Chương 30
Rinca_seta
22/12/2015
“Ta hỏi con, tại sao có cơ hội mà con không giết nó?”
Trong căn nhà của họ Li đang vô cùng căng thẳng. Ngồi trên ghế to là bà Li, Rika nghiêm nghị đứng bên cạnh, nhìn với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Bên đối diện, Syaoran vẫn bình thản ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay khoanh trước ngực và ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Thấy Syaoran không trả lời câu hỏi của mình, bà Li dằn giọng:
“SYAORAN, NÓI MAU!”
Syaoran ngẩng lên nhìn mẹ với ánh mắt ngây thơ hết sức có thể:
“Mẹ bảo sao ạ?”
“ĐỪNG GIẢ NGÂY” – bà Li tức giận đứng bật dậy – “TẠI SAO CON CÓ CƠ HỘI GIẾT SAKURA KINOMOTO MÀ KHÔNG RA TAY?”
“À” – Syaoran bình thản nói, đôi mắt vẫn nhìn một cách ngây ngô – “tại vì con quên không mang theo vũ khí.”
“Nói dối” – Rika nói xen vào – “Anh đã đoán trước được việc tên Eriol Hiragizawa và Daidouji sẽ đi ra ngoài bờ sông Tomoeda, nhưng lại để yên cho họ chạy. Mặt khác anh còn giở trò để làm chậm bước quân lính. Đến khi đám Sakura đến, anh chăng lưới bẫy, nhưng dường như cái bẫy đó chỉ để cho vui mắt. Những chiếc bẫy nguy hiểm nhất đều được anh tháo dỡ hoặc vô hiệu hóa trước khi Sakura đi đến. Để khỏi bị nghi ngờ, anh vẫn cho những chiếc bẫy khác hoạt động, nhưng đương nhiên đó chỉ là những chiếc bẫy đơn giản mà cô ta có thể dễ dàng tránh né, mà cho dù có bị trúng thì cũng không bị thương nặng. Chỉ cần nghỉ ngơi một, hai ngày thì tất cả những vết thương đó đều liền ngay, không gây nguy hiểm gì đến tính mạng cả. Anh không hề có ý định giết bọn họ, đúng không? Mà bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy những chiếc bẫy đó dường như để dành cho quân lính Hiragizawa chứ không phải cho Sakura, Eriol và Daidouji.”
Syaoran thản nhiên ngồi nghe Rika nói, trong khi sắc mặt Bà Li đang từ từ biến chuyển thành màu xám vì quá giận dữ. Syaoran mỉm cười:
“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, Rika. Nhưng như mẹ và cô nương đây thấy đó, Tomoyo Daidouji vẫn chết như thường, còn thái tử Eriol Hiragizawa thì không chết vì vết thương cũng sẽ chết vì quá đau lòng mà thôi. Đằng nào thì bọn họ cũng đâu còn sống nữa.”
“Eriol vẫn còn giá trị lợi dụng” – Bà Li quắc mắt – “Ta nhớ là ta có ra lệnh cho con phải để thằng Eriol đó sống kia mà? Tại sao con không làm? Tại sao khi thấy thằng đó đưa con nhỏ Daidouji đi, con không ngăn lại? Cho dù vất xác con nhỏ Samia gì gì đó xuống sông cũng được, nhưng phải bắt cho được Eriol về đây! Dù yêu Daidouji, nhưng hắn vẫn là người của dòng họ Hiragizawa, cho dù không phải là con ruột.
Syaoran thở dài, ngồi dựa lưng vào thành ghế:
“Mẹ, mẹ nghĩ là hắn vẫn sẽ trung thành với dòng họ Li chúng ta và ông bố nuôi Hiragizawa của hắn sao? Nếu hắn chưa biết mình là con nuôi thì còn có thể bởi vì hắn vốn là người hiếu thảo, dù đau lòng đến đâu cũng sẽ không phản bộ lại cha ruột. Nhưng đằng này, hắn đã biết sự thật về thân thế của mình, biết được những suy nghĩ thật sự của Ryohka Hiragizawa, thì liệu hắn có còn trung thành với ông ta nữa không? Cho hắn về đây, chắc chắn hắn sẽ giết lão già đó, rồi quay sang giết cả chúng ta nữa. Để cho hắn chết đi thì hơn!”
Bà Li trầm ngâm suy nghĩ. Rika nói:
“Mẹ, con thấy đúng như Syaoran nói, nghĩa là không nên sử dụng Eriol Hiragizawa nữa thì tốt hơn. Dù sao thì chúng ta cũng không cần thiết phải sử dụng đến hắn. Ngày trước, dùng hắn chỉ để truy tìm cho ra gia tộc Daidouji mà thôi, bây giờ nhiệm vụ đã xong thì coi như chấm hết.”
“Thôi được” – Bà Li nói sau một lát suy nghĩ – “coi như bỏ qua việc này. Chúng ta sẽ không nói đến chuyện về Eriol Hiragizawa nữa. Syaoran, con chắc chắn Tomoyo Daidouji đã chết?”
“Chắc chắn!” – Syaoran khẳng định.
“Vậy thì tốt rồi” – bà Li nói tiếp – “dù sao thì Eriol cũng đã biến mất. Ta không tại sao hôm nay con không giết Sakura, khi mà con ở ngòai bờ sông Tomoeda, nhưng ta yêu cầu con giết nó càng sớm càng tốt. Con hiểu không?”
“Sao ạ?” – Syaoran lơ đễnh nói.
“SYAORAN!” – bà Li hét lên.
Rika nhanh chóng làm nguôi cơn giận của bà:
“Mẹ, xin đừng lo lắng quá như vậy. Con chắc chắn là chúng con sẽ giết được Kinomoto, tiêu diệt hết dòng họ đó càng sớm càng tốt. Nếu Syaoran không làm, con thề sẽ bắt được anh ta làm, hoặc là tự tay con sẽ làm.”
”Tốt lắm!” – Bà Li hài lòng nói – “Ta tin tưởng giao mọi việc cho con. Ta cần đi nghỉ ngơi một chút, thằng con bất hiếu kia nó làm cho ta mệt quá rồi.”
Bà Li đứng dậy để đi vào phòng. Cánh cửa đóng sập vào, bỏ lại Syaoran và Rika trong căn phòng rộng tối tăm. Syaoran vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, đưa hai bàn tay lên và ngắm nhìn chúng. Ánh mắt anh không hề biểu hiện chút cảm xúc nào. Rika đi qua đi lại trong căn phòng:
“Này, Syaoran. Anh đã biết những thông tin khác về gia tộc Kinomoto mà mẹ và tôi đều chưa biết, đúng không?”
Syaoran không trả lời ngay mà vẫn ngồi im. Rika ngồi xuống trước mặt anh, kiên nhẫn đợi. Syaoran nhìn thẳng vào mắt Rika. Sự kiên nhẫn của cô làm anh mỉm cười:
“Thông minh lắm, không hổ danh là con gái gia tộc Sasaki. Câu trả lời là: Đúng.”
“Nói đi!” – Rika ra lệnh – “những thông tin mới nhất mà anh có.”
Syaoran im lặng. Anh đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới vườn, nơi cây hoa anh đào đang đứng im lìm giữa khu vườn rộng.
“Tôi sẽ được gì khi nói những thông tin đó cho cô biết?”
“Anh sẽ nhận được sự tín nhiệm của mẹ về lòng trung thành!” – Rika lạnh lùng trả lời.
“Vậy tôi lấy cái đó để làm gì?” – Syaoran khẽ cười.
“ANH CÓ ĐỊNH NÓI KHÔNG?” - Rika đã mất hết kiên nhẫn, cô đứng bật dậy.
“‘Không’, đó là câu trả lời cuối cùng của tôi” – Syaoran mở cửa bước ra ngoài, bỏ lại Rika đang tức giận đứng sau cánh cửa vừa đóng mạnh.
Dưới vườn, những cành hoa anh đào lung lay theo chiều gió, như đang mỉm cười, một nụ cười bất lực trước số phận trái ngang của người chủ nhân đã chăm sóc mình – Syaoran, với cô gái mang tên của loài hoa mùa xuân – Sakura.
Trong cung điện, bầu không khí vô cùng u ám. Những vị quan lớn đang đứng túm tụm với nhau, xì xầm. Xung quanh cung điện, quân lính cũng cảnh giác hết sức có thể nhưng vẫn không quên liếc nhìn sang những vị quan đang đứng gần đó và lắng nghe những điều họ đang bàn tán. Trên gương mặt người nào cũng đầy vẻ lo lắng, bất an. Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ với những cơn gió lớn và lốc cuốn. Từ đêm hôm trước đến giờ, gió vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng thổi và mây cũng chưa hề tan đi được chút xíu nào. Khung cảnh u ám lại càng ảm đạm hơn. Tất cả chìm vào sự im lặng, chỉ có tiếng gió thét bên ngoài và thỉnh thoảng có chen vào những tiếng thở dài mệt mỏi.
Một chàng trai có khuôn mặt dễ mến và đẹp trai đang đứng tựa lưng vào tường đại điện. Anh ta đưa mắt liếc xung quanh toàn bộ điện và khẽ nhíu mày. Anh chậm rãi đi lại phía góc điện. Tại đây, một chàng thanh niên khác đang ngồi tựa lưng vào thành ghế, hai tay vuốt ve một con chó lông vàng, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Syaoran....” - người thanh niên vừa mới vào cất tiếng hỏi.
Syaoran ngẩng đầu lên nhìn và khẽ mỉm cười:
“Uh? Có chuyện gì vậy, Garraku? Cậu là đội phó đội bảo vệ mà lại vào đây đứng ư?”
“Tôi đã bố trí xong vị trí và công việc ngoài kia rồi” – Garraku trả lời – “với lại cuộc họp hôm nay, quốc vương yêu cầu tất cả các đội phó, đội trưởng ở tất cả các binh đội đều phải đến dự. Không biết có chuyện gì nữa? Cậu biết phải không, Syaoran? Cậu là cận vệ của thái tử mà, mọi chuyện liên quan đến thái tử chắc cậu rõ chứ? Cả vụ thái tử biến mất cùng với công chúa Samia nữa? Và còn cả trận chiến trong cung điện mấy đêm trước? Tất cả những cái đó là sao vậy?”
Syaoran mỉm cười:
“Cậu thắc mắc nhiều quá đấy. Có những chuyện theo tôi thì không nên biết sẽ hơn, biết rồi chỉ thêm lo mà thôi. Với lại, có lẽ buổi họp hôm nay, quốc vương sẽ thông báo tất cả thôi. Cũng sắp đến lúc rồi!”
Đôi mắt Syaoran lại chìm vào suy tư. Ánh mắt anh hướng ra phía xa một cách vô định. Ánh mắt đó mang một nỗi buồn mênh mang, một tia nhìn đầy khổ sở và khó xử. Ai cũng bảo, màu hổ phách trên mắt của Syaoran tạo cảm giác ấm áp cho người đối diện, nhưng giờ đây, nhìn vào đôi mắt ấy, người ta lại cảm nhận thấy một sự đau khổ, bất lực, cái lạnh lẽo và buồn thương. Nỗi buồn hiện lên trong chính nụ cười thường trực của anh. Garraku dường như cũng nhận ra điều đó. Anh ta đổi chủ đề:
“Con chó đẹp đấy chứ? Tên nó là gì vậy? Tôi tưởng không được mang chó mèo vào cung điện?”
“Đúng là không được mang chó mèo ngoài vào cung điện, nhưng Kero đã trở thành chó trong cung rồi. Chẳng hiểu sao nó rất được quốc vương trọng dụng, có lẽ là do nó đã tìm được chiếc giày giúp quốc vương chăng?”
Garraku bật cười bởi cách nói hóm hỉnh của Syaoran. Nhưng rồi anh ngừng lại ngay lập tức. Cái suy nghĩ: “Syaoran vẫn chính là Syaoran với những câu đùa không bao giờ thay đổi” vừa thoáng qua thì lại tắt ngấm. Cách nói chuyện của Syaoran không thay đổi nhưng khuôn mặt, ánh nhìn của anh dường như đổi khác hoàn toàn. Tuy vậy anh ta vẫn có thể khống chế được việc biểu lộ cảm xúc của mình, bởi vì phải cực kì để ý, người ta mới thấy được nét khác trên gương mặt anh - một gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, khác hẳn với vẻ mặt bình thản, trầm tĩnh nhưng lại đem cho người ta cảm giác thân thiện trước kia. Chưa bao giờ Garraku thấy tia nhìn của Syaoran lạnh lẽo và vô định như vậy. Syaoran là một con người tập trung. Anh luôn giữ được sự tập trung vào công việc của mình, vào những chuyện đang diễn ra xung quanh. Garraku nhớ, có lần, chính anh đã nói với đội trưởng của mình rằng “Đội trưởng không biết mơ mộng là gì ư?”. Vậy nhưng, giờ đây, đôi mắt đó lại hướng về một nơi quá ư xa xăm, xa đến nỗi, Garraku dám chắc là mình không thể nhìn thấy được. Sự đổi thay của Syaoran chỉ trong một thời gian ngắn, thật sự làm Garraku thấy hụt hẫng. Anh vốn rất kính trọng vị đội trưởng của mình, kính trọng đến mức thành tôn sùng. Anh không muốn phải trốn tránh một sự thật rằng: Đội trưởng đang suy sụp, suy sụp hoàn toàn.
“Thật sự thì cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trong vương quốc này vậy? Tại sao chuyện lớn như thế mà chúng tôi lại không được biết?” – Garraku cáu kỉnh gắt, quay mặt đi, tránh nhìn Syaoran.
Syaoran thả Kero xuống đất. Con chó vui vẻ chạy ra ngoài. Syaoran đưa mắt nhìn theo Kero, bình tĩnh nói:
“Không phải là KHÔNG được biết mà là CHƯA được biết. Tôi đã nói là có thể cậu sẽ được biết trong cuộc họp hôm nay mà. Đây là một chuyện cực kì quan trọng, liên quan đến vận mệnh đất nước. Chuyện cực lớn đấy!”
Garraku hơi nhíu mày. Anh ta thở dài. Anh biết mình khó có thể đem lại niềm vui cho Syaoran bằng các khơi hỏi lại chuyện những chuyện không hay. Không biết có khi lại là điều tốt. Một cái gì vui vẻ hơn sẽ có ích hơn lúc này.
“Dù chuyện gì xảy ra thì cũng nên đón nhận nó bằng một tâm trạng vui vè và thoải mái chứ, phải không? Trước lúc có chuyện gì ghê gớm xảy ra, tại sao chúng ta không làm một bữa vui vẻ nhỉ? Syaoran, anh có muốn đi chơi với tôi không? Một bữa tiệc khiêu vũ chẳng hạn?”
“Không, cám ơn!” – Syaoran mỉm cười – “Với lại tôi nghĩ, sau buổi họp hôm nay thì cậu cũng sẽ chẳng còn tâm trí nào mà tiệc tùng, khiêu vũ nữa đâu. Tôi tin rằng, tất cả những buổi khiêu vũ sẽ bị hoãn lại, hoặc nếu có tổ chức thì cũng không đông quý tộc đến dự, đặc biệt là những quý tộc có mặt trong buổi họp hôm nay.”
“Tại sao?” – Garraku thắc mắc.
“Rồi cậu sẽ biết.” – Syaoran trả lời úp mở - “với lại... Dù có đi thì tôi cũng....”
Syaoran bỏ dở câu nói của mình. Anh nhắm mắt lại và chìm trong suy nghĩ riêng tư. Garraku cũng ngồi im suy nghĩ. Có lẽ nếu là người khác sẽ vô cùng tức giận với cách nói của Syaoran, nhưng với anh thì khác. Anh tôn trọng Syaoran, vả lại cũng đã quá quen với kiểu mập mờ này. Nếu Syaoran bảo không có tiệc tùng, chắc sẽ không có, Garraku tin vào điều đó. “Nhắc đến khiêu vũ thì... Cũng lâu rồi mình không dự một buổi tiệc nào, từ sau khi bị cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc sắc phong từ chối...”. Garraku lay hỏi Syaoran:
“Đội trưởng này, Anh còn nhớ cô gái tôi định mời nhảy trong đám tiệc sắc phong cho công chúa Samia không?”
“Uh?” – Syaoran chợt ngồi thẳng dậy, mở mắt nhìn Garraku – “Ah, có chứ. Có chuyện gì à? Chẳng lẽ... Cậu gặp lại cô ta sao?”
“Không. Nhưng hình như anh quen cô ấy, đúng không?”
Syaoran thở dài, lại ngồi ngả mình trên ghế, khép mắt lại:
“Ừm, quen.”
“Có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi. Từ khi gặp cô ấy trong bữa tiệc đó, thật sự là tôi không thể nghĩ đến cô gái nào khác nữa. Giúp tôi được không, đội trưởng?”
Syaoran nhìn Garraku như thôi miên. “Quả nhiên Sakura sẽ khiến người ta nhìn thấy là có cảm tình”, Syaoran nghĩ thầm. Một cảm giác kì lạ chợt bùng dậy trong lòng anh. Một cái gì đó như tức tối, bực bội, không rõ phải gọi là gì. Anh mỉm cười:
“Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ thích giao du nhiều với các chàng trai. Đó là một cô gái sống khép mình. Và... Ưmm, nói thẳng nhé, tôi sẽ không giới thiệu cô ấy với cậu đâu.”
Syaoran chợt cảm thấy lạ lẫm với chính mình. Xưa nay, những yêu cầu của Garraku, anh chưa bao giờ từ chối. Dù sao đó cũng là những yêu cầu không lấy gì làm quá đáng. Nhưng lần này, Syaoran nhận thấy, dù Garraku có nài nỉ bao lâu đi nữa, anh nhất quyết cũng không thể gật đầu đồng ý. “Là do Sakura là kẻ thù của triều đình, trong đó có cả Garraku...” – Syaoran nhủ thầm, tự biện hộ cho sự chối từ của mình.
“Ha, tôi biết chứ. Tôi rất thích cô gái ấy, nhưng dường như cô gái ấy được sinh ra không phải để dành cho tôi. Cô ấy đã được chính ông trời ‘chỉ định’ cho người khác rồi. Dù rất tiếc, nhưng tôi đành ngậm ngùi rút lui thôi!!”
Garraku nháy mắt với Syaoran, mỉm cười. Nụ cười của anh ta bỗng có một nét gì đó phảng phất buồn. “Chẳng lẽ hắn thật lòng?” – Syaoran ngạc nhiên khi nhìn nụ cười vô tư lự đó giờ đây lại mang một nét u sầu riêng. Anh thở dài:
“Người ‘được chỉ định’ đó... là ai vậy?”
“Anh thích cô ấy chứ?” – Garraku lắng nghe câu hỏi, nhưng không trả lời mà hỏi lại.
Syaoran chỉ mỉm cười, ngồi ngả lưng vào ghế và không nói gì. Garraku im lặng chờ đợi nhưng cũng hiểu rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời. Anh thở dài, đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực.
“Trông cô ấy có vẻ buồn...” – Garraku nói tiếp
Syaoran vẫn im lặng. Những hình ảnh mấy hôm trước lại hiện về trong tâm trí anh. Dáng ủ rũ của Sakura... Nụ cười buồn bã... Đôi mắt ảm đạm... Tất cả những điều đó làm anh thấy đau lòng. Anh hoàn toàn có thể hiểu cái cảm giác ấy, cảm giác khi người mình yêu thương nhất rời khỏi mình, mãi mãi... Nước mắt có thể sẽ làm vơi đi buồn thương, nhưng riêng với Sakura, dường như là không thể... Những kí ức cũ chợt ùa về trong Syaoran..
Hồi mới gặp Sakura
“Sakura, nếu sau này, khi nào cô nhớ lại được kí ức... Giả sử đó là một kí ức buồn thì cô sẽ làm thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Khóc chẳng hạn?” – Syaoran gợi ý.
“Tôi nghĩ là không đâu” – Sakura trả lời sau một lúc suy nghĩ – “6 năm nay, tôi không thể khóc nữa rồi. Chẳng hiểu sao, dù có những khi, tôi rất muốn khóc, nhưng... Cứ như là nước mắt của tôi đã cạn hết rồi vậy. Tôi nghĩ... nếu như thật sự như vậy, tôi sẽ đi tìm những người thân thiết của tôi để chia sẻ. Tomoyo chẳng hạn... Theo tôi thấy, nếu như nói hết ra, rồi nghe những lời khuyên của Tomoyo, tôi sẽ cảm thấy khá hơn. Có thể đó là một kí ức chẳng có gì tốt đẹp, một kí ức mà tôi đã từng cố gắng muốn quên đi, thì nhất định hiện tại sẽ giúp tôi làm vơi đi nỗi buồn mà kí ức đó mang lại.”
Syaoran trầm ngâm suy nghĩ. Những điều Sakura nói không phải là không đúng. Anh nhìn đôi mắt buồn của cô, mỉm cười:
“Tôi có tên trong danh sách những người có thể an ủi cô không?”
“Ah, tôi nghĩ là tôi đã bổ sung tên anh rồi đó!” – Sakura bật cười.
Đáp lại nụ cười của Sakura, Syaoran nhẹ nhàng nói:
“Cám ơn cô, Sakura. Đến khi đó, tôi chắc chắn, mình sẽ là người có thể an ủi cô...”
...............................
Syaoran thở dài. Những cuộc nói chuyện khi xưa đã không bao giờ có thể quay trở lại. Nếu như là qúa khứ, nếu như cả anh và Sakura đều chưa lấy lại được kí ức, anh có thể ở bên cô trong những lúc khó khăn nhất, trong những lúc cô đau khổ nhất. Syaoran nhất định sẽ làm nụ cười của cô trở nên vui vẻ hơn, mở rộng trái tim Sakura... Nhưng đó sẽ chỉ là những mong muốn nhất thời anh mà thôi. Một bức rào cản vô hình đã hình thành, ngăn cách mãi mãi Syaoran và Sakura: bức rào mang tên THÙ HẬN. Cái chết của những người thân yêu nhất, dù có dùng lời lẽ nào, lí do nào để nói thì nó vẫn là một nỗi đau không thể xóa nhòa. Và nhiệm vụ của anh chính là: kết thúc mối thù truyền đời này.
Gió vẫn gào thét liên hồi. Những vị quan lớn, nhỏ, với đủ mọi chức vị khác nhau, ngồi xuống rải rác, lác đác trong phòng. Vừa lúc ấy, quốc vương bước vào đại điện....
Trong căn nhà của họ Li đang vô cùng căng thẳng. Ngồi trên ghế to là bà Li, Rika nghiêm nghị đứng bên cạnh, nhìn với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Bên đối diện, Syaoran vẫn bình thản ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay khoanh trước ngực và ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Thấy Syaoran không trả lời câu hỏi của mình, bà Li dằn giọng:
“SYAORAN, NÓI MAU!”
Syaoran ngẩng lên nhìn mẹ với ánh mắt ngây thơ hết sức có thể:
“Mẹ bảo sao ạ?”
“ĐỪNG GIẢ NGÂY” – bà Li tức giận đứng bật dậy – “TẠI SAO CON CÓ CƠ HỘI GIẾT SAKURA KINOMOTO MÀ KHÔNG RA TAY?”
“À” – Syaoran bình thản nói, đôi mắt vẫn nhìn một cách ngây ngô – “tại vì con quên không mang theo vũ khí.”
“Nói dối” – Rika nói xen vào – “Anh đã đoán trước được việc tên Eriol Hiragizawa và Daidouji sẽ đi ra ngoài bờ sông Tomoeda, nhưng lại để yên cho họ chạy. Mặt khác anh còn giở trò để làm chậm bước quân lính. Đến khi đám Sakura đến, anh chăng lưới bẫy, nhưng dường như cái bẫy đó chỉ để cho vui mắt. Những chiếc bẫy nguy hiểm nhất đều được anh tháo dỡ hoặc vô hiệu hóa trước khi Sakura đi đến. Để khỏi bị nghi ngờ, anh vẫn cho những chiếc bẫy khác hoạt động, nhưng đương nhiên đó chỉ là những chiếc bẫy đơn giản mà cô ta có thể dễ dàng tránh né, mà cho dù có bị trúng thì cũng không bị thương nặng. Chỉ cần nghỉ ngơi một, hai ngày thì tất cả những vết thương đó đều liền ngay, không gây nguy hiểm gì đến tính mạng cả. Anh không hề có ý định giết bọn họ, đúng không? Mà bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy những chiếc bẫy đó dường như để dành cho quân lính Hiragizawa chứ không phải cho Sakura, Eriol và Daidouji.”
Syaoran thản nhiên ngồi nghe Rika nói, trong khi sắc mặt Bà Li đang từ từ biến chuyển thành màu xám vì quá giận dữ. Syaoran mỉm cười:
“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, Rika. Nhưng như mẹ và cô nương đây thấy đó, Tomoyo Daidouji vẫn chết như thường, còn thái tử Eriol Hiragizawa thì không chết vì vết thương cũng sẽ chết vì quá đau lòng mà thôi. Đằng nào thì bọn họ cũng đâu còn sống nữa.”
“Eriol vẫn còn giá trị lợi dụng” – Bà Li quắc mắt – “Ta nhớ là ta có ra lệnh cho con phải để thằng Eriol đó sống kia mà? Tại sao con không làm? Tại sao khi thấy thằng đó đưa con nhỏ Daidouji đi, con không ngăn lại? Cho dù vất xác con nhỏ Samia gì gì đó xuống sông cũng được, nhưng phải bắt cho được Eriol về đây! Dù yêu Daidouji, nhưng hắn vẫn là người của dòng họ Hiragizawa, cho dù không phải là con ruột.
Syaoran thở dài, ngồi dựa lưng vào thành ghế:
“Mẹ, mẹ nghĩ là hắn vẫn sẽ trung thành với dòng họ Li chúng ta và ông bố nuôi Hiragizawa của hắn sao? Nếu hắn chưa biết mình là con nuôi thì còn có thể bởi vì hắn vốn là người hiếu thảo, dù đau lòng đến đâu cũng sẽ không phản bộ lại cha ruột. Nhưng đằng này, hắn đã biết sự thật về thân thế của mình, biết được những suy nghĩ thật sự của Ryohka Hiragizawa, thì liệu hắn có còn trung thành với ông ta nữa không? Cho hắn về đây, chắc chắn hắn sẽ giết lão già đó, rồi quay sang giết cả chúng ta nữa. Để cho hắn chết đi thì hơn!”
Bà Li trầm ngâm suy nghĩ. Rika nói:
“Mẹ, con thấy đúng như Syaoran nói, nghĩa là không nên sử dụng Eriol Hiragizawa nữa thì tốt hơn. Dù sao thì chúng ta cũng không cần thiết phải sử dụng đến hắn. Ngày trước, dùng hắn chỉ để truy tìm cho ra gia tộc Daidouji mà thôi, bây giờ nhiệm vụ đã xong thì coi như chấm hết.”
“Thôi được” – Bà Li nói sau một lát suy nghĩ – “coi như bỏ qua việc này. Chúng ta sẽ không nói đến chuyện về Eriol Hiragizawa nữa. Syaoran, con chắc chắn Tomoyo Daidouji đã chết?”
“Chắc chắn!” – Syaoran khẳng định.
“Vậy thì tốt rồi” – bà Li nói tiếp – “dù sao thì Eriol cũng đã biến mất. Ta không tại sao hôm nay con không giết Sakura, khi mà con ở ngòai bờ sông Tomoeda, nhưng ta yêu cầu con giết nó càng sớm càng tốt. Con hiểu không?”
“Sao ạ?” – Syaoran lơ đễnh nói.
“SYAORAN!” – bà Li hét lên.
Rika nhanh chóng làm nguôi cơn giận của bà:
“Mẹ, xin đừng lo lắng quá như vậy. Con chắc chắn là chúng con sẽ giết được Kinomoto, tiêu diệt hết dòng họ đó càng sớm càng tốt. Nếu Syaoran không làm, con thề sẽ bắt được anh ta làm, hoặc là tự tay con sẽ làm.”
”Tốt lắm!” – Bà Li hài lòng nói – “Ta tin tưởng giao mọi việc cho con. Ta cần đi nghỉ ngơi một chút, thằng con bất hiếu kia nó làm cho ta mệt quá rồi.”
Bà Li đứng dậy để đi vào phòng. Cánh cửa đóng sập vào, bỏ lại Syaoran và Rika trong căn phòng rộng tối tăm. Syaoran vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, đưa hai bàn tay lên và ngắm nhìn chúng. Ánh mắt anh không hề biểu hiện chút cảm xúc nào. Rika đi qua đi lại trong căn phòng:
“Này, Syaoran. Anh đã biết những thông tin khác về gia tộc Kinomoto mà mẹ và tôi đều chưa biết, đúng không?”
Syaoran không trả lời ngay mà vẫn ngồi im. Rika ngồi xuống trước mặt anh, kiên nhẫn đợi. Syaoran nhìn thẳng vào mắt Rika. Sự kiên nhẫn của cô làm anh mỉm cười:
“Thông minh lắm, không hổ danh là con gái gia tộc Sasaki. Câu trả lời là: Đúng.”
“Nói đi!” – Rika ra lệnh – “những thông tin mới nhất mà anh có.”
Syaoran im lặng. Anh đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới vườn, nơi cây hoa anh đào đang đứng im lìm giữa khu vườn rộng.
“Tôi sẽ được gì khi nói những thông tin đó cho cô biết?”
“Anh sẽ nhận được sự tín nhiệm của mẹ về lòng trung thành!” – Rika lạnh lùng trả lời.
“Vậy tôi lấy cái đó để làm gì?” – Syaoran khẽ cười.
“ANH CÓ ĐỊNH NÓI KHÔNG?” - Rika đã mất hết kiên nhẫn, cô đứng bật dậy.
“‘Không’, đó là câu trả lời cuối cùng của tôi” – Syaoran mở cửa bước ra ngoài, bỏ lại Rika đang tức giận đứng sau cánh cửa vừa đóng mạnh.
Dưới vườn, những cành hoa anh đào lung lay theo chiều gió, như đang mỉm cười, một nụ cười bất lực trước số phận trái ngang của người chủ nhân đã chăm sóc mình – Syaoran, với cô gái mang tên của loài hoa mùa xuân – Sakura.
Trong cung điện, bầu không khí vô cùng u ám. Những vị quan lớn đang đứng túm tụm với nhau, xì xầm. Xung quanh cung điện, quân lính cũng cảnh giác hết sức có thể nhưng vẫn không quên liếc nhìn sang những vị quan đang đứng gần đó và lắng nghe những điều họ đang bàn tán. Trên gương mặt người nào cũng đầy vẻ lo lắng, bất an. Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ với những cơn gió lớn và lốc cuốn. Từ đêm hôm trước đến giờ, gió vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng thổi và mây cũng chưa hề tan đi được chút xíu nào. Khung cảnh u ám lại càng ảm đạm hơn. Tất cả chìm vào sự im lặng, chỉ có tiếng gió thét bên ngoài và thỉnh thoảng có chen vào những tiếng thở dài mệt mỏi.
Một chàng trai có khuôn mặt dễ mến và đẹp trai đang đứng tựa lưng vào tường đại điện. Anh ta đưa mắt liếc xung quanh toàn bộ điện và khẽ nhíu mày. Anh chậm rãi đi lại phía góc điện. Tại đây, một chàng thanh niên khác đang ngồi tựa lưng vào thành ghế, hai tay vuốt ve một con chó lông vàng, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Syaoran....” - người thanh niên vừa mới vào cất tiếng hỏi.
Syaoran ngẩng đầu lên nhìn và khẽ mỉm cười:
“Uh? Có chuyện gì vậy, Garraku? Cậu là đội phó đội bảo vệ mà lại vào đây đứng ư?”
“Tôi đã bố trí xong vị trí và công việc ngoài kia rồi” – Garraku trả lời – “với lại cuộc họp hôm nay, quốc vương yêu cầu tất cả các đội phó, đội trưởng ở tất cả các binh đội đều phải đến dự. Không biết có chuyện gì nữa? Cậu biết phải không, Syaoran? Cậu là cận vệ của thái tử mà, mọi chuyện liên quan đến thái tử chắc cậu rõ chứ? Cả vụ thái tử biến mất cùng với công chúa Samia nữa? Và còn cả trận chiến trong cung điện mấy đêm trước? Tất cả những cái đó là sao vậy?”
Syaoran mỉm cười:
“Cậu thắc mắc nhiều quá đấy. Có những chuyện theo tôi thì không nên biết sẽ hơn, biết rồi chỉ thêm lo mà thôi. Với lại, có lẽ buổi họp hôm nay, quốc vương sẽ thông báo tất cả thôi. Cũng sắp đến lúc rồi!”
Đôi mắt Syaoran lại chìm vào suy tư. Ánh mắt anh hướng ra phía xa một cách vô định. Ánh mắt đó mang một nỗi buồn mênh mang, một tia nhìn đầy khổ sở và khó xử. Ai cũng bảo, màu hổ phách trên mắt của Syaoran tạo cảm giác ấm áp cho người đối diện, nhưng giờ đây, nhìn vào đôi mắt ấy, người ta lại cảm nhận thấy một sự đau khổ, bất lực, cái lạnh lẽo và buồn thương. Nỗi buồn hiện lên trong chính nụ cười thường trực của anh. Garraku dường như cũng nhận ra điều đó. Anh ta đổi chủ đề:
“Con chó đẹp đấy chứ? Tên nó là gì vậy? Tôi tưởng không được mang chó mèo vào cung điện?”
“Đúng là không được mang chó mèo ngoài vào cung điện, nhưng Kero đã trở thành chó trong cung rồi. Chẳng hiểu sao nó rất được quốc vương trọng dụng, có lẽ là do nó đã tìm được chiếc giày giúp quốc vương chăng?”
Garraku bật cười bởi cách nói hóm hỉnh của Syaoran. Nhưng rồi anh ngừng lại ngay lập tức. Cái suy nghĩ: “Syaoran vẫn chính là Syaoran với những câu đùa không bao giờ thay đổi” vừa thoáng qua thì lại tắt ngấm. Cách nói chuyện của Syaoran không thay đổi nhưng khuôn mặt, ánh nhìn của anh dường như đổi khác hoàn toàn. Tuy vậy anh ta vẫn có thể khống chế được việc biểu lộ cảm xúc của mình, bởi vì phải cực kì để ý, người ta mới thấy được nét khác trên gương mặt anh - một gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, khác hẳn với vẻ mặt bình thản, trầm tĩnh nhưng lại đem cho người ta cảm giác thân thiện trước kia. Chưa bao giờ Garraku thấy tia nhìn của Syaoran lạnh lẽo và vô định như vậy. Syaoran là một con người tập trung. Anh luôn giữ được sự tập trung vào công việc của mình, vào những chuyện đang diễn ra xung quanh. Garraku nhớ, có lần, chính anh đã nói với đội trưởng của mình rằng “Đội trưởng không biết mơ mộng là gì ư?”. Vậy nhưng, giờ đây, đôi mắt đó lại hướng về một nơi quá ư xa xăm, xa đến nỗi, Garraku dám chắc là mình không thể nhìn thấy được. Sự đổi thay của Syaoran chỉ trong một thời gian ngắn, thật sự làm Garraku thấy hụt hẫng. Anh vốn rất kính trọng vị đội trưởng của mình, kính trọng đến mức thành tôn sùng. Anh không muốn phải trốn tránh một sự thật rằng: Đội trưởng đang suy sụp, suy sụp hoàn toàn.
“Thật sự thì cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trong vương quốc này vậy? Tại sao chuyện lớn như thế mà chúng tôi lại không được biết?” – Garraku cáu kỉnh gắt, quay mặt đi, tránh nhìn Syaoran.
Syaoran thả Kero xuống đất. Con chó vui vẻ chạy ra ngoài. Syaoran đưa mắt nhìn theo Kero, bình tĩnh nói:
“Không phải là KHÔNG được biết mà là CHƯA được biết. Tôi đã nói là có thể cậu sẽ được biết trong cuộc họp hôm nay mà. Đây là một chuyện cực kì quan trọng, liên quan đến vận mệnh đất nước. Chuyện cực lớn đấy!”
Garraku hơi nhíu mày. Anh ta thở dài. Anh biết mình khó có thể đem lại niềm vui cho Syaoran bằng các khơi hỏi lại chuyện những chuyện không hay. Không biết có khi lại là điều tốt. Một cái gì vui vẻ hơn sẽ có ích hơn lúc này.
“Dù chuyện gì xảy ra thì cũng nên đón nhận nó bằng một tâm trạng vui vè và thoải mái chứ, phải không? Trước lúc có chuyện gì ghê gớm xảy ra, tại sao chúng ta không làm một bữa vui vẻ nhỉ? Syaoran, anh có muốn đi chơi với tôi không? Một bữa tiệc khiêu vũ chẳng hạn?”
“Không, cám ơn!” – Syaoran mỉm cười – “Với lại tôi nghĩ, sau buổi họp hôm nay thì cậu cũng sẽ chẳng còn tâm trí nào mà tiệc tùng, khiêu vũ nữa đâu. Tôi tin rằng, tất cả những buổi khiêu vũ sẽ bị hoãn lại, hoặc nếu có tổ chức thì cũng không đông quý tộc đến dự, đặc biệt là những quý tộc có mặt trong buổi họp hôm nay.”
“Tại sao?” – Garraku thắc mắc.
“Rồi cậu sẽ biết.” – Syaoran trả lời úp mở - “với lại... Dù có đi thì tôi cũng....”
Syaoran bỏ dở câu nói của mình. Anh nhắm mắt lại và chìm trong suy nghĩ riêng tư. Garraku cũng ngồi im suy nghĩ. Có lẽ nếu là người khác sẽ vô cùng tức giận với cách nói của Syaoran, nhưng với anh thì khác. Anh tôn trọng Syaoran, vả lại cũng đã quá quen với kiểu mập mờ này. Nếu Syaoran bảo không có tiệc tùng, chắc sẽ không có, Garraku tin vào điều đó. “Nhắc đến khiêu vũ thì... Cũng lâu rồi mình không dự một buổi tiệc nào, từ sau khi bị cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc sắc phong từ chối...”. Garraku lay hỏi Syaoran:
“Đội trưởng này, Anh còn nhớ cô gái tôi định mời nhảy trong đám tiệc sắc phong cho công chúa Samia không?”
“Uh?” – Syaoran chợt ngồi thẳng dậy, mở mắt nhìn Garraku – “Ah, có chứ. Có chuyện gì à? Chẳng lẽ... Cậu gặp lại cô ta sao?”
“Không. Nhưng hình như anh quen cô ấy, đúng không?”
Syaoran thở dài, lại ngồi ngả mình trên ghế, khép mắt lại:
“Ừm, quen.”
“Có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi. Từ khi gặp cô ấy trong bữa tiệc đó, thật sự là tôi không thể nghĩ đến cô gái nào khác nữa. Giúp tôi được không, đội trưởng?”
Syaoran nhìn Garraku như thôi miên. “Quả nhiên Sakura sẽ khiến người ta nhìn thấy là có cảm tình”, Syaoran nghĩ thầm. Một cảm giác kì lạ chợt bùng dậy trong lòng anh. Một cái gì đó như tức tối, bực bội, không rõ phải gọi là gì. Anh mỉm cười:
“Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ thích giao du nhiều với các chàng trai. Đó là một cô gái sống khép mình. Và... Ưmm, nói thẳng nhé, tôi sẽ không giới thiệu cô ấy với cậu đâu.”
Syaoran chợt cảm thấy lạ lẫm với chính mình. Xưa nay, những yêu cầu của Garraku, anh chưa bao giờ từ chối. Dù sao đó cũng là những yêu cầu không lấy gì làm quá đáng. Nhưng lần này, Syaoran nhận thấy, dù Garraku có nài nỉ bao lâu đi nữa, anh nhất quyết cũng không thể gật đầu đồng ý. “Là do Sakura là kẻ thù của triều đình, trong đó có cả Garraku...” – Syaoran nhủ thầm, tự biện hộ cho sự chối từ của mình.
“Ha, tôi biết chứ. Tôi rất thích cô gái ấy, nhưng dường như cô gái ấy được sinh ra không phải để dành cho tôi. Cô ấy đã được chính ông trời ‘chỉ định’ cho người khác rồi. Dù rất tiếc, nhưng tôi đành ngậm ngùi rút lui thôi!!”
Garraku nháy mắt với Syaoran, mỉm cười. Nụ cười của anh ta bỗng có một nét gì đó phảng phất buồn. “Chẳng lẽ hắn thật lòng?” – Syaoran ngạc nhiên khi nhìn nụ cười vô tư lự đó giờ đây lại mang một nét u sầu riêng. Anh thở dài:
“Người ‘được chỉ định’ đó... là ai vậy?”
“Anh thích cô ấy chứ?” – Garraku lắng nghe câu hỏi, nhưng không trả lời mà hỏi lại.
Syaoran chỉ mỉm cười, ngồi ngả lưng vào ghế và không nói gì. Garraku im lặng chờ đợi nhưng cũng hiểu rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời. Anh thở dài, đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực.
“Trông cô ấy có vẻ buồn...” – Garraku nói tiếp
Syaoran vẫn im lặng. Những hình ảnh mấy hôm trước lại hiện về trong tâm trí anh. Dáng ủ rũ của Sakura... Nụ cười buồn bã... Đôi mắt ảm đạm... Tất cả những điều đó làm anh thấy đau lòng. Anh hoàn toàn có thể hiểu cái cảm giác ấy, cảm giác khi người mình yêu thương nhất rời khỏi mình, mãi mãi... Nước mắt có thể sẽ làm vơi đi buồn thương, nhưng riêng với Sakura, dường như là không thể... Những kí ức cũ chợt ùa về trong Syaoran..
Hồi mới gặp Sakura
“Sakura, nếu sau này, khi nào cô nhớ lại được kí ức... Giả sử đó là một kí ức buồn thì cô sẽ làm thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Khóc chẳng hạn?” – Syaoran gợi ý.
“Tôi nghĩ là không đâu” – Sakura trả lời sau một lúc suy nghĩ – “6 năm nay, tôi không thể khóc nữa rồi. Chẳng hiểu sao, dù có những khi, tôi rất muốn khóc, nhưng... Cứ như là nước mắt của tôi đã cạn hết rồi vậy. Tôi nghĩ... nếu như thật sự như vậy, tôi sẽ đi tìm những người thân thiết của tôi để chia sẻ. Tomoyo chẳng hạn... Theo tôi thấy, nếu như nói hết ra, rồi nghe những lời khuyên của Tomoyo, tôi sẽ cảm thấy khá hơn. Có thể đó là một kí ức chẳng có gì tốt đẹp, một kí ức mà tôi đã từng cố gắng muốn quên đi, thì nhất định hiện tại sẽ giúp tôi làm vơi đi nỗi buồn mà kí ức đó mang lại.”
Syaoran trầm ngâm suy nghĩ. Những điều Sakura nói không phải là không đúng. Anh nhìn đôi mắt buồn của cô, mỉm cười:
“Tôi có tên trong danh sách những người có thể an ủi cô không?”
“Ah, tôi nghĩ là tôi đã bổ sung tên anh rồi đó!” – Sakura bật cười.
Đáp lại nụ cười của Sakura, Syaoran nhẹ nhàng nói:
“Cám ơn cô, Sakura. Đến khi đó, tôi chắc chắn, mình sẽ là người có thể an ủi cô...”
...............................
Syaoran thở dài. Những cuộc nói chuyện khi xưa đã không bao giờ có thể quay trở lại. Nếu như là qúa khứ, nếu như cả anh và Sakura đều chưa lấy lại được kí ức, anh có thể ở bên cô trong những lúc khó khăn nhất, trong những lúc cô đau khổ nhất. Syaoran nhất định sẽ làm nụ cười của cô trở nên vui vẻ hơn, mở rộng trái tim Sakura... Nhưng đó sẽ chỉ là những mong muốn nhất thời anh mà thôi. Một bức rào cản vô hình đã hình thành, ngăn cách mãi mãi Syaoran và Sakura: bức rào mang tên THÙ HẬN. Cái chết của những người thân yêu nhất, dù có dùng lời lẽ nào, lí do nào để nói thì nó vẫn là một nỗi đau không thể xóa nhòa. Và nhiệm vụ của anh chính là: kết thúc mối thù truyền đời này.
Gió vẫn gào thét liên hồi. Những vị quan lớn, nhỏ, với đủ mọi chức vị khác nhau, ngồi xuống rải rác, lác đác trong phòng. Vừa lúc ấy, quốc vương bước vào đại điện....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.