Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 47: Hãm Hại (1)
Huyền Ca Nhã Ý
13/08/2022
Người nhà họ Đổng cũng coi như thường xuyên tới thăm, An Lan cứ cách hai ba ngày lại tới một lần, từ lần bị nhắc là đồ bà ấy mang đến Đổng Vĩ Quân hiện tại không ăn được thì bà chỉ mang mỗi trái cây đến, không mang mấy món đồ dinh dưỡng hay thực phẩm chức năng nữa. Nhiều trái cây như vậy, Đổng Vĩ Quân ăn một mình làm sao xuể? Vì thế tất cả đều chui vào bụng những người khác.
An Lan cầm tay Kiều Sơ Dương, nói: “Đây là hộ sĩ Kiều Sơ Dương đúng không? Viện trưởng Ân từng khen cô trước mặt tôi, nói cô làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, có trách nhiệm với công việc nên mới giao nhiệm vụ chăm sóc Vĩ Quân cho cô. Người mà viện trưởng Ân đích thân lựa chọn đương nhiên là chúng tôi rất tin tưởng, chỉ là, vất vả cho cô rồi. Chờ Vĩ Quân xuất viện, chúng tôi nhất định sẽ đến tận nơi cảm ơn cô.”
Kiều Sơ Dương vội tươi cười nói đây là việc mình nên làm, là cống hiến cho sự nghiệp Cách mạng, không thể nhận lời cảm ơn này được. Trong lòng lại nghĩ, cố gắng quản lí con trai mình cho tốt là được rồi, ánh mắt của hắn thật đáng sợ, cứ như chưa nhìn thấy con gái bao giờ vậy.
An Lan nói: “Vĩ Quân tuy rằng là Đoàn trưởng, nhưng tính cách quật cường, chuyện nó đã không muốn làm ai nói cũng không được, phải phiền cô khuyên nhủ nhiều hơn, bệnh nhân như nó phải nghe lời bác sĩ nhiều lên, chẳng phải giờ nó tuân theo lời bác sĩ liền khỏe hơn bao nhiêu rồi sao?”
Kiều Sơ Dương không ngờ vị Đổng phu nhân này lải nhải nhiều thứ như vậy, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ phụ họa theo.
Cuối cùng Đổng Vĩ Quân nhìn không nổi nữa: “Mẹ bớt nói vài câu có được hay không? Người ta còn có việc phải làm đấy!”
Lúc này An Lan mới chịu buông tay Kiều Sơ Dương ra.
Kiều Sơ Dương thở phào một hơi, đôi mẹ con này đều không dễ đối phó đâu.
Tới cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, phòng trực ban không ấm áp như phòng bệnh, Kiều Sơ Dương muốn tránh cái lạnh cũng phải đứng trong phòng bệnh lâu hơn, điều này lại làm Đổng Vĩ Quân vui vẻ lên không ít.
Trải qua vài lần tiếp xúc, Kiều Sơ Dương phát hiện Đổng Vĩ Quân cũng khiêm tốn lắm, trình độ văn hóa của hắn xác thật thực không tồi, trừ bỏ tiếng Anh không có gì nổi trội, các phương diện khác đều rất giỏi, ít nhất vẫn thừa sức ứng phó với kì thi đại học của Kiều Sơ Dương.
Kiều Sơ Dương nghĩ, có thể lên làm lãnh đạo trong quân đội quả nhiên không phải thùng rỗng, trình độ văn hóa tuyệt đối là đạt chuẩn.
Lúc nước bắt đầu đóng băng cũng là lúc bệnh viện bắt đầu xếp lịch cho mọi người về ăn Tết, Kiều Sơ Dương xin để qua Tết mới về, làm thêm ngày Tết sẽ có ưu đãi lúc nghỉ được nghỉ thêm hai ngày, cô không quan trọng về nhà ngày nào, chỉ cần có thêm hai ngày nghỉ là được.
Đúng lúc này bệnh viện lại tiếp một ca bệnh nặng, vết thương trên người trông quá đáng sợ, lúc được đẩy vào bệnh viện cũng chảy máu ròng ròng, nền tuyết trắng đầy vết máu đỏ trông mà ghê người.
Vương Giai bị triệu hồi khẩn cấp tới làm giải phẫu, giúp người bệnh xử lý rồi khâu lại vết thương, người bệnh này ít nhiều gì cũng là Doanh trưởng, không thể coi thường được.
Chỉ là lúc nhìn thấy bác sĩ mổ chính là ai cũng khiến Kiều Sơ Dương rụt rè hẳn, Vương Giai làm bác sĩ mổ chính thì không có gì để nghi ngờ, nhưng chủ yếu là cô cũng từng lục đục với người ta, không thể không đề phòng.
Nhìn qua thì dường như hết thảy đều là trùng hợp, vừa vặn hiện tại tới gần cửa ải cuối năm, rất nhiều người nghỉ phép, nhân lực không đủ, Kiều Sơ Dương không phải hộ sĩ khoa ngoại cũng bị lôi vào cho đủ số, nhưng ánh mắt âm u của Vương Giai làm cô không cách nào không dựng rào cảnh giác để có thể ứng phó bất cứ lúc nào.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Giai hẳn là sẽ không lấy tính mạng của một Doanh trưởng ra đùa giỡn, chỉ cần không phải chuyện gì đặc biệt khó đối phó, Kiều Sơ Dương tự dặn lòng phải nhẫn nhịn cho qua chuyện.
An Lan cầm tay Kiều Sơ Dương, nói: “Đây là hộ sĩ Kiều Sơ Dương đúng không? Viện trưởng Ân từng khen cô trước mặt tôi, nói cô làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, có trách nhiệm với công việc nên mới giao nhiệm vụ chăm sóc Vĩ Quân cho cô. Người mà viện trưởng Ân đích thân lựa chọn đương nhiên là chúng tôi rất tin tưởng, chỉ là, vất vả cho cô rồi. Chờ Vĩ Quân xuất viện, chúng tôi nhất định sẽ đến tận nơi cảm ơn cô.”
Kiều Sơ Dương vội tươi cười nói đây là việc mình nên làm, là cống hiến cho sự nghiệp Cách mạng, không thể nhận lời cảm ơn này được. Trong lòng lại nghĩ, cố gắng quản lí con trai mình cho tốt là được rồi, ánh mắt của hắn thật đáng sợ, cứ như chưa nhìn thấy con gái bao giờ vậy.
An Lan nói: “Vĩ Quân tuy rằng là Đoàn trưởng, nhưng tính cách quật cường, chuyện nó đã không muốn làm ai nói cũng không được, phải phiền cô khuyên nhủ nhiều hơn, bệnh nhân như nó phải nghe lời bác sĩ nhiều lên, chẳng phải giờ nó tuân theo lời bác sĩ liền khỏe hơn bao nhiêu rồi sao?”
Kiều Sơ Dương không ngờ vị Đổng phu nhân này lải nhải nhiều thứ như vậy, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ phụ họa theo.
Cuối cùng Đổng Vĩ Quân nhìn không nổi nữa: “Mẹ bớt nói vài câu có được hay không? Người ta còn có việc phải làm đấy!”
Lúc này An Lan mới chịu buông tay Kiều Sơ Dương ra.
Kiều Sơ Dương thở phào một hơi, đôi mẹ con này đều không dễ đối phó đâu.
Tới cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, phòng trực ban không ấm áp như phòng bệnh, Kiều Sơ Dương muốn tránh cái lạnh cũng phải đứng trong phòng bệnh lâu hơn, điều này lại làm Đổng Vĩ Quân vui vẻ lên không ít.
Trải qua vài lần tiếp xúc, Kiều Sơ Dương phát hiện Đổng Vĩ Quân cũng khiêm tốn lắm, trình độ văn hóa của hắn xác thật thực không tồi, trừ bỏ tiếng Anh không có gì nổi trội, các phương diện khác đều rất giỏi, ít nhất vẫn thừa sức ứng phó với kì thi đại học của Kiều Sơ Dương.
Kiều Sơ Dương nghĩ, có thể lên làm lãnh đạo trong quân đội quả nhiên không phải thùng rỗng, trình độ văn hóa tuyệt đối là đạt chuẩn.
Lúc nước bắt đầu đóng băng cũng là lúc bệnh viện bắt đầu xếp lịch cho mọi người về ăn Tết, Kiều Sơ Dương xin để qua Tết mới về, làm thêm ngày Tết sẽ có ưu đãi lúc nghỉ được nghỉ thêm hai ngày, cô không quan trọng về nhà ngày nào, chỉ cần có thêm hai ngày nghỉ là được.
Đúng lúc này bệnh viện lại tiếp một ca bệnh nặng, vết thương trên người trông quá đáng sợ, lúc được đẩy vào bệnh viện cũng chảy máu ròng ròng, nền tuyết trắng đầy vết máu đỏ trông mà ghê người.
Vương Giai bị triệu hồi khẩn cấp tới làm giải phẫu, giúp người bệnh xử lý rồi khâu lại vết thương, người bệnh này ít nhiều gì cũng là Doanh trưởng, không thể coi thường được.
Chỉ là lúc nhìn thấy bác sĩ mổ chính là ai cũng khiến Kiều Sơ Dương rụt rè hẳn, Vương Giai làm bác sĩ mổ chính thì không có gì để nghi ngờ, nhưng chủ yếu là cô cũng từng lục đục với người ta, không thể không đề phòng.
Nhìn qua thì dường như hết thảy đều là trùng hợp, vừa vặn hiện tại tới gần cửa ải cuối năm, rất nhiều người nghỉ phép, nhân lực không đủ, Kiều Sơ Dương không phải hộ sĩ khoa ngoại cũng bị lôi vào cho đủ số, nhưng ánh mắt âm u của Vương Giai làm cô không cách nào không dựng rào cảnh giác để có thể ứng phó bất cứ lúc nào.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Giai hẳn là sẽ không lấy tính mạng của một Doanh trưởng ra đùa giỡn, chỉ cần không phải chuyện gì đặc biệt khó đối phó, Kiều Sơ Dương tự dặn lòng phải nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.