Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 21: Hận Thù
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Cuối cùng, tinh thần anh ta gần như suy sụp, ánh mắt hung dữ, hai tay giống như móng vuốt đại bàng, dứt khoát bóp cổ Hạ Mộc Phồn, miệng phát ra những âm tiết hỗn loạn, hung dữ như sói hoang.
"Tiểu Hạ!"
"Không ổn rồi——."
"Bắt lấy hắn!"
Ngu Kính toát mồ hôi lạnh cùng Tôn Tiễn Binh lao tới từ hai bên.
Trước khi chọc giận Hoàng Chí Cường, Hạ Mộc Phồn đã sớm chuẩn bị cho việc anh ta sẽ động thủ.
Đánh nhau thôi mà? Cô không sợ.
Lúc sáu tuổi mẹ mất tích, không ít người trong thôn ở sau lưng bàn tán rằng bà bỏ đi theo trai lạ, Hạ Mộc Phồn tức giận, chỉ cần nghe thấy ai nói xấu mẹ, cô sẽ xông lên đánh nhau.
Từ nhỏ cô đã khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại nghe được tiếng lòng của động vật, chỉ huy mèo chó trong thôn giúp đỡ. Đừng thấy cô tuổi nhỏ nhưng lực sát thương lại khá lớn.
Từ sáu tuổi đánh đến mười hai tuổi, người nhà không biết đã đánh cô bao nhiêu lần nhưng Hạ Mộc Phồn vẫn cắn răng không chịu nhận lỗi.
Sau đó, không còn đứa trẻ nào trong thôn dám trêu chọc cô nữa, người lớn cũng không dám bàn tán về mẹ cô trước mặt cô, bấy giờ lịch sử đánh nhau dài đằng đẵng này mới chính thức kết thúc.
Nhưng sự hoang dã trong xương cốt cô đã bén rễ.
Sự hoang dã này khiến cô trở nên khác biệt so với những người cùng trang lứa.
Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến đại học, cô đều là người không phục quản giáo nhất trong lớp.
Ngay cả khi ở Đại học Cảnh sát Hoa Hạ, cô vẫn không sửa được tính khí này, vì vậy được đánh giá là "Gai nhọn."
Móng vuốt của Hoàng Chí Cường đã đến trước mắt, mắt Hạ Mộc Phồn lóe lên một tia sáng, toàn thân như lưỡi dao, trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ!
Cô cúi đầu xuống, tránh sang một bên.
Hai khuỷu tay nâng lên, chân móc ngang!
Một tiểu cầm nã thủ đã quật ngã Hoàng Chí Cường xuống sàn.
Vừa khéo Ngu Kính và Tôn Tiễn Binh chạy đến, nhanh chóng chế ngự Hoàng Chí Cường đang gào thét giận dữ.
Nhạc Uyên mặt lạnh, quát: "Cậu dám hành hung cảnh sát ư? Mau đưa đi!"
Hoàng Chí Cường bị đưa về Đội Hình sự Trinh sát Cục Cảnh sát thành phố.
Hạ Mộc Phồn và hai người kia cũng đi theo xe đến đó.
Tòa nhà văn phòng của Đội Hình sự Trinh sát là một tòa nhà nhỏ màu trắng ba tầng, ẩn mình giữa những tán cây xanh và hoa, bãi đậu xe rộng rãi có ba chiếc xe cảnh sát tuần tra, hai chiếc xe jeep quân sự, một hàng xe mô tô cảnh sát, trông rất oai vệ.
Hạ Mộc Phồn cùng Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính bước vào tòa nhà văn phòng của Đội Hình sự Trinh sát, nhìn đại sảnh cảnh vụ rộng rãi, cảnh sát mặc đồng phục chỉnh tề, văn phòng sáng sủa sạch sẽ, ba người nhìn nhau, trong lòng dâng lên một niềm hào hùng.
—— Một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể đến đây, trở thành một cảnh sát hình sự.
Nhạc Uyên vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian dẫn ba người Hạ Mộc Phồn đi tham quan, mà chỉ nói một câu đơn giản: "Ba người hãy đi theo tôi, nhưng chỉ được xem chứ không được nói chuyện."
Nói xong câu này, Nhạc Uyên gọi cấp dưới đến, rồi bắt tay vào sắp xếp công việc tiếp theo.
"Tiểu Hạ!"
"Không ổn rồi——."
"Bắt lấy hắn!"
Ngu Kính toát mồ hôi lạnh cùng Tôn Tiễn Binh lao tới từ hai bên.
Trước khi chọc giận Hoàng Chí Cường, Hạ Mộc Phồn đã sớm chuẩn bị cho việc anh ta sẽ động thủ.
Đánh nhau thôi mà? Cô không sợ.
Lúc sáu tuổi mẹ mất tích, không ít người trong thôn ở sau lưng bàn tán rằng bà bỏ đi theo trai lạ, Hạ Mộc Phồn tức giận, chỉ cần nghe thấy ai nói xấu mẹ, cô sẽ xông lên đánh nhau.
Từ nhỏ cô đã khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại nghe được tiếng lòng của động vật, chỉ huy mèo chó trong thôn giúp đỡ. Đừng thấy cô tuổi nhỏ nhưng lực sát thương lại khá lớn.
Từ sáu tuổi đánh đến mười hai tuổi, người nhà không biết đã đánh cô bao nhiêu lần nhưng Hạ Mộc Phồn vẫn cắn răng không chịu nhận lỗi.
Sau đó, không còn đứa trẻ nào trong thôn dám trêu chọc cô nữa, người lớn cũng không dám bàn tán về mẹ cô trước mặt cô, bấy giờ lịch sử đánh nhau dài đằng đẵng này mới chính thức kết thúc.
Nhưng sự hoang dã trong xương cốt cô đã bén rễ.
Sự hoang dã này khiến cô trở nên khác biệt so với những người cùng trang lứa.
Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến đại học, cô đều là người không phục quản giáo nhất trong lớp.
Ngay cả khi ở Đại học Cảnh sát Hoa Hạ, cô vẫn không sửa được tính khí này, vì vậy được đánh giá là "Gai nhọn."
Móng vuốt của Hoàng Chí Cường đã đến trước mắt, mắt Hạ Mộc Phồn lóe lên một tia sáng, toàn thân như lưỡi dao, trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ!
Cô cúi đầu xuống, tránh sang một bên.
Hai khuỷu tay nâng lên, chân móc ngang!
Một tiểu cầm nã thủ đã quật ngã Hoàng Chí Cường xuống sàn.
Vừa khéo Ngu Kính và Tôn Tiễn Binh chạy đến, nhanh chóng chế ngự Hoàng Chí Cường đang gào thét giận dữ.
Nhạc Uyên mặt lạnh, quát: "Cậu dám hành hung cảnh sát ư? Mau đưa đi!"
Hoàng Chí Cường bị đưa về Đội Hình sự Trinh sát Cục Cảnh sát thành phố.
Hạ Mộc Phồn và hai người kia cũng đi theo xe đến đó.
Tòa nhà văn phòng của Đội Hình sự Trinh sát là một tòa nhà nhỏ màu trắng ba tầng, ẩn mình giữa những tán cây xanh và hoa, bãi đậu xe rộng rãi có ba chiếc xe cảnh sát tuần tra, hai chiếc xe jeep quân sự, một hàng xe mô tô cảnh sát, trông rất oai vệ.
Hạ Mộc Phồn cùng Tôn Tiễn Binh, Ngu Kính bước vào tòa nhà văn phòng của Đội Hình sự Trinh sát, nhìn đại sảnh cảnh vụ rộng rãi, cảnh sát mặc đồng phục chỉnh tề, văn phòng sáng sủa sạch sẽ, ba người nhìn nhau, trong lòng dâng lên một niềm hào hùng.
—— Một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể đến đây, trở thành một cảnh sát hình sự.
Nhạc Uyên vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian dẫn ba người Hạ Mộc Phồn đi tham quan, mà chỉ nói một câu đơn giản: "Ba người hãy đi theo tôi, nhưng chỉ được xem chứ không được nói chuyện."
Nói xong câu này, Nhạc Uyên gọi cấp dưới đến, rồi bắt tay vào sắp xếp công việc tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.