại nhà:
"Hôm qua mẹ xuất viện con đã mua bánh nướng và thức ăn chín? Sao lại nấu nước cơm uống.”
“Cái tốt không thể ăn một lần, ăn xong là hết, Uyển Uyển sao con về đây? Có phải là Triệu Mạc ..."
Ngô quả phụ có chút lo lắng, chẳng lẽ Triệu Mạc lợi dụng cô, không muốn cô nữa à?
Khi nhắc đến Triệu Mạc, Ngô Uyển Uyển đỏ mặt, cúi đầu, một lúc lâu cũng không nói được câu nào.
Ngô quả phụ cũng là người từng trải, thấy con gái rất hiểu chuyện, bà không hỏi thêm câu nào mà nói:
"Hai người có thể sống với nhau thì sống tốt, đừng cả ngày chạy về với mẹ. Mẹ không có tiền để sắp đặt cho con một cái đám cưới, con chịu khổ rồi, con và Triệu Mạc cứ như vậy đi.”
Ngô quả phụ áy này với đứa con gái do chính mình nuôi nấng.
Nghe bà nói, Ngô Uyển Uyển nhanh chóng lắc đầu:
"Con không sao, Triệu Mạc ... đối xử với con rất tốt. Nhân tiện, sáng nay anh cũng hầm thịt lợn kho cho con. Con ăn không hết nên mang về cho mẹ.”
Ngô Uyển Uyển mở bát cô mang đến, trong đó vẫn còn khoai lang hấp và thịt lợn kho đang bốc khói:
"Con đi múc cơm cho mẹ, mẹ ăn hết mấy thứ này đi. Ăn xong rồi uống thuốc, sức khỏe của mẹ chắc chắn sẽ sớm hồi phục.”
Nhìn thấy con gái cần mẫn lo lắng, đôi mắt của Ngô quả phụ đỏ hoe, sợ Ngô Uyển Uyển nhìn thấy, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt gật đầu:
“Được rồi, mẹ sẽ mau chóng khỏe lại, mẹ còn chưa hưởng phúc mà. Con gái của mẹ thật hiếu thuận, mẹ còn phải sống thêm hai năm nữa."
Ngô Uyển Uyển cười cười, bưng bát nước cơm vào, nhìn mẹ ăn.
Cô nói dối, cô chưa ăn một miếng thịt kho tàu nào, nhưng nhìn mẹ ăn rất ngon, cô cảm thấy lời nói dối của mình là đúng.
Đợi mẹ uống thuốc xong, cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo, bây giờ ở cùng Triệu Mạc, cô còn có hi vọng sống, Triệu Mạc sẽ đối tốt với mẹ con cô, tương lai cô sẽ sống thật tốt với Triệu Mạc và hiếu thảo với mẹ.
...
Triệu Mạc hôm nay đi chợ huyện bán thịt heo, đi cả buổi lâu, vội vàng chạy trở về, đẩy xe chạy thật nhanh, về đến nhà đẩy mở cửa và hét lên.
"Anh về rồi!"
Dù cơ thể không được khỏe, không làm được việc nặng nhưng cô vẫn rất giỏi việc nhà, mỗi khi mẹ đi rẫy về là cô dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước cho mẹ ăn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, nhìn mặt trời bắt đầu lặn, cũng đã xế chiều, Triệu Mạc vẫn chưa về, vốn định đợi Triệu Mạc trở về rồi mới đi về nhà chăm sóc mẹ, nhưng anh vẫn chưa về, lo mẹ đói nên cô vào bếp đổ hết một nửa số thịt heo kho ra bát, lấy hai củ khoai lang, và cầm trở về.
Về đến nhà, mẹ cô đang nấu nước cơm ở ngoài sân, thấy cô trở về, bà ngạc nhiên.
“Sao con lại về?”
"Con không thể về à? Đây là nhà của con."
Ngô Uyển Uyển để bát trong tay xuống, đỡ Ngô quả phụ quay trở lại nhà:
"Hôm qua mẹ xuất viện con đã mua bánh nướng và thức ăn chín? Sao lại nấu nước cơm uống.”
“Cái tốt không thể ăn một lần, ăn xong là hết, Uyển Uyển sao con về đây? Có phải là Triệu Mạc ..."
Ngô quả phụ có chút lo lắng, chẳng lẽ Triệu Mạc lợi dụng cô, không muốn cô nữa à?
Khi nhắc đến Triệu Mạc, Ngô Uyển Uyển đỏ mặt, cúi đầu, một lúc lâu cũng không nói được câu nào.
Ngô quả phụ cũng là người từng trải, thấy con gái rất hiểu chuyện, bà không hỏi thêm câu nào mà nói:
"Hai người có thể sống với nhau thì sống tốt, đừng cả ngày chạy về với mẹ. Mẹ không có tiền để sắp đặt cho con một cái đám cưới, con chịu khổ rồi, con và Triệu Mạc cứ như vậy đi.”
Ngô quả phụ áy này với đứa con gái do chính mình nuôi nấng.
Nghe bà nói, Ngô Uyển Uyển nhanh chóng lắc đầu:
"Con không sao, Triệu Mạc ... đối xử với con rất tốt. Nhân tiện, sáng nay anh cũng hầm thịt lợn kho cho con. Con ăn không hết nên mang về cho mẹ.”
Ngô Uyển Uyển mở bát cô mang đến, trong đó vẫn còn khoai lang hấp và thịt lợn kho đang bốc khói:
"Con đi múc cơm cho mẹ, mẹ ăn hết mấy thứ này đi. Ăn xong rồi uống thuốc, sức khỏe của mẹ chắc chắn sẽ sớm hồi phục.”
Nhìn thấy con gái cần mẫn lo lắng, đôi mắt của Ngô quả phụ đỏ hoe, sợ Ngô Uyển Uyển nhìn thấy, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt gật đầu:
“Được rồi, mẹ sẽ mau chóng khỏe lại, mẹ còn chưa hưởng phúc mà. Con gái của mẹ thật hiếu thuận, mẹ còn phải sống thêm hai năm nữa."
Ngô Uyển Uyển cười cười, bưng bát nước cơm vào, nhìn mẹ ăn.
Cô nói dối, cô chưa ăn một miếng thịt kho tàu nào, nhưng nhìn mẹ ăn rất ngon, cô cảm thấy lời nói dối của mình là đúng.
Đợi mẹ uống thuốc xong, cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo, bây giờ ở cùng Triệu Mạc, cô còn có hi vọng sống, Triệu Mạc sẽ đối tốt với mẹ con cô, tương lai cô sẽ sống thật tốt với Triệu Mạc và hiếu thảo với mẹ.
...
Triệu Mạc hôm nay đi chợ huyện bán thịt heo, đi cả buổi lâu, vội vàng chạy trở về, đẩy xe chạy thật nhanh, về đến nhà đẩy mở cửa và hét lên.
"Anh về rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.