Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 31: KẾ HOẠCH

Rinca_seta​

22/12/2015

Syaoran đang trên đường từ cung điện trở về nhà. Cuộc họp tại đại điện vừa mới kết thúc.Tất cả những quý tộc có mặt trong cuộc họp đều vô cùng hoang mang và lo lắng khi được quốc vương thông báo về những gì đang diễn ra, về một cuộc nội chiến lớn sắp xảy ra, có lẽ chỉ trong nay mai. Toàn bộ binh lính đều được tập trung và huấn luyện kĩ lưỡng cùng với những cuộc tuyển binh khắt khe. Quả như những gì Syaoran dự đoán, những người tham dự đều trở về với những tâm trạng khác nhau. Có những kẻ nhát gan thì sợ hãi và lăm le chạy trốn. Một vài người, tuy không nói ra nhưng cũng có ý sẽ theo phe đối nghịch, đó hầu hết là những vị quan không được quốc vương trọng dụng. Một vài kẻ tỏ ra trung thành tuyệt đối với quốc vương và tuyên bố sẽ dùng tính mạng của mình ra để bảo vệ quốc vương cùng vương triều. Nhưng, theo suy nghĩ của Syaoran, thì đó cũng chỉ là những lời cửa miệng, sáo rỗng mà thôi. Còn riêng anh, anh đã có kế hoạch....

Syaoran mở cửa bước vào nhà. Trong nhà có ánh đèn yếu ớt, lập lòe, len lỏi qua những khe cửa ra ngoài. Syaoran vừa đặt chân vào đến bệ cửa thì một bóng người đã đứng chắn trước mặt anh.

“Anh về muộn quá!”

“Ừm, bởi vì buổi họp kết thúc muộn hơn so với dự tính. Rika, tôi đang mệt và không muốn đôi co với cô, cô có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút không?” – Syaoran nói với Rika, lúc ấy đang chặn cửa không cho anh vào.

Rika im lặng nhìn mái tóc nâu rối bù của Syaoran. Cô đứng sang một bên:

“Được rồi. Anh hãy tắm rửa và thay quần áo đi. Mẹ đang muốn gặp anh!”

Syaoran ngán ngẩm thở dài:

“Được rồi, được rồi! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi gặp mẹ trước, được chưa, thưa cô?”

Syaoran theo hành lang tối tăm, đi vào một căn phòng nhỏ gần như không có ánh sáng. Những Bên trong phòng, bà Li đang ngồi trên ghế đợi sẵn từ bao giờ:

“Chào mừng con đã trở về, Syaoran. Ta không nghĩ con sẽ về muộn như thế?”

“Dạ, là vì hôm nay buổi họp kết thúc muộn.” – Syaoran giải thích một lần nữa.

“Hãy cho ta nghe nội dung cuộc họp!” – bà Li ra lệnh.

Syaoran mỉm cười:

“Cũng chẳng có gì đâu, mẹ. Chủ yếu là quốc vương tuyên bố và giải thích mọi việc xảy ra trong thời gian gần đây, ông ta cũng đã kể chuyện cho toàn bộ quan quân trong cung điện về sự xuất hiện của “Tam gia huyền thoại”, mục đích và lí do họ trở lại lần nữa sau vụ thảm sát 7 năm trước. Ngoài ra, quốc vương cũng ra lệnh chuẩn bị cho chiến tranh, huấn luyện quân đội và tuyển thêm binh sĩ.”

“Chỉ thế thôi sao?” – Bà Li nghi ngờ.

“ Vâng, chỉ thế thôi!” – Syaoran khẳng định.

Bà Li nhìn chăm chú vào mắt Syaoran như để tìm cách chứng minh là anh đang nói dối. Syaoran thản nhiên nhìn thẳng vào mắt mẹ, một cách cương quyết, không do dự. Một lát sau, dường như cảm thấy không thể tìm được gì ở Syaoran, bà Li đứng dậy:

“Thôi được rồi, ta hiểu. Có lẽ hôm nay con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!”

Bà Li đi ra, cánh cửa đóng sập lại. Syaoran dựa lưng vào thành ghế, mỉm cười một mình. “Chỉ thế thôi, nhưng... Hận thù... Mình sẽ làm theo kế hoạch của mình...” Syaoran nhắm mắt lại, lẩm nhẩm. Bóng tối bao trùm trong căn phòng khiến anh không nhận ra, Rika đã lặng lẽ đứng sau anh từ bao giờ.

Bầu trời đang dần dần sáng lên sau một chuỗi những ngày u ám. Thời tiết đang dần dần chuyển lạnh – cái lạnh nhẹ nhàng không giá của mùa thu. Lá vang rụng khắp sân. Rika đứng ôm cây chổi ở giữa sân, tâm hôn rơi vào khoảng không vô định.

“Cô đang định quét sân à?”

Một tiếng nói vang lên kéo Rika về với thực tại. Cô nhìn lên và mỉm cười:

“Đúng vậy. Lá vàng rơi nhiều quá, cứ để thế này thì sân rất bẩn. Syaoran, anh định giúp tôi à?”

Syaoran mỉm cười:

“Rất tiếc là không. Tôi không có hứng thú lắm với những công việc này. Tôi thích nhìn người khác làm hơn. Trước đây, khi còn bé, tôi thường nhìn những người giúp việc làm, nhưng lâu nay, sau khi cho người giúp việc nghỉ hết thì cái sân này dường như bẩn hơn. Đặc biệt là vào mùa thu.”

“Đúng vậy” – Rika đồng tình – “tôi rất ghét mùa thu. Cứ vào thu, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn không biết nguyên nhân.”

“Vậy à?” – Syaoran chỉ mỉm cười – “vậy bây giờ cô đang cảm thấy buồn chỉ vì mùa thu thôi sao?”

Rika im lặng, cô đưa cây chôỉ qua lại trên mặt sân đầy lá. Mỗi khi cây chổi đi đến đâu, lại vang lên những tiếng “loạt xoạt” nghe vui tai. Syaoran vẫn im lặng nhìn Rika quét sân, không nói gì. Rika lên tiếng:

“Anh thật là kì lạ, Syaoran. Anh ghét tôi mà, tại sao lại quan tâm việc tôi buồn cái gì chứ?”



Syaoran mỉm cười không nói gì. Rika chờ đợi trong giây lát rồi nói tiếp:

“Nếu anh thật sự muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết”. – Rika dừng công việc của mình, bước lại gần Syaoran, nhìn thẳng vào mắt anh – “Tôi đang suy nghĩ về kế hoạch của anh.”

“Kế hoạch của tôi à?” – Syaoran ngạc nhiên hỏi lại.

“Đúng vậy. Hôm trước, sau khi anh nói chuyện với mẹ về cuộc họp, khi mà chỉ còn lại mình anh trong phòng, anh có nhắc ‘kế hoạch’. Điều này làm tôi quan tâm. Đó là kế hoạch gì vậy? Nó có làm hại đến mẹ không? Nếu như anh vì tình cảm của mình mà quên đi nghĩa vụ của một người con, làm những gì không tốt đối với mẹ thì tôi thành thật khuyên anh nên dừng lại. Tôi biết anh thích Sakura Kinomoto, nhưng anh không thể vì cô ta mà phản bội lại mẹ. Dù sao thì mẹ cũng là người đã nuôi anh khôn lớn. Tôi thì không sao, tôi có thể một mình trả thù cho gia đình, cũng giống như khi xưa, tôi đã một mình lớn lên. Nhưng,...”

Rika ngừng lại, không nói tiếp nữa, ánh mắt của cô cụp xuống.

“Thì ra cô đang lo lắng về điều đó à?” - Syaoran lặng lẽ nói – “Cô lo lắng cho mẹ vậy sao?”

“Tôi....” – Rika ngẩng lên nhìn Syaoran – “tôi vốn đã sống một mình từ bé, từ khi được mẹ nhận nuôi, được biết thế nào là một người mẹ, tôi thật sự rất yêu quý mẹ.”

Syaoran mỉm cười:

“Tôi hiểu. Ngay từ đầu tôi đã biết rằng cô rất yêu mẹ, cho dù cả trong khi cô nói mẹ chỉ là con rối trong tay cô. Ánh mắt của cô nói lên điều đó. Cán ơn cô, cám ơn vì cô đã yêu quý mẹ như vậy. Và, về điều này thì cô khỏi lo, tôi sẽ không làm gì có hại cho mẹ đâu, bởi vì tôi cũng rất yêu mẹ mà. Tôi biết cách bảo vệ mẹ và...” – Syaoran từ từ đứng dậy, mỉm cười nhìn Rika – “...cả cô nữa.”

Syaoran quay đi, bỏ lại Rika đứng một mình. Sau một phút ngỡ ngàng không hiểu gì, Rika quay lại phía Syaoran, hỏi to:

“Tại sao? Tại sao lại bảo vệ cả tôi nữa.”

Syaoran mỉm cười:

“Một ngày nào đó, sẽ sớm thôi, đến lúc đó cô sẽ hiểu lí do.”

Rika tần ngần đứng nhìn, Syaoran cũng dừng lại. Rika cười buồn bã:

“Tôi rất ghét những kẻ nào hay úp mở, ghét những kẻ nhìn thấu cả tim gan người khác. Nhưng... không hiểu sao tôi lại rất thích anh mặc dù anh là đại diện rõ ràng nhất của hai loại người tôi ghét. Chẳng lẽ... tôi không thể có được chút hi vọng gì sao? Một chút hi vọng về tình cảm của anh?”

Syaoran hơi nhíu mày một chút. Anh nhìn thẳng vào Rika, trả lời:

“Xin lỗi... Tôi rất tiếc, Rika!”

“Tiến đánh Tomoeda?”

Hôm nay quân đội Tomoeda tổ chức một buổi họp giữa những người lãnh đạo. Trong cuộc họp gồm có chủ tướng Touya Kinomoto, quân sư Yukito Tsukishiro, minh chủ Sakura Kinomoto, Sonomi Daidouji và “Phong thần” Nakuru trong "Tứ đại hộ pháp" cùng những vị trưởng lão trong dòng họ Kinomoto.

“Ngay bây giờ sao, anh Touya? Như thế chẳng phải là hơi sớm sao?”

Sakura vô cùng kinh ngạc trước lời đề nghị của Touya. Toàn bộ những người có mặt trong cuộc họp đều ngạc nhiên. Dì Sonomi lo lắng:

“Touya, thứ lỗi nếu dì nói có gì sai. Nhưng quả thật đánh Tomoeda ngay lúc này thì có vẻ hơi sớm.”

“Vì sớm nên mới phải làm” – Touya khẳng định lại lời nói của mình thêm một lần nữa – “Bởi vì bây giờ, Hiragizawa không thể ngờ được chúng ta vừa mới tập hợp đã tấn công luôn, hắn sẽ không kịp đề phòng và chuẩn bị. Tôi thấy tấn công ngay bây giờ là tốt hơn cả!”

Các vị trưởng lão xì xầm bàn tán. Có người thấy cách lập luận của Touya là rất hợp lí nhưng cũng có người phản đối. Một vị trưởng lão lên tiếng:

“Thái tử, lão thần mạn phép nói. Nhưng quả thật lão thần thấy chúng ta mà tấn công bây giờ thì cơ hội thắng cũng là rất ít. Thái tử nói đúng, bây giờ nếu chúng ta đánh ngay thì có lẽ quân ở Cung điện vẫn chưa hề chuẩn bị gì, nhưng nếu nói vậy thì chúng ta cũng có khác gì họ đâu. Quân của chúng ta còn lại ở căn cứ hầu như là phụ nữ và trẻ em, vậy thì làm sao.....”

“Trưởng lão không phải lo chuyện ấy” – Touya tức giận cắt ngang – “tôi đã gửi thư lên cho những người khác rồi, họ sẽ nhanh chóng trở về đây. Suốt bao năm qua, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng như thế là vì lí do gì nào? Chẳng phải là để luôn ở tư thế sẵn sàng dành lại cái mà chúng ta cần sao?”

“Nhưng như thế này thì....” – Nakuru trầm ngâm nói.

“KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT!” – Touya nóng nảy hét lên – “Tôi đã nói chúng ta sẽ tấn công thì sẽ tấn công.”

Bị Touya chặn họng lại còn bị hét vào mặt, Nakuru đứng bật dậy, hét vào mặt Touya:

“Này này, Thái tử. Đừng có mà vênh váo. Anh chẳng hỏi ý kiến ai, đã tự ý quyết định, vậy mà cũng đòi làm chủ tướng sao? Anh đòi đánh ư? Đánh cái gì? Anh nghĩ là quân của Hiragizawa lại không chuẩn bị gì sao? Vậy trong suốt bao nhiêu năm qua, quân đội của cung điện sinh ra và liên tục tuyển thêm quân mới, luyện tập cực nhọc như vậy chỉ là để chơi thôi à? Đừng có điên nữa!”



Touya không chịu thua, anh cũng hét lại với Nakuru:

“Đừng có ra lệnh cho tôi. Tôi đã nói rồi, chúng ta nhất định phải tấn công. NGAY BÂY GIỜ!”

“Tôi không đồng ý!” – Nakuru phản bác lại – “mặc kệ anh nói gì, nhưng bây giờ là quá sớm để tấn công. Bây giờ, nếu hai bên đánh nhau thì chỉ có tốn đất xây mộ mà thôi. Chẳng lẽ anh không biết vội vàng quá sẽ làm hỏng việc lớn hả?”

“Ngươi còn lắm mồm nữa, ta sẽ giết ngươi.” - Touya đã không thể kìm chế được cơn giận dữ, anh rút kiếm ra – “Chẳng phải ngươi cũng thẩy rồi sao, tất cả các phân tích của ta đều đúng cả. Nếu bây giờ đánh biết đâu chúng ta sẽ thắng!”

“BIẾT ĐÂU À? Anh có biết cái BIẾT ĐÂU của anh liên quan đến bao nhiêu sinh mạng không?” – Nakuru đứng lùi lại, rút kiếm của mình ra – “nếu đã muốn chết dưới thanh kiếm của tôi thì tôi cũng chiều.”

“ĐỦ RỒI!”

Nhận thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, cả Yukito và Sakura cùng đồng thời hét lên. Nghe thấy tiếng của Sakura, Nakuru khựng lại rồi bỏ kiếm xuống, trong khi Touya vẫn đang trong cơn giận dữ:

“NAKURU, TA CHỊU HẾT NỔI RỒI. TA SẼ CHO NGƯƠI CHẾT NGAY B...”

Touya không thể nói tiếp được, gục xuống vì bị Yukito đấm vào bụng. Anh ôm lấy bụng, hầm hừ:

“Yukito... Cậu....”

Yukito mỉm cười dịu dàng nhìn Touya, rồi quay sang nói với tất cả mọi người:

“Các vị, xin thứ lỗi. Hiện giờ Chủ tướng đang mất bình tĩnh. Cuộc họp hôm nay ngừng lại tại đây, đợi khi chủ tướng bình tĩnh lại, chúng ta sẽ tiếp tục bàn về vấn đề này.”

Nakuru không phải đợi nói đến lần thứ hai, tức giận bỏ ra ngoài. Các vị trưởng lão cũng lắc đầu rồi đi ra. Dì Sonomi không nán lại lâu. Sakura lo lắng:

“Anh hai, anh không sao chứ?”

Yukito đứng chắn trước Touya, trả lời hộ:

Đừng lo, Sakura, Touya không sao đâu. Anh cần nói chuyện với cậu ta một chút. Cậu ta sẽ nhanh chóng bình phc thôi!

“Đành nhờ anh vậy!” – Sakura mỉm cười chạy ra ngoài, bỏ lại Yukito và Touya ngồi trong lều họp. Yukito quay lại, đỡ lấy Touya đang từ từ gục xuống. Anh lắc đầu:

“Không ổn chút nào, Touya!”

“Tớ biết! Nhưng....”

“Tớ rất muốn cho cậu thêm, nhưng thời gian đã không cho phép nữa rồi!” – Ánh mắt Yukito cụp xuống, buồn bã – “Tớ hiểu tại sao cậu lại vội vàng như vậy, nhưng quả thật theo tớ thấy thì đánh thẳng vào Tomoeda lúc này đúng là một sai lầm lớn. Vương quốc Clow cũng không phải là nhỏ bé gì. Từ Xứ Tuyết để đến được Tomoeda thì còn phải qua bao nhiêu huyện thành khác, những nơi ấy chẳng nhẽ lại không được lệnh phải đề phòng và đánh đuổi Kinomoto sao? Tớ đã đi tìm hiểu rồi, hiện giờ ở các thành, trấn khác đều đã được lệnh phải thắt chặt kiểm tra ra vào ở các trạm qua cửa, không được mang vũ khí vào, trừ khi có được dấu lệnh của Quốc Vương.”

Touya im lặng nghe Yukito nói. Đương nhiên là anh hiểu những điều đó, anh hiểu sự mạo hiểm khi tấn công thẳng vào kinh đô của Clow, và cũng hiểu những điều bất lợi của quân đội Kinomoto nếu như tấn công thẳng vào Tomoeda. Anh là một nhà quân sự, đương nhiên anh phải biết những điều cơ bản ấy. Nhưng....

“Tớ... Nếu cứ từ từ như thế thì.... Tớ thật sự không muốn Sakura phải.... “

“Đây là điều bắt buộc rồi, Touya” - Yukito lặng lẽ nói – “Định mệnh đã được an bài sẵn. Chúng ta được sinh ra trên đời này, đều là để thực hiện một ‘vai trò’ nào đó mà tạo hóa đã sắp xếp sẵn. Từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời thì mọi việc đã là như vậy rồi, từ việc tớ gặp cậu cho đến việc tìm thấy Sakura, việc Sakura gặp Syaoran... Tất cả đều là ĐƯƠNG NHIÊN và KHÔNG THỂ THAY ĐỔI. Tương lai.... đã được sắp xếp rồi!”

Touya im lặng nghe Yukito nói. Anh cười cay đắng:

“Vậy thì tương lai.... chúng ta sẽ thắng hay là sẽ thua?”

Yukito khẽ mở tấm vải lều, nhìn lên bầu trời xám xịt của thời tiết lạnh. Những bông tuyết vẫn tiếp tục rơi. Anh mỉm cười:

“Nếu như.... biết trước tương lai thì chúng ta đâu thể thực hiện tốt được ‘vai trò’ của mình nữa, không phải sao?”

Touya im lặng một lúc lâu. “Vai trò” của mình à? Có lẽ vai trò của anh cũng đã sắp kết thúc rồi. Nhưng nếu biết trước kết cục của cái gọi là “vai trò” ấy thì chắc anh đã không sống đến ngày hôm nay. Cũng giống như một trận chiến, nếu đã biết là “thua” thì không nên “đánh”, làm ngược lại với tạo hóa chỉ khiến mất đi nhiều sinh mạng, khiến nhiều người phải đau lòng mà lại chẳng được việc gì. Nhưng vì không biết trước nên mới cố gắng, cố gắng để thay đổi mọi thứ. Touya nằm xuống, nở một nụ cười buồn bã:

“Ừm, đúng là như vậy! Không nên biết trước tương lai để làm gì! Hi vọng tương lai sẽ là gam màu sáng....”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook