Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 52: QUYẾT ĐỊNH CỦA MỖI NGƯỜI

Rinca_seta​

22/12/2015

“Te... Không... không thể nào... sư phụ Terada..”

Sakura không thể tin vào mắt mình, khi lớp khăn che mặt nhẹ nhàng bay đi trong gió. Đôi mắt Terada dịu dàng nhìn Sakura, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên khi đối mặt với sự lạnh lẽo của Syaoran. Cái lạnh của Syaoran vẫn toát ra trong bầu không khí âm u của lâu đài. Bóng dây leo tạo nên những hình thù kì dị, in bóng trên tường. Phía dưới, bóng tối như muốn nuốt chửng tất cả. Sakura không nói lên lời vì kinh ngạc và hãi hùng. Terada là con của Đại trưởng lão, là người sư phụ thứ hai đã dạy Sakura nhiều điều cần thiết cho cuộc chiến sắp tới, từ võ thuật, kiếm thuật cho đến cả chiến lược chính trị. Sakura coi Terada như người thân, như người anh trai. Đó cũng là người mà cô tôn kính, tin tưởng. Nhưng lần này, Terada muốn GIẾT cô.

Terada mỉm cười nhẹ nhàng, tiến lại phía Sakura. Mắt Sakura mở to, bất ngờ và hoảng hốt. Nhưng vừa lúc ấy, Syaoran dịch chuyển nhẹ, ngăn cách giữa Sakura và Terada. Lưng anh rộng, chắn trước mặt Sakura. Cô thở mạnh, cảm thấy trấn tĩnh lại nhưng ngay lập tức, cái lạnh giá của Syaoran khiến Sakura giật mình.

“Nếu mục đích của anh là như thế thì anh đã đạt được rồi đấy. Ngừng lại và biến khỏi đây. NGAY LẬP TỨC!”

Giọng Syaoran lạnh như băng giá, nhưng xen vào đó, sự tức giận bốc lên ngùn ngụt. Cái lạnh bên ngoài không che dấu được sự tức giận bên trong. Sakura cảm nhận thấy. Cô bám chặt tay vào lan can. Những dây leo cọ vào tay cô ran rát. Nhưng, tâm trạng của Syaoran dường không có ảnh hưởng đến Terada. Anh vẫn điềm tĩnh, mỉm cười:

“Được rồi mà, Syaoran. Cũng không thể trách tôi được. Tôi chỉ bảo cậu đến chứ đâu nói cậu đem cả Sakura tới đâu!”

“Đi khỏi đây!” – Syaoran lạnh lùng ra lệnh.

“Đã đưa cô ấy tới đây, tôi nghĩ cậu muốn cho Sakura biết sự thật!” – Terada bình tĩnh nói.

Sakura giật mình. “Mất đi thứ quan trọng”. Syaoran biết mọi chuyện. Biết cả quan hệ của cô và Terada. Sự phản bội của Terada đánh một đòn đau vào Sakura. Nỗi giận dữ bùng lên trong tâm hồn tĩnh lặng của cô gái. Syaoran đã lấy đi những gì cô tin tưởng nhất, tất cả, nếu như cả Naoko cũng phản bội cô. Và bây giờ, đến cả sư phụ Terada.

“Tôi đã có ý đó” - Giọng Syaoran lạnh lẽo vang lên – “Nhưng đó là lúc trước”

“Trước lúc Sakura suýt rơi xuống, đúng không?” – Terada hỏi đầy hiểu biết.

Trong một thoáng, một làn gió vụt thổi ngang, làm lá cây rung mạnh. Syaoran biến mất khỏi mắt Sakura, và xuất hiện bên cạnh Terada. Thanh kiếm trên tay Syaoran ghì chặt lên cổ Terada.

“Ngừng lại!” – Sakura lên tiếng sau khi đã hoàn toàn làm chủ được suy nghĩ và lời nói của mình – “Em có chuyện cần nói, sư phụ Terada"

Terada mỉm cười. Đôi mắt hổ phách trong suốt liếc lại phía Sakura, thanh kiếm trên tay từ từ thu lại. Syaoran đứng tránh sang một bên, khi Sakura chậm rãi tiến lại. Anh ngạc nhiên nhìn nụ cười điềm tĩnh trên môi Sakura, đối mặt với vẻ thản nhiên của Terada.

“Sư phụ Terada, lâu quá mới gặp”

Terada cười khẽ:

“Lâu quá mới gặp, Sakura! Em đã tiến bộ rất nhiều. Là người dạy em, tôi thật sự thấy vui mừng và hãnh diện”

“Đều là nhờ thầy thôi!” – Sakura nhìn xoáy vào đáy mắt Terada, cương quyết nhưng vẫn mỉm cười – “Sư phụ, thầy đã phản bội gia tộc Kinomoto, đúng không?”

Terada nhìn sâu vào mắt Sakura. Ánh mắt cô công chúa ngày nào giờ đã đầy quyết đoán. Ánh mắt như buộc người được hỏi phải trả lời. Ánh mắt đủ sức tra hỏi sự thật. Tiếng cười bật khẽ ra từ miệng Terada. Cô công chúa nhỏ đã thật sự trưởng thành. Anh đã thực hiện lời hứa với cha, giúp công chúa lớn khôn, để hoàn thành sự mệnh. Terada nhẹ nhàng bước đến sát Sakura, nhìn thật lâu vào mắt cô. Đôi mắt lục bảo cương nghị nhìn lại.

“Công chúa, nhìn vào mắt tôi, công chúa có biết được sự thật không?”

Sakura chợt mỉm cười. Cô vẫn dùng đôi mắt tôn kính nhìn người thầy của mình:

“Sự thật.....” – Sakura khẽ ngừng lại như để suy nghĩ. Nụ cười thấu hiểu nở trên môi cô gái – “Sư phụ.... Thầy thấy vui chứ? Thầy đã tìm được sự ‘thú vị’ mà thầy muốn chưa?”

Terada dùng nụ cười của mình đáp lại. Đôi mắt ấm áp nhìn Sakura, như ánh mắt của một người cha đã hoàn toàn yên tâm về cô con gái nhỏ:

“Tôi rất vui, công chúa!”

Syaoran chỉ im lặng đứng nhìn trong suốt cuộc nói chuyện của hai thầy trò Kinomoto. Tiếng âm u kêu lên kẽo kẹt trong tiếng gió. Sakura biết mình đang làm gì. Cô biết Terada đang ở đâu trong trận chiến. Cô cũng hiểu, cô sẽ phải chiến đấu với chính người đã dạy mình. Nhưng... cô muốn tin anh, giống như cô đã tin Naoko. Và cô tin rằng, mình sẽ không bao giờ hối hận nếu như sự tin tưởng ấy đặt nhầm chỗ. Terada quay lại phía Syaoran. Syaoran khẽ nhún vai trước nụ cười chiến thắng của Terada. Vừa úc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ánh lửa loang loáng trên cầu thang. Terada ngước nhìn, mỉm cười:

“Tạm biệt, Sakura!”

Anh gửi lại cho Syaoran một nụ cười ẩn ý, trước khi bám vào những dây leo chằng chịt trên ban công, đu người xuống dưới. Khi Terada vừa khuất mình trong bóng đêm, quân lính lao vào chỗ Sakura và Syaoran đúng. Ngay phía sau, quốc vương xuất hiện vội vã. Chiếc áo choàng tung lên cao trong gió. Hoàng hậu thở mạnh, bước ra từ sau quốc vương.

“Thích khách đâu? Hai vị không sao chứ?” - Quốc vương nhìn quanh trong khi quân lính hua mũi giáo xung quanh đề phòng.

“Hắn đi rồi!” – Syaoran trả lời.

Quốc vương nhíu mày quan sát. Ngài cười nhẹ:

“Xong rồi à?”

“Xong rồi” – Syaoran gật đầu, liếc nhìn Sakura.

“Lui ra” - Quốc vương ra lệnh cho những quân lính đang lùng sục xung quanh – “Không cần tìm nữa. Các ngươi về vị trí canh gác của mình đi”

Quân lính dạ ran rồi rút lui, dù thoáng ánh nhìn ngạc nhiên nhưng vẫn không dám trái lệnh. Hoàng hậu rên lên khe khẽ. Quốc vương đau lòng tránh nhìn mặt hoàng hậu. Hiểu ý, Sakura đề nghị rời khỏi lâu đài. Toà lâu đài cổ kính lại trở lại vẻ âm u, hoang tàn, ngủ yên trong bạt ngàn màu xanh của cây cối. Bóng tối lại phủ lên, che lấp sự ồn ào, đem đến cái tĩnh lặng, tăm tối của quá khứ.

“Vậy... Người thắng cuộc...”

Hoàng hậu nói sau khi tất cả đã đứng trong tẩm cung và trấn tĩnh sau một sự kiện bất ngờ xảy ra trong đêm tối. Syaoran ngắt lời:

“Tôi thua”

Anh tra kiếm vào bao. Hoàng hậu Chiharu mỉm cười:

“Tôi biết. Cậu thua rồi! Người thắng cuộc là tiểu thư Kinomoto. Quốc vương, xin hãy thực hiện yêu cầu của cô ấy”

Chiharu nói nhưng không nhìn quốc vương. Khuôn mặt Quốc vương thoáng buồn. Đã bao lâu, Chiharu không còn gọi tên Ngài. Ngài quay lại phía Sakura, cười vang:

“Tiểu thư Kinomoto, vậy... Theo đúng lời hứa, tôi sẽ cho quân đội sang giúp đỡ, bất cứ khi nào tiểu thư cần. Lamia và Clow không phải hai nước đồng minh, cũng không nước nào là chư hầu của nước nào, nên việc này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước. Lamia nhất định sẽ giúp đỡ tiểu thư!”

“Đa tạ quốc vương”

Sakura quỳ xuống tạ ơn. Phía sau Yamazaki, Syaoran mân mê thanh kiếm, đôi mắt không còn vẻ lạnh lẽo nữa mà đã trở lại ánh nhìn bình thản cùng nụ cười thường trực. Hoàng hậu hỏi:

“Bao giờ tiểu thư trở về? Nay mới 5 ngày, tiểu thư sẽ ở đây đủ 7 ngày chứ?”

“Không” – Sakura trả lời – “Sáng sớm mai tôi sẽ về....”

“Vậy bây giờ tiểu thư đến cung của tôi nhé. Tôi hi vọng có thể trò chuyện với tiểu thư trước khi tiểu thư rời khỏi đây”



Sakura gật đầu tuân lệnh. Sau khi cúi chào quốc vương, cô vội vã đi theo hoàng hậu. Trước khi ra khỏi tẩm cung, Sakura đưa mắt lại phía Syaoran. Anh ngừng mân mê thanh kiếm, ngước lên nhìn. Đôi mắt hổ phách dịu dàng nhìn sâu vào ánh mắt lục bảo trong veo. Ánh mắt ấy như luyến tiếc, như muốn níu giữ mà không thể nói ra. Trái tim Sakura đập mạnh. Có lẽ đó chỉ là tưởng tượng. Syaoran muốn giết cô, chỉ cần có cơ hội. Chắc chắn! Nhưng cô cũng không muốn điều tưởng tượng của cô trở thành sự thật. Cô chịu trách nhiệm về mối thù của gia tộc, của gia đình, và rất nhiều người liên quan. Nếu Syaoran giữ cô lại, cô không dám chắc mình đủ cứng cỏi và cương quyết để không ở lại bên anh. Nhưng... Sakura quay đi, quên lãng và vô tình...

Syaoran thở dài khi bóng Sakura khuất trong đêm tối. Đây có phải là lần cuối cùng không? Biết đâu, lần sau gặp lại, máu của một trong hai người đã phải chảy. Dù đó là việc không thể tránh, nhưng...

“Lại thế rồi” - Tiếng quốc vương cắt ngang luồng suy nghĩ của Syaoran – “Ánh mắt cậu dường như chỉ dịu dàng khi có mặt Sakura. Còn bây giờ, nó lại trở về vẻ lạnh lùng nhưng đầy đau khổ. Tôi thì mong ánh mắt cậu giống như trước đây... Sao cậu không giữ cô ấy lại?”

“Giữ lại? Cậu đang nói chuyện gì vậy, Yamazaki?”

Yamazaki ngồi xuống ngai vàng, trả lời:

“Giữ Sakura lại. Cậu hiểu mà”

“Tại sao?” – Syaoran hỏi một cách “ngây ngô”.

“Không bao giờ sống thật lòng mình không phải là điều tốt đâu, Syaoran. Tôi đã nói là tôi không muốn uống rượu một mình phải không? Nếu cần, tôi có thể cho cậu một chỗ yên bình để hai người sống với nhau. Như vậy, ‘ngày mà cậu chuẩn bị’ sẽ không tới...”

Syaoran bật cười chua xót:

“Ha, nếu cuộc sống lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá. Cậu hiểu mà, Yamazaki. Tôi không muốn có một ‘Chiharu’ thứ hai...”

Quốc vương thở dài, tựa vào ngai. Đôi mắt Yamazaki mơ màng nhìn lên trần nhà. Hơi thở đều đều vang lên. Syaoran đứng dựa người vào cột, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn bâng quơ. Chợt Yamazaki phá tan sự im lặng:

“Cậu về ngay à?”

“Đúng vậy” – Syaoran trả lời.

“Lại đi bảo vệ Sakura à? Giống như cậu vẫn luôn đi sau cô ấy suốt quãng đường từ Clow sang đây” – Yamazaki mỉm cười hiểu biết.

“Không” – Syaoran khẽ cười – “Có lẽ tôi sẽ đi từ đêm nay. Tôi còn có việc phải làm”

Yamazaki mỉm cười, thoáng buồn:

“Tạm biệt, Syaoran. Có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Nhưng tôi vẫn sẽ mang rưọư đến. Khi đó nhớ uống với tôi nhé”

“Tạm biệt”

Syaoran ngừng lại một lát rồi lặng lẽ nói. Giọng nói trầm trầm, đượm chia li, từ biệt. Cung nữ, binh lính đứng im, tạo nên sự tĩnh lặng, xót xa. Anh quay người, bước ra ngoài. Khi Syaoran sắp khuất sau cánh cửa, bất chợt, Yamazaki lên tiếng:

“Cậu không hối hận vì con đường cậu chọn chứ, Syaoran?”

Syaoran không quay lại, nhưng chân anh dừng bước. Tiếng nói vang lên nhè nhẹ:

“Cho dù hối hận, tôi cũng không thể quay đầu được nữa, đúng không?”

Yamazaki mỉm cười, nụ cười đau đớn:

“Đúng vậy....”

Im lặng. Syaoran ngừng lại một lúc rồi bước đi, không một lần quay lại. Bóng đêm nuốt chửng anh vào trong hương mùa đông nhẹ nhàng. Yamazaki tựa lưng vào ngai vàng, đôi mắt lơ đãng nhìn lên trên. Khi người ta cố ngước lên cao, là khi người ta đang cố gắng ngăn lại. Nhưng... dù đã ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên gò má vị quốc vương trẻ. Ngài đặt bàn tay lên trên mắt, đôi môi mấp máy. Tiếng thì thầm vang lên trong im lặng:

“Vĩnh biệt, Syaoran....”

Sakura quất roi vào ngựa. Đêm hôm trước, sau khi từ phòng hoàng hậu trở về, Sakura đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Syaoran, Terada và Rika Sasaki.

-----------------------------------------

Sakura bước từ cung của hoàng hậu ra. Sau cuộc nói chuyện với hoàng hậu, cô hi vọng rằng có thể thay đổi được điều gì đó không khí nặng nề trong cung điện Lamia. Thời tiết hơi lành lạnh, nhưng không làm Sakura khó chịu. Không giống ở Clow, bầu trời Lamia luôn yên ả cùng những làn gió thoang thoảng nhẹ nhàng, đem lại cho người ta hứng thú. Sakura tiếp tục cuộc dạo đêm đã bị Terada phá rối lúc trước. Gió thổi tung mái tóc màu trà. Sakura khoan khoái hưởng thụ cảm giác bình yên của trời đất, trước khi thật sự bước chân vào cuộc chiến của chính bản thân cô.

Bất chợt, một tiếng động mạnh làm Sakura chú ý. Cô nhìn quanh, đề phòng cảnh giác. Cách cung hoàng hậu một lầu nhà, nằm giữa tẩm cung và hậu cung, một phần của hậu cung được tách riêng ra làm nơi ở của khách. Sakura nhẹ nhàng tiến lại gần phía căn phòng có ánh sáng. Cô nhanh chóng nép mình vào gốc cây khi nhận ra hai bóng người nhảy từ trên mái nhà xuống. Sau khi ngó quanh như để kiểm tra, hai bóng người lẹ làng bước vào trong khi cánh cửa được mở ra bởi chính người chủ nhân của căn phòng.

Nhẹ nhàng và nhanh chóng, Sakura tiến lại, áp sát cánh cửa. Qua khe cửa, cô dễ dàng nhận ra hai bóng người vừa bước vào: Terada và một người quen cũ của cô: Rika Sasaki. Chủ nhân của căn phòng, Li Syaoran mỉm cười với hai người khách không được cung điện đón chào:

“Tôi biết hai người sẽ đến, nhưng dường như trễ hơn tôi tưởng”

Terada kéo mũ ra khỏi đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

“Quân lính cảnh giác ghê quá. Biết thế tôi sẽ không làm náo loạn lên như thế. Chúng tôi phải đợi đến khi chúng đổi phiên gác mới vào được đây. Cậu định bao giờ đi, Syaoran” – Terada hỏi thêm khi nhìn thấy đống hành lí Syaoran đã xếp gọn gàng.

“Ngay bây giờ!” – Syaoran mỉm cười trả lời.

“Trời đất” – Terada thở dài – “Biết cậu sẽ đi ngay, tôi ở ngoài chờ cho đỡ mệt. Chỉ tiếc là Sasaki cô nương muốn vào thăm cậu”

Terada mỉm cười nhẹ nhàng, cho dù nhận được ánh mắt lạnh lùng của Rika. Rika gom khăn che mặt và mũ trong tay:

“Anh định về kinh thành luôn chứ, Syaoran? Nhiệm vụ lần này của anh đã THẤT BẠI” – Rika nhấn mạnh.

“Ừm...” – Syaoran tươi cười – “Tôi cũng nghĩ từ đó là từ thích hợp nhất để chỉ trường hợp này.” – Rika cau mày khó chịu trước giọng nói bông đùa của Syaoran trong một tình huống đáng – lẽ - phải – ân – hận này – “Cô đã báo với mẹ về thất bại của tôi rồi sao?”

“Chưa. Anh thừa biết điều đó mà, Syaoran” – Rika cau mày – “Tôi nghĩ anh sẽ thích công việc dùng để ‘Đoái công chuộc tội’ này”

“.....”

“Hãy đến đảo Hongo. Thứ mà anh phải lấy về được chuyển về đảo Hongo...”

----------------------------------------------

Sakura cho ngựa phóng đi hết tốc lực. Hongo là một hòn đảo trung lập nằm giữa Clow và Lamia. Từ kinh thành Lamia đến Hongo, nếu đi nhanh thì chỉ mất chừng hơn 2 ngày. Dù Rika không nói ra “thứ” mà Syaoran phải lấy ở đảo Hongo, nhưng Sakura có thể biết đó là gì....

Con ngựa phóng đi vội vã. Trên bầu trời, 3 con chim sải rộng cánh về 3 phía khác nhau: Kinh thành Tomoeda, Shimon và Tatan....



__________________________________________________ __________

Terada và Rika đứng nhìn bóng ngựa phía trước khuất dần. Tấm áo choàng tung bay theo làn gió, làm nổi lên màu nâu sẫm của mái tóc ngắn. Cát bụi tung theo bước chân ngựa, làm mờ ánh mắt người phía sau. Rika khẽ buông tiếng thở dài.

