Chương 33: TRỞ VỀ - BẮT ĐẦU VÀ KẾT THÚC
Rinca_seta
22/12/2015
Thời gian vẫn không ngừng trôi đi. Nó chẳng chờ đợi ai và cũng chẳng để ai chờ đợi mình. Lặng lẽ... Từng bước một... Thời gian cứ đi, không ngừng nghỉ... Bầu trời trong xanh mùa thu đang từ từ bị bao phủ bởi màu xám của những đám mây mùa đông. Đông đang về. Ngưỡng cửa mùa đông vẫn chậm rãi mở ra, cho những cánh chim vội vã bay đi, cho những đợt gió lạnh lẽo và màu trắng của tuyết. Những bông hoa đông thẫm màu vẫn rung rinh nụ, ngẩng cao đầu thách thức với thời gian, mong ngóng một mùa đông lạnh giá.
Syaoran rảo bước trên con đường dài của kinh đô Tomoeda. Mùa đông dường như khiến cho con người vội vã hơn. Những bước chân nhanh chóng, vội vàng. Tiếng chào hỏi qua loa vang lên trong bầu không khí tràn đầy hơi lạnh. Syaoran thong thả bước đi, tận hưởng cái lạnh ấy tràn vào người – cái lạnh kì lạ đầu đông. Suốt mấy tháng nay lo tập huấn quân đội, Syaoran chưa hề bước chân ra khỏi cung điện. Trong cung điện dường như mọi việc trở nên khủng hoảng. Quý tộc và quân lính đều gấp rút thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng đều chưa thực sự yên tâm. Uy danh của “Tam gia huyền thoại” mười mấy năm trước vẫn khiến những người chuẩn bị xông trận kinh hãi lo sợ. Nhưng đối với Syaoran, anh hoàn toàn không một chút do dự trong trận chiến này. Mục đích của anh là “trả thù”, chỉ thế mà thôi. Mọi việc, Syaoran đều đã tính toán trước, đủ để đảm bảo “mối thù” truyền đời này được giải quyết một cách trọn vẹn. Thắng hay thua, điều đó không quan trọng. Giết được kẻ thù của mình, điều đó làm anh thấy hân hoan hơn. Vậy mà sao, trong nỗi hân hoan ấy, ngực anh thắt lại đau đớn!
Không biết tự lúc nào, bước chân đã đưa Syaoran đến con đường nhỏ, nơi mà ngày xưa, anh luôn đến đó mỗi hôm. “Quán ăn Rika" đã đóng cửa, giờ đây chỉ còn là một căn nhà gỗ hoang tàn. Nơi đây là nơi anh đã buộc số mệnh của anh với Sakura, cho anh nhiều kỉ niệm vui, những nụ cười và những giây phút ấm áp. Cánh cửa gỗ mục nát dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, kèn kẹt kêu lên trong làn gió nhẹ nhàng của mùa đông. “Mọi thứ... đã đến lúc phải kết thúc....” – Syaoran thầm nghĩ. Anh lạnh lùng quay đi, bỏ tất cả lại phía sau. Quá khứ... mãi mãi sẽ vẫn là quá khứ...
Con đường thênh thang rộng, vậy mà sao không có chỗ cho Syaoran bước đi? Những bước đi của anh đều phải tính toán từng chút một, để không bước sai bước nào, để có thể đi vững trên con đường rộng ấy. Chỉ một bước lầm lỡ, có thể sẽ khiến anh bị thương tật cả đời. Những bóng người lướt qua không hề quay lại, lạnh nhạt nhìn nhau bằng đôi mắt vô cảm. Bao tháng ngày cực khổ đã biến những con người thân thiện, mến khách nơi đây trở thành những con người bàng quan với tất cả mọi chuyện. Syaoran chợt dừng lại. Một ngày không xa, khi chiến tranh nổ ra, chắc chắn rằng quân của triều đình sẽ thua, bởi nhân dân đã không còn là của triều đình, nhân dân đã trở thành dân của Kinomoto. Thu phục lòng dân, đó là một biệt tài của kẻ đứng đầu “Tam gia” – Kinomoto Fujitaka. Syaoran ngán ngẩm lắc đầu. Đối với anh, tất cả những điều đó đều không liên quan...
Một bóng người vội vã đi ngang qua Syaoran. Đang mải suy nghĩ, Syaoran không kịp tránh. Người đó va sầm vào anh. Cả hai ngã xuống nền gạch....
Mọi sinh họat của Xứ tuyết vẫn không có gì thay đổi, riêng chỉ có quân đội là luyện tập hăng hái và quy củ hơn. Dưới sự chỉ đạo của Nakuru và sự hướng dẫn của dì Sonomi, những quân sĩ ở lại xứ tuyết luyện tập không ngơi nghỉ, sẵn sàng bước vào cuộc chiến. Mùa đông đang về, những bông tuyết trắng lại bắt đầu rơi, nhẹ nhàng cổ vũ cho binh sĩ. Đám trẻ con cũng hăng say luyện tập những bài tập đã học của mình...
“Tốt lắm!” – Sonomi thở dốc nói – “Hôm nay chúng ta luyện tập đến đây. Trưa rồi, mọi người cũng cần nghỉ ngơi. ‘Phong thần’, ngươi nghĩ sao?”
“Cũng được” – Nakuru trả lời sau một thoáng suy nghĩ.
Sau mệnh lệnh giải tán của Nakuru, những quân sĩ trong quân đội lập tức tản ra làm những nhiệm vụ thường ngày của mình. Những cánh chim đưa thư chao liệng trên bầu trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Người kiểm thư nhanh chóng lao đến bên chúng, ném những mẩu thức ăn xuống và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Hình như ngươi đang có việc gì lo lắng?” – dì Sonomi lo lắng nhìn Nakuru.
“Không có gì đâu, Daidouji phu nhân” – Nakuru thở dài đáp lại, ánh mắt nhìn ra phía những cánh chim bồ câu.
“Ngươi không thích hợp để nói dối, ‘phong thần’” – dì Sonomi mỉm cười vẻ hiểu biết – “Ngươi đang đợi thư à?”
“À... Nhưng không phải trong đống chim đó” – Nakuru hơi bực mình về vẻ dò xét trên gương mặt của Sonomi.
Dì Sonomi chỉ mỉm cười. Bà đưa mắt nhìn lại chỗ những con chim đưa thư, chú ý đến vẻ mừng rỡ của người kiểm thư. Đám chim vẫn đang sung sướng mổ thức ăn bên dưới, ngoan ngoãn để cho người ta lấy những bức thư trên chân chúng.
“Công chúa... Đã sống rất tốt...”
Nakuru lặng lẽ nói, kéo Sonomi lại. Bà ngạc nhiên quay sang nhìn Nakuru. Vẻ mặt của Nakuru ánh lên một vẻ ngại ngùng, biết ơn. Bà mỉm cười:
“Đó là nhiệm vụ của ta”
Nakuru chỉ cười đáp lại, nét lo lắng lại hiện lên trên gương mặt. Sonomi nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi rất lo cho Sakura?”
“Ừm, công chúa đi từ sáng đến giờ rồi”
“Nó đi với Touya và Yukito, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu” – Sonomi trấn an sự lo lắng của Nakuru.
“Không phải vấn đề đó” – Nakuru thở dài – “Chỉ là...”
Nakuru ngập ngừng không nói tiếp, Sonomi vẫn im lặng chờ đợi. Bất chợt, người kiểm thư lao đến bên Nakuru, gương mặt rạng rỡ:
“ ‘Phong thần hộ pháp’, tất cả các thư gửi về hôm nay là của những binh sĩ đã được ta cử đi các nơi khác. Họ báo rằng đang trở về và sẽ đến đây trong thời gian sớm nhất”
Vẻ lo lắng của Nakuru khẽ giãn ra. Hắn mỉm cười, nụ cười cao ngạo:
“Đó là điều đương nhiên. Điều này ra đã đoán trước rồi, chẳng có gì là đáng báo cáo cả. Chuẩn bị để huấn luyện cho họ, trong thời gian ngắn nhất trước khi mùa đông đến!” – Nakuru ra lệnh.
Sau khi tên kiểm thư tuân lệnh chạy đi thông báo với những người khác về những bức thư và mệnh lệnh của Nakuru, Sonomi mỉm cười:
“Ta không ngờ ngươi không thật lòng chút nào...”
“Phu nhân, xin chớ nhiều chuyện!” – Nakuru lạnh lùng đáp lại.
Sonomi quay người bỏ đi, để lại Nakuru một mình đứng giữa “sân tập” - một nơi rộng rãi cách xa các lều trại. Nakuru khẽ mỉm cười. “Đã trở về, vậy là có thể yên tâm. Chỉ còn chờ đợi một người nữa thôi! Chỉ cần ‘hắn’ trở về....”
.... Syaoran lồm cồm bò dậy, đưa tay kéo người kia đứng lên. Đó là một thanh niên (có vẻ là vậy vì anh ta khá trẻ, mặc dù Syaoran cảm thấy tuổi thật của anh ta chắc cũng phải ở mức trung niên) với mái tóc xám dài được cột gọn gàng đằng sau. Những sợi tóc mái dài nhẹ nhàng rủ xuống đôi mắt xám nghiêm nghị và lạnh lùng. Bộ quần áo của anh ta khá nhàu nát, dường như đã bị bào mòn bởi thời gian và những biến động của thời tiết. Người thanh niên vác theo bên mình một chiếc thương dài, khá cũ. “Đây có vẻ là một người hoài cổ” – Syaoran thầm nghĩ khi thoáng nhìn anh ta.
“Xin lỗi, tại tôi đang vội quá” - người thanh niên mỉm cười nhìn Syaoran khi đã đứng lên được.
“Không sao, cũng tại tôi đi đường mà không chú ý” – Syaoran mỉm cười nhìn lại – “Anh không sao chứ?”
“Hình như vậy” - người thanh niên trả lời, đưa cánh tay lên quan sát.
“Anh muốn đi đâu à? Nhìn anh rất vội vàng?”
“À, tôi...” - người thanh niên hơi lưỡng lự trong giây lát – “Tôi đang tìm một người quen.”
“Ồ, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Ngươi kia hơi nghi ngờ nhìn nụ cười của Syaoran. Anh ta khẽ nhíu mày quan sát từ đầu đến chân người con trai đứng trước mặt mình. Syaoran cũng im lặng quan sát đối phương. Rồi... Ánh mắt anh khẽ ánh lên tia nhìn ngạc nhiên, và dần dần chuyển sang thích thú.
“Tôi nghĩ là cậu không giúp được gì đâu” - người thanh niên nói sau một quãng thời gian khá lâu – “Rất xin lỗi cậu chuyện lúc nãy. Tôi đang vội, tôi đi trước nhé!”
Đôi mắt xám nhìn Syaoran với một nụ cười thân thiện nhưng không che dấu được tia nhìn lạnh lẽo. Hắn rảo bước ngang qua Syaoran....
“Tôi đoán kẻ mà anh muốn tìm là một cô gái?”
Syaoran lặng lẽ nói, khiến người thanh niên kia đột ngột dừng lại. Hắn quay người nhìn Syaoran, ánh mắt khẽ ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng như vốn dĩ nó phải thế:
“Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau?” - hắn mỉm cười hỏi.
“Đúng” – Syaoran vui vẻ đáp lại – “Nhưng... tôi biết anh và chắc hẳn anh cũng biết rõ về tôi”
Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng và đả kích. Hai người thăm dò cử chỉ của nhau, đề phòng cẩn thận. Chợt, người thanh niên tóc xám nhún vai, đi ngược lại hướng ban đầu:
“Ta hiểu rồi. Nếu vậy, kẻ mà ta cần tìm chắc hẳn không có ở đây. Hẹn gặp lại! Khi đó, tình cảnh sẽ không đơn giản như thế này đâu...”
Hắn quay người bỏ đi. Syaoran vẫn im lặng nhìn theo. Anh khẽ mỉm cười....
“Đã sắp bắt đầu rồi....”
Gian nhà họ Li nằm chìm trong những tán cây xanh mướt bốn mùa, hoàn toàn im ắng. Rika và Li phu nhân đều được sắp xếp một chỗ sống khá tốt trong cung điện. Syaoran cũng đã lâu không trở về đây. Cây cối trở nên um tùm hơn bao giờ hết. Hoa cỏ không người chăm sóc, mọc ngổn ngang. Những người làm trong gia đình họ Li đều được chuyển hết vào phục vụ trong cung điện, để mặc nơi này vắng vẻ, hoang tàn. Khu vườn rộng rãi, xanh mát với những bông hoa luôn rung rinh tươi sắc đã thay đổi, chỉ còn lại một màu tăm tối cùng với xác hoa héo. Chỉ riêng cây hoa anh đào vẫn thắm xanh không đổi. Cành lá khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ. Những cành cây xù xì, vươn dài lên đón ánh mặt trời – ánh sáng tươi đẹp đã bị những tán cây rậm rạp che khuất.
Syaoran chậm rãi bước đến bên cạnh cây hoa anh đào. Cây hoa vẫn thế, nhưng bây giờ đã cao hơn khi trước, cành cây cũng chắc khỏe hơn. Nhớ mấy tháng trước, cây hoa tạo cảm giác yếu ớt, chỉ lung nhẹ cũng đổ, nhưng bây giờ, cành cây đã trở nên mạnh mẽ.
“Đã mạnh mẽ hơn rồi....” – Syaoran mỉm cười, quay người bước đi. Những tán lá lay động nhẹ nhàng chào mừng người chủ cũ quay lại. Syaoran lạnh lùng tiến thẳng về phía cửa. Cánh cửa mở rộng. Anh không ngần ngại, do dự, cứ thế đi vào nhà. Trong gian nhà không một tiếng động. Tất cả cửa thông đến gian tiếp khách đều được mở toang, trong khi những cánh cửa khác đều đóng kín mít. Syaoran theo đường mở để đi, bởi vì, mục đích chính của chuyến đi này là....
Trong phòng tiếp khách, bộ bàn ghế đã bám bụi. Chỉ một thời gian ngắn, nhưng tất cả những đồ vật trong nhà hình như đã bẩn đi rất nhiều. Nếu chỉ nhìn thì chắc không thể nhận ra đây là gian nhà họ Li mấy tháng trước. Syaoran khẽ đưa mắt nhìn quanh. Gió đầu đông nhẹ nhàng thổi tung bức rèm cửa. Cánh cửa sổ mở toang. Bên cạnh cửa sổ, một người đang đứng trầm ngâm, ánh mắt hướng xuống phía dưới vườn, nơi cây hoa anh đào đang đứng. Chiếc áo chùm của người này không cho phép người đối diện nhận dạng. Syaoran thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách. Không đợi Syaoran lên tiếng, người đó nhẹ nhàng quay lại, khẽ cúi mình chào. Syaoran mỉm cười lạnh lùng:
“Hình như ngươi vẫn giữ thói quen dẫn đường cho khách theo kiểu này?”
Im lặng. Người đó vẫn không mở miệng, chỉ đứng im, ánh mắt hướng xuống dưới đất. Syaoran thở dài, đứng lên, bước đến trước mặt:
“Ta không thích nói chuyện với kẻ lúc nào cũng chùm kín mặt”
Chiếc áo choàng tung lên rồi rơi xuống, trùm lấy một cô gái xinh đẹp. Mái tóc ngắn nhưng bồng bềnh bay nhè nhẹ bên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt cô gái trong veo, được giấu sau cặp kính mắt, chứa đựng một nỗi buồn thăm thẳm. Chiếc bầu to trên lưng cô, lại làm người ta có cảm giác nhẹ nhàng, như không có gì.
“Chào mừng cô đã trở về, Naoko!”
“Ôi ôi, nội bộ đây đã lạnh rồi thì ở Xứ tuyết còn lạnh đến cỡ nào chứ?”
Trong quán ăn bên bờ sông Tomoeda, một chàng trai khẽ rên lên. Đôi mắt xám, sáng như mắt mèo của anh ta nhanh chóng đảo một lượt khắp quán. Nơi đây chỉ là một quán ăn nhỏ, dùng để phục vụ những hành khách chờ thuyền. Nói là quán, nhưng thực chất chỉ có một túp lều nhỏ, với vài ba bộ bàn ghế. Ruồi muỗi bâu xung quanh bàn ăn. Chàng trai ngán ngẩm nhìn rồi thở dài.
“Anh bạn trẻ định đi đâu à?”
Một người thanh niên ngồi bàn kế bên chàng trai lên tiếng. Chàng trai chăm chú nhìn vào cơ bắp và làn da rám đen của hắn. Tất cả những người xung quanh đó cũng chú ý đến câu chuyện của hai người. Nhận thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt người mình vừa bắt chuyện, người thanh niên kia quay lại chỉ vào đám người xung quanh, giải thích:
“À, đây là các bạn của tôi. Tôi thấy ngạc nhiên khi vẫn có người chờ chung chuyến đò với chúng tôi. Chuyến đò này đi ngang qua sông Tomoeda, đi dọc theo hạ nguồn của con sông sẽ đến một nơi gọi là ‘Xứ tuyết’. Nơi đây rất lạnh giá, ngoài những người lang thang bôn ba như chúng tôi thì sẽ chẳng có ai dám đến đấy đâu. Vậy mà không ngờ lại gặp anh bạn ở đây. Chẳng lẽ anh bạn cũng đến một nơi như chúng tôi - Xứ tuyết?”
“Xứ tuyết à?” – Chàng trai với đôi mắt xám nhìn vẻ băn khoăn – “Ừm... Đến bằng đường thủy này thì hết bao lâu?”
“Khoảng hai đến ba ngày gì đó” - người thanh niên kia trả lời.
“Sao lâu vậy? Đi dọc hạ nguồn sông này thôi mà mất nhiều thời gian vậy sao?”
“Không. Nhưng đi theo con sông này thì sẽ phải đi thêm một quãng khá xa nữa. Sau khi lên bờ sẽ đi qua một nơi giống như một thảo nguyên xanh vậy, mặc dù khá hoang tàn. Ở đó cũng không lạnh lắm, đủ để một người chưa bao giờ chịu lạnh có thể sống sót qua đêm. Tiếp tục đi tiếp, đến hết thảo nguyên đó là tới xứ tuyết. Nếu anh định đi đến đó thì tôi khuyên anh nên bỏ ý định ấy đi. Chỉ vừa chạm vào không khí lạnh của nó, anh bạn có thể chết ngay rồi. Nhất là vào mùa đông như thế này!”
Người con trai khẽ nhíu mày suy nghĩ. Anh hơi nghi ngại nhìn những người bạn đồng hành mới quen. Sông Tomoeda là một con sông rộng, trải dài qua cả bốn nước Clow, Lamia, Tatan và Shimon. Con sông này ngăn giữa đất nước Clow, tạo thành một vết đứt dài, chia miền nóng và miền lạnh. Năm xưa, sông Tomoeda cũng là biên giới giữa hai vương quốc Tatan và Lamia, là một địa điểm trọng yếu cho sự phát triển của các quốc gia mang con sông này. Dù dài như vậy, nhưng chỉ có mỗi bên khoảng sông này là có thuyền bè đi qua, ngoài ra cả sông được bao phủ bởi rừng và núi. Tuy nhiên, có một điều đặc biệt chỉ có tại Clow, đó là khoảng gần nơi đợi thuyền này có một ngọn núi dài, núi Attatin. Ngọn núi cắt ngang dòng sông, trải dài dọc cả vùng nóng và vùng lạnh. Chưa một ai biết ngọn núi dẫn đến nơi nào, chỉ biết rằng, ngọn núi này có rất nhiều thú dữ. Chàng trai trẻ đưa đôi mắt xám lạnh lẽo quan sát khắp cả bờ sông và lờ mờ hình ảnh ngọn núi Attatin. Anh quay lại nhìn những người bạn đang nói chuyện với mình:
“Nếu đi qua ngọn núi kia thì có thể đến được cái nơi gọi là Xứ tuyết ấy không?”
“Ah, chắc là có” – đám người nghi ngại nhìn nhau – “Nhưng ở đó nhiều thú dữ lắm, một khi đã đi vào đó chỉ có đường chết mà thôi.”
“Nếu đi theo đường núi thì thời gian đi sẽ ngắn hơn chứ? Nó dẫn thẳng đến xứ tuyết mà?”
“Ừm, nó dẫn thẳng đến vùng trung tâm của ‘Xứ tuyết’ – nơi lạnh nhất trong tất cả các nơi” - những người kia ngần ngại nói, hi vọng người bạn lạnh lùng liều lĩnh nàybỏ ý định điên cuồng đi đến trung tâm ‘Xứ tuyết’ bằng con đường núi.
“Vùng trung tâm à? Hình như là...” – chàng trai trẻ lẩm nhẩm. Sau khi nhẩm tính một lúc, anh chăm chú nhìn vào dòng sông bạc.
“Chậc, thôi, ta sẽ đi đường núi” – chàng trai đứng lên sau một hồi suy nghĩ.
“Này anh bạn... Đường núi nhiều thú dữ lắm. Chưa ai có thể thoát khỏi nơi đó bao giờ”
“Thì ta sẽ là người đầu tiên” – chàng trai kiên quyết nói, nhún vai – “Mấy người cũng đừng nên đi bằng đường thủy. Hôm nay, nước sông lên cao lắm đấy!”
“Anh đang đùa à? Mùa đông, thông thường nước sông Tomoeda sẽ tụt xuống. Đây là một điểm đặc biệt của con sông này. Anh không biết nên nói vậy thôi. Đi đường núi đồng nghĩa với đi vào chỗ chết đấy.”
Bỏ ngoài tai lời khuyên của những người bạn, chàng trai trẻ nhún vai bỏ đi về hướng núi Attatin. Mái tóc xám cột gọn ghẽ của chàng tung bay trong gió rồi từ từ khuất vào làn sương mù. Đám người còn lại nhìn nhau:
“Chắc hắn sẽ chẳng đến được vùng trung tâm đâu. Kể ra hắn chết cũng thật đáng tiếc, nhưng chúng ta đã khuyên hết cỡ rồi. Với lại để hắn đến được vùng trung tâm thì... Thôi, thuyền đến rồi!”
Con thuyền từ từ cập bờ. Bờ sông lại trở nên im ắng như khi trước. Chỉ còn tiếng gió thổi và những đám mây che phủ bầu trời...
“Ta rất mừng là cô vẫn khỏe, Naoko”
Syaoran mỉm cười thân thiện nhìn Naoko. Naoko chỉ im lặng nhìn lại. Nhận ra cuộc độc thoại của mình, Syaoran thở dài.
“Ta cần biết về nhiệm vụ của cô” – anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô gái khẽ cúi mình xuống thấp hơn, nhẹ nhàng trả lời - giọng nói trong veo thánh thót:
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thưa thiếu chủ”
“Rất tốt” – Syaoran cười – “Ta hoàn toàn tin tưởng cô. Thứ mà ta cần, cô đã mang về rồi chứ?”
Naoko chìa ra trước mặt Syaoran một tập giấy kín lì chữ. Anh mở nhanh lướt qua từng trang giấy rồi gập lại đặt lên mặt bàn. Syaoran hài lòng nhìn Naoko, bước đến bên cạnh cửa sổ:
“Làm rất tốt... Vậy là hoàn thành rồi...”
“Thiếu chủ...” - lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Naoko chủ động cất tiếng nói mà không có câu hỏi của Syaoran – “tôi hiểu kế hoạch của thiếu chủ. Nhưng thiếu chủ định làm như thế thật sao?”
Syaoran chỉ mỉm cười không nói. Không gian lại chìm vào yên lặng. Đôi mắt buồn bã của Naoko tiếp tục hướng về phía cây hoa anh đào. Giọng nói trong trẻo của cô vang lên giữa sự im ắng đến kì lạ của ngôi nhà:
“Hoa anh đào... lúc nào cũng mạnh mẽ...”
Syaoran chăm chú nhìn xuống vườn, khẽ khàng mỉm cười:
“Đúng... Và càng ngày càng mạnh mẽ hơn...”
“Nhưng...” – ánh mắt của Naoko trầm xuống – “chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ngày mai, cây hoa ấy sẽ đổ... Bởi chính thiếu chủ...”
Ánh mắt của Syaoran quay lại nhìn Naoko, thoáng nét ngạc nhiên. Nhưng rồi, ánh mắt đó dịu lại, trở lại màu hổ phách thản nhiên, đương nhiên và không biểu lộ cảm xúc.
“Rất giống nhau...” – Syaoran mỉm cười.
“....” lần này, chính Naoko phải ngạc nhiên. Vẻ buồn rầu trên gương mặt cô gái không thể che dấu, giờ lộ rõ thêm sự ngạc nhiên. Đôi mắt cô nói lên tất cả, nhưng rồi, cô lại không hỏi thêm. Mái tóc lòa xòa để mặc cho gió thổi tung. Syaoran liếc nhìn cây hoa anh đào bên dưới, cười buồn bã.
“Khi nãy, ta đã gặp một người rất thú vị. Anh ta rất giống cô... hắn đeo một cây thương...., khắc chữ ‘HỎA’”
Naoko giật mình hốt hoảng. Cô nhìn Syaoran bằng ánh mắt hoảng hốt, đau khổ, xót xa xen lẫn một chút van xin. Syaoran mỉm cười, quay người đi ra phía cửa:
“Ta phải trở vào cung điện. Cô có thể sống tạm thời tại đây, nhưng TUYỆT ĐỐI GIỮ BÍ MẬT” – Syaoran nhấn mạnh – “Những việc khác, ta có thể lo liệu.”
Bóng Syaoran từ từ biến mất sau những cánh cửa. Naoko nhìn xuống vườn, bắt gặp dáng đi vội vã của anh. Không một ánh mắt liếc lại, anh lạnh lùng bỏ đi. Naoko im lặng đứng nhìn theo, cho đến khi hình dáng Syaoran khuất sau những tán lá xanh rờn. Cô nhìn lên những cánh chim cuối cùng:
“ ‘Hắn’ cũng đã trở về...Vậy là... Đã bắt đầu rồi...”
Trời đã gần tối nhưng những quân binh trên Xứ Tuyết vẫn chăm chỉ và hăng say luyện tập. Tại những túp lều, hương thơm ngào ngạt của những con thú bắt đầu bốc lên. Đám trẻ tập trung bên cạnh mẹ, giúp họ nấu nướng. Ánh lửa bập bùng cháy. Những bé trai như Hiyula cùng cô em gái hiếu động Akane thì nhanh nhẹn giúp mọi người xếp củi thành đống. Sakura đã đi với Yukito và Touya, nên mọi người hoàn toàn không lo lắng khi biết chắc công chúa của họ đã được hai người tài giỏi nhất Xứ tuyết bảo vệ an toàn.
Từ khi biết tin những người lính rải rác ở khắp nơi đang trên đường trở về, tâm trạng của Nakuru dường như bất an hơn. Suốt buổi chiều, cô đứng ngồi không yên, và giờ đây lại trầm ngâm nhìn ra xa như mong đợi một điều gì đó. Sonomi tập trung quân đội và giải tán, nhưng không muốn làm phiền suy nghĩ của Nakuru nên một mình trở về lều, giúp những người trong lều sửa soạn bữa tối, chờ Sakura cùng hai người kia. Nakuru như không để ý đến mọi việc diễn ra xung quanh, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Núi Attatin đã bắt đầu có tuyết phủ. Gió núi vào ban đêm mang theo hương lạnh giá của thời tiết đặc trưng vùng lạnh này. Nakuru khẽ rùng mình, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại phong độ của mình.
Suy nghĩ của Nakuru hoàn toàn không bị gián đoạn bởi gió lạnh. Xứ tuyết không có mặt trời, chính vì vậy không có hoàng hôn, không ánh nắng. Chính vì vậy, Xứ Tuyết mang lại cho người ta cảm giác tối nhanh hơn. Chỉ vừa khi trước, vẫn còn chập choạng, nhìn rõ mặt người, vậy mà lúc này lại chẳng còn thấy được gì, chỉ thấy những khuôn mặt đỏ au dưới sức nóng của lửa, những bóng đen của những người đang lúi húi nhóm lửa. Nakuru im lặng nhìn xung quanh. Mấy ngày hôm nay, cô có một linh cảm không được tốt cho lắm. “Công chúa gặp nguy hiểm” – đó chính là điều đã lởn vởn trong đầu “Phong thần” suốt cả ngày nay. “Một khi đội quân rải rác của Tomoeda đã trở về thì chiến thắng trong trận chiến này là không có gì đáng ngại, nhưng việc bảo vệ công chúa...” Nakuru phân vân. Cô cảm thấy lo sợ. Nếu là trước kia, chắc hẳn cô đã tự tin nói rằng mình có thể bảo vệ công chúa, nhưng qua thời gian, suy nghĩ ấy đã biến mất. Biết bao đau khổ giáng xuống đầu vị chủ nhân nhỏ bé của mình, nước mắt, máu... “Tất cả những điều đó đều là do mình không đủ khả năng bảo vệ công chúa” – Nakuru tự trách mình. 7 năm trước, nếu như có thể bảo vệ công chúa tốt hơn thì đã không có chuyện ngày hôm nay. Và mới đây thôi, nếu cô có thể bảo vệ Tomoyo Daidouji thì công chúa sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như bây giờ. Những lỗi lầm ấy mãi mãi sẽ không bao giờ sửa chữa được. Quá khứ đã không thể thay đổi. Bây giờ, cô chỉ có thể làm được một việc cho công chúa của mình, đó là bảo vệ Sakura thật tốt, không để cho Sakura có bất cứ thương tổn nào về mặt tinh thần lẫn thể xác. Nhưng điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu chỉ có mình Nakuru. “Nếu ‘hắn’ ở đây thì... Hi vọng rằng ‘hắn’ sẽ về kịp...”
“Không ngờ một kẻ lúc nào cũng đùa giỡn, nghịch ngợm như ‘phong thần hộ pháp’ mà cũng có lúc trầm ngâm suy tư lo lắng thế này sao?”
Nakuru giật mình quay lại. Mải suy nghĩ, cô không hề nhận ra có một bóng đen đã lặng lẽ áp sát mình. Trời đã tối hẳn, ngoài những ánh lửa ở những túp lều, nơi đây hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối. Nhưng dường như bóng đêm không đủ sức để bao phủ hết người này. Mờ mờ, ảo ảo... Nakuru trở nên mơ hồ theo ánh sáng...
“Ngươi... Không lẽ ngươi là....” – Nakuru sững sờ nhận ra.
Syaoran rảo bước trên con đường dài của kinh đô Tomoeda. Mùa đông dường như khiến cho con người vội vã hơn. Những bước chân nhanh chóng, vội vàng. Tiếng chào hỏi qua loa vang lên trong bầu không khí tràn đầy hơi lạnh. Syaoran thong thả bước đi, tận hưởng cái lạnh ấy tràn vào người – cái lạnh kì lạ đầu đông. Suốt mấy tháng nay lo tập huấn quân đội, Syaoran chưa hề bước chân ra khỏi cung điện. Trong cung điện dường như mọi việc trở nên khủng hoảng. Quý tộc và quân lính đều gấp rút thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng đều chưa thực sự yên tâm. Uy danh của “Tam gia huyền thoại” mười mấy năm trước vẫn khiến những người chuẩn bị xông trận kinh hãi lo sợ. Nhưng đối với Syaoran, anh hoàn toàn không một chút do dự trong trận chiến này. Mục đích của anh là “trả thù”, chỉ thế mà thôi. Mọi việc, Syaoran đều đã tính toán trước, đủ để đảm bảo “mối thù” truyền đời này được giải quyết một cách trọn vẹn. Thắng hay thua, điều đó không quan trọng. Giết được kẻ thù của mình, điều đó làm anh thấy hân hoan hơn. Vậy mà sao, trong nỗi hân hoan ấy, ngực anh thắt lại đau đớn!
Không biết tự lúc nào, bước chân đã đưa Syaoran đến con đường nhỏ, nơi mà ngày xưa, anh luôn đến đó mỗi hôm. “Quán ăn Rika" đã đóng cửa, giờ đây chỉ còn là một căn nhà gỗ hoang tàn. Nơi đây là nơi anh đã buộc số mệnh của anh với Sakura, cho anh nhiều kỉ niệm vui, những nụ cười và những giây phút ấm áp. Cánh cửa gỗ mục nát dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, kèn kẹt kêu lên trong làn gió nhẹ nhàng của mùa đông. “Mọi thứ... đã đến lúc phải kết thúc....” – Syaoran thầm nghĩ. Anh lạnh lùng quay đi, bỏ tất cả lại phía sau. Quá khứ... mãi mãi sẽ vẫn là quá khứ...
Con đường thênh thang rộng, vậy mà sao không có chỗ cho Syaoran bước đi? Những bước đi của anh đều phải tính toán từng chút một, để không bước sai bước nào, để có thể đi vững trên con đường rộng ấy. Chỉ một bước lầm lỡ, có thể sẽ khiến anh bị thương tật cả đời. Những bóng người lướt qua không hề quay lại, lạnh nhạt nhìn nhau bằng đôi mắt vô cảm. Bao tháng ngày cực khổ đã biến những con người thân thiện, mến khách nơi đây trở thành những con người bàng quan với tất cả mọi chuyện. Syaoran chợt dừng lại. Một ngày không xa, khi chiến tranh nổ ra, chắc chắn rằng quân của triều đình sẽ thua, bởi nhân dân đã không còn là của triều đình, nhân dân đã trở thành dân của Kinomoto. Thu phục lòng dân, đó là một biệt tài của kẻ đứng đầu “Tam gia” – Kinomoto Fujitaka. Syaoran ngán ngẩm lắc đầu. Đối với anh, tất cả những điều đó đều không liên quan...
Một bóng người vội vã đi ngang qua Syaoran. Đang mải suy nghĩ, Syaoran không kịp tránh. Người đó va sầm vào anh. Cả hai ngã xuống nền gạch....
Mọi sinh họat của Xứ tuyết vẫn không có gì thay đổi, riêng chỉ có quân đội là luyện tập hăng hái và quy củ hơn. Dưới sự chỉ đạo của Nakuru và sự hướng dẫn của dì Sonomi, những quân sĩ ở lại xứ tuyết luyện tập không ngơi nghỉ, sẵn sàng bước vào cuộc chiến. Mùa đông đang về, những bông tuyết trắng lại bắt đầu rơi, nhẹ nhàng cổ vũ cho binh sĩ. Đám trẻ con cũng hăng say luyện tập những bài tập đã học của mình...
“Tốt lắm!” – Sonomi thở dốc nói – “Hôm nay chúng ta luyện tập đến đây. Trưa rồi, mọi người cũng cần nghỉ ngơi. ‘Phong thần’, ngươi nghĩ sao?”
“Cũng được” – Nakuru trả lời sau một thoáng suy nghĩ.
Sau mệnh lệnh giải tán của Nakuru, những quân sĩ trong quân đội lập tức tản ra làm những nhiệm vụ thường ngày của mình. Những cánh chim đưa thư chao liệng trên bầu trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Người kiểm thư nhanh chóng lao đến bên chúng, ném những mẩu thức ăn xuống và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Hình như ngươi đang có việc gì lo lắng?” – dì Sonomi lo lắng nhìn Nakuru.
“Không có gì đâu, Daidouji phu nhân” – Nakuru thở dài đáp lại, ánh mắt nhìn ra phía những cánh chim bồ câu.
“Ngươi không thích hợp để nói dối, ‘phong thần’” – dì Sonomi mỉm cười vẻ hiểu biết – “Ngươi đang đợi thư à?”
“À... Nhưng không phải trong đống chim đó” – Nakuru hơi bực mình về vẻ dò xét trên gương mặt của Sonomi.
Dì Sonomi chỉ mỉm cười. Bà đưa mắt nhìn lại chỗ những con chim đưa thư, chú ý đến vẻ mừng rỡ của người kiểm thư. Đám chim vẫn đang sung sướng mổ thức ăn bên dưới, ngoan ngoãn để cho người ta lấy những bức thư trên chân chúng.
“Công chúa... Đã sống rất tốt...”
Nakuru lặng lẽ nói, kéo Sonomi lại. Bà ngạc nhiên quay sang nhìn Nakuru. Vẻ mặt của Nakuru ánh lên một vẻ ngại ngùng, biết ơn. Bà mỉm cười:
“Đó là nhiệm vụ của ta”
Nakuru chỉ cười đáp lại, nét lo lắng lại hiện lên trên gương mặt. Sonomi nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi rất lo cho Sakura?”
“Ừm, công chúa đi từ sáng đến giờ rồi”
“Nó đi với Touya và Yukito, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu” – Sonomi trấn an sự lo lắng của Nakuru.
“Không phải vấn đề đó” – Nakuru thở dài – “Chỉ là...”
Nakuru ngập ngừng không nói tiếp, Sonomi vẫn im lặng chờ đợi. Bất chợt, người kiểm thư lao đến bên Nakuru, gương mặt rạng rỡ:
“ ‘Phong thần hộ pháp’, tất cả các thư gửi về hôm nay là của những binh sĩ đã được ta cử đi các nơi khác. Họ báo rằng đang trở về và sẽ đến đây trong thời gian sớm nhất”
Vẻ lo lắng của Nakuru khẽ giãn ra. Hắn mỉm cười, nụ cười cao ngạo:
“Đó là điều đương nhiên. Điều này ra đã đoán trước rồi, chẳng có gì là đáng báo cáo cả. Chuẩn bị để huấn luyện cho họ, trong thời gian ngắn nhất trước khi mùa đông đến!” – Nakuru ra lệnh.
Sau khi tên kiểm thư tuân lệnh chạy đi thông báo với những người khác về những bức thư và mệnh lệnh của Nakuru, Sonomi mỉm cười:
“Ta không ngờ ngươi không thật lòng chút nào...”
“Phu nhân, xin chớ nhiều chuyện!” – Nakuru lạnh lùng đáp lại.
Sonomi quay người bỏ đi, để lại Nakuru một mình đứng giữa “sân tập” - một nơi rộng rãi cách xa các lều trại. Nakuru khẽ mỉm cười. “Đã trở về, vậy là có thể yên tâm. Chỉ còn chờ đợi một người nữa thôi! Chỉ cần ‘hắn’ trở về....”
.... Syaoran lồm cồm bò dậy, đưa tay kéo người kia đứng lên. Đó là một thanh niên (có vẻ là vậy vì anh ta khá trẻ, mặc dù Syaoran cảm thấy tuổi thật của anh ta chắc cũng phải ở mức trung niên) với mái tóc xám dài được cột gọn gàng đằng sau. Những sợi tóc mái dài nhẹ nhàng rủ xuống đôi mắt xám nghiêm nghị và lạnh lùng. Bộ quần áo của anh ta khá nhàu nát, dường như đã bị bào mòn bởi thời gian và những biến động của thời tiết. Người thanh niên vác theo bên mình một chiếc thương dài, khá cũ. “Đây có vẻ là một người hoài cổ” – Syaoran thầm nghĩ khi thoáng nhìn anh ta.
“Xin lỗi, tại tôi đang vội quá” - người thanh niên mỉm cười nhìn Syaoran khi đã đứng lên được.
“Không sao, cũng tại tôi đi đường mà không chú ý” – Syaoran mỉm cười nhìn lại – “Anh không sao chứ?”
“Hình như vậy” - người thanh niên trả lời, đưa cánh tay lên quan sát.
“Anh muốn đi đâu à? Nhìn anh rất vội vàng?”
“À, tôi...” - người thanh niên hơi lưỡng lự trong giây lát – “Tôi đang tìm một người quen.”
“Ồ, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Ngươi kia hơi nghi ngờ nhìn nụ cười của Syaoran. Anh ta khẽ nhíu mày quan sát từ đầu đến chân người con trai đứng trước mặt mình. Syaoran cũng im lặng quan sát đối phương. Rồi... Ánh mắt anh khẽ ánh lên tia nhìn ngạc nhiên, và dần dần chuyển sang thích thú.
“Tôi nghĩ là cậu không giúp được gì đâu” - người thanh niên nói sau một quãng thời gian khá lâu – “Rất xin lỗi cậu chuyện lúc nãy. Tôi đang vội, tôi đi trước nhé!”
Đôi mắt xám nhìn Syaoran với một nụ cười thân thiện nhưng không che dấu được tia nhìn lạnh lẽo. Hắn rảo bước ngang qua Syaoran....
“Tôi đoán kẻ mà anh muốn tìm là một cô gái?”
Syaoran lặng lẽ nói, khiến người thanh niên kia đột ngột dừng lại. Hắn quay người nhìn Syaoran, ánh mắt khẽ ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng như vốn dĩ nó phải thế:
“Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau?” - hắn mỉm cười hỏi.
“Đúng” – Syaoran vui vẻ đáp lại – “Nhưng... tôi biết anh và chắc hẳn anh cũng biết rõ về tôi”
Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng và đả kích. Hai người thăm dò cử chỉ của nhau, đề phòng cẩn thận. Chợt, người thanh niên tóc xám nhún vai, đi ngược lại hướng ban đầu:
“Ta hiểu rồi. Nếu vậy, kẻ mà ta cần tìm chắc hẳn không có ở đây. Hẹn gặp lại! Khi đó, tình cảnh sẽ không đơn giản như thế này đâu...”
Hắn quay người bỏ đi. Syaoran vẫn im lặng nhìn theo. Anh khẽ mỉm cười....
“Đã sắp bắt đầu rồi....”
Gian nhà họ Li nằm chìm trong những tán cây xanh mướt bốn mùa, hoàn toàn im ắng. Rika và Li phu nhân đều được sắp xếp một chỗ sống khá tốt trong cung điện. Syaoran cũng đã lâu không trở về đây. Cây cối trở nên um tùm hơn bao giờ hết. Hoa cỏ không người chăm sóc, mọc ngổn ngang. Những người làm trong gia đình họ Li đều được chuyển hết vào phục vụ trong cung điện, để mặc nơi này vắng vẻ, hoang tàn. Khu vườn rộng rãi, xanh mát với những bông hoa luôn rung rinh tươi sắc đã thay đổi, chỉ còn lại một màu tăm tối cùng với xác hoa héo. Chỉ riêng cây hoa anh đào vẫn thắm xanh không đổi. Cành lá khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ. Những cành cây xù xì, vươn dài lên đón ánh mặt trời – ánh sáng tươi đẹp đã bị những tán cây rậm rạp che khuất.
Syaoran chậm rãi bước đến bên cạnh cây hoa anh đào. Cây hoa vẫn thế, nhưng bây giờ đã cao hơn khi trước, cành cây cũng chắc khỏe hơn. Nhớ mấy tháng trước, cây hoa tạo cảm giác yếu ớt, chỉ lung nhẹ cũng đổ, nhưng bây giờ, cành cây đã trở nên mạnh mẽ.
“Đã mạnh mẽ hơn rồi....” – Syaoran mỉm cười, quay người bước đi. Những tán lá lay động nhẹ nhàng chào mừng người chủ cũ quay lại. Syaoran lạnh lùng tiến thẳng về phía cửa. Cánh cửa mở rộng. Anh không ngần ngại, do dự, cứ thế đi vào nhà. Trong gian nhà không một tiếng động. Tất cả cửa thông đến gian tiếp khách đều được mở toang, trong khi những cánh cửa khác đều đóng kín mít. Syaoran theo đường mở để đi, bởi vì, mục đích chính của chuyến đi này là....
Trong phòng tiếp khách, bộ bàn ghế đã bám bụi. Chỉ một thời gian ngắn, nhưng tất cả những đồ vật trong nhà hình như đã bẩn đi rất nhiều. Nếu chỉ nhìn thì chắc không thể nhận ra đây là gian nhà họ Li mấy tháng trước. Syaoran khẽ đưa mắt nhìn quanh. Gió đầu đông nhẹ nhàng thổi tung bức rèm cửa. Cánh cửa sổ mở toang. Bên cạnh cửa sổ, một người đang đứng trầm ngâm, ánh mắt hướng xuống phía dưới vườn, nơi cây hoa anh đào đang đứng. Chiếc áo chùm của người này không cho phép người đối diện nhận dạng. Syaoran thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách. Không đợi Syaoran lên tiếng, người đó nhẹ nhàng quay lại, khẽ cúi mình chào. Syaoran mỉm cười lạnh lùng:
“Hình như ngươi vẫn giữ thói quen dẫn đường cho khách theo kiểu này?”
Im lặng. Người đó vẫn không mở miệng, chỉ đứng im, ánh mắt hướng xuống dưới đất. Syaoran thở dài, đứng lên, bước đến trước mặt:
“Ta không thích nói chuyện với kẻ lúc nào cũng chùm kín mặt”
Chiếc áo choàng tung lên rồi rơi xuống, trùm lấy một cô gái xinh đẹp. Mái tóc ngắn nhưng bồng bềnh bay nhè nhẹ bên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt cô gái trong veo, được giấu sau cặp kính mắt, chứa đựng một nỗi buồn thăm thẳm. Chiếc bầu to trên lưng cô, lại làm người ta có cảm giác nhẹ nhàng, như không có gì.
“Chào mừng cô đã trở về, Naoko!”
“Ôi ôi, nội bộ đây đã lạnh rồi thì ở Xứ tuyết còn lạnh đến cỡ nào chứ?”
Trong quán ăn bên bờ sông Tomoeda, một chàng trai khẽ rên lên. Đôi mắt xám, sáng như mắt mèo của anh ta nhanh chóng đảo một lượt khắp quán. Nơi đây chỉ là một quán ăn nhỏ, dùng để phục vụ những hành khách chờ thuyền. Nói là quán, nhưng thực chất chỉ có một túp lều nhỏ, với vài ba bộ bàn ghế. Ruồi muỗi bâu xung quanh bàn ăn. Chàng trai ngán ngẩm nhìn rồi thở dài.
“Anh bạn trẻ định đi đâu à?”
Một người thanh niên ngồi bàn kế bên chàng trai lên tiếng. Chàng trai chăm chú nhìn vào cơ bắp và làn da rám đen của hắn. Tất cả những người xung quanh đó cũng chú ý đến câu chuyện của hai người. Nhận thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt người mình vừa bắt chuyện, người thanh niên kia quay lại chỉ vào đám người xung quanh, giải thích:
“À, đây là các bạn của tôi. Tôi thấy ngạc nhiên khi vẫn có người chờ chung chuyến đò với chúng tôi. Chuyến đò này đi ngang qua sông Tomoeda, đi dọc theo hạ nguồn của con sông sẽ đến một nơi gọi là ‘Xứ tuyết’. Nơi đây rất lạnh giá, ngoài những người lang thang bôn ba như chúng tôi thì sẽ chẳng có ai dám đến đấy đâu. Vậy mà không ngờ lại gặp anh bạn ở đây. Chẳng lẽ anh bạn cũng đến một nơi như chúng tôi - Xứ tuyết?”
“Xứ tuyết à?” – Chàng trai với đôi mắt xám nhìn vẻ băn khoăn – “Ừm... Đến bằng đường thủy này thì hết bao lâu?”
“Khoảng hai đến ba ngày gì đó” - người thanh niên kia trả lời.
“Sao lâu vậy? Đi dọc hạ nguồn sông này thôi mà mất nhiều thời gian vậy sao?”
“Không. Nhưng đi theo con sông này thì sẽ phải đi thêm một quãng khá xa nữa. Sau khi lên bờ sẽ đi qua một nơi giống như một thảo nguyên xanh vậy, mặc dù khá hoang tàn. Ở đó cũng không lạnh lắm, đủ để một người chưa bao giờ chịu lạnh có thể sống sót qua đêm. Tiếp tục đi tiếp, đến hết thảo nguyên đó là tới xứ tuyết. Nếu anh định đi đến đó thì tôi khuyên anh nên bỏ ý định ấy đi. Chỉ vừa chạm vào không khí lạnh của nó, anh bạn có thể chết ngay rồi. Nhất là vào mùa đông như thế này!”
Người con trai khẽ nhíu mày suy nghĩ. Anh hơi nghi ngại nhìn những người bạn đồng hành mới quen. Sông Tomoeda là một con sông rộng, trải dài qua cả bốn nước Clow, Lamia, Tatan và Shimon. Con sông này ngăn giữa đất nước Clow, tạo thành một vết đứt dài, chia miền nóng và miền lạnh. Năm xưa, sông Tomoeda cũng là biên giới giữa hai vương quốc Tatan và Lamia, là một địa điểm trọng yếu cho sự phát triển của các quốc gia mang con sông này. Dù dài như vậy, nhưng chỉ có mỗi bên khoảng sông này là có thuyền bè đi qua, ngoài ra cả sông được bao phủ bởi rừng và núi. Tuy nhiên, có một điều đặc biệt chỉ có tại Clow, đó là khoảng gần nơi đợi thuyền này có một ngọn núi dài, núi Attatin. Ngọn núi cắt ngang dòng sông, trải dài dọc cả vùng nóng và vùng lạnh. Chưa một ai biết ngọn núi dẫn đến nơi nào, chỉ biết rằng, ngọn núi này có rất nhiều thú dữ. Chàng trai trẻ đưa đôi mắt xám lạnh lẽo quan sát khắp cả bờ sông và lờ mờ hình ảnh ngọn núi Attatin. Anh quay lại nhìn những người bạn đang nói chuyện với mình:
“Nếu đi qua ngọn núi kia thì có thể đến được cái nơi gọi là Xứ tuyết ấy không?”
“Ah, chắc là có” – đám người nghi ngại nhìn nhau – “Nhưng ở đó nhiều thú dữ lắm, một khi đã đi vào đó chỉ có đường chết mà thôi.”
“Nếu đi theo đường núi thì thời gian đi sẽ ngắn hơn chứ? Nó dẫn thẳng đến xứ tuyết mà?”
“Ừm, nó dẫn thẳng đến vùng trung tâm của ‘Xứ tuyết’ – nơi lạnh nhất trong tất cả các nơi” - những người kia ngần ngại nói, hi vọng người bạn lạnh lùng liều lĩnh nàybỏ ý định điên cuồng đi đến trung tâm ‘Xứ tuyết’ bằng con đường núi.
“Vùng trung tâm à? Hình như là...” – chàng trai trẻ lẩm nhẩm. Sau khi nhẩm tính một lúc, anh chăm chú nhìn vào dòng sông bạc.
“Chậc, thôi, ta sẽ đi đường núi” – chàng trai đứng lên sau một hồi suy nghĩ.
“Này anh bạn... Đường núi nhiều thú dữ lắm. Chưa ai có thể thoát khỏi nơi đó bao giờ”
“Thì ta sẽ là người đầu tiên” – chàng trai kiên quyết nói, nhún vai – “Mấy người cũng đừng nên đi bằng đường thủy. Hôm nay, nước sông lên cao lắm đấy!”
“Anh đang đùa à? Mùa đông, thông thường nước sông Tomoeda sẽ tụt xuống. Đây là một điểm đặc biệt của con sông này. Anh không biết nên nói vậy thôi. Đi đường núi đồng nghĩa với đi vào chỗ chết đấy.”
Bỏ ngoài tai lời khuyên của những người bạn, chàng trai trẻ nhún vai bỏ đi về hướng núi Attatin. Mái tóc xám cột gọn ghẽ của chàng tung bay trong gió rồi từ từ khuất vào làn sương mù. Đám người còn lại nhìn nhau:
“Chắc hắn sẽ chẳng đến được vùng trung tâm đâu. Kể ra hắn chết cũng thật đáng tiếc, nhưng chúng ta đã khuyên hết cỡ rồi. Với lại để hắn đến được vùng trung tâm thì... Thôi, thuyền đến rồi!”
Con thuyền từ từ cập bờ. Bờ sông lại trở nên im ắng như khi trước. Chỉ còn tiếng gió thổi và những đám mây che phủ bầu trời...
“Ta rất mừng là cô vẫn khỏe, Naoko”
Syaoran mỉm cười thân thiện nhìn Naoko. Naoko chỉ im lặng nhìn lại. Nhận ra cuộc độc thoại của mình, Syaoran thở dài.
“Ta cần biết về nhiệm vụ của cô” – anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô gái khẽ cúi mình xuống thấp hơn, nhẹ nhàng trả lời - giọng nói trong veo thánh thót:
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thưa thiếu chủ”
“Rất tốt” – Syaoran cười – “Ta hoàn toàn tin tưởng cô. Thứ mà ta cần, cô đã mang về rồi chứ?”
Naoko chìa ra trước mặt Syaoran một tập giấy kín lì chữ. Anh mở nhanh lướt qua từng trang giấy rồi gập lại đặt lên mặt bàn. Syaoran hài lòng nhìn Naoko, bước đến bên cạnh cửa sổ:
“Làm rất tốt... Vậy là hoàn thành rồi...”
“Thiếu chủ...” - lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Naoko chủ động cất tiếng nói mà không có câu hỏi của Syaoran – “tôi hiểu kế hoạch của thiếu chủ. Nhưng thiếu chủ định làm như thế thật sao?”
Syaoran chỉ mỉm cười không nói. Không gian lại chìm vào yên lặng. Đôi mắt buồn bã của Naoko tiếp tục hướng về phía cây hoa anh đào. Giọng nói trong trẻo của cô vang lên giữa sự im ắng đến kì lạ của ngôi nhà:
“Hoa anh đào... lúc nào cũng mạnh mẽ...”
Syaoran chăm chú nhìn xuống vườn, khẽ khàng mỉm cười:
“Đúng... Và càng ngày càng mạnh mẽ hơn...”
“Nhưng...” – ánh mắt của Naoko trầm xuống – “chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ngày mai, cây hoa ấy sẽ đổ... Bởi chính thiếu chủ...”
Ánh mắt của Syaoran quay lại nhìn Naoko, thoáng nét ngạc nhiên. Nhưng rồi, ánh mắt đó dịu lại, trở lại màu hổ phách thản nhiên, đương nhiên và không biểu lộ cảm xúc.
“Rất giống nhau...” – Syaoran mỉm cười.
“....” lần này, chính Naoko phải ngạc nhiên. Vẻ buồn rầu trên gương mặt cô gái không thể che dấu, giờ lộ rõ thêm sự ngạc nhiên. Đôi mắt cô nói lên tất cả, nhưng rồi, cô lại không hỏi thêm. Mái tóc lòa xòa để mặc cho gió thổi tung. Syaoran liếc nhìn cây hoa anh đào bên dưới, cười buồn bã.
“Khi nãy, ta đã gặp một người rất thú vị. Anh ta rất giống cô... hắn đeo một cây thương...., khắc chữ ‘HỎA’”
Naoko giật mình hốt hoảng. Cô nhìn Syaoran bằng ánh mắt hoảng hốt, đau khổ, xót xa xen lẫn một chút van xin. Syaoran mỉm cười, quay người đi ra phía cửa:
“Ta phải trở vào cung điện. Cô có thể sống tạm thời tại đây, nhưng TUYỆT ĐỐI GIỮ BÍ MẬT” – Syaoran nhấn mạnh – “Những việc khác, ta có thể lo liệu.”
Bóng Syaoran từ từ biến mất sau những cánh cửa. Naoko nhìn xuống vườn, bắt gặp dáng đi vội vã của anh. Không một ánh mắt liếc lại, anh lạnh lùng bỏ đi. Naoko im lặng đứng nhìn theo, cho đến khi hình dáng Syaoran khuất sau những tán lá xanh rờn. Cô nhìn lên những cánh chim cuối cùng:
“ ‘Hắn’ cũng đã trở về...Vậy là... Đã bắt đầu rồi...”
Trời đã gần tối nhưng những quân binh trên Xứ Tuyết vẫn chăm chỉ và hăng say luyện tập. Tại những túp lều, hương thơm ngào ngạt của những con thú bắt đầu bốc lên. Đám trẻ tập trung bên cạnh mẹ, giúp họ nấu nướng. Ánh lửa bập bùng cháy. Những bé trai như Hiyula cùng cô em gái hiếu động Akane thì nhanh nhẹn giúp mọi người xếp củi thành đống. Sakura đã đi với Yukito và Touya, nên mọi người hoàn toàn không lo lắng khi biết chắc công chúa của họ đã được hai người tài giỏi nhất Xứ tuyết bảo vệ an toàn.
Từ khi biết tin những người lính rải rác ở khắp nơi đang trên đường trở về, tâm trạng của Nakuru dường như bất an hơn. Suốt buổi chiều, cô đứng ngồi không yên, và giờ đây lại trầm ngâm nhìn ra xa như mong đợi một điều gì đó. Sonomi tập trung quân đội và giải tán, nhưng không muốn làm phiền suy nghĩ của Nakuru nên một mình trở về lều, giúp những người trong lều sửa soạn bữa tối, chờ Sakura cùng hai người kia. Nakuru như không để ý đến mọi việc diễn ra xung quanh, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Núi Attatin đã bắt đầu có tuyết phủ. Gió núi vào ban đêm mang theo hương lạnh giá của thời tiết đặc trưng vùng lạnh này. Nakuru khẽ rùng mình, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại phong độ của mình.
Suy nghĩ của Nakuru hoàn toàn không bị gián đoạn bởi gió lạnh. Xứ tuyết không có mặt trời, chính vì vậy không có hoàng hôn, không ánh nắng. Chính vì vậy, Xứ Tuyết mang lại cho người ta cảm giác tối nhanh hơn. Chỉ vừa khi trước, vẫn còn chập choạng, nhìn rõ mặt người, vậy mà lúc này lại chẳng còn thấy được gì, chỉ thấy những khuôn mặt đỏ au dưới sức nóng của lửa, những bóng đen của những người đang lúi húi nhóm lửa. Nakuru im lặng nhìn xung quanh. Mấy ngày hôm nay, cô có một linh cảm không được tốt cho lắm. “Công chúa gặp nguy hiểm” – đó chính là điều đã lởn vởn trong đầu “Phong thần” suốt cả ngày nay. “Một khi đội quân rải rác của Tomoeda đã trở về thì chiến thắng trong trận chiến này là không có gì đáng ngại, nhưng việc bảo vệ công chúa...” Nakuru phân vân. Cô cảm thấy lo sợ. Nếu là trước kia, chắc hẳn cô đã tự tin nói rằng mình có thể bảo vệ công chúa, nhưng qua thời gian, suy nghĩ ấy đã biến mất. Biết bao đau khổ giáng xuống đầu vị chủ nhân nhỏ bé của mình, nước mắt, máu... “Tất cả những điều đó đều là do mình không đủ khả năng bảo vệ công chúa” – Nakuru tự trách mình. 7 năm trước, nếu như có thể bảo vệ công chúa tốt hơn thì đã không có chuyện ngày hôm nay. Và mới đây thôi, nếu cô có thể bảo vệ Tomoyo Daidouji thì công chúa sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như bây giờ. Những lỗi lầm ấy mãi mãi sẽ không bao giờ sửa chữa được. Quá khứ đã không thể thay đổi. Bây giờ, cô chỉ có thể làm được một việc cho công chúa của mình, đó là bảo vệ Sakura thật tốt, không để cho Sakura có bất cứ thương tổn nào về mặt tinh thần lẫn thể xác. Nhưng điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu chỉ có mình Nakuru. “Nếu ‘hắn’ ở đây thì... Hi vọng rằng ‘hắn’ sẽ về kịp...”
“Không ngờ một kẻ lúc nào cũng đùa giỡn, nghịch ngợm như ‘phong thần hộ pháp’ mà cũng có lúc trầm ngâm suy tư lo lắng thế này sao?”
Nakuru giật mình quay lại. Mải suy nghĩ, cô không hề nhận ra có một bóng đen đã lặng lẽ áp sát mình. Trời đã tối hẳn, ngoài những ánh lửa ở những túp lều, nơi đây hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối. Nhưng dường như bóng đêm không đủ sức để bao phủ hết người này. Mờ mờ, ảo ảo... Nakuru trở nên mơ hồ theo ánh sáng...
“Ngươi... Không lẽ ngươi là....” – Nakuru sững sờ nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.