Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 6: Vì Em Yêu Anh

Mỡ Mỡ

28/12/2021

Mộng Khiết ở nhà hai tháng đứng lên cân liền tăng năm cân. Mộng Khiết quá sợ hãi liền thu đồ đạt ba chân bốn cẳng chạy lên thành phố cũng không quên diệt cùng giết tận đám rau sạch của Lâm Cẩm Mai làm bà giận tức nổ con mắt chút nữa cằm chổi đuổi cô.

Mộng Khiết nói ba tháng nhưng hai tháng đã lên trở lại. Cô mang rau trộm được của mẹ cất vào ngăn mát tủ lạnh. Mộng Khiết vui vẻ nấu một bữa cơm đợi anh về.

Trạch Dương tăng ca ở công ty trên đường về ăn tạm chút gì đó mới trở về nhà. Lại thấy nhà sáng đèn vừa mở cửa thấy cơ thể nhỏ bé chạy đến ôm lấy anh.

"Có nhớ em không?"

"Em về từ lúc nào vậy?"

"Em hỏi trước mà!"

"Nhớ!"-Mộng Khiết vui vẻ thơm lên má anh.

"Em nhớ anh lên trốn lên đây sớm. Em muốn ở cạnh anh nhiều hơn."-Mộng Khiết e thẹn dựa vào ngực anh.

"Anh đã ăn gì chưa? Ngày nào cũng về muộn vậy sao?"

"Không phải, em không có nhà anh cố làm thêm chút còn chưa ăn gì. Đói lắm rồi!"-Trạch Dương nhìn bàn ăn không lỡ nói bản thân đã ăn tối.

"Anh đi tắm đi, em hâm lại đồ ăn đã."- Mộng Khiết vui vẻ chạy đến bàn ăn mang đồ đi hâm.

Mộng Khiết nhìn lịch trên điện thoại trong lòng đầy mong đợi, hôm nay chính là ngày họ tròn một năm quen nhau. Mộng Khiết cũng không muốn làm gì quá to tát chỉ là ăn một bữa cơm, rồi cùng anh xem một bộ phim lãnh mạn đêm có thể ăn anh. Hôm đó, cô đã đợi rất lâu từ lúc thức ăn còn nóng đến lúc thức ăn đã nguội, cô lại ngủ quên trên ghế khi nghe tiếng cạch mở cửa giật mình tỉnh giấc chạy ra ngoài thấy anh cõng một cô gái trên lưng.

"Cô ấy thất tình lên uống say có thể để cô ấy ngủ lại ở phòng em không?"

"Được chứ."- Mộng Khiết mở cử phòng mình giúp anh đỡ cô gái đó nằm xuống giường.

Mộng Khiết nhìn khuôn mặt dường như đã quên lại luôn xuất hiện trong cuộc tình họ, trái tim cô bỗng sợ hãi. Cô gái đó kẽ cử động muốn nôn anh liền lo lắng chạy đi lấy chậu cho cô ấy.

"Lấy cho anh nước ấm và khăn mặt."

Mộng Khiết nghe thấy tiếng anh thì giật mình chạy đi lấy nhưng nước trong nhà đã nguội hết cô lấy ấm nước mới để đun.



"Mộng Khiết, em làm gì lâu vậy?"- Trạch Dương từ phòng hét lớn làm cô giật mình lúc rót nước đổ cả lên tay đỏ ưng.

Mộng Khiết đau đến phát khóc vẫn không kêu tiếng vội vàng mang nước vào khăn cho anh. Trạch Dương lại không chú ý đến cô nhận được nước và khăn liền quay lại chăm sóc Diễm An. Mộng Khiết nhìn hai người không nói gì rời khỏi phòng trở về phòng của anh nhìn vết bỏng đỏ ửng trên tay, bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân nước mắt tràn ra rời vào vết thương vừa đau vừa sót. Trạch Dương quay lại không thấy cô nhìn đồng hồ cũng đã hai giờ sáng, anh chỉnh đèn về đèn ngủ đóng cửa về phòng. Thấy cô ngồi trên giường khóc tay thì ửng đỏ một mảng.

"Sao vậy? Đưa anh xem nào. Có phải bị bỏng rồi không?" - Trạch Dương lấy hộp y tế trên kệ tủ nắm lấy tay.

Anh thổi nhẹ vào vết thương rửa qua nước muối lấy thuốc bôi lên vết thương của cô.

"Sao rồi còn đau nữa không? Em đúng là ngốc mà!"- Trạc Dương lại thổi nhẹ vào vết thương của cô.

Mộng Khiết vì hành động này mà cảm động nhìn anh ngay cả khóc cũng quên luôn. Trạch Dương nhìn cô thở dài anh biết cô chịu nhiều uất khuỷ kéo cô ngồi lên đùi.

"Đã ăn gì chưa?"

Mộng Khiết lắc đầu. Trạch Dương tỏ ra không vui nhìn cô.

"Sao không biết chăm sóc bản thân mình gì cả."

"Em muốn đợi anh."

"Em ngốc thiệt luôn đó."

" Để anh hâm lại đồ ăn, sau này không được thế nữa."

"Hôm nay nay tròn một năm chúng ta bên nhau."- Mộng Khiết e thẹn nói.

Trạch Dương chút giật mình, anh là người thô lô mấy chuyện này trước giờ anh chưa từng để ý.

"Anh xin lỗi, anh sẽ bù đắp cho em sau có chịu không?"

Mộng Khiết mỉm cười gật đầu với anh .Trạch Dương chỉ hâm lại vài món ăn còn lại cất vào tủ. Ăn no rồi Mộng Khiết như mọi ngày chui vào lòng anh ngoan ngoãn nằm ngủ.



Sáng sớm, Diễm An tỉnh dậy nhìn căn phòng một lượt bước ra ngoài phòng khách tiến tới mở cửa phòng anh. Nghe tiếng động Trạch Dương tỉnh giấc Mộng Khiết vẫn còn đang ngủ lười trong lòng anh.

"Xin lỗi làm phiền rồi!"- Diễm An liền đóng cửa lại.

Đến lúc Mộng Khiết tỉnh ngủ trong phòng chỉ mình cô lúc ra khỏi phòng thấy mỗi Diễm An ngồi ngoài phòng khách.

"Chào em. Đêm qua làm phiền hai người thật ngại quá!"

"Chào chị, anh Trạch Dương đâu ạ?"

"Cậu ấy ra ngoài mua đồ ăn sáng. Cũng sắp về rồi!"

"Dạ."- Mộng Khiết gật đầu vào nhà vệ sinh cá nhân.

Trạch Dương mang đồ ăn sáng về đúng lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra thấy.

"Dậy rồi sao? Lại đây anh có mua cháo đỗ xanh cho em."

"Em không ăn được đỗ xanh."-Mộng Khiết nhìn anh nói.

"Sao em không ăn được?"

"Em bị dị ứng đỗ xanh. Không sao em đến trường rồi ăn sáng cũng được. Hai người cứ ăn đi."- Mộng Khiết nở một nự cười nhìn anh.

Trong lòng chút ấm ức mọi thói quen mọi sở thích của anh cô đều nắm rõ.

"Mộng Khiết."- Trạch Dương bước vào tới gần cô.

"Anh xin lỗi, anh không biết. Sau này anh sẽ chú ý hơn."

"Không sao? Em đến trường ăn cũng được mà."- Mộng Khiết chủ động ôm lấy anh dựa vào ngực anh.

"Trạch Dương, không sao hết vì em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook