Thế Giới Đó Có Anh

Chương 8: Đây là vị hôn thê của tôi!

Hoàng Trần Minh Ngọc

27/12/2024

Anh thở dài nói:

- Có gì đâu, nhưng tôi chắc chắn hắn sẽ gây sự với cô.

Cô đắc ý đáp lại:

- Không phải có anh bảo kê rồi sao? Lo gì nữa.

Anh cười lớn rồi cất giọng đầy yêu chiều đối với cô, nói:

- Ồ, vịt con nói cũng đúng.

Chỉ trong ngày hôm nay thôi mà kêu cô là "vịt con" không biết bao nhiêu lần. Nghe nhiều quá thấy tên này cũng dễ thương. Nói xong chuyện này, cô cũng tiện thể hỏi bài anh luôn. Anh cũng rất nhiệt tình nói những thắc mắc của cô, rồi anh nói:

- Mai tôi tới chở cô đi học.

Cô lập tức từ chối, đáp lại:

- Tôi đi cùng với Băng Huyết rồi.

Anh cười, bảo:

- Băng Huyết có bạn tôi chở rồi.

Cô ồ lên rồi nói:

- Thế cũng được.

Cả hai nói chuyện xong tắt máy. Cô vươn vai đứng dậy, ra ngoài sân ngắm cảnh, hít thở không khí một chút. Đúng là có một chút cô đơn. Rồi cô sực nhớ ra điều gì đó rồi lẩm bẩm:

- Liệu anh ấy có vơi nỗi buồn này mà vượt qua được không nhỉ? Mong quên mình đi.

Cô đâu có biết người mà cô nhắc đến cũng đã đi theo cô và hiện tại đang ở thế giới. Dù gần nhưng vẫn xa.

. . .

Sáng hôm sau, đúng như lời mà Vũ Thiên Thiên vừa nói tối qua, cô được anh chở đi học bằng mô tô. Tốc độ nhanh khiến mới đầu cô cũng muốn rớt tim ra ngoài luôn, khúc sau cũng quen quen nhưng vẫn muốn tái mét mặt. Khi cả hai bước xuống, anh mở giúp cô chiếc mũ bảo hiểm ra, ôn nhu chỉnh sửa lại tóc cô khiến cô có chút ngại.

- Vịt con, cô ngại dễ thương thật!



Ôi, bị thằng nhóc 18 tuổi chọc là đây sao? Cô bị anh chọc nên phồng má tỏ vẻ uất ức, anh nhìn mà phì cười nói:

- Vào lớp thôi.

Mọi người trong trường đều mắt chữ A miệng chữ O mà bàn tán rất nhiều, có người ngưỡng mộ, có người ganh tị. Còn vài bước chân nữa là vào lớp thì gặp tên khốn người yêu cũ. Chưa gì hắn ta cất giọng mỉa mai cô:

- Chưa gì đã quen học sinh mới ha? Nhanh quá nhanh quá.

Cô liếc mắt nhìn hắn ta, phũ phàng nói:

- Kệ tôi, liên quan đến anh à?

Hắn ta nhếch môi, nói:

- Ơ con này hay nhỉ?

Cô định đáp trả lại thì anh cất giọng, một chiếc giọng rất lạnh lùng như băng.

- Cô ấy nói không đúng?

Hắn ta cảm nhận được khí tức muốn nổi cả da gà này. Hắn ta chả dám nói gì nữa, thích gây sự, anh cho gây đó nhưng rồi sau đó thì biết mặt. Anh bảo:

- Đây là vị hôn thê của tôi, đồng nghĩa sau này là vợ tôi, cấm động vào.

"Òoooo", mọi người hầu như đều bất ngờ với thông tin này. Rồi họ lại xì xầm về tên Quý Quân một cách khinh bỉ, đầy tiêu cực. Hắn ta bực tức lắm nhưng cũng nhục lắm. Thiên Thiên lườm hắn một cái rồi nắm tay Thanh Đam đi vào, cô cũng chả quan tâm đến hắn làm gì. Mọi người ồ lên một cách thích thú nhất và nhanh chóng lập nhóm thuyền Thiên - Đam, nhưng cũng có nhóm ghét thuyền này.

Một lúc sau thì Trần Minh và Băng Huyết chở. Vì sao họ tới trễ? Tại gặp được hổ báo cáo chồn nào đó chặn đường nên đến trễ. Nhỏ tức muốn đập người ta, bị cậu ngăn lại nên giận. Trong lúc lái xe mà nhỏ không chịu ôm, thế nên cậu phóng nhanh rồi phang làm nhỏ khiếp hồn, buộc nhỏ phải ôm eo cậu. Người ta đã giận mình rồi còn muốn mình bị giận thêm. Lúc tới chỗ để xe, Băng Huyết chửi quá trời quá đất, cậu nói lời xin lỗi nhưng mà không thành.

- Tôi bế cô đi thẳng vào lớp luôn nhé? Xem như tạ lỗi.

Cậu biết nhỏ giận mà nên dụ ngọt nhỏ nhưng cái này đặc biệt quá, nhỏ cũng cằn nhằn và cất giọng thách thức cậu rằng:

- Anh nhân cơ hội quá đấy nhé! Dám thì thử xem.

Cậu nhếch môi một cái, không nói gì mà bế xốc nhỏ lên mà đi thẳng vào lớp luôn, nhỏ bị sốc ngang luôn. Khi thấy thằng bạn mình bế vị hôn phu của mình như thế nên Thiên Thiên thốt lên:

- Đỉnh vậy bạn?



Trần Minh cười đắc ý, đáp lại:

- Tao mà.

Thiên Thiên nghe vậy cũng không hỏi nữa. Còn Thanh Đam thì cô bạn mình, thấy nhỏ đang thẫn thờ mà cười trừ thôi. Cô đoán bướng quá nên mới bị như thế. Rồi tiết đầu tiên bắt đầu vào giờ mang tên Địa Lý. Chưa gì đã kiểm tra 15 phút, hên sao tối qua cô học bài cả buổi nên kiếp nạn này qua dễ như ăn kẹo.

Sau khi kết thúc bài kiểm tra, Thiên Thiên liền quay sang Thanh Đam mà nhìn, cất giọng đầy ôn nhu hỏi han cô:

- Làm được chứ?

Cô cười tít mắt, trả lời:

- Ổn lắm á.

Khi thấy nụ cười cô, anh dường như u mê nó rồi, anh cũng bất giác cười theo. Trần Minh bên kia nhìn qua mà có tí kinh ngạc, cậu thầm nghĩ: "Thú vị đến mức nó vậy luôn sao trời?", rồi nhìn lại cô nàng bên cạnh mình, tiếp tục ngẫm trong đầu: "Đâu như cô, chở đi học thôi giãy đành đạch!".

- Nhìn cái gì vậy? Thấy tôi đẹp hả? Tôi biết tôi đẹp rồi.

Băng Huyết phát hiện ra cậu đang nhìn mình nên mới thốt câu nói đó, cậu hỏi ngược lại rằng:

- Thế sau này cưới nhau rồi không cho tôi ngắm à?

Nhỏ trả lời:

- Ờ thì... Mà ai cho anh ngắm, xê ra.

Trần Minh chẹp miệng nói:

- Làm gì để cô không giận tôi nữa đây?

Băng Huyết khoanh tay nhìn cậu rồi suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:

- Môn sau chép bài giúp tôi đi.

Trần Minh thở dài, đành xuống nước thôi, lập tức đồng ý. Nhỏ cười rất khoái chí, có người chép bài hộ sung sướng biết bao nhiêu.

- Hai em kia, nói chuyện trong giờ. Cô đang giảng ở trên đây, thế mà nói chuyện riêng. Không lo tập trung học hành. Cô sẽ ghi vào sổ đầu bài.

". . .", ngày nay xui xẻo dành cho Băng Huyết và Trần Minh. Cả hai im lặng từ lúc đó luôn. Sáng sớm gặp cô hồn, bây giờ lại bị ghi lên sổ đầu bài. Quá trời quá đất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Đó Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook