Thế Gia

Chương 55: Đòn phủ đầu – chửi mắng

Thiên Niên Tĩnh Thủ

08/03/2014

Lâm Hồng Phi dũng mãnh bước ra, nhất thời trấn tĩnh mọi người lại rồi. Đám người vốn là những người máu mặt chuẩn bị đến tìm Lâm Hồng Phi, đều cảm thấy không kịp phản ứng lại: không phải chúng ta đến tìm tên tiểu tử này gây phiền phức sao? Sao lại bị tên tiểu tử này trả đũa trước vậy?

Tình huống trước mắt khiến mọi người không hiểu được, thậm chí có người cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn: tránh ra, tiểu oa nhi, anh có nhầm gì không vậy, là chúng tôi tới tìm anh hỏi có phải không? Sao anh lại có thể như thế được!

Không phối hợp với Lâm Hồng Phi, những người này cảm thấy rất oan ức.

Lâm Hồng Phi cũng mặc kệ, nhìn trừng trừng, khí thế đang dâng lên của chúa tể trước đây của công ty có quy mô cả triệu đô la, ánh mắt thong thả nhưng kiên định nhìn một lượt, mỗi một người bị Lâm Hồng Phi nhìn nhất thời cảm giác có áp lực vô cùng lớn, áp lực này còn lớn hơn nhiều so với Bí thư đảng ủy và Giám đốc trước đây của xưởng, thậm chí còn phát hiện chỗ dựa vững chắc của bọn họ cũng có chút kinh dị, lúc này Lâm Hồng Phi gây áp lực cho bọn họ, thế nhưng so với chỗ dựa vững chắc của bọn họ thì sự uy hiếp còn lớn hơn một chút.

Chuyện gì vậy?

Không chỉ gây ồn ào vì không hiểu xảy ra chuyện gì, tâm trạng phức tạp của những người công nhân đang náo loạn cũng trợn tròn mắt lên, bọn họ thật không ngờ lại có thể như thế, cơ bản nên làm cho rối tung lên, nói không chừng Lâm Hồng Phi dọa như vậy cũng có rất nhiều người sợ tới tè dầm tại chỗ thôi, ngược lại tên tiểu tử này lại lớn tiếng dọa người, chấn chỉnh lại tất cả những người trong xưởng.

Màn ảo thuật này rốt cuộc là thay đổi như thế nào?

Lâm Hồng Phi cũng không có ý định buông tha những người này, hắn biết rõ, nếu lần này không thu phục được bọn họ, sau này chắc chắn hắn sẽ gặp không ít phiền phức, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chỗ người hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua vẻ mặt mạnh mẽ, trên cánh tay còn khắc chữ “nhân” giống như xã hội đen, cơ bắp rắn chắc:

- Lưu Đại Hổ, anh, đi ra chỗ khác cho tôi, để tôi nói, có phải anh là người đứng đầu không?

- Không, không phải tôi.

Ánh mắt Lâm Hồng Phi khiến cho Lưu Đại Hổ có áp lực vô cùng lớn, bình thường ở trong xưởng “ngựa có thể chạy trên cánh tay” và ý thức trách nhiệm của anh Đại Hổ, ánh mắt Lâm Hồng Phi nhìn thấp xuống, tự nhiên cảm thấy đầu óc ong ong, một khoảng không, hai chân có chút như nhũn ra, vội vàng xua tay.



- Không có liên quan gì đến tôi cả.

- Không có liên quan gì đến anh? Vậy ai là người đứng đầu?

Lâm Hồng Phi thừa thắng đuổi giặc đến đường cùng, từng bước ép sát.

- Là …là…

Anh Hổ được mệnh danh là uy nghiêm của xưởng thật sự cũng đã nhũn ra rồi, nhưng cuối cùng cũng vẫn tốt, một chút nghĩa khí cuối cùng giúp anh ta chống đỡ, cuối cùng cũng khiến cho anh Hổ thú nhận….trên thực tế chính anh ta là một trong những người đứng đằng sau bày ra vụ “bức vua thoái vị”

- Tôi không biết.

- Anh không biết sao, anh không biết, vậy anh đứng ở đây làm gì? Hoan nghênh lãnh đạo mới nhận chức sao?!

Lâm Hồng Phi lớn tiếng.

- Bây giờ là lúc nào rồi, bảy giờ năm mươi phút rồi, tất cả các anh đều tụ tập ở đây, là đón lãnh đạo tới kiểm tra hay là đánh đòn phủ đầu tôi đây? Chẳng lẽ cũng không cần làm việc sao? Nói!

Cuối cùng nói một từ, giống như tiếng sấm vang bên tai Lưu Đại Hổ vậy, phù phù một tiếng, thân cao khoảng 1 mét 8, nặng 80 kg, thế nhưng lại ngồi bệt xuống đất.



Không ai dám phát ra tiếng cười.

Tất cả đám hơn hai mươi người đứng trước mặt Lâm Hồng Phi , dáng vẻ lúc đầu kiêu ngạo bệ vệ sớm đã biến mất không một dấu vết rồi, giống như phạm phải sai lầm bị thầy giáo quở trách vậy, ủ rũ, chỉ có tiếng gầm của Lâm Hồng Phi vẫn không ngừng vang quanh đây.

- Đừng có nghĩ tôi đây ngu, tôi biết xảy ra chuyện gì! Có một số người, cảm thấy tôi còn trẻ, muốn thừa cơ hội này ra oai đánh phủ đầu, muốn sau này không cần làm việc cũng có tiền lương? Có phải không?

Đầu óc của những người này càng mạnh mẽ hơn, không cần nói, bọn họ thật sự nghĩ như vậy, mục đích lúc bắt đầu chuẩn bị gây phiền phức cho Lâm Hồng Phi, còn bây giờ, đối với hắn mà nói, nếu như xưởng đã có sản phẩm mới rồi, đoán chừng sau này xưởng cũng có thể nhanh chóng phát triển, nếu lần này có thể gây áp lực thành công tên tiểu tử Lâm Hồng Phi , khiến cho hắn bỏ bê công việc mắt nhắm mắt mở, chính y không cần làm việc cũng có lương, chẳng phải là vui sao?

- Hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết! Thực tế ông đây dễ bắt nạt thế sao? Nói thật cho mọi người biết, bằng cấp của tôi ấy, hoàn toàn có thể không quản đến việc sống chết của các người, lập tức có thể trở thành phó chủ tịch xã, thị trấn! Mọi người là cha hay mẹ ruột của tôi à, tôi phải bạo lực như vậy để giúp các anh, còn tận tâm tận lực giúp giải quyết nhanh vấn đề chế tạo hai loại xe, sự sống chết của các anh có liên quan gì đến tôi không?!

Trong lòng mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ, bọn họ đương nhiên hiểu được những lời nói của Lâm Hồng Phi là đúng, sinh viên đại học khoa chính quy, mở mồm nói “ông đây” sao? Trước đây sao lại không phát hiện ra…à, không, trước kia sao lại không phát hiện ra thói quen xưng hô như thế này của giám đốc Lâm Hồng Phi.

- Các anh túm tụm lại, cả ngày đi lại trong công xưởng này, mọi người sinh sự, mọi người thấy anh thì náu một chỗ, các con nhìn các anh khóc, không có chuyện đổi vật dụng trong nhà máy lấy rượu lấy tiền được đâu, cả ngày đi linh tinh uống rượu, uống rượu về nhà đánh vợ và con nhỏ đã cảm thấy mình có bổn phận gì chưa?

- Muốn tôi nói, các anh chính là đống cứt chó! Cả ngày đắc ý cảm thấy mình chính vẫn còn là một con người sao? Là đàn ông ấy, lập tức hãy về nhà mà xem vợ và con các anh ăn cái gì? Trong đồ ăn có chút tinh bột nào không? Mở ngăn tủ nhà các anh ra, nhìn xem sổ tiết kiệm có bao nhiêu tiền? Đi hỏi con nhỏ nhà các anh xem mấy tháng chưa được ăn thịt rồi?

- Không phải các anh tự cảm thấy mình là trụ cột gia đình sao? Không phải cảm thấy tự mình có bản lĩnh sao? Bản lĩnh như vậy, sao có thể có cá và thịt cho vợ và con các anh ăn hằng ngày được, ngược lại mỗi ngày đều phải ăn dưa muối, ngay cả có cơm trắng cũng không ăn nổi, cho dù anh có làm xằng làm bậy, các bà vợ cũng biết rồi, nhưng các anh ở đâu? Ngoài việc tỏ vẻ uy phong trước mặt con cái và vợ ra các anh còn có thể làm được gì? Khiến cho con cái đến trước sặp bán thịt cũng không dám động tay động chân, đây chính là bổn phận của các anh sao?

Lâm Hồng Phi mắng một trận, có người rốt cuộc chịu không nổi, nhỏ giọng trả lời một câu:

- Nếu chúng tôi đem lại lợi ích và hiệu quả cho nhà máy, ai đồng ý…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook