[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Chương 39: Phiên Dịch 1
Quất Tử Vị Vi Huân
16/06/2024
Để nói khiếp sợ nhất vẫn là Giang Tông, tư trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến Tần Mạn nhà bọn họ thế mà có thể nói tiếng nước ngoài.
Sợ hãi qua đi chính là sự tự hào, cùng với cảm giác vui mừng, khiến cho anh cảm tấy Tần Mạn đứng nơi đó giống như phát sáng lên.
Cô thông minh, lanh lợi còn có nhiều phương pháp, đối với cuộc sống luôn tích cực và hướng về phía trước, còn có nhiều kỹ năng như vậy, hoàn toàn giống như ánh mặt trời nhỏ.
"Tất nhiên là có thể!" Anh Lưu thoải mái cười nói, sau đó đưa bản thảo tiếng Anh cho cô xem.
Tần Mạn nhận lấy, xem xét cơ bản một tin tức báo cáo của ngước ngoài.
"Cái này đơn giản mà, đúng không?"
Tần Mạn đếm đếm, tổng cộng là mười tờ giấy, bên trong toàn là chữ tiếng Anh.
"Chậc, tạm thời chỉ có bao nhiêu đây, tòa soạn báo của chúng ta cũng chỉ vừa mới thử tiếp xúc với báo nước ngoài thôi!"
Nơi này không khác gì thành phố lớn, đối với một số tin tức về nước ngoài, tòa soạn báo sẽ luôn có người chuyên phiên dịch, tòa soạn báo ở thị trấn nhỏ như bọn họ muốn tiếp xúc cũng sẽ rất khó.
"Nếu như cô có thể phiên dịch, thì tôi có thể trả tiền công cho cô, cô đem toàn bộ cái này phiên dịch ra hết đi, tôi có thể trả cho cô năm đồng tiền là tiền nhuận bút!" Anh Lưu tiếp tục nói.
Tần Mạn nhướn mày, cô nghĩ thầm, việc buôn bán này lời đó! Dịch một chút ngoại ngữ đã có thể kiếm được năm đồng tiên, mà năm đồng tiền này ở bên ngoài đã có thể tương đương với phí sinh hoạt nửa tháng, vậy cớ gì mà không làm chứ?
"Được, tôi nhận việc này, đảm bảo sẽ dịch đúng chỗ cho anh!"
"Cô chắc chắn chứ? Tin tức này không thể giống như viết bản thảo mà có thể viết theo suy nghĩ của mình, tuy chỉ vài câu nhưng cũng không thể làm sai!"
Ánh mắt của Tiểu Dương ở bên cạnh vẫn còn nén sự nghi ngờ, cô ta lập tức bị so với cô gái nhà quê này nên cảm thấy có chút chua xót.
Sắc mặt Tần Mạn nhanh chóng kém đi, cô lập tức oán hận nói: "Nếu không thì cô làm được sao?"
Cô thầm nghĩ, cho cô ta mặt mũi, cô ta còn nghĩ là thật?
Tiểu Dương bị oán hận khiến cho nghẹn lời, một hơi nghẹn ở cổ họng không thoát ra được.
"Tiểu Dương, cô đi làm công việc của mình đi!" Anh Lưu ở bên này lên tiếng.
Hiện tại, rất vất vả mới có người hiểu tiếng Anh, dù thế nào cũng phải đến xem thử.
Tiểu Dương cắn môi, không cam lòng mà nhìn thoáng qua Giang Tông, nhưng ánh mắt của Giang Tông đều đặt ở trên người của cô vợ bé nhỏ của mình, trong mắt đều là ánh sáng nhẹ nhàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sợ hãi qua đi chính là sự tự hào, cùng với cảm giác vui mừng, khiến cho anh cảm tấy Tần Mạn đứng nơi đó giống như phát sáng lên.
Cô thông minh, lanh lợi còn có nhiều phương pháp, đối với cuộc sống luôn tích cực và hướng về phía trước, còn có nhiều kỹ năng như vậy, hoàn toàn giống như ánh mặt trời nhỏ.
"Tất nhiên là có thể!" Anh Lưu thoải mái cười nói, sau đó đưa bản thảo tiếng Anh cho cô xem.
Tần Mạn nhận lấy, xem xét cơ bản một tin tức báo cáo của ngước ngoài.
"Cái này đơn giản mà, đúng không?"
Tần Mạn đếm đếm, tổng cộng là mười tờ giấy, bên trong toàn là chữ tiếng Anh.
"Chậc, tạm thời chỉ có bao nhiêu đây, tòa soạn báo của chúng ta cũng chỉ vừa mới thử tiếp xúc với báo nước ngoài thôi!"
Nơi này không khác gì thành phố lớn, đối với một số tin tức về nước ngoài, tòa soạn báo sẽ luôn có người chuyên phiên dịch, tòa soạn báo ở thị trấn nhỏ như bọn họ muốn tiếp xúc cũng sẽ rất khó.
"Nếu như cô có thể phiên dịch, thì tôi có thể trả tiền công cho cô, cô đem toàn bộ cái này phiên dịch ra hết đi, tôi có thể trả cho cô năm đồng tiền là tiền nhuận bút!" Anh Lưu tiếp tục nói.
Tần Mạn nhướn mày, cô nghĩ thầm, việc buôn bán này lời đó! Dịch một chút ngoại ngữ đã có thể kiếm được năm đồng tiên, mà năm đồng tiền này ở bên ngoài đã có thể tương đương với phí sinh hoạt nửa tháng, vậy cớ gì mà không làm chứ?
"Được, tôi nhận việc này, đảm bảo sẽ dịch đúng chỗ cho anh!"
"Cô chắc chắn chứ? Tin tức này không thể giống như viết bản thảo mà có thể viết theo suy nghĩ của mình, tuy chỉ vài câu nhưng cũng không thể làm sai!"
Ánh mắt của Tiểu Dương ở bên cạnh vẫn còn nén sự nghi ngờ, cô ta lập tức bị so với cô gái nhà quê này nên cảm thấy có chút chua xót.
Sắc mặt Tần Mạn nhanh chóng kém đi, cô lập tức oán hận nói: "Nếu không thì cô làm được sao?"
Cô thầm nghĩ, cho cô ta mặt mũi, cô ta còn nghĩ là thật?
Tiểu Dương bị oán hận khiến cho nghẹn lời, một hơi nghẹn ở cổ họng không thoát ra được.
"Tiểu Dương, cô đi làm công việc của mình đi!" Anh Lưu ở bên này lên tiếng.
Hiện tại, rất vất vả mới có người hiểu tiếng Anh, dù thế nào cũng phải đến xem thử.
Tiểu Dương cắn môi, không cam lòng mà nhìn thoáng qua Giang Tông, nhưng ánh mắt của Giang Tông đều đặt ở trên người của cô vợ bé nhỏ của mình, trong mắt đều là ánh sáng nhẹ nhàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.