Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 8: Anh Đừng Đi!

Mỡ Mỡ

30/12/2021

Thời gian này Trạch Dương về muộn khiến Mộng Khiết lo lắng rất nhiều. Cuối cùng để làm rõ mọi chuyện cô hẹn Cao Lãng đi ăn cơm. Từ chỗ Cao Lãng cô biết thì ra trước giờ anh chưa từng tăng ca. Cô ngồi đợi anh đến mười giờ mới về tới nhà thấy ánh mắt cô nhìn anh đầy kỳ quái. Trạch Dương bước đến gần cô hỏi.

"Sao vậy?Đã ăn gì chưa?"

"Anh đã đi đâu vậy?"

"Anh đi làm chứ đi đâu?" - Trạch Dương ngồi xuống cạnh cô nói.

"Hôm nay em có tới công ty anh họ nói anh đã về từ sớm."- Mộng Khiết kìm nén bản thân mình nhìn anh.

Trạch Dương nghe vậy chột dạ ánh mắt cũng không dám nhìn cô giống một kẻ trộm đồ bị phát hiện.

"Có phải anh đến tìm chị ấy không? Sao anh lại nói dối em? Nếu anh yêu chị ấy em ...em có...."- Mộng Khiết chưa nói hết câu bị anh dùng nụ hôn chặn lại.

Lần đầu tiên anh chủ động trong mối quan hệ hai người. Mộng Khiết không tự chủ đươc nước mắt tràn ra, cô vòng tay ôm lấy cổ anh cơ thể mềm mại không xương đổ rồn về phía anh. Trạch Dương buông tha đôi môi cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô anh liền bế cô tiến về phía phòng ngủ. Sau cơn cuồng nhiệt qua đi Mộng Khiết trong lòng anh nghịch ngợm vẽ vòng tròn trước ngực anh.

Sau lần đó cũng có vài ngày anh trở về muộn nhưng hầu hết thời gian anh đều ở cùng cô nhưng chỉ cần điện thoại reo anh lại rời đi. Nửa đêm, Mộng Khiết cố ôm chặt lấy anh để ngủ tiếng điện thoại reo làm cô sợ.

'

"Đừng đi có được không?"- Mộng Khiết nắm lấy tay anh đôi mặt ửng đỏ.

"Diễm An bị tai nạn anh phải đến bện viện xem cô ấy. Em cứ ngủ trước đi."

"Không phải còn bố mẹ chị ấy sao? Anh ở lại với em đi."

"Mộng Khiết em đừng có không hiểu chuyện vậy nữa không?"- Trạch Dương có chút bực bội quát lên.



"Trạch Dương, anh có yêu em không?"

Trạch Dương nhìn cô không nói gì. Mộng Khiết từ từ buông tay anh.

Anh vội vàng rơi đi quên cả khoá cửa anh không ngờ rằng đó chính là đêm khiến anh cả đời hối hận.

Anh rời đi cuối cùng cô cũng hiểu nếu người ta thương cô sẽ quan tâm cô nếu người ta không thương cô dù cô có cố gắng bao nhiêu, bao dung bao nhiêu người ta cũng không thể thấy .

Sáng sớm, Trạch Dương từ ngoài trở về tay cằm thêm một hộp bánh sinh nhật lúc đi vào con ngõ pha phải ba người từ ngõ đi ra không may làm rơi chiếc hộp trái tim trong túi áo anh. Trạch Dương vội vàng nhặc lên mở bên trong đôi nhẫn vàng, anh mỉm cười hạnh phúc đóng hộp lại. Bước đến cửa nhà anh giật mình cánh cổng mở toang. Anh vội vàng chạy vào trong nhà đồ đạt nộm xộm bước đến cánh cửa phòng chiếc bánh trong tay rơi xuống đất.

Mộng Khiết nằm trên đất lạnh lẽo đôi mắt mở nhìn trần nhà, chiếc váy ngủ bị xé rách trên nước da trắng nõn chi chít vết thương bầm tím mái tóc rối bù, khuôn mặt cũng bị đánh đến nỗi biến dạng khe môi còn đọng chất dịch màu trắng hoà mới máu.

"Mộng Khiết."- Trạch Dương cởi áo khoác trên người mình đắp lên người cô.

Anh ôm lấy cô vào lòng. Mộng Khiết cảm thấy hơi ấm quen thuộc cô từ từ nhắm mắt lại nước mắt khô cạn từ lâu lại bắt đầu chảy ra. Hết rồi, mọi thứ đều kết thúc rồi, trái tim cô, tinh thần và thể xác đều đã chết vào đêm hôm qua. Dương như cô nhìn thấy bà người vì cô mà mất, cô muốn chạy chỗ bà muốn chui vào lòng bà, muốn nói bà cô rất nhờ bà, mong bà hay đưa cô đi rời khỏi đây. Rời xa thế giời này nơi không có anh, không có sự ngốc nghếch của cô.

Trạch Dương ôm chặt lấy cô những cho dù anh có ôm chặt bao nhiêu cũng không thể cảm nhận hơi ấm từ cô chỉ có hơi thở yếu hớt trong lòng anh.

--------------/ bệnh viện/----------

Trạch Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô thổi nhẹ vào vết thương bầm tím. Nhìn cô ngủ say trên giường bệnh trái tim anh đau đớn nỗi vỡ tan ra từng mảnh, bị bóp nghẹn thở. Anh vuốt mái tóc cô vươn người hôn lên trán cô.

"Tiểu Khiết, anh yêu em."-giọng anh khàn đặc đầy ấm áp cưng chiều.

Trạch Dương không cằm nổi cảm xúc che miệng chạy ra ngoài, anh muốn gào hét muốn bật khóc muốn gục ngã. Lúc cánh cửa mở ra khép lại cô từ từ mở mắt nhìn trần nhà, đôi mắt đã từng trong veo nhưng mặt nước mùa thu đã bị khuấy đục chỉ còn màu đen vô tận.

Trạch Dương trở lại căn phòng đã trông không, cô đi rồi giống lúc cô tới như một cơn gió không có chút báo hiệu trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook