Thập Niên 80: Đoàn Sủng Tiểu Phúc Tinh
Chương 4:
Nhất Bôi Điềm Trà
05/06/2024
Trần Tố Quyên cắt dây rốn xong thì nghỉ ngơi một lúc, cô cảm giác bản thân cũng còn đủ sức để xuống giường, mặc dù có hộ sĩ nâng, nhưng cô cảm giác bụng mình có hơi trống một chút, còn lại thì không có cảm giác gì.
Cô trực tiếp đi ra ngoài, thai phụ trên giường khác lại ghen ghét muốn mạng, người này sinh cũng thuận lợi quá đi chứ.
Nhưng khi cô đi ra, lại khiến người nhà họ Tiền sợ hãi, vội đưa cô lên cáng nằm lên giường, mới vừa sinh xong sao đã đi lại được?
Nưng Trần Tố Quyên lại cảm giác cơ thể mình khỏe mạnh, không hề yếu đuối, bệnh viện một ngày cô cũng không muốn ở, cả nhà kích động quay về thôn.
Sau khi về nhà bà Tiền làm canh cá cho con dâu, súp cá trắng sữa thơm ngậy và tươi mát, trong một chén khác là cháo gạo kê hầm với trứng gà, lấy đường đỏ bảo quản nhiều năm bỏ vào một ít.
Đừng thấy ngày thường bà keo kiệt muốn mạng, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không bủn xỉn, huống chi con dâu phải có đủ dinh dưỡng, đủ sữa, thì Tiểu Bảo Nhi mới không đói bụng.
Khóe miệng Tiền Trị Quốc kéo tới tận tai, nhìn Tiểu Bảo Nhi trắng mịn trong tay, anh ôm trong tay căn bản không muốn buông, rất nhiều lần ông Tiền muốn ôm cháu gái trong tay con trai, nhưng không được, ông đành xẩu bổ buông tay, theo bản năng muốn sờ thuốc lá của mình.
Ông mới vừa cầm lên muốn hút, nhưng thấy Tiểu Bảo Nhi ngủ say, thì cưỡng ép chính mình bỏ xuống, nhưng vừa hay lúc này bà Tiền bưng canh cá đi vào, thấy ông sờ túi thuốc lá thì lập tức tức giận đi lên mắng to: “Lão già ông muốn hút thì ra ngoài mà hút, dám làm cháu gái tôi sặc khói, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Tiền Phú Quý ngại ngùng buông tay: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn hút.”
Bà Tiền tức giận thở phì phò trừng mắt liếc ông một cái, quay đầu bưng đồ ăn vào phòng trong, thấy con dâu nằm trên giường, lúc này sắc mặt bà mới tốt lên không ít: “Tố Quyên à, mau uống canh đi, canh cá có dinh dưỡng.”
Tinh thần của Trần Tố Quyên vẫn còn tốt, cô lập tức bưng chén canh lên ừng ực uống hết, canh cá thanh đạm thật ra không có mùi vị gì, nhưng thắng ở chỗ là không có mùi tanh.
Cô trực tiếp đi ra ngoài, thai phụ trên giường khác lại ghen ghét muốn mạng, người này sinh cũng thuận lợi quá đi chứ.
Nhưng khi cô đi ra, lại khiến người nhà họ Tiền sợ hãi, vội đưa cô lên cáng nằm lên giường, mới vừa sinh xong sao đã đi lại được?
Nưng Trần Tố Quyên lại cảm giác cơ thể mình khỏe mạnh, không hề yếu đuối, bệnh viện một ngày cô cũng không muốn ở, cả nhà kích động quay về thôn.
Sau khi về nhà bà Tiền làm canh cá cho con dâu, súp cá trắng sữa thơm ngậy và tươi mát, trong một chén khác là cháo gạo kê hầm với trứng gà, lấy đường đỏ bảo quản nhiều năm bỏ vào một ít.
Đừng thấy ngày thường bà keo kiệt muốn mạng, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không bủn xỉn, huống chi con dâu phải có đủ dinh dưỡng, đủ sữa, thì Tiểu Bảo Nhi mới không đói bụng.
Khóe miệng Tiền Trị Quốc kéo tới tận tai, nhìn Tiểu Bảo Nhi trắng mịn trong tay, anh ôm trong tay căn bản không muốn buông, rất nhiều lần ông Tiền muốn ôm cháu gái trong tay con trai, nhưng không được, ông đành xẩu bổ buông tay, theo bản năng muốn sờ thuốc lá của mình.
Ông mới vừa cầm lên muốn hút, nhưng thấy Tiểu Bảo Nhi ngủ say, thì cưỡng ép chính mình bỏ xuống, nhưng vừa hay lúc này bà Tiền bưng canh cá đi vào, thấy ông sờ túi thuốc lá thì lập tức tức giận đi lên mắng to: “Lão già ông muốn hút thì ra ngoài mà hút, dám làm cháu gái tôi sặc khói, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Tiền Phú Quý ngại ngùng buông tay: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn hút.”
Bà Tiền tức giận thở phì phò trừng mắt liếc ông một cái, quay đầu bưng đồ ăn vào phòng trong, thấy con dâu nằm trên giường, lúc này sắc mặt bà mới tốt lên không ít: “Tố Quyên à, mau uống canh đi, canh cá có dinh dưỡng.”
Tinh thần của Trần Tố Quyên vẫn còn tốt, cô lập tức bưng chén canh lên ừng ực uống hết, canh cá thanh đạm thật ra không có mùi vị gì, nhưng thắng ở chỗ là không có mùi tanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.