Thập Niên 90: Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật
Chương 30: Mèo Hoang
Hồ Lục Nguyệt
01/10/2024
Ngụy Dũng tăng âm lượng: "Cãi nhau cái gì! Bây giờ trách móc có ích gì? Tìm được đứa trẻ mới là chuyện chính!"
Lương Lệ Châu lấy lại lý trí, che mặt nức nở.
Ngụy Dũng lại quay sang bà nội Dương: "Bà đừng hoảng sợ, càng sốt ruột thì chúng ta càng không được mất bình tĩnh. Bà hãy cố nhớ lại xem, còn có manh mối nào bị bỏ sót không? Nói càng chi tiết, manh mối càng nhiều thì cơ hội phá án của cảnh sát sẽ càng lớn hơn."
Cả người bà nội Dương như kiệt sức, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.
Nghe Ngụy Dũng nói thế, bà đã cố gắng nhớ lại.
Sau khi trấn an được cảm xúc của gia đình, Ngụy Dũng bắt đầu sắp xếp nhân lực.
Ngoại trừ Ngụy Dũng đang trấn giữ, Lý Tiên Dũng đang trực ban thì tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều đi ra ngoài tìm Tiểu Bảo.
Sao chép hàng trăm bản ảnh của Tiểu Bảo, do cảnh sát khu vực liên hệ với cảnh sát hỗ trợ trong khu vực, cán bộ khu dân cư, toàn thể huy động, tìm kiếm từng con phố trong khu vực, tìm kiếm nhân chứng.
Cho dù là biển số xe tải nhỏ màu trắng, bà mập bế đứa trẻ đi, hay cô gái thanh tú hỏi đường, chỉ cần tìm được một trong số đó thì có thể lần theo dấu vết.
Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh một tổ.
Vì Hạ Mộc Phồn mới đến sở cảnh sát hai tháng, chưa quen thuộc với khu vực, Ngụy Dũng đã cử hai người họ đến hiện trường vụ án để tìm hiểu tình hình, xem có người bán hàng rong hoặc người đi bộ nào có thể cung cấp manh mối mới hay không.
Tôn Tiễn Binh vẫn đang đeo đèn pin, dùi cui, máy bộ đàm... lên người thì Hạ Mộc Phồn đã chạy mất dạng.
Gió đêm thổi bên tai, vù vù.
Hạ Mộc Phồn tập trung tinh thần, chú ý cao độ, dựng tai lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Những âm thanh ngoài thế giới loài người.
Đèn đường sáng lên.
Tiếng ve sầu dần lắng xuống.
Những chú chim đã về tổ, tiếng ríu rít cũng ít đi nhiều.
Trời tối rồi.
Động vật đều đi đâu hết rồi? Chúng có nhìn thấy Tiểu Bảo bị bắt cóc hay không?
Cô chạy đến đoạn giữa đường An Ninh.
Tiệm bánh ngọt "Điểm tâm ngọt ngào" mà bà nội Dương nói đến ở ngay trước mắt, trước cửa tiệm có rất nhiều người vây quanh, đều đang bàn tán về vụ bắt cóc vừa rồi, ai cũng lắc đầu thở dài.
"Bà nội đứa trẻ khóc đến khản cả giọng, tội nghiệp quá~"
"Nếu mẹ đứa trẻ biết được, chắc muốn giết người mất."
"Ôi! Đứa trẻ nhỏ như vậy, bán cho nhà khác nuôi, chẳng nhớ gì nữa."
Hạ Mộc Phồn không đi đến chỗ đám đông, mà chạy ra ven đường.
Theo manh mối do quần chúng cung cấp, vị trí đỗ xe tải nhỏ màu trắng gần đối diện với tiệm bánh ngọt.
Cô cúi đầu quan sát, Hạ Mộc Phồn phát hiện bên vệ đường có một vũng nước.
Đây là cái gì?
Hạ Mộc Phồn giơ tay phải lên trước mặt, áp ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, đưa lên môi, phát ra một tiếng huýt sáo ngắn.
"Huých——"
Làm kinh động một đàn chim trên cây ngô đồng.
Phành phạch... Những chú chim đêm bay lên.
"Meo..."
Một con mèo hoang trượt xuống từ trên cây.
Hạ Mộc Phồn mắt nhanh tay lẹ, tóm gọn nó.
"Đừng đi! Chị có việc tìm em."
Hạ Mộc Phồn hạ giọng nói.
Con mèo hoang đột nhiên đứng im.
Bộ lông đen xám trên người nó dựng đứng, đuôi dựng lên như cung như thể sắp gặp đại địch, đôi mắt tròn xoe trợn trừng như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Phồn.
[Chị nói chuyện với em ư?]
Lương Lệ Châu lấy lại lý trí, che mặt nức nở.
Ngụy Dũng lại quay sang bà nội Dương: "Bà đừng hoảng sợ, càng sốt ruột thì chúng ta càng không được mất bình tĩnh. Bà hãy cố nhớ lại xem, còn có manh mối nào bị bỏ sót không? Nói càng chi tiết, manh mối càng nhiều thì cơ hội phá án của cảnh sát sẽ càng lớn hơn."
Cả người bà nội Dương như kiệt sức, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.
Nghe Ngụy Dũng nói thế, bà đã cố gắng nhớ lại.
Sau khi trấn an được cảm xúc của gia đình, Ngụy Dũng bắt đầu sắp xếp nhân lực.
Ngoại trừ Ngụy Dũng đang trấn giữ, Lý Tiên Dũng đang trực ban thì tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều đi ra ngoài tìm Tiểu Bảo.
Sao chép hàng trăm bản ảnh của Tiểu Bảo, do cảnh sát khu vực liên hệ với cảnh sát hỗ trợ trong khu vực, cán bộ khu dân cư, toàn thể huy động, tìm kiếm từng con phố trong khu vực, tìm kiếm nhân chứng.
Cho dù là biển số xe tải nhỏ màu trắng, bà mập bế đứa trẻ đi, hay cô gái thanh tú hỏi đường, chỉ cần tìm được một trong số đó thì có thể lần theo dấu vết.
Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiễn Binh một tổ.
Vì Hạ Mộc Phồn mới đến sở cảnh sát hai tháng, chưa quen thuộc với khu vực, Ngụy Dũng đã cử hai người họ đến hiện trường vụ án để tìm hiểu tình hình, xem có người bán hàng rong hoặc người đi bộ nào có thể cung cấp manh mối mới hay không.
Tôn Tiễn Binh vẫn đang đeo đèn pin, dùi cui, máy bộ đàm... lên người thì Hạ Mộc Phồn đã chạy mất dạng.
Gió đêm thổi bên tai, vù vù.
Hạ Mộc Phồn tập trung tinh thần, chú ý cao độ, dựng tai lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Những âm thanh ngoài thế giới loài người.
Đèn đường sáng lên.
Tiếng ve sầu dần lắng xuống.
Những chú chim đã về tổ, tiếng ríu rít cũng ít đi nhiều.
Trời tối rồi.
Động vật đều đi đâu hết rồi? Chúng có nhìn thấy Tiểu Bảo bị bắt cóc hay không?
Cô chạy đến đoạn giữa đường An Ninh.
Tiệm bánh ngọt "Điểm tâm ngọt ngào" mà bà nội Dương nói đến ở ngay trước mắt, trước cửa tiệm có rất nhiều người vây quanh, đều đang bàn tán về vụ bắt cóc vừa rồi, ai cũng lắc đầu thở dài.
"Bà nội đứa trẻ khóc đến khản cả giọng, tội nghiệp quá~"
"Nếu mẹ đứa trẻ biết được, chắc muốn giết người mất."
"Ôi! Đứa trẻ nhỏ như vậy, bán cho nhà khác nuôi, chẳng nhớ gì nữa."
Hạ Mộc Phồn không đi đến chỗ đám đông, mà chạy ra ven đường.
Theo manh mối do quần chúng cung cấp, vị trí đỗ xe tải nhỏ màu trắng gần đối diện với tiệm bánh ngọt.
Cô cúi đầu quan sát, Hạ Mộc Phồn phát hiện bên vệ đường có một vũng nước.
Đây là cái gì?
Hạ Mộc Phồn giơ tay phải lên trước mặt, áp ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, đưa lên môi, phát ra một tiếng huýt sáo ngắn.
"Huých——"
Làm kinh động một đàn chim trên cây ngô đồng.
Phành phạch... Những chú chim đêm bay lên.
"Meo..."
Một con mèo hoang trượt xuống từ trên cây.
Hạ Mộc Phồn mắt nhanh tay lẹ, tóm gọn nó.
"Đừng đi! Chị có việc tìm em."
Hạ Mộc Phồn hạ giọng nói.
Con mèo hoang đột nhiên đứng im.
Bộ lông đen xám trên người nó dựng đứng, đuôi dựng lên như cung như thể sắp gặp đại địch, đôi mắt tròn xoe trợn trừng như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Hạ Mộc Phồn.
[Chị nói chuyện với em ư?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.