Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 14: Viện nghiên cứu bí mật ?
Yuuchiro
04/12/2019
Buổi sáng hôm sau, chẳng ai bảo ai, Tố Uyên và Thiên nhanh chóng ăn
sáng rồi tạt qua nhà Sếp. Họ, ba người, lên chiếc xe hơi, phóng về hướng nghĩa trang.
Dừng lại trước cổng nghĩa trang, họ nhanh chóng tiến vào, mục đích của việc này là để đến dự lễ tang của sáu người đồng đội xấu số kia. Và còn để gặp được nhóm của Lan và Ellie. Đi qua 6 chiếc quan tài, mỗi lần đi qua, Thiên đều đặt tay lên chiếc quan và nói :
- Mong mọi người hãy an nghỉ.
Tương tự, dòng người cũng đi qua, gia đình, người thân, bạn bè, đồng đội. Kết thúc buổi tang lễ, Tố Uyên và Sếp về trước, để lại Thiên một mình, vì họ biết Thiên có việc cần làm.
Để ý một lúc, Thiên thấy rõ hai người nhóm Ellie đang bước ra ngoài, Thiên tới gần và cất tiếng chào.
- Chào hai người ? Nhớ tôi chứ ?
- Ồ chào cậu. - Lan nói.
- Chào anh. - Ellie nhẹ nhàng đáp.
- Hai người khỏe chứ ?
- Khỏe, bọn tôi không bị thương tích gì nhiều.
- Nói luôn ý của anh đi, không cần dài dòng đâu. - Ellie nói.
- À, thật ra là.. Tôi muốn cảm ơn hai người về những việc mà hai người đã làm cho tôi.
- Không có gì đâu, chỉ là việc nên làm thôi mà.
- Đúng vậy.
Họ nói chuyện một lúc rồi dời đi, khi Lan và Thiên nói chuyện, có thể thấy rõ rằng Ellie đang để ý một cái gì đó, như dè chừng kẻ thù vậy.
Kết thúc cuộc nói chuyện dài mười lăm phút, đôi bên cũng có những trao đổi, Thiên bước trở về, còn một việc nữa mà Thiên phải làm.
Nhưng vừa mới bước tới cổng, đã có người ở đó.
- Ellie ?
- Ngươi là ai, trả lời đi.
- Hả ? Em hỏi câu gì lạ vậy ? Là anh, Thiên đây mà ?
- Không, không hẳn.
- ?
- Bởi vì chẳng có Thiên nào lại chết đi rồi sống lại cả.
"Con bé biết truyện đó ư ?"Một suy nghĩ hiện ngay trong đầu Thiên.
- Vì sao em biết chuyện đó ?
- Quên à. Tôi là type Wolf, tất nhiên là có thể xác định máu như type Vamfire. Máu của ngươi giống anh Thiên nhưng có mùi nồng hơn nhiều.
-....
Không để cô bé hiểu nhầm hơn, Thiên đành kể câu chuyện ra, tất nhiên, anh ta sẽ chẳng kể hết mà chỉ là một phần mà thôi.
- Chuyện là vậy đấy.
- Virus G à. Lần đầu nghe đến. Nhưng, tôi sẽ tạm tin. Được rồi, chào anh, anh "Thiên".
-.... Thật mà.
- Có ai bảo là em không tin đâu. - Tiếng cô bé vọng lại.
Nếu là người thường, nghe sẽ chẳng bao giờ tin, nhưng Thiên và Ellie đã có một cuộc trò chuyện trong lúc ở Thanh Hóa nên cô bé cũng hiểu Thiên là người thế nào. Tuy vậy, nghe vẫn khó tin, chuyện này, chắc chỉ có hai người, Thiên và tên tác giả của truyện mới hiểu hết được.
Bước đi trên đường ,Thiên nhìn vào đồng hồ. Giờ mới là buổi trưa, gặp Phàn Băng có sớm quá không, thường giờ này cô ấy hay bận, không biết có nên gọi không ?
Thiên vừa định nhấc máy lên, một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen đi qua. Đến chỗ Thiên, cánh cửa mở ra, một bàn tay kéo Thiên vào trong xe, chưa kịp hiểu chuyện, Thiên đã bị chùm một cái túi vải đen vào đầu, sau đó là một lớp băng dính bịt quanh miệng.
- Uhmm,uhmm,...!
Thiên cố vùng vẫy, nhưng hai tay đã bị trói ra đằng sau. Hai chân cũng bị buộc lại. À, có lẽ là bắt cóc. (Bắt cóc đấy)
Một hồi lâu sau, Thiên được đặt lên một chiếc ghế. Trói và băng dính được cởi ra. Cả cái bịt mặt cũng vậy. Trước mặt Thiên, một lão già khoảng 50 tuổi đứng nhìn.
- Lão già. Khốn kiếp. Tôi đang ở đâu ?
- Yên tâm. Đây là dinh thự của ta.
- Nếu thế sao lão không đưa tôi đến một cách đoàng hoàng ?
- Để đảm bảo bí mật.
- Ặc.
Phải nói, lão già, à không, Phàn Thế Trung, một con sói đúng nghĩa, giữ cương vị là một Thượng Tướng, đồng thời là chỉ huy khu vực Alpha, từng làm gỏi cả FBI lẫn CIA và mấy thằng đặc công của "Tàu Khựa". Lão là một sát thủ, một tay ăn cắp thông tin, một kẻ nắm vững về chiến thuật và vũ khí.
Nhiều An Ninh hạng cao còn không nuốt nổi lão chứ nói gì tới Thiên, một người mới ở hạng 30489. May là mới bị lão bắt cóc, chứ nếu lão mà muốn giết ai thì hôm sau đến sông Hồng sẽ thấy xác người đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
- Này, con rể. - Lão gọi Thiên.
- Chuyện gì vậy ? Mà, tôi không phải con rể ông.
- Thế à ?
Lão lôi ra một cây katana, ừ, là katana đó, sắc bén, một cây katana hai lưỡi. Lão chặt một nhát thật mạnh xuống ghế của Thiên, sát ngay đũng quần anh. Rồi, lão nhấc cây kiếm lên, hỏi bằng một giọng đáng sợ :
- Thế à ? Thế để ta cắt luôn...cái gì ấy nhể ? Giới trẻ gọi nó là họa mi nhỉ ?
- Bớt đùa đi. Lão muốn gì ?
- Ta muốn mi và con gái ta....
Chưa dứt câu, Phàn Băng bước vào.
- Cha ! Cha lại làm gì Thiên vậy ?
- Hả ? Ta chỉ hỏi thăm sức khỏe nó thôi mà.
- Thế cây kiếm kia là sao ?
- A, đồ nhựa ấy mà. Nhỉ ? Thiên nhỉ ?
- Vâng, vâng, đồ nhựa.
- Được rồi. Cha ra ngoài đi, con có việc nói với cậu ấy.
- Ừ, ừ.
Lão bước ra ngoài, mang theo cây katana từ thời Napoleong cởi truồng của lão. Đi qua Thiên, lão chừng mắt.
- Cẩn thận cái của quý của mi đi. Nếu không nghe ta, mi sẽ mất nó đấy.
- Cha !
- Được rồi.
Lão bước hẳn ra, để lại trong căn phòng sang trọng là Thiên và Phàn Băng. Phàn Băng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thiên. Sắc đẹp cô ấy vẫn là nhất khi so với người khác, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là một mùi thơm nhẹ của hoa Violet sẽ thoảng trong không khí.
- Uhm, hẳn là cậu có chuyện mới cần gặp tớ, xin lỗi về bố tớ nhé. Ông ấy hay như vậy lắm.
- Ừ, không sao đâu.
- Ừ, tớ chỉ mong cậu an toàn sau chuyến đi thế này là được rồi. - Phàn Băng mỉm cười.
- Ừ, tớ vẫn an toàn mà.
Thiên lôi ra viên đá xanh lam kia, đặt lên bàn, viên đá này làm Phàn Băng hết sức bất ngờ, cô ấy định cất tiếng hỏi về nó nhưng Thiên lại nói.
- Khoan, tớ biết cậu bất ngờ. Nhưng khoan hãy nhắc đến chuyện này. Có thứ khác quan trọng hơn.
- Uhm...
- Như cậu biết, đã có thây ma xâm nhập vào Alpha, mà chúng còn tập hợp ở Thanh Hóa, suýt nữa đã tấn công vào Alpha.
- Tớ biết. Chuyện này rất không ổn. Bởi vì lễ hội cuối Thu sắp tới rồi.
- Đó cũng là chuyện tớ muốn nói. Và cả tên thây ma chỉ huy, hắn đã nói rằng có kẻ chỉ huy hắn, kẻ đó tên là "chúa tể".
- ! Vậy tức là...
- Với cấp độ đó, chúa tể có thể ở cấp S hoặc hơn, tệ nhất là SSS.
- Chuyện này không ổn chút nào. Tớ cần nói cho bố.
- Đừng gấp, đó chỉ là phỏng đoán, bây giờ nên thắt chặt an ninh trước đã.
- Uhm.
- Chuyện đó cứ để lão già lo, mà cậu biết viên đá này là thứ gì không ?
- Tớ biết. Đây là lõi thây ma, chỉ có ở rất ít thây ma, nó có thể chế tạo vũ khí, hơn nữa bản thân vũ khí chế tạo từ nó sẽ mang dị năng từ viên đá.
- Thế à ? Vậy,...
- Tớ sẽ giúp cậu chế tạo vũ khí từ nó.
- Không, nên đưa nó cho người thích hợp hơn đi.
- Không được. Thứ này của cậu mà. Cậu phải giữ nó.
-.... Được rồi.
- Vậy cậu rảnh chứ ?
- Ừ.
- Đi với tớ tới viện nghiên cứu và chế tạo đi.
- Nó bí mật đúng không ?
- Phải. Sao cậu biết hay vậy ?
- Bởi vì có ai đó đang cầm tấm vải bịt mặt kìa.
Ngay sau Thiên, lão già đã cầm cái khăn bịt mặt, làm gì thì ai cũng rõ rồi. Mà, lão vào đây từ lúc nào vậy ?
- Cha !
- Rồi, nói cho nó chứ gì.
- .....
Vài phút sau, Thiên và Phàn Băng di chuyển trên chiếc xe đen sang trọng, quanh họ đều có vệ sĩ ngồi cùng. Chiếc xe có điều hòa, tivi cỡ nhỏ,... Vệ sĩ thì luôn mang theo súng, cứ như đây là xe tổng thống Mĩ chứ chẳng phải của lão già kia. Dừng lại trước một tòa nhà lớn. Thiên và Phàn Băng xuống xe.
- Các anh không cần đi cùng đâu. Ở đây an toàn mà.
- Rõ. - Gã cao lớn nhất trong nhóm vệ sĩ trả lời, nhìn gã si với Mỹ Đức chả khác là bao.
Vệ sĩ trở về, Thiên và Phàn Băng bước vào. Trong tòa nhà rất bình thường, chẳng khác gì một công ty cả. Gặp tiếp tân, Phàn Băng nói với người đó.
- Đưa chúng tôi đến nơi nghiên cứu.
- Đã rõ thưa tiểu thư.
Thiên và Phàn Băng bước vào thang máy, người tiếp tân cùng vào, cô ta nói vào cái mic gần cầm tay.
- Khởi động tới trạm.
- Bíp, bíp, nghe rõ. - Một giọng robot vang lên đều đều.
- Chị google ư ? - Thiên bất giác hỏi.
- Không, là hệ thống "TaThichThoi", nó là hệ thống điều hành nơi này.
- Nghe quen quá.
( Sao lại không quen. Ahihi. Xin phép cà khịa bác TaThichThoi)
Tới nơi chiếc thang máy mở cửa ra, hai người bước ra để lại cô tiếp tân ở trong.
- Chúc hai người tham quan vui vẻ. - Cô tiếp tân nói.
- Cảm ơn cô. - Hai người đồng thanh.
- Vâng, hẹn gặp lại tiểu thư và khách hàng.
Người tiếp tân di chuyển lên, Thiên nhận ra đây là một viện nghiên cứu đúng nghĩa, bao nhiêu là vũ khí, đồ đạc lạ mắt.
Nào là khiên đội trưởng Mĩ, súng lazer, điện thoại Kamen Rider, kiếm Excalibur,...
- Ngạc nhiên thật.
- Uhm, công nghệ ở đây rất phát triển phải không ?
- Ừ, mong có ngày nào nó sẽ giúp được người dân nhỉ Băng Băng.
- Cậu gọi thân mật thế không sợ bố tớ ư ?
- Không sao, tớ quen gọi vậy.
- Ừ. Vậy từ giờ cứ vậy nhé.
- Ừ, đi thôi.
Dù Thiên không biết nhưng Phàn Băng rất vui vì được Thiên gọi vậy. Vì sao à ? Tự nghĩ đi, việc gì tôi phải trả lời câu hỏi của bạn ? (Trích từ ai đó)
Đến một căn phòng, Thiên mở cửa ra, bước vào, trong đó toàn là xác thây ma, và vài thứ "không xác định".
Một vị giáo sư ngồi trên ghế đón sẵn, nhưng mặt ông ta đen và tóc tai thì dựng ngược lên.
Thiên và Phàn Băng nhanh chóng tới gần hỏi thăm.
- Ang sao vậy, giáo sư ?
- Tiểu thư đừng lo cho tôi, tai nạn nghề nghiệp ấy mà. Vừa có vài quả lựu đạn phát nổ thôi.
- Sao ông vẫn sống vậy ? - Thiên hỏi.
- Do nhân phẩm cả. Ta là người chơi hạng trận nào cũng cầm "đấng" mà không bih cấm mà.
-..... Nhân phẩm cao thật.
Vị giáo sư bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai người kia cũng vậy.
- Hai người có "hàng" à ?
- Đúng rồi. Chúng tôi có, mong giáo sư giúp tôi chế tạo vũ khí cho Thiên.
- Vậy cậu là Thiên à ? "Hàng" đâu ?
Thiên đặt lên bàn viên ngọc, giáo sư liền ngạc nhiên sau đó mừng rỡ.
- Là lõi thây ma hệ lôi, nhân phẩm cậu cỡ nào vậy chàng trai ? - Vị giáo sư vừa nắm lấy tay Thiên vừa nhảy.
- E hèm. - Tiếng hệ thống nói từ cái loa gần đó. - Mong giáo sư bình tĩnh.
- Ok.
Vị giao sư lại bình tĩnh ngồi, ông ấy nói.
- Xin giới thiệu, tôi là Lâm, Lê Văn Lâm. Mong cậu giúp đỡ.
- Vâng. - Thiên và giáo sư bắt tay nhau.
- Giờ....Đi làm việc thôi. Hai người đi cùng tôi chứ.
- Được.
- Tôi sẽ đợi ở đây. - Phàn Băng nói.
- Thế thì tiếc quá. Được rồi, khi nào hoàn thành tôi sẽ mang cho tiểu thư xem nhé.
- Uhm.
- Đi thôi, Thiên. Đi chế tạo nào.
Giáo sư kéo Thiên vào phòng chế tạo. Vũ khí gì sẽ xuất hiện ?
Một cây hắc lôi kiếm có thể mang dòng điện 800 vôn, làm từ vật liệu hắc diện thạch...
Ấy chết, lỡ spoil mất rồi.
Thôi đợi chap mới mà xem nhé
Dừng lại trước cổng nghĩa trang, họ nhanh chóng tiến vào, mục đích của việc này là để đến dự lễ tang của sáu người đồng đội xấu số kia. Và còn để gặp được nhóm của Lan và Ellie. Đi qua 6 chiếc quan tài, mỗi lần đi qua, Thiên đều đặt tay lên chiếc quan và nói :
- Mong mọi người hãy an nghỉ.
Tương tự, dòng người cũng đi qua, gia đình, người thân, bạn bè, đồng đội. Kết thúc buổi tang lễ, Tố Uyên và Sếp về trước, để lại Thiên một mình, vì họ biết Thiên có việc cần làm.
Để ý một lúc, Thiên thấy rõ hai người nhóm Ellie đang bước ra ngoài, Thiên tới gần và cất tiếng chào.
- Chào hai người ? Nhớ tôi chứ ?
- Ồ chào cậu. - Lan nói.
- Chào anh. - Ellie nhẹ nhàng đáp.
- Hai người khỏe chứ ?
- Khỏe, bọn tôi không bị thương tích gì nhiều.
- Nói luôn ý của anh đi, không cần dài dòng đâu. - Ellie nói.
- À, thật ra là.. Tôi muốn cảm ơn hai người về những việc mà hai người đã làm cho tôi.
- Không có gì đâu, chỉ là việc nên làm thôi mà.
- Đúng vậy.
Họ nói chuyện một lúc rồi dời đi, khi Lan và Thiên nói chuyện, có thể thấy rõ rằng Ellie đang để ý một cái gì đó, như dè chừng kẻ thù vậy.
Kết thúc cuộc nói chuyện dài mười lăm phút, đôi bên cũng có những trao đổi, Thiên bước trở về, còn một việc nữa mà Thiên phải làm.
Nhưng vừa mới bước tới cổng, đã có người ở đó.
- Ellie ?
- Ngươi là ai, trả lời đi.
- Hả ? Em hỏi câu gì lạ vậy ? Là anh, Thiên đây mà ?
- Không, không hẳn.
- ?
- Bởi vì chẳng có Thiên nào lại chết đi rồi sống lại cả.
"Con bé biết truyện đó ư ?"Một suy nghĩ hiện ngay trong đầu Thiên.
- Vì sao em biết chuyện đó ?
- Quên à. Tôi là type Wolf, tất nhiên là có thể xác định máu như type Vamfire. Máu của ngươi giống anh Thiên nhưng có mùi nồng hơn nhiều.
-....
Không để cô bé hiểu nhầm hơn, Thiên đành kể câu chuyện ra, tất nhiên, anh ta sẽ chẳng kể hết mà chỉ là một phần mà thôi.
- Chuyện là vậy đấy.
- Virus G à. Lần đầu nghe đến. Nhưng, tôi sẽ tạm tin. Được rồi, chào anh, anh "Thiên".
-.... Thật mà.
- Có ai bảo là em không tin đâu. - Tiếng cô bé vọng lại.
Nếu là người thường, nghe sẽ chẳng bao giờ tin, nhưng Thiên và Ellie đã có một cuộc trò chuyện trong lúc ở Thanh Hóa nên cô bé cũng hiểu Thiên là người thế nào. Tuy vậy, nghe vẫn khó tin, chuyện này, chắc chỉ có hai người, Thiên và tên tác giả của truyện mới hiểu hết được.
Bước đi trên đường ,Thiên nhìn vào đồng hồ. Giờ mới là buổi trưa, gặp Phàn Băng có sớm quá không, thường giờ này cô ấy hay bận, không biết có nên gọi không ?
Thiên vừa định nhấc máy lên, một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen đi qua. Đến chỗ Thiên, cánh cửa mở ra, một bàn tay kéo Thiên vào trong xe, chưa kịp hiểu chuyện, Thiên đã bị chùm một cái túi vải đen vào đầu, sau đó là một lớp băng dính bịt quanh miệng.
- Uhmm,uhmm,...!
Thiên cố vùng vẫy, nhưng hai tay đã bị trói ra đằng sau. Hai chân cũng bị buộc lại. À, có lẽ là bắt cóc. (Bắt cóc đấy)
Một hồi lâu sau, Thiên được đặt lên một chiếc ghế. Trói và băng dính được cởi ra. Cả cái bịt mặt cũng vậy. Trước mặt Thiên, một lão già khoảng 50 tuổi đứng nhìn.
- Lão già. Khốn kiếp. Tôi đang ở đâu ?
- Yên tâm. Đây là dinh thự của ta.
- Nếu thế sao lão không đưa tôi đến một cách đoàng hoàng ?
- Để đảm bảo bí mật.
- Ặc.
Phải nói, lão già, à không, Phàn Thế Trung, một con sói đúng nghĩa, giữ cương vị là một Thượng Tướng, đồng thời là chỉ huy khu vực Alpha, từng làm gỏi cả FBI lẫn CIA và mấy thằng đặc công của "Tàu Khựa". Lão là một sát thủ, một tay ăn cắp thông tin, một kẻ nắm vững về chiến thuật và vũ khí.
Nhiều An Ninh hạng cao còn không nuốt nổi lão chứ nói gì tới Thiên, một người mới ở hạng 30489. May là mới bị lão bắt cóc, chứ nếu lão mà muốn giết ai thì hôm sau đến sông Hồng sẽ thấy xác người đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
- Này, con rể. - Lão gọi Thiên.
- Chuyện gì vậy ? Mà, tôi không phải con rể ông.
- Thế à ?
Lão lôi ra một cây katana, ừ, là katana đó, sắc bén, một cây katana hai lưỡi. Lão chặt một nhát thật mạnh xuống ghế của Thiên, sát ngay đũng quần anh. Rồi, lão nhấc cây kiếm lên, hỏi bằng một giọng đáng sợ :
- Thế à ? Thế để ta cắt luôn...cái gì ấy nhể ? Giới trẻ gọi nó là họa mi nhỉ ?
- Bớt đùa đi. Lão muốn gì ?
- Ta muốn mi và con gái ta....
Chưa dứt câu, Phàn Băng bước vào.
- Cha ! Cha lại làm gì Thiên vậy ?
- Hả ? Ta chỉ hỏi thăm sức khỏe nó thôi mà.
- Thế cây kiếm kia là sao ?
- A, đồ nhựa ấy mà. Nhỉ ? Thiên nhỉ ?
- Vâng, vâng, đồ nhựa.
- Được rồi. Cha ra ngoài đi, con có việc nói với cậu ấy.
- Ừ, ừ.
Lão bước ra ngoài, mang theo cây katana từ thời Napoleong cởi truồng của lão. Đi qua Thiên, lão chừng mắt.
- Cẩn thận cái của quý của mi đi. Nếu không nghe ta, mi sẽ mất nó đấy.
- Cha !
- Được rồi.
Lão bước hẳn ra, để lại trong căn phòng sang trọng là Thiên và Phàn Băng. Phàn Băng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thiên. Sắc đẹp cô ấy vẫn là nhất khi so với người khác, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là một mùi thơm nhẹ của hoa Violet sẽ thoảng trong không khí.
- Uhm, hẳn là cậu có chuyện mới cần gặp tớ, xin lỗi về bố tớ nhé. Ông ấy hay như vậy lắm.
- Ừ, không sao đâu.
- Ừ, tớ chỉ mong cậu an toàn sau chuyến đi thế này là được rồi. - Phàn Băng mỉm cười.
- Ừ, tớ vẫn an toàn mà.
Thiên lôi ra viên đá xanh lam kia, đặt lên bàn, viên đá này làm Phàn Băng hết sức bất ngờ, cô ấy định cất tiếng hỏi về nó nhưng Thiên lại nói.
- Khoan, tớ biết cậu bất ngờ. Nhưng khoan hãy nhắc đến chuyện này. Có thứ khác quan trọng hơn.
- Uhm...
- Như cậu biết, đã có thây ma xâm nhập vào Alpha, mà chúng còn tập hợp ở Thanh Hóa, suýt nữa đã tấn công vào Alpha.
- Tớ biết. Chuyện này rất không ổn. Bởi vì lễ hội cuối Thu sắp tới rồi.
- Đó cũng là chuyện tớ muốn nói. Và cả tên thây ma chỉ huy, hắn đã nói rằng có kẻ chỉ huy hắn, kẻ đó tên là "chúa tể".
- ! Vậy tức là...
- Với cấp độ đó, chúa tể có thể ở cấp S hoặc hơn, tệ nhất là SSS.
- Chuyện này không ổn chút nào. Tớ cần nói cho bố.
- Đừng gấp, đó chỉ là phỏng đoán, bây giờ nên thắt chặt an ninh trước đã.
- Uhm.
- Chuyện đó cứ để lão già lo, mà cậu biết viên đá này là thứ gì không ?
- Tớ biết. Đây là lõi thây ma, chỉ có ở rất ít thây ma, nó có thể chế tạo vũ khí, hơn nữa bản thân vũ khí chế tạo từ nó sẽ mang dị năng từ viên đá.
- Thế à ? Vậy,...
- Tớ sẽ giúp cậu chế tạo vũ khí từ nó.
- Không, nên đưa nó cho người thích hợp hơn đi.
- Không được. Thứ này của cậu mà. Cậu phải giữ nó.
-.... Được rồi.
- Vậy cậu rảnh chứ ?
- Ừ.
- Đi với tớ tới viện nghiên cứu và chế tạo đi.
- Nó bí mật đúng không ?
- Phải. Sao cậu biết hay vậy ?
- Bởi vì có ai đó đang cầm tấm vải bịt mặt kìa.
Ngay sau Thiên, lão già đã cầm cái khăn bịt mặt, làm gì thì ai cũng rõ rồi. Mà, lão vào đây từ lúc nào vậy ?
- Cha !
- Rồi, nói cho nó chứ gì.
- .....
Vài phút sau, Thiên và Phàn Băng di chuyển trên chiếc xe đen sang trọng, quanh họ đều có vệ sĩ ngồi cùng. Chiếc xe có điều hòa, tivi cỡ nhỏ,... Vệ sĩ thì luôn mang theo súng, cứ như đây là xe tổng thống Mĩ chứ chẳng phải của lão già kia. Dừng lại trước một tòa nhà lớn. Thiên và Phàn Băng xuống xe.
- Các anh không cần đi cùng đâu. Ở đây an toàn mà.
- Rõ. - Gã cao lớn nhất trong nhóm vệ sĩ trả lời, nhìn gã si với Mỹ Đức chả khác là bao.
Vệ sĩ trở về, Thiên và Phàn Băng bước vào. Trong tòa nhà rất bình thường, chẳng khác gì một công ty cả. Gặp tiếp tân, Phàn Băng nói với người đó.
- Đưa chúng tôi đến nơi nghiên cứu.
- Đã rõ thưa tiểu thư.
Thiên và Phàn Băng bước vào thang máy, người tiếp tân cùng vào, cô ta nói vào cái mic gần cầm tay.
- Khởi động tới trạm.
- Bíp, bíp, nghe rõ. - Một giọng robot vang lên đều đều.
- Chị google ư ? - Thiên bất giác hỏi.
- Không, là hệ thống "TaThichThoi", nó là hệ thống điều hành nơi này.
- Nghe quen quá.
( Sao lại không quen. Ahihi. Xin phép cà khịa bác TaThichThoi)
Tới nơi chiếc thang máy mở cửa ra, hai người bước ra để lại cô tiếp tân ở trong.
- Chúc hai người tham quan vui vẻ. - Cô tiếp tân nói.
- Cảm ơn cô. - Hai người đồng thanh.
- Vâng, hẹn gặp lại tiểu thư và khách hàng.
Người tiếp tân di chuyển lên, Thiên nhận ra đây là một viện nghiên cứu đúng nghĩa, bao nhiêu là vũ khí, đồ đạc lạ mắt.
Nào là khiên đội trưởng Mĩ, súng lazer, điện thoại Kamen Rider, kiếm Excalibur,...
- Ngạc nhiên thật.
- Uhm, công nghệ ở đây rất phát triển phải không ?
- Ừ, mong có ngày nào nó sẽ giúp được người dân nhỉ Băng Băng.
- Cậu gọi thân mật thế không sợ bố tớ ư ?
- Không sao, tớ quen gọi vậy.
- Ừ. Vậy từ giờ cứ vậy nhé.
- Ừ, đi thôi.
Dù Thiên không biết nhưng Phàn Băng rất vui vì được Thiên gọi vậy. Vì sao à ? Tự nghĩ đi, việc gì tôi phải trả lời câu hỏi của bạn ? (Trích từ ai đó)
Đến một căn phòng, Thiên mở cửa ra, bước vào, trong đó toàn là xác thây ma, và vài thứ "không xác định".
Một vị giáo sư ngồi trên ghế đón sẵn, nhưng mặt ông ta đen và tóc tai thì dựng ngược lên.
Thiên và Phàn Băng nhanh chóng tới gần hỏi thăm.
- Ang sao vậy, giáo sư ?
- Tiểu thư đừng lo cho tôi, tai nạn nghề nghiệp ấy mà. Vừa có vài quả lựu đạn phát nổ thôi.
- Sao ông vẫn sống vậy ? - Thiên hỏi.
- Do nhân phẩm cả. Ta là người chơi hạng trận nào cũng cầm "đấng" mà không bih cấm mà.
-..... Nhân phẩm cao thật.
Vị giáo sư bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai người kia cũng vậy.
- Hai người có "hàng" à ?
- Đúng rồi. Chúng tôi có, mong giáo sư giúp tôi chế tạo vũ khí cho Thiên.
- Vậy cậu là Thiên à ? "Hàng" đâu ?
Thiên đặt lên bàn viên ngọc, giáo sư liền ngạc nhiên sau đó mừng rỡ.
- Là lõi thây ma hệ lôi, nhân phẩm cậu cỡ nào vậy chàng trai ? - Vị giáo sư vừa nắm lấy tay Thiên vừa nhảy.
- E hèm. - Tiếng hệ thống nói từ cái loa gần đó. - Mong giáo sư bình tĩnh.
- Ok.
Vị giao sư lại bình tĩnh ngồi, ông ấy nói.
- Xin giới thiệu, tôi là Lâm, Lê Văn Lâm. Mong cậu giúp đỡ.
- Vâng. - Thiên và giáo sư bắt tay nhau.
- Giờ....Đi làm việc thôi. Hai người đi cùng tôi chứ.
- Được.
- Tôi sẽ đợi ở đây. - Phàn Băng nói.
- Thế thì tiếc quá. Được rồi, khi nào hoàn thành tôi sẽ mang cho tiểu thư xem nhé.
- Uhm.
- Đi thôi, Thiên. Đi chế tạo nào.
Giáo sư kéo Thiên vào phòng chế tạo. Vũ khí gì sẽ xuất hiện ?
Một cây hắc lôi kiếm có thể mang dòng điện 800 vôn, làm từ vật liệu hắc diện thạch...
Ấy chết, lỡ spoil mất rồi.
Thôi đợi chap mới mà xem nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.