Chương 34: CÁI CHẾT CỦA HOA ANH ĐÀO
Rinca_seta
22/12/2015
Những người của gia tộc Kinomoto vui vẻ cất tiếng hát. Thức ăn đã sẵn sàng, chỉ chờ người động bát. Trẻ nhỏ nhảy nhót xung quanh đống lửa, múa bài múa quen thuộc và kể những câu chuyện muôn thuở của chúng. Sonomi lo lắng nhìn ra phía Nakuru. Bà khe khẽ kêu lên:
“Hình như...Có ai đó...”
Mọi người giật mình quay ra phía “Phong thần”. Và trong thoáng chốc, họ giật mình sợ hãi: Ngọn lửa soi rõ bóng của Nakuru cùng một bóng đen khác, đứng chìm trong bóng tối bao la. Một vài người phụ nữ rên lên sợ hãi. Đám thanh niên – theo lệnh của Sonomi - lặng lẽ tiến dần đến phía Nakuru:
“Dù ‘Phong thần’ rất giỏi nhưng chúng ta cũng nên tiếp cận, đề phòng để có thể hỗ trợ ngài ấy bất cứ lúc nào” - một người thì thầm.
“Và cũng nên cẩn thận, nhỡ kẻ đó là người của chúng ta thì sao?” - một người khác bổ sung.
Sonomi đi đầu đám quân binh, bí mật áp sát hai bóng người. Phụ nữ vẫn cố gắng duy trì tiếng hát của mình để không gây nghi ngờ cho kẻ lạ mặt kia. Đám trẻ lại càng hò reo to hơn. Dưới sự chỉ đạo của một người dày dạn kinh nghiệm trận mạc – Sonomi Daidouji - tất cả quân lính núp dưới những tảng băng to xung quanh hai bóng người, lắng nghe.
“Ngươi... Không lẽ ngươi là....” - những người đang núp xung quanh nghe rõ tiếng câu hỏi của “Phong thần hộ pháp” Nakuru. Họ hơi ngạc nhiên và càng cố gắng lắng nghe hơn. Nhưng có vẻ như kẻ lạ mặt kia không nói gì. Những chiếc đầu nhấp nhổm, cố gắng nhô ra khỏi tảng băng để ngước mắt ra nhìn. Với suy nghĩ, trong bóng tối, kẻ đó khó mà nhận ra mình, họ đã để lộ nửa khuôn mặt mình ra ngoài, bất chấp lời can ngăn của Sonomi. Nhưng khi đôi mắt của họ vừa nhìn thấy khung cảnh đằng sau tảng băng thì lập tức, một chiếc phi tiêu cặp phập ngay trước mắt họ. Lần lượt, từng chiếc đầu vừa nhô ra lập tức thụt vào. Phi tiêu phóng ra nhanh như chớp, không để người bị trúng kịp phản ứng. Dù tất cả phi tiêu đều không đâm vào mặt họ, nhưng lại làm họ run lên vì... ớn.
“Những con chuột nhắt, tốt hơn hết hãy ra đây đi!”
Một giọng nam lạnh lùng ra lệnh. Những thanh niên trai tráng của dòng tộc Kinomoto sau một thoáng suy nghĩ, lần lượt đứng lên, đối mặt với kẻ vừa định giết mình:
“Tên kia, nếu đã phát hiện thì chúng ta cũng không cần trốn nữa” – Sonomi cứng rắn nói – “Tốt hơn hết ngươi nên biến khỏi đây trước khi chúng ta nổi giận, bởi vì chúng ta đông hơn ngươi nhiều đấy!”
“Quan trọng ở chất lượng, không quan trọng ở số lượng” - Kẻ kia mỉa mai.
Sonomi tức giận thét lên:
“NGƯƠI....”
Sonomi không phải là một người có thể kiềm chế được cơn giận dữ. Một khi sự tức giận đã bốc lên thì cho dù đó là ai bà cũng không tha (bằng chứng là sự tức giận của bà với Tomoyo đấy >__
Khi đã chấp nhận cho cổ tay của mình bị chọc thủng bởi mũi thương của tên kì dị đứng trước mặt, thì đột nhiên, mũi thương của hắn chuyển hướng. Mũi thương lượn vòng như con rắn uốn mình, lộn xuống dưới cánh tay Sonomi, rồi lại lao lên trên, nhắm thẳng hướng Nakuru phóng xuống. Sonomi định hét lên cảnh báo, nhưng nhận ra dáng vẻ bình thản của vị “phong thần” này nên lại thôi. Trong thoáng chốc, người ta nhìn thấy Nakuru nhếch mép cười. Sau thoáng cười đó, Nakuru lách mình ra một phía, thanh kiếm được giơ lên phía trước. Lưỡi kiếm sáng chói bởi ánh sáng bị phản xạ qua những lỗ nhỏ. Nakuru nhìn hắn như thách đố, tay vuốt ve lưỡi kiếm:
“Hôm nay trời nhiều gió... Là một thuận lợi cho ta...”
Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Sonomi vẫn “ngoan ngoãn” lùi lại nhường trận đấu cho hai “cao thủ”. Hai người đứng ở tư thế chuẩn bị, sẵn sàng lao vào đối phương ngay lập tức...
“DỪNG LẠI! CHUYỆN GÌ Ở ĐÂY THẾ?”
Một giọng nói lớn đầy uy lực từ phía sau vang lên, làm hai “con sư tử” đói đang gằm ghè nhau phải dừng lại. Sonomi và những người lính vòng người nhìn lại: Yukito, Touya và Sakura đang đứng ngay trước mặt họ. Ngọn đuốc trên tay Touya bập bùng soi sáng khoảng không gian xung quanh, in bóng chiếc áo choàng phất phơ lên trên nền đuốc sáng. Dù không đủ sáng để nhìn rõ mặt kẻ đang đứng trước mặt mình, nhưng những người quanh đó vẫn có thể nhận ra được ánh mắt lạnh lẽo hắn dùng để nhìn họ. Ánh mắt Touya bộc lộ rõ sự mệt mỏi và tức giận. Anh bước lên trước, tiến đến đối mặt với kẻ lạ đang có mặt tại Xứ Tuyết:
“Ngươi là ai?”
Im lặng. Kẻ kia chỉ cười, không đáp lại.
“Không muốn nói hả?” – Touya bực bội nói – “Kẻ đột nhập vào đây chắc chắn không có mục đích tốt đẹp. Ngươi sẽ chết!”
Vẫn im lặng và mỉm cười, kẻ mới đến nhìn Touya bằng ánh mắt khiêu khích. Dưới ánh đuốc, tia nhìn ấy mang một vẻ thú vị đến kì dị. Touya nghiến răng. Nhanh như chớp, thanh kiếm trên tay Yukito lao xuống...
“KHOAN”
Yukito chợt khựng lại, thanh kiếm của anh đặt lên trên đỉnh đầu của đối thủ nhưng chưa chém xuống. Hắn không một chút phòng ngự, vẫn ung dung đứng nhìn, điều này khiến Yukito cảm thấy ngạc nhiên. Anh quay lại nhìn. Người vừa ngăn cản anh lại chính là Sakura (đương nhiên anh ta càng ngạc nhiên hơn nữa). Sakura chậm rãi bước lên phía trước, đứng chặn giữa Yukito và đối thủ của anh. Touya kéo Yukito lùi lại. Sonomi lo lắng trong khi Nakuru vẫn đứng im lặng.
“Ngươi... chính là...” - Sakura chăm chú nhìn vào bóng người đang chìm nổi trong bóng đêm bao la. Một bàn tay đưa lên, nhẹ nhàng bỏ mũ choàng xuống – “Ngươi là... ‘HỎA THẦN’ SEIZA?”
“Kẻ khả nghi” kia quỳ sụp xuống chân Sakura, trong khi tất cả những người xung quanh ngạc nhiên há hốc mồm. Sonomi run lên khi nhớ lại mình đã thách thức với ai. Những binh sĩ có mặt đứng im bất động, phần vì bất ngờ, phần vì khiếp sợ. Ngay đến Touya và Yukito cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Trong khi đó, Nakuru chỉ nhếch mép cười.
“ ‘Hỏa thần’ Seiza, bái kiến công chúa!”
Người kia nhẹ nhàng nói, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Sakura. Đuôi tóc màu xám lộ ra ngoài, nhẹ nhàng bay bay. Ánh mắt lạnh lùng ban nãy, giờ trở nên dịu dàng, ấm áp. Bàn tay anh ta nắm lấy bàn tay Sakura, bằng một cử chỉ nâng niu, trân trọng. Sau khi rút tay ra khỏi áo choàng, nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc của Touya và của những người phụ nữ vừa mang đến, mọi người mới nhận ra bàn tay anh ta bị những vết xước dài, vẫn còn rớm máu. Đôi tay dường như bị cào xé bởi một cái gì đó rất sắc mạnh. Chiếc áo choàng ngoài cũng bị rách tơi tả. Những lọn tóc từ trong áo rơi xuống dưới, như những bông hoa màu xám – màu của sự ấm áp. Mất một khoảng thời gian yên lặng vì bất ngờ, Sakura chợt cúi mình xuống, lao vào người anh ta. Hai tay cô ôm choàng lấy cổ chàng trai, như níu giữ vì sợ anh sẽ đi mất:
“Seiza.. Seiza... Hay quá, ngươi đã trở về rồi. Ngươi còn sống... Vậy là tốt rồi....”
Sakura cười rạng rỡ, đôi mắt cô khẽ ngời lên trong màu đỏ của ngọn lửa. Sau một thoáng bất ngờ, Seiza cũng vòng tay ôm lấy cô, khẽ khàng nói:
“Tôi đã trở về rồi, công chúa...”
Hơi lạnh đã tràn về đến kinh đô Tomoeda. Những ánh lửa soi sáng cả một góc đường vắng tanh. Trong tình hình đất nước rối ren như hiện nay, và đặc biệt là vào khi mùa rét đang đến gần, ngoài đường phố hầu như không có người. Chỉ còn lại những người đang vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc, hoặc có những người bây giờ mới bắt đầu sắm sửa cho mùa rét đang đến gần. Hoa đông rung rinh trong làn gió lạnh, dáng vẻ ngạo nghễ và thách thức. Chỉ có những bông tuyết đầu mùa vẫn thản nhiên chơi đùa cùng hoa đông kiêu căng. Cảnh sắc trắng xám vắng lặng của đường phố không gây ngạc nhiên cho những người cư dân đã sống lâu năm tại Tomoeda, nhưng lại đủ khiến người ở xa đến phải giật mình ngỡ ngàng.
Trong bóng tối mịt mờ, một ánh mắt lặng lẽ nhìn ra con đường vắng lặng. Khu phố này vốn là khu phố quý tộc, nhưng hiện nay, nó bị bao phủ bởi sự im lặng đến đáng sợ. Những tiếng côn trùng rí rách kêu lên bản tình ca muôn thuở của nó, vậy mà bây giờ, tiếng kêu đó lại khiến người nghe rợn tóc gáy. Tia nhìn lia đi một lượt khắp cả khu phố vắng vẻ, và khẽ giật mình nhận ra: Ba bóng đen đang chậm rãi tiến lại phía mình.
Rất nhanh sau khi bị phát hiện, ba bóng người đã đứng trước sân. Một chiếc bóng cao lớn nhất nhẹ nhàng đẩy cửa. Cánh cửa đã lâu không mở ra kêu lên những tiếng kẽo kẹt. Tiếng bước chân nhanh nhẹn đi vào... Tiếng cửa bật mở. Người trong nhà vẫn im lặng, đứng nhìn xuống màn đêm thăm thẳm trước mắt.
“Xin chào! Cô đang ở đây à, Naoko?”
Tiếng đập lửa vang lên khẽ khàng. Ánh đuốc le lói chiếu sáng căn phòng khách của nhà họ Li. Naoko vẫn đứng im lặng nhìn ba người đang tiến lại phía mình. Đi đầu tiên là Syaoran, nối ngay sau lưng anh là một người phụ nữ và một cô gái trẻ. Naoko quay người lại, cúi chào những người mới đến theo đúng nghi thức mà cô vẫn làm khi gặp người có vai vế lớn hơn mình.
“Ngươi chính là Naoko, người mà Syaoran đã nhắc đến?”
Người phụ nữ hỏi, giọng bà ta cao vút lạnh lùng. Ánh lửa nhỏ nhoi làm khuôn mặt bà ta lồm đốm bóng trông càng đáng sợ hơn. Naoko liếc mắt qua rồi nói:
“Tên tôi là Naoko!”
“Ta không thích cách nói chuyện của ngươi” - người phụ nữ lạnh nhạt nói, quay người ngồi xuống một chiếc ghế kế bên. Cô gái cũng nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh người đàn bà. – “Ta chỉ hỏi ngươi có phải là Naoko không, thì ngươi chỉ cần trả lời có hay không là được rồi, rõ chưa?”
Im lặng. Naoko dường như đang tìm cách trả lời nhưng lại dường như vì không muốn nói tiếp. Syaoran nhận ra sự yên lặng của Naoko và cảm nhận rõ nỗi tức giận của mẹ mình. Anh định khuyên Naoko lên trả lời xem rõ hay chưa nhưng rồi lại thôi. Bà Li đập bàn quát lên:
“NÓI!”
“Thưa phu nhân” – Naoko rành mạch nói – “Phu nhân hỏi tôi rằng: Có phải là Naoko mà Syaoran đã nhắc đến không, điều này làm sao tôi biết được. Naoko mà thiếu chủ nhắc đến là ai, tôi không biết, chỉ biết: Tên tôi là Naoko.”
Bà Li đứng phắt dậy. Trong bóng tối âm u, vẫn nhận rõ nét cau có tức giận trên gương mặt bà. Bà ta dường như muốn xé nát người đang đứng đối diện với mình, nhưng lại bất lực không dám làm gì. Cô gái trẻ đứng sau bà ta thì thầm nho nhỏ:
“Mẹ, xin hãy bình tĩnh. Mục đích của chúng ta đến đây hôm nay không phải để....”
Những lời nói của cô gái dường như đã tác động ít nhiều đến thái độ của bà Li. Bà kìm nén, ngồi xuống:
“Con nói đúng, Rika. Nếu con không nhắc chắc ta sẽ vì tức giận mà quên mất.”
Bà Li nói và ném về phía Naoko một tia nhìn sắc lạnh, giận dữ. Ánh mắt đó có nét gì đó đề phòng, không muốn để Naoko tiến gần về phía mình. Naoko vẫn im lặng đứng nhìn người phụ nữ đối diện với mình. Đôi mắt của cô cụp xuống, nhìn dưới đất nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô đang thâu tóm tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, từ người phụ nữ đối diện, cô gái đứng bên cạnh bà ta và cả Syaoran. Trong không khí im lặng, Syaoran khẽ rùng mình. Chẳng phải đây là lần đầu tiên Syaoran phải chịu cảnh này khi nói chuyện với Naoko, nhưng cái lặng lẽ của Naoko hôm nay có vẻ gì đó khác với mọi ngày. Cái lặng lẽ đó như lạnh lùng, băng giá, căm thù, giống như với một nỗi hận không thể xóa nhòa. Không như cái “lặng” thường ngày, bị bao trùm bởi sự nuối tiếc, xót xa. “Cô ta đang nghĩ gì?” – Syaoran thắc mắc, tiếp tục chờ đợi xem ai sẽ là người lên tiếng trước.
“Naoko” - cuối cùng, chính bà Li là người không chịu được cảnh câm lặng này – “Ta không thể đi vào ban ngày, vì vậy nên đêm nay ta mới đến gặp ngươi. Thứ nhất là để biết ngươi như thế nào, thứ hai là để nói với ngươi vài việc”
“Tôi xin sẵn sàng nghe lời chỉ bảo của phu nhân!” – Naoko kính cẩn nghiêng mình.
“Có thể làm như thế thì tốt” – bà Li nhếch mép cười – “Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi lại giúp chúng ta, phản bội lại chủ nhân cũ - người mà ngươi vô cùng sùng kính?”
Naoko nhíu mày suy nghĩ. Chỉ một thoáng qua, cô nói:
“Xin phu nhân thứ lỗi, đây là điều không thể nói. Nói chung là tôi giúp thiếu chủ vì một chút ơn nghĩa mà tôi còn thiếu của thiếu chủ. Không trả được nghĩa, không thể chết. Đó là tiêu chí sống của tôi!”
“Thân phận thật sự mà ngươi nói với Syaoran là đúng chứ?” – Rika bắt đầu lên tiếng chất vấn – “Và lấy gì để chứng minh?”
“Tôi có thể khẳng định lời nói về thân phận của tôi là đúng sự thật. Chính lời khẳng định của tôi là bằng chứng!” – Naoko trả lời, giọng đầy kiêu hãnh.
“Giả sử như những điều đó không đúng?”
“Không thể có chuyện đó được, thưa cô nương” – Naoko nhếch mép cười – “nói dối về những điều đương nhiên đúng, điều đó không phải cách làm của tôi”
“Vậy... nếu như cô phản bội chúng tôi vì chủ nhân cũ của cô? Hoặc... Cô thấy ân hận khi nhìn thấy người chủ ấy?” – Rika tiếp tục nói.
Naoko lại một lần nữa giữ im lặng. Có lẽ cô đang đấu tranh tư tưởng trong việc trả lời. Phản bội lại chủ cũ hay chủ mới? Syaoran chú ý quan sát sự khổ sở lộ ra trên nét mặt Naoko. Đôi mắt cô gái vẫn cúi xuống dưới, mi mắt cụp xuống. Một lúc sau, Naoko quay lên, nhìn thẳng vào mắt Rika:
“Thật sự như vậy, tôi sẽ chết. Không, chỉ cần làm xong nhiệm vụ lần này thôi, tôi sẽ chết. Tôi không thể phản bội lại chủ của mình. Có lẽ chỉ cái chết mới có thể đền hết tội của tôi...”
Gió đông lạnh ngắt từ ngoài cửa sổ thổi vào, tung bay những tấm rèm cửa. Làn gió băng giá như gió của tử thần đến chứng thực cho lời nói của Naoko, sẵn sàng lấy mạng cô gái bất cứ lúc nào sau khi cô đã làm xong nhiệm vụ của mình. Syaoran khẽ giật mình. Đây quả là một cô gái trọng nghĩa. Chỉ vì một chút ơn nghĩa với Syaoran, cô gái này có thể hi sinh cả mạng sống và lòng trung thành của mình để trả, nhưng cũng không vì thế mà hoàn toàn phản bội người chủ cũ. Nghe câu nói của Naoko, Syaoran biết rằng, không gì có thể ngăn cản cái chết của cô gái, bởi lòng trung thành và ơn nghĩa không thể vẹn toàn cả đôi đường.
“Được rồi” – bà Li lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của Rika và Naoko (mặc dù có vẻ như hai người này cũng không có ý định tiếp tục) – “Nếu cô đã có suy nghĩ như thế thì ta sẽ tạm thời tin cô. Nhiệm vụ lần này, cô nhất định phải tham gia, để chứng minh cho lòng trung thành của cô với chúng ta. Đương nhiên....” – bà Li từ từ đứng dậy, đi ra phía cửa. Rika cũng nhanh chóng theo bước – “... Nếu cô phản bội ta như đã phản bội ‘người ấy’, cô sẽ không – có - kết - cục - tốt - đẹp đâu”
“Tôi hiểu”
Naoko lặng lẽ nói, đôi mắt lại cụp xuống như múôn tránh những hạt bụi của cuộc đời bay vào mắt. Nhưng những hạt bụi đó lại quá thích đôi mắt trong ngần của cô, nó không muốn buông tha cho cô và vẫn chui vào trong mắt cô, dù đã được che bởi một lớp kính mắt. Mái tóc Naoko bồng bềnh bay, nhẹ nhàng quệt lên khuôn mặt cô, vắt lên kính và rủ xuống. Trong bóng tối mờ mờ, những sợi tóc như những hàng nước mắt khổ đau.
“Rika, hôm nay con sẽ ở lại đây” – bà Li ra lệnh – “Còn Syaoran, con sẽ đưa ta về cung điện.”
Syaoran im lặng nghe lệnh. Khi đi lướt qua chỗ Naoko, anh liếc lại nhìn cô. Cô gái vẫn đứng im, bất động như cô vẫn thế. Cô không ngước mắt nhìn lên, mà chỉ khẽ gật đầu chào vị thiếu chủ cô phục tùng. Syaoran mỉm cười, lạnh giá. Vậy nhưng, đối với Naoko, chỉ nụ cười lạnh lẽo đó của anh cũng đủ để cô cảm thấy ấm áp hơn trong cái rét đầu đông.
Hai mẹ con nhà họ Li nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà xưa cũ trong màn đêm đen dày đặc. Ánh đuốc bập bùng cháy trong nhà họ Li, soi rõ bóng người lặng lẽ đi. Naoko di chuyển ra gần cửa sổ, nhìn theo bóng hai người. Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nuối tiếc không rõ nguyên do, và nỗi buồn man mác. Ở màn đêm đen như vậy, nhưng Naoko lại nhìn rõ Syaoran. Dường như bóng đêm không thể che khuất được bóng dáng quen thuộc của anh. Bà Li đã khuất bóng dần trong màu đen, chỉ có Syaoran như ánh sáng soi đường trong đêm tối. Ánh sáng đó đối với Naoko, nó quá sáng chói, sáng đến nỗi cô không thể với tay lại. Và ánh sáng đó cũng không phải dành cho cô, cô hiểu. Trái tim Naoko quặn thắt lại. Chói quá. Naoko tự cười mình. “Ban đêm mà mình lại thấy chói chỉ vì một bóng người. Thật nực cười...” Chính Naoko cũng thấy khó hiểu với bản thân mình, khi mà cô vẫn chưa thể giải đáp được thứ cảm xúc kì lạ của mình.
“Cô cũng đừng hòng lấy được trái tim của anh ấy”
Giọng Rika lạnh lùng vang lên, kéo Naoko trở về với bóng tối mà vốn dĩ nó là như thế. Rika Sasaki đã đứng cạnh cô, nhìn theo hướng mà Naoko đang nhìn.
“Tôi không hiểu cô nương muốn nói gì?” – Naoko lạnh lùng nói, nhưng vẫn giữ thái độ kính cẩn đối với chủ.
“Nhìn mắt cô là tôi hiểu, bởi vì chính tôi cũng như thế. Chỉ thấy được bóng một người, thì chứng tỏ Tình cảm cô dành cho người đó, chắc chắn không phải là tình cảm bình thường. Nhưng...” – Rika nhấn mạnh – “Cô đừng hòng có thể chiếm hữu Syaoran. Chỉ Kinomoto cũng đã đủ rồi. Tôi không giết được Kinomoto, nhưng tôi có thể giết cô!”
Naoko im lặng lắng nghe Rika nói. Một bầu không khí nặng nề bao trùm giữa hai người con gái. Naoko nhếch mép cười ngạo nghễ:
“Giết tôi? Nghe có vẻ đơn giản quá nhỉ?”
Giống như có một ma lực mãnh liệt phát ra, Rika bất giác lùi lại. Khi nói câu đó, ánh mắt Naoko nhìn thẳng vào Rika, tia nhìn như một con mãnh thú sẵn sàng ăn thịt con mồi ngay lập tức. Cái cảm giác “bị giết” bùng lên trong đầu Rika như bản năng. Cả người Naoko phát ra một cảm giác kì lạ, như đe doạ đối thủ của mình, khiến tất cả những ai nhìn vào đều bủn rủn chân tay. Rika cũng không ngoại lệ. Mọi thứ quanh cô không còn quan trọng nữa. Tia nhìn của Naoko làm đầu óc cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Mạng sống. Rika tiếp tục lùi lại, đứng áp vào tường. Ánh trăng chiếu vào Naoko, khiến Rika giật mình khi nhìn ra: Dường như có một con rồng to lớn đang đứng ngay trước mắt mình. Con rồng như cuồn cuộn tức giận, chỉ cần mình cử động một chút, lập tức sẽ mất mạng. Rika định hét lên nhưng cổ họng nghẹt lại. Đến khi định thần lại, cô nhận thấy Naoko vẫn đứng im, không nhúc nhích, trong khi cô đang ngồi bệt dưới đất. Naoko chậm rãi tiến dần về phía cô:
“Nói ra câu đấy thì hình như cô vẫn chưa tin tưởng vào những điều tôi nói? Cô chưa tin vào thân phận của tôi, phải không? Có lẽ do bề ngoài của tôi chưa đủ ‘già’? Nhưng... Như cô thấy đấy, tôi chỉ cần nói thôi cũng đủ làm cô sợ hãi rồi, thì việc giết tôi không đơn giản đâu” – Naoko mỉm cười thách thức, vẫn nhìn Rika bằng ánh mắt lạnh băng. Nhưng rồi, cô ta thở dài quay đi – “Nói vậy thôi, cô đừng lo. Tôi không bao giờ có suy nghĩ chiếm hữu tình cảm của thiếu chủ, bởi lẽ... Tình cảm ấy tôi biết không phải để dành cho tôi. Và cả cô cũng vậy thôi, Sasaki...”
Cảm nhận bầu không khí bình thường đã trở lại xung quanh mình, Rika từ từ đứng lên, đến bên cạnh Naoko mặc dù vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định. Bầu trời ban đêm vào lúc này không đẹp như vào giữa thu hoặc hè. Nó mang một màu sắc âm u, tối tăm. Chỉ có mặt trăng cô độc đứng giữa màu đen rộng lớn, không một ngôi sao nhỏ bầu bạn. Rika đung đưa người, để cho làn gió lạnh tràn vào.
“Cây hoa anh đào đó...” – Rika lặng lẽ nói – “Nếu không chặt nó đi, có lẽ nhiệm vụ lần này không thể thành công...”
“Cô nương muốn chặt nó à?”
“Đúng. Và đương nhiên, chính tay Syaoran sẽ phải chặt nó. Bởi vì,... Nó chính là mối cản trở lớn nhất...”
“Chỉ là một cây hoa thôi mà?” – Naoko hỏi lại bằng một giọng nói ngây thơ đến mức có thể làm cho Rika phải giật mình.
“Chỉ một cây hoa? Ha...” – Rika bật cười – “Nhưng cây hoa đó không chỉ là cây hoa bình thường. Nó được trồng ở đây không phải chỉ do sự yêu thích thông thường, mà là do một tình yêu mãnh liệt. Nếu không xóa được tình yêu đó để trở thành con người dứt khoát hơn thì nhiệm vụ không thể thành công.”
“Vậy là cô nương cũng phải công nhận tình yêu đó của thiếu chủ là mãnh liệt?”
Rika không nói gì, chìm đắm trong im lặng. Hai cô gái, mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình và cùng nhau đeo đuổi nó. Một lát sau, tiếng nói cao trong veo của Naoko vang lên, như một lời dự đoán đáng sợ sẽ xảy ra:
“Cây hoa anh đào đó là một sợi dây nối giữa thiếu chủ Syaoran với thế giới của chúng ta - thế giới con người. Nếu như, chính tay thiếu chủ phải cắt đứt mối liên kết đó, thì thiếu chủ sẽ không còn là con người nữa. Thiếu chủ sẽ trở thành cái gì... Đến lúc ấy mới có thể biết được, nhưng chắc chắn không thể là thứ gì tốt đẹp....”
“Ngươi có cần chút thuốc và bông băng không?”
Nakuru hỏi khi đang cùng Seiza đi vào trong lều. Seiza quay lại nhìn Nakuru bằng đôi mắt xám lạnh lẽo vô cảm:
“Nếu ngươi muốn đùa thì đây không phải lúc chút nào, Nakuru”
“7 năm không gặp.... Ngươi vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào” – Nakuru mỉm cười nói – “Chỉ dịu dàng khi đứng trước công chúa thôi... Nhưng... Lần này ta không có ý định đùa. Bàn tay của ngươi, chắc có lẽ do đi bằng đường núi rồi. Thấy ngươi lo cho công chúa như vậy, ta cũng rất vui vì đến lúc này chắc chưa có ai trong ‘Tứ đại hộ pháp’ phản bội công chúa”
Seiza nhíu mày nhìn Nakuru với tay lấy lọ thuốc chữa thương. Hắn ngoan ngoãn rút tay ra khỏi áo choàng, đưa cho Nakuru.
“Sao ngươi lại nghĩ đến vấn đề ấy? Phản bội à? ‘Tứ đại hộ pháp’ mà dám phản bội lại công chúa sao? Chẳng lẽ... Không phải ngươi chứ? Một người xưa nay vốn hết lòng vì công chúa như ngươi lại...??”
“Ồ, ta đâu có ý đó. Chỉ là... Mấy ngày gần đây, ta có linh cảm không tốt lắm. Cảm giác như... Có ai đó đang phản bội chúng ta... Ta rất lo.”
Seiza nhìn bàn tay mình đang được băng lại một cách vụng về. Anh nhăn mặt. Cả bàn tay giờ đây như một đống bông băng lộn xộn được buộc lại với nhau, nên nhìn tay trở nên to bè hơn bao giờ hết. Xưa nay, Nakuru vẫn kém trong việc băng bó thế này, dù lúc nào cũng nhận phần trị thương về mình khi có người bị thương. Seiza ngán ngẩm gỡ đống băng ở tay ra, mặc cho Nakuru ngăn cản anh phá hoại “tác phẩm” của hắn.
“Ta nghĩ ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều đến chuyện ấy” – Seiza phải tự mình băng lấy cánh tay – “Ta tin rằng ‘Tứ đại hộ pháp’ không thể phản bội công chúa. Còn nếu phản bội, chắc chắn phải có lý do gì đó, và đương nhiên, sau khi hoàn thành mục đích, kẻ đó sẽ phải chết để đền tội...”
Nakuru mỉm cười lạnh lùng:
“Ngươi cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện chết chóc thôi nhỉ? Nếu kẻ đó không tự chết, đương nhiên chúng ta phải ra tay. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chút tình đồng chí bạn bè ư?”
“ ‘Tứ đại hộ pháp’ thì làm gì có những thứ tình cảm ấy” – Seiza trả lời bằng một giọng nói giá băng – “Ngươi cũng thế thôi... Nếu ta làm hại công chúa, chắc chắn ngươi sẽ giết ta không một chút thương xót, ta nói đúng chứ?”
Nakuru mỉm cười. Thành viên trong “Tứ đại hộ pháp” luôn luôn là những người hiểu nhau nhất, và có lẽ vì thế, họ không hề hối hận vì cái đã lựa chọn. Những bông tuyết đầu đông bắt đầu rơi, như một sự khởi đầu cho một tương lai mới. Tốt đẹp hay chìm trong hố sâu, chắc sau này mới có thể biết....
Ánh nắng chan hoà chiếu rọi cả khu vườn đầy hoa và cây cối. Cây cối đã bị chặt bớt đi nhiều, chính vì thế ánh nắng mới đủ sức để che lấp khu rừng rậm rạp tránh ánh nắng này. Hiện này, bà Li đã không còn sợ ánh sáng như trước, đủ để có thể ngồi dưới tán cây có chút nắng. Nhưng khi cả gia đình họ Li chuyển vào cung điện, khu vườn này thực sự đã tồi tệ đi rất nhiều. Rika mở tung cánh cửa đầy bụi bặm, ngửa mình nhìn lên căn phòng ở trên lầu cao nhất của ngôi nhà. Nơi đó chứa nhiều kỉ niệm của cô, và cũng là nơi đầu tiên cô gặp Syaoran mà cô nghĩ có lẽ anh đã quên lãng từ lâu. Có những điều tưởng như nỗi đau, nhưng bây giờ nó lại trở thành một kỉ niệm đẹp. Căn phòng đó đã bỏ hoang từ 5 năm trước, giờ có lẽ đã bụi bẩn lắm. Rika chỉ ngước nhìn, trong óc chợt nhớ lại những kỉ niệm xưa....
“Căn phòng bỏ hoang đã lâu đó có cái gì lôi cuốn cô à?”
Một giọng nói vang lên làm Rika giật mình. Mải suy nghĩ, cô không để ý, Syaoran đã ngồi bên bậc thềm của căn nhà từ lúc nào. Anh nghiêng đầu dựa vào cây cột, ánh mắt màu hổ phách lia nhanh một lượt. Rika chợt thấy nao lòng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Syaoran bỗng chốc trở nên ấm áp khi nhìn vào cây hoa anh đào. Anh dừng mắt ở đó khá lâu, trước khi quay lại nhìn Rika. Vẫn là đôi mắt lạnh lẽo ấy. 5 năm trước, Syaoran đã từng dùng đôi mắt ấm áp mà anh dành cho Sakura để nhìn Rika, vậy mà giờ đây, cả tia nhìn bình thường đối với vạn vật cũng bị biến mất. Tất cả trong mắt anh dường như đều không tồn tại. Một con người luôn thấu hiểu tâm tư tình cảm của mọi người đã chết, kể từ sau khi phát hiện ra kẻ thù của mình, chỉ còn lại một kẻ thờ ơ, vô cảm đối với những điều diễn ra xung quanh. Rika thở dài đứng trước mặt Syaoran:
“Chà, Syaoran... Cây hoa anh đào đó...”
“Tôi đã từng nói là cô không cần phải quá để ý đến cây hoa đó” – Syaoran ngắt lời – “...Đừng liên tưởng cây với người. Nó chỉ là một cái cây mà thôi... Không hơn không kém...”
Rika dường như đã mất hết kiên nhẫn để đối thoại với Syaoran về vấn đề này. Cô nóng nảy:
“Nếu anh đã chỉ coi nó là một cái cây thì... Hãy thử chặt nó đi... Tự tay cắt đứt mối liên hệ của mình với nó.... Để trở thành một người hoàn toàn tự do...”
Lời nói của Rika như bay bổng trong gió, rơi vào khoảng không vô cùng. Những lời đó cũng bay đến bên Syaoran, làm anh sững người lại trong giây lát. Hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió vi vu thổi, tiếng cành cây xào xạc và tiếng cây hoa anh đào rung lên. Bên trên lầu tòa nhà, một ánh mắt lặng lẽ theo dõi. Đôi mắt đó buồn bã nhìn vào cây hoa, rồi lại xót xa nhìn về phía người chủ của nó - Syaoran. Ánh nhìn ấy như muốn hét lên, ngăn cản không cho Syaoran chặt cây hoa anh đào, nhưng cũng lại bất lực không thể làm gì. Không gian lặng im cứ thế trôi qua. Từng giây, từng phút... Thời gian như dừng lại. Đếm từng chút thời gian, để suy nghĩ. Nhưng Syaoran vẫn không thể quyết định. Ánh mắt anh lại chăm chú nhìn vào cây hoa. Nó như một mối liên kết duy nhất giữa anh và người con gái không đợi chờ. Không giống như bao cây hoa mua bên ngoài, cây hoa này đã từng được anh khắc ghi những nỗi đau khổ, những chờ đợi nhớ mong, chứng kiến cả sự khó xử và những cơn giận giữ bị chôn sâu trong lòng, cả tình cảm thầm kín nhất của anh.... Nếu cây hoa này mất đi, tất cả sẽ biến mất. Cả kỉ niệm, nhớ thương... Và rồi, liệu anh có quên hết tất cả không? Quên đi thứ tình cảm ngu ngơ xuất hiện trong mình?
“Anh không tự quyết định được, đúng không?” – Rika lạnh lùng nói – “Tôi hiểu. Anh không muốn quên hết tất cả thứ tình cảm ấy. Anh suy nghĩ, nếu mình không quên hết, mình cũng vẫn đau khổ, mà nếu quên hết, thì sẽ còn đau khổ hơn. Nhưng anh lại chỉ có thể chọn một trong hai. Số phận đã định rồi...”
Syaoran vẫn im lặng. Có lẽ anh cố tình không trả lời chứ không phải là không trả lời được. Tất cả những gì anh biết là những cơn gió lung lay cành lá. Là tiếng rì rào của cây hoa anh đào như tiếng cười vui. Một ngày nào đó, liệu anh còn nhớ đến cái tên: Sakura?
“Tôi có một cách giúp anh chọn lựa” – Rika đưa ra đề nghị - “Anh hãy bịt chặt mắt lại, và sử dụng kiếm, chém mạnh vào phạm vi 50m quanh cây hoa anh đào. Nếu trong vòng 10 giây, lưỡi kiếm không động đến cây hoa, tôi sẽ không bao giờ đề nghị anh chặt nó đi nữa. Còn nếu cây hoa bị đổ, thì từ nay, anh sẽ không còn vương vấn gì nữa.... Thế nào?”
Syaoran nhíu mày suy nghĩ. Đây giống như một trò cá cược, mà anh chưa bao giờ từng gặp may trong những vụ cá cược thế này. Lần này sẽ là như thế nào? Liệu là may hay rủi? Và nếu nói là may thì may là do không chặt được hay chặt được? Nhưng mọi sự diễn biến đến lúc này, anh chỉ còn cách theo lao. Syaoran nhắm mắt, cầm lấy thanh kiếm:
“Được. Rika, khoanh vùng đi.”
Chiếc khăn đen bịt kín mắt Syaoran, như một bức tường cản ngăn cách anh giữa quá khứ, tương lai và hiện tại. Rika dùng rào khoanh vùng, để mặc Syaoran một mình trong ranh giới. Riêng cô hồi hộp đứng nhìn bên ngoài. Naoko cũng đừng bên cạnh cô từ lúc nào, thì thầm nho nhỏ:
“Nếu cắt đứt dây, thiếu chủ sẽ trở thành...”
Naoko bỏ lửng câu nói của mình, nhưng Rika cũng không có ý định nghe tiếp. Cô hô lên:
“BẮT ĐẦU!”
Thanh kiếm của Syaoran lia đi ngay lập tức khi hiệu lệnh vừa vang lên. Tiếng kiếm xé gió vun vút. Thi thoảng, kiếm chém vào hư không, nhưng liên tiếp, cây cỏ xung quanh đổ rạp. Bước chân của Syaoran lao đi nhanh chóng. Naoko căng thẳng dõi mắt nhìn theo thanh kiếm của Syaoran. Bước chân càng lúc càng đưa anh tới gần cây hoa anh đào hơn. Thanh kiếm dài làm đổ rạp những bông hoa xung quanh, những tán cây lòa xòa. Kiếm lia sượt qua thân cây hoa cũng khiến Rika và Naoko căng mắt lên nhìn. Mũi kiếm đã mấy lần suýt đâm vào cây anh đào, nhưng không biết do may mắn hay xui xẻo mà chỉ đi lướt qua, rồi lại lia đi hướng khác...
“5...”
Rika lên tiếng báo thời gian, mắt vẫn căng lên quan sát lưỡi kiếm của Syaoran. Chỉ cần cây hoa này đổ, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Tình yêu, nuối tiếc, kỉ niệm... Syaoran sẽ không còn gì hết, và Rika cũng không phải nơm nớp lo sợ. Nếu cây hoa đổ, đồng nghĩa với cái chết của Sakura Kinomoto. Hai người con gái căng thẳng nhìn vào những đường kiếm nhanh thoăn thoắt, sượt qua, sượt lại của Syaoran, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Trong đầu óc Naoko lúc này, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đó là làm sao để Syaoran không chém vào cây. Cầu mong sao cho cây hoa anh đào mạnh mẽ mãi mãi sẽ duy trì màu xanh tươi của mình. Tim Naoko đập loạn lên, có lúc tưởng chừng như ngừng đập khi thấy lưỡi kiếm hướng về phía cây hoa anh đào mà lia đi. Đôi mắt cô mở căng không chớp. Không khí như lặng đi dưới mỗi đường kiếm của Syaoran. Chỉ có tiếng gió bị xé rách, tiếng cây cối đổ rạp, và tiếng kêu ai oán như tiếng khóc sợ hãi của cây hoa anh đào.
“1...”
Chỉ còn lại một giây cuối cùng, liệu tương lai sẽ là màu gì? Màu xanh của lá hay màu trắng của nhựa cây? Thanh kiếm của Syaoran vẫn lia đi. Cây hoa mai đứng kiêu hãnh bên cạnh cây hoa anh đào đã ngã rạp xuống. Chỉ bằng một phát kiếm trong tích tắc, cả cành đào cũng đổ. Nhưng còn cây hoa anh đào? Nó sẽ sống được đến bao lâu? Naoko nhắm mắt lại cầu khẩn, chỉ hi vọng tất cả sẽ kết thúc trong tốt đẹp. Chỉ còn một giây...
“0...” – “Roẹt”
Tiếng hô của Rika vang lên bị ngắt quãng bởi tiếng “Roẹt” kết thúc. Naoko từ từ mở mắt....
“Hình như...Có ai đó...”
Mọi người giật mình quay ra phía “Phong thần”. Và trong thoáng chốc, họ giật mình sợ hãi: Ngọn lửa soi rõ bóng của Nakuru cùng một bóng đen khác, đứng chìm trong bóng tối bao la. Một vài người phụ nữ rên lên sợ hãi. Đám thanh niên – theo lệnh của Sonomi - lặng lẽ tiến dần đến phía Nakuru:
“Dù ‘Phong thần’ rất giỏi nhưng chúng ta cũng nên tiếp cận, đề phòng để có thể hỗ trợ ngài ấy bất cứ lúc nào” - một người thì thầm.
“Và cũng nên cẩn thận, nhỡ kẻ đó là người của chúng ta thì sao?” - một người khác bổ sung.
Sonomi đi đầu đám quân binh, bí mật áp sát hai bóng người. Phụ nữ vẫn cố gắng duy trì tiếng hát của mình để không gây nghi ngờ cho kẻ lạ mặt kia. Đám trẻ lại càng hò reo to hơn. Dưới sự chỉ đạo của một người dày dạn kinh nghiệm trận mạc – Sonomi Daidouji - tất cả quân lính núp dưới những tảng băng to xung quanh hai bóng người, lắng nghe.
“Ngươi... Không lẽ ngươi là....” - những người đang núp xung quanh nghe rõ tiếng câu hỏi của “Phong thần hộ pháp” Nakuru. Họ hơi ngạc nhiên và càng cố gắng lắng nghe hơn. Nhưng có vẻ như kẻ lạ mặt kia không nói gì. Những chiếc đầu nhấp nhổm, cố gắng nhô ra khỏi tảng băng để ngước mắt ra nhìn. Với suy nghĩ, trong bóng tối, kẻ đó khó mà nhận ra mình, họ đã để lộ nửa khuôn mặt mình ra ngoài, bất chấp lời can ngăn của Sonomi. Nhưng khi đôi mắt của họ vừa nhìn thấy khung cảnh đằng sau tảng băng thì lập tức, một chiếc phi tiêu cặp phập ngay trước mắt họ. Lần lượt, từng chiếc đầu vừa nhô ra lập tức thụt vào. Phi tiêu phóng ra nhanh như chớp, không để người bị trúng kịp phản ứng. Dù tất cả phi tiêu đều không đâm vào mặt họ, nhưng lại làm họ run lên vì... ớn.
“Những con chuột nhắt, tốt hơn hết hãy ra đây đi!”
Một giọng nam lạnh lùng ra lệnh. Những thanh niên trai tráng của dòng tộc Kinomoto sau một thoáng suy nghĩ, lần lượt đứng lên, đối mặt với kẻ vừa định giết mình:
“Tên kia, nếu đã phát hiện thì chúng ta cũng không cần trốn nữa” – Sonomi cứng rắn nói – “Tốt hơn hết ngươi nên biến khỏi đây trước khi chúng ta nổi giận, bởi vì chúng ta đông hơn ngươi nhiều đấy!”
“Quan trọng ở chất lượng, không quan trọng ở số lượng” - Kẻ kia mỉa mai.
Sonomi tức giận thét lên:
“NGƯƠI....”
Sonomi không phải là một người có thể kiềm chế được cơn giận dữ. Một khi sự tức giận đã bốc lên thì cho dù đó là ai bà cũng không tha (bằng chứng là sự tức giận của bà với Tomoyo đấy >__
Khi đã chấp nhận cho cổ tay của mình bị chọc thủng bởi mũi thương của tên kì dị đứng trước mặt, thì đột nhiên, mũi thương của hắn chuyển hướng. Mũi thương lượn vòng như con rắn uốn mình, lộn xuống dưới cánh tay Sonomi, rồi lại lao lên trên, nhắm thẳng hướng Nakuru phóng xuống. Sonomi định hét lên cảnh báo, nhưng nhận ra dáng vẻ bình thản của vị “phong thần” này nên lại thôi. Trong thoáng chốc, người ta nhìn thấy Nakuru nhếch mép cười. Sau thoáng cười đó, Nakuru lách mình ra một phía, thanh kiếm được giơ lên phía trước. Lưỡi kiếm sáng chói bởi ánh sáng bị phản xạ qua những lỗ nhỏ. Nakuru nhìn hắn như thách đố, tay vuốt ve lưỡi kiếm:
“Hôm nay trời nhiều gió... Là một thuận lợi cho ta...”
Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Sonomi vẫn “ngoan ngoãn” lùi lại nhường trận đấu cho hai “cao thủ”. Hai người đứng ở tư thế chuẩn bị, sẵn sàng lao vào đối phương ngay lập tức...
“DỪNG LẠI! CHUYỆN GÌ Ở ĐÂY THẾ?”
Một giọng nói lớn đầy uy lực từ phía sau vang lên, làm hai “con sư tử” đói đang gằm ghè nhau phải dừng lại. Sonomi và những người lính vòng người nhìn lại: Yukito, Touya và Sakura đang đứng ngay trước mặt họ. Ngọn đuốc trên tay Touya bập bùng soi sáng khoảng không gian xung quanh, in bóng chiếc áo choàng phất phơ lên trên nền đuốc sáng. Dù không đủ sáng để nhìn rõ mặt kẻ đang đứng trước mặt mình, nhưng những người quanh đó vẫn có thể nhận ra được ánh mắt lạnh lẽo hắn dùng để nhìn họ. Ánh mắt Touya bộc lộ rõ sự mệt mỏi và tức giận. Anh bước lên trước, tiến đến đối mặt với kẻ lạ đang có mặt tại Xứ Tuyết:
“Ngươi là ai?”
Im lặng. Kẻ kia chỉ cười, không đáp lại.
“Không muốn nói hả?” – Touya bực bội nói – “Kẻ đột nhập vào đây chắc chắn không có mục đích tốt đẹp. Ngươi sẽ chết!”
Vẫn im lặng và mỉm cười, kẻ mới đến nhìn Touya bằng ánh mắt khiêu khích. Dưới ánh đuốc, tia nhìn ấy mang một vẻ thú vị đến kì dị. Touya nghiến răng. Nhanh như chớp, thanh kiếm trên tay Yukito lao xuống...
“KHOAN”
Yukito chợt khựng lại, thanh kiếm của anh đặt lên trên đỉnh đầu của đối thủ nhưng chưa chém xuống. Hắn không một chút phòng ngự, vẫn ung dung đứng nhìn, điều này khiến Yukito cảm thấy ngạc nhiên. Anh quay lại nhìn. Người vừa ngăn cản anh lại chính là Sakura (đương nhiên anh ta càng ngạc nhiên hơn nữa). Sakura chậm rãi bước lên phía trước, đứng chặn giữa Yukito và đối thủ của anh. Touya kéo Yukito lùi lại. Sonomi lo lắng trong khi Nakuru vẫn đứng im lặng.
“Ngươi... chính là...” - Sakura chăm chú nhìn vào bóng người đang chìm nổi trong bóng đêm bao la. Một bàn tay đưa lên, nhẹ nhàng bỏ mũ choàng xuống – “Ngươi là... ‘HỎA THẦN’ SEIZA?”
“Kẻ khả nghi” kia quỳ sụp xuống chân Sakura, trong khi tất cả những người xung quanh ngạc nhiên há hốc mồm. Sonomi run lên khi nhớ lại mình đã thách thức với ai. Những binh sĩ có mặt đứng im bất động, phần vì bất ngờ, phần vì khiếp sợ. Ngay đến Touya và Yukito cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Trong khi đó, Nakuru chỉ nhếch mép cười.
“ ‘Hỏa thần’ Seiza, bái kiến công chúa!”
Người kia nhẹ nhàng nói, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Sakura. Đuôi tóc màu xám lộ ra ngoài, nhẹ nhàng bay bay. Ánh mắt lạnh lùng ban nãy, giờ trở nên dịu dàng, ấm áp. Bàn tay anh ta nắm lấy bàn tay Sakura, bằng một cử chỉ nâng niu, trân trọng. Sau khi rút tay ra khỏi áo choàng, nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc của Touya và của những người phụ nữ vừa mang đến, mọi người mới nhận ra bàn tay anh ta bị những vết xước dài, vẫn còn rớm máu. Đôi tay dường như bị cào xé bởi một cái gì đó rất sắc mạnh. Chiếc áo choàng ngoài cũng bị rách tơi tả. Những lọn tóc từ trong áo rơi xuống dưới, như những bông hoa màu xám – màu của sự ấm áp. Mất một khoảng thời gian yên lặng vì bất ngờ, Sakura chợt cúi mình xuống, lao vào người anh ta. Hai tay cô ôm choàng lấy cổ chàng trai, như níu giữ vì sợ anh sẽ đi mất:
“Seiza.. Seiza... Hay quá, ngươi đã trở về rồi. Ngươi còn sống... Vậy là tốt rồi....”
Sakura cười rạng rỡ, đôi mắt cô khẽ ngời lên trong màu đỏ của ngọn lửa. Sau một thoáng bất ngờ, Seiza cũng vòng tay ôm lấy cô, khẽ khàng nói:
“Tôi đã trở về rồi, công chúa...”
Hơi lạnh đã tràn về đến kinh đô Tomoeda. Những ánh lửa soi sáng cả một góc đường vắng tanh. Trong tình hình đất nước rối ren như hiện nay, và đặc biệt là vào khi mùa rét đang đến gần, ngoài đường phố hầu như không có người. Chỉ còn lại những người đang vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc, hoặc có những người bây giờ mới bắt đầu sắm sửa cho mùa rét đang đến gần. Hoa đông rung rinh trong làn gió lạnh, dáng vẻ ngạo nghễ và thách thức. Chỉ có những bông tuyết đầu mùa vẫn thản nhiên chơi đùa cùng hoa đông kiêu căng. Cảnh sắc trắng xám vắng lặng của đường phố không gây ngạc nhiên cho những người cư dân đã sống lâu năm tại Tomoeda, nhưng lại đủ khiến người ở xa đến phải giật mình ngỡ ngàng.
Trong bóng tối mịt mờ, một ánh mắt lặng lẽ nhìn ra con đường vắng lặng. Khu phố này vốn là khu phố quý tộc, nhưng hiện nay, nó bị bao phủ bởi sự im lặng đến đáng sợ. Những tiếng côn trùng rí rách kêu lên bản tình ca muôn thuở của nó, vậy mà bây giờ, tiếng kêu đó lại khiến người nghe rợn tóc gáy. Tia nhìn lia đi một lượt khắp cả khu phố vắng vẻ, và khẽ giật mình nhận ra: Ba bóng đen đang chậm rãi tiến lại phía mình.
Rất nhanh sau khi bị phát hiện, ba bóng người đã đứng trước sân. Một chiếc bóng cao lớn nhất nhẹ nhàng đẩy cửa. Cánh cửa đã lâu không mở ra kêu lên những tiếng kẽo kẹt. Tiếng bước chân nhanh nhẹn đi vào... Tiếng cửa bật mở. Người trong nhà vẫn im lặng, đứng nhìn xuống màn đêm thăm thẳm trước mắt.
“Xin chào! Cô đang ở đây à, Naoko?”
Tiếng đập lửa vang lên khẽ khàng. Ánh đuốc le lói chiếu sáng căn phòng khách của nhà họ Li. Naoko vẫn đứng im lặng nhìn ba người đang tiến lại phía mình. Đi đầu tiên là Syaoran, nối ngay sau lưng anh là một người phụ nữ và một cô gái trẻ. Naoko quay người lại, cúi chào những người mới đến theo đúng nghi thức mà cô vẫn làm khi gặp người có vai vế lớn hơn mình.
“Ngươi chính là Naoko, người mà Syaoran đã nhắc đến?”
Người phụ nữ hỏi, giọng bà ta cao vút lạnh lùng. Ánh lửa nhỏ nhoi làm khuôn mặt bà ta lồm đốm bóng trông càng đáng sợ hơn. Naoko liếc mắt qua rồi nói:
“Tên tôi là Naoko!”
“Ta không thích cách nói chuyện của ngươi” - người phụ nữ lạnh nhạt nói, quay người ngồi xuống một chiếc ghế kế bên. Cô gái cũng nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh người đàn bà. – “Ta chỉ hỏi ngươi có phải là Naoko không, thì ngươi chỉ cần trả lời có hay không là được rồi, rõ chưa?”
Im lặng. Naoko dường như đang tìm cách trả lời nhưng lại dường như vì không muốn nói tiếp. Syaoran nhận ra sự yên lặng của Naoko và cảm nhận rõ nỗi tức giận của mẹ mình. Anh định khuyên Naoko lên trả lời xem rõ hay chưa nhưng rồi lại thôi. Bà Li đập bàn quát lên:
“NÓI!”
“Thưa phu nhân” – Naoko rành mạch nói – “Phu nhân hỏi tôi rằng: Có phải là Naoko mà Syaoran đã nhắc đến không, điều này làm sao tôi biết được. Naoko mà thiếu chủ nhắc đến là ai, tôi không biết, chỉ biết: Tên tôi là Naoko.”
Bà Li đứng phắt dậy. Trong bóng tối âm u, vẫn nhận rõ nét cau có tức giận trên gương mặt bà. Bà ta dường như muốn xé nát người đang đứng đối diện với mình, nhưng lại bất lực không dám làm gì. Cô gái trẻ đứng sau bà ta thì thầm nho nhỏ:
“Mẹ, xin hãy bình tĩnh. Mục đích của chúng ta đến đây hôm nay không phải để....”
Những lời nói của cô gái dường như đã tác động ít nhiều đến thái độ của bà Li. Bà kìm nén, ngồi xuống:
“Con nói đúng, Rika. Nếu con không nhắc chắc ta sẽ vì tức giận mà quên mất.”
Bà Li nói và ném về phía Naoko một tia nhìn sắc lạnh, giận dữ. Ánh mắt đó có nét gì đó đề phòng, không muốn để Naoko tiến gần về phía mình. Naoko vẫn im lặng đứng nhìn người phụ nữ đối diện với mình. Đôi mắt của cô cụp xuống, nhìn dưới đất nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô đang thâu tóm tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, từ người phụ nữ đối diện, cô gái đứng bên cạnh bà ta và cả Syaoran. Trong không khí im lặng, Syaoran khẽ rùng mình. Chẳng phải đây là lần đầu tiên Syaoran phải chịu cảnh này khi nói chuyện với Naoko, nhưng cái lặng lẽ của Naoko hôm nay có vẻ gì đó khác với mọi ngày. Cái lặng lẽ đó như lạnh lùng, băng giá, căm thù, giống như với một nỗi hận không thể xóa nhòa. Không như cái “lặng” thường ngày, bị bao trùm bởi sự nuối tiếc, xót xa. “Cô ta đang nghĩ gì?” – Syaoran thắc mắc, tiếp tục chờ đợi xem ai sẽ là người lên tiếng trước.
“Naoko” - cuối cùng, chính bà Li là người không chịu được cảnh câm lặng này – “Ta không thể đi vào ban ngày, vì vậy nên đêm nay ta mới đến gặp ngươi. Thứ nhất là để biết ngươi như thế nào, thứ hai là để nói với ngươi vài việc”
“Tôi xin sẵn sàng nghe lời chỉ bảo của phu nhân!” – Naoko kính cẩn nghiêng mình.
“Có thể làm như thế thì tốt” – bà Li nhếch mép cười – “Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi lại giúp chúng ta, phản bội lại chủ nhân cũ - người mà ngươi vô cùng sùng kính?”
Naoko nhíu mày suy nghĩ. Chỉ một thoáng qua, cô nói:
“Xin phu nhân thứ lỗi, đây là điều không thể nói. Nói chung là tôi giúp thiếu chủ vì một chút ơn nghĩa mà tôi còn thiếu của thiếu chủ. Không trả được nghĩa, không thể chết. Đó là tiêu chí sống của tôi!”
“Thân phận thật sự mà ngươi nói với Syaoran là đúng chứ?” – Rika bắt đầu lên tiếng chất vấn – “Và lấy gì để chứng minh?”
“Tôi có thể khẳng định lời nói về thân phận của tôi là đúng sự thật. Chính lời khẳng định của tôi là bằng chứng!” – Naoko trả lời, giọng đầy kiêu hãnh.
“Giả sử như những điều đó không đúng?”
“Không thể có chuyện đó được, thưa cô nương” – Naoko nhếch mép cười – “nói dối về những điều đương nhiên đúng, điều đó không phải cách làm của tôi”
“Vậy... nếu như cô phản bội chúng tôi vì chủ nhân cũ của cô? Hoặc... Cô thấy ân hận khi nhìn thấy người chủ ấy?” – Rika tiếp tục nói.
Naoko lại một lần nữa giữ im lặng. Có lẽ cô đang đấu tranh tư tưởng trong việc trả lời. Phản bội lại chủ cũ hay chủ mới? Syaoran chú ý quan sát sự khổ sở lộ ra trên nét mặt Naoko. Đôi mắt cô gái vẫn cúi xuống dưới, mi mắt cụp xuống. Một lúc sau, Naoko quay lên, nhìn thẳng vào mắt Rika:
“Thật sự như vậy, tôi sẽ chết. Không, chỉ cần làm xong nhiệm vụ lần này thôi, tôi sẽ chết. Tôi không thể phản bội lại chủ của mình. Có lẽ chỉ cái chết mới có thể đền hết tội của tôi...”
Gió đông lạnh ngắt từ ngoài cửa sổ thổi vào, tung bay những tấm rèm cửa. Làn gió băng giá như gió của tử thần đến chứng thực cho lời nói của Naoko, sẵn sàng lấy mạng cô gái bất cứ lúc nào sau khi cô đã làm xong nhiệm vụ của mình. Syaoran khẽ giật mình. Đây quả là một cô gái trọng nghĩa. Chỉ vì một chút ơn nghĩa với Syaoran, cô gái này có thể hi sinh cả mạng sống và lòng trung thành của mình để trả, nhưng cũng không vì thế mà hoàn toàn phản bội người chủ cũ. Nghe câu nói của Naoko, Syaoran biết rằng, không gì có thể ngăn cản cái chết của cô gái, bởi lòng trung thành và ơn nghĩa không thể vẹn toàn cả đôi đường.
“Được rồi” – bà Li lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của Rika và Naoko (mặc dù có vẻ như hai người này cũng không có ý định tiếp tục) – “Nếu cô đã có suy nghĩ như thế thì ta sẽ tạm thời tin cô. Nhiệm vụ lần này, cô nhất định phải tham gia, để chứng minh cho lòng trung thành của cô với chúng ta. Đương nhiên....” – bà Li từ từ đứng dậy, đi ra phía cửa. Rika cũng nhanh chóng theo bước – “... Nếu cô phản bội ta như đã phản bội ‘người ấy’, cô sẽ không – có - kết - cục - tốt - đẹp đâu”
“Tôi hiểu”
Naoko lặng lẽ nói, đôi mắt lại cụp xuống như múôn tránh những hạt bụi của cuộc đời bay vào mắt. Nhưng những hạt bụi đó lại quá thích đôi mắt trong ngần của cô, nó không muốn buông tha cho cô và vẫn chui vào trong mắt cô, dù đã được che bởi một lớp kính mắt. Mái tóc Naoko bồng bềnh bay, nhẹ nhàng quệt lên khuôn mặt cô, vắt lên kính và rủ xuống. Trong bóng tối mờ mờ, những sợi tóc như những hàng nước mắt khổ đau.
“Rika, hôm nay con sẽ ở lại đây” – bà Li ra lệnh – “Còn Syaoran, con sẽ đưa ta về cung điện.”
Syaoran im lặng nghe lệnh. Khi đi lướt qua chỗ Naoko, anh liếc lại nhìn cô. Cô gái vẫn đứng im, bất động như cô vẫn thế. Cô không ngước mắt nhìn lên, mà chỉ khẽ gật đầu chào vị thiếu chủ cô phục tùng. Syaoran mỉm cười, lạnh giá. Vậy nhưng, đối với Naoko, chỉ nụ cười lạnh lẽo đó của anh cũng đủ để cô cảm thấy ấm áp hơn trong cái rét đầu đông.
Hai mẹ con nhà họ Li nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà xưa cũ trong màn đêm đen dày đặc. Ánh đuốc bập bùng cháy trong nhà họ Li, soi rõ bóng người lặng lẽ đi. Naoko di chuyển ra gần cửa sổ, nhìn theo bóng hai người. Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nuối tiếc không rõ nguyên do, và nỗi buồn man mác. Ở màn đêm đen như vậy, nhưng Naoko lại nhìn rõ Syaoran. Dường như bóng đêm không thể che khuất được bóng dáng quen thuộc của anh. Bà Li đã khuất bóng dần trong màu đen, chỉ có Syaoran như ánh sáng soi đường trong đêm tối. Ánh sáng đó đối với Naoko, nó quá sáng chói, sáng đến nỗi cô không thể với tay lại. Và ánh sáng đó cũng không phải dành cho cô, cô hiểu. Trái tim Naoko quặn thắt lại. Chói quá. Naoko tự cười mình. “Ban đêm mà mình lại thấy chói chỉ vì một bóng người. Thật nực cười...” Chính Naoko cũng thấy khó hiểu với bản thân mình, khi mà cô vẫn chưa thể giải đáp được thứ cảm xúc kì lạ của mình.
“Cô cũng đừng hòng lấy được trái tim của anh ấy”
Giọng Rika lạnh lùng vang lên, kéo Naoko trở về với bóng tối mà vốn dĩ nó là như thế. Rika Sasaki đã đứng cạnh cô, nhìn theo hướng mà Naoko đang nhìn.
“Tôi không hiểu cô nương muốn nói gì?” – Naoko lạnh lùng nói, nhưng vẫn giữ thái độ kính cẩn đối với chủ.
“Nhìn mắt cô là tôi hiểu, bởi vì chính tôi cũng như thế. Chỉ thấy được bóng một người, thì chứng tỏ Tình cảm cô dành cho người đó, chắc chắn không phải là tình cảm bình thường. Nhưng...” – Rika nhấn mạnh – “Cô đừng hòng có thể chiếm hữu Syaoran. Chỉ Kinomoto cũng đã đủ rồi. Tôi không giết được Kinomoto, nhưng tôi có thể giết cô!”
Naoko im lặng lắng nghe Rika nói. Một bầu không khí nặng nề bao trùm giữa hai người con gái. Naoko nhếch mép cười ngạo nghễ:
“Giết tôi? Nghe có vẻ đơn giản quá nhỉ?”
Giống như có một ma lực mãnh liệt phát ra, Rika bất giác lùi lại. Khi nói câu đó, ánh mắt Naoko nhìn thẳng vào Rika, tia nhìn như một con mãnh thú sẵn sàng ăn thịt con mồi ngay lập tức. Cái cảm giác “bị giết” bùng lên trong đầu Rika như bản năng. Cả người Naoko phát ra một cảm giác kì lạ, như đe doạ đối thủ của mình, khiến tất cả những ai nhìn vào đều bủn rủn chân tay. Rika cũng không ngoại lệ. Mọi thứ quanh cô không còn quan trọng nữa. Tia nhìn của Naoko làm đầu óc cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Mạng sống. Rika tiếp tục lùi lại, đứng áp vào tường. Ánh trăng chiếu vào Naoko, khiến Rika giật mình khi nhìn ra: Dường như có một con rồng to lớn đang đứng ngay trước mắt mình. Con rồng như cuồn cuộn tức giận, chỉ cần mình cử động một chút, lập tức sẽ mất mạng. Rika định hét lên nhưng cổ họng nghẹt lại. Đến khi định thần lại, cô nhận thấy Naoko vẫn đứng im, không nhúc nhích, trong khi cô đang ngồi bệt dưới đất. Naoko chậm rãi tiến dần về phía cô:
“Nói ra câu đấy thì hình như cô vẫn chưa tin tưởng vào những điều tôi nói? Cô chưa tin vào thân phận của tôi, phải không? Có lẽ do bề ngoài của tôi chưa đủ ‘già’? Nhưng... Như cô thấy đấy, tôi chỉ cần nói thôi cũng đủ làm cô sợ hãi rồi, thì việc giết tôi không đơn giản đâu” – Naoko mỉm cười thách thức, vẫn nhìn Rika bằng ánh mắt lạnh băng. Nhưng rồi, cô ta thở dài quay đi – “Nói vậy thôi, cô đừng lo. Tôi không bao giờ có suy nghĩ chiếm hữu tình cảm của thiếu chủ, bởi lẽ... Tình cảm ấy tôi biết không phải để dành cho tôi. Và cả cô cũng vậy thôi, Sasaki...”
Cảm nhận bầu không khí bình thường đã trở lại xung quanh mình, Rika từ từ đứng lên, đến bên cạnh Naoko mặc dù vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định. Bầu trời ban đêm vào lúc này không đẹp như vào giữa thu hoặc hè. Nó mang một màu sắc âm u, tối tăm. Chỉ có mặt trăng cô độc đứng giữa màu đen rộng lớn, không một ngôi sao nhỏ bầu bạn. Rika đung đưa người, để cho làn gió lạnh tràn vào.
“Cây hoa anh đào đó...” – Rika lặng lẽ nói – “Nếu không chặt nó đi, có lẽ nhiệm vụ lần này không thể thành công...”
“Cô nương muốn chặt nó à?”
“Đúng. Và đương nhiên, chính tay Syaoran sẽ phải chặt nó. Bởi vì,... Nó chính là mối cản trở lớn nhất...”
“Chỉ là một cây hoa thôi mà?” – Naoko hỏi lại bằng một giọng nói ngây thơ đến mức có thể làm cho Rika phải giật mình.
“Chỉ một cây hoa? Ha...” – Rika bật cười – “Nhưng cây hoa đó không chỉ là cây hoa bình thường. Nó được trồng ở đây không phải chỉ do sự yêu thích thông thường, mà là do một tình yêu mãnh liệt. Nếu không xóa được tình yêu đó để trở thành con người dứt khoát hơn thì nhiệm vụ không thể thành công.”
“Vậy là cô nương cũng phải công nhận tình yêu đó của thiếu chủ là mãnh liệt?”
Rika không nói gì, chìm đắm trong im lặng. Hai cô gái, mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình và cùng nhau đeo đuổi nó. Một lát sau, tiếng nói cao trong veo của Naoko vang lên, như một lời dự đoán đáng sợ sẽ xảy ra:
“Cây hoa anh đào đó là một sợi dây nối giữa thiếu chủ Syaoran với thế giới của chúng ta - thế giới con người. Nếu như, chính tay thiếu chủ phải cắt đứt mối liên kết đó, thì thiếu chủ sẽ không còn là con người nữa. Thiếu chủ sẽ trở thành cái gì... Đến lúc ấy mới có thể biết được, nhưng chắc chắn không thể là thứ gì tốt đẹp....”
“Ngươi có cần chút thuốc và bông băng không?”
Nakuru hỏi khi đang cùng Seiza đi vào trong lều. Seiza quay lại nhìn Nakuru bằng đôi mắt xám lạnh lẽo vô cảm:
“Nếu ngươi muốn đùa thì đây không phải lúc chút nào, Nakuru”
“7 năm không gặp.... Ngươi vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào” – Nakuru mỉm cười nói – “Chỉ dịu dàng khi đứng trước công chúa thôi... Nhưng... Lần này ta không có ý định đùa. Bàn tay của ngươi, chắc có lẽ do đi bằng đường núi rồi. Thấy ngươi lo cho công chúa như vậy, ta cũng rất vui vì đến lúc này chắc chưa có ai trong ‘Tứ đại hộ pháp’ phản bội công chúa”
Seiza nhíu mày nhìn Nakuru với tay lấy lọ thuốc chữa thương. Hắn ngoan ngoãn rút tay ra khỏi áo choàng, đưa cho Nakuru.
“Sao ngươi lại nghĩ đến vấn đề ấy? Phản bội à? ‘Tứ đại hộ pháp’ mà dám phản bội lại công chúa sao? Chẳng lẽ... Không phải ngươi chứ? Một người xưa nay vốn hết lòng vì công chúa như ngươi lại...??”
“Ồ, ta đâu có ý đó. Chỉ là... Mấy ngày gần đây, ta có linh cảm không tốt lắm. Cảm giác như... Có ai đó đang phản bội chúng ta... Ta rất lo.”
Seiza nhìn bàn tay mình đang được băng lại một cách vụng về. Anh nhăn mặt. Cả bàn tay giờ đây như một đống bông băng lộn xộn được buộc lại với nhau, nên nhìn tay trở nên to bè hơn bao giờ hết. Xưa nay, Nakuru vẫn kém trong việc băng bó thế này, dù lúc nào cũng nhận phần trị thương về mình khi có người bị thương. Seiza ngán ngẩm gỡ đống băng ở tay ra, mặc cho Nakuru ngăn cản anh phá hoại “tác phẩm” của hắn.
“Ta nghĩ ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều đến chuyện ấy” – Seiza phải tự mình băng lấy cánh tay – “Ta tin rằng ‘Tứ đại hộ pháp’ không thể phản bội công chúa. Còn nếu phản bội, chắc chắn phải có lý do gì đó, và đương nhiên, sau khi hoàn thành mục đích, kẻ đó sẽ phải chết để đền tội...”
Nakuru mỉm cười lạnh lùng:
“Ngươi cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện chết chóc thôi nhỉ? Nếu kẻ đó không tự chết, đương nhiên chúng ta phải ra tay. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chút tình đồng chí bạn bè ư?”
“ ‘Tứ đại hộ pháp’ thì làm gì có những thứ tình cảm ấy” – Seiza trả lời bằng một giọng nói giá băng – “Ngươi cũng thế thôi... Nếu ta làm hại công chúa, chắc chắn ngươi sẽ giết ta không một chút thương xót, ta nói đúng chứ?”
Nakuru mỉm cười. Thành viên trong “Tứ đại hộ pháp” luôn luôn là những người hiểu nhau nhất, và có lẽ vì thế, họ không hề hối hận vì cái đã lựa chọn. Những bông tuyết đầu đông bắt đầu rơi, như một sự khởi đầu cho một tương lai mới. Tốt đẹp hay chìm trong hố sâu, chắc sau này mới có thể biết....
Ánh nắng chan hoà chiếu rọi cả khu vườn đầy hoa và cây cối. Cây cối đã bị chặt bớt đi nhiều, chính vì thế ánh nắng mới đủ sức để che lấp khu rừng rậm rạp tránh ánh nắng này. Hiện này, bà Li đã không còn sợ ánh sáng như trước, đủ để có thể ngồi dưới tán cây có chút nắng. Nhưng khi cả gia đình họ Li chuyển vào cung điện, khu vườn này thực sự đã tồi tệ đi rất nhiều. Rika mở tung cánh cửa đầy bụi bặm, ngửa mình nhìn lên căn phòng ở trên lầu cao nhất của ngôi nhà. Nơi đó chứa nhiều kỉ niệm của cô, và cũng là nơi đầu tiên cô gặp Syaoran mà cô nghĩ có lẽ anh đã quên lãng từ lâu. Có những điều tưởng như nỗi đau, nhưng bây giờ nó lại trở thành một kỉ niệm đẹp. Căn phòng đó đã bỏ hoang từ 5 năm trước, giờ có lẽ đã bụi bẩn lắm. Rika chỉ ngước nhìn, trong óc chợt nhớ lại những kỉ niệm xưa....
“Căn phòng bỏ hoang đã lâu đó có cái gì lôi cuốn cô à?”
Một giọng nói vang lên làm Rika giật mình. Mải suy nghĩ, cô không để ý, Syaoran đã ngồi bên bậc thềm của căn nhà từ lúc nào. Anh nghiêng đầu dựa vào cây cột, ánh mắt màu hổ phách lia nhanh một lượt. Rika chợt thấy nao lòng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Syaoran bỗng chốc trở nên ấm áp khi nhìn vào cây hoa anh đào. Anh dừng mắt ở đó khá lâu, trước khi quay lại nhìn Rika. Vẫn là đôi mắt lạnh lẽo ấy. 5 năm trước, Syaoran đã từng dùng đôi mắt ấm áp mà anh dành cho Sakura để nhìn Rika, vậy mà giờ đây, cả tia nhìn bình thường đối với vạn vật cũng bị biến mất. Tất cả trong mắt anh dường như đều không tồn tại. Một con người luôn thấu hiểu tâm tư tình cảm của mọi người đã chết, kể từ sau khi phát hiện ra kẻ thù của mình, chỉ còn lại một kẻ thờ ơ, vô cảm đối với những điều diễn ra xung quanh. Rika thở dài đứng trước mặt Syaoran:
“Chà, Syaoran... Cây hoa anh đào đó...”
“Tôi đã từng nói là cô không cần phải quá để ý đến cây hoa đó” – Syaoran ngắt lời – “...Đừng liên tưởng cây với người. Nó chỉ là một cái cây mà thôi... Không hơn không kém...”
Rika dường như đã mất hết kiên nhẫn để đối thoại với Syaoran về vấn đề này. Cô nóng nảy:
“Nếu anh đã chỉ coi nó là một cái cây thì... Hãy thử chặt nó đi... Tự tay cắt đứt mối liên hệ của mình với nó.... Để trở thành một người hoàn toàn tự do...”
Lời nói của Rika như bay bổng trong gió, rơi vào khoảng không vô cùng. Những lời đó cũng bay đến bên Syaoran, làm anh sững người lại trong giây lát. Hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió vi vu thổi, tiếng cành cây xào xạc và tiếng cây hoa anh đào rung lên. Bên trên lầu tòa nhà, một ánh mắt lặng lẽ theo dõi. Đôi mắt đó buồn bã nhìn vào cây hoa, rồi lại xót xa nhìn về phía người chủ của nó - Syaoran. Ánh nhìn ấy như muốn hét lên, ngăn cản không cho Syaoran chặt cây hoa anh đào, nhưng cũng lại bất lực không thể làm gì. Không gian lặng im cứ thế trôi qua. Từng giây, từng phút... Thời gian như dừng lại. Đếm từng chút thời gian, để suy nghĩ. Nhưng Syaoran vẫn không thể quyết định. Ánh mắt anh lại chăm chú nhìn vào cây hoa. Nó như một mối liên kết duy nhất giữa anh và người con gái không đợi chờ. Không giống như bao cây hoa mua bên ngoài, cây hoa này đã từng được anh khắc ghi những nỗi đau khổ, những chờ đợi nhớ mong, chứng kiến cả sự khó xử và những cơn giận giữ bị chôn sâu trong lòng, cả tình cảm thầm kín nhất của anh.... Nếu cây hoa này mất đi, tất cả sẽ biến mất. Cả kỉ niệm, nhớ thương... Và rồi, liệu anh có quên hết tất cả không? Quên đi thứ tình cảm ngu ngơ xuất hiện trong mình?
“Anh không tự quyết định được, đúng không?” – Rika lạnh lùng nói – “Tôi hiểu. Anh không muốn quên hết tất cả thứ tình cảm ấy. Anh suy nghĩ, nếu mình không quên hết, mình cũng vẫn đau khổ, mà nếu quên hết, thì sẽ còn đau khổ hơn. Nhưng anh lại chỉ có thể chọn một trong hai. Số phận đã định rồi...”
Syaoran vẫn im lặng. Có lẽ anh cố tình không trả lời chứ không phải là không trả lời được. Tất cả những gì anh biết là những cơn gió lung lay cành lá. Là tiếng rì rào của cây hoa anh đào như tiếng cười vui. Một ngày nào đó, liệu anh còn nhớ đến cái tên: Sakura?
“Tôi có một cách giúp anh chọn lựa” – Rika đưa ra đề nghị - “Anh hãy bịt chặt mắt lại, và sử dụng kiếm, chém mạnh vào phạm vi 50m quanh cây hoa anh đào. Nếu trong vòng 10 giây, lưỡi kiếm không động đến cây hoa, tôi sẽ không bao giờ đề nghị anh chặt nó đi nữa. Còn nếu cây hoa bị đổ, thì từ nay, anh sẽ không còn vương vấn gì nữa.... Thế nào?”
Syaoran nhíu mày suy nghĩ. Đây giống như một trò cá cược, mà anh chưa bao giờ từng gặp may trong những vụ cá cược thế này. Lần này sẽ là như thế nào? Liệu là may hay rủi? Và nếu nói là may thì may là do không chặt được hay chặt được? Nhưng mọi sự diễn biến đến lúc này, anh chỉ còn cách theo lao. Syaoran nhắm mắt, cầm lấy thanh kiếm:
“Được. Rika, khoanh vùng đi.”
Chiếc khăn đen bịt kín mắt Syaoran, như một bức tường cản ngăn cách anh giữa quá khứ, tương lai và hiện tại. Rika dùng rào khoanh vùng, để mặc Syaoran một mình trong ranh giới. Riêng cô hồi hộp đứng nhìn bên ngoài. Naoko cũng đừng bên cạnh cô từ lúc nào, thì thầm nho nhỏ:
“Nếu cắt đứt dây, thiếu chủ sẽ trở thành...”
Naoko bỏ lửng câu nói của mình, nhưng Rika cũng không có ý định nghe tiếp. Cô hô lên:
“BẮT ĐẦU!”
Thanh kiếm của Syaoran lia đi ngay lập tức khi hiệu lệnh vừa vang lên. Tiếng kiếm xé gió vun vút. Thi thoảng, kiếm chém vào hư không, nhưng liên tiếp, cây cỏ xung quanh đổ rạp. Bước chân của Syaoran lao đi nhanh chóng. Naoko căng thẳng dõi mắt nhìn theo thanh kiếm của Syaoran. Bước chân càng lúc càng đưa anh tới gần cây hoa anh đào hơn. Thanh kiếm dài làm đổ rạp những bông hoa xung quanh, những tán cây lòa xòa. Kiếm lia sượt qua thân cây hoa cũng khiến Rika và Naoko căng mắt lên nhìn. Mũi kiếm đã mấy lần suýt đâm vào cây anh đào, nhưng không biết do may mắn hay xui xẻo mà chỉ đi lướt qua, rồi lại lia đi hướng khác...
“5...”
Rika lên tiếng báo thời gian, mắt vẫn căng lên quan sát lưỡi kiếm của Syaoran. Chỉ cần cây hoa này đổ, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Tình yêu, nuối tiếc, kỉ niệm... Syaoran sẽ không còn gì hết, và Rika cũng không phải nơm nớp lo sợ. Nếu cây hoa đổ, đồng nghĩa với cái chết của Sakura Kinomoto. Hai người con gái căng thẳng nhìn vào những đường kiếm nhanh thoăn thoắt, sượt qua, sượt lại của Syaoran, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Trong đầu óc Naoko lúc này, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đó là làm sao để Syaoran không chém vào cây. Cầu mong sao cho cây hoa anh đào mạnh mẽ mãi mãi sẽ duy trì màu xanh tươi của mình. Tim Naoko đập loạn lên, có lúc tưởng chừng như ngừng đập khi thấy lưỡi kiếm hướng về phía cây hoa anh đào mà lia đi. Đôi mắt cô mở căng không chớp. Không khí như lặng đi dưới mỗi đường kiếm của Syaoran. Chỉ có tiếng gió bị xé rách, tiếng cây cối đổ rạp, và tiếng kêu ai oán như tiếng khóc sợ hãi của cây hoa anh đào.
“1...”
Chỉ còn lại một giây cuối cùng, liệu tương lai sẽ là màu gì? Màu xanh của lá hay màu trắng của nhựa cây? Thanh kiếm của Syaoran vẫn lia đi. Cây hoa mai đứng kiêu hãnh bên cạnh cây hoa anh đào đã ngã rạp xuống. Chỉ bằng một phát kiếm trong tích tắc, cả cành đào cũng đổ. Nhưng còn cây hoa anh đào? Nó sẽ sống được đến bao lâu? Naoko nhắm mắt lại cầu khẩn, chỉ hi vọng tất cả sẽ kết thúc trong tốt đẹp. Chỉ còn một giây...
“0...” – “Roẹt”
Tiếng hô của Rika vang lên bị ngắt quãng bởi tiếng “Roẹt” kết thúc. Naoko từ từ mở mắt....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.