Chương 7: Anh Xin Lỗi
Mỡ Mỡ
29/12/2021
Mộng Khiết sau khi tan làm trở về nhà thấy Diễm An ở trong nhà mình.
"Tiểu Khiết em về rồi hả? Chị có nấu vài món đến thử tay nghề chị đi."
"Sao chị vẫn ở đây vậy?"- Mộng Khiết chau mày nhìn cô.
"Trạch Dương không nói gì với em sao? Chị sẽ ở đâu vài ngày."- Diễm An thản nhiên nói.
Khuôn mặt cô liền biến sắc nhìn Diễm An, hơi thở trở lên dồn dập. Đợi đến khi Trạch Dương trở về Mộng Khiết liền lôi anh vào phòng riêng nói chuyện.
"Sao anh không nói cho em biết chị ấy sẽ ở đây?"
"Anh định tối này sẽ nói chuyện với em."
"Anh định sao? Anh đã quyết đinh rồi mới thông báo cho em. Chứ không phải bàn bạc với em sao? Đây là nhà chúng ta thuê chung mà? Em cũng phải có quyền quyết định chứ?"- Mộng Khiết ấm ức đến nỗi nước tràn ra khé mi.
"Mộng Khiết, chuyện này là anh sai, anh không hỏi em trước. Vì anh nghĩ dù sao em cũng ở phòng anh phòng em để không lên anh mới."
"Mới cho chị ấy ở lại mà không cần em đồng ý?"- Nước mắt cô trào ra.
Anh không hiểu vấn đề không phải Diễm An có ở lại hay không? Mà là cô sợ. Sợ người thứ ba bước vào lãnh địa của hai người, mà người đó còn là người con gái anh yêu. Cô rất sợ, sợ mất anh.
"Mộng Khiết, anh xin lỗi. Chỉ một tuần thôi, hiện tại cô ấy không có chỗ nào để đi cả."- Trạch Dương năm lấy tay cô dịu dàng nói.
"Chỉ một tuần thôi!"
"Ừ"- Trạch Dương gật đầu mạnh dùng tay lau nước mắt cho cô.
"Đừng khóc nữa, xấu lắm!"
"Trạch Dương, em sợ lắm! Em sợ mất anh."- Mộng Khiết ôm lấy eo anh.
"Ngốc quá đi." - Trạch Dương vuốt tóc cô.
Mộng Khiết dựa vào ngực anh dụi hết nước mắt nước mũi vào áo anh. Trạch Dương chau mày xoa đầu cô.
"Ăn cơm chưa?" -Mộng Khiết nhìn anh lắc đầu.
"Đi, chúng ta ra ngoài ăn. Em muốn ăn gì?"
"Chị Diễm An nấu rất nhiều món ăn lắm."
"Kệ cô ây chúng ta ra ngoài ăn mỳ. Chịu không ?"- Trạch Dương thì thầm vào tai cô.
Mộng Khiết tròn to mắt nhìn anh mỉm cười. Hai người liền nén nút trốn ra ngoài đi ăn mỳ đi dạo phố lúc trở về cũng đã mười giờ. Mộng Khiết tắm rửa thoải mái chui vào lòng anh.
"Mộng Khiết."
"Hả?"
"Ngoài đỗ xanh ra em còn dị ứng cái gì nữa không?"
"Không có."- Mộng Khiết mệt mỏi mắt đã không thể mở nổi nữa.
"Mộng Khiết, vậy em muốn căn nhà thế nào?"
"Căn nhà ư? Em muốn một căn nhà nhỏ có một bức tường hoa hồng, có một khu vườn rau nhỏ em muốn trồng dưa hấu, cóc , khế...Còn có một cái xích đu. Nhưng thứ em muốn nhất chính là có anh ở đó."- Mộng Khiết mơ màng dựa vào anh ngủ hơi thở nhẹ nhàng.
Trạch Dương nhìn cô khuôn mặt trở lên nóng rang cúi xuống hôn lên trán cô.
Đợi Mộng Khiết đi học Trạch Dương mới tới tìm Diễm An.
"Diễm An, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
"Chuyện gì vậy?"- Diễm An gọt quả táo nhìn anh.
"Mình mới mua căn nhà trả góp muốn nhờ cậu giúp mình sửa sang lại. Mình có nhờ cả đám Tô Hàn."
"Ờ mình cũng rảnh bao giờ làm."
"Chút nữa mình đưa cậu tới, tan làm mình sẽ tới."
Diễm An liền gật đầu đồng ý. Căn nhà Trạch Dương mua chỉ làn một căn nhà nhỏ hai tầng có một chiếc sân nhỏ. Tầng một bao gồm phòng khách và nhà bếp, vệ sinh. Tầng hai là một phòng ngủ khép kín có một ban công nhỏ. Mặc dù không to nhưng so với căn nhà đang thuê ở khu tập thể thì tốt hơn nhiều hơn nữa an ninh ở đây cũng không hỗn loạn như khu họ đang ở nếu anh có đi làm thêm vào ban đêm cũng an tâm hơn khi cô ở một mình. Trạch Dương đưa Điễm An đến nhóm Tô Hàn đã đợi sẵn họ ở ngoài cổng.
Anh muốn phòng ngủ màu hồng kê thêm một chiếc giường đôi và tủ quần áo với chiếc bàn n sau này có thể sửa thành bàn trang điểm cho cô, ngoài ban công sẽ trồng hoa hồng leo. Tầng một phòng khách và nhà ăn sẽ sơn màu xanh thêm một sofa màu trắng kệ tivi vân gỗ trắng, bên trong nhà bếp cần đóng lại tủ để đồ. Vì Diễm An và cô cao bằng nhau lên sẽ lấy Diễm An để đo độ cao của tủ, anh muốn mọi thứ trong căn nhà phải thật hợp lý với cô. Bên ngoài sân nhỏ để vài chậu đất trồng rau ăn. Sau khi phổ biến ý kiến với bốn người và nhận sự góp ý của mọi người bắt tay vào làm việc sửa sang ngôi nhà. Trạch Dương quay lại công ty làm việc.
Đúng như đã nói Diêm An sau một tuần đã tìm được nhà thuê và chuyện đi. Mộng Khiết mới thở thào nhẹ nhõm , thời gian Diễm An ở chung với họ cô luôn cảm thấy bất an trong lòng anh và cô ấy luôn to nhỏ chuyện gì đó mà cô không biết.
Công việc của anh gần đây rất nhiều, thường tăng ca về muộn hơn bình thường.Đêm đó, anh trở về rất muộn nhìn thấy Mộng Khiết đã ngủ trên bàn vẫn còn mâm cơm đợi anh.
Anh bước đến gần nhìn khuôn mặt nhắn nhó của cô, anh cằm quyển lịch lên xem ngày khoan trong của tháng. Trạch Dương lấy trong tủ quần áo chiếc gối điện, cắm điện chiếc gối anh liền ra ngoài tắm rửa lúc quay về mang chiếc gối nằm trên giường đem chiếc gối ấn vào bụng dưới cô. Mộng Khiết cảm thấy dễ chịu mơ màng nhìn thấy anh tiến tới ôm eo anh ngủ tiếp. Trạch Dương dịu dàng vuốt mái tóc cô.
"Ngủ ngon."- Anh hôn mái tóc cô.
"Tiểu Khiết em về rồi hả? Chị có nấu vài món đến thử tay nghề chị đi."
"Sao chị vẫn ở đây vậy?"- Mộng Khiết chau mày nhìn cô.
"Trạch Dương không nói gì với em sao? Chị sẽ ở đâu vài ngày."- Diễm An thản nhiên nói.
Khuôn mặt cô liền biến sắc nhìn Diễm An, hơi thở trở lên dồn dập. Đợi đến khi Trạch Dương trở về Mộng Khiết liền lôi anh vào phòng riêng nói chuyện.
"Sao anh không nói cho em biết chị ấy sẽ ở đây?"
"Anh định tối này sẽ nói chuyện với em."
"Anh định sao? Anh đã quyết đinh rồi mới thông báo cho em. Chứ không phải bàn bạc với em sao? Đây là nhà chúng ta thuê chung mà? Em cũng phải có quyền quyết định chứ?"- Mộng Khiết ấm ức đến nỗi nước tràn ra khé mi.
"Mộng Khiết, chuyện này là anh sai, anh không hỏi em trước. Vì anh nghĩ dù sao em cũng ở phòng anh phòng em để không lên anh mới."
"Mới cho chị ấy ở lại mà không cần em đồng ý?"- Nước mắt cô trào ra.
Anh không hiểu vấn đề không phải Diễm An có ở lại hay không? Mà là cô sợ. Sợ người thứ ba bước vào lãnh địa của hai người, mà người đó còn là người con gái anh yêu. Cô rất sợ, sợ mất anh.
"Mộng Khiết, anh xin lỗi. Chỉ một tuần thôi, hiện tại cô ấy không có chỗ nào để đi cả."- Trạch Dương năm lấy tay cô dịu dàng nói.
"Chỉ một tuần thôi!"
"Ừ"- Trạch Dương gật đầu mạnh dùng tay lau nước mắt cho cô.
"Đừng khóc nữa, xấu lắm!"
"Trạch Dương, em sợ lắm! Em sợ mất anh."- Mộng Khiết ôm lấy eo anh.
"Ngốc quá đi." - Trạch Dương vuốt tóc cô.
Mộng Khiết dựa vào ngực anh dụi hết nước mắt nước mũi vào áo anh. Trạch Dương chau mày xoa đầu cô.
"Ăn cơm chưa?" -Mộng Khiết nhìn anh lắc đầu.
"Đi, chúng ta ra ngoài ăn. Em muốn ăn gì?"
"Chị Diễm An nấu rất nhiều món ăn lắm."
"Kệ cô ây chúng ta ra ngoài ăn mỳ. Chịu không ?"- Trạch Dương thì thầm vào tai cô.
Mộng Khiết tròn to mắt nhìn anh mỉm cười. Hai người liền nén nút trốn ra ngoài đi ăn mỳ đi dạo phố lúc trở về cũng đã mười giờ. Mộng Khiết tắm rửa thoải mái chui vào lòng anh.
"Mộng Khiết."
"Hả?"
"Ngoài đỗ xanh ra em còn dị ứng cái gì nữa không?"
"Không có."- Mộng Khiết mệt mỏi mắt đã không thể mở nổi nữa.
"Mộng Khiết, vậy em muốn căn nhà thế nào?"
"Căn nhà ư? Em muốn một căn nhà nhỏ có một bức tường hoa hồng, có một khu vườn rau nhỏ em muốn trồng dưa hấu, cóc , khế...Còn có một cái xích đu. Nhưng thứ em muốn nhất chính là có anh ở đó."- Mộng Khiết mơ màng dựa vào anh ngủ hơi thở nhẹ nhàng.
Trạch Dương nhìn cô khuôn mặt trở lên nóng rang cúi xuống hôn lên trán cô.
Đợi Mộng Khiết đi học Trạch Dương mới tới tìm Diễm An.
"Diễm An, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
"Chuyện gì vậy?"- Diễm An gọt quả táo nhìn anh.
"Mình mới mua căn nhà trả góp muốn nhờ cậu giúp mình sửa sang lại. Mình có nhờ cả đám Tô Hàn."
"Ờ mình cũng rảnh bao giờ làm."
"Chút nữa mình đưa cậu tới, tan làm mình sẽ tới."
Diễm An liền gật đầu đồng ý. Căn nhà Trạch Dương mua chỉ làn một căn nhà nhỏ hai tầng có một chiếc sân nhỏ. Tầng một bao gồm phòng khách và nhà bếp, vệ sinh. Tầng hai là một phòng ngủ khép kín có một ban công nhỏ. Mặc dù không to nhưng so với căn nhà đang thuê ở khu tập thể thì tốt hơn nhiều hơn nữa an ninh ở đây cũng không hỗn loạn như khu họ đang ở nếu anh có đi làm thêm vào ban đêm cũng an tâm hơn khi cô ở một mình. Trạch Dương đưa Điễm An đến nhóm Tô Hàn đã đợi sẵn họ ở ngoài cổng.
Anh muốn phòng ngủ màu hồng kê thêm một chiếc giường đôi và tủ quần áo với chiếc bàn n sau này có thể sửa thành bàn trang điểm cho cô, ngoài ban công sẽ trồng hoa hồng leo. Tầng một phòng khách và nhà ăn sẽ sơn màu xanh thêm một sofa màu trắng kệ tivi vân gỗ trắng, bên trong nhà bếp cần đóng lại tủ để đồ. Vì Diễm An và cô cao bằng nhau lên sẽ lấy Diễm An để đo độ cao của tủ, anh muốn mọi thứ trong căn nhà phải thật hợp lý với cô. Bên ngoài sân nhỏ để vài chậu đất trồng rau ăn. Sau khi phổ biến ý kiến với bốn người và nhận sự góp ý của mọi người bắt tay vào làm việc sửa sang ngôi nhà. Trạch Dương quay lại công ty làm việc.
Đúng như đã nói Diêm An sau một tuần đã tìm được nhà thuê và chuyện đi. Mộng Khiết mới thở thào nhẹ nhõm , thời gian Diễm An ở chung với họ cô luôn cảm thấy bất an trong lòng anh và cô ấy luôn to nhỏ chuyện gì đó mà cô không biết.
Công việc của anh gần đây rất nhiều, thường tăng ca về muộn hơn bình thường.Đêm đó, anh trở về rất muộn nhìn thấy Mộng Khiết đã ngủ trên bàn vẫn còn mâm cơm đợi anh.
Anh bước đến gần nhìn khuôn mặt nhắn nhó của cô, anh cằm quyển lịch lên xem ngày khoan trong của tháng. Trạch Dương lấy trong tủ quần áo chiếc gối điện, cắm điện chiếc gối anh liền ra ngoài tắm rửa lúc quay về mang chiếc gối nằm trên giường đem chiếc gối ấn vào bụng dưới cô. Mộng Khiết cảm thấy dễ chịu mơ màng nhìn thấy anh tiến tới ôm eo anh ngủ tiếp. Trạch Dương dịu dàng vuốt mái tóc cô.
"Ngủ ngon."- Anh hôn mái tóc cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.