Chương 53: Ám sát
Rinca_seta
22/12/2015
Shimon vẫn nằm im lặng, sừng sững với những bờ tường cao và những pháo đài kiên cố. Quân lính vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ, không lúc nào lơi lỏng cảnh giác, dù trên đỉnh tháp hay dưới chân thành. Cả sáng và đêm, việc canh gác luôn được đảm bảo chặt chẽ, nhất là trong tình hình rối ren hiện tại. Kinh thành Shiika không có ngày nào yên bình. Một ngày có hàng chục cuộc bạo loạn trong dân chúng. Cướp đi ngang nhiên trên đường. Con người đi lại như những bóng ma vật vờ. Những chiếc áo bông dày, bông bay lả tả, càng làm nổi lên cái nghèo ngay trong kinh thành của Shimon.
Một chiếc áo choàng xám bay trong hơi lạnh. Tuyết phủ trắng con đường, trắng những mái nhà thấp nhỏ, ọp ẹp. Áo choàng cũng bị tuyết làm đổi thành màu trắng. Người đó đi nhanh về phía góc tường. Nơi đây, một người cũng khoác chiếc áo choàng xám nhưng không đội mũ, để lộ mái tóc vàng. Những người đi ngang liếc nhìn rồi lại quay đi. Mái tóc vàng đặc trưng của người Shimon làm họ không chú ý vào hai chiếc áo choàng giống hệt nhau.
“Trễ quá, Seiza!”
Người có mái tóc vàng hỏi người mới đến, nửa khuôn mặt bị che lấp trong lớp mũ. Seiza kéo mũ, che sâu hơn xuống mặt, thì thầm, đôi mắt xám liếc lại phía những tên lính tuần tra:
“Thế nào rồi, Nakuru?”
“2 ngày qua ta đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được một lối đi nhỏ hay 1 sơ hở trong hàng canh gác cung điện. Muốn đột nhập không được, vào chính diện cũng không xong, vì chỉ có người đã được những bậc quyền chức trong cung điện xác nhận là người Shimon mới được vào” – Nakuru chán nản nói.
“Ta cũng đoán thế” – Seiza gật gù.
“Chẳng lẽ chúng ta đành bỏ cuộc sao?”
“Nhảm nhí” – Seiza bác bỏ - “Ngươi quên bản chất thật sự của ‘Tứ đại hộ pháp’ là gì rồi sao? Lệnh của công chúa, Tatan chỉ khoanh 1 vòng tròn, nhưng Shimon bị gạch bỏ. Ngươi hiểu ý nghĩa mật lệnh không?”
“????”
Seiza lắc đầu:
“Ta hiểu. Đó là lí do ta để ngươi đi với ta, Naoko và Bhamaru là một nhóm. Nếu ngươi và Bhamaru mà đi cùng nhau, chắc chắn không những không được việc, lại sinh ra đánh nhau. Ngoài chính mình, ta chỉ có thể tin vào đầu óc của Naoko. Nhưng nếu buộc phải đi với kẻ không bao giờ sử dụng bộ óc, ta thà đi với ngươi còn hơn tên ‘đầu lợn’ ngốc kia”
Nakuru quắc mắt, sẵn sàng giết Seiza ngay lúc ấy nếu có thể, nhưng hắn kềm lại. Seiza xuống nước:
“Được rồi, đi với ngươi, ta đành phải trông cậy vào bản thân. Ta đã điều tra được, hiện nay, tuy đứng đầu vẫn là Quốc vương Shimon, nhưng mọi quyền hành thật sự lại nằm trong tay tể tướng Kent. Tên này đầy mưu mô, trong đầu hắn lúc nào cũng có suy nghĩ về quyền lực, và nếu Quốc vương chết, kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chắc chắn sẽ là hắn. Còn Quốc vương.... Đó là một tên háo sắc, ham chơi, mê ca hát, không màng chính trị. Tóm lại, bề ngoài, Shimon là của Quốc vương, nhưng thực chất, tể tướng Kent mới là người quyết định”
“Thế thì sao? Chúng ta sẽ giết tên Kent à?” – Nakuru hỏi.
“Giết người chỉ là chuyện nhỏ, điều chúng ta phải suy nghĩ là: Làm cách nào để vào thành? Nhưng... chúng ta sẽ lợi dụng hắn....” – đôi mắt xám lạnh lẽo của Seiza chăm chú nhìn những lọn tóc vàng của Nakuru – “...Và màu tóc đặc trưng của người Shimon... ngay trên đầu ngươi...”
Nakuru ngạc nhiên không hiểu, trước nụ cười lạnh giá sắc như dao của người đồng đội. Tuyết vẫn rơi. Cung điện vẫn được bảo vệ chắc chắn trong nghiêm ngặt. Binh khí sáng lên trong màu tuyết trắng. Trên bầu trời, một con chim nhỏ bay thành vòng. Nó dáo dác nhìn xuống dưới, cất cánh bay lên cao, rồi lại vòng xuống như nhận ra điều gì. Seiza ngước nhìn cánh chim. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi hắn....
__________________________________________________ __________
Takasia – Kinh thành của Tatan - tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Những người dân xung quanh ngước nhìn hai người kị sĩ khoác áo choàng xám, mái tóc bơ phờ đầy bụi bặm phóng vào trong kinh thành. Hai người dừng ngựa, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Một người có thân hình nhỏ bé, đi phía trước. Bám sát ngay sau, một người vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực như màu máu nổi bật lên trên nền xám của lớp áo choàng. Hai con ngựa dừng lại, ngước nhìn cung điện rồi phóng ngựa lao vụt đi. Ngoài đường phố, dòng người vẫn đi lại. Hơi nóng làm họ ngạc nhiên khi những chiếc áo choàng bay theo bước chân con ngựa….
Trên cao, cánh chim lượn vòng. Người kị sĩ phía trước khẽ đưa mắt nhìn theo cánh chim rồi cho ngựa tăng tốc. Người phía sau lập tức phóng nhanh hơn. Con chim lượn trên bầu trời hai vòng rồi cũng bay theo hướng hai con ngựa đang lao đi....
__________________________________________________ __________
Mùa đông, kinh thành Tomoeda tĩnh lặng trong mùi hương của hoa đông và màu trắng xoá của tuyết. Tuyết phủ lên mái nhà, phủ lên ô cửa. Tomoeda phồn hoa, tấp nập chỉ còn lại trong kí ức. Loạn lạc, chiến tranh càng làm cho tình hình chính trị ở Clow thêm rối loạn. Người dân không ra ngoài. Không một ai còn tâm trí để nghĩ đến việc chuẩn bị đón năm mới, khi mà binh lính luôn diễu hành ngoài đường, canh chừng mọi ngóc ngách kinh thành. Tiếng khóc than vang lên trong nhà của những gia đình có con gái bị bắt. Trẻ con khóc trong tĩnh lặng. Quân lính sẵn sàng ra tay với những ai chúng gặp ngoài đường có hành động làm chúng khó chịu. Chúng có thể tàn sát một gia đình chỉ vì lí do nghi ngờ có liên quan đến quân Kinomoto. Tiếng oán than vang lên khắp nơi. Máu chảy đầy đường. Các cửa hàng đóng cửa. Không tiếng nhạc, không tiếng hát, chỉ còn lại tiếng oán than. Người chết đói nằm la liệt trong các ngõ ngách ngay tại kinh thành. Người chết không ai chôn cất. Người sống không ai xót thương. Người dân sợ hãi đối với triều đình, căm hận quân đội Kinomoto – những kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho họ. Họ chửi rủa, họ đau đớn... Nhưng rồi, tất cả đổi lại cũng chỉ là cái chết.
Xác người lại chất lên thành đống. Những lỗ mộ tập thể ngày càng nhiều. Trẻ con mất cha mẹ, người già chết trong cô đơn. Những đứa trẻ khóc than bên cạnh xác mẹ. Sự lo lắng trên khuôn mặt những người có người nhà bị triều đình bắt. Để rồi, gia đình họ chỉ nhận được câu nói: “Không phải” và thân xác không toàn thây do sự tra tấn dã man gây ra. Tiếng khóc lại cất lên. Tiếng than oán lại vang xa. Máu càng chảy nhiều, nỗi hận càng cao. Quạ đen bay kín bầu trời, kêu lên những tiếng ghê người. Kinh thành Tomoeda và những vùng xung quanh giống như nghĩa địa rộng lớn, nhưng lại cũng chật hẹp. Chật hẹp đến mức không đủ để chôn người, để rồi, xác người thối rữa, bốc mùi cùng dòi bọ bâu kín....
Một người thanh niên lặng lẽ đi giữa mùi hôi thối của xác người. Hoa đông vẫn lung lay, tuyết vẫn rơi, nhưng con người đã không còn. Tất cả như một xứ sở của Thần chết. Oan hồn cất tiếng khóc giữa bầu trời kinh thành. Quân lính đi ngang, chất những cái xác đã gần rữa lên xe để chở đến hố chôn. Bọn chúng lại vác kiếm, đi săn lùng trong kinh thành, săn lùng những con mồi của Tử thần.... Người thanh niên im lặng nhìn, đớn đau, xót xa nhưng lại chẳng thể làm gì. Anh chỉ có thể lặng người nghe những tiếng than khóc, nghe tiếng chửi chính mình. Phía sau anh, hai đứa trẻ trầm ngâm nhìn xung quanh. Mùi thối rữa làm chúng khó chịu. Ánh mắt trẻ thơ trầm lặng, đớn đau.
Bất chợt, người thanh niên dừng lại. Ở phía bên kia, một bóng người mặc áo choàng đang dáo dác nhìn xung quanh. Sau khi đợi quân lính đi qua, người đó băng ra từ bức tường khuất. Người thanh niên vội vã nép mình vào, đồng thời đẩy hai đứa trẻ vào phía sau để người kia không nhìn thấy chúng. Anh nhíu mày khi bóng áo choàng phấp phới bay, từ từ khuất sau con đường dẫn đến cung điện.
“Hai em đi theo người đó, cố gắng đừng để bị phát hiện. Cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không được xuất hiện, hai em hiểu chứ?”
Người thanh niên quay lại nhìn hai đứa trẻ. Chúng gật đầu vâng lệnh. Ngay sau đó, bằng động tác nhanh nhẹn hơn so với những đứa trẻ bình thường, hai đứa bé bám theo người mặc áo choàng phía trước. Người thanh niên ngước lên nhìn trời. Quạ đen vẫn bay kín. Xen vào đó, một con chim có bộ lông xám lượn vòng trên bầu trời.
“Kappi?”
Người thanh niên huýt sáo. Con chim xám lượn vòng rồi từ từ đậu xuống tay anh. Nó rúc lên khi chìa chân ra, để lộ một cuộn giấy nhỏ....
__________________________________________________ __________
Một ngày dài lại trôi qua. Hôm nay, vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt và chặt chẽ như mọi khi. Sự ồn ã của cung điện cũng không đổi khác. Từng đoàn người đi ra đi vào cung điện, khoác trên người những bộ váy áo sặc sỡ. Tiếng nhạc vang lên rộn rã. Tiếng cười nói, ca hát.... Những đoàn vũ công vội vã chuẩn bị... Tất cả tạo nên một không khí náo nhiệt chỉ có tại nơi đây – nơi giàu có nhất trên đất Shimon.
Quốc vương Shimon cười lớn, đôi mắt hấp háy quan sát các vũ công đang nhảy những điệu khác nhau. Những dải lụa bay dập dìu theo từng bước chân vũ công. Mái tóc vàng đặc trưng của người Shimon hoà quyện vào màu sắc của quần áo, khiến những cô vũ công trông giống như tiên nữ. Quốc vương chăm chú nhìn bằng đôi mắt thèm muốn, mặc dù xung quanh ông, các cô gái khác vẫn luôn tay tiếp rượu, vuốt ve, mơn trớn.
“Bệ hạ” – Một tên lính vào bẩm báo, làm những vũ công ngừng điệu múa của mình lại – “Có tể tướng Kent muốn diện kiến”
Quốc vương khó chịu phất tay:
“Cho ông ta vào”
Tên lính tuân lệnh lui ra. Khi các nhạc công chuẩn bị dạo đàn thì một người đàn ông bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên có đôi mắt ti hí đầy mưu mô. Khuôn mặt dài như bị kéo dãn ra, nằm không cân xứng dưới mái tóc vàng ngắn cũn. Chiếc cằm dài khoòng, làm chỏm râu đen bên dưới lúc lắc ngộ nghĩnh. Chiếc áo choàng đen thẫm dài đến chân lướt đi theo từng bước chân hắn. Hắn chắp tay, cúi mình:
“Bệ hạ, thần....”
“Được rồi, tể tướng Kent” – Quốc vương bực tức cắt ngang – “Có chuyện gì khanh tự giải quyết đi! Ta đã nói rồi, trong lúc ta đang nghỉ ngơi thì không được làm phiền ta”
Tể tướng Kent nhăn mặt. “Nghỉ ngơi à?” Hắn lẩm bẩm nhưng rồi vội vã lấy lại vẻ khúm núm của mình:
“Thần biết tội rồi, thưa bệ hạ! Để chuộc tội, thần có một món quà dâng lên Bệ hạ”
“Quà?”
Tể tướng Kent vỗ tay. Từ phía ngoài, một cô gái bước vào bằng những bước chân nhẹ như lướt trên mặt đất. Mái tóc vàng rực rỡ rung lên theo từng bước đi. Cô gái có khuôn mặt thanh tú và sự dịu dàng thuần tuý. Cô gái mỉm cười, cúi người chào theo đúng nghi thức của vũ công. Chiếc áo lụa mỏng trong suốt khoác trên người cô như bay lên.
“Đây là ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’, thưa bệ hạ. Thần đã cho mời cô ấy đến góp vui cho Bệ hạ trong thời gian giải trí, mong bệ hạ thích” – Tể tướng Kent cúi mình nói, đôi mắt gian xảo đảo nhanh trong tròng mắt.
Quốc vương như thần người ra khi nhìn vẻ đẹp của cô vũ công mới bước vào. Ông nuốt nước bọt đầy thèm muốn và phải cố gắng giữ cho mình vẻ uy quyền của Quốc vương:
“ ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’? Sao ta chưa hề nghe nói nhỉ?”
Cô vũ công lướt nhẹ đến bên cạnh Quốc vương, mỉm cười đầy mê hoặc:
“Kính thưa bệ hạ... Thần thiếp đã từng múa ở Takasia cách đây vài năm và được tôn xưng danh hiệu ấy. Nhưng những năm gần đây, thiếp đi ngao du khắp đất nước, nên danh hiệu ấy có lẽ không còn đúng nữa. Mong bệ hạ bỏ qua nếu thần thiếp đã quá tự phụ mà nói là ‘Đệ nhất vũ công’”
Nụ cười của cô vũ công đủ quyến rũ để làm cho toàn bộ đàn ông có trong cung lúc đó phải thần người ngắm nhìn. Quốc vương như bị thôi miên trong những bước đi, ánh mắt và giọng nói của cô. Ông kéo cô lại gần mình, mơn trớn vuốt ve làn da trắng nõn nà, mịn màng:
“Không, không... Với vẻ đẹp của nàng, đừng nói là ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’ mà nàng còn xứng đáng làm ‘Đệ nhất vũ công Shimon’ hoặc là hơn thế nữa...” – Đôi mắt ông ánh lên ý nuốn sở hữu – “Được rồi, tể tướng Kent, ngươi có thể lui. Hôm nay, ‘Đệ nhất vũ công’ xinh đẹp này sẽ phục vụ ta....”
Tể tướng Kent cúi đầu tuân lệnh. Ông ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của cô vũ công. Tiếng nhạc lại vang lên. Tràng cười dài của Quốc vương làm những người có mặt lúc đó không ai để ý: Ánh mắt của cô vũ công xinh đẹp lộ rõ sự khát máu và tàn nhẫn.
Màn đêm trải dài trên đất nước Tatan. Hơi nóng phả vào mặt, dù vào buổi tối, thời tiết ở Tatan đã dễ chịu hơn nhiều so với ban ngày nhưng vẫn làm người ta phải nản lòng. Quân lính đi lại trên thành, phe phẩy tay mong xua đi được chút hơi nóng. Mồ hôi nhễ nhại làm họ mệt mỏi. Cái nóng làm binh khí như trơn tuột, làm mắt binh lính mờ đi. Có lẽ vì thế, quân lính không hề nhận ra, hai bóng đen đang nhẹ nhàng trườn đi trên bờ thành.
Hai bóng đen nhanh nhẹn lách qua phần tường khuất tầm mắt của quân lính. Một tên lính thoáng nhìn thấy họ, thì ngay lập tức, cả người hắn đã nằm rũ dưới đất mà chưa kịp kêu lên một tiếng. Không gây thêm một tiếng động nào, hai bóng đen nhảy xuống dưới sân cung điện.
Bóng đêm tràn ngập khắp nơi. Nữ thần bóng tối vui vẻ tung chiếc áo lụa đen của mình, che khuất đi màu đen của hai bóng người đang nhẹ nhàng phóng nhanh trong đêm tối. Cả cung điện như đã chìm sâu trong giấc ngủ. Một vài ánh lửa leo lét trong gió, soi sáng mờ mờ một góc nhỏ bé trong sân. Quân lính đi qua đi lại, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, ngáp dài rồi lại tiếp tục hành trình của mình mà không để ý đến những tiếng động nhỏ khe khẽ vang lên bởi bước chân. Kẻ đi trước ngó qua hành lang cung điện, khẽ phất tay. Người đi sau nhanh chóng bước đi. Ánh lửa soi mờ mờ hai bóng người lướt qua nhanh như gió thoảng. Đuốc bập bùng. Lửa tắt, trả lại sự tối tăm cho dãy hành lang dày dẫn đến phòng ngủ của Hoàng đế......
“Phòng ngủ của Hoàng đế ở cuối dãy hành lang này” – Một giọng nữ thì thầm – “Bhamaru, ngươi tìm cách phân tán sự chú ý của đám canh gác đứng bên ngoài, ta sẽ vào trong”
“Không vấn đề” - Bhamaru trả lời khi hai bóng người lao đi thành những đường diczac trên hành lang tối. Ánh lửa phụt tắt, nhường chỗ cho màn đêm. Một tên lính vừa ngáp vừa dạo bộ qua, tay cắp cây thương dài quét xuống đất. Hắn uể oải vươn vai, rồi lại tiếp tục đi, chỉ để lại một cái lắc đầu khi ngọn đuốc duy nhất sáng trên hành lang tắt do gió thổi.
__________________________________________________ __________
Đêm dài. Tiếng bước chân ngựa phi vội vã. Tiếng gió thổi thành từng đợt, làm cành cây rung mạnh trong gió, làm lá cây xào xạc những âm thanh ghê người. Hơi lạnh phả vào da thịt. Ngọn đèn sáng mờ mờ, không toả sáng màn đêm, không làm mờ đi những âm mưu ẩn mình trong tiếng cười thích thú của thần bóng đêm.
Mành treo mờ ảo.... Ánh đèn lặng lẽ soi sáng những giọt máu đỏ bắn lên trên vách tường. Tiếng bước chân người nhẹ nhàng. Một nụ cười nửa miệng nở trong đêm tối....
Naoko ngập ngừng đứng trước cửa phòng ngủ của Hoàng đế Tatan. Phía sau cô, Bhamaru sốt ruột nhìn xung quanh. Bỏ ngoài tai những lời thúc giục thì thầm của Bhamaru, Naoko thận trọng ngó chừng. Đôi mắt cô mất hẳn đi vẻ xa xăm thường ngày. Trong đêm tối, “Đại hộ pháp” thật sự thức tỉnh trong trái tim trầm tĩnh của cô gái.
“Tại sao phòng ngủ của Hoàng đế lại không có người canh gác?” – Naoko đưa ra câu hỏi – “Việc đột nhập của chúng ta quá dễ dàng. Trong sân không có quân lính, cung nữ, không gặp bất kì một trở ngại nào. Đến bây giờ, cửa phòng Hoàng đế cũng mở như mời chào...”
Bhamaru ngó nghiêng, đôi mắt đỏ ánh lên sự vui mừng:
“Ngươi đa nghi quá, Naoko! Thuận lợi là tốt chứ sao? Chắc là tên hoàng đế này hơi bất cẩn. Hắn nghĩ là không ai có thể vào được tới đây, nên không cảnh giác”
“Không” – Naoko phủ nhận – “Hoàng đế Tatan là một người đa nghi. Hắn chỉ để những người thân tín nhất ở xung quanh mình, nhưng vẫn luôn đề phòng những người ấy. Ngoài tể tướng Amamiya, không một ai có thể lại gần Hoàng đế trong lúc hắn ngủ. Hơn nữa.... dù lúc ngủ, hắn cũng vẫn để kiếm bên mình để đề phòng...”
Bhamaru vò đầu:
“Được rồi, Naoko. Đừng nghĩ lắm nữa, đau đầu quá. Chúng ta không có đủ thời gian ở đây đâu. Công chúa đã đến Hongo để kiếm thứ quái quỷ gì đó. Ngươi thế nào thì kệ ngươi, nhưng ta không thích nấn ná ở đây trong khi không biết công chúa an nguy thế nào đâu”
Naoko nhíu mày, đôi mắt cô sáng lên trong bóng tối. Đêm đen làm một con mèo hiền lành biến thành thú dữ. Naoko vò mạnh tờ giấy trong tay:
“Vào!” – Cô quyết định.
Bhamaru nhếch miệng cười. Chiếc khăn đen che ngang miệng hắn, làm vết thương ngang qua miệng như hằn lên qua lớp khăn. Naoko đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào trong. Mắt đã quen với bóng tối, Naoko và Bhamaru dễ dàng nhận ra, đây là một căn phòng khá rộng, được bài trí có thẩm mĩ. Ở giữa phòng, giường của Hoàng đế nằm ngay ngắn trong những tấm rèm bay nhè nhẹ trong gió. Mái tóc hoàng đế như chìm trong màu trắng mờ ảo của chăn và nệm giường.
Naoko và Bhamaru đưa mắt nhìn nhau. Thanh gươm trên tay Naoko đưa lên cao...
“Phập!”
Tiếng đâm vang lên khô khốc trong đêm. Naoko giật mình nhảy lùi lại. Gương mặt Bhamaru lộ rõ sự hoảng hốt: Không một giọt máu. Chỉ có những chiếc lông vũ bay lên cao, rồi nhẹ nhàng rơi xuống nền nhà lạnh ngắt. Naoko và Bhamaru quay ngoắt lại khi một tiếng động khẽ khàng vang lên sau lưng. Cánh cửa căn phòng bật mở. Từng đoàn quân lính được vũ trang đầy đủ xông vào trong. Sau những bức tường khuất binh lính xông ra ngoài. Một người đàn ông già bước ra với vẻ nghiêm nghị và oai vệ. Bộ râu lốm đốm bạc rung lên nhè nhẹ. Naoko nhìn xung quanh. Sau một thoáng hoảng hốt, cô đã nhanh chóng lấy lại tự chủ. Đôi mắt xa xăm trở nên tỉnh táo khi quan sát tình hình. Bhamaru xoay nhẹ cây chuỳ trên vai, ánh mắt đỏ như loé sáng khi những tên lính bao vây xung quanh hắn. Tiếng cười vang thích thú vọng lại từ cánh cửa, khi một người đàn ông bước vào trong bộ áo hoàng bào:
“Chào mừng đã đến Tatan, hỡi hai vị khách không mời!”
Ông ta nói bằng giọng âm vang, bông đùa nhưng đầy đe doạ. Đôi mắt chứa đựng âm mưu phản chiếu lại dưới ánh lửa của những ngọn đuốc đã được đốt sáng trong phòng. Giọng nói trong veo của Naoko vang lên trong tiếng xào xạc của lá cây bên ngoài và tiếng reo vui của ngọn lửa:
“Ngài là hoàng đế Tatan?” – Cô hỏi khi đôi mắt trong suốt nhìn sâu vào mắt người đàn ông mới vào. Không đợi câu trả lời, Naoko tiếp tục di chuyển ánh nhìn của mình sang phía người đàn ông đã có mặt trong phòng từ trước đó – “Và nếu tôi không nhầm, ông chính là tể tướng Amamiya lừng danh?”
Tể tướng Amamiya chắp tay chào như đối với một người ngang bậc. Nhưng khi ông định lên tiếng, tiếng cười của Hoàng đế át đi câu trả lời của ông:
“Mọi chuyện ngươi đều biết, ‘Thuỷ thần’ và ‘Thổ thần’ trong ‘Tứ đại hộ pháp’.” – Hoàng đế tiếp tục phá lên cười bằng giọng thích thú và đắc thắng – “Nhưng có lẽ ngươi đã không biết điều này. Ta đã đoán trước thế nào Kinomoto cũng sẽ cho người đến ám sát ta. Li phu nhân ở Clow đã gửi thư hợp tác với ta. Tuy nhiên, người báo tin của chúng ta đã bị giết hại, nên ta đoán là sẽ có người đến tìm tiêu diệt ta. Và những người đó có thể là ai, ngoài ‘Tứ đại hộ pháp’, những kẻ đã ‘góp phần’ làm nên thất bại của ta xưa kia. Có lẽ như ta đoán, ‘Đại Hộ pháp’ chỉ là cái tên dùng để che mắt thiên hạ, còn sự thật, nhiệm vụ của ‘Đại hộ pháp’ chính là ÁM SÁT?”
Naoko im lặng quan sát, không trả lời. Đôi mắt cô không còn vẻ xa xăm thường ngày, nhưng sự thay đổi trong ánh mắt không làm thay đổi cách nói chuyện của Naoko. Bhamaru cười gằn đáp lại nụ cười của hoàng đế:
“Đúng thế. Vậy thì sao?”
“Vậy.... Vị tướng tài ba của ta năm xưa, tướng quân Attermis, chỉ huy đội quân tấn công trực tiếp vào doanh trại của Kinomoto, nhưng chỉ qua một đêm ta bất ngờ nhận được tin hắn đã chết mà không tìm được thủ phạm. Trong khi đó, doanh trại của Attermis được canh gác rất cẩn thận, không một ai có thể đột nhập. Chuyện này có liên quan đến các ngươi sao, các ‘Đại hộ pháp’ thân mến?” – Quốc vương nở nụ cười dịu dàng giả tạo.
“Không sai” – Bhamaru khẳng định lại – “Khỏi cần hỏi thêm. Tất cả những tướng quân giỏi của ngài đều do bọn ta giết hết. Chỉ riêng có tướng quân Amamiya, do tướng quân là cha của hoàng hậu nên được cho qua. Nếu không, cả vương quốc Tatan này đều là của Quốc vương Kinomoto lâu rồi” – Bhamaru nói thêm bằng giọng mỉa mai.
Hoàng đế bật cười lớn:
“HA HA HA HA.... Tuyệt lắm. Ta nhớ, hồi đó không ai biết mặt mũi ‘Tứ đại hộ pháp’ thế nào. Có người cho rằng đó là những lão già, có người đồn là những đứa trẻ. Nhưng có lẽ các ngươi khi đó là những đứa trẻ khoảng 10 tuổi, đúng chứ? Hm... 10 tuổi.... giả dạng, chiếm lòng tin của người khác vô cùng đơn giản bởi tuổi tác và cũng là do không một ai nhận ra các ngươi. ‘Sát thủ’, vì vậy nên ‘Tứ đại hộ pháp’ mới bị buộc phải giấu mặt...”
Những câu cuối cùng, Hoàng đế lẩm bẩm như chỉ để một mình mình nghe thấy, giống như một lời giải thích với bản thân thì đúng hơn là một câu nói với những người xung quanh. Naoko vẫn im lặng dõi mắt ra phía đám quân lính đang bao vây mình. Trong khi đó, Bhamaru không thể chịu đựng được nếu không tiếp tục đối đáp với vị Hoàng để “lẩm cẩm” trước mặt:
“Vậy thì sao? Việc đó có liên quan gì đến ngươi”
“Không” – Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng tàn ác – “Ta chỉ đang nói một mình thôi. Thật vinh dự cho ta khi được tiếp đón hai trong 4 vị ‘Đại hộ pháp’, không, phải nói là trong 4 ‘Sát thủ’ tài ba nhất của mọi thời đại! Và cũng xin thông báo, trò chơi đã kết thúc! Các ngươi thua rồi! Cả Kinomoto, cả Clow...”
Bhamaru nghiến răng. Bên cạnh hắn, Naoko chăm chú nhìn vị tể tướng già Amamiya một cách đề phòng. Dù đã cao tuổi, nhưng từ người ông ta vẫn toát lên sự nguy hiểm của một vị tướng quân đã nhiều năm xông pha trận mạc. Bằng dáng vẻ hoà nhã, nhún nhường, nhưng tể tướng Amamiya vẫn uy nghiêm, oai dũng. Naoko nắm chặt thanh gươm trong tay. Phía cạnh, Bhamaru xoay nhẹ chiếc chuỳ.
“Bắt lấy chúng!” – Quốc vương lạnh lùng ra lệnh.
Tất cả quân lính đồng loạt xông lên. Bhamaru nhếch mép cười nhẹ nhàng. Hắn vung cây chuỳ trên tay. Cây chuỳ múa như vũ bão, đập xuống bất cứ kẻ nào đang tiến lại gần. Lượng đất được để trong chuỳ vung ra, bay khắp nơi như cát sa mạc bị gió thổi tung. Bhamaru cười lớn khi những tên lính ngã xuống dưới chân hắn. Đôi mắt đỏ ánh lên màu máu, sự thèm khát và sự hung tợn. Cách đó một khoảng, thanh gươm trên tay Naoko múa nhanh. Máu phun ra, bắn vào những lớp rèm, những cánh cửa và đồ vật xung quanh. Bàn ghế gãy vụn khi binh lính ngã vào. Lưỡi gươm vẫn lạnh lùng quay đi. Xác người lại đổ xuống. Mùi máu bốc lên. Bên ngoài, tiếng quạ đen vỗ cánh....
Hoàng đế khẽ cười nhẹ khi nhìn những xác người đổ xuống. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bông đùa, bình tĩnh khi máu bắn lên khoé mắt hắn, chảy xuống. Hắn vẫy tay, đưa mắt nhìn Amamiya. Tể tướng – đại tướng quân Amamiya khẽ cúi mình. Hiện thời, tuy là quan văn, nhưng dường như thanh kiếm chưa bao giờ rời khỏi người ông. Ông rút thanh kiếm từ bên hông, chém ngang người tên lính bị chiếc chuỳ của Bhamaru đánh văng lại trước mặt. Máu như thác đổ, phun ra từ trên cao, tẩm đỏ bộ đồ và chòm râu của ông. Hoàng đế nhếch mép cười lạnh lẽo. Bằng những bước di chuyển mau lẹ và nhẹ nhàng, cùng những nhát kiếm không nể tình đối với những tên lính bại trận, Amamiya nhanh chóng tiếp cận Naoko khi cô đang bận đối phó với một toán quân lính vừa liều mạng xông vào.
“NAOKO!”
Tiếng cảnh báo của Bhamaru đến quá chậm, khi Naoko kịp nhận biết nguy hiểm, nhát kiếm đã đâm xuyên qua bụng cô. Không kịp quay lại, nhưng cô có thể đoán biết kẻ đã đâm mình là ai. Naoko không ngạc nhiên. Cô vốn đã đoán biết sự nguy hiểm này ngay từ khi vừa gặp mặt kẻ đó. Cô có thể nhận ra sự khát máu vẫn luôn ẩn chứa bên trong ánh nhìn hoà hữu, mệt mỏi của một vị tướng già. Tướng quân Amamiya – chưa một ngày nào ông đánh mất danh hiệu ‘bất bại’ của mình, ngay cả khi đã cao tuổi.
Naoko từ từ lịm đi. Cô cảm thấy cả cơ thể mình như tan ra thành từng mảnh khi thanh kiếm rút mạnh ra khỏi người. Máu bắn lên. Lần đầu tiên Naoko biết thế nào là tắm trong máu của chính mình. Sự đau đớn như địa ngục tra tấn làm ý thức từ từ rời xa Naoko. Vẳng lại bên tai, cô chỉ nghe tiếng binh khí chạm vào nhau lạnh lẽo. Tiếng gào của Bhamaru. “Thả ta ra!!”, tiếng hét xa xăm như từ phương trời nào vọng lại, đủ để Naoko hiểu: “Thổ thần” Bhamaru đã bị bắt.
“Xin lỗi.... Công chúa....”
Sakura trầm ngâm nhìn những đợt sóng đánh vào bờ. Sau hai ngày cho ngựa phóng đi với tốc độ nhanh nhất, cô đã ra đến bờ biển khi màn đêm vừa buông xuống. Không có thuyền ra đảo vào buổi tối, Sakura đành kiên nhẫn chờ chuyến tàu sớm nhất sáng hôm sau. Lòng cô nóng như lửa đốt. Có lẽ Syaoran đã kịp ra đến đảo trong ngày hôm nay. Sakura nằm dài xuống nền cát, ngắm nhìn bầu trời tối đen. Gió biển thổi lạnh lẽo. Cái lạnh như muốn cứa vào da thịt. Mùa đông vẫn lặng lẽ đi. Mới đầu đông, nhưng thời gian trôi qua vẫn đem theo hơi lạnh ngày một tăng. Sakura khẽ mỉm cười. Nếu như là trước đây, trong thời gian này, cô sẽ được yên ổn trong căn nhà ấm áp cùng Tomoyo, dì Sonomi và bác Wei. Nhưng rồi, Sakura nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cô, những suy nghĩ thể hiện sự yếu đuối của bản thân. Sakura cần phải quên đi tất cả những điều ấy, giống như quên đi những kí ức không hay...
Tiếng sóng biển rì rào vỗ về, làm những kỉ niệm xưa chợt ùa về trong trí nhớ Sakura. Biết bao vui buồn, càng cố quên, lại càng dễ nhớ lại. Nụ cười ấm áp của Tomoyo bỗng như hiện lên trên bầu trời đen mịn màng. Ba, mẹ rồi anh Touya... tất cả kí ức tưởng chừng sẽ ngủ quên, giờ đây lại hiện hữu, xâm chiếm và điều khiển Sakura. “Kí ức đó chắc chắn là không vui mới khiến người ta phải đóng kín nó, không muốn nhớ đến. Biết nhiều chỉ thêm đau khổ và khó xử mà thôi. Cuộc sống là hiện tại, Sakura. Sống hết mình với hiện tại, như thế sẽ tốt hơn cho cô, cho tôi và cho tất cả mọi người”. Sakura cười khe khẽ. Kẻ đã nói với cô những điều ấy, giờ đang truy giết ‘Sakura’ của quá khứ. Sakura đã từng muốn quên hoàn toàn kí ức khi nghe câu nói đó. Sống với hiện, Sakura cũng đã từng mong muốn như thế, trước khi anh Touya xuất hiện và trước khi cái quá khứ kia trở lại với cô.
Những làn gió biển thổi nhẹ nhàng, vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sakura. Những lọn tóc màu trà hơi bết lại vì nước. Văng vẳng bên tai, tiếng nói theo gió bay...
“Naoko?”
Sakura ngồi dậy. Tiếng nói ấy.... cô không thể nhầm lẫn. Tuy nhiên, sâu tận trong thâm tâm, Sakura không hề có cảm giác lo lắng. Nụ cười khẽ nở trên đôi môi cô gái.
“Không sao đâu, Naoko.... Ngươi vẫn sống.... bởi vì ta tin như thế...”
Gió vẫn thổi. Nhẹ nhàng nhưng thê lương....
__________________________________________________ __________
Mùa đông, ánh sáng yếu ớt không đủ để ảnh hưởng đến cái lạnh quanh năm ở Shimon. Tuyết vẫn rơi đều, trắng xoá không gian và nền đất. Tuyết làm trắng những mái nhà, phủ đầy những cành cây trơ trụi lá. Những chiếc áo lông dầy cộm di chuyển ngoài trời tuyết. Mái tóc vàng nhẹ nhàng bay trong gió. Không một màu tóc khác được quyền đi lại trong thành Shimon, ngoại trừ một trường hợp đặc biệt...
Phủ tể tướng sang trọng nằm gần cung điện của hoàng tộc. Gia nhân đi lại nhộn nhịp trong cung, thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn vào phòng trà. Những cô thiếu nữ làm việc trong phủ tranh giành nhau việc đem nước vào cho vị khách ngồi trong phòng. Mái tóc xám kì lạ chưa từng thấy thu hút ánh mắt họ. Thêm vào đó, vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của người con trai càng làm trái tim những thiếu nữ đập mạnh hơn. Nam gia nhân cũng không giấu nổi sự tò mò. Cả phủ tể tướng như rung động trước vị khách ngoại quốc. Nhưng rồi, tất cả chạy tán loạn như ong vỡ tổ khi một người đàn ông tiến vào phòng.
Người đàn ông khẽ liếc mắt, quan sát đám gia nhân của mình bằng vẻ bực tức. Khuôn mặt dài ngoằng của ông ta nhăn lại, nhưng rồi nhanh chóng dãn ra, nhường chỗ cho một nụ cười ranh mãnh. Chòm râu đen trên chiếc cằm dài khẽ rung rung. Đôi mắt ti hí càng trở nên bé đi. Chiếc áo dài đen lê dưới đất khi ông bước vào trong.
Người khách trong phòng trà đứng lên, mỉm cười chào nhìn vị chủ nhà. Đôi mắt xám lạnh lẽo lia từ đầu đến chân người đàn ông. Vị chủ nhà “đáng kính” không nhận ra ánh mắt dò xét của hắn, cười vang thông báo:
“Ngươi quả là thần thánh!” – Ông ta vỗ vai vị khách trẻ tuổi – “Trong cung hiện giờ đang vô cùng náo loạn. Đêm qua, Quốc vương đã bị giết một cách dã man. Đầu, chân, tay... mỗi thứ văng ra một nơi khác nhau” – người đàn ông nói bằng vẻ thích thú, không một chút động lòng xót thương – “Ngươi không thể vào trong cung, ngươi không được tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy đâu. Tanh tưởi vô cùng!”
Chàng trai mỉm cười, cúi mình kính cẩn:
“Chúc mừng tể tướng! Vậy là sự nghiệp của Ngài đã hoàn thành, Ngài Kent!”
“Đúng! Đúng!” – Kent cười lớn – “Tất cả là nhờ công của ngươi. Sau này ta sẽ trả công ngươi thật xứng đáng, Seiza. Nếu không nhờ ngươi và cô vũ nữ của ngươi, chắc khi ta chết rồi thì lão quốc vương đó mới chết. Nhưng.... phòng ngủ của quốc vương được canh giữ kĩ đến vậy mà cô vũ công đó vẫn vào được...”
“Tôi đã nói với ngài rồi mà, tể tướng” – Seiza cười nhẹ - “Chỉ cần vũ công của chúng tôi vào được trong cung điện, việc ám sát Quốc vương chỉ là chuyện nhỏ. Và như ngài đã thấy... Dù sao chúng tôi cũng là ‘sát thủ’”
Vị tể tướng ngồi xuống ghế, cười thích thú. Đôi mắt hắn nheo lại như hai đường chỉ thẳng trên khuôn mặt dài và mái tóc vàng không cân xứng:
“Không những là ‘sát thủ’, mà còn là ‘sát thủ chuyên nghiệp” nữa” – ông ta cười vang phòng, trong khi Seiza chỉ nở nụ cười nửa miệng đầy ý vị trước cái danh hiệu “sát thủ chuyên nghiệp” mà ông ta vừa đưa ra. Nhưng không để ý đến nụ cười ấy, tể tướng chợt ngừng lại như vừa nghĩ ra điều gì – “Vậy.... về thủ phạm giết hại Quốc vương thì....”
Seiza mỉm cười:
“Đừng lo, ngài sẽ không bị nghi ngờ đâu. Trong cung có hàng trăm, hàng nghìn vũ nữ. Quốc vương lại là người cẩn trọng, cho dù ham thích đến đâu cũng vẫn bảo đảm cho mạng sống của mình trước hết. À, đúng vậy” – Seiza trả lời khi Tể tướng đưa ra ý kiến – “đúng là ông ta sẽ không bao giờ để cho một vũ công lạ ở trong phòng. Cô vũ công mà ngài đưa đến cũng ở chung một nơi với hàng trăm vũ công khác, đương nhiên là chẳng ai có thể nghi ngờ cô ta và cả Ngài nữa – người dâng cô ta. Nếu đêm qua, cô vũ công đó được triệu tập vào cung của Quốc vương thì chắc chắn hôm nay, tên Quốc vương ấy vẫn còn sống”
“Sao?” – Tể tướng ngơ ngác.
“Bởi vì chúng tôi hành động rất cẩn thận. Quốc vương chết trong phòng, người ở bên cạnh ông ta sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Cô vũ công của chúng tôi không muốn bị bỏ tù vì cái tội danh ngốc nghếch ấy đâu! Và cũng là vì ngài nữa, Tể tướng...” – Seiza cười nhẹ nhàng – “Đừng quên, chúng tôi là ‘sát thủ chuyên nghiệp’!”.
Tiếng cười vang lên từ vị tể tướng:
“Giỏi, giỏi lắm! Đúng là trong cung đang đi tìm thủ phạm, không một ai nghi ngờ đám vũ nữ chân yếu tay mềm ấy cả. Seiza, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi! Ngươi muốn giữ chức Tể tướng chứ? Sau khi ta lên làm Quốc vương, ta sẽ phong ngươi làm Tể tướng”
Tể tướng Kent rót trà ra tách của mình, đôi mắt hắn đỏ lên do cười nhiều. Chòm râu lúc lắc trên chiếc cằm dài. Ông ta tu hết tách trà, dùng tay áo quệt ngang miệng, lại tiếp tục cười. Có lẽ do đôi mắt nhỏ bé, ông ta không hề nhận ra nụ cười nửa miệng trên môi người khách quý. Lạnh lẽo.... Tàn ác... Giống như ánh mắt khát máu của người vũ công bên cạnh Quốc vương....
“Ta đã hi vọng rằng lão quốc vương đó chết vì bệnh tật gì đó để đỡ phải ra tay” – Tể tướng Kent nói tiếp – “Nhưng ta thì cũng đã nhiều tuổi, có khi ta còn chết vì tuổi tác trước khi lão ấy chết. Chính vì vậy, khi các ngươi đến đề nghị sẽ giúp ta giết Quốc vương, dù hơi nghi ngờ, nhưng ta vẫn muốn thử vận may. Ta quả không lầm khi tin tưởng ngươi, Seiza! Được rồi, ta sẽ làm Quốc vương, còn ngươi làm Tể tướng, được chứ?”
Seiza chỉ cười nhẹ nhàng, nhìn bộ mặt đang nhợt dần đi của tên tể tướng tham vọng. Hắn uống tách trà trên tay, hơi lắc đầu chê mùi vị của nó, nhưng vẫn uống cạn. Đối diện, tể tướng Kent dùng tay áo lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt. Lão ôm lấy ngực. Một cơn đau kéo đến như muốn xẻ đôi trái tim. Trời lạnh giá, nhưng mồ hôi vẫn thi nhau chảy, tuôn xuống, nhỏ vào tách trà. Tể tướng uống thêm trà, hi vọng có thể giảm bớt cơn đau mà hắn cho là do “tuổi già”. Nhưng vô ích. Càng lúc, cơn đau càng dữ dội. Kent ngã xuống khỏi ghế. Hắn nhìn Seiza bằng đôi mắt cầu cứu:
“Ta... Ta.... đa...đau... quá...!”
Seiza đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tể tướng, vẫn cười nhẹ nhàng:
“Ta hiểu!”
“C....Cứu ta...”
“À...” – Seiza mỉm cười – “Đau như bị xé tim, đúng không? Người lạnh mà mồ hôi vẫn chảy... Hm, ta quên mất tên loại thuốc độc này rồi” – Tể tướng Kent mở trừng mắt nhìn vị “khách quý” của mình. Răng hắn nghiến chặt. Hắn muốn nói một điều gì đó, nhưng lại bặm môi, ôm chặt lấy ngực, không thốt lên câu nào. Giọng hắn thều thào, nghe không rõ tiếng. Seiza chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười nở nhẹ – “Ngài đừng lo, Tể tướng. Thuốc độc này do Nakuru chế tạo. Dù hắn ngốc trong nhiều việc, nhưng riêng chế thuốc độc thì hắn được liệt vào hạng nhất. Thuốc độc không màu, không mùi, không có biểu hiện đặc trưng. Cho dù có khám nghiệm thì cũng không ai tìm ra được loại thuốc độc này. Cho nên về Ngài có thể yên tâm về sự an toàn của bọn ta”
Tể tướng Kent đưa tay lên, cố gắng nắm lấy áo Seiza. Hắn để yên cho ông ta nắm, không nói gì. Đôi mắt vị tể tướng đầy căm hận, dù nỗi căm hận đó chỉ nhỏ bé như chính đôi mắt của hắn ta. Môi hắn thì thầm, không rõ tiếng, nhưng Seiza có thể đoán đó là những tiếng chửi không đáng nghe, cũng giống như tất cả những kẻ bị “Tứ đại hộ pháp” giết đã nói trước khi chết. Seiza chỉ cười. Nhẹ nhàng... Khuôn mặt thanh thản và bình tĩnh, không một chút cảm xúc...
“Ngài có thắc mắc gì không, tể tướng? Ta và ngài cùng uống trà, nhưng chỉ mình ngài bị trúng độc, bởi vì thuốc độc không ở trong trà mà ở trong miệng cốc. Ngài đã chạm môi vào đó, trực tiếp hút lấy thuốc độc chứ không phải qua trung gian là trà. Ưm, tôi rất thích trà, nên tôi sẽ không để trà trở thành vũ khí giết người đâu... Còn.... tại sao tôi giết ngài à? Vì đó là lệnh của ‘Minh chủ’ – chủ nhân của ‘Tứ đại hộ pháp’, những ‘sát thủ chuyên nghiệp’, thật sự ‘chuyên nghiệp’.” – Seiza khẽ nhếch mép, cười thành tiếng dù rất khẽ – “Shimon đã can thiệp quá sâu vào chuyện của Clow. Nhiều chuyện quá thì thọ sẽ không lâu đâu, Tể tướng đáng kính! Nếu cờ của Quý quốc không xuất hiện ở ‘Xứ tuyết’ Clow thì ngài cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay”
Tể tướng Kent nghiến răng. Hắn nắm chặt lấy tay của Seiza, như cố giữ lại để tố cáo kẻ đã sát hại mình. Vô ích. Seiza vẫn bình thản để hắn nắm lấy tay, vẫn nở nụ cười vô cảm tiễn đưa người chết. Nụ cười lạnh giá của quỷ dữ. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuyên qua đôi mắt mở to vì hãi hùng, bất ngờ và kinh sợ. Bàn tay nắm chặt của tên Tể tướng lỏng dần. Bàn tay rơi xuống nền đất lạnh giá. Seiza cười nhẹ, đứng lên.
“Ta không thích cái nơi này” – một giọng nói vang lên phía sau lưng Seiza – “Giải quyết nhanh lên, chúng phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”
“Àh, Nakuru” – Seiza cười – “ngươi.... ồ, ngươi không đến đây với bộ quần áo của vũ công nữa sao? Ta nghe nói ngươi mặc bộ đồ ấy trông rất đẹp mà?”
“IM ĐI” – Nakuru gào lên – “TA SẼ GIẾT NGƯƠI, SEIZA. Tưởng ngươi có cách gì hay ho, cuối cùng bắt ta phải mặc thứ đồ chết tiệt ấy, vào múa may trước mặt lão già đáng ghét đó”
Seiza nhún vai, trong khi cúi xuống dựng tể tướng Kent ngồi lên ghế:
“Biết làm sao. Tại ngươi có mái tóc của ngươi Shimon mà. À, có lẽ trước kia ngươi là người Shimon thật đấy nhỉ?”
“Ngươi thừa biết tóc ta trước kia không phải màu vàng mà.”
“Ừ” – Seiza tươi cười trả lời – “Mà ngươi giết quốc vương hơi tàn bạo quá thì phải! Ta nghe tên Kent này nói, ngươi chém người hắn ra làm nhiều phần à?”
Nakuru lúc lắc mái tóc vàng, ngồi xuống chiếc ghế của Seiza, đối diện với cái xác chết vừa được Seiza dựng lên:
“Ta định cho hắn chết toàn thây, nhưng khi ta đột nhập vào phòng hắn, hắn lại đòi ta phải chiều hắn.” – Nakuru làm một động tác như nhủ bọt xuống nền nhà, đôi mắt ánh lên sự tức giận – “Và sau đó, hắn phát hiện ra ‘chuyện ấy’, điều bí mật của ta”
“Ta hiểu” – Seiza gật gù vẻ hiểu biết, rót trà vào chiếc tách Nakuru cầm – “chuyện ngươi....”
“Nếu ngươi muốn chết...” – Nakuru cắt ngang – “....thì thử nói thêm một từ nữa coi”
Seiza bình thản cười trước ánh mắt sẵn sàng lao vào chiến đấu của Nakuru. Tuy nhiên, hắn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nhún vai vẻ nhượng bộ. Nakuru uống tách trà của mình một cách nhanh chóng. Hắn khẽ liếc về phía tên Kent đang ngồi trên chiếc ghế đối diện:
“Ngươi định giải quyết tên này thế nào?”
“À” – Seiza cười nhẹ. Hắn cầm con dao gọt trái cây ở bàn bên cạnh lên, mân mê trong một thoáng – “Dù gì thì hắn cũng đã giúp chúng ta tiêu diệt Quốc vương, nên cũng nên cho hắn một chút tiếng ‘Trung thành’.”
Nhanh như cắt, con dao trên tay “Hoả thần” Seiza đâm xuyên qua ngực tể tướng Ken. Nhát đâm quá nhanh và bén, làm máu như đọng lại ngay bên trong, không một giọt văng ra ngoài. Seiza nhẹ nhàng kéo bàn tay buông thõng của tên Tể tướng, đặt lên chuôi dao.
“Hô lên một tiếng đi, Nakuru! ‘Tể tướng quá đau lòng vì sự ra đi đột ngột của Quốc vương nên đã tự sát. Chúng tôi không kịp ngăn cản’. Khối người tin đấy, và không tin thì cũng chẳng làm gì chúng ta được khi chúng ta đã rời khỏi đây”
Nakuru nhếch mép, cười gằn:
“Mấy cái âm mưu của ngươi, ta không có ý kiến, Seiza! Nhưng.... phải nhanh lên. Công chúa đang trên đường ra đảo Hongo. Và.... Trước khi chết, lão quốc vương đó đã cho ta biết một thông tin quan trọng: Vũ khí của Shimon đã được gửi đến triều đình Clow bằng đường thuỷ theo yêu cầu của bà Li. Hiện chúng có lẽ sắp ra tới ĐẢO HONGO!”
Tiếng bước chân vang lên rậm rập theo tiếng kêu la và nụ cười nửa miệng của người thanh niên. Nakuru nhanh chóng biến mất khi những mái tóc vàng khác tập trung tại phòng trà của Tể tướng. Một biến động lớn xảy ra tại Shimon, đánh dấu chấm hết cho một vương triều đã tồn tại hàng trăm năm. Quốc vương băng hà, Quốc tang được người dân tổ chức bằng những cuộc tấn công trực tiếp vào kinh thành. Không ai để ý đến sự mất tích của cô vũ công kì lạ và người khách ngoại quốc bí ẩn, cũng như kẻ đã ám sát Quốc vương, nguyên nhân thật sự cái chết của Tể tướng. Cuộc cách mạng lớn nổ ra. Chỉ trong vòng 5 tháng, người dân đã tiêu diệt được toàn bộ triều đình Hoàng tộc cũ, và trở thành người nắm quyền cai quản đất nước. Tuy nhiên, sự thay đổi ấy sẽ diễn ra trong tương lai. Còn hiện tại, 50 tàu chở vũ khí vẫn chậm rãi tiến về phía đảo Hongo, thuộc lãnh địa Clow.
Một chiếc áo choàng xám bay trong hơi lạnh. Tuyết phủ trắng con đường, trắng những mái nhà thấp nhỏ, ọp ẹp. Áo choàng cũng bị tuyết làm đổi thành màu trắng. Người đó đi nhanh về phía góc tường. Nơi đây, một người cũng khoác chiếc áo choàng xám nhưng không đội mũ, để lộ mái tóc vàng. Những người đi ngang liếc nhìn rồi lại quay đi. Mái tóc vàng đặc trưng của người Shimon làm họ không chú ý vào hai chiếc áo choàng giống hệt nhau.
“Trễ quá, Seiza!”
Người có mái tóc vàng hỏi người mới đến, nửa khuôn mặt bị che lấp trong lớp mũ. Seiza kéo mũ, che sâu hơn xuống mặt, thì thầm, đôi mắt xám liếc lại phía những tên lính tuần tra:
“Thế nào rồi, Nakuru?”
“2 ngày qua ta đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được một lối đi nhỏ hay 1 sơ hở trong hàng canh gác cung điện. Muốn đột nhập không được, vào chính diện cũng không xong, vì chỉ có người đã được những bậc quyền chức trong cung điện xác nhận là người Shimon mới được vào” – Nakuru chán nản nói.
“Ta cũng đoán thế” – Seiza gật gù.
“Chẳng lẽ chúng ta đành bỏ cuộc sao?”
“Nhảm nhí” – Seiza bác bỏ - “Ngươi quên bản chất thật sự của ‘Tứ đại hộ pháp’ là gì rồi sao? Lệnh của công chúa, Tatan chỉ khoanh 1 vòng tròn, nhưng Shimon bị gạch bỏ. Ngươi hiểu ý nghĩa mật lệnh không?”
“????”
Seiza lắc đầu:
“Ta hiểu. Đó là lí do ta để ngươi đi với ta, Naoko và Bhamaru là một nhóm. Nếu ngươi và Bhamaru mà đi cùng nhau, chắc chắn không những không được việc, lại sinh ra đánh nhau. Ngoài chính mình, ta chỉ có thể tin vào đầu óc của Naoko. Nhưng nếu buộc phải đi với kẻ không bao giờ sử dụng bộ óc, ta thà đi với ngươi còn hơn tên ‘đầu lợn’ ngốc kia”
Nakuru quắc mắt, sẵn sàng giết Seiza ngay lúc ấy nếu có thể, nhưng hắn kềm lại. Seiza xuống nước:
“Được rồi, đi với ngươi, ta đành phải trông cậy vào bản thân. Ta đã điều tra được, hiện nay, tuy đứng đầu vẫn là Quốc vương Shimon, nhưng mọi quyền hành thật sự lại nằm trong tay tể tướng Kent. Tên này đầy mưu mô, trong đầu hắn lúc nào cũng có suy nghĩ về quyền lực, và nếu Quốc vương chết, kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chắc chắn sẽ là hắn. Còn Quốc vương.... Đó là một tên háo sắc, ham chơi, mê ca hát, không màng chính trị. Tóm lại, bề ngoài, Shimon là của Quốc vương, nhưng thực chất, tể tướng Kent mới là người quyết định”
“Thế thì sao? Chúng ta sẽ giết tên Kent à?” – Nakuru hỏi.
“Giết người chỉ là chuyện nhỏ, điều chúng ta phải suy nghĩ là: Làm cách nào để vào thành? Nhưng... chúng ta sẽ lợi dụng hắn....” – đôi mắt xám lạnh lẽo của Seiza chăm chú nhìn những lọn tóc vàng của Nakuru – “...Và màu tóc đặc trưng của người Shimon... ngay trên đầu ngươi...”
Nakuru ngạc nhiên không hiểu, trước nụ cười lạnh giá sắc như dao của người đồng đội. Tuyết vẫn rơi. Cung điện vẫn được bảo vệ chắc chắn trong nghiêm ngặt. Binh khí sáng lên trong màu tuyết trắng. Trên bầu trời, một con chim nhỏ bay thành vòng. Nó dáo dác nhìn xuống dưới, cất cánh bay lên cao, rồi lại vòng xuống như nhận ra điều gì. Seiza ngước nhìn cánh chim. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi hắn....
__________________________________________________ __________
Takasia – Kinh thành của Tatan - tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Những người dân xung quanh ngước nhìn hai người kị sĩ khoác áo choàng xám, mái tóc bơ phờ đầy bụi bặm phóng vào trong kinh thành. Hai người dừng ngựa, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Một người có thân hình nhỏ bé, đi phía trước. Bám sát ngay sau, một người vạm vỡ, đôi mắt đỏ rực như màu máu nổi bật lên trên nền xám của lớp áo choàng. Hai con ngựa dừng lại, ngước nhìn cung điện rồi phóng ngựa lao vụt đi. Ngoài đường phố, dòng người vẫn đi lại. Hơi nóng làm họ ngạc nhiên khi những chiếc áo choàng bay theo bước chân con ngựa….
Trên cao, cánh chim lượn vòng. Người kị sĩ phía trước khẽ đưa mắt nhìn theo cánh chim rồi cho ngựa tăng tốc. Người phía sau lập tức phóng nhanh hơn. Con chim lượn trên bầu trời hai vòng rồi cũng bay theo hướng hai con ngựa đang lao đi....
__________________________________________________ __________
Mùa đông, kinh thành Tomoeda tĩnh lặng trong mùi hương của hoa đông và màu trắng xoá của tuyết. Tuyết phủ lên mái nhà, phủ lên ô cửa. Tomoeda phồn hoa, tấp nập chỉ còn lại trong kí ức. Loạn lạc, chiến tranh càng làm cho tình hình chính trị ở Clow thêm rối loạn. Người dân không ra ngoài. Không một ai còn tâm trí để nghĩ đến việc chuẩn bị đón năm mới, khi mà binh lính luôn diễu hành ngoài đường, canh chừng mọi ngóc ngách kinh thành. Tiếng khóc than vang lên trong nhà của những gia đình có con gái bị bắt. Trẻ con khóc trong tĩnh lặng. Quân lính sẵn sàng ra tay với những ai chúng gặp ngoài đường có hành động làm chúng khó chịu. Chúng có thể tàn sát một gia đình chỉ vì lí do nghi ngờ có liên quan đến quân Kinomoto. Tiếng oán than vang lên khắp nơi. Máu chảy đầy đường. Các cửa hàng đóng cửa. Không tiếng nhạc, không tiếng hát, chỉ còn lại tiếng oán than. Người chết đói nằm la liệt trong các ngõ ngách ngay tại kinh thành. Người chết không ai chôn cất. Người sống không ai xót thương. Người dân sợ hãi đối với triều đình, căm hận quân đội Kinomoto – những kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho họ. Họ chửi rủa, họ đau đớn... Nhưng rồi, tất cả đổi lại cũng chỉ là cái chết.
Xác người lại chất lên thành đống. Những lỗ mộ tập thể ngày càng nhiều. Trẻ con mất cha mẹ, người già chết trong cô đơn. Những đứa trẻ khóc than bên cạnh xác mẹ. Sự lo lắng trên khuôn mặt những người có người nhà bị triều đình bắt. Để rồi, gia đình họ chỉ nhận được câu nói: “Không phải” và thân xác không toàn thây do sự tra tấn dã man gây ra. Tiếng khóc lại cất lên. Tiếng than oán lại vang xa. Máu càng chảy nhiều, nỗi hận càng cao. Quạ đen bay kín bầu trời, kêu lên những tiếng ghê người. Kinh thành Tomoeda và những vùng xung quanh giống như nghĩa địa rộng lớn, nhưng lại cũng chật hẹp. Chật hẹp đến mức không đủ để chôn người, để rồi, xác người thối rữa, bốc mùi cùng dòi bọ bâu kín....
Một người thanh niên lặng lẽ đi giữa mùi hôi thối của xác người. Hoa đông vẫn lung lay, tuyết vẫn rơi, nhưng con người đã không còn. Tất cả như một xứ sở của Thần chết. Oan hồn cất tiếng khóc giữa bầu trời kinh thành. Quân lính đi ngang, chất những cái xác đã gần rữa lên xe để chở đến hố chôn. Bọn chúng lại vác kiếm, đi săn lùng trong kinh thành, săn lùng những con mồi của Tử thần.... Người thanh niên im lặng nhìn, đớn đau, xót xa nhưng lại chẳng thể làm gì. Anh chỉ có thể lặng người nghe những tiếng than khóc, nghe tiếng chửi chính mình. Phía sau anh, hai đứa trẻ trầm ngâm nhìn xung quanh. Mùi thối rữa làm chúng khó chịu. Ánh mắt trẻ thơ trầm lặng, đớn đau.
Bất chợt, người thanh niên dừng lại. Ở phía bên kia, một bóng người mặc áo choàng đang dáo dác nhìn xung quanh. Sau khi đợi quân lính đi qua, người đó băng ra từ bức tường khuất. Người thanh niên vội vã nép mình vào, đồng thời đẩy hai đứa trẻ vào phía sau để người kia không nhìn thấy chúng. Anh nhíu mày khi bóng áo choàng phấp phới bay, từ từ khuất sau con đường dẫn đến cung điện.
“Hai em đi theo người đó, cố gắng đừng để bị phát hiện. Cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không được xuất hiện, hai em hiểu chứ?”
Người thanh niên quay lại nhìn hai đứa trẻ. Chúng gật đầu vâng lệnh. Ngay sau đó, bằng động tác nhanh nhẹn hơn so với những đứa trẻ bình thường, hai đứa bé bám theo người mặc áo choàng phía trước. Người thanh niên ngước lên nhìn trời. Quạ đen vẫn bay kín. Xen vào đó, một con chim có bộ lông xám lượn vòng trên bầu trời.
“Kappi?”
Người thanh niên huýt sáo. Con chim xám lượn vòng rồi từ từ đậu xuống tay anh. Nó rúc lên khi chìa chân ra, để lộ một cuộn giấy nhỏ....
__________________________________________________ __________
Một ngày dài lại trôi qua. Hôm nay, vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt và chặt chẽ như mọi khi. Sự ồn ã của cung điện cũng không đổi khác. Từng đoàn người đi ra đi vào cung điện, khoác trên người những bộ váy áo sặc sỡ. Tiếng nhạc vang lên rộn rã. Tiếng cười nói, ca hát.... Những đoàn vũ công vội vã chuẩn bị... Tất cả tạo nên một không khí náo nhiệt chỉ có tại nơi đây – nơi giàu có nhất trên đất Shimon.
Quốc vương Shimon cười lớn, đôi mắt hấp háy quan sát các vũ công đang nhảy những điệu khác nhau. Những dải lụa bay dập dìu theo từng bước chân vũ công. Mái tóc vàng đặc trưng của người Shimon hoà quyện vào màu sắc của quần áo, khiến những cô vũ công trông giống như tiên nữ. Quốc vương chăm chú nhìn bằng đôi mắt thèm muốn, mặc dù xung quanh ông, các cô gái khác vẫn luôn tay tiếp rượu, vuốt ve, mơn trớn.
“Bệ hạ” – Một tên lính vào bẩm báo, làm những vũ công ngừng điệu múa của mình lại – “Có tể tướng Kent muốn diện kiến”
Quốc vương khó chịu phất tay:
“Cho ông ta vào”
Tên lính tuân lệnh lui ra. Khi các nhạc công chuẩn bị dạo đàn thì một người đàn ông bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên có đôi mắt ti hí đầy mưu mô. Khuôn mặt dài như bị kéo dãn ra, nằm không cân xứng dưới mái tóc vàng ngắn cũn. Chiếc cằm dài khoòng, làm chỏm râu đen bên dưới lúc lắc ngộ nghĩnh. Chiếc áo choàng đen thẫm dài đến chân lướt đi theo từng bước chân hắn. Hắn chắp tay, cúi mình:
“Bệ hạ, thần....”
“Được rồi, tể tướng Kent” – Quốc vương bực tức cắt ngang – “Có chuyện gì khanh tự giải quyết đi! Ta đã nói rồi, trong lúc ta đang nghỉ ngơi thì không được làm phiền ta”
Tể tướng Kent nhăn mặt. “Nghỉ ngơi à?” Hắn lẩm bẩm nhưng rồi vội vã lấy lại vẻ khúm núm của mình:
“Thần biết tội rồi, thưa bệ hạ! Để chuộc tội, thần có một món quà dâng lên Bệ hạ”
“Quà?”
Tể tướng Kent vỗ tay. Từ phía ngoài, một cô gái bước vào bằng những bước chân nhẹ như lướt trên mặt đất. Mái tóc vàng rực rỡ rung lên theo từng bước đi. Cô gái có khuôn mặt thanh tú và sự dịu dàng thuần tuý. Cô gái mỉm cười, cúi người chào theo đúng nghi thức của vũ công. Chiếc áo lụa mỏng trong suốt khoác trên người cô như bay lên.
“Đây là ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’, thưa bệ hạ. Thần đã cho mời cô ấy đến góp vui cho Bệ hạ trong thời gian giải trí, mong bệ hạ thích” – Tể tướng Kent cúi mình nói, đôi mắt gian xảo đảo nhanh trong tròng mắt.
Quốc vương như thần người ra khi nhìn vẻ đẹp của cô vũ công mới bước vào. Ông nuốt nước bọt đầy thèm muốn và phải cố gắng giữ cho mình vẻ uy quyền của Quốc vương:
“ ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’? Sao ta chưa hề nghe nói nhỉ?”
Cô vũ công lướt nhẹ đến bên cạnh Quốc vương, mỉm cười đầy mê hoặc:
“Kính thưa bệ hạ... Thần thiếp đã từng múa ở Takasia cách đây vài năm và được tôn xưng danh hiệu ấy. Nhưng những năm gần đây, thiếp đi ngao du khắp đất nước, nên danh hiệu ấy có lẽ không còn đúng nữa. Mong bệ hạ bỏ qua nếu thần thiếp đã quá tự phụ mà nói là ‘Đệ nhất vũ công’”
Nụ cười của cô vũ công đủ quyến rũ để làm cho toàn bộ đàn ông có trong cung lúc đó phải thần người ngắm nhìn. Quốc vương như bị thôi miên trong những bước đi, ánh mắt và giọng nói của cô. Ông kéo cô lại gần mình, mơn trớn vuốt ve làn da trắng nõn nà, mịn màng:
“Không, không... Với vẻ đẹp của nàng, đừng nói là ‘Đệ nhất vũ công kinh thành’ mà nàng còn xứng đáng làm ‘Đệ nhất vũ công Shimon’ hoặc là hơn thế nữa...” – Đôi mắt ông ánh lên ý nuốn sở hữu – “Được rồi, tể tướng Kent, ngươi có thể lui. Hôm nay, ‘Đệ nhất vũ công’ xinh đẹp này sẽ phục vụ ta....”
Tể tướng Kent cúi đầu tuân lệnh. Ông ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của cô vũ công. Tiếng nhạc lại vang lên. Tràng cười dài của Quốc vương làm những người có mặt lúc đó không ai để ý: Ánh mắt của cô vũ công xinh đẹp lộ rõ sự khát máu và tàn nhẫn.
Màn đêm trải dài trên đất nước Tatan. Hơi nóng phả vào mặt, dù vào buổi tối, thời tiết ở Tatan đã dễ chịu hơn nhiều so với ban ngày nhưng vẫn làm người ta phải nản lòng. Quân lính đi lại trên thành, phe phẩy tay mong xua đi được chút hơi nóng. Mồ hôi nhễ nhại làm họ mệt mỏi. Cái nóng làm binh khí như trơn tuột, làm mắt binh lính mờ đi. Có lẽ vì thế, quân lính không hề nhận ra, hai bóng đen đang nhẹ nhàng trườn đi trên bờ thành.
Hai bóng đen nhanh nhẹn lách qua phần tường khuất tầm mắt của quân lính. Một tên lính thoáng nhìn thấy họ, thì ngay lập tức, cả người hắn đã nằm rũ dưới đất mà chưa kịp kêu lên một tiếng. Không gây thêm một tiếng động nào, hai bóng đen nhảy xuống dưới sân cung điện.
Bóng đêm tràn ngập khắp nơi. Nữ thần bóng tối vui vẻ tung chiếc áo lụa đen của mình, che khuất đi màu đen của hai bóng người đang nhẹ nhàng phóng nhanh trong đêm tối. Cả cung điện như đã chìm sâu trong giấc ngủ. Một vài ánh lửa leo lét trong gió, soi sáng mờ mờ một góc nhỏ bé trong sân. Quân lính đi qua đi lại, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, ngáp dài rồi lại tiếp tục hành trình của mình mà không để ý đến những tiếng động nhỏ khe khẽ vang lên bởi bước chân. Kẻ đi trước ngó qua hành lang cung điện, khẽ phất tay. Người đi sau nhanh chóng bước đi. Ánh lửa soi mờ mờ hai bóng người lướt qua nhanh như gió thoảng. Đuốc bập bùng. Lửa tắt, trả lại sự tối tăm cho dãy hành lang dày dẫn đến phòng ngủ của Hoàng đế......
“Phòng ngủ của Hoàng đế ở cuối dãy hành lang này” – Một giọng nữ thì thầm – “Bhamaru, ngươi tìm cách phân tán sự chú ý của đám canh gác đứng bên ngoài, ta sẽ vào trong”
“Không vấn đề” - Bhamaru trả lời khi hai bóng người lao đi thành những đường diczac trên hành lang tối. Ánh lửa phụt tắt, nhường chỗ cho màn đêm. Một tên lính vừa ngáp vừa dạo bộ qua, tay cắp cây thương dài quét xuống đất. Hắn uể oải vươn vai, rồi lại tiếp tục đi, chỉ để lại một cái lắc đầu khi ngọn đuốc duy nhất sáng trên hành lang tắt do gió thổi.
__________________________________________________ __________
Đêm dài. Tiếng bước chân ngựa phi vội vã. Tiếng gió thổi thành từng đợt, làm cành cây rung mạnh trong gió, làm lá cây xào xạc những âm thanh ghê người. Hơi lạnh phả vào da thịt. Ngọn đèn sáng mờ mờ, không toả sáng màn đêm, không làm mờ đi những âm mưu ẩn mình trong tiếng cười thích thú của thần bóng đêm.
Mành treo mờ ảo.... Ánh đèn lặng lẽ soi sáng những giọt máu đỏ bắn lên trên vách tường. Tiếng bước chân người nhẹ nhàng. Một nụ cười nửa miệng nở trong đêm tối....
Naoko ngập ngừng đứng trước cửa phòng ngủ của Hoàng đế Tatan. Phía sau cô, Bhamaru sốt ruột nhìn xung quanh. Bỏ ngoài tai những lời thúc giục thì thầm của Bhamaru, Naoko thận trọng ngó chừng. Đôi mắt cô mất hẳn đi vẻ xa xăm thường ngày. Trong đêm tối, “Đại hộ pháp” thật sự thức tỉnh trong trái tim trầm tĩnh của cô gái.
“Tại sao phòng ngủ của Hoàng đế lại không có người canh gác?” – Naoko đưa ra câu hỏi – “Việc đột nhập của chúng ta quá dễ dàng. Trong sân không có quân lính, cung nữ, không gặp bất kì một trở ngại nào. Đến bây giờ, cửa phòng Hoàng đế cũng mở như mời chào...”
Bhamaru ngó nghiêng, đôi mắt đỏ ánh lên sự vui mừng:
“Ngươi đa nghi quá, Naoko! Thuận lợi là tốt chứ sao? Chắc là tên hoàng đế này hơi bất cẩn. Hắn nghĩ là không ai có thể vào được tới đây, nên không cảnh giác”
“Không” – Naoko phủ nhận – “Hoàng đế Tatan là một người đa nghi. Hắn chỉ để những người thân tín nhất ở xung quanh mình, nhưng vẫn luôn đề phòng những người ấy. Ngoài tể tướng Amamiya, không một ai có thể lại gần Hoàng đế trong lúc hắn ngủ. Hơn nữa.... dù lúc ngủ, hắn cũng vẫn để kiếm bên mình để đề phòng...”
Bhamaru vò đầu:
“Được rồi, Naoko. Đừng nghĩ lắm nữa, đau đầu quá. Chúng ta không có đủ thời gian ở đây đâu. Công chúa đã đến Hongo để kiếm thứ quái quỷ gì đó. Ngươi thế nào thì kệ ngươi, nhưng ta không thích nấn ná ở đây trong khi không biết công chúa an nguy thế nào đâu”
Naoko nhíu mày, đôi mắt cô sáng lên trong bóng tối. Đêm đen làm một con mèo hiền lành biến thành thú dữ. Naoko vò mạnh tờ giấy trong tay:
“Vào!” – Cô quyết định.
Bhamaru nhếch miệng cười. Chiếc khăn đen che ngang miệng hắn, làm vết thương ngang qua miệng như hằn lên qua lớp khăn. Naoko đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào trong. Mắt đã quen với bóng tối, Naoko và Bhamaru dễ dàng nhận ra, đây là một căn phòng khá rộng, được bài trí có thẩm mĩ. Ở giữa phòng, giường của Hoàng đế nằm ngay ngắn trong những tấm rèm bay nhè nhẹ trong gió. Mái tóc hoàng đế như chìm trong màu trắng mờ ảo của chăn và nệm giường.
Naoko và Bhamaru đưa mắt nhìn nhau. Thanh gươm trên tay Naoko đưa lên cao...
“Phập!”
Tiếng đâm vang lên khô khốc trong đêm. Naoko giật mình nhảy lùi lại. Gương mặt Bhamaru lộ rõ sự hoảng hốt: Không một giọt máu. Chỉ có những chiếc lông vũ bay lên cao, rồi nhẹ nhàng rơi xuống nền nhà lạnh ngắt. Naoko và Bhamaru quay ngoắt lại khi một tiếng động khẽ khàng vang lên sau lưng. Cánh cửa căn phòng bật mở. Từng đoàn quân lính được vũ trang đầy đủ xông vào trong. Sau những bức tường khuất binh lính xông ra ngoài. Một người đàn ông già bước ra với vẻ nghiêm nghị và oai vệ. Bộ râu lốm đốm bạc rung lên nhè nhẹ. Naoko nhìn xung quanh. Sau một thoáng hoảng hốt, cô đã nhanh chóng lấy lại tự chủ. Đôi mắt xa xăm trở nên tỉnh táo khi quan sát tình hình. Bhamaru xoay nhẹ cây chuỳ trên vai, ánh mắt đỏ như loé sáng khi những tên lính bao vây xung quanh hắn. Tiếng cười vang thích thú vọng lại từ cánh cửa, khi một người đàn ông bước vào trong bộ áo hoàng bào:
“Chào mừng đã đến Tatan, hỡi hai vị khách không mời!”
Ông ta nói bằng giọng âm vang, bông đùa nhưng đầy đe doạ. Đôi mắt chứa đựng âm mưu phản chiếu lại dưới ánh lửa của những ngọn đuốc đã được đốt sáng trong phòng. Giọng nói trong veo của Naoko vang lên trong tiếng xào xạc của lá cây bên ngoài và tiếng reo vui của ngọn lửa:
“Ngài là hoàng đế Tatan?” – Cô hỏi khi đôi mắt trong suốt nhìn sâu vào mắt người đàn ông mới vào. Không đợi câu trả lời, Naoko tiếp tục di chuyển ánh nhìn của mình sang phía người đàn ông đã có mặt trong phòng từ trước đó – “Và nếu tôi không nhầm, ông chính là tể tướng Amamiya lừng danh?”
Tể tướng Amamiya chắp tay chào như đối với một người ngang bậc. Nhưng khi ông định lên tiếng, tiếng cười của Hoàng đế át đi câu trả lời của ông:
“Mọi chuyện ngươi đều biết, ‘Thuỷ thần’ và ‘Thổ thần’ trong ‘Tứ đại hộ pháp’.” – Hoàng đế tiếp tục phá lên cười bằng giọng thích thú và đắc thắng – “Nhưng có lẽ ngươi đã không biết điều này. Ta đã đoán trước thế nào Kinomoto cũng sẽ cho người đến ám sát ta. Li phu nhân ở Clow đã gửi thư hợp tác với ta. Tuy nhiên, người báo tin của chúng ta đã bị giết hại, nên ta đoán là sẽ có người đến tìm tiêu diệt ta. Và những người đó có thể là ai, ngoài ‘Tứ đại hộ pháp’, những kẻ đã ‘góp phần’ làm nên thất bại của ta xưa kia. Có lẽ như ta đoán, ‘Đại Hộ pháp’ chỉ là cái tên dùng để che mắt thiên hạ, còn sự thật, nhiệm vụ của ‘Đại hộ pháp’ chính là ÁM SÁT?”
Naoko im lặng quan sát, không trả lời. Đôi mắt cô không còn vẻ xa xăm thường ngày, nhưng sự thay đổi trong ánh mắt không làm thay đổi cách nói chuyện của Naoko. Bhamaru cười gằn đáp lại nụ cười của hoàng đế:
“Đúng thế. Vậy thì sao?”
“Vậy.... Vị tướng tài ba của ta năm xưa, tướng quân Attermis, chỉ huy đội quân tấn công trực tiếp vào doanh trại của Kinomoto, nhưng chỉ qua một đêm ta bất ngờ nhận được tin hắn đã chết mà không tìm được thủ phạm. Trong khi đó, doanh trại của Attermis được canh gác rất cẩn thận, không một ai có thể đột nhập. Chuyện này có liên quan đến các ngươi sao, các ‘Đại hộ pháp’ thân mến?” – Quốc vương nở nụ cười dịu dàng giả tạo.
“Không sai” – Bhamaru khẳng định lại – “Khỏi cần hỏi thêm. Tất cả những tướng quân giỏi của ngài đều do bọn ta giết hết. Chỉ riêng có tướng quân Amamiya, do tướng quân là cha của hoàng hậu nên được cho qua. Nếu không, cả vương quốc Tatan này đều là của Quốc vương Kinomoto lâu rồi” – Bhamaru nói thêm bằng giọng mỉa mai.
Hoàng đế bật cười lớn:
“HA HA HA HA.... Tuyệt lắm. Ta nhớ, hồi đó không ai biết mặt mũi ‘Tứ đại hộ pháp’ thế nào. Có người cho rằng đó là những lão già, có người đồn là những đứa trẻ. Nhưng có lẽ các ngươi khi đó là những đứa trẻ khoảng 10 tuổi, đúng chứ? Hm... 10 tuổi.... giả dạng, chiếm lòng tin của người khác vô cùng đơn giản bởi tuổi tác và cũng là do không một ai nhận ra các ngươi. ‘Sát thủ’, vì vậy nên ‘Tứ đại hộ pháp’ mới bị buộc phải giấu mặt...”
Những câu cuối cùng, Hoàng đế lẩm bẩm như chỉ để một mình mình nghe thấy, giống như một lời giải thích với bản thân thì đúng hơn là một câu nói với những người xung quanh. Naoko vẫn im lặng dõi mắt ra phía đám quân lính đang bao vây mình. Trong khi đó, Bhamaru không thể chịu đựng được nếu không tiếp tục đối đáp với vị Hoàng để “lẩm cẩm” trước mặt:
“Vậy thì sao? Việc đó có liên quan gì đến ngươi”
“Không” – Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng tàn ác – “Ta chỉ đang nói một mình thôi. Thật vinh dự cho ta khi được tiếp đón hai trong 4 vị ‘Đại hộ pháp’, không, phải nói là trong 4 ‘Sát thủ’ tài ba nhất của mọi thời đại! Và cũng xin thông báo, trò chơi đã kết thúc! Các ngươi thua rồi! Cả Kinomoto, cả Clow...”
Bhamaru nghiến răng. Bên cạnh hắn, Naoko chăm chú nhìn vị tể tướng già Amamiya một cách đề phòng. Dù đã cao tuổi, nhưng từ người ông ta vẫn toát lên sự nguy hiểm của một vị tướng quân đã nhiều năm xông pha trận mạc. Bằng dáng vẻ hoà nhã, nhún nhường, nhưng tể tướng Amamiya vẫn uy nghiêm, oai dũng. Naoko nắm chặt thanh gươm trong tay. Phía cạnh, Bhamaru xoay nhẹ chiếc chuỳ.
“Bắt lấy chúng!” – Quốc vương lạnh lùng ra lệnh.
Tất cả quân lính đồng loạt xông lên. Bhamaru nhếch mép cười nhẹ nhàng. Hắn vung cây chuỳ trên tay. Cây chuỳ múa như vũ bão, đập xuống bất cứ kẻ nào đang tiến lại gần. Lượng đất được để trong chuỳ vung ra, bay khắp nơi như cát sa mạc bị gió thổi tung. Bhamaru cười lớn khi những tên lính ngã xuống dưới chân hắn. Đôi mắt đỏ ánh lên màu máu, sự thèm khát và sự hung tợn. Cách đó một khoảng, thanh gươm trên tay Naoko múa nhanh. Máu phun ra, bắn vào những lớp rèm, những cánh cửa và đồ vật xung quanh. Bàn ghế gãy vụn khi binh lính ngã vào. Lưỡi gươm vẫn lạnh lùng quay đi. Xác người lại đổ xuống. Mùi máu bốc lên. Bên ngoài, tiếng quạ đen vỗ cánh....
Hoàng đế khẽ cười nhẹ khi nhìn những xác người đổ xuống. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bông đùa, bình tĩnh khi máu bắn lên khoé mắt hắn, chảy xuống. Hắn vẫy tay, đưa mắt nhìn Amamiya. Tể tướng – đại tướng quân Amamiya khẽ cúi mình. Hiện thời, tuy là quan văn, nhưng dường như thanh kiếm chưa bao giờ rời khỏi người ông. Ông rút thanh kiếm từ bên hông, chém ngang người tên lính bị chiếc chuỳ của Bhamaru đánh văng lại trước mặt. Máu như thác đổ, phun ra từ trên cao, tẩm đỏ bộ đồ và chòm râu của ông. Hoàng đế nhếch mép cười lạnh lẽo. Bằng những bước di chuyển mau lẹ và nhẹ nhàng, cùng những nhát kiếm không nể tình đối với những tên lính bại trận, Amamiya nhanh chóng tiếp cận Naoko khi cô đang bận đối phó với một toán quân lính vừa liều mạng xông vào.
“NAOKO!”
Tiếng cảnh báo của Bhamaru đến quá chậm, khi Naoko kịp nhận biết nguy hiểm, nhát kiếm đã đâm xuyên qua bụng cô. Không kịp quay lại, nhưng cô có thể đoán biết kẻ đã đâm mình là ai. Naoko không ngạc nhiên. Cô vốn đã đoán biết sự nguy hiểm này ngay từ khi vừa gặp mặt kẻ đó. Cô có thể nhận ra sự khát máu vẫn luôn ẩn chứa bên trong ánh nhìn hoà hữu, mệt mỏi của một vị tướng già. Tướng quân Amamiya – chưa một ngày nào ông đánh mất danh hiệu ‘bất bại’ của mình, ngay cả khi đã cao tuổi.
Naoko từ từ lịm đi. Cô cảm thấy cả cơ thể mình như tan ra thành từng mảnh khi thanh kiếm rút mạnh ra khỏi người. Máu bắn lên. Lần đầu tiên Naoko biết thế nào là tắm trong máu của chính mình. Sự đau đớn như địa ngục tra tấn làm ý thức từ từ rời xa Naoko. Vẳng lại bên tai, cô chỉ nghe tiếng binh khí chạm vào nhau lạnh lẽo. Tiếng gào của Bhamaru. “Thả ta ra!!”, tiếng hét xa xăm như từ phương trời nào vọng lại, đủ để Naoko hiểu: “Thổ thần” Bhamaru đã bị bắt.
“Xin lỗi.... Công chúa....”
Sakura trầm ngâm nhìn những đợt sóng đánh vào bờ. Sau hai ngày cho ngựa phóng đi với tốc độ nhanh nhất, cô đã ra đến bờ biển khi màn đêm vừa buông xuống. Không có thuyền ra đảo vào buổi tối, Sakura đành kiên nhẫn chờ chuyến tàu sớm nhất sáng hôm sau. Lòng cô nóng như lửa đốt. Có lẽ Syaoran đã kịp ra đến đảo trong ngày hôm nay. Sakura nằm dài xuống nền cát, ngắm nhìn bầu trời tối đen. Gió biển thổi lạnh lẽo. Cái lạnh như muốn cứa vào da thịt. Mùa đông vẫn lặng lẽ đi. Mới đầu đông, nhưng thời gian trôi qua vẫn đem theo hơi lạnh ngày một tăng. Sakura khẽ mỉm cười. Nếu như là trước đây, trong thời gian này, cô sẽ được yên ổn trong căn nhà ấm áp cùng Tomoyo, dì Sonomi và bác Wei. Nhưng rồi, Sakura nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cô, những suy nghĩ thể hiện sự yếu đuối của bản thân. Sakura cần phải quên đi tất cả những điều ấy, giống như quên đi những kí ức không hay...
Tiếng sóng biển rì rào vỗ về, làm những kỉ niệm xưa chợt ùa về trong trí nhớ Sakura. Biết bao vui buồn, càng cố quên, lại càng dễ nhớ lại. Nụ cười ấm áp của Tomoyo bỗng như hiện lên trên bầu trời đen mịn màng. Ba, mẹ rồi anh Touya... tất cả kí ức tưởng chừng sẽ ngủ quên, giờ đây lại hiện hữu, xâm chiếm và điều khiển Sakura. “Kí ức đó chắc chắn là không vui mới khiến người ta phải đóng kín nó, không muốn nhớ đến. Biết nhiều chỉ thêm đau khổ và khó xử mà thôi. Cuộc sống là hiện tại, Sakura. Sống hết mình với hiện tại, như thế sẽ tốt hơn cho cô, cho tôi và cho tất cả mọi người”. Sakura cười khe khẽ. Kẻ đã nói với cô những điều ấy, giờ đang truy giết ‘Sakura’ của quá khứ. Sakura đã từng muốn quên hoàn toàn kí ức khi nghe câu nói đó. Sống với hiện, Sakura cũng đã từng mong muốn như thế, trước khi anh Touya xuất hiện và trước khi cái quá khứ kia trở lại với cô.
Những làn gió biển thổi nhẹ nhàng, vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sakura. Những lọn tóc màu trà hơi bết lại vì nước. Văng vẳng bên tai, tiếng nói theo gió bay...
“Naoko?”
Sakura ngồi dậy. Tiếng nói ấy.... cô không thể nhầm lẫn. Tuy nhiên, sâu tận trong thâm tâm, Sakura không hề có cảm giác lo lắng. Nụ cười khẽ nở trên đôi môi cô gái.
“Không sao đâu, Naoko.... Ngươi vẫn sống.... bởi vì ta tin như thế...”
Gió vẫn thổi. Nhẹ nhàng nhưng thê lương....
__________________________________________________ __________
Mùa đông, ánh sáng yếu ớt không đủ để ảnh hưởng đến cái lạnh quanh năm ở Shimon. Tuyết vẫn rơi đều, trắng xoá không gian và nền đất. Tuyết làm trắng những mái nhà, phủ đầy những cành cây trơ trụi lá. Những chiếc áo lông dầy cộm di chuyển ngoài trời tuyết. Mái tóc vàng nhẹ nhàng bay trong gió. Không một màu tóc khác được quyền đi lại trong thành Shimon, ngoại trừ một trường hợp đặc biệt...
Phủ tể tướng sang trọng nằm gần cung điện của hoàng tộc. Gia nhân đi lại nhộn nhịp trong cung, thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn vào phòng trà. Những cô thiếu nữ làm việc trong phủ tranh giành nhau việc đem nước vào cho vị khách ngồi trong phòng. Mái tóc xám kì lạ chưa từng thấy thu hút ánh mắt họ. Thêm vào đó, vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của người con trai càng làm trái tim những thiếu nữ đập mạnh hơn. Nam gia nhân cũng không giấu nổi sự tò mò. Cả phủ tể tướng như rung động trước vị khách ngoại quốc. Nhưng rồi, tất cả chạy tán loạn như ong vỡ tổ khi một người đàn ông tiến vào phòng.
Người đàn ông khẽ liếc mắt, quan sát đám gia nhân của mình bằng vẻ bực tức. Khuôn mặt dài ngoằng của ông ta nhăn lại, nhưng rồi nhanh chóng dãn ra, nhường chỗ cho một nụ cười ranh mãnh. Chòm râu đen trên chiếc cằm dài khẽ rung rung. Đôi mắt ti hí càng trở nên bé đi. Chiếc áo dài đen lê dưới đất khi ông bước vào trong.
Người khách trong phòng trà đứng lên, mỉm cười chào nhìn vị chủ nhà. Đôi mắt xám lạnh lẽo lia từ đầu đến chân người đàn ông. Vị chủ nhà “đáng kính” không nhận ra ánh mắt dò xét của hắn, cười vang thông báo:
“Ngươi quả là thần thánh!” – Ông ta vỗ vai vị khách trẻ tuổi – “Trong cung hiện giờ đang vô cùng náo loạn. Đêm qua, Quốc vương đã bị giết một cách dã man. Đầu, chân, tay... mỗi thứ văng ra một nơi khác nhau” – người đàn ông nói bằng vẻ thích thú, không một chút động lòng xót thương – “Ngươi không thể vào trong cung, ngươi không được tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy đâu. Tanh tưởi vô cùng!”
Chàng trai mỉm cười, cúi mình kính cẩn:
“Chúc mừng tể tướng! Vậy là sự nghiệp của Ngài đã hoàn thành, Ngài Kent!”
“Đúng! Đúng!” – Kent cười lớn – “Tất cả là nhờ công của ngươi. Sau này ta sẽ trả công ngươi thật xứng đáng, Seiza. Nếu không nhờ ngươi và cô vũ nữ của ngươi, chắc khi ta chết rồi thì lão quốc vương đó mới chết. Nhưng.... phòng ngủ của quốc vương được canh giữ kĩ đến vậy mà cô vũ công đó vẫn vào được...”
“Tôi đã nói với ngài rồi mà, tể tướng” – Seiza cười nhẹ - “Chỉ cần vũ công của chúng tôi vào được trong cung điện, việc ám sát Quốc vương chỉ là chuyện nhỏ. Và như ngài đã thấy... Dù sao chúng tôi cũng là ‘sát thủ’”
Vị tể tướng ngồi xuống ghế, cười thích thú. Đôi mắt hắn nheo lại như hai đường chỉ thẳng trên khuôn mặt dài và mái tóc vàng không cân xứng:
“Không những là ‘sát thủ’, mà còn là ‘sát thủ chuyên nghiệp” nữa” – ông ta cười vang phòng, trong khi Seiza chỉ nở nụ cười nửa miệng đầy ý vị trước cái danh hiệu “sát thủ chuyên nghiệp” mà ông ta vừa đưa ra. Nhưng không để ý đến nụ cười ấy, tể tướng chợt ngừng lại như vừa nghĩ ra điều gì – “Vậy.... về thủ phạm giết hại Quốc vương thì....”
Seiza mỉm cười:
“Đừng lo, ngài sẽ không bị nghi ngờ đâu. Trong cung có hàng trăm, hàng nghìn vũ nữ. Quốc vương lại là người cẩn trọng, cho dù ham thích đến đâu cũng vẫn bảo đảm cho mạng sống của mình trước hết. À, đúng vậy” – Seiza trả lời khi Tể tướng đưa ra ý kiến – “đúng là ông ta sẽ không bao giờ để cho một vũ công lạ ở trong phòng. Cô vũ công mà ngài đưa đến cũng ở chung một nơi với hàng trăm vũ công khác, đương nhiên là chẳng ai có thể nghi ngờ cô ta và cả Ngài nữa – người dâng cô ta. Nếu đêm qua, cô vũ công đó được triệu tập vào cung của Quốc vương thì chắc chắn hôm nay, tên Quốc vương ấy vẫn còn sống”
“Sao?” – Tể tướng ngơ ngác.
“Bởi vì chúng tôi hành động rất cẩn thận. Quốc vương chết trong phòng, người ở bên cạnh ông ta sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Cô vũ công của chúng tôi không muốn bị bỏ tù vì cái tội danh ngốc nghếch ấy đâu! Và cũng là vì ngài nữa, Tể tướng...” – Seiza cười nhẹ nhàng – “Đừng quên, chúng tôi là ‘sát thủ chuyên nghiệp’!”.
Tiếng cười vang lên từ vị tể tướng:
“Giỏi, giỏi lắm! Đúng là trong cung đang đi tìm thủ phạm, không một ai nghi ngờ đám vũ nữ chân yếu tay mềm ấy cả. Seiza, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi! Ngươi muốn giữ chức Tể tướng chứ? Sau khi ta lên làm Quốc vương, ta sẽ phong ngươi làm Tể tướng”
Tể tướng Kent rót trà ra tách của mình, đôi mắt hắn đỏ lên do cười nhiều. Chòm râu lúc lắc trên chiếc cằm dài. Ông ta tu hết tách trà, dùng tay áo quệt ngang miệng, lại tiếp tục cười. Có lẽ do đôi mắt nhỏ bé, ông ta không hề nhận ra nụ cười nửa miệng trên môi người khách quý. Lạnh lẽo.... Tàn ác... Giống như ánh mắt khát máu của người vũ công bên cạnh Quốc vương....
“Ta đã hi vọng rằng lão quốc vương đó chết vì bệnh tật gì đó để đỡ phải ra tay” – Tể tướng Kent nói tiếp – “Nhưng ta thì cũng đã nhiều tuổi, có khi ta còn chết vì tuổi tác trước khi lão ấy chết. Chính vì vậy, khi các ngươi đến đề nghị sẽ giúp ta giết Quốc vương, dù hơi nghi ngờ, nhưng ta vẫn muốn thử vận may. Ta quả không lầm khi tin tưởng ngươi, Seiza! Được rồi, ta sẽ làm Quốc vương, còn ngươi làm Tể tướng, được chứ?”
Seiza chỉ cười nhẹ nhàng, nhìn bộ mặt đang nhợt dần đi của tên tể tướng tham vọng. Hắn uống tách trà trên tay, hơi lắc đầu chê mùi vị của nó, nhưng vẫn uống cạn. Đối diện, tể tướng Kent dùng tay áo lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt. Lão ôm lấy ngực. Một cơn đau kéo đến như muốn xẻ đôi trái tim. Trời lạnh giá, nhưng mồ hôi vẫn thi nhau chảy, tuôn xuống, nhỏ vào tách trà. Tể tướng uống thêm trà, hi vọng có thể giảm bớt cơn đau mà hắn cho là do “tuổi già”. Nhưng vô ích. Càng lúc, cơn đau càng dữ dội. Kent ngã xuống khỏi ghế. Hắn nhìn Seiza bằng đôi mắt cầu cứu:
“Ta... Ta.... đa...đau... quá...!”
Seiza đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tể tướng, vẫn cười nhẹ nhàng:
“Ta hiểu!”
“C....Cứu ta...”
“À...” – Seiza mỉm cười – “Đau như bị xé tim, đúng không? Người lạnh mà mồ hôi vẫn chảy... Hm, ta quên mất tên loại thuốc độc này rồi” – Tể tướng Kent mở trừng mắt nhìn vị “khách quý” của mình. Răng hắn nghiến chặt. Hắn muốn nói một điều gì đó, nhưng lại bặm môi, ôm chặt lấy ngực, không thốt lên câu nào. Giọng hắn thều thào, nghe không rõ tiếng. Seiza chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười nở nhẹ – “Ngài đừng lo, Tể tướng. Thuốc độc này do Nakuru chế tạo. Dù hắn ngốc trong nhiều việc, nhưng riêng chế thuốc độc thì hắn được liệt vào hạng nhất. Thuốc độc không màu, không mùi, không có biểu hiện đặc trưng. Cho dù có khám nghiệm thì cũng không ai tìm ra được loại thuốc độc này. Cho nên về Ngài có thể yên tâm về sự an toàn của bọn ta”
Tể tướng Kent đưa tay lên, cố gắng nắm lấy áo Seiza. Hắn để yên cho ông ta nắm, không nói gì. Đôi mắt vị tể tướng đầy căm hận, dù nỗi căm hận đó chỉ nhỏ bé như chính đôi mắt của hắn ta. Môi hắn thì thầm, không rõ tiếng, nhưng Seiza có thể đoán đó là những tiếng chửi không đáng nghe, cũng giống như tất cả những kẻ bị “Tứ đại hộ pháp” giết đã nói trước khi chết. Seiza chỉ cười. Nhẹ nhàng... Khuôn mặt thanh thản và bình tĩnh, không một chút cảm xúc...
“Ngài có thắc mắc gì không, tể tướng? Ta và ngài cùng uống trà, nhưng chỉ mình ngài bị trúng độc, bởi vì thuốc độc không ở trong trà mà ở trong miệng cốc. Ngài đã chạm môi vào đó, trực tiếp hút lấy thuốc độc chứ không phải qua trung gian là trà. Ưm, tôi rất thích trà, nên tôi sẽ không để trà trở thành vũ khí giết người đâu... Còn.... tại sao tôi giết ngài à? Vì đó là lệnh của ‘Minh chủ’ – chủ nhân của ‘Tứ đại hộ pháp’, những ‘sát thủ chuyên nghiệp’, thật sự ‘chuyên nghiệp’.” – Seiza khẽ nhếch mép, cười thành tiếng dù rất khẽ – “Shimon đã can thiệp quá sâu vào chuyện của Clow. Nhiều chuyện quá thì thọ sẽ không lâu đâu, Tể tướng đáng kính! Nếu cờ của Quý quốc không xuất hiện ở ‘Xứ tuyết’ Clow thì ngài cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay”
Tể tướng Kent nghiến răng. Hắn nắm chặt lấy tay của Seiza, như cố giữ lại để tố cáo kẻ đã sát hại mình. Vô ích. Seiza vẫn bình thản để hắn nắm lấy tay, vẫn nở nụ cười vô cảm tiễn đưa người chết. Nụ cười lạnh giá của quỷ dữ. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuyên qua đôi mắt mở to vì hãi hùng, bất ngờ và kinh sợ. Bàn tay nắm chặt của tên Tể tướng lỏng dần. Bàn tay rơi xuống nền đất lạnh giá. Seiza cười nhẹ, đứng lên.
“Ta không thích cái nơi này” – một giọng nói vang lên phía sau lưng Seiza – “Giải quyết nhanh lên, chúng phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”
“Àh, Nakuru” – Seiza cười – “ngươi.... ồ, ngươi không đến đây với bộ quần áo của vũ công nữa sao? Ta nghe nói ngươi mặc bộ đồ ấy trông rất đẹp mà?”
“IM ĐI” – Nakuru gào lên – “TA SẼ GIẾT NGƯƠI, SEIZA. Tưởng ngươi có cách gì hay ho, cuối cùng bắt ta phải mặc thứ đồ chết tiệt ấy, vào múa may trước mặt lão già đáng ghét đó”
Seiza nhún vai, trong khi cúi xuống dựng tể tướng Kent ngồi lên ghế:
“Biết làm sao. Tại ngươi có mái tóc của ngươi Shimon mà. À, có lẽ trước kia ngươi là người Shimon thật đấy nhỉ?”
“Ngươi thừa biết tóc ta trước kia không phải màu vàng mà.”
“Ừ” – Seiza tươi cười trả lời – “Mà ngươi giết quốc vương hơi tàn bạo quá thì phải! Ta nghe tên Kent này nói, ngươi chém người hắn ra làm nhiều phần à?”
Nakuru lúc lắc mái tóc vàng, ngồi xuống chiếc ghế của Seiza, đối diện với cái xác chết vừa được Seiza dựng lên:
“Ta định cho hắn chết toàn thây, nhưng khi ta đột nhập vào phòng hắn, hắn lại đòi ta phải chiều hắn.” – Nakuru làm một động tác như nhủ bọt xuống nền nhà, đôi mắt ánh lên sự tức giận – “Và sau đó, hắn phát hiện ra ‘chuyện ấy’, điều bí mật của ta”
“Ta hiểu” – Seiza gật gù vẻ hiểu biết, rót trà vào chiếc tách Nakuru cầm – “chuyện ngươi....”
“Nếu ngươi muốn chết...” – Nakuru cắt ngang – “....thì thử nói thêm một từ nữa coi”
Seiza bình thản cười trước ánh mắt sẵn sàng lao vào chiến đấu của Nakuru. Tuy nhiên, hắn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nhún vai vẻ nhượng bộ. Nakuru uống tách trà của mình một cách nhanh chóng. Hắn khẽ liếc về phía tên Kent đang ngồi trên chiếc ghế đối diện:
“Ngươi định giải quyết tên này thế nào?”
“À” – Seiza cười nhẹ. Hắn cầm con dao gọt trái cây ở bàn bên cạnh lên, mân mê trong một thoáng – “Dù gì thì hắn cũng đã giúp chúng ta tiêu diệt Quốc vương, nên cũng nên cho hắn một chút tiếng ‘Trung thành’.”
Nhanh như cắt, con dao trên tay “Hoả thần” Seiza đâm xuyên qua ngực tể tướng Ken. Nhát đâm quá nhanh và bén, làm máu như đọng lại ngay bên trong, không một giọt văng ra ngoài. Seiza nhẹ nhàng kéo bàn tay buông thõng của tên Tể tướng, đặt lên chuôi dao.
“Hô lên một tiếng đi, Nakuru! ‘Tể tướng quá đau lòng vì sự ra đi đột ngột của Quốc vương nên đã tự sát. Chúng tôi không kịp ngăn cản’. Khối người tin đấy, và không tin thì cũng chẳng làm gì chúng ta được khi chúng ta đã rời khỏi đây”
Nakuru nhếch mép, cười gằn:
“Mấy cái âm mưu của ngươi, ta không có ý kiến, Seiza! Nhưng.... phải nhanh lên. Công chúa đang trên đường ra đảo Hongo. Và.... Trước khi chết, lão quốc vương đó đã cho ta biết một thông tin quan trọng: Vũ khí của Shimon đã được gửi đến triều đình Clow bằng đường thuỷ theo yêu cầu của bà Li. Hiện chúng có lẽ sắp ra tới ĐẢO HONGO!”
Tiếng bước chân vang lên rậm rập theo tiếng kêu la và nụ cười nửa miệng của người thanh niên. Nakuru nhanh chóng biến mất khi những mái tóc vàng khác tập trung tại phòng trà của Tể tướng. Một biến động lớn xảy ra tại Shimon, đánh dấu chấm hết cho một vương triều đã tồn tại hàng trăm năm. Quốc vương băng hà, Quốc tang được người dân tổ chức bằng những cuộc tấn công trực tiếp vào kinh thành. Không ai để ý đến sự mất tích của cô vũ công kì lạ và người khách ngoại quốc bí ẩn, cũng như kẻ đã ám sát Quốc vương, nguyên nhân thật sự cái chết của Tể tướng. Cuộc cách mạng lớn nổ ra. Chỉ trong vòng 5 tháng, người dân đã tiêu diệt được toàn bộ triều đình Hoàng tộc cũ, và trở thành người nắm quyền cai quản đất nước. Tuy nhiên, sự thay đổi ấy sẽ diễn ra trong tương lai. Còn hiện tại, 50 tàu chở vũ khí vẫn chậm rãi tiến về phía đảo Hongo, thuộc lãnh địa Clow.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.