Chương 54: Đòn phủ đầu
Thiên Niên Tĩnh Thủ
07/03/2014
Trong lòng của nhóm công nhân của xưởng chế tạo xe máy thực sự rất phức tạp.
Cùng lúc đó, bọn họ đã biết rồi, chỉnh phủ thành ủy ủy thác cho Lâm Hồng Phi, là sinh viên chưa tốt nghiệp, xưởng chế tạo xe máy sẽ thiết kế hai mô hình, nếu không xảy ra bất ngờ gì, dựa theo mô hình hai loại xe này, xưởng chế tạo xe máy này sẽ thoát khỏi cục diện nửa sống nửa chết này, cuộc sống của chính mình cũng có cải thiện đáng kể, cũng không giống như hiện tại mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng tiền lương cơ bản.
Đối với điểm này, các công nhân rất cảm kích Lâm Hồng Phi, còn về phương diện khác, chuyện Lâm Hồng Phi trở thành lãnh đạo cao nhất trên thực tế của xưởng chế tạo xe máy, thực sự lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy không thoải mái: Lâm Hồng Phi là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, miệng còn hơi sữa, có đủ đức đủ tư cách làm lãnh đạo không? Anh có biết quản lý không? Anh dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi tâm phục khẩu phục làm theo anh đây?
Có thể làm việc ở xưởng chế tạo xe máy, có khoảng một nhóm người là có mối quan hệ, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không đủ để khiến bọn họ không biết thái độ của Đông Phương Tiểu Linh đối với chuyện này, cho nên đối với việc Lâm Hồng Phi đảm nhận chức phó quản đốc của xưởng chế tạo xe máy, bọn họ không có cách gì đi làm phiền Thành ủy, UBND thành phố, nhưng có không ít những người đứng đầu trong nhà máy quyết định, trong ngày đầu tiên tên tiểu tử kia đến, trông hắn rất đẹp trai rồi.
Nói chung công nhân hoài nghi, tìm lỗi của tên tiểu tử này…Lâm Hồng Phi nhận chức chính là tình huống trâu xoa bò hét, xem ra những người khác, có chút vang rền.
- Đến rồi! Tên tiểu tử họ Lâm Hồng Phi đến rồi!
Lúc Lâm Hồng Phi đến công xưởng còn cách cánh cửa của xưởng 300 mét, trong phòng bảo vệ đã có người hô to, trong lời nói có chút hưng phấn mong chờ.
Mấy ngày nay, đồng chí Lâm Hồng Phi không chú ý đến ảnh hưởng, mỗi ngày đều đi trên chiếc xe Jeep 212 đến, đi gào rú, dù tiền lương không cao, mỗi một đồng tiền cũng coi như là mối quan hệ trong mắt mỗi gia đình, trong lòng lai đố kỵ, suy nghĩ căn bản là không phục Lâm Hồng Phi , bây giờ càng ghe tỵ với sự chênh lệch quá lớn về thời gian và cuộc sống của Lâm Hồng Phi nhiều hơn, dựa vào cái gì mà cô có được cuộc sống giàu có như thế, kế hoạch của ông đây chính là tính từng đồng một sao?
Tưởng tượng Lâm Hồng Phi ăn rồi xì hơi một cách nặng nề, hai tay tất cả mọi người đều run lên.
- Đi đi đi, tất cả đi ra ngoài, xem tên tiểu tử ấy nói cái gì?
- Đúng đúng, tất cả đi ra ngoài, đi ra ngoài, hôm nay tên tiểu tử họ Lâm Hồng Phi có trả lời chúng ta một cách thuyết phục hay không, chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu.
Phòng bảo vệ rất nhỏ, căn phòng tổng cộng chưa đến hai mươi mét vuông nhưng có gần hai mươi người, không khí trong phòng rất ngột ngạt, những người thường ngày bình tĩnh cũng không kiên nhẫn được, bây giờ nhìn thấy xe của Lâm Hồng Phi ở ngay trước mắt, làm sao có thể nhịn được? Nhất thời như ong vỡ tổ chạy ra, trong nháy mắt, chỗ cánh cửa có chục người đứng rồi.
Những người này, …haiz, nhìn một lượt như vậy, trong nhà xưởng lúc này cũng không có nhiều chỗ, những người công nhân lão luyện thở dài: nói thực ra, tên tiểu tử trẻ tuổi Lâm Hồng Phi cũng cũng đến nỗi tệ lắm, nhưng kinh nghiệm xã hội của hắn cũng không trẻ lắm, có thể đối phó tạm bợ sao?
Không ai xem trọng Lâm Hồng Phi .
- Cổng lớn sao lại có nhiều người như vậy?
Ánh mắt Đông Phương Tiểu Linh rất tinh, từ xa đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng, kinh ngạc hỏi.
- Ngoài việc cho chúng ta dòn phủ đầu, còn làm việc gì nữa?
Lâm Hồng Phi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
- Hả? nhiều người như vậy sao?
Nhưng Đông Phương Tiểu Linh không nghĩ lại có nhiều người kiêu ngạo bất chấp như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ, trong lòng có chút thể hiện bản năng nắm chặt tay của Lâm Hồng Phi:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Món salad, hãy để tôi đối phó.
Lâm Hồng Phi bĩu môi, bộ dạng bất cần đời, hoàn toàn không để mắt đến bọn người kia.
- Yên tâm, bọn người kia chỉ là hổ giấy thôi, giống như một đám người hung dữ, kỳ thật căn bản cũng không dám động đến một ngón tay của chúng ta, sợ bọn họ cái gì chứ?
Kiểu chuyện này, chủ tịch Ngô lúc mà còn làm đại diện cho xưởng chế tạo xe máy đã nói rõ cho tôi rồi và dự liệu rồi, một người trẻ tuổi chưa có bất kỳ bằng cấp gì mà lại trèo đầu cưỡi cổ bọn họ, trong lòng các đồng chí sẽ cảm thấy rất bình thường, về cơ bản là Lâm Hồng Phi không lo lắng bọn người kia ra oai khiêu chiến kia, nếu những người kia thật sự không bình tĩnh được, Lâm Hồng Phi còn lo lắng bọn người kia không có ấn tượng gì về hắn, nhưng bây giờ, Lâm Hồng Phi hoàn toàn yên tâm: việc nhỏ như thế này, còn dám chơi cùng mọi người sao?
Bộ dạng Lâm Hồng Phi giống như làm bộ vậy, không phải làm ra vẻ trấn tĩnh, mà thật sự là không lo lắng, bọn người kia đơn giản là bắt nạt người trẻ tuổi, cảm thấy bản thân dễ bị bắt nạt, muốn hù dọa chính mình, việc này có chút tốt, nếu thật sự động thủ với hắn, bọn họ sẽ không dám, mặc dù bây giờ đã cải cách mở cửa nhiều năm rồi, nhưng thực tế việc mở cửa này cũng không hoàn toàn mở hẳn, vấn đề tên tuổi danh tính địa vị trong xã hội vẫn còn rất nghiêm trọng, đối với cấp lãnh đạo nhà máy, thậm chí là nhà máy ngỗ ngược nhất, chưa bắt được lúc lãnh đạo đau chân cũng phải thành thật, đối với lãnh đạo phải tự mình hoàn thành chỉ thị quy củ. Muốn dùng phương pháp này để hù chính mình, bọn người kia thật quá ngây thơ rồi.
Niềm tin mãnh liệt này của Lâm Hồng Phi thậm chí còn lây sang cả Đông Phương Tiểu Linh , khiến cho tâm tình của Đông Phương Tiểu Linh chưa bao giờ gặp phải tình huống này cũng chậm dãi bình tĩnh lại. Đến lúc này Đông Phương Tiểu Linh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình bỗng có nhiều mồ hôi chảy ra.
Vừa rồi bộ dạng của Lâm Hồng Phi tràn đầy niềm tin và bình tĩnh, khiến cho Đông Phương Tiểu Linh tự nhiên phát hiện ra, tự nhận thấy mười mấy năm cùng học, thế nhưng chính mình cũng không thể đối diện thẳng như thế, điều này khiến cho trong lòng Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy rất tò mò, mặt khác còn nghi ngờ: sao hắn lại không sợ? Tại sao hắn lại không sợ?
Khoảng cách hai ba trăm mét, cũng đến mấy chục giây liền, chiếc Jeep 212 dừng ở trước mặt mọi người, Lâm Hồng Phi cau mày nhảy xuống khỏi xe, bước mấy bước đến trước mặt mọi người, không đợi cho bọn người này lên tiếng, không nói lời nào liền mắng mỏ:
- Con mẹ nó, nghe nói có người chuẩn bị ra oai đánh phủ đầu? Ai thì hãy bước ra cho ông đây nhìn? Ai dẫn đầu tìm phiền phức nào? Đứng ra cho ông!
Tôi thách!
Lâm Hồng Phi cứ như đứng trên sân khấu vậy, chỉnh lại mọi người, về cơ bản là những người máu mặt chuẩn bị đến tìm Lâm Hồng Phi, đều cảm thấy không kịp phản ứng lại: không phải chúng ta đến tìm tên tiểu tử này gây phiền phức sao? Sao lại bị tên tiểu tử này trả đũa trước vậy?
Cùng lúc đó, bọn họ đã biết rồi, chỉnh phủ thành ủy ủy thác cho Lâm Hồng Phi, là sinh viên chưa tốt nghiệp, xưởng chế tạo xe máy sẽ thiết kế hai mô hình, nếu không xảy ra bất ngờ gì, dựa theo mô hình hai loại xe này, xưởng chế tạo xe máy này sẽ thoát khỏi cục diện nửa sống nửa chết này, cuộc sống của chính mình cũng có cải thiện đáng kể, cũng không giống như hiện tại mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng tiền lương cơ bản.
Đối với điểm này, các công nhân rất cảm kích Lâm Hồng Phi, còn về phương diện khác, chuyện Lâm Hồng Phi trở thành lãnh đạo cao nhất trên thực tế của xưởng chế tạo xe máy, thực sự lại khiến trong lòng mọi người cảm thấy không thoải mái: Lâm Hồng Phi là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, miệng còn hơi sữa, có đủ đức đủ tư cách làm lãnh đạo không? Anh có biết quản lý không? Anh dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi tâm phục khẩu phục làm theo anh đây?
Có thể làm việc ở xưởng chế tạo xe máy, có khoảng một nhóm người là có mối quan hệ, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không đủ để khiến bọn họ không biết thái độ của Đông Phương Tiểu Linh đối với chuyện này, cho nên đối với việc Lâm Hồng Phi đảm nhận chức phó quản đốc của xưởng chế tạo xe máy, bọn họ không có cách gì đi làm phiền Thành ủy, UBND thành phố, nhưng có không ít những người đứng đầu trong nhà máy quyết định, trong ngày đầu tiên tên tiểu tử kia đến, trông hắn rất đẹp trai rồi.
Nói chung công nhân hoài nghi, tìm lỗi của tên tiểu tử này…Lâm Hồng Phi nhận chức chính là tình huống trâu xoa bò hét, xem ra những người khác, có chút vang rền.
- Đến rồi! Tên tiểu tử họ Lâm Hồng Phi đến rồi!
Lúc Lâm Hồng Phi đến công xưởng còn cách cánh cửa của xưởng 300 mét, trong phòng bảo vệ đã có người hô to, trong lời nói có chút hưng phấn mong chờ.
Mấy ngày nay, đồng chí Lâm Hồng Phi không chú ý đến ảnh hưởng, mỗi ngày đều đi trên chiếc xe Jeep 212 đến, đi gào rú, dù tiền lương không cao, mỗi một đồng tiền cũng coi như là mối quan hệ trong mắt mỗi gia đình, trong lòng lai đố kỵ, suy nghĩ căn bản là không phục Lâm Hồng Phi , bây giờ càng ghe tỵ với sự chênh lệch quá lớn về thời gian và cuộc sống của Lâm Hồng Phi nhiều hơn, dựa vào cái gì mà cô có được cuộc sống giàu có như thế, kế hoạch của ông đây chính là tính từng đồng một sao?
Tưởng tượng Lâm Hồng Phi ăn rồi xì hơi một cách nặng nề, hai tay tất cả mọi người đều run lên.
- Đi đi đi, tất cả đi ra ngoài, xem tên tiểu tử ấy nói cái gì?
- Đúng đúng, tất cả đi ra ngoài, đi ra ngoài, hôm nay tên tiểu tử họ Lâm Hồng Phi có trả lời chúng ta một cách thuyết phục hay không, chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu.
Phòng bảo vệ rất nhỏ, căn phòng tổng cộng chưa đến hai mươi mét vuông nhưng có gần hai mươi người, không khí trong phòng rất ngột ngạt, những người thường ngày bình tĩnh cũng không kiên nhẫn được, bây giờ nhìn thấy xe của Lâm Hồng Phi ở ngay trước mắt, làm sao có thể nhịn được? Nhất thời như ong vỡ tổ chạy ra, trong nháy mắt, chỗ cánh cửa có chục người đứng rồi.
Những người này, …haiz, nhìn một lượt như vậy, trong nhà xưởng lúc này cũng không có nhiều chỗ, những người công nhân lão luyện thở dài: nói thực ra, tên tiểu tử trẻ tuổi Lâm Hồng Phi cũng cũng đến nỗi tệ lắm, nhưng kinh nghiệm xã hội của hắn cũng không trẻ lắm, có thể đối phó tạm bợ sao?
Không ai xem trọng Lâm Hồng Phi .
- Cổng lớn sao lại có nhiều người như vậy?
Ánh mắt Đông Phương Tiểu Linh rất tinh, từ xa đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng, kinh ngạc hỏi.
- Ngoài việc cho chúng ta dòn phủ đầu, còn làm việc gì nữa?
Lâm Hồng Phi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
- Hả? nhiều người như vậy sao?
Nhưng Đông Phương Tiểu Linh không nghĩ lại có nhiều người kiêu ngạo bất chấp như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ, trong lòng có chút thể hiện bản năng nắm chặt tay của Lâm Hồng Phi:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Món salad, hãy để tôi đối phó.
Lâm Hồng Phi bĩu môi, bộ dạng bất cần đời, hoàn toàn không để mắt đến bọn người kia.
- Yên tâm, bọn người kia chỉ là hổ giấy thôi, giống như một đám người hung dữ, kỳ thật căn bản cũng không dám động đến một ngón tay của chúng ta, sợ bọn họ cái gì chứ?
Kiểu chuyện này, chủ tịch Ngô lúc mà còn làm đại diện cho xưởng chế tạo xe máy đã nói rõ cho tôi rồi và dự liệu rồi, một người trẻ tuổi chưa có bất kỳ bằng cấp gì mà lại trèo đầu cưỡi cổ bọn họ, trong lòng các đồng chí sẽ cảm thấy rất bình thường, về cơ bản là Lâm Hồng Phi không lo lắng bọn người kia ra oai khiêu chiến kia, nếu những người kia thật sự không bình tĩnh được, Lâm Hồng Phi còn lo lắng bọn người kia không có ấn tượng gì về hắn, nhưng bây giờ, Lâm Hồng Phi hoàn toàn yên tâm: việc nhỏ như thế này, còn dám chơi cùng mọi người sao?
Bộ dạng Lâm Hồng Phi giống như làm bộ vậy, không phải làm ra vẻ trấn tĩnh, mà thật sự là không lo lắng, bọn người kia đơn giản là bắt nạt người trẻ tuổi, cảm thấy bản thân dễ bị bắt nạt, muốn hù dọa chính mình, việc này có chút tốt, nếu thật sự động thủ với hắn, bọn họ sẽ không dám, mặc dù bây giờ đã cải cách mở cửa nhiều năm rồi, nhưng thực tế việc mở cửa này cũng không hoàn toàn mở hẳn, vấn đề tên tuổi danh tính địa vị trong xã hội vẫn còn rất nghiêm trọng, đối với cấp lãnh đạo nhà máy, thậm chí là nhà máy ngỗ ngược nhất, chưa bắt được lúc lãnh đạo đau chân cũng phải thành thật, đối với lãnh đạo phải tự mình hoàn thành chỉ thị quy củ. Muốn dùng phương pháp này để hù chính mình, bọn người kia thật quá ngây thơ rồi.
Niềm tin mãnh liệt này của Lâm Hồng Phi thậm chí còn lây sang cả Đông Phương Tiểu Linh , khiến cho tâm tình của Đông Phương Tiểu Linh chưa bao giờ gặp phải tình huống này cũng chậm dãi bình tĩnh lại. Đến lúc này Đông Phương Tiểu Linh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình bỗng có nhiều mồ hôi chảy ra.
Vừa rồi bộ dạng của Lâm Hồng Phi tràn đầy niềm tin và bình tĩnh, khiến cho Đông Phương Tiểu Linh tự nhiên phát hiện ra, tự nhận thấy mười mấy năm cùng học, thế nhưng chính mình cũng không thể đối diện thẳng như thế, điều này khiến cho trong lòng Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy rất tò mò, mặt khác còn nghi ngờ: sao hắn lại không sợ? Tại sao hắn lại không sợ?
Khoảng cách hai ba trăm mét, cũng đến mấy chục giây liền, chiếc Jeep 212 dừng ở trước mặt mọi người, Lâm Hồng Phi cau mày nhảy xuống khỏi xe, bước mấy bước đến trước mặt mọi người, không đợi cho bọn người này lên tiếng, không nói lời nào liền mắng mỏ:
- Con mẹ nó, nghe nói có người chuẩn bị ra oai đánh phủ đầu? Ai thì hãy bước ra cho ông đây nhìn? Ai dẫn đầu tìm phiền phức nào? Đứng ra cho ông!
Tôi thách!
Lâm Hồng Phi cứ như đứng trên sân khấu vậy, chỉnh lại mọi người, về cơ bản là những người máu mặt chuẩn bị đến tìm Lâm Hồng Phi, đều cảm thấy không kịp phản ứng lại: không phải chúng ta đến tìm tên tiểu tử này gây phiền phức sao? Sao lại bị tên tiểu tử này trả đũa trước vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.