“Tại sao cô thở dài?”

Rika có thể chắc chắn rằng cô đã cố gắng để người bên cạnh không nghe thấy, nhưng sự thính tai của Terada không còn làm cô ngạc nhiên như trước. Đôi mắt Rika lặng lẽ nhìn theo những lớp cát đang dần dần khuất xa:

“Tôi nghĩ.... Syaoran của ngày hôm nay, có lẽ là do chính tay tôi đã tạo ra...”

“Cô à?” – Terada mỉm cười hỏi lại.

“Cách đây gần 10 năm, lần đầu tiên tôi gặp Syaoran là ở trong căn phòng cao nhất của nhà họ Li. Khi ấy cũng là lúc tôi được biết cả gia đình mình đã chết trong bữa tiệc của quốc vương Kinomoto, tôi may mắn sống sót do không đến dự tiệc. Có lẽ tôi đã điên loạn đến mức không thể kiềm chế, mẹ nuôi nhốt tôi trong căn phòng đó. Không biết từ bao giờ, tôi đã không bước chân ra ngoài, không suy nghĩ, không ý kiến. Có lẽ khi ấy, tôi còn sống mà thực chất là ‘đã chết’.” – Đôi mắt Rika trầm xuống khi nhớ lại chuyện trong quá khứ - “Cho đến một hôm.... Syaoran đã đột ngột xuất hiện ngoài cửa sổ của căn phòng. Dù Syaoran không còn nhớ, kể cả về tôi, nhưng tôi lại không thể nào quên. Anh ấy cười.... rất tươi... Đó cũng là lần đầu tiên suốt từ khi phát hiện ra ba mẹ mình chết, tôi có thể cười cùng người khác.... Sau hôm ấy, ngày nào Syaoran cũng đến thăm tôi... Và tôi đã có thể bước ra ngoài... Nhưng.... Sau khi tôi rời khỏi đó, Tôi không gặp được Syaoran nữa. Mẹ nuôi cho tôi đi học, ở một nơi riêng biệt. Đến khi gặp lại, như anh biết, Syaoran đã gặp và có tình cảm với Kinomoto – kẻ thù của cả hai chúng tôi. Mẹ nuôi đồng ý khi tôi đề nghị được lấy Syaoran. Và tôi đã làm mọi cách, kể cả thiêu cháy Sakura Kinomoto để giành lại được Syaoran. Chắc anh không tin...” – Rika hơi mỉm cười – “....Khi có ý định thiêu chết Kinomoto, tôi vẫn nghĩ cô ấy là Sakura Akizuki. Tôi muốn giết cô ấy, bởi vì cô ấy lấy mất Syaoran.... của tôi..” – Rika ngừng lại một lát trước khi thốt lên từ cuối cùng.

Terada vẫn chăm chú lắng nghe, không cắt ngang, không hỏi cũng không bình luận. Rika mỉm cười nhè nhẹ, cười nhưng đau buồn....

“Khi Syaoran yêu Kinomoto, Syaoran vẫn là Syaoran của ngày xưa – Syaoran đã mỉm cười với tôi hồi đó. Không... Đó có lẽ là một Syaoran khác, một Syaoran tràn ngập tình cảm, tràn ngập tình yêu cuộc sống. Khi tôi gặp lại Syaoran trong “Quán ăn Rika” cùng Sakura, nụ cười của anh ấy lúc đó thật sự rất đẹp. Nụ cười không ưu lo, không suy nghĩ, không bị ràng buộc bởi quá khứ và hiện tại, hận thù và yêu thương. Đó thật sự là một Syaoran tôi mong ước, một Syaoran tôi yêu thương. Nhưng..... Chính tay tôi đã giết ‘Syaoran’ ấy, biến anh thành ‘Ác quỷ’. Chính tôi đã yêu cầu Syaoran cắt đứt mọi liên hệ của mình với thế giới loài người, bằng cách cắt đứt đi sợi dây mỏng manh nối anh với tình cảm. Không có sợi dây ấy, Syaoran vẫn sống, vẫn mỉm cười, nụ cười giống như khi tôi gặp lần đầu tiên, nhưng.... không giống với ‘Syaoran’ luôn ngồi ăn với Kinomoto... không phải Syaoran đó... Syaoran có nụ cười thật sự ấy đã bị tôi GIẾT... Có lẽ, quyết định năm ấy của tôi là sai lầm... Quyết định giành lấy Syaoran...”

Ánh mắt Rika nhìn về phía trước, nhưng lại xa xăm đến vô định. Cô mỉm cười, nhưng đôi mắt long lanh như sắp oà khóc. Cô ân hận, nhưng quá khứ là không thể thay đổi. Những việc đã làm không thể sửa chữa, dù hối tiếc cũng vẫn phải chấp nhận. Terada vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi. Bất chợt, Rika đổi đề tài:

“Chúng ta ở lại đây làm gì? Tại sao lại chỉ để Syaoran đến đảo Hongo?”

Terada nhún vai, mỉm cười đầy ý vị:

“Đây là lệnh mà vị chủ tướng trẻ của chúng ta yêu cầu phải thực hiện. Hơn nữa.... Tôi nghĩ nó cũng là một minh chứng cho thấy rằng: cô vẫn chưa ‘giết’ được ‘Syaoran’....”

Terada quay ngược ngựa trở lại kinh thành Lamia. Dù không hiểu, Rika vẫn cho ngựa phóng theo. Màn đêm từ từ thu gọn lại. Ánh sáng đầu tiên trong ngày nhẹ nhàng buông xuống vương quốc Lamia yên bình và xinh đẹp.

Chiharu ngập ngừng đứng trước cửa thư phòng của quốc vương. Đây là nơi quốc vương dùng để nghỉ ngơi, và chứa những thứ quan trọng của quốc gia, ngoài Ngài, một số cận thần thì không ai được vào. Tuy nhiên, đây là một việc quan trọng mà nếu không nói ngay, Chiharu sợ sẽ thay đổi ý kiến. Nếu lần này không nói, thì không bao giờ cô có thể nói ra được nữa. Từ hôm Sakura rời Lamia để trở về Clow, Chiharu đã suy nghĩ rất nhiều đến lời nói của cô. Sau 3 ngày suy nghĩ, Chiharu đã đi đến quyết định hôm nay.

----------------------------------------

“Hoàng hậu”

Sakura ngập ngừng lên tiếng khi ngồi trong cung Hoàng Hậu. Cô biết lí do hoàng hậu kéo cô ra khỏi Tẩm cung, đó là do sự có mặt của Quốc vương. Tuy nhiên, việc giáp mặt của Hoàng hậu và Quốc vương là không thể tránh khỏi. Sakura nghĩ, việc né tránh này đã đến lúc kết thúc....

“Chuyện gì vậy, tiểu thư Kinomoto?”

“Có chuyện này… Tôi không biết có nên nói hay không….”

“Không sao. Nếu thấy cần, xin tiểu thư cứ nói” – Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng.

Sakura chăm chú nhìn Chiharu. Cô hít sâu:

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện của Hoàng hậu. Nhưng… Tôi chưa từng trải qua, nên tôi không biết phải nói thế nào…” – Sakura ngừng lại, quan sát phản ứng của Chiharu. Vị hoàng hậu chỉ mỉm cười buồn bã, tiếp tục lắng nghe – “…Hoàng hậu đã từng nói, Chieka và Hoàng hậu rất giống nhau về suy nghĩ. Vậy… Hoàng hậu thấy cuộc sống bây giờ của Hoàng hậu thế nào?”

Chiharu ngước nhìn Sakura. Đôi mắt cô phân vân, mở to rồi từ từ khép lại. Ánh mắt cô gái lại ngước xuống dưới đất. Những suy nghĩ thoảng qua, chờn vờn trong ánh mắt đầy rối loạn. Sakura tiếp tục nói:

“Nếu hôm ấy, người chết là Hoàng hậu, Hoàng hậu có nghĩ, Chieka sẽ có cuộc sống như Hoàng hậu không? Cuộc sống không mong muốn, sống không bằng chết. Và người kể cho tôi câu chuyện quá khứ sẽ vẫn là một người ‘không thể tha thứ cho bản thân’, chỉ khác ở cái tên mà thôi… Tôi nghĩ, Hoàng hậu cũng không mong Chieka sẽ có cuộc sống như thế….” – Sakura ngừng lại trong giây lát, trước khi nói thêm – “Và theo tôi, nếu đêm đó không cứu được Hoàng hậu, Chieka sẽ sống còn đau khổ hơn Hoàng hậu lúc này rất nhiều...”

Chiharu không nói gì. Đôi mắt nhìn thẳng vào Sakura như một lời cầu xin. Sakura ngừng lại trong giây lát, chờ đợi một phản ứng trước khi nói tiếp:

“Hoàng hậu cho rằng nếu đêm đó, Hoàng hậu không có ý định tự sát, Chieka sẽ không chết, đúng không? Nhưng..... nếu giả sử trong đêm đó, chính Chieka cũng đang muốn tìm đến cái chết?”

Đôi mắt Chiharu kinh hoàng nhìn Sakura. Cô mấp máy môi định nói điều gì, rồi lại không thể thốt lên lời. Sakura buông một lời khẳng định chắc chắn:

“Chẳng có chuyện gì là không thể! Tất cả mọi việc diễn ra đều là ‘chuyện đương nhiên’. Có lẽ chính việc tự tử của Hoàng hậu đã làm thức tỉnh ý thức của Chieka. Tại sao hoàng hậu không thử nghĩ, chính mình đã cứu được Chieka?”

Chiharu vẫn tiếp tục im lặng trong khi Sakura kết thúc:

“‘Không thể tha thứ’ của tôi và Hoàng hậu không giống nhau. Bởi vì… của tôi là ‘Số phận’…”

----------------------------------------------

Chiharu hít một hơi thật sâu. Đã có rất nhiều người khuyên cô nên ‘tha thứ cho bản thân’, ‘không phải lỗi của cô’. Nhưng, đối với cô, “chết” là mất tất cả. Và đối với Chieka cũng thế. Cô và Chieka có cùng suy nghĩ. “Chết” là điều không thể chấp nhận, trong khi những hoài bão, mơ ước vẫn chưa kết thúc. Nhưng… Nếu sống trong đau khổ thì cái chết là một sự giải thoát. Có lẽ, đúng như Sakura nói, Chieka đã thật sự được giải thoát. Cho dù chỉ là huyễn hoặc bản thân, cho dù chỉ là lừa dối chính mình, nhưng Chiharu thật sự muốn kết thúc cuộc sống “không thể tha thứ cho bản thân” hiện nay.

Chiharu nhìn cánh cửa đóng chặt. Không thuộc một trong những người có quyền bước vào, nhưng Chiharu lo rằng mình sẽ không có đủ quyết tâm nếu chậm trễ. Khi cô đang định đẩy cửa, cánh cửa chợt mở toang. Yamazaki bước ra với ánh mắt ngạc nhiên:

“Chiharu?”

Chiharu mỉm cười:

“Em có chuyện cần nói với anh, Yamazaki!”

“Em vào trong đi”

Cánh cửa thư phòng đóng lại, nhanh nhưng không đủ che đi đôi mắt lộ rõ hi vọng và vui mừng của Quốc vương. Tuyết rơi - Một sự kiện đặc biệt chưa từng xảy ra ở Lamia. Tuyết báo hiệu một cuộc sống mới bắt đầu….

Nếu như “sự thật” làm em đau lòng

Hãy để tôi giấu những “Sự thật” ấy vào tận sâu trong tim.....

Tôi mong em sống hạnh phúc...

Bởi vậy...

Hãy để “Sự thật” chỉ một mình tôi biết....

Đừng bao giờ biết.... Và mãi mãi đừng biết....

....Sự thật rằng: Tôi yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